Quyển 1 - Chương 128: Hồng nhan (3)
Mặc Vũ
13/03/2013
Lại một tia chớp giáng xuống, Dương Vũ Thường chậm rãi mở mắt, có chút gian nan, có phần thống khổ, nhìn thấy Địch Thanh khóc, rơi lệ nói:
- Địch... đại ca, ta đối với ngươi không được... Sau này... không thể cùng ngươi.
Một khắc này, nước mắt của Địch Thanh rơi như mưa, đau buồn nói:
- Là ta vô dụng, ta không cứu được nàng. Không... Ta mang nàng đi tìm thầy thuốc, tìm thầy thuốc tốt nhất.
Hắn thấy tuy khóe miệng Dương Vũ Thường tràn đầy huyết, nhưng còn có hô hấp, đột nhiên dâng lên hy vọng.
Dương Vũ Thường khó nhọc nói:
- Không... được... Rồi.
Thấy Địch Thanh lã chã rơi lệ, Dương Vũ Thường giơ tay muốn chạm đến khuôn mặt kia nhưng lại không thể được. Nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, nhưng suy nghĩ lại càng thêm rõ ràng, Địch Thanh nắm lấy cánh tay thon của nàng, cõi lòng tan nát không nói gì.
Dương Vũ Thường đột nhiên mỉm cười,:
- Ngươi trong lòng ta... Vốn là thiên hạ vô song (có một không hai)...Anh hùng cái thế (hơn người), làm sao có thể để... những người đó ... xem thường?
Nàng muốn nói là, nàng thà chết cũng không muốn thấy Địch Thanh chịu nhục. Mặc dù nhìn nàng giống như nhu nhược, nhưng nội tâm cứng rắn, hơn hẳn những người thường.
Miệng Địch Thanh há hốc, không thể nói được gì, nước mắt rơi từng giọt từng giọt rơi trên mặt của Dương Vũ Thường. Những nước mắt của hắn giống như những giọt máu.
Dương Vũ Thường nói:
- Đồng ý với ta... một sự... việc, được không?
Địch Thanh chỉ biết gật đầu:
- Trăm việc ngàn việc, chỉ cần nàng nói!
Dương Vũ Thường hạ giọng nói:
- Phải sống... thật tốt... để cho ta biết... ta sẽ không... nhìn lầm anh hùng của ta.
Tâm Địch Thanh như đao cắt, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Dương Vũ Thường, thì thầm, cảm giác thanh âm của mình như rất xa xôi:
- Ta đồng ý với nàng!
Chân mày Dương Vũ Thường giãn ra, trên mặt đầy vẻ không muốn, thở dài:
- Đẹp quá ... mưa, đẹp quá... mưa, cho dù là lửa này mà... Cũng là tốt. Đáng tiếc... Địch đại ca, Vũ Thường được ở cùng với mẫu thân ... Lại không được ở cùng với huynh...
Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng nặng nề, tuy là không muốn xa rời, nhưng rốt cục cũng nhỏ tới mức khó có thể nghe.
Cánh tay Địch Thanh trầm xuống, khàn giọng kêu:
- Vũ Thường!
Thanh âm kia xé rách màn mưa, vang như tiếng sấm, trong đó xen lẫn nỗi thương tâm vô hạn. Giống như một con dã thú bị thương, trước khi chết phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng cùng đau thương ...
Rốt cuộc Trương Ngọc kềm nén không được, phi thân lên, một đao bổ tới Mã Quý Lương!
Mã Quý Lương lập tức nói:
- Bắn tên!
Nghe thấy tiếng gào thét của Địch Thanh, Mã Quý Lương đột nhiên cảm thấy, hết thảy không phải đều nắm được trong tay giống như trong tưởng tượng. Trong lòng y phát lạnh, thầm nghĩ cần phải sớm giải quyết chuyện ở nơi đây.
Trường tiến (mũi tên dài) như mưa bắn ra nhưng đà lao tới của Trương Ngọc vẫn không giảm. Gã vung thanh đao đánh bay trường tiễn trước mặt, vọt tới trước người của Mã Quý Lương. Nhưng chân vừa mới rơi xuống đất, ba thanh trường thương đã đâm tới trước ngực. Trương Ngọc vung đao chém tới, tiếng leng keng vang lên, trường thương bị đẩy ra, nhưng lại có thêm mấy người ngăn ở trước mặt của y.
Mã Quý Lương nhanh chóng thối lui, cất tiếng cười ha ha, che dấu sự bất an ở trong lòng:
- Ngươi muốn giết ta thì luyện thêm vài thập niên (vài chục năm) công phu nữa đi.
