Quyển 2 - Chương 284: Kim Thang (5)
Mặc Vũ
20/04/2013
Quả nhiên Nguyên Hạo muốn tuyên chiến với Hàn Kỳ. Nguyên Hạo một khi đã quyết định thì khó lòng thay đổi!
Chẳng phải Hàn Kỳ vẫn muốn đánh dẹp Nguyên Hạo sao?
Lần này giao chiến, ai thắng người đó làm chủ?
Địch Thanh ngơ ngẩn một hồi lâu mới nói:
- Áp tải Khánh Đa Khắc Dụng về, đốt thành Kim Thang.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, quân Hạ như rắn mất đầu, mất hết khả năng tác chiến, lần lượt bỏ trốn. Địch Thanh dẫn thiết kỵ chỉ có hai nghìn người, mang theo những gì có thể mang theo được sau đó một mồi lửa đốt thành Kim Thang.
Thành Kim Thang đã phế.
Địch Thanh không có nhiều binh lực đến vậy để có thể trấn thủ địa bàn mà mình giành được nên chỉ có cách đốt nó đi. Lúc này mặt trời đã lặn, trước khi quay lại thành Đại Thuận Địch Thanh không kìm nổi quay lại nhìn thành Kim Thang một lượt.
Ánh lửa rừng rực, nhuộm đỏ cả nửa góc trời, ánh lửa như máu...
Địch Thanh nhân lúc đêm khuya nhanh chóng trở về thành Đại Thuận. Được tin Địch Thanh phá được thành Kim Thang, giam giữ Thái úy Hồng Châu, trong thành tiếng hoan hô như sấm động.
Mấy ngày này, quân Tống vẫn không ngừng chiến đấu, thành Đại Thuận ngày càng mở rộng men theo trường lĩnh, quy mô ngày một tăng lên. Trước mắt mặc dù chưa thành thành nhưng cảnh giới uy nghiêm nên quân Hạ cũng không dám dễ dàng khiêu khích.
Quân Tống hai châu Khánh, Diên dưới sự chỉ huy của Phạm Trọng Yêm, cuối cùng cũng đã thay đổi tư thế đóng cửa không chiến đấu trước đây mà xâm nhập vào biên giới nước Hạ. Càng do Địch Thanh cầm đao thì nước Hạ càng yếu đi một đao.
Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tinh thần quân sĩ vẫn dâng cao.
Địch Thanh trở về thành Đại Thuận, gặp Phạm Trọng Yêm, giao cho y tập hồ sơ. Phạm Trọng Yêm lập tức lệnh Phạm Thuần Hữu khao thưởng ba quân, ấn công ban thưởng. Còn y thì đích thân thẩm vấn Khánh Đa Khắc Dụng. Sau khi thẩm vấn xong lại cầm lấy tập hồ sơ mà Địch Thanh lấy được ra tra cứu tỉ mỉ.
Địch Thanh cũng không muốn làm phiền Phạm Trọng Yêm suy nghĩ nên đi vào trong trướng chủ soái thì thấy Chủng Thế Hành thân ra nghênh tiếp. Địch Thanh có chút vui mừng, hỏi:
- Lão Chủng, người làm sao tới đây?
Mấy ngày nay, Địch Thanh và Chủng Thế Hành một tiên phong, một mạc hậu, hợp tác vô cùng khăng khít nên cách xưng hô của Địch Thanh với Chủng Thế Hành cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Chủng Thế Hành bụng to, mặt thì lại gầy hơn rất nhiều, khi thấy Địch Thanh thì nét mặt già nua sáng lên, giơ ngón tay cái lên nói:
- Địch Thanh, tên tiểu tử ngươi làm tốt lắm. Nhâm Phúc bỏ ra biết bao tâm lực, sau khi đánh được thành Bạch Báo thì dương dương tự đắc. Ngươi chỉ mang theo chưa đến hai nghìn người, liền một mồi lửa đốt cháy thành Kim thang, thật không uổng ta tống nhiều tiền như vậy.
Địch Thanh cười nói:
- Đó cũng là do huynh tìm được binh tốt. Số binh sĩ tuy ít nhưng khôn khéo, dũng mãnh, hoàn toàn có thể đánh úp bất ngờ.
