Quyển 3 - Chương 347: Thay đổi (2)
Mặc Vũ
20/04/2013
Thấy Địch Thanh không nói, Thường Ninh công chúa hỏi:
- Vừa rồi thần thiếp qua đường, thấy Địch tướng quân mặt co mày cáu, hình như có tâm sự, không biết có thể nói với thần thiếp không?
Địch Thanh cười khổ nói:
- Thần phụng chỉ hồi kinh, vốn có việc gấp muốn gặp Thánh Thượng. Không ngờ nghe Diêm Sĩ Lương nói Thánh Thượng thân thể không khỏe... nên lo lắng. Hắn lập lờ nói che dấu tâm ý thật, đồng thời ngôn ngữ dò xét, muốn xác định Triệu Trinh có phải là bệnh thật không.
Thường Ninh trong kiệu im lặng một hồi, lúc này mới nói:
- Thì ra là như vậy, vậy thần thiếp có chút bất lực rồi. Nhưng Địch tướng quân cũng không cần quá lo lắng, nghĩ ngài ác chiến tây bắc, một lòng vì nước, lòng này thiên nhật có thể thấy, rất nhiều người sẽ không quên ngài. Thần thiếp có chuyện, đi trước một bước.
Nói xong, cỗ kiệu nâng lên, chậm rãi rời đi. Địch Thanh lắc đầu, mới bước đi, đột nhiên cảm thấy có người đang chú ý hắn.
Địch Thanh quay lại, nhìn thấy bên đường đang đứng hai người. Một người là một người mù, tay cầm hai khối lê hoa. Người còn lại là một cô nương, tay cầm cây đàn tỳ bà, chảy tóc hai bím dài.
Đang nhìn Địch Thanh chính là cô nương đó.
Địch Thanh nhìn thấy cô nương đó, liền có chút quen thuộc, lại nhìn người mù đó, thì nhớ người mù đó họ Giang, cô nương đó tên Lộ Nhi, hắn đã từng gặp qua ông cháu này ở trại An Viễn.
Thấy Lộ Nhi muốn nói nhưng lại không dám, Địch Thanh sải bước đi qua, chủ động nói:
- Giang lão trượng, Lộ Nhi cô nương, sao tới kinh thành?
Lộ Nhi vừa mừng vừa sợ, không ngờ Địch Thanh còn nhớ bọn họ, ngượng ngập nói:
- Địch tướng quân, đúng là ngươi rồi, không ngờ ngươi cũng tới kinh thành? Từ sau đại thắng An Viễn, thì không có nghe nói chuyện của ngươi nữa. Chúng ta là từ An Viễn thuyết thư tới kinh thành. Ngươi... vết thương đỡ chút nào chưa?
Địch Thanh cười:
- Đã qua nửa năm rồi, làm sao không khỏi? Các người trôi dạt ở kinh thành, cần giúp gì không?
Hắn thấy Lộ Nhi lúc này có chút khiếp đảm nhìn hắn, chỉ cho rằng ông cháu này có chuyện gì khó xử.
Người mù sớm nghe tiếng của Địch Thanh, vẫn luôn vâng dạ không dám lên tiếng, nghe vậy vội nói:
- Sống đã quen rồi, không cần làm phiền Địch tướng quân. Đều là a đầu này, cách rất xa liền nói ngài đang ở gần đây. Lão già ta không tin, không ngờ thật sự chạm phải Địch tướng quân, lão phu thật là may mắn. Đúng rồi, chúng ta còn có chuyện, mấy ngày trước có một công tử hào phóng, cho chúng ta một trăm lượng, bảo chúng ta ở tửu lầu này thuyết thư mười ngày... là kể chuyện xưa của Địch tướng quân.
Địch Thanh ngược lại có chút lúng túng, nói:
- Vậy,... tốt rồi. Giang lão trượng, vậy ta không quấy rầy các người thuyết thư nữa.
Nói rồi xoay người định đi, Lộ Nhi gọi:
- Địch tướng quân, ngươi không đi nghe thử chúng ta thuyết thư?
Địch Thanh có chút bất ngờ, nói:
- Các người lấy thuyết thư để sống, nói thế nào ta không có ý kiến. Nhưng ta da mặt dày, thật sự xấu hổ đi nghe.
Người mù cười ha hả lên, kéo cháu gái một cái nói:
- Vậy…Địch tướng quân, chúng ta phải đi thuyết thư rồi, mời ngài đi nhanh.