Trương Ngọc vừa vội vừa giận, mặc dù giết được một người, nhưng đã lại bị vây lấy muốn xông ra cũng khó khăn, chớ đừng nói chi là giết Mã Quý Lương!
Vũ Anh bảo vệ ở bên cạnh Triệu Trinh, cầm trường kiếm trong tay, gạt đỡ mưa tên. Bản lãnh của y tuy không kém, nhưng trường tiễn hết tốp này rồi đến tốp khác, đến khi đợt mưa tên thứ ba bắn tới, Vũ Anh tránh né không kịp, đã bị một mũi tên bắn trúng đầu vai.
Vũ Anh hừ cũng không hừ, kiếm chuyển qua tay trái, liều mạng ngăn cản.
Trái tim Triệu Trinh băng giá, lại càng cảm kích, đột nhiên nói:
- Vũ Anh, ngươi hãy chạy trốn đi, trẫm không trách ngươi.
Trong mấy ngày qua, hộ vệ cùng thị vệ của hắn hết tốp này đến tốp khác, chết rất. Trong lòng của Triệu Trinh không nỡ, biết đã không thể may mắn thoát khỏi nên không thể để Vũ Anh lại chết ở chỗ này. Y cũng biết, người mà Mã Quý Lương đối phó chính là y. Nếu không vì hộ giá vẫn còn có một phần cơ hội sống.
Vũ Anh cắn răng nói:
- Thần được Thánh Thượng đề bạt, không dám phụ lòng. Nếu hộ giá vô năng (không thể bảo vệ được), vậy cùng nhau chết đi.
Triệu Trinh thầm nghĩ mặc dù mình đã tận lực hết sức nhưng người tính không bằng trời tính, trong lòng đau xót, không muốn bị phản nghịch xem nhẹ, ngược lại cười nói:
- Tốt lắm, cùng nhau chết đi.
Y định bước tới đón lấy trường tiễn, chỉ hy vọng chết sớm, cũng có thể an tâm.
Không ngờ từ xa bỗng dưng phát ra một tiếng gầm rống, giống như tiếng quỷ khóc:
- Tốt lắm, vậy cả lũ cùng chết đi!
Thanh âm kia giữa đêm khuya khoắt không nói hết được nỗi oán giận bi thương. Mọi người nghe thấy, trong lòng đều rét run, trên tay hơi chậm lại, nhìn về nơi có âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Địch Thanh rốt cục đứng lên, thê lương chịu đựng trong một cơn mưa dài, khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ đã vặn vẹo, mí mắt không ngừng run run, hai má của hắn cùng lúc co giật.
Trong cơn mưa, khuôn mặt của Địch Thanh cũng bắt đầu co giật. Nhưng trong đêm tối không thể thấy hết được ý dữ tợn. Hắn đứng ở đó, mặc cho mưa đổ ập xuống đất đánh vào người, cúi đầu liếc nhìn Dương Vũ Thường một cái, nói:
- Vũ Thường, hôm nay nàng hãy nhìn, Địch Thanh vốn là một thiên hạ vô song, anh hùng cái thế!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thân hình đột nhiên di chuyển, vọt tới trước mặt của La Đức Chính.
Mọi người đều run sợ, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Mới vừa rồi Địch Thanh đi cứu Dương Vũ Thường, chạy mặc dù mau, nhưng vẫn còn thấy bóng dáng mà nhìn theo, nhưng giờ phút này Địch Thanh vừa động, giống như một làn sương mỏng, mờ ảo vô tung.
Trái tim của La Đức Chính đã phát lạnh, rút đao chém đồng thời lách mình thối lui. Nhưng đao mới vừa giơ lên đã gãy, chân mới lui về phía sau, chân gãy.
La Đức Chính thậm chí không nhìn thấy Địch Thanh ra tay như thế nào, đã bị Địch Thanh đánh gãy đao, đá gãy hai chân. Gã vừa mới kêu lên thảm thiết, liền giống như gà bị chặt đứt cổ. Tiếng kêu thảm thiết kia đột ngột ngừng bặt, cũng vì Địch Thanh khẽ vươn tay, vặn gảy cổ của La Đức Chính!
Đám phản quân kinh ngạc đến mức ngây người, Triệu Trinh vừa mừng vừa sợ, Trương Ngọc không thể tin vào mắt mình. Mã Quý Lương thì kinh sợ tới mức cả người run lên cầm cập.
Địch Thanh không còn là người nữa. Thử hỏi trên đời này, lại có người nào có thân thủ quỷ dị, nhanh đến như vậy? Địch Thanh giết La Đức Chính rồi trong giây lát đã lao thẳng về phía Mã Quý Lương!
Mã Quý Lương khiếp sợ gào to:
- Cứu ta!
