Quyển 2 - Chương 189: Kinh sợ trôi qua (3)
Mặc Vũ
19/04/2013
Địch Thanh thấy vậy cũng cảm thấy ấm áp, bất luận thế nào đi nữa, Triệu Trinh đối xử với hắn bao giờ cũng đặc biệt.
Hai người bọn họ dù sao cùng từng cùng nhau dạo qua thanh lâu, chui qua chuồng heo, chạy trốn đuổi giết, trải qua cung biến. Những trải nghiệm này, những bậc quân thần khác rất hiếm có dịp cùng trải qua.
Triệu Trinh xưa nay đều cô đơn một mình, nên rất có cảm tình với người cùng chung hoạn nạn như Địch Thanh.
Địch Thanh quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ, nói:
-Thần Địch Thanh… khấu kiến Thánh thượng.
Triệu Trinh kéo Địch Thanh đứng lên, mỉm cười nói:
-Không cần đa lễ. Địch Thanh, lần này ngươi về rồi, thì chớ có hòng đi nữa.
Địch Thanh chẳng ngờ Triệu Trinh vừa mở lời đã nói ra câu này, nên rất lấy làm khó xử. Nhưng thấy trên mặt Triệu Trinh có chút trông mong, nên không nỡ làm hắn mất hứng, bèn nói tránh:
-Thánh thượng, thần đang lúc phải đánh trận ở Tây Bắc, bị chỉ ý của Thánh thượng triệu về, không biết Thánh thượng có gì chỉ bảo?
Triệu Trinh khẽ thở dài, nói:
-Trẫm rất nhớ khanh, nhưng lần này triệu khanh về kinh, là vì Thái hậu, người rất muốn gặp khanh.
Địch Thanh chấn động, không kìm nổi nói:
-Thái hậu… tại sao lại muốn gặp thần?
Đối với Thái hậu mà nói, hắn chỉ có oán hận, chẳng lẽ… Thái hậu vẫn còn hận hắn vụ giết Triệu Doãn Thăng hay sao?
Triệu Trinh lắc đầu, nói:
-Trẫm cũng không biết. Nhưng mà gần đây bệnh tình của Thái hậu ngày càng nặng, người muốn gặp khanh, thì trẫm phải hoàn thành mong muốn của người. Địch Thanh, khanh hãy đi gặp Thái hậu đi, được không?
Giọng điệu của hắn mang ý thương lượng.
Địch Thanh cuống quýt thi lễ, nói:
-Thần tuân chỉ.
Triệu Trinh thở dài một hơi, nhìn Địch Thanh nói:
-Gần đây sức khỏe của Thái hậu càng ngày càng tệ…
Lời nói còn chưa dứt, có cung nhân vội vàng chạy vào bẩm báo:
-Thánh thượng, Thái hậu… hình như là… có chút không ổn.
Cung nhân đó không dám nói nhiều, nhưng thần sắc lo sợ, giống như đại nạn sắp giáng xuống đầu.
Triệu Trinh cả kinh, thất thanh nói:
-Sao lại thế? Bãi giá cung Thùy Củng. Địch Thanh, khanh cùng đi.
Kể từ sau vụ cung biến, tám điện bị thiêu, cung Trường Xuân xây sửa lại, đổi tên thành Thùy Củng, Lưu Thái hậu vẫn ở trong cung Thùy Củng.
Mọi người nghe báo bệnh tình của Thái hậu có biến đổi, ai nấy đều hoảng sợ đi theo. Đến trước cung Thùy Củng, Triệu Trinh ra lệnh cho Địch Thanh và Diêm Sĩ Lương đi theo bên mình, tiến thẳng vào cung. Tuy trong cung Thùy Củng có rất nhiều lò lửa, ấm áp như mùa xuân, nhưng trong đó vẫn luôn ẩn chứa một bầu không khí chết chóc.
Triệu Trinh đến trước tẩm phòng (phòng ngủ) của Thái hậu, Diêm Văn Ứng vội vén rèm châu, thấy Địch Thanh thì có chút kinh ngạc. Hạ giọng nói nhỏ bên tai Triệu Trinh:
-Thánh thượng, Thái hậu vừa mới hôn mê. Nhưng… lại tỉnh lại rồi. Người đang nói chuyện với Lý Địch đại nhân.
