Quyển 3 - Chương 363: Sát cơ (1)
Mặc Vũ
20/04/2013
Trương Diệu Ca là mật thám của nước Hạ không chút nào kì lạ, Nguyên Hạo nhiều năm trước đã có ý thống nhất thiên hạ, tự nhiên sớm có chuẩn bị. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, sớm đã nhìn ra mưu tính sâu xa của Nguyên Hạo, việc Trương Diệu Ca từ lâu trước đó đến kinh thành dò thám tin tức cũng là việc hợp lí.
Địa vị của một ca cơ không gọi là cao, nhưng muốn hiểu rõ được bí mật của triều đình Đại Tống, có thể nói là may mắn vô cùng.
Nhiệm vụ của Trương Diệu Ca đã hoàn thành, đương nhiên không cần ở lại kinh thành.
Theo như trí thông minh của Trương Diệu Ca, không lí nào không nhìn ra được người Đan Đan muốn cứu có vấn đề, Trương Diệu Ca lúc đầu tại sao lại giúp đỡ?
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh trầm ngâm không nói, chỉ cho rằng Địch Thanh cùng y nghĩ như nhau, đột nhiên thấp giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi xem Trương mĩ nhân của trẫm cùng Trương Diệu Ca có phải có chút giống nhau?
Ánh mắt Địch Thanh lướt qua trên người của Trương mĩ nhân, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ ý muốn nói Triệu Trinh thích Trương Diệu Ca, cho nên mới yêu ai yêu cả đường đi, đối với Trương mĩ nhân này yêu thương như vậy?
Triệu Trinh dường như nhìn ra được suy nghĩ của Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Quả thật bởi vì trẫm nghe nói Trương Diệu Ca có thần thái rất giống với một vị Vương mĩ nhân mà trẫm sớm đã yêu thích, trẫm mới kêu ngươi dẫn trẫm đến Trúc Ca lâu. Không ngờ sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện…. quả thật là ngoài dự liệu của trẫm.
Triệu Trinh thổn thức không thôi, trong lòng lại nghĩ:
- Địch Thanh trường tình, trẫm chẳng lẽ không phải như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút kiêu ngạo, lặng lẽ lại nắm lấy tay của Trương mĩ nhân.
Hoá ra nữ tử mà Triệu Trinh thích nhất năm đó gọi là Vương Như Yên, vốn là con gái của thương nhân Vương Mông Chính. Triệu Trinh lúc đó đã ở lâu trong chốn thâm cung, gặp qua muôn vàn nữ tử có cùng một vẻ mặt, Vương Như Yên không giống với tiểu thư khuê các, càng không giống bảo vật quý giá của một gia tộc nào, mang theo dáng vẻ phong trần đến trước mặt Triệu Trinh, làm cho Triệu Trinh lúc đó vô cùng kinh ngạc.
Ngay lúc Triệu Trinh muốn tuyển hoàng hậu, y lần đầu ở trước mặt thái hậu nói ra suy nghĩ của bản thân, muốn chọn Vương Như Yên. Nhưng thái hậu chia rẽ uyên ương, không những không đồng ý, còn đuổi Vương Như Yên ra khỏi cung, gả cho con trai của Lưu Mỹ là Lưu Tòng Đức!
Triệu Trinh thương tâm người yêu bị kẻ khác ôm ấp, sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có, từ đó căm thù thái hậu đến tận xương tuỷ. Năm đó, Địch Thanh đánh gẫy chân Mã Quý Lương, trong lòng Triệu Trinh vô cùng hả hê. Lần đó, y kiên quyết đứng về phía Địch Thanh. Sau này thái hậu băng hà, lúc Triệu Trinh biết được cái chết mẫu thân, ra lệnh cấm quân bao vây Lưu gia, chỉ cần phát hiện mẫu thân có dấu vết bị giết hại, đem chém cả nhà Lưu gia! Lúc đó, hiển nhiên là bởi vì thương tâm, nhưng nguyên nhân chủ yếu là ân oán chất chứa đã lâu của y đối với Lưu gia.
Chuyện đã qua của Như Yên khó có thể trở lại, Triệu Trinh khẽ thở dài, nhìn Trương mĩ nhân trước mắt, trong lòng thương tiếc nói không ra lời.
Y phế Quách hoàng hậu, chỉ có thể lại lập Tào hoàng hậu, y tuy là thiên tử, nhưng cho dù là việc cưới vợ, cũng phải chịu sự quản chế của đám quần thần. Nhưng lần này bất luận thế nào, y cũng có năng lực để giữ Trương mĩ nhân lại bên mình.
Y đối mặt với Trương mĩ nhân, tựa như đối diện với Vương Như Yên năm đó….
Lần này, thiên trường địa cửu, không gì có thể lại chia cắt bọn họ!
Triệu Trinh nghĩ đến đây, nắm chặt tay của Trương mĩ nhân. Y xem Địch Thanh như huynh đệ, bởi vì nhận thấy chỉ có Địch Thanh có thể hiểu được tình cảm của y, y vẫn luôn cảm thấy, y cùng Địch Thanh vốn là cùng một loại người, đều là người thâm tình.
Đang lúc trầm ngâm, Triệu Trinh đã nâng chén trà đến bên miệng, Trương mĩ nhân nhẹ nhàng giữ tay y lại, dịu dàng lên tiếng:
- Thánh thượng, nước trà còn nóng, người lưu ý một chút….
Dứt lời lại cười, nói:
- Thánh thượng, người luôn sơ xuất như vậy.
Trong lòng Triệu Trinh rất ấm áp, nhớ đến nhiều năm trước, nữ tử Như Yên đó không phải cũng nhắc nhở mình như vậy sao?
Trương mĩ nhân không những tướng mạo có vài phần tương tự Vương Như Yên, mỗi một cử chỉ nhỏ càng vô cùng giống Vương Như Yên! Triệu Trinh có lúc thậm chí có chút cảm khái, có phải ông trời bù đắp cho phần tình cảm tiếc nuối nhiều năm của y, mới để Trương mĩ nhân đến thay thế Vương Như Yên?
Địch Thanh thấy tình cảm mặn nồng của Triệu Trinh và Trương mĩ nhân, không khỏi lúng túng, thầm nghĩ Triệu Trinh ngươi kêu ta đến không phải để ta xem các người ân ái chứ.
Trương mĩ nhân liếc Địch Thanh một cái, đột nhiên sắc mặt hơi đỏ, cười duyên dáng nói:
- Thánh thượng, Địch tướng quân đợi lâu rồi.
Triệu Trinh cườ ha hả, có chút vui vẻ, nói:
- Địch Thanh, ngươi đoán xem ta tìm ngươi đến có việc gì?
Địch Thanh không hào hứng như Triệu Trinh, chần chừ nói:
- Có lẽ có liên quan với việc sứ giả Tây Hạ hôm nay?
Triệu Trinh nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi nhanh như thời tiết của Triệu Trinh, trong lòng lo sợ. Triệu Trinh hỏi:
- Địch Thanh, ngươi có biết sau khi ngươi đi, người khác nói ngươi thế nào không?
Địch Thanh chỉ lắc đầu, thầm nghĩ nói ta thế nào thì đã sao? Lần này ta nhập cung, vốn muốn cáo lão hồi hương. Hắn nghĩ đến việc rời đi, không biết tại sao lại cảm thấy có chút thư thái.
Triệu Trinh hơi tức giận nói:
- Bọn họ nói ngươi ỷ lập được công mà kiêu ngạo, lại nói ngươi muốn dựa vào chiến tranh mà lập công, một lòng muốn đánh nhau với nước Hạ, không quan tâm đến việc xử lí quốc gia đại nghĩa…
Địch Thanh tuy biết đám quan văn ít bước chân ra khỏi Biện Kinh sẽ không nói lời gì tốt đẹp về hắn, nhưng nghe Triệu Trinh nói vậy, cũng cảm thấy thất vọng một trận, nghĩ đến Địch Thanh hắn vì Tây Bắc ra sinh vào tử, chống ngoại xâm, trên triều lại mang tiếng không quan tâm đến quốc gia đại nghĩa.
Cười chua chát, Địch Thanh đứng dậy hành lễ nói:
- Thánh thượng, thần nếu đã sai, thần….
Hắn vừa định xin từ chức, Triệu Trinh đã nói:
- Ngươi không sai!
Địch Thanh ngẩn ra, nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh đứng lên, đi đến trước Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi hiểu tâm tư của trẫm nhất. Không sai, trẫm lo cho nỗi khổ của bá tánh, nếu có thể không chiến, đương nhiên không muốn chiến, nhưng bọn hắn nếu thật sự hung hăng như vậy, trẫm làm sao có thể lùi bước? Ngươi hôm nay trên điện nói rất hay!
Địch Thanh không ngờ Triệu Trinh lại nói giúp hắn, không đợi nói tiếp, Triệu Trinh lại nói:
- Sứ thần Tây Hạ ở trên triều ngang tàn như vậy, bọn họ đường đường là người trong Xu Mật viện, Tam Nha, lại không ai dám xuất ngôn ứng chiến, quả thật làm trẫm vô cùng thất vọng.
Trong lòng nghĩ:
- Chẳng trách bọn người Vương Củng Thần, Thái Tương nói Hạ Tủng hèn nhát, tạm bợ, hôm nay trên triều, Hạ Tủng là người từng cầm quân tại Tây Bắc, lại không nói một lời. Xu Mật sứ như vậy, trẫm cần làm gì?
Triệu Trinh nghĩ đến đây cảm thấy Phạm Trọng Yêm đề cử không thoả đáng, có ý nghĩ đẩy Hạ Tủng ra khỏi Lưỡng phủ.
Địch Thanh nghĩ Triệu Trinh thay đổi thất thường, cũng chỉ có cái loại không lo đến sau này như ta mới dám nói thẳng, đám người đó vào lúc đó, vẫn còn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Trinh.
Triệu Trinh khoát tay nói:
- Nhưng hôm nay trẫm tìm ngươi đến, không phải muốn nói những việc mất hứng như vậy. Chủ yếu là mĩ nhân đã nghe đại danh của ngươi từ lâu, lại hiếu kì phong tình của nơi biên thuỳ, trẫm hôm nay mới…mời ngươi đến kể chuyện thú vị ở biên thuỳ.
Y cố ý dùng từ mời, đã có ý hoà hảo với Địch Thanh.
Trương mĩ nhân che miệng cười:
- Ta luôn nghe trưởng công chúa đề cập đến chuyện của Địch tướng quân, trong lòng rất hiếu kì, mới đặc biệt thỉnh cầu thánh thượng tìm Địch tướng quân đến. Địch tướng quân, ngài đừng để ta thất vọng.
Cô ta trời sinh quyến rũ, giọng điệu cầu khẩn mềm mại, mang một phong vị khác.
Địch Thanh thầm nhíu mày, thầm nghĩ nơi biên tuỳ đánh đánh giết giết, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, có chuyện gì hay ho chứ? Biết nếu từ chối chắc chắn làm cho Triệu Trinh không vui, đang lúc trầm ngâm, có cung nhân lên tiếng:
- Hoàng hậu, trưởng công chúa đến.
Bên ngoài ngự hoa viên, Tào hoàng hậu và Thường Ninh công chúa đã đi đến.
Triệu Trinh bị cắt đứt nhã hứng, có chút không vui. Nhưng hoàng hậu hiền lành, ở trong lòng Triệu Trinh, tuy không yêu hoàng hậu, nhưng vẫn có phần kính trọng sự hiểu biết đại cục của hoàng hậu, đứng dậy chào đón nói:
- Hoàng hậu, nàng hôm nay không trồng rau sao? Thường Ninh, muội sao có nhã hứng đến đây?
Nhìn Địch Thanh, Triệu Trinh cười nói:
- Thường Ninh, muội đến đây cũng tốt.
Thường Ninh nhìn về phía Địch Thanh, khẽ mỉm cười nói:
- Địch tướng quân, vẫn khoẻ chứ?
Cô ta lần này không có mang khăn che mặt đến, lộ ra khuôn mặt thanh tú, điềm đạm.
Cô ấy tuy đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười dường như có chút ưu sầu…
Địch Thanh thi lễ nói:
- Thần tham kiến Hoàng hậu, trưởng Công chúa.
Trương mỹ nhân hé miệng cười nói:
- Bệ hạ, kỳ thật lần này, là thần thiếp mời trưởng Công chúa tới nghe Địch tướng quân nói chuyện, không ngờ hoàng hậu cũng nể mặt đến.
Tào hoàng hậu mỉm cười nói:
- Bệ hạ, người vẫn luôn nói Trương muội muội cầm kỹ thiên hạ vô song, vừa trùng hợp, Thường Ninh nói Trương muội muội hẹn muội ấy, thần thiếp nhất thời hiếu kì, cũng cùng đến. Bệ hạ, người không khiển trách chứ?
Địa vị của một ca cơ không gọi là cao, nhưng muốn hiểu rõ được bí mật của triều đình Đại Tống, có thể nói là may mắn vô cùng.
Nhiệm vụ của Trương Diệu Ca đã hoàn thành, đương nhiên không cần ở lại kinh thành.
Theo như trí thông minh của Trương Diệu Ca, không lí nào không nhìn ra được người Đan Đan muốn cứu có vấn đề, Trương Diệu Ca lúc đầu tại sao lại giúp đỡ?
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh trầm ngâm không nói, chỉ cho rằng Địch Thanh cùng y nghĩ như nhau, đột nhiên thấp giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi xem Trương mĩ nhân của trẫm cùng Trương Diệu Ca có phải có chút giống nhau?
Ánh mắt Địch Thanh lướt qua trên người của Trương mĩ nhân, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ ý muốn nói Triệu Trinh thích Trương Diệu Ca, cho nên mới yêu ai yêu cả đường đi, đối với Trương mĩ nhân này yêu thương như vậy?
Triệu Trinh dường như nhìn ra được suy nghĩ của Địch Thanh, lắc đầu nói:
- Quả thật bởi vì trẫm nghe nói Trương Diệu Ca có thần thái rất giống với một vị Vương mĩ nhân mà trẫm sớm đã yêu thích, trẫm mới kêu ngươi dẫn trẫm đến Trúc Ca lâu. Không ngờ sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện…. quả thật là ngoài dự liệu của trẫm.
Triệu Trinh thổn thức không thôi, trong lòng lại nghĩ:
- Địch Thanh trường tình, trẫm chẳng lẽ không phải như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút kiêu ngạo, lặng lẽ lại nắm lấy tay của Trương mĩ nhân.
Hoá ra nữ tử mà Triệu Trinh thích nhất năm đó gọi là Vương Như Yên, vốn là con gái của thương nhân Vương Mông Chính. Triệu Trinh lúc đó đã ở lâu trong chốn thâm cung, gặp qua muôn vàn nữ tử có cùng một vẻ mặt, Vương Như Yên không giống với tiểu thư khuê các, càng không giống bảo vật quý giá của một gia tộc nào, mang theo dáng vẻ phong trần đến trước mặt Triệu Trinh, làm cho Triệu Trinh lúc đó vô cùng kinh ngạc.
Ngay lúc Triệu Trinh muốn tuyển hoàng hậu, y lần đầu ở trước mặt thái hậu nói ra suy nghĩ của bản thân, muốn chọn Vương Như Yên. Nhưng thái hậu chia rẽ uyên ương, không những không đồng ý, còn đuổi Vương Như Yên ra khỏi cung, gả cho con trai của Lưu Mỹ là Lưu Tòng Đức!
Triệu Trinh thương tâm người yêu bị kẻ khác ôm ấp, sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có, từ đó căm thù thái hậu đến tận xương tuỷ. Năm đó, Địch Thanh đánh gẫy chân Mã Quý Lương, trong lòng Triệu Trinh vô cùng hả hê. Lần đó, y kiên quyết đứng về phía Địch Thanh. Sau này thái hậu băng hà, lúc Triệu Trinh biết được cái chết mẫu thân, ra lệnh cấm quân bao vây Lưu gia, chỉ cần phát hiện mẫu thân có dấu vết bị giết hại, đem chém cả nhà Lưu gia! Lúc đó, hiển nhiên là bởi vì thương tâm, nhưng nguyên nhân chủ yếu là ân oán chất chứa đã lâu của y đối với Lưu gia.
Chuyện đã qua của Như Yên khó có thể trở lại, Triệu Trinh khẽ thở dài, nhìn Trương mĩ nhân trước mắt, trong lòng thương tiếc nói không ra lời.
Y phế Quách hoàng hậu, chỉ có thể lại lập Tào hoàng hậu, y tuy là thiên tử, nhưng cho dù là việc cưới vợ, cũng phải chịu sự quản chế của đám quần thần. Nhưng lần này bất luận thế nào, y cũng có năng lực để giữ Trương mĩ nhân lại bên mình.
Y đối mặt với Trương mĩ nhân, tựa như đối diện với Vương Như Yên năm đó….
Lần này, thiên trường địa cửu, không gì có thể lại chia cắt bọn họ!
Triệu Trinh nghĩ đến đây, nắm chặt tay của Trương mĩ nhân. Y xem Địch Thanh như huynh đệ, bởi vì nhận thấy chỉ có Địch Thanh có thể hiểu được tình cảm của y, y vẫn luôn cảm thấy, y cùng Địch Thanh vốn là cùng một loại người, đều là người thâm tình.
Đang lúc trầm ngâm, Triệu Trinh đã nâng chén trà đến bên miệng, Trương mĩ nhân nhẹ nhàng giữ tay y lại, dịu dàng lên tiếng:
- Thánh thượng, nước trà còn nóng, người lưu ý một chút….
Dứt lời lại cười, nói:
- Thánh thượng, người luôn sơ xuất như vậy.
Trong lòng Triệu Trinh rất ấm áp, nhớ đến nhiều năm trước, nữ tử Như Yên đó không phải cũng nhắc nhở mình như vậy sao?
Trương mĩ nhân không những tướng mạo có vài phần tương tự Vương Như Yên, mỗi một cử chỉ nhỏ càng vô cùng giống Vương Như Yên! Triệu Trinh có lúc thậm chí có chút cảm khái, có phải ông trời bù đắp cho phần tình cảm tiếc nuối nhiều năm của y, mới để Trương mĩ nhân đến thay thế Vương Như Yên?
Địch Thanh thấy tình cảm mặn nồng của Triệu Trinh và Trương mĩ nhân, không khỏi lúng túng, thầm nghĩ Triệu Trinh ngươi kêu ta đến không phải để ta xem các người ân ái chứ.
Trương mĩ nhân liếc Địch Thanh một cái, đột nhiên sắc mặt hơi đỏ, cười duyên dáng nói:
- Thánh thượng, Địch tướng quân đợi lâu rồi.
Triệu Trinh cườ ha hả, có chút vui vẻ, nói:
- Địch Thanh, ngươi đoán xem ta tìm ngươi đến có việc gì?
Địch Thanh không hào hứng như Triệu Trinh, chần chừ nói:
- Có lẽ có liên quan với việc sứ giả Tây Hạ hôm nay?
Triệu Trinh nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi nhanh như thời tiết của Triệu Trinh, trong lòng lo sợ. Triệu Trinh hỏi:
- Địch Thanh, ngươi có biết sau khi ngươi đi, người khác nói ngươi thế nào không?
Địch Thanh chỉ lắc đầu, thầm nghĩ nói ta thế nào thì đã sao? Lần này ta nhập cung, vốn muốn cáo lão hồi hương. Hắn nghĩ đến việc rời đi, không biết tại sao lại cảm thấy có chút thư thái.
Triệu Trinh hơi tức giận nói:
- Bọn họ nói ngươi ỷ lập được công mà kiêu ngạo, lại nói ngươi muốn dựa vào chiến tranh mà lập công, một lòng muốn đánh nhau với nước Hạ, không quan tâm đến việc xử lí quốc gia đại nghĩa…
Địch Thanh tuy biết đám quan văn ít bước chân ra khỏi Biện Kinh sẽ không nói lời gì tốt đẹp về hắn, nhưng nghe Triệu Trinh nói vậy, cũng cảm thấy thất vọng một trận, nghĩ đến Địch Thanh hắn vì Tây Bắc ra sinh vào tử, chống ngoại xâm, trên triều lại mang tiếng không quan tâm đến quốc gia đại nghĩa.
Cười chua chát, Địch Thanh đứng dậy hành lễ nói:
- Thánh thượng, thần nếu đã sai, thần….
Hắn vừa định xin từ chức, Triệu Trinh đã nói:
- Ngươi không sai!
Địch Thanh ngẩn ra, nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh đứng lên, đi đến trước Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi hiểu tâm tư của trẫm nhất. Không sai, trẫm lo cho nỗi khổ của bá tánh, nếu có thể không chiến, đương nhiên không muốn chiến, nhưng bọn hắn nếu thật sự hung hăng như vậy, trẫm làm sao có thể lùi bước? Ngươi hôm nay trên điện nói rất hay!
Địch Thanh không ngờ Triệu Trinh lại nói giúp hắn, không đợi nói tiếp, Triệu Trinh lại nói:
- Sứ thần Tây Hạ ở trên triều ngang tàn như vậy, bọn họ đường đường là người trong Xu Mật viện, Tam Nha, lại không ai dám xuất ngôn ứng chiến, quả thật làm trẫm vô cùng thất vọng.
Trong lòng nghĩ:
- Chẳng trách bọn người Vương Củng Thần, Thái Tương nói Hạ Tủng hèn nhát, tạm bợ, hôm nay trên triều, Hạ Tủng là người từng cầm quân tại Tây Bắc, lại không nói một lời. Xu Mật sứ như vậy, trẫm cần làm gì?
Triệu Trinh nghĩ đến đây cảm thấy Phạm Trọng Yêm đề cử không thoả đáng, có ý nghĩ đẩy Hạ Tủng ra khỏi Lưỡng phủ.
Địch Thanh nghĩ Triệu Trinh thay đổi thất thường, cũng chỉ có cái loại không lo đến sau này như ta mới dám nói thẳng, đám người đó vào lúc đó, vẫn còn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Trinh.
Triệu Trinh khoát tay nói:
- Nhưng hôm nay trẫm tìm ngươi đến, không phải muốn nói những việc mất hứng như vậy. Chủ yếu là mĩ nhân đã nghe đại danh của ngươi từ lâu, lại hiếu kì phong tình của nơi biên thuỳ, trẫm hôm nay mới…mời ngươi đến kể chuyện thú vị ở biên thuỳ.
Y cố ý dùng từ mời, đã có ý hoà hảo với Địch Thanh.
Trương mĩ nhân che miệng cười:
- Ta luôn nghe trưởng công chúa đề cập đến chuyện của Địch tướng quân, trong lòng rất hiếu kì, mới đặc biệt thỉnh cầu thánh thượng tìm Địch tướng quân đến. Địch tướng quân, ngài đừng để ta thất vọng.
Cô ta trời sinh quyến rũ, giọng điệu cầu khẩn mềm mại, mang một phong vị khác.
Địch Thanh thầm nhíu mày, thầm nghĩ nơi biên tuỳ đánh đánh giết giết, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, có chuyện gì hay ho chứ? Biết nếu từ chối chắc chắn làm cho Triệu Trinh không vui, đang lúc trầm ngâm, có cung nhân lên tiếng:
- Hoàng hậu, trưởng công chúa đến.
Bên ngoài ngự hoa viên, Tào hoàng hậu và Thường Ninh công chúa đã đi đến.
Triệu Trinh bị cắt đứt nhã hứng, có chút không vui. Nhưng hoàng hậu hiền lành, ở trong lòng Triệu Trinh, tuy không yêu hoàng hậu, nhưng vẫn có phần kính trọng sự hiểu biết đại cục của hoàng hậu, đứng dậy chào đón nói:
- Hoàng hậu, nàng hôm nay không trồng rau sao? Thường Ninh, muội sao có nhã hứng đến đây?
Nhìn Địch Thanh, Triệu Trinh cười nói:
- Thường Ninh, muội đến đây cũng tốt.
Thường Ninh nhìn về phía Địch Thanh, khẽ mỉm cười nói:
- Địch tướng quân, vẫn khoẻ chứ?
Cô ta lần này không có mang khăn che mặt đến, lộ ra khuôn mặt thanh tú, điềm đạm.
Cô ấy tuy đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười dường như có chút ưu sầu…
Địch Thanh thi lễ nói:
- Thần tham kiến Hoàng hậu, trưởng Công chúa.
Trương mỹ nhân hé miệng cười nói:
- Bệ hạ, kỳ thật lần này, là thần thiếp mời trưởng Công chúa tới nghe Địch tướng quân nói chuyện, không ngờ hoàng hậu cũng nể mặt đến.
Tào hoàng hậu mỉm cười nói:
- Bệ hạ, người vẫn luôn nói Trương muội muội cầm kỹ thiên hạ vô song, vừa trùng hợp, Thường Ninh nói Trương muội muội hẹn muội ấy, thần thiếp nhất thời hiếu kì, cũng cùng đến. Bệ hạ, người không khiển trách chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.