Trên đầu thành, Lưu Tòng Đức thấy tình thế không tốt, lớn tiếng quát:
- Bắn tên!
- Địch... đại ca, ta đối với ngươi không được... Sau này... không thể cùng ngươi.
Một khắc này, nước mắt của Địch Thanh rơi như mưa, đau buồn nói:
- Là ta vô dụng, ta không cứu được nàng. Không... Ta mang nàng đi tìm thầy thuốc, tìm thầy thuốc tốt nhất.
Hắn thấy tuy khóe miệng Dương Vũ Thường tràn đầy huyết, nhưng còn có hô hấp, đột nhiên dâng lên hy vọng.
Dương Vũ Thường khó nhọc nói:
- Không... được... Rồi.
Thấy Địch Thanh lã chã rơi lệ, Dương Vũ Thường giơ tay muốn chạm đến khuôn mặt kia nhưng lại không thể được. Nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, nhưng suy nghĩ lại càng thêm rõ ràng, Địch Thanh nắm lấy cánh tay thon của nàng, cõi lòng tan nát không nói gì.
Dương Vũ Thường đột nhiên mỉm cười,:
- Ngươi trong lòng ta... Vốn là thiên hạ vô song (có một không hai)...Anh hùng cái thế (hơn người), làm sao có thể để... những người đó ... xem thường?
Nàng muốn nói là, nàng thà chết cũng không muốn thấy Địch Thanh chịu nhục. Mặc dù nhìn nàng giống như nhu nhược, nhưng nội tâm cứng rắn, hơn hẳn những người thường.
Miệng Địch Thanh há hốc, không thể nói được gì, nước mắt rơi từng giọt từng giọt rơi trên mặt của Dương Vũ Thường. Những nước mắt của hắn giống như những giọt máu.
Dương Vũ Thường nói:
- Đồng ý với ta... một sự... việc, được không?
Địch Thanh chỉ biết gật đầu:
- Trăm việc ngàn việc, chỉ cần nàng nói!
Dương Vũ Thường hạ giọng nói:
- Phải sống... thật tốt... để cho ta biết... ta sẽ không... nhìn lầm anh hùng của ta.
Tâm Địch Thanh như đao cắt, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Dương Vũ Thường, thì thầm, cảm giác thanh âm của mình như rất xa xôi:
- Ta đồng ý với nàng!
Chân mày Dương Vũ Thường giãn ra, trên mặt đầy vẻ không muốn, thở dài:
- Đẹp quá ... mưa, đẹp quá... mưa, cho dù là lửa này mà... Cũng là tốt. Đáng tiếc... Địch đại ca, Vũ Thường được ở cùng với mẫu thân ... Lại không được ở cùng với huynh...
Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng nặng nề, tuy là không muốn xa rời, nhưng rốt cục cũng nhỏ tới mức khó có thể nghe.
Cánh tay Địch Thanh trầm xuống, khàn giọng kêu:
- Vũ Thường!
Thanh âm kia xé rách màn mưa, vang như tiếng sấm, trong đó xen lẫn nỗi thương tâm vô hạn. Giống như một con dã thú bị thương, trước khi chết phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng cùng đau thương ...
Rốt cuộc Trương Ngọc kềm nén không được, phi thân lên, một đao bổ tới Mã Quý Lương!
Mã Quý Lương lập tức nói:
- Bắn tên!
Nghe thấy tiếng gào thét của Địch Thanh, Mã Quý Lương đột nhiên cảm thấy, hết thảy không phải đều nắm được trong tay giống như trong tưởng tượng. Trong lòng y phát lạnh, thầm nghĩ cần phải sớm giải quyết chuyện ở nơi đây.
Trường tiến (mũi tên dài) như mưa bắn ra nhưng đà lao tới của Trương Ngọc vẫn không giảm. Gã vung thanh đao đánh bay trường tiễn trước mặt, vọt tới trước người của Mã Quý Lương. Nhưng chân vừa mới rơi xuống đất, ba thanh trường thương đã đâm tới trước ngực. Trương Ngọc vung đao chém tới, tiếng leng keng vang lên, trường thương bị đẩy ra, nhưng lại có thêm mấy người ngăn ở trước mặt của y.
Mã Quý Lương nhanh chóng thối lui, cất tiếng cười ha ha, che dấu sự bất an ở trong lòng:
- Ngươi muốn giết ta thì luyện thêm vài thập niên (vài chục năm) công phu nữa đi.
Trương Ngọc vừa vội vừa giận, mặc dù giết được một người, nhưng đã lại bị vây lấy muốn xông ra cũng khó khăn, chớ đừng nói chi là giết Mã Quý Lương!
