Quyển 2 - Chương 304: Trường ca (2)
Mặc Vũ
20/04/2013
Người đó đương nhiên chính là Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo xuất tên, dùng là tên sắt Hắc Vũ. Lúc Vương Khuê lao ra, một mũi tên giết chết Vương Khuê.
- Đáng hận ta không phải là Địch Thanh.
Lúc Vương Khuê nghĩ tới đây, không còn tri giác nữa.
Thiết giản rơi xuống đất, nện vào bên trong chỗ đầy nước, phun ra vài giọt nước bọt. Giống như máu của thương thiên, dưới thái dương chiếu sáng, tràn là máu đỏ.
Tây bắc khói lửa nổi lên bốn phía. Phủ Hưng Khánh giống như Biện Kinh của Đại Tống phồn hoa như trước, trên Thái Bạch Cư, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Năm đó Hạ Tùy bị giết ở Thái Bạch Cư tuy nổi lên chút phong ba, nhưng rất nhanh gió êm sóng lặng, buôn bán của Thái Bạch Cư càng ngày càng mạnh hơn trước.
Lầu hai của Thái Bạch Cư đang ngồi mấy người, bàn bạc nước bọt bay tứ tung.
Có một người quần áo hoa lệ, thoạt nhìn giống như là con cháu quý tộc, đột nhiên nói:
- Luôn nghe các ngươi nói Địch Thanh thế này thế kia, nhưng ai thấy Địch Thanh rốt cuộc hình dạng thế nào?
Hóa ra vừa nãy mọi người đang bàn tán chiến sự vùng biên cương.
Nói biên cương, thì không kìm nổi phải nói tới Địch Thanh.
Bên cạnh có một người nói:
- Nghe nói người này cực kỳ xấu, mặt mũi hung tợn, giống như ác quỷ. Ở tiền tuyến chỉ cần lộ diện, người thấy được đều hồn bay phách tán, tay chân không thể động đậy.
Trong những thực khách bàn bên cạnh có một người mắc áo dài nói:
- Ngươi nói vô cùng sai lầm. Ta nghe nói Địch Thanh người này không phải xấu, chỉ là khôi ngô. Nghe nói hắn lưng hùm vai gấu, hai mắt giống như chuông đồng, nếu hét lên một tiếng, giống như hổ gầm. Nghe nói hắn ở trước thành Kim Thang hét một tiếng, dọa sợ tới mức chiến mã trong thành đều mềm liệt không động đậy được.
Người mặc áo hoa lệ đó khinh thường nói:
- Nghe nhầm đồn bậy thôi, ta thì không tin hắn có năng lực gì. Nếu có thể trông thấy hắn, ta ngược lại muốn đọ sức với hắn. Bên hông y mang kiếm, vỏ kiếm khắc hoa chuôi kiếm Kim Lũ. Người đó tuốt vỏ kiếm đặt lên bàn thật mạnh, chén dĩa loạn vang lên.
Người gầy vừa nói lúc nãy và người áo dài đều tặc đầu lưỡi không dám nói nhiều, chỉ sợ vị này là nhân vật của Lục ban trực trong Ngự Vi.
Người mặc quần áo hoa lệ đang nói, không ngừng ló cổ nhìn về con phố dài dưới lầu, giống như đang đợi một người. Y chỉ lo nhìn xung quanh, không có để ý tới bàn bên cạnh có một thực khách, ngẩng đầu liếc nhìn y.
Thực khách đó sắc mặt ngăm đen, đội mũ mềm, luôn cuối đầu uống rượu, dáng vẻ vạn sự không quan tâm, nhưng ngẩng đầu liếc nhìn, trong hai mắt ẩn hiện hào quang. Thực khách sắc mặt ngăm đen, thái dương có tóc bạc, lúc ngẩng đầu, xem ra hình dáng bộ mặt cũng là vô cùng anh tuấn đỉnh đạt.
Chỗ cầu thang cửa tửu lầu có tiếng bước chân vang lên, người mặc quần áo hoa lệ đó hơi vui mừng, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy người bình thường trên mặt hơi mỉm cười, không khỏi thất vọng lớn, lại quay đầu đi.