Địch Thanh biết, Lý Địch vốn là ân sư của Triệu Trinh, lúc trước vì chuyện đứng ra xin Thái hậu trả lại quyền chấp chính cho thiên tử mà đắc tội với Thái hậu, bị đày ra khỏi kinh thành. Chẳng ngờ lúc Thái hậu bệnh tình nguy kịch, lại tìm Lý Địch nói chuyện.
Tại sao Thái hậu lại tìm Lý Địch? Tại sao Thái hậu lại tìm Địch Thanh hắn?
Địch Thanh nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn, thì nhất thời lại không nói được ra. Hắn liếc nhìn Triệu Trinh một cái, thấy sắc mặt Triệu Trinh hết sức lo lắng, nhưng lại không bước qua bức rèm châu, không khỏi tự nhíu mày thắc mắc.
“Bệnh tình của Lưu Thái hậu nguy kịch, sao Triệu Trinh lại không mau đi gặp? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?”
Triệu Trinh đột nhiên nói:
-Những ngày này Thái hậu không muốn gặp ai, ngay cả đối với đứa con trai là ta đây, cũng không muốn gặp.
Giọng nói của y rất nhỏ, trong đó dường như có chút trách móc, pha lẫn thương cảm, giống như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Địch Thanh, nên giải thích với hắn. Triệu Trinh chững lại một lát, đoạn nói:
-Diêm Văn Ứng, ngươi đi bẩm báo với Thái hậu, nói trẫm cầu kiến…
Lời nói chưa dứt, đã nghe giọng nói yếu ớt của Thái hậu cất lên phía sau rèm:
-Lý Địch, lão thân… hôm nay bảo vệ thiên tử… đến đây, ngươi nghĩ thế nào?
Cung Thùy Củng quả thật rất yên tĩnh, tuy tiếng nói của Thái hậu rất yếu ớt, nhưng những người trong rèm, ngoài rèm đều nghe thấy rõ.
Mắt Triệu Trinh đột nhiên có chút nhòe đi. Khoảnh khắc đó, thần sắc của y rất phức tạp, dịu dàng có, hồi tưởng có, thậm chí có cả một chút… áy náy.
Bất luận thế nào, năm xưa cũng là nhờ Thái hậu ổn định giang sơn cho nhà họ Triệu y.
Trước giờ Thái hậu cũng không làm gì Triệu Trinh y, có lẽ lần cung biến trước kia, cũng chẳng qua là do Triệu Doãn Thăng tự ý làm chủ? Triệu Trinh không muốn nghĩ thêm nữa.
Bên trong rèm châu, Lý Địch run rẩy nói:
-Lúc trước không biết Thái hậu có thánh đức như thế này, cho nên đắc tội, xin Thái hâu…đừng trách.
Lưu Thái hậu khẽ ho ra một tiếng, tựa như muốn nôn hết ra những ân oán bao nhiêu năm qua, lẩm bẩm nói:
-Trinh nhi đâu, hình như lúc nãy ta mới nghe thấy tiếng của nó…
Triệu Trinh không ngờ Lưu thái hậu vẫn còn nhớ đến mình, không kiềm chế được nữa, vén xốc rèm châu bước vào, quỳ trước mặt Thái hậu, nức nở nói:
-Mẫu hậu…
Trên gương mặt tiều tụy của Lưu Thái hậu cố nở nụ cười, bàn tay khô gầy sờ lên đỉnh đầu Triệu Trinh, lẩm bẩm nói:
-Trinh nhi, chắc ta phải đi rồi. Sau này… con phải tự… chăm sóc lấy mình.
Triệu Trinh nắm lấy bàn tay khô gầy của Lưu Thái hậu, nức nở nói:
-Mẫu hậu, người sẽ không sao đâu, người không thể rời xa con được!
Ánh mắt Lưu Thái hậu trống rỗng, lẩm bẩm nói:
-Đứa con ngốc này, người ai mà không chết? Mấy ngày nay.. ta đều nằm mơ, mơ thấy tiên đế… người từng nói, sẽ đến đón ta…
Triệu Trinh rùng mình ớn lạnh, cảm thấy lời lẽ Thái hậu nói ra đầy quỷ khí.
Tiên đế làm sao có thể đến đón Thái hậu?
