Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 23: Kinh Diễm (5)

Mặc Vũ

13/03/2013

Người đội mũ lệch mải đắc ý kiêu ngạo, lúc này mới nhìn thấy trên mặt Địch Thanh có xăm chữ, sắc mặt liền khẽ biến. Bọn họ dù sao cũng chỉ là du côn, thường ngày chỉ dọa dẫm bắt nạt kẻ yếu mà sống chứ nào dám đắc tội với cấm quân, biết thân phận của đối phương thì ngay lập tức nhún nhường, cười làm lành nói:

- Vị đại gia này, tiểu nhân dốt nát, thuở nhỏ nhà nghèo, đâu có tiền mời thầy dạy học, nên không biết chữ, không nhận ra đại gia, xin người rộng lượng bỏ qua.

Bộ mặt y liền thay đổi nói với lão Cao:

- Chỉ đùa một chút với lão thôi, đừng có tin là thật nhé!

Dứt lời nháy mắt với hai người huynh đệ, xám xịt mà rời đi.

Lão Cao thở phào nhẹ nhõm, nói với Địch Thanh:

- Vị quan gia này, đa tạ ngươi đã giúp đỡ. Lúc này kinh thành thuế má không nhẹ, còn phải đối phó với đám vô lại này, thật là khiến người ta đau đầu.

Dứt lời lão lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Địch Thanh cười, quay đầu lại nhìn chậu hoa mẫu đơn màu vàng rực rỡ kia, hỏi:

- Hoa kia bán bao nhiêu tiền vậy?

Lão Cao cười theo nói:

- Nếu quan gia thích thì cứ việc cầm lấy đi là được, chậu hoa này coi như lão tặng cho ngài.

Địch Thanh cười đáp:

- Ta chỉ là một cấm quân tầm thường, không phải là gia gì cả. Nếu ta không trả tiền thì có khác gì bọn du côn kia chứ?

Dứt lời, hắn liền chìa bàn tay đưa tới một vài đồng tiền nói:

- Chừng này đủ chưa?

Lão Cao gật đầu liên tục:

- Vậy là đủ rồi, dư nữa, dư nữa.

Địch Thanh bỏ đồng tiền xuống cầm chậu hoa đi ra ngoài, nhưng đột nhiên sửng sốt, hóa ra cô gái áo trắng kia dẫn theo nha hoàn đang ở bên ngoài lán nhìn mình. Địch Thanh đem chậu hoa này đặt ở trước người nàng, không nói được lời nào, xoay người rời đi. Cô gái áo trắng kia vô cùng ngạc nhiên, gọi:

- Này...

Nhưng giọng nói của nàng yếu ớt như muỗi kêu, không biết Địch Thanh có nghe được hay không, sớm đã lẫn vào trong biển người.

Nha hoàn bĩu môi nói:



- Chỉ có một chậu hoa phế phẩm như thế, sao có thể so sánh với Diêu Hoàng trong nhà mình được? Tiểu thư, cô nói xem đúng không? Hắn đụng tiểu thư bị thương, chẳng lẽ muốn bồi thường bằng chậu hoa này hay sao? Nếu không phải tiểu thư rộng lượng, chúng ta đem hắn giao cho phủ Khai Phong, đánh hắn hơn chục hèo! Hừ!

Cô gái áo trắng ôn hòa nói:

- Hình như lúc nãy hắn có việc gấp đó. Em không thấy hắn giúp đỡ ông lão bán hoa đấy sao? Nói như vậy, hắn chính là người tốt.

Thì ra mới vừa rồi Địch Thanh đuổi đi ba du côn kia, hai người chủ tớ này đều trông thấy.

Lão già nghe nha hoàn nói đây là hoa phế phẩm thì có chút bất mãn nói:

- Vị cô nương này, hoa của lão không phải là hoa phế phẩm, cô xem nó nở nhiều hoa đẹp không này. Hơn nữa loại hoa này, không phải lão khoác lác, xung quanh trăm dặm cũng rất hiếm thấy.

Cô gái áo trắng ngồi xuống nhìn chậu hoa kia, đột nhiên nói:

- Ông à, hoa này thật kỳ lạ, trên cánh hoa sao lại có vân hình trái tim vậy? Hoa văn này, rất là kỳ lạ, giống như trái tim vẽ bên cạnh ngọc tiêu.