Địch Thanh lập tức cáo từ, bước lớn bỏ đi.
Lộ Nhi miệng đã mân mê, đạp chân một cái, tức giận nói người mù:
- Ông nội, sao ông có thể làm như vậy chứ? Chúng ta không dễ gì mới có thể gặp lại Địch tướng quân, ông giống như muốn đuổi người ta đi.
Hoa lê mộc trong tay người mù gõ xuống, phát ra tiếng giòn vang, động lòng người lại tang thương nói:
- Lộ Nhi, cháu lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện. Địch tướng quân vai gánh trách nhiệm nặng nề, chinh chiến cấp bách, nhất định chuyện rất nhiều. Ông ta có thể nhớ chúng ta, đến nói với chúng ta hai câu, chủ động giúp chúng ta đã là may mắn kiếp trước chúng ta tu. Lo nghĩ của ông ấy đều nhiều hơn ai hết. Cho dù chúng ta không thể giúp ông ấy, nhưng cũng không thể luôn quấn lấy người ta. Ông ấy là đại anh hùng thiên hạ vô song, chúng ta là người thuyết thư, và ông ấy không phải người của thiên hạ, con nên hiểu.
Lộ Nhi đỏ mặt lên, cắn môi, hồi lâu giận dỗi nói:
- Cháu hiểu, cháu đều hiểu hơn người ta. Trước giờ cháu nghĩ phải gả cho ông ấy, cháu không nghĩ nhiều khác, cháu chỉ muốn nhìn thật rõ ông ấy, nhớ nhiều mấy câu của ông ấy, sau đó nói cho người ta biết. Nếu ông thật sự hiểu chuyện, vậy sau này đừng theo hỏi tướng mạo Địch tướng quân với cháu.
Dứt lời hất bím tóc, lên tửu lầu.
Người mù cười khổ không nói, lại nghe tiếng bước chây chạy tới. Lộ Nhi lại chạy lại, cười khì khì, kéo ống tay áo của người mù nói:
- Lên lầu đi, công tử đó vẫn chưa tới.
Người mù lắc đầu, cùng cháu gái lên tửu lầu, lúc Lộ Nhi lên lầu hỏi:
- Ông nội, công tử đó vừa ra tay thì một trăm lượng. Mỗi lần đến nghe thuyết thư, luôn có mấy người bảo vệ, ông đoán người đó là ai?
Người mù cau mày nói:
- Quan tâm người đó là ai làm gì, người đó thích nghe chuyện của Địch tướng quân như vậy, đương nhiên là người tốt. Người đó có bao nhiêu người bảo vệ có quan hệ gì, nội dung chúng ta nói không thẹn với lương tâm thì được rồi.
Lúc nói chuyện, hai người lên lầu hai tửu lầu, sớm có ông chủ tửu lầu ra nghênh đón, chào hỏi:
- Giang lão trượng, hôm nay đến sớm đó, ngồi bên này...
Trong tửu lầu sớm ngồi đầy thực khách, thấy người mù đến, đều chào hỏi:
- Giang lão hán đến rồi, hôm nay chuẩn bị nói những gì đây?
Hóa ra mấy ngày nay có công tử hơi hào phóng cho Giang lão hán một trăm lượng, bảo nói chuyện của Địch Thanh, nói liền mười ngày. Thực khách tửu lầu có thuyết thư miễn phí, đương nhiên đua nhau tối chiếm chỗ, nhất thời tửu lầu làm ăn tốt, ông chủ tất nhiên rất khách khí với ông cháu này.
Giang lão hán ngồi xuống, Lộ Nhi chỉnh dây đàn, thì có người thúc giục nói:
- Giang lão hán, nói nhanh đi... hôm nay có phải hôm nay nói chiến thắng An Viễn không?
Người mù cười nói:
- Hôm nay nói chính là chiến thắng An Viễn, nhưng chính chủ vẫn chưa tới, các vị khán quan xin hãy bình tĩnh chờ. Mọi người đều nghe người mù đang chờ vị trả tiền đó, lẩm bẩm nói:
- Người này xưa nay đúng giờ, không biết hôm nay sao đến trễ?
Lời vừa nói ra, chỗ cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên, mọi người đều nói:
- Đến rồi, đến rồi.
Lộ Nhi đưa mắt nhìn qua, thấy trước có hai người sóng vai lên lầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn xung quanh, lúc này mời công tử phía sau đi lên. Công tử đó cuối đầu, vội vàng đi, tới phòng cao ngồi xuống. Có một người hầu theo y, vì công tử đó đầy rượu, bức rèm che rủ xuống. Sau đó người hầu đó giọng the thé nói:
- Được rồi, có thể bắt đầu.
Mỗi lần công tử đó tới, đều tới phòng cao nghỉ ngơi, cách mảnh vải nghe Giang lão hắn thuyết thư. Việc làm có chút cổ quái, mọi người thấy đều không trách, không lấy làm lạ, đều nói:
- Được rồi, bắt đầu đi.
Người mù cười, gõ hoa lê bản, hắng giọng, khàn khàn hát trước:
- Tắc Hạ nhạn buồn bã hát rời khỏi đau khổ, xa xôi mặt trời lặn cô thành ngộ, tướng quân trăm chiến kinh qua gió bụi, người hiền mười năm dấn bước sương khói.
Lộ Nhi gảy tỳ bà theo, trong tiếng nhạc thánh thót đầy tiêu điều sầu khổ. Khi tiếng nhạc ngừng, Lộ Nhi mới nói:
- Ông nội, hôm nay ông nói là chiến thắng An Viễn, tại sao nói bốn câu này trước chứ?
Người mù nói:
- Phàm chuyện gì có nhân mới có quả, có quả phải có nhân. Thuyết thư cũng giống vậy, bắt đầu luôn có nguyên do. Trong bốn câu này của ta chính là nói về tình hình biên thùy tây bắc, cũng nói hai người.
Lộ Nhi làm ra vẻ trầm tư, đột nhiên vỗ tay nói:
- Phải rồi, Sau hai trận chiến Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên tây bắc, trại Bảo tây bắc có nguy, cô thành Dương Mục Long cao chót vót, thủ vững rất lâu, binh sĩ Đại Tống không biết chết bị thương bao nhiêu, giống như cô nhạn mất người thân. Ông nội, hai câu trước trong bài thơ của ông chính là nói tình hình này à?
Thực khách tửu lầu nghe vậy, hoặc xấu hổ, hoặc nghiến răng, người mù nói:
- Không sai, ta nói chính là tình hình này. Đang lúc người người Đại Tống ta vô cùng bất an, có hai người dũng cảm bước ra chặn binh quân Hạ như sói hổ, cứu dân chúng tây bắc khỏi nước lửa.
Lộ Nhi lại cười vỗ tay nói:
- Cháu biết rồi, tướng quân kinh qua trăm trận gió bụi mà ông nói nhất định là Địch Thanh, Địch tướng quân. Cháu ở biên thùy gặp qua Địch tướng quân, lúc nãy... cháu ở dưới lầu còn gặp được hắn.
Nói xong trên mặt đầy vẻ vui mừng, lại kiêu ngạo.
Mọi người ồ lên, vọt tới chỗ lan can của lầu các, thiếu chút nữa chen nứt lan can, đều gọi:
- Ở đâu, ở đâu? Cô nương chỉ chúng ta xem xem.
Thì ra kinh thành rất nhiều người tuy nghe nói qua nhiều chuyện của Địch Thanh, nhưng người thấy qua Địch Thanh không nhiều. Vừa nghe Địch Thanh ở dưới lầu, không kìm nổi muốn đi nhìn thấy tận mắt.
Lộ Nhi vẻ mặt đau khổ nói:
- Sớm đi rồi, hắn là người bận rộn.
Nàng có chút buồn bã, không có để ý tới công tử trong mảnh vải nói với người hầu bên cạnh:
- Địch Thanh mấy ngày nay thế nào rồi?
Người hầu đó cung kính nói:
- Địch Thanh hôm nay lại tới xin gặp Thánh Thượng, nhưng theo tâm ý của của Thánh Thượng, nô tài đã ngăn hắn trở về.
Công tử đó chỉ là “ồ” một tiếng, nghe ngoài mảnh vải có người nói:
- Địch Thanh có gì hay chứ? Đơn giản là một cái mũi hai con mắt mà thôi. Người đó lưng dài vai rộng, người mặc áo dài, ngồi ở đó rất có uy nghiêm. Lộ Nhi nghe thế không phục nói:
- Địch tướng quân quả thật là là một cái mũi hai con mắt, nhưng tuấn lãng hơn các hạ nhiều.
Mọi người nghe vậy cười vang, người đó nghe Lộ Nhi châm chọc, bỗng nhiên đứng lên quát:
- Ngươi nói cái gì?
- Vừa rồi thần thiếp qua đường, thấy Địch tướng quân mặt co mày cáu, hình như có tâm sự, không biết có thể nói với thần thiếp không?
Địch Thanh cười khổ nói:
- Thần phụng chỉ hồi kinh, vốn có việc gấp muốn gặp Thánh Thượng. Không ngờ nghe Diêm Sĩ Lương nói Thánh Thượng thân thể không khỏe... nên lo lắng. Hắn lập lờ nói che dấu tâm ý thật, đồng thời ngôn ngữ dò xét, muốn xác định Triệu Trinh có phải là bệnh thật không.
Thường Ninh trong kiệu im lặng một hồi, lúc này mới nói:
- Thì ra là như vậy, vậy thần thiếp có chút bất lực rồi. Nhưng Địch tướng quân cũng không cần quá lo lắng, nghĩ ngài ác chiến tây bắc, một lòng vì nước, lòng này thiên nhật có thể thấy, rất nhiều người sẽ không quên ngài. Thần thiếp có chuyện, đi trước một bước.
Nói xong, cỗ kiệu nâng lên, chậm rãi rời đi. Địch Thanh lắc đầu, mới bước đi, đột nhiên cảm thấy có người đang chú ý hắn.
Địch Thanh quay lại, nhìn thấy bên đường đang đứng hai người. Một người là một người mù, tay cầm hai khối lê hoa. Người còn lại là một cô nương, tay cầm cây đàn tỳ bà, chảy tóc hai bím dài.
Đang nhìn Địch Thanh chính là cô nương đó.
Địch Thanh nhìn thấy cô nương đó, liền có chút quen thuộc, lại nhìn người mù đó, thì nhớ người mù đó họ Giang, cô nương đó tên Lộ Nhi, hắn đã từng gặp qua ông cháu này ở trại An Viễn.
Thấy Lộ Nhi muốn nói nhưng lại không dám, Địch Thanh sải bước đi qua, chủ động nói:
- Giang lão trượng, Lộ Nhi cô nương, sao tới kinh thành?
Lộ Nhi vừa mừng vừa sợ, không ngờ Địch Thanh còn nhớ bọn họ, ngượng ngập nói:
- Địch tướng quân, đúng là ngươi rồi, không ngờ ngươi cũng tới kinh thành? Từ sau đại thắng An Viễn, thì không có nghe nói chuyện của ngươi nữa. Chúng ta là từ An Viễn thuyết thư tới kinh thành. Ngươi... vết thương đỡ chút nào chưa?
Địch Thanh cười:
- Đã qua nửa năm rồi, làm sao không khỏi? Các người trôi dạt ở kinh thành, cần giúp gì không?
Hắn thấy Lộ Nhi lúc này có chút khiếp đảm nhìn hắn, chỉ cho rằng ông cháu này có chuyện gì khó xử.
Người mù sớm nghe tiếng của Địch Thanh, vẫn luôn vâng dạ không dám lên tiếng, nghe vậy vội nói:
- Sống đã quen rồi, không cần làm phiền Địch tướng quân. Đều là a đầu này, cách rất xa liền nói ngài đang ở gần đây. Lão già ta không tin, không ngờ thật sự chạm phải Địch tướng quân, lão phu thật là may mắn. Đúng rồi, chúng ta còn có chuyện, mấy ngày trước có một công tử hào phóng, cho chúng ta một trăm lượng, bảo chúng ta ở tửu lầu này thuyết thư mười ngày... là kể chuyện xưa của Địch tướng quân.
Địch Thanh ngược lại có chút lúng túng, nói:
- Vậy,... tốt rồi. Giang lão trượng, vậy ta không quấy rầy các người thuyết thư nữa.
Nói rồi xoay người định đi, Lộ Nhi gọi:
- Địch tướng quân, ngươi không đi nghe thử chúng ta thuyết thư?
Địch Thanh có chút bất ngờ, nói:
- Các người lấy thuyết thư để sống, nói thế nào ta không có ý kiến. Nhưng ta da mặt dày, thật sự xấu hổ đi nghe.
Người mù cười ha hả lên, kéo cháu gái một cái nói:
- Vậy…Địch tướng quân, chúng ta phải đi thuyết thư rồi, mời ngài đi nhanh.
Địch Thanh lập tức cáo từ, bước lớn bỏ đi.