Trước mắt Lưu Thái hậu hơi hoa lên, dường như nhìn thấy Triệu Hằng đứng ngay phía trước, âm trầm nói với bà:
-Nga nhi, cho dù nàng không chống chọi được đến lúc trẫm hồi sinh, sau khi chết… trẫm cũng sẽ bầu bạn bên cạnh nàng! Nàng đừng sợ, cuộc đời này của trẫm, chỉ yêu một mình nàng!
Lưu Thái hậu nhìn vào ảo ảnh trong không trung, lẩm bẩm nói:
-Người rất sợ chết, nhưng thiếp không sợ. Sao thiếp phải đợi người đến đón chứ?
Bà ta cười chua xót, trong lòng thầm nghĩ: “thực ra… ta không còn muốn ở bên cạnh chàng lắm đâu”.
Những lời này, bà ta đã dấu ở trong lòng từ lâu lắm rồi.
Bụi phủ nhiều năm!
Thật sự là bà ta không phải với Triệu Hằng, bà ta đã không đặt Ngũ Long ở lăng Vĩnh Định, nhưng bà ta không hề có chút cảm giác áy náy gì cả.
Bởi vì bà ta cảm thấy, sức lực trên cơ thể mình đang rời bỏ bà ta mà đi, từng chút, từng chút một, bà ta phải chết rồi.
Người chết rồi, có phải chết là hết không?
Sống, thì có gì hay? Cô đơn, ngay cả đến một người để nói chuyện cũng không có. Người thân của bà ta, đều đã rời bỏ bà ta mà đi cả rồi, những người còn lại thì không có gì để nói. Cho dù là có trường sinh bất tử, thì sẽ thế nào? Cuộc sống trường sinh cô đơn, chẳng thà chết đi!
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lưu Thái hậu nhớ ra một chuyện, thấp giọng hỏi:
-Địch Thanh… đến chưa?
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn sang, ra hiệu cho Địch Thanh bước tới. Chỉ có điều trên trán y rịn mồ hôi, mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận thấy.
Địch Thanh không để ý thấy sự khác thường của Triệu Trinh, lặng lẽ bước tới trước sập của Thái hậu, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:
-Thái hậu, thần Địch Thanh ở đây.
Thái hậu hướng ánh mắt nhìn về phía Địch Thanh, tròng mắt dường như là nhìn Địch Thanh, nhưng cũng dường như đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức cũ.
Hai người bọn họ dù sao cùng từng cùng nhau dạo qua thanh lâu, chui qua chuồng heo, chạy trốn đuổi giết, trải qua cung biến. Những trải nghiệm này, những bậc quân thần khác rất hiếm có dịp cùng trải qua.
Triệu Trinh xưa nay đều cô đơn một mình, nên rất có cảm tình với người cùng chung hoạn nạn như Địch Thanh.
Địch Thanh quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ, nói:
-Thần Địch Thanh… khấu kiến Thánh thượng.
Triệu Trinh kéo Địch Thanh đứng lên, mỉm cười nói:
-Không cần đa lễ. Địch Thanh, lần này ngươi về rồi, thì chớ có hòng đi nữa.
Địch Thanh chẳng ngờ Triệu Trinh vừa mở lời đã nói ra câu này, nên rất lấy làm khó xử. Nhưng thấy trên mặt Triệu Trinh có chút trông mong, nên không nỡ làm hắn mất hứng, bèn nói tránh:
-Thánh thượng, thần đang lúc phải đánh trận ở Tây Bắc, bị chỉ ý của Thánh thượng triệu về, không biết Thánh thượng có gì chỉ bảo?
Triệu Trinh khẽ thở dài, nói:
-Trẫm rất nhớ khanh, nhưng lần này triệu khanh về kinh, là vì Thái hậu, người rất muốn gặp khanh.
Địch Thanh chấn động, không kìm nổi nói:
-Thái hậu… tại sao lại muốn gặp thần?
Đối với Thái hậu mà nói, hắn chỉ có oán hận, chẳng lẽ… Thái hậu vẫn còn hận hắn vụ giết Triệu Doãn Thăng hay sao?
Triệu Trinh lắc đầu, nói:
-Trẫm cũng không biết. Nhưng mà gần đây bệnh tình của Thái hậu ngày càng nặng, người muốn gặp khanh, thì trẫm phải hoàn thành mong muốn của người. Địch Thanh, khanh hãy đi gặp Thái hậu đi, được không?
Giọng điệu của hắn mang ý thương lượng.
Địch Thanh cuống quýt thi lễ, nói:
-Thần tuân chỉ.
Triệu Trinh thở dài một hơi, nhìn Địch Thanh nói:
-Gần đây sức khỏe của Thái hậu càng ngày càng tệ…
Lời nói còn chưa dứt, có cung nhân vội vàng chạy vào bẩm báo:
-Thánh thượng, Thái hậu… hình như là… có chút không ổn.
Cung nhân đó không dám nói nhiều, nhưng thần sắc lo sợ, giống như đại nạn sắp giáng xuống đầu.
Triệu Trinh cả kinh, thất thanh nói:
-Sao lại thế? Bãi giá cung Thùy Củng. Địch Thanh, khanh cùng đi.
Kể từ sau vụ cung biến, tám điện bị thiêu, cung Trường Xuân xây sửa lại, đổi tên thành Thùy Củng, Lưu Thái hậu vẫn ở trong cung Thùy Củng.
Mọi người nghe báo bệnh tình của Thái hậu có biến đổi, ai nấy đều hoảng sợ đi theo. Đến trước cung Thùy Củng, Triệu Trinh ra lệnh cho Địch Thanh và Diêm Sĩ Lương đi theo bên mình, tiến thẳng vào cung. Tuy trong cung Thùy Củng có rất nhiều lò lửa, ấm áp như mùa xuân, nhưng trong đó vẫn luôn ẩn chứa một bầu không khí chết chóc.
Triệu Trinh đến trước tẩm phòng (phòng ngủ) của Thái hậu, Diêm Văn Ứng vội vén rèm châu, thấy Địch Thanh thì có chút kinh ngạc. Hạ giọng nói nhỏ bên tai Triệu Trinh:
-Thánh thượng, Thái hậu vừa mới hôn mê. Nhưng… lại tỉnh lại rồi. Người đang nói chuyện với Lý Địch đại nhân.
Địch Thanh biết, Lý Địch vốn là ân sư của Triệu Trinh, lúc trước vì chuyện đứng ra xin Thái hậu trả lại quyền chấp chính cho thiên tử mà đắc tội với Thái hậu, bị đày ra khỏi kinh thành. Chẳng ngờ lúc Thái hậu bệnh tình nguy kịch, lại tìm Lý Địch nói chuyện.
Tại sao Thái hậu lại tìm Lý Địch? Tại sao Thái hậu lại tìm Địch Thanh hắn?
Địch Thanh nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn, thì nhất thời lại không nói được ra. Hắn liếc nhìn Triệu Trinh một cái, thấy sắc mặt Triệu Trinh hết sức lo lắng, nhưng lại không bước qua bức rèm châu, không khỏi tự nhíu mày thắc mắc.
“Bệnh tình của Lưu Thái hậu nguy kịch, sao Triệu Trinh lại không mau đi gặp? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?”
Triệu Trinh đột nhiên nói:
-Những ngày này Thái hậu không muốn gặp ai, ngay cả đối với đứa con trai là ta đây, cũng không muốn gặp.
Giọng nói của y rất nhỏ, trong đó dường như có chút trách móc, pha lẫn thương cảm, giống như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Địch Thanh, nên giải thích với hắn. Triệu Trinh chững lại một lát, đoạn nói:
-Diêm Văn Ứng, ngươi đi bẩm báo với Thái hậu, nói trẫm cầu kiến…
Lời nói chưa dứt, đã nghe giọng nói yếu ớt của Thái hậu cất lên phía sau rèm:
-Lý Địch, lão thân… hôm nay bảo vệ thiên tử… đến đây, ngươi nghĩ thế nào?
Cung Thùy Củng quả thật rất yên tĩnh, tuy tiếng nói của Thái hậu rất yếu ớt, nhưng những người trong rèm, ngoài rèm đều nghe thấy rõ.
Mắt Triệu Trinh đột nhiên có chút nhòe đi. Khoảnh khắc đó, thần sắc của y rất phức tạp, dịu dàng có, hồi tưởng có, thậm chí có cả một chút… áy náy.
Bất luận thế nào, năm xưa cũng là nhờ Thái hậu ổn định giang sơn cho nhà họ Triệu y.