Vũ Anh bảo vệ ở bên cạnh Triệu Trinh, cầm trường kiếm trong tay, gạt đỡ mưa tên. Bản lãnh của y tuy không kém, nhưng trường tiễn hết tốp này rồi đến tốp khác, đến khi đợt mưa tên thứ ba bắn tới, Vũ Anh tránh né không kịp, đã bị một mũi tên bắn trúng đầu vai.
Vũ Anh hừ cũng không hừ, kiếm chuyển qua tay trái, liều mạng ngăn cản.
Trái tim Triệu Trinh băng giá, lại càng cảm kích, đột nhiên nói:
- Vũ Anh, ngươi hãy chạy trốn đi, trẫm không trách ngươi.
Trong mấy ngày qua, hộ vệ cùng thị vệ của hắn hết tốp này đến tốp khác, chết rất. Trong lòng của Triệu Trinh không nỡ, biết đã không thể may mắn thoát khỏi nên không thể để Vũ Anh lại chết ở chỗ này. Y cũng biết, người mà Mã Quý Lương đối phó chính là y. Nếu không vì hộ giá vẫn còn có một phần cơ hội sống.
Vũ Anh cắn răng nói:
- Thần được Thánh Thượng đề bạt, không dám phụ lòng. Nếu hộ giá vô năng (không thể bảo vệ được), vậy cùng nhau chết đi.
Triệu Trinh thầm nghĩ mặc dù mình đã tận lực hết sức nhưng người tính không bằng trời tính, trong lòng đau xót, không muốn bị phản nghịch xem nhẹ, ngược lại cười nói:
- Tốt lắm, cùng nhau chết đi.
Y định bước tới đón lấy trường tiễn, chỉ hy vọng chết sớm, cũng có thể an tâm.
Không ngờ từ xa bỗng dưng phát ra một tiếng gầm rống, giống như tiếng quỷ khóc:
- Tốt lắm, vậy cả lũ cùng chết đi!
Thanh âm kia giữa đêm khuya khoắt không nói hết được nỗi oán giận bi thương. Mọi người nghe thấy, trong lòng đều rét run, trên tay hơi chậm lại, nhìn về nơi có âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Địch Thanh rốt cục đứng lên, thê lương chịu đựng trong một cơn mưa dài, khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ đã vặn vẹo, mí mắt không ngừng run run, hai má của hắn cùng lúc co giật.
Trong cơn mưa, khuôn mặt của Địch Thanh cũng bắt đầu co giật. Nhưng trong đêm tối không thể thấy hết được ý dữ tợn. Hắn đứng ở đó, mặc cho mưa đổ ập xuống đất đánh vào người, cúi đầu liếc nhìn Dương Vũ Thường một cái, nói:
- Vũ Thường, hôm nay nàng hãy nhìn, Địch Thanh vốn là một thiên hạ vô song, anh hùng cái thế!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thân hình đột nhiên di chuyển, vọt tới trước mặt của La Đức Chính.
Mọi người đều run sợ, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Mới vừa rồi Địch Thanh đi cứu Dương Vũ Thường, chạy mặc dù mau, nhưng vẫn còn thấy bóng dáng mà nhìn theo, nhưng giờ phút này Địch Thanh vừa động, giống như một làn sương mỏng, mờ ảo vô tung.
Trái tim của La Đức Chính đã phát lạnh, rút đao chém đồng thời lách mình thối lui. Nhưng đao mới vừa giơ lên đã gãy, chân mới lui về phía sau, chân gãy.
La Đức Chính thậm chí không nhìn thấy Địch Thanh ra tay như thế nào, đã bị Địch Thanh đánh gãy đao, đá gãy hai chân. Gã vừa mới kêu lên thảm thiết, liền giống như gà bị chặt đứt cổ. Tiếng kêu thảm thiết kia đột ngột ngừng bặt, cũng vì Địch Thanh khẽ vươn tay, vặn gảy cổ của La Đức Chính!
Đám phản quân kinh ngạc đến mức ngây người, Triệu Trinh vừa mừng vừa sợ, Trương Ngọc không thể tin vào mắt mình. Mã Quý Lương thì kinh sợ tới mức cả người run lên cầm cập.
Địch Thanh không còn là người nữa. Thử hỏi trên đời này, lại có người nào có thân thủ quỷ dị, nhanh đến như vậy? Địch Thanh giết La Đức Chính rồi trong giây lát đã lao thẳng về phía Mã Quý Lương!
Mã Quý Lương khiếp sợ gào to:
- Cứu ta!
Trên đầu thành, Lưu Tòng Đức thấy tình thế không tốt, lớn tiếng quát:
- Bắn tên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.