Địch Thanh tuyệt đối không nói lời trái với lương tâm, bởi cho dù hắn mạnh nhưng nếu không có sự ủng hộ của binh sĩ thì khó có thể tấn công được quân Hạ. Chủng Thế Hành biết cách dùng người, khéo chọn binh sĩ, mười binh sĩ mỗi người đều có một sở trường riêng, được sử dụng phối hợp với nhau từ đó phát huy được tính hiệu quả của việc đánh úp bất ngờ. Trong chiến địch công kích thành Kim Thang thì công lao của Chủng Thế Hành là không nhỏ.
Chủng Thế Hành sờ trán, nói:
- Được rồi, ta với ngươi tán dương nhau tới đây thôi, chính sự gấp gáp. Đúng rồi, ta lại nghe ngóng được chút thông tin về Hương Ba Lạp.
Trong lòng Địch Thanh có chút lay động, chỉ còn lại chút thất vọng.
Hắn biết Chủng Thế Hành rất tốt với hắn, cũng biết Chủng Thế Hành tin Địch Thanh, và cũng tin sự tồn tại của Hương Ba Lạp, y vì Địch Thanh mà dò la tin tức có thể nói là đã dốc toàn bộ sức lực. Chỉ có điều Hương Ba Lạp quá thần bí, Chủng Thế Hành từ đầu tới giờ cũng chưa tìm ra địa điểm đích xác của Hương Ba Lạp. Hắn chỉ sợ... lần này cũng vẫn công dã tràng.
Nhưng trong lòng hắn đột nhiên thấy có chút kì lạ. Nếu có tin tức thì Chủng Thế Hành cho người tới báo là được, không cần đích thân mình đến. Nhưng lần này Chủng Thế Hành đích thân đến thành Đại Thuận lẽ nào là có chuyện khác nữa?
Chủng Thế Hành lúc này vẫn đang hào hứng nói:
- Truyền thuyết về Hương Ba Lạp là từ phía Tây Tạng truyền sang, điều này chắc ngươi cũng biết?
Địch Thanh nói:
- Chỗ nào truyền đến không quan trọng, quan trọng là tới đâu mà tìm... Đúng rồi, ta nhờ huynh cho người đi nghe ngóng tin tức về nó, kết quả thế nào rồi?
Hắn sớm đã nói qua với Chủng Thế Hành về những lời của Nguyên Hạo nói.
Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:
- Ngươi sai rồi... nguồn gốc ngược lại rất quan trọng. Bằng không... trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Địch Thanh cau mày nói:
- Vậy huynh tìm được gì từ nguồn gốc của Hương Ba Lạp rồi?
Chủng Thế Hành đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bộ dạng hết sức thần bí. Địch Thanh trông thấy cười nói:
- Đến bây giờ rồi thì huynh không cần phải giả bộ ma quỷ với ta đâu?
Chủng Thế Hành lắc đầu, kéo Địch Thanh tới chỗ không người chú ý.
Địch Thanh mặc dù thấy rất lạ nhưng biết Chủng Thế Hành làm vậy tất không thể không có nguyên nhân. Đến lúc này, Chủng Thế Hành mới nói:
- Rất nhiều người cho rằng Hương Ba Lạp là chuyện vô căn cứ. Nhưng theo như nghe ngóng của ta từ Tây Tạng thì, đại sĩ Liên Hoa Sinh khi từ bắc Ấn Độ du nhập vào Tây Tạng trong lúc truyền thụ Mật tông đã lập ra Hương Ba Lạp.
Địch Thanh run lên, nhịn không được nói:
- Đại sĩ Liên Hoa Sinh?
Chủng Thế Hành giải thích nói:
- Trong truyền thuyết của người Tây Tạng thì Liên Hoa Sinh đại sĩ là do phật Thích Ca đầu thai mà thành. Sau khi phật Thích ca Mâu Ni niết bàn, thấy người đời thống khổ, vì hoàn thành tâm nguyện độ thế nên đã mượn Liên Hoa đầu thai sang kiếp khác, vì thế mới có Liên Hoa Sinh đại sĩ. Truyền thuyết không biết là thật hay giả nhưng Liên Hoa Sinh đại sĩ thì thật sự có người này. Ban đầu Liên Hoa Sinh đại sĩ đến Tây Tạng truyền bá, mở rộng Phật pháp nhưng sau này phát hiện ra người nơi đây không hiểu được cái tinh yếu của Phật pháp hơn nữa cơ duyên cũng không đủ nên đã rời khỏi Tây Tạng và lập ra một căn cứ địa bí mật của Phật giáo là Hương Ba Lạp tạo điều kiện cho những người có duyên tiến vào. Còn về những loại Phục Tạng nào đó thì có trách nhiệm hướng dẫn người có duyên vào Hương Ba Lạp.
