Quyển 1 - Chương 25: Ngũ Long (P2)
Mặc Vũ
13/03/2013
Nhưng mệnh lệnh y vừa ra thì tự biết đã có vấn đề lớn, dù sao Thiên Vương điện cũng không phải là đại điện cô lập, mà còn gắn liền với cung điện khác, người nọ tuyệt đối không thể ở lại đỉnh điện chờ người lùng bắt, chỉ sợ lúc này sớm đã trốn thoát mất rồi.
Ánh trăng như nước, chiếu một mảnh tiêu điều trong trời đất. Diệp Tri Thu cau mày, phỏng đoán mục đích đến của người này. Đột nhiên nghe được trong điện truyền đến vài tiếng quát:
- Người nào?
Trong lòng Diệp Tri Thu ngạc nhiên, lắc mình vào trong điện, thấy đám võ tăng vây bắt một người, thất thanh:
- Ngươi...
Trong lòng gã khẽ động, hét lớn:
- Là người một nhà, các vị hãy thu hồi côn bổng lại đi.
Mới vừa rồi Diệp Tri Thu cùng người nọ đại chiến trong điện, đám võ tăng không làm được gì, đều cảm thấy vừa thẹn vừa ngượng, thấy kẻ trộm phá đỉnh điện chạy thoát thì càng khiến cho bọn họ trợn mắt líu lưỡi, không ngờ trên đời này còn có công phu bậc này. Những tăng nhân bảo vệ tự này ngày ngày luyện võ, tuy nói là tăng nhân vô dục vô cầu nhưng trong nội tâm đối với tài năng của Diệp Tri Thu tại Khai Phong thì cũng có lòng muốn tỷ thí. Nhưng hôm nay thấy người cầm cây dù dài hoành hành không kiêng nể gì ai, nếu như không có Diệp Tri Thu thì chỉ sợ tất cả bọn họ đều mất mặt, cho nên vừa có bảy phần kính nể ba phần cảm kích Diệp Tri Thu, liền thu hồi côn bổng.
Địch Thanh hơi xấu hổ, hô lên:
- Diệp bộ đầu.
Thì ra người nọ lật nhào tượng phật, thiếu chút nữa là đập xuống bàn thờ, Địch Thanh bị dọa cho xanh mặt, không thể ẩn náu được nữa mà lao ra ngoài, đám võ tăng thấy có người khác, thầm muốn lập công chuộc tội nên vây Địch Thanh lại. Địch Thanh thầm nghĩ không xong, nhất thời không biết giài thích thế nào mới phải.
Diệp Tri Thu cau mày, đột nhiên nói:
- Ngươi vì theo dõi Đa Văn Thiên Vương này mà đến đây sao?
Địch Thanh bội phục nói:
- Diệp thần bộ quả nhiên danh bất hư truyền. Ban ngày ta nhìn thấy người này ở trong chùa đi tới đi lui, lòng mang ý đồ xấu, nghĩ rằng có khả năng buổi tối hắn sẽ tới đây nên mới ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. Gã đó thật sự là Đa Văn Thiên Vương, nói như vậy thì ta không có nhận lầm người?
Diệp Tri Thu mặc dù thấy Địch Thanh nói vô cùng tỉ mỉ xác thực, biết hắn tuyệt đối không phải là bè đảng của Di Lặc giáo, và cũng vì nguyên do Quách Tuân nên cũng không muốn thêm nhiều chuyện phức tạp xảy ra, y bèn nói:
- Tốt, ngày khác ta sẽ thỉnh cầu công lao cho ngươi. Ngươi trước tiên hãy rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự đi.
Địch Thanh không nghĩ núp ở dưới gầm bàn mà cũng có công lao, xem như là thời gian khổ cực cũng đã qua. Hắn vừa định nói gì thì có người vội vội vàng vàng tới bên cạnh Diệp Tri Thu, thấp giọng thì thầm hai câu. Diệp Tri Thu gật đầu, nói với Địch Thanh:
- Ta ... còn có việc khác, ngươi rời khỏi nơi đây trước đi đã.
Y đã hai lần giục Địch Thanh rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự, vẻ mặt hình như có điều bí ẩn khiến cho Địch Thanh có phần khó hiểu. Tuy nhiên Địch Thanh biết rõ Diệp Tri Thu có ý tốt, liền gật đầu rời khỏi chùa. Vừa mới ra khỏi Đại Tướng Quốc Tự, cửa chùa Ầm một tiếng đóng chặt. Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ chắc đám tăng nhân này hơn phân nửa thấy tượng phật Di Lặc bị phá hỏng, sợ gánh trách nhiệm cho nên len lén ở trong chùa tu bổ, nhưng Diệp Tri Thu thì ở trong chùa làm gì?