Trước giờ Thái hậu cũng không làm gì Triệu Trinh y, có lẽ lần cung biến trước kia, cũng chẳng qua là do Triệu Doãn Thăng tự ý làm chủ? Triệu Trinh không muốn nghĩ thêm nữa.
Bên trong rèm châu, Lý Địch run rẩy nói:
-Lúc trước không biết Thái hậu có thánh đức như thế này, cho nên đắc tội, xin Thái hâu…đừng trách.
Lưu Thái hậu khẽ ho ra một tiếng, tựa như muốn nôn hết ra những ân oán bao nhiêu năm qua, lẩm bẩm nói:
-Trinh nhi đâu, hình như lúc nãy ta mới nghe thấy tiếng của nó…
Triệu Trinh không ngờ Lưu thái hậu vẫn còn nhớ đến mình, không kiềm chế được nữa, vén xốc rèm châu bước vào, quỳ trước mặt Thái hậu, nức nở nói:
-Mẫu hậu…
Trên gương mặt tiều tụy của Lưu Thái hậu cố nở nụ cười, bàn tay khô gầy sờ lên đỉnh đầu Triệu Trinh, lẩm bẩm nói:
-Trinh nhi, chắc ta phải đi rồi. Sau này… con phải tự… chăm sóc lấy mình.
Triệu Trinh nắm lấy bàn tay khô gầy của Lưu Thái hậu, nức nở nói:
-Mẫu hậu, người sẽ không sao đâu, người không thể rời xa con được!
Ánh mắt Lưu Thái hậu trống rỗng, lẩm bẩm nói:
-Đứa con ngốc này, người ai mà không chết? Mấy ngày nay.. ta đều nằm mơ, mơ thấy tiên đế… người từng nói, sẽ đến đón ta…
Triệu Trinh rùng mình ớn lạnh, cảm thấy lời lẽ Thái hậu nói ra đầy quỷ khí.
Tiên đế làm sao có thể đến đón Thái hậu?
Trước mắt Lưu Thái hậu hơi hoa lên, dường như nhìn thấy Triệu Hằng đứng ngay phía trước, âm trầm nói với bà:
-Nga nhi, cho dù nàng không chống chọi được đến lúc trẫm hồi sinh, sau khi chết… trẫm cũng sẽ bầu bạn bên cạnh nàng! Nàng đừng sợ, cuộc đời này của trẫm, chỉ yêu một mình nàng!
Lưu Thái hậu nhìn vào ảo ảnh trong không trung, lẩm bẩm nói:
-Người rất sợ chết, nhưng thiếp không sợ. Sao thiếp phải đợi người đến đón chứ?
Bà ta cười chua xót, trong lòng thầm nghĩ: “thực ra… ta không còn muốn ở bên cạnh chàng lắm đâu”.
Những lời này, bà ta đã dấu ở trong lòng từ lâu lắm rồi.
Bụi phủ nhiều năm!
Thật sự là bà ta không phải với Triệu Hằng, bà ta đã không đặt Ngũ Long ở lăng Vĩnh Định, nhưng bà ta không hề có chút cảm giác áy náy gì cả.
Bởi vì bà ta cảm thấy, sức lực trên cơ thể mình đang rời bỏ bà ta mà đi, từng chút, từng chút một, bà ta phải chết rồi.
Người chết rồi, có phải chết là hết không?
Sống, thì có gì hay? Cô đơn, ngay cả đến một người để nói chuyện cũng không có. Người thân của bà ta, đều đã rời bỏ bà ta mà đi cả rồi, những người còn lại thì không có gì để nói. Cho dù là có trường sinh bất tử, thì sẽ thế nào? Cuộc sống trường sinh cô đơn, chẳng thà chết đi!
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lưu Thái hậu nhớ ra một chuyện, thấp giọng hỏi:
-Địch Thanh… đến chưa?
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn sang, ra hiệu cho Địch Thanh bước tới. Chỉ có điều trên trán y rịn mồ hôi, mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận thấy.
Địch Thanh không để ý thấy sự khác thường của Triệu Trinh, lặng lẽ bước tới trước sập của Thái hậu, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:
-Thái hậu, thần Địch Thanh ở đây.
Thái hậu hướng ánh mắt nhìn về phía Địch Thanh, tròng mắt dường như là nhìn Địch Thanh, nhưng cũng dường như đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.