Địch Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này nên không khỏi nói:
- Vậy... cái nơi bí mật ấy đã có người vào chưa?
Đây mới là điều mà hắn quân tâm nhất từ đầu tới giờ.
Chủng Thế Hành gật đầu nói:
- Có, chính là Thiện Vô Úy, Kim Cương Ấn và Bất Không!
Địch Thanh kinh ngạc nói:
- Là ba vị thần tăng thủ hạ của Cốc Tư La sao?
Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:
- Không phải, ba người Thiện Vô Úy này vốn là cao tăng Mật tông từ Ấn Độ tới vào thời thịnh Đường. Có thể nói ba người này là người sáng lập nên phái Mật tông, nghe nói ba người này thường xuyên lui tới Hương Ba Lạp, sau khi nhận được bí quyết Mật tông thì làm nên sự nghiệp lớn. Ba thủ hạ của Cốc Tư La cùng tên với ba vị cao tăng thịnh Đường kia ,chắc hẳn là đang ôm lấy suy nghĩ tìm Hương Ba Lạp.
Địch Thanh liền nhớ lại lời của Nguyên Hạo, gật đầu, nói:
- Không sai, Cốc Tư La cũng đang tìm kiếm Hương Ba Lạp. Nhưng có một điều rõ ràng là bọn chúng chưa tìm ra Hương Ba Lạp... trên đời này e là ngoài ba vị cao tăng thời thịnh Đường ra thì không còn ai khác có thể tìm ra Hương Ba Lạp.
Giữa lúc Địch Thanh đang thất vọng thì Chủng Thế Hành làm ra vẻ hết sức cổ quái, hạ giọng nói:
- Ngươi sai rồi, vẫn còn có một người rất có khả năng đã đi qua Hương Ba Lạp. Hơn nữa người đó lại ở ngay bên cạnh người!
Địch Thanh kinh ngạc, không thể tin nổi, hỏi:
- Là ai, ai đã đi qua Hương Ba Lạp?
Chẳng phải Hàn Kỳ vẫn muốn đánh dẹp Nguyên Hạo sao?
Lần này giao chiến, ai thắng người đó làm chủ?
Địch Thanh ngơ ngẩn một hồi lâu mới nói:
- Áp tải Khánh Đa Khắc Dụng về, đốt thành Kim Thang.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, quân Hạ như rắn mất đầu, mất hết khả năng tác chiến, lần lượt bỏ trốn. Địch Thanh dẫn thiết kỵ chỉ có hai nghìn người, mang theo những gì có thể mang theo được sau đó một mồi lửa đốt thành Kim Thang.
Thành Kim Thang đã phế.
Địch Thanh không có nhiều binh lực đến vậy để có thể trấn thủ địa bàn mà mình giành được nên chỉ có cách đốt nó đi. Lúc này mặt trời đã lặn, trước khi quay lại thành Đại Thuận Địch Thanh không kìm nổi quay lại nhìn thành Kim Thang một lượt.
Ánh lửa rừng rực, nhuộm đỏ cả nửa góc trời, ánh lửa như máu...
Địch Thanh nhân lúc đêm khuya nhanh chóng trở về thành Đại Thuận. Được tin Địch Thanh phá được thành Kim Thang, giam giữ Thái úy Hồng Châu, trong thành tiếng hoan hô như sấm động.
Mấy ngày này, quân Tống vẫn không ngừng chiến đấu, thành Đại Thuận ngày càng mở rộng men theo trường lĩnh, quy mô ngày một tăng lên. Trước mắt mặc dù chưa thành thành nhưng cảnh giới uy nghiêm nên quân Hạ cũng không dám dễ dàng khiêu khích.
Quân Tống hai châu Khánh, Diên dưới sự chỉ huy của Phạm Trọng Yêm, cuối cùng cũng đã thay đổi tư thế đóng cửa không chiến đấu trước đây mà xâm nhập vào biên giới nước Hạ. Càng do Địch Thanh cầm đao thì nước Hạ càng yếu đi một đao.
Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tinh thần quân sĩ vẫn dâng cao.
Địch Thanh trở về thành Đại Thuận, gặp Phạm Trọng Yêm, giao cho y tập hồ sơ. Phạm Trọng Yêm lập tức lệnh Phạm Thuần Hữu khao thưởng ba quân, ấn công ban thưởng. Còn y thì đích thân thẩm vấn Khánh Đa Khắc Dụng. Sau khi thẩm vấn xong lại cầm lấy tập hồ sơ mà Địch Thanh lấy được ra tra cứu tỉ mỉ.
Địch Thanh cũng không muốn làm phiền Phạm Trọng Yêm suy nghĩ nên đi vào trong trướng chủ soái thì thấy Chủng Thế Hành thân ra nghênh tiếp. Địch Thanh có chút vui mừng, hỏi:
- Lão Chủng, người làm sao tới đây?
Mấy ngày nay, Địch Thanh và Chủng Thế Hành một tiên phong, một mạc hậu, hợp tác vô cùng khăng khít nên cách xưng hô của Địch Thanh với Chủng Thế Hành cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Chủng Thế Hành bụng to, mặt thì lại gầy hơn rất nhiều, khi thấy Địch Thanh thì nét mặt già nua sáng lên, giơ ngón tay cái lên nói:
- Địch Thanh, tên tiểu tử ngươi làm tốt lắm. Nhâm Phúc bỏ ra biết bao tâm lực, sau khi đánh được thành Bạch Báo thì dương dương tự đắc. Ngươi chỉ mang theo chưa đến hai nghìn người, liền một mồi lửa đốt cháy thành Kim thang, thật không uổng ta tống nhiều tiền như vậy.
Địch Thanh cười nói:
- Đó cũng là do huynh tìm được binh tốt. Số binh sĩ tuy ít nhưng khôn khéo, dũng mãnh, hoàn toàn có thể đánh úp bất ngờ.
Địch Thanh tuyệt đối không nói lời trái với lương tâm, bởi cho dù hắn mạnh nhưng nếu không có sự ủng hộ của binh sĩ thì khó có thể tấn công được quân Hạ. Chủng Thế Hành biết cách dùng người, khéo chọn binh sĩ, mười binh sĩ mỗi người đều có một sở trường riêng, được sử dụng phối hợp với nhau từ đó phát huy được tính hiệu quả của việc đánh úp bất ngờ. Trong chiến địch công kích thành Kim Thang thì công lao của Chủng Thế Hành là không nhỏ.
Chủng Thế Hành sờ trán, nói:
- Được rồi, ta với ngươi tán dương nhau tới đây thôi, chính sự gấp gáp. Đúng rồi, ta lại nghe ngóng được chút thông tin về Hương Ba Lạp.
Trong lòng Địch Thanh có chút lay động, chỉ còn lại chút thất vọng.
Hắn biết Chủng Thế Hành rất tốt với hắn, cũng biết Chủng Thế Hành tin Địch Thanh, và cũng tin sự tồn tại của Hương Ba Lạp, y vì Địch Thanh mà dò la tin tức có thể nói là đã dốc toàn bộ sức lực. Chỉ có điều Hương Ba Lạp quá thần bí, Chủng Thế Hành từ đầu tới giờ cũng chưa tìm ra địa điểm đích xác của Hương Ba Lạp. Hắn chỉ sợ... lần này cũng vẫn công dã tràng.
Nhưng trong lòng hắn đột nhiên thấy có chút kì lạ. Nếu có tin tức thì Chủng Thế Hành cho người tới báo là được, không cần đích thân mình đến. Nhưng lần này Chủng Thế Hành đích thân đến thành Đại Thuận lẽ nào là có chuyện khác nữa?
Chủng Thế Hành lúc này vẫn đang hào hứng nói:
- Truyền thuyết về Hương Ba Lạp là từ phía Tây Tạng truyền sang, điều này chắc ngươi cũng biết?
Địch Thanh nói:
- Chỗ nào truyền đến không quan trọng, quan trọng là tới đâu mà tìm... Đúng rồi, ta nhờ huynh cho người đi nghe ngóng tin tức về nó, kết quả thế nào rồi?
Hắn sớm đã nói qua với Chủng Thế Hành về những lời của Nguyên Hạo nói.
Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:
- Ngươi sai rồi... nguồn gốc ngược lại rất quan trọng. Bằng không... trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Địch Thanh cau mày nói:
- Vậy huynh tìm được gì từ nguồn gốc của Hương Ba Lạp rồi?
Chủng Thế Hành đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bộ dạng hết sức thần bí. Địch Thanh trông thấy cười nói:
- Đến bây giờ rồi thì huynh không cần phải giả bộ ma quỷ với ta đâu?
Chủng Thế Hành lắc đầu, kéo Địch Thanh tới chỗ không người chú ý.
Địch Thanh mặc dù thấy rất lạ nhưng biết Chủng Thế Hành làm vậy tất không thể không có nguyên nhân. Đến lúc này, Chủng Thế Hành mới nói:
- Rất nhiều người cho rằng Hương Ba Lạp là chuyện vô căn cứ. Nhưng theo như nghe ngóng của ta từ Tây Tạng thì, đại sĩ Liên Hoa Sinh khi từ bắc Ấn Độ du nhập vào Tây Tạng trong lúc truyền thụ Mật tông đã lập ra Hương Ba Lạp.
Địch Thanh run lên, nhịn không được nói:
- Đại sĩ Liên Hoa Sinh?
Chủng Thế Hành giải thích nói:
- Trong truyền thuyết của người Tây Tạng thì Liên Hoa Sinh đại sĩ là do phật Thích Ca đầu thai mà thành. Sau khi phật Thích ca Mâu Ni niết bàn, thấy người đời thống khổ, vì hoàn thành tâm nguyện độ thế nên đã mượn Liên Hoa đầu thai sang kiếp khác, vì thế mới có Liên Hoa Sinh đại sĩ. Truyền thuyết không biết là thật hay giả nhưng Liên Hoa Sinh đại sĩ thì thật sự có người này. Ban đầu Liên Hoa Sinh đại sĩ đến Tây Tạng truyền bá, mở rộng Phật pháp nhưng sau này phát hiện ra người nơi đây không hiểu được cái tinh yếu của Phật pháp hơn nữa cơ duyên cũng không đủ nên đã rời khỏi Tây Tạng và lập ra một căn cứ địa bí mật của Phật giáo là Hương Ba Lạp tạo điều kiện cho những người có duyên tiến vào. Còn về những loại Phục Tạng nào đó thì có trách nhiệm hướng dẫn người có duyên vào Hương Ba Lạp.
Địch Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này nên không khỏi nói:
- Vậy... cái nơi bí mật ấy đã có người vào chưa?
Đây mới là điều mà hắn quân tâm nhất từ đầu tới giờ.
Chủng Thế Hành gật đầu nói:
- Có, chính là Thiện Vô Úy, Kim Cương Ấn và Bất Không!
Địch Thanh kinh ngạc nói:
- Là ba vị thần tăng thủ hạ của Cốc Tư La sao?
Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:
- Không phải, ba người Thiện Vô Úy này vốn là cao tăng Mật tông từ Ấn Độ tới vào thời thịnh Đường. Có thể nói ba người này là người sáng lập nên phái Mật tông, nghe nói ba người này thường xuyên lui tới Hương Ba Lạp, sau khi nhận được bí quyết Mật tông thì làm nên sự nghiệp lớn. Ba thủ hạ của Cốc Tư La cùng tên với ba vị cao tăng thịnh Đường kia ,chắc hẳn là đang ôm lấy suy nghĩ tìm Hương Ba Lạp.
Địch Thanh liền nhớ lại lời của Nguyên Hạo, gật đầu, nói:
- Không sai, Cốc Tư La cũng đang tìm kiếm Hương Ba Lạp. Nhưng có một điều rõ ràng là bọn chúng chưa tìm ra Hương Ba Lạp... trên đời này e là ngoài ba vị cao tăng thời thịnh Đường ra thì không còn ai khác có thể tìm ra Hương Ba Lạp.
Giữa lúc Địch Thanh đang thất vọng thì Chủng Thế Hành làm ra vẻ hết sức cổ quái, hạ giọng nói:
- Ngươi sai rồi, vẫn còn có một người rất có khả năng đã đi qua Hương Ba Lạp. Hơn nữa người đó lại ở ngay bên cạnh người!
Địch Thanh kinh ngạc, không thể tin nổi, hỏi:
- Là ai, ai đã đi qua Hương Ba Lạp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.