Người mỉm cười đó tới trước mặt thực khách, sắc mặt ngăm đen đó ngồi xuống, giơ tay lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa tới người trước mặt, trong mắt có ý bi thương.
Thực khách sắc mặt ngăm đen cũng không nghĩ ngợi gì nhận lấy thư, mở ra xem, hai tay đều run lên. Trong mắt y ngoại trừ bi thương, hoài niệm, đau xót ra, còn có mấy phần sát ý mãnh liệt.
Hai người này cử chỉ bình tĩnh, không có gây chú ý người bên cạnh.
Đang lúc này cuối con phố dài vó ngựa gấp gáp. Thực khách thích nhiều chuyện cố ngẩng đầu ra ngoài nhìn, thấy một đầu của con phố dài có chừng mấy con ngựa chạy tới. Người cầm đầu, thân hình dũng mãnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo.
Có người thấp giọng nói:
- Là người của Lục ban trực trong Ngự Vi.
Người mặc quần áo hoa lệ lộ ý mừng, trên lầu hô:
- Mao Nô đại ca, tiểu đệ bên này.
Người cầm đầu đó đã đến dưới Thái Bạch Cư, ngẩng đầu nhìn thấy người mặt quần áo hoa lệ, đột nhiên phi thân xuống ngựa vào Thái Bạch Cư.
Thực khách trong Thái Bạch Cư đều hơi biến sắc. Rất nhiều người đã nhận ra người vào đó tên Mao Nô Lang Sinh.
Mao Nô Lang Sinh tính cách tàn nhẫn. Cũng nói người này vốn là cô nhi, được người ta nhặt ra từ hang sói. Sau này tập được võ nghệ, được Nguyên Hạo để ý tới và đưa vào Lục ban trực trong Ngự Vi, bây giờ là lãnh ban của tổ hổ trong cung.
Lúc trước Địch Thanh vào phủ Hưng Khánh ám sát Nguyên Hạo, cải trang thành Thượng La Đa Da, còn là thuộc hạ của người này.
Có người im lặng rời khỏi, Mao Nô Lang Sinh đột nhiên một tay nắm lấy một thực khách lén đi, cười lạnh nói:
- Ngươi là Địch Thanh.
Thực khách đó giật mình đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói:
- Tiểu nhân không phải, sao tiểu nhân có thể là Địch Thanh chứ?
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ngươi không phải Địch Thanh, nhìn thấy ta tại sao muốn đi?
Thực khách đó biết gần đây Địch Thanh công Hựu Châu, chiến Hồng Châu, đại náo Hạ cảnh, binh đi như gió quỷ, đã giết tam tộc người Khương. Mà tộc của Mao Nô chính là một trong tam tộc bị Địch Thanh tiêu diệt. Mao Nô Lang Sinh tuy nói lục thân không nhận, nhưng đối với chuyện này nhất định cũng rất căm tức.
Thực khách âm thầm bỏ đi đó, rung giọng nói:
- Tiểu nhân ăn no rồi, do vậy phải đi.
Mao Nô Lang Sinh nhìn chằm chằm thực khách đó nói:
- Một cái khay bánh bao mười hai cái trên bàn ngươi tới bây giờ chỉ ăn một cái, thì ngươi no rồi? Nếu như vậy, ta đánh cuộc với ngươi một ván.
- Đánh cuộc gì?
Thực khách đó kinh hãi nói.
- Ta cuộc trong bụng ngươi không có bao nhiêu cơm, ngươi vẫn đang đói. Nếu ngươi thua rồi, ta đền ngươi một trăm lượng bạc.
- Cái này... làm sao cược?
Thực khách đó mồ hôi chảy xuống dưới.
- Mổ bụng của ngươi ra, thì biết rồi?
Mao Nô Lang Sinh sắc mặt không đổi.
Thực khách đó bị dọa sợ tới mức hai chân nhũn ra:
- Là nói đùa sao?
Mao Nộ Lang Sinh khoát tay chặn lại:
- Kéo nó ra ngoài, mổ bụng của nó ra xem.
Sớm có bọn thủ hạ tiến lên, kéo thực khách đó ra Thái Bạch Cư. Thực khách đó kêu thảm như giết heo, trong tiếng kêu thảm không ngừng nghỉ lúc đó, máu nhuộm con phố dài.
Kêu thảm tuy đã dừng, nhưng tiếng hét như tiếng cưa gỗ đó làm chói tai mọi người.
Có người nhát gan, sợ tới mức phần dưới ướt đẫm tanh hôi. Thái Bạch Cư đã giống như chết lặng.
Mao Nô Lang Sinh ác độc nhìn đám thực khách, từng chữ nói:
- Ta hận nhất người bên cạnh lừa ta. Ngươi có thể không để ý ta, nhưng ngươi phải nhớ, nhất định không được lừa ta.
Sau khi gã nói xong lên lầu hai. Thực khách dưới lầu lập tức giải tán, thực khách trên lầu như dê đợi làm thịt. Chạy cũng không dám chạy, tất cả mọi người đều có chút chán ghét nhìn người mặc áo hoa lệ đó.
Người mặc quần áo hoa lệ đó vẫn dương dương tự đắc, thấy Mao Nô Lang Sinh đi tới, người đó tiến lên thi lễ nói:
- Mao Nô đại ca, tiểu đệ hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ta không có huynh đệ.
Người đó sửa lời nói:
- Mao Nô đại ca, ty chức hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ta không có thuộc hạ như ngươi.
Nguyên Hạo xuất tên, dùng là tên sắt Hắc Vũ. Lúc Vương Khuê lao ra, một mũi tên giết chết Vương Khuê.
- Đáng hận ta không phải là Địch Thanh.
Lúc Vương Khuê nghĩ tới đây, không còn tri giác nữa.
Thiết giản rơi xuống đất, nện vào bên trong chỗ đầy nước, phun ra vài giọt nước bọt. Giống như máu của thương thiên, dưới thái dương chiếu sáng, tràn là máu đỏ.
Tây bắc khói lửa nổi lên bốn phía. Phủ Hưng Khánh giống như Biện Kinh của Đại Tống phồn hoa như trước, trên Thái Bạch Cư, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Năm đó Hạ Tùy bị giết ở Thái Bạch Cư tuy nổi lên chút phong ba, nhưng rất nhanh gió êm sóng lặng, buôn bán của Thái Bạch Cư càng ngày càng mạnh hơn trước.
Lầu hai của Thái Bạch Cư đang ngồi mấy người, bàn bạc nước bọt bay tứ tung.
Có một người quần áo hoa lệ, thoạt nhìn giống như là con cháu quý tộc, đột nhiên nói:
- Luôn nghe các ngươi nói Địch Thanh thế này thế kia, nhưng ai thấy Địch Thanh rốt cuộc hình dạng thế nào?
Hóa ra vừa nãy mọi người đang bàn tán chiến sự vùng biên cương.
Nói biên cương, thì không kìm nổi phải nói tới Địch Thanh.
Bên cạnh có một người nói:
- Nghe nói người này cực kỳ xấu, mặt mũi hung tợn, giống như ác quỷ. Ở tiền tuyến chỉ cần lộ diện, người thấy được đều hồn bay phách tán, tay chân không thể động đậy.
Trong những thực khách bàn bên cạnh có một người mắc áo dài nói:
- Ngươi nói vô cùng sai lầm. Ta nghe nói Địch Thanh người này không phải xấu, chỉ là khôi ngô. Nghe nói hắn lưng hùm vai gấu, hai mắt giống như chuông đồng, nếu hét lên một tiếng, giống như hổ gầm. Nghe nói hắn ở trước thành Kim Thang hét một tiếng, dọa sợ tới mức chiến mã trong thành đều mềm liệt không động đậy được.
Người mặc áo hoa lệ đó khinh thường nói:
- Nghe nhầm đồn bậy thôi, ta thì không tin hắn có năng lực gì. Nếu có thể trông thấy hắn, ta ngược lại muốn đọ sức với hắn. Bên hông y mang kiếm, vỏ kiếm khắc hoa chuôi kiếm