Nàng quan sát cực kỳ tỉ mỉ, nhìn ra được hoa này có chỗ bất thường.

Ông lão tự hào nói:

- Đương nhiên rồi, hoa này mặc dù không nổi tiếng nhưng những nơi khác đều không có. Lão đã gặp được một người tao nhã, đặt cho hoa này một cái tên, gọi là Phượng Cầu Hoàng!

Địch Thanh rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự, mờ mịt mà mãi lang thang khắp nơi. Chỉ đến khi bóng tà dương lặn dần, lũ chim mệt mỏi bay về tổ thì hắn mới chợt tỉnh táo lại, tự hỏi vì sao mình lại thất hồn lạc phách như vậy, chẳng lẽ vẫn còn muốn tìm Đa Văn Thiên Vương?

Vừa nghĩ đến Đa Văn Thiên Vương, lửa giận trong lòng Địch Thanh lại bùng lên, ngẫm nghĩ: "Giáo đồ Di Lặc này xem ra vẫn còn có chút tôn kính đối với tượng phật Di Lặc. Đa Văn Thiên Vương đến một lần, không chừng sẽ đến lần thứ hai. Đã thế, sao mình không về Đại Tướng Quốc Tự xem thử, có khi gặp hắn cũng nên."

Mới đi được vài bước, hắn đã không cầm lòng được, lại nghĩ: "Không biết nàng ấy đã rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự hay chưa?"

Nghĩ tới đây Địch Thanh mới nhận ra, là ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình muốn quay về Tướng Quốc Tự là muốn tìm Đa Văn Thiên Vương hay là gặp cô gái kia. Hắn không khỏi tự chế nhạo bản thân: “Địch Thanh ơi là Địch Thanh, bộ dạng ngươi thế này mà cũng mơ mộng hão huyền hay sao?”

Địch Thanh không muốn nghĩ đến cô gái kia nữa, bèn nhắm chuẩn hướng, chạy về phía Đại Tướng Quốc Tự. Trên đường đi, hắn ghé qua quán bên đường mua hai cái bánh bao cất vào trong lòng ngực. Lúc này đám đông tụ họp trong chùa đã sớm từ lâu, dân chúng cũng đều đã bỏ về nên trong chùa đã thanh tịnh hơn rất nhiều.

Địch Thanh rảo bước vào trong Thiên Vương điện, thấy trên bàn thờ khói hương nghi ngút, chỉ còn một tăng nhân đang gõ mõ ở lại. Trong lòng khẽ động, hắn lặng lẽ vòng ra phía sau bàn thờ, thừa dịp tăng nhân này không chú ý liền chui xuống phía dưới bàn thờ. Hắn làm việc không dựa vào một quy tắc nào cả, chỉ nghĩ rằng nếu hắn ở đây lâu thì chắc tăng nhân trong tự sẽ cảm thấy lạ, có khi lại đuổi hắn ra ngoài không chừng, nên dứt khoát phải trốn trước đã.

Dưới bàn thờ tương đối sạch sẽ, Địch Thanh nhẹ nhàng rút thanh đao ở thắt lưng ra, rạch một khe nhỏ trên tấm màn bằng vải bố để nhìn ra ngoài dò xét. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhất thời trong lòng dao động, không biết phương pháp ôm cây đợi thỏ này có tác dụng hay không. Nhưng muốn tìm Đa Văn Thiên Vương thì thực sự hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn nữa.

Màn đêm buông xuống, đèn được thắp lên, tiếng ồn ào dần dần rời xa Đại Tướng Quốc Tự, trong tự chỉ còn văng vẳng tiếng cầu kinh. Nghe được âm thanh ôn hòa này, trong lòng Địch Thanh đã tĩnh lặng trở lại. Hắn vẫn từ lỗ hổng trên tấm màn bằng vải bố nhìn ra ngoài dò xét, nhưng nhìn chăm chú liên tục khiến cho đôi mắt trở nên đau nhức, mà Đa Văn Thiên Vương lại không xuất hiện lần nữa.