Lộ Nhi miệng đã mân mê, đạp chân một cái, tức giận nói người mù:
- Ông nội, sao ông có thể làm như vậy chứ? Chúng ta không dễ gì mới có thể gặp lại Địch tướng quân, ông giống như muốn đuổi người ta đi.
Hoa lê mộc trong tay người mù gõ xuống, phát ra tiếng giòn vang, động lòng người lại tang thương nói:
- Lộ Nhi, cháu lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện. Địch tướng quân vai gánh trách nhiệm nặng nề, chinh chiến cấp bách, nhất định chuyện rất nhiều. Ông ta có thể nhớ chúng ta, đến nói với chúng ta hai câu, chủ động giúp chúng ta đã là may mắn kiếp trước chúng ta tu. Lo nghĩ của ông ấy đều nhiều hơn ai hết. Cho dù chúng ta không thể giúp ông ấy, nhưng cũng không thể luôn quấn lấy người ta. Ông ấy là đại anh hùng thiên hạ vô song, chúng ta là người thuyết thư, và ông ấy không phải người của thiên hạ, con nên hiểu.
Lộ Nhi đỏ mặt lên, cắn môi, hồi lâu giận dỗi nói:
- Cháu hiểu, cháu đều hiểu hơn người ta. Trước giờ cháu nghĩ phải gả cho ông ấy, cháu không nghĩ nhiều khác, cháu chỉ muốn nhìn thật rõ ông ấy, nhớ nhiều mấy câu của ông ấy, sau đó nói cho người ta biết. Nếu ông thật sự hiểu chuyện, vậy sau này đừng theo hỏi tướng mạo Địch tướng quân với cháu.
Dứt lời hất bím tóc, lên tửu lầu.
Người mù cười khổ không nói, lại nghe tiếng bước chây chạy tới. Lộ Nhi lại chạy lại, cười khì khì, kéo ống tay áo của người mù nói:
- Lên lầu đi, công tử đó vẫn chưa tới.
Người mù lắc đầu, cùng cháu gái lên tửu lầu, lúc Lộ Nhi lên lầu hỏi:
- Ông nội, công tử đó vừa ra tay thì một trăm lượng. Mỗi lần đến nghe thuyết thư, luôn có mấy người bảo vệ, ông đoán người đó là ai?
Người mù cau mày nói:
- Quan tâm người đó là ai làm gì, người đó thích nghe chuyện của Địch tướng quân như vậy, đương nhiên là người tốt. Người đó có bao nhiêu người bảo vệ có quan hệ gì, nội dung chúng ta nói không thẹn với lương tâm thì được rồi.
Lúc nói chuyện, hai người lên lầu hai tửu lầu, sớm có ông chủ tửu lầu ra nghênh đón, chào hỏi:
- Giang lão trượng, hôm nay đến sớm đó, ngồi bên này...
Trong tửu lầu sớm ngồi đầy thực khách, thấy người mù đến, đều chào hỏi:
- Giang lão hán đến rồi, hôm nay chuẩn bị nói những gì đây?
Hóa ra mấy ngày nay có công tử hơi hào phóng cho Giang lão hán một trăm lượng, bảo nói chuyện của Địch Thanh, nói liền mười ngày. Thực khách tửu lầu có thuyết thư miễn phí, đương nhiên đua nhau tối chiếm chỗ, nhất thời tửu lầu làm ăn tốt, ông chủ tất nhiên rất khách khí với ông cháu này.
Giang lão hán ngồi xuống, Lộ Nhi chỉnh dây đàn, thì có người thúc giục nói:
- Giang lão hán, nói nhanh đi... hôm nay có phải hôm nay nói chiến thắng An Viễn không?
Người mù cười nói:
- Hôm nay nói chính là chiến thắng An Viễn, nhưng chính chủ vẫn chưa tới, các vị khán quan xin hãy bình tĩnh chờ. Mọi người đều nghe người mù đang chờ vị trả tiền đó, lẩm bẩm nói:
- Người này xưa nay đúng giờ, không biết hôm nay sao đến trễ?
Lời vừa nói ra, chỗ cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên, mọi người đều nói:
- Đến rồi, đến rồi.
Lộ Nhi đưa mắt nhìn qua, thấy trước có hai người sóng vai lên lầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn xung quanh, lúc này mời công tử phía sau đi lên. Công tử đó cuối đầu, vội vàng đi, tới phòng cao ngồi xuống. Có một người hầu theo y, vì công tử đó đầy rượu, bức rèm che rủ xuống. Sau đó người hầu đó giọng the thé nói:
- Được rồi, có thể bắt đầu.
Mỗi lần công tử đó tới, đều tới phòng cao nghỉ ngơi, cách mảnh vải nghe Giang lão hắn thuyết thư. Việc làm có chút cổ quái, mọi người thấy đều không trách, không lấy làm lạ, đều nói:
- Được rồi, bắt đầu đi.
Người mù cười, gõ hoa lê bản, hắng giọng, khàn khàn hát trước:
- Tắc Hạ nhạn buồn bã hát rời khỏi đau khổ, xa xôi mặt trời lặn cô thành ngộ, tướng quân trăm chiến kinh qua gió bụi, người hiền mười năm dấn bước sương khói.
Lộ Nhi gảy tỳ bà theo, trong tiếng nhạc thánh thót đầy tiêu điều sầu khổ. Khi tiếng nhạc ngừng, Lộ Nhi mới nói:
- Ông nội, hôm nay ông nói là chiến thắng An Viễn, tại sao nói bốn câu này trước chứ?
Người mù nói:
- Phàm chuyện gì có nhân mới có quả, có quả phải có nhân. Thuyết thư cũng giống vậy, bắt đầu luôn có nguyên do. Trong bốn câu này của ta chính là nói về tình hình biên thùy tây bắc, cũng nói hai người.
Lộ Nhi làm ra vẻ trầm tư, đột nhiên vỗ tay nói:
- Phải rồi, Sau hai trận chiến Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên tây bắc, trại Bảo tây bắc có nguy, cô thành Dương Mục Long cao chót vót, thủ vững rất lâu, binh sĩ Đại Tống không biết chết bị thương bao nhiêu, giống như cô nhạn mất người thân. Ông nội, hai câu trước trong bài thơ của ông chính là nói tình hình này à?
Thực khách tửu lầu nghe vậy, hoặc xấu hổ, hoặc nghiến răng, người mù nói:
- Không sai, ta nói chính là tình hình này. Đang lúc người người Đại Tống ta vô cùng bất an, có hai người dũng cảm bước ra chặn binh quân Hạ như sói hổ, cứu dân chúng tây bắc khỏi nước lửa.
Lộ Nhi lại cười vỗ tay nói:
- Cháu biết rồi, tướng quân kinh qua trăm trận gió bụi mà ông nói nhất định là Địch Thanh, Địch tướng quân. Cháu ở biên thùy gặp qua Địch tướng quân, lúc nãy... cháu ở dưới lầu còn gặp được hắn.
Nói xong trên mặt đầy vẻ vui mừng, lại kiêu ngạo.
Mọi người ồ lên, vọt tới chỗ lan can của lầu các, thiếu chút nữa chen nứt lan can, đều gọi:
- Ở đâu, ở đâu? Cô nương chỉ chúng ta xem xem.
Thì ra kinh thành rất nhiều người tuy nghe nói qua nhiều chuyện của Địch Thanh, nhưng người thấy qua Địch Thanh không nhiều. Vừa nghe Địch Thanh ở dưới lầu, không kìm nổi muốn đi nhìn thấy tận mắt.
Lộ Nhi vẻ mặt đau khổ nói:
- Sớm đi rồi, hắn là người bận rộn.
Nàng có chút buồn bã, không có để ý tới công tử trong mảnh vải nói với người hầu bên cạnh:
- Địch Thanh mấy ngày nay thế nào rồi?
Người hầu đó cung kính nói:
- Địch Thanh hôm nay lại tới xin gặp Thánh Thượng, nhưng theo tâm ý của của Thánh Thượng, nô tài đã ngăn hắn trở về.
Công tử đó chỉ là “ồ” một tiếng, nghe ngoài mảnh vải có người nói:
- Địch Thanh có gì hay chứ? Đơn giản là một cái mũi hai con mắt mà thôi. Người đó lưng dài vai rộng, người mặc áo dài, ngồi ở đó rất có uy nghiêm. Lộ Nhi nghe thế không phục nói:
- Địch tướng quân quả thật là là một cái mũi hai con mắt, nhưng tuấn lãng hơn các hạ nhiều.
Mọi người nghe vậy cười vang, người đó nghe Lộ Nhi châm chọc, bỗng nhiên đứng lên quát:
- Ngươi nói cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.