Địch Thanh lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều bèn trở về phủ đệ của Quách Tuân.
Quách phủ không nhỏ nhưng lại chỉ có huynh đệ họ Quách ở, Quách Tuân trong một năm thì đã có hơn nửa năm ở bên ngoài kinh thành bắt giặc dẹp loạn, mấy năm nay Địch Thanh vẫn luôn ở Quách phủ. Địch Thanh ghé qua thăm Quách Quỳ trước, thấy nó đã ngủ say bèn nhặt cái chăn rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng đi vào trong thay cho Quách Quỳ một cái chăn ấm, lúc này mới trở lại gian phòng của mình, châm ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn lập loè giống như đôi mắt đa tình của tình nhân, Địch Thanh nhìn ngọn đèn một lát, chậm rãi sờ tay vào ngực móc ra một cầu đen to cỡ nửa nắm tay.
Chẳng ai biết đó là vật gì, Địch Thanh cũng vậy. Nhắc đến cũng là trời xui đất khiến, thứ này từ trên người Đa Văn Thiên Vương rơi xuống.
Lúc đó Đa Văn Thiên Vương phá vỡ tượng phật Di Lặc, lấy ra một vật từ trong đó, làm kinh động võ tăng và Diệp Tri Thu. Đa Văn Thiên Vương bị Diệp Tri Thu đánh một chưởng làm rơi ra một quả cầu đen, lăn xuống dưới bàn thờ. Địch Thanh đưa tay tóm lấy, cất vào trong ngực, hắn biết thứ này chắc là liên quan đến Đa Văn Thiên Vương nên đem vật này giữ lại trên người.
Lúc ở Đại Tướng Quốc Tự, Địch Thanh vốn định nói với Diệp Tri Thu điều này nhưng Diệp Tri Thu vội vội vàng vàng rời đi làm cho Địch Thanh không có cách nào mở miệng. Địch Thanh cầm quả cầu đen này, thấy nó cũng không phải sắt, toàn bộ đen nhánh rất bắt mắt, cảm giác thô ráp, không hiểu sao Đa Văn Thiên Vương lại phải vất vả mạo hiểm tới lấy?
Lật qua lật lại nhìn hồi lâu bỗng nhiên phát hiện quả cầu đen hình như lóe hàn quang nhè nhẹ, Địch Thanh cầm quả cầu đen tiến về phía ngọn đèn, phát hiện trên quả cầu đen có khắc hai chữ triện Ngũ Long.
Địch Thanh cau mày, nhớ tới lời Đa Văn Thiên Vương lẩm bẩm nói “Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp. Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt.” Xem ra phật Di Lặc không phải độ kiếp mà là gặp nạn, mới sinh ra vật Ngũ Long này.
Nếu quả cầu đen này là Ngũ Long, vậy nó có tác dụng gì?
Địch Thanh nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không nghĩ ra. Thử dùng đao khứa nhẹ lên mặt quả cầu đen, hắn phát hiện ra vật này cực cứng, đao sắc như thế mà cũng không để lại một vết tích nào.
Địch Thanh nghiên cứu liên tục một canh giờ mà mãi vẫn không thể khám phá ra điều gì, hắn ném thứ đó lên mặt bàn, lầm bầm:
- Cái thứ khỉ gió gì đây chứ, lãng phí thời gian ngủ của ông mày quá.
Bận rộn cả đêm, bây giờ cũng đã tờ mờ sáng. Địch Thanh không thèm cởi giày, cứ thế ngã lăn ra giường nhìn lên nóc nhà, trong đầu đột nhiên lại hiện ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia, lắc đầu cố xua hình bóng ấy ra khỏi đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Địch Thanh đột nhiên cảm thấy trước mắt có tia sáng rực chiếu thẳng vào mắt. Gian phòng của hắn quay về hướng đông, mặt trời mọc lên ở phương đông, tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời lúc nào cũng chiếu vào đây. Địch Thanh đã quen với ánh mặt trời nhưng lần này lại cảm thấy ánh mặt trời khác thường, hắn mở choàng hai mắt thì đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ đến khó tin, kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa bật kêu to.
Hóa ra trước mắt hắn xuất hiện một dải lụa màu đỏ, bằng phẳng trải rộng ra, trên dải lụa đầy những chấm li ti kì quái, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt được.
Địch Thanh phút chốc run sợ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, hét to một tiếng. Tiếng hét của hắn vừa phát ra thì dải lụa đỏ đột nhiên biến mất, trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Chỉ thấy một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, Địch Thanh lúc này mới phát hiện toàn thân mình mồ hôi đầm đìa, đồng thời mí mắt hắn giật giật liên tục.
Cửa phòng mở ra. Quách Quỳ chạy ùa vào hỏi:
- Địch nhị ca, sao vậy?
Địch Thanh bất thình lình nhảy dựng lên tóm lấy Quách Quỳ hỏi:
- Tiểu Quỳ, đệ mới vừa rồi ... có thấy dải lụa đỏ không?
- Lụa đỏ, lụa đỏ nào cơ?
Quách Quỳ chẳng hiểu gì, đưa tay sờ soạng trên trán Địch Thanh:
- Huynh sao mà ra nhiều mồ hôi vậy, bị bệnh à? Mí mắt huynh sao mà giật giật liên tục thế?
Địch Thanh lau mồ hồi trên mặt, cảm thấy mí mắt cuối cùng cũng đã ngừng giật, gấp gáp nói:
- Mới vừa rồi nếu đệ ở bên ngoài, hẳn là phải thấy ở trong phòng này có một dải lụa màu đỏ, từ mặt tường này kéo dài tới mặt tường kia.
Hắn đưa tay phụ họa, thấy Quách Quỳ kỳ quái nhìn mình thì mất hứng bỏ tay xuống, lẩm bẩm:
- Đệ không có nhìn thấy sao?
Quách Quỳ khó hiểu nói:
- Đệ vốn muốn tìm huynh, đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy huynh đang ngủ say. Đệ đang do dự có nên chờ một lát hay không thì chợt nghe huynh thét to một tiếng, đệ lập tức chạy vào đây, đâu có thấy lụa đỏ gì đâu?
Trong lòng cậu bé thầm nghĩ Có phải Địch nhị ca vì lo lắng quá độ, buồn bực sinh ra bệnh rồi hay không?
Địch Thanh nhìn chằm chằm Quách Quỳ, thấy thái độ của cậu thành thật, cũng không cần phải bịa chuyện với mình làm gì, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đây chỉ là một giấc mơ sao?
Thấy Quách Quỳ lo lắng nhìn mình, Địch Thanh miễn cưỡng cười nói:
- Đệ tìm huynh có chuyện gì?
- Đúng ra là Diệp bộ đầu tìm huynh ... Nhưng mà y đi rồi.
Quách Quỳ nói:
- Địch nhị ca, tối hôm qua có phải huynh đến Đại Tướng Quốc Tự không?
Địch Thanh cũng không giấu diếm, đem chuyện hôm qua kể lại một lượt nhưng lại lược bỏ bớt đi chuyện nữ tử áo trắng và quả cầu đen. Hắn không muốn đề cập đến chuyện cô gái ấy cho Quách Quỳ nghe, đồng thời cũng thấy quả cầu đen có chút quái dị. Vừa nghĩ đến quả cầu đen, hắn không nhịn được nhìn về phía cái bàn, thấy vật kia vẫn bình thản nằm ở cạnh bàn, ánh sáng mặt trời lên, vẫn là một màu đen tuyền.
Quách Quỳ chú ý tới quả cầu đen kia, thắc mắc:
- Đây là vật gì?
- Huynh nhặt được.
Địch Thanh thuận miệng đáp.
Quách Quỳ cầm ở trong tay xem xét, cười nói:
- Hình như là sắt, nếu như là vàng thì ngon rồi.
Cậu để lại quả cầu đen trên bàn, nói:
- Diệp bộ đầu bảo đệ nói với huynh là mấy ngày này không nên đi tới Đại Tướng Quốc Tự. Còn nữa, chuyện tối hôm qua thì cố gắng mà quên hết đi, nhớ kỹ nhé!
Chỉ sợ Địch Thanh có điều không vừa lòng, Quách Quỳ nói:
- Diệp bộ đầu cũng là muốn tốt cho huynh. Y nói không có nghi ngờ huynh gì hết, nhưng có nhiều chuyện không cần để ý tới quá, để tránh khỏi chuốc lấy phiền phức vào người.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Huynh hiểu.
Quách Quỳ thầm nghĩ: “Huynh thì hiểu, nhưng đệ lại không hiểu gì hết.”
Ánh trăng như nước, chiếu một mảnh tiêu điều trong trời đất. Diệp Tri Thu cau mày, phỏng đoán mục đích đến của người này. Đột nhiên nghe được trong điện truyền đến vài tiếng quát:
- Người nào?
Trong lòng Diệp Tri Thu ngạc nhiên, lắc mình vào trong điện, thấy đám võ tăng vây bắt một người, thất thanh:
- Ngươi...
Trong lòng gã khẽ động, hét lớn:
- Là người một nhà, các vị hãy thu hồi côn bổng lại đi.
Mới vừa rồi Diệp Tri Thu cùng người nọ đại chiến trong điện, đám võ tăng không làm được gì, đều cảm thấy vừa thẹn vừa ngượng, thấy kẻ trộm phá đỉnh điện chạy thoát thì càng khiến cho bọn họ trợn mắt líu lưỡi, không ngờ trên đời này còn có công phu bậc này. Những tăng nhân bảo vệ tự này ngày ngày luyện võ, tuy nói là tăng nhân vô dục vô cầu nhưng trong nội tâm đối với tài năng của Diệp Tri Thu tại Khai Phong thì cũng có lòng muốn tỷ thí. Nhưng hôm nay thấy người cầm cây dù dài hoành hành không kiêng nể gì ai, nếu như không có Diệp Tri Thu thì chỉ sợ tất cả bọn họ đều mất mặt, cho nên vừa có bảy phần kính nể ba phần cảm kích Diệp Tri Thu, liền thu hồi côn bổng.
Địch Thanh hơi xấu hổ, hô lên:
- Diệp bộ đầu.
Thì ra người nọ lật nhào tượng phật, thiếu chút nữa là đập xuống bàn thờ, Địch Thanh bị dọa cho xanh mặt, không thể ẩn náu được nữa mà lao ra ngoài, đám võ tăng thấy có người khác, thầm muốn lập công chuộc tội nên vây Địch Thanh lại. Địch Thanh thầm nghĩ không xong, nhất thời không biết giài thích thế nào mới phải.
Diệp Tri Thu cau mày, đột nhiên nói:
- Ngươi vì theo dõi Đa Văn Thiên Vương này mà đến đây sao?
Địch Thanh bội phục nói:
- Diệp thần bộ quả nhiên danh bất hư truyền. Ban ngày ta nhìn thấy người này ở trong chùa đi tới đi lui, lòng mang ý đồ xấu, nghĩ rằng có khả năng buổi tối hắn sẽ tới đây nên mới ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. Gã đó thật sự là Đa Văn Thiên Vương, nói như vậy thì ta không có nhận lầm người?
Diệp Tri Thu mặc dù thấy Địch Thanh nói vô cùng tỉ mỉ xác thực, biết hắn tuyệt đối không phải là bè đảng của Di Lặc giáo, và cũng vì nguyên do Quách Tuân nên cũng không muốn thêm nhiều chuyện phức tạp xảy ra, y bèn nói:
- Tốt, ngày khác ta sẽ thỉnh cầu công lao cho ngươi. Ngươi trước tiên hãy rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự đi.
Địch Thanh không nghĩ núp ở dưới gầm bàn mà cũng có công lao, xem như là thời gian khổ cực cũng đã qua. Hắn vừa định nói gì thì có người vội vội vàng vàng tới bên cạnh Diệp Tri Thu, thấp giọng thì thầm hai câu. Diệp Tri Thu gật đầu, nói với Địch Thanh:
- Ta ... còn có việc khác, ngươi rời khỏi nơi đây trước đi đã.
Y đã hai lần giục Địch Thanh rời khỏi Đại Tướng Quốc Tự, vẻ mặt hình như có điều bí ẩn khiến cho Địch Thanh có phần khó hiểu. Tuy nhiên Địch Thanh biết rõ Diệp Tri Thu có ý tốt, liền gật đầu rời khỏi chùa. Vừa mới ra khỏi Đại Tướng Quốc Tự, cửa chùa Ầm một tiếng đóng chặt. Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ chắc đám tăng nhân này hơn phân nửa thấy tượng phật Di Lặc bị phá hỏng, sợ gánh trách nhiệm cho nên len lén ở trong chùa tu bổ, nhưng Diệp Tri Thu thì ở trong chùa làm gì?
Địch Thanh lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều bèn trở về phủ đệ của Quách Tuân.
Quách phủ không nhỏ nhưng lại chỉ có huynh đệ họ Quách ở, Quách Tuân trong một năm thì đã có hơn nửa năm ở bên ngoài kinh thành bắt giặc dẹp loạn, mấy năm nay Địch Thanh vẫn luôn ở Quách phủ. Địch Thanh ghé qua thăm Quách Quỳ trước, thấy nó đã ngủ say bèn nhặt cái chăn rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng đi vào trong thay cho Quách Quỳ một cái chăn ấm, lúc này mới trở lại gian phòng của mình, châm ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn lập loè giống như đôi mắt đa tình của tình nhân, Địch Thanh nhìn ngọn đèn một lát, chậm rãi sờ tay vào ngực móc ra một cầu đen to cỡ nửa nắm tay.
Chẳng ai biết đó là vật gì, Địch Thanh cũng vậy. Nhắc đến cũng là trời xui đất khiến, thứ này từ trên người Đa Văn Thiên Vương rơi xuống.
Lúc đó Đa Văn Thiên Vương phá vỡ tượng phật Di Lặc, lấy ra một vật từ trong đó, làm kinh động võ tăng và Diệp Tri Thu. Đa Văn Thiên Vương bị Diệp Tri Thu đánh một chưởng làm rơi ra một quả cầu đen, lăn xuống dưới bàn thờ. Địch Thanh đưa tay tóm lấy, cất vào trong ngực, hắn biết thứ này chắc là liên quan đến Đa Văn Thiên Vương nên đem vật này giữ lại trên người.
Lúc ở Đại Tướng Quốc Tự, Địch Thanh vốn định nói với Diệp Tri Thu điều này nhưng Diệp Tri Thu vội vội vàng vàng rời đi làm cho Địch Thanh không có cách nào mở miệng. Địch Thanh cầm quả cầu đen này, thấy nó cũng không phải sắt, toàn bộ đen nhánh rất bắt mắt, cảm giác thô ráp, không hiểu sao Đa Văn Thiên Vương lại phải vất vả mạo hiểm tới lấy?
Lật qua lật lại nhìn hồi lâu bỗng nhiên phát hiện quả cầu đen hình như lóe hàn quang nhè nhẹ, Địch Thanh cầm quả cầu đen tiến về phía ngọn đèn, phát hiện trên quả cầu đen có khắc hai chữ triện Ngũ Long.
Địch Thanh cau mày, nhớ tới lời Đa Văn Thiên Vương lẩm bẩm nói “Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp. Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt.” Xem ra phật Di Lặc không phải độ kiếp mà là gặp nạn, mới sinh ra vật Ngũ Long này.
Nếu quả cầu đen này là Ngũ Long, vậy nó có tác dụng gì?
Địch Thanh nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không nghĩ ra. Thử dùng đao khứa nhẹ lên mặt quả cầu đen, hắn phát hiện ra vật này cực cứng, đao sắc như thế mà cũng không để lại một vết tích nào.
Địch Thanh nghiên cứu liên tục một canh giờ mà mãi vẫn không thể khám phá ra điều gì, hắn ném thứ đó lên mặt bàn, lầm bầm:
- Cái thứ khỉ gió gì đây chứ, lãng phí thời gian ngủ của ông mày quá.
Bận rộn cả đêm, bây giờ cũng đã tờ mờ sáng. Địch Thanh không thèm cởi giày, cứ thế ngã lăn ra giường nhìn lên nóc nhà, trong đầu đột nhiên lại hiện ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia, lắc đầu cố xua hình bóng ấy ra khỏi đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Địch Thanh đột nhiên cảm thấy trước mắt có tia sáng rực chiếu thẳng vào mắt. Gian phòng của hắn quay về hướng đông, mặt trời mọc lên ở phương đông, tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời lúc nào cũng chiếu vào đây. Địch Thanh đã quen với ánh mặt trời nhưng lần này lại cảm thấy ánh mặt trời khác thường, hắn mở choàng hai mắt thì đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ đến khó tin, kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa bật kêu to.
Hóa ra trước mắt hắn xuất hiện một dải lụa màu đỏ, bằng phẳng trải rộng ra, trên dải lụa đầy những chấm li ti kì quái, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt được.
Địch Thanh phút chốc run sợ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, hét to một tiếng. Tiếng hét của hắn vừa phát ra thì dải lụa đỏ đột nhiên biến mất, trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Chỉ thấy một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, Địch Thanh lúc này mới phát hiện toàn thân mình mồ hôi đầm đìa, đồng thời mí mắt hắn giật giật liên tục.
Cửa phòng mở ra. Quách Quỳ chạy ùa vào hỏi:
- Địch nhị ca, sao vậy?
Địch Thanh bất thình lình nhảy dựng lên tóm lấy Quách Quỳ hỏi:
- Tiểu Quỳ, đệ mới vừa rồi ... có thấy dải lụa đỏ không?
- Lụa đỏ, lụa đỏ nào cơ?
Quách Quỳ chẳng hiểu gì, đưa tay sờ soạng trên trán Địch Thanh:
- Huynh sao mà ra nhiều mồ hôi vậy, bị bệnh à? Mí mắt huynh sao mà giật giật liên tục thế?
Địch Thanh lau mồ hồi trên mặt, cảm thấy mí mắt cuối cùng cũng đã ngừng giật, gấp gáp nói:
- Mới vừa rồi nếu đệ ở bên ngoài, hẳn là phải thấy ở trong phòng này có một dải lụa màu đỏ, từ mặt tường này kéo dài tới mặt tường kia.
Hắn đưa tay phụ họa, thấy Quách Quỳ kỳ quái nhìn mình thì mất hứng bỏ tay xuống, lẩm bẩm:
- Đệ không có nhìn thấy sao?
Quách Quỳ khó hiểu nói:
- Đệ vốn muốn tìm huynh, đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy huynh đang ngủ say. Đệ đang do dự có nên chờ một lát hay không thì chợt nghe huynh thét to một tiếng, đệ lập tức chạy vào đây, đâu có thấy lụa đỏ gì đâu?
Trong lòng cậu bé thầm nghĩ Có phải Địch nhị ca vì lo lắng quá độ, buồn bực sinh ra bệnh rồi hay không?
Địch Thanh nhìn chằm chằm Quách Quỳ, thấy thái độ của cậu thành thật, cũng không cần phải bịa chuyện với mình làm gì, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đây chỉ là một giấc mơ sao?
Thấy Quách Quỳ lo lắng nhìn mình, Địch Thanh miễn cưỡng cười nói:
- Đệ tìm huynh có chuyện gì?
- Đúng ra là Diệp bộ đầu tìm huynh ... Nhưng mà y đi rồi.
Quách Quỳ nói:
- Địch nhị ca, tối hôm qua có phải huynh đến Đại Tướng Quốc Tự không?
Địch Thanh cũng không giấu diếm, đem chuyện hôm qua kể lại một lượt nhưng lại lược bỏ bớt đi chuyện nữ tử áo trắng và quả cầu đen. Hắn không muốn đề cập đến chuyện cô gái ấy cho Quách Quỳ nghe, đồng thời cũng thấy quả cầu đen có chút quái dị. Vừa nghĩ đến quả cầu đen, hắn không nhịn được nhìn về phía cái bàn, thấy vật kia vẫn bình thản nằm ở cạnh bàn, ánh sáng mặt trời lên, vẫn là một màu đen tuyền.
Quách Quỳ chú ý tới quả cầu đen kia, thắc mắc:
- Đây là vật gì?
- Huynh nhặt được.
Địch Thanh thuận miệng đáp.
Quách Quỳ cầm ở trong tay xem xét, cười nói:
- Hình như là sắt, nếu như là vàng thì ngon rồi.
Cậu để lại quả cầu đen trên bàn, nói:
- Diệp bộ đầu bảo đệ nói với huynh là mấy ngày này không nên đi tới Đại Tướng Quốc Tự. Còn nữa, chuyện tối hôm qua thì cố gắng mà quên hết đi, nhớ kỹ nhé!
Chỉ sợ Địch Thanh có điều không vừa lòng, Quách Quỳ nói:
- Diệp bộ đầu cũng là muốn tốt cho huynh. Y nói không có nghi ngờ huynh gì hết, nhưng có nhiều chuyện không cần để ý tới quá, để tránh khỏi chuốc lấy phiền phức vào người.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Huynh hiểu.
Quách Quỳ thầm nghĩ: “Huynh thì hiểu, nhưng đệ lại không hiểu gì hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.