Địch Thanh thấy hơi đói bụng, bèn móc bánh bao ra xé một miếng, sợ phát ra tiếng động làm cho tăng nhân phát hiện, liền cho vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt. Sau khi ăn bánh bao xong, lại qua nửa canh giờ, Địch Thanh ngồi lâu bàn chân tê rần, biết đã gần đến nửa đêm, không khỏi cảm thấy vô cùng uể oải. Hắn thầm nghĩ, cửa chùa đã đóng lâu rồi, chắc chắn là Đa Văn Thiên Vương không tới.

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, tinh thần Địch Thanh chấn động, bèn đưa mắt nhìn lại. Phía trước có một tăng nhân một tục nhân đi tới, tăng nhân này mặt mũi hiền lành, râu dưới cằm trắng như cước; tục nhân kia thì đưa lưng về phía Địch Thanh, trên người không có đeo vật gì dài như cây dù, không giống người Địch Thanh đang đợi. Địch Thanh nhìn không thấy chính diện mặt mũi của tục nhân, chỉ thấy được giày của hắn là thêu hoa dệt gấm, cực kỳ hoa mỹ. Địch Thanh biết đôi giày này là do danh phường Ngũ Hồ Xuân kinh thành làm ra, người mua đều là quan to quý nhân.



Người vừa đến rõ ràng không có quan hệ gì với Địch Thanh. Hắn vô cùng thất vọng, nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy tục nhân kia hỏi:

-Trụ trì, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Âm điệu người này tuy còn trẻ nhưng trong giọng nói ẩn chứa vẻ chán nản, giống như một lão già bảy tám mươi tuổi.

Địch Thanh hơi ngạc nhiên, cảm thấy giọng điệu người này và khuôn mặt của Đa Văn Thiên Vương có chung một điểm, là không hài hòa như lẽ thường. Hắn lại nghĩ: "Trụ trì Đại Tướng Quốc Tự phụ thuộc hoàng gia, không phải muốn gặp là gặp được, vậy mà người này có thể xin chủ trì giải thích nghi vấn, không biết có địa vị gì đây?"

Trụ trì nói:

- Thí chủ, xin cứ hỏi.

Tục nhân buồn rầu nói:

- Niết bàn là ở đâu?

Địch Thanh thiếu chút nữa phá lên cười, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ kinh thành này không phải Niết bàn sao?"

Nhưng nghĩ lại một chút, khóe miệng hắn vẫn mang nét cười.

Trụ trì chậm rãi đáp:

-Nhược tầm tịnh thổ, đương cầu tịnh tâm. Tùy kỳ tâm tịnh, vô xử bất tịnh thổ. (Muốn thấy Niết bàn, để lòng thanh tịnh. Khi tâm đã tịnh, đâu chẳng Niết bàn.)

Trong lòng Địch Thanh cười khổ: "Tuy nói thì là vậy, nhưng muốn tịnh tâm đâu phải là chuyện dễ dàng?"

Tục nhân liền nói:

- Cao tăng nói rất đúng, nhưng ta lại trước sau không thể tĩnh tâm được, vẫn luôn cảm thấy khắp nơi đều là địch, như ở trong lồng giam, nên mới đến đây để cầu phật.

Địch Thanh nghe trong ngữ khí của hắn ta tràn đầy vẻ hoang mang khốn khổ, hệt như con thú bị hãm sâu vào trong lồng, lòng hắn đột nhiên dâng lên sự đồng tình. Nhiều năm qua, Địch Thanh cũng vùng vẫy ở trong gian khổ, cũng trải qua cảm giác loại cảm giác này.

Trụ trì đáp:

-Thánh nhân cầu tâm không cầu phật, người ngu dốt cầu phật không cầu tâm. Thí chủ, bần tăng muốn kể một chuyện xưa ...

Tục nhân vui vẻ nói:

- Xin kể.

Trụ trì chậm rãi kể:

- Nghe kể rằng bên bờ biển Đông có một con chim bói cá, chán ghét thế tục xấu xa, nó cảm thấy thiên hạ đều là kẻ địch. Chính vì thế nó bay đến sườn núi cao đối diện biển xây tổ, tưởng rằng sẽ không còn nguy hiểm nữa, nhưng không ngờ đến một ngày thủy triều dâng lên, tổ chim bị sóng biển cuốn đi. Chim bói cá than thở nói: "Trong lòng có địch, khắp nơi đều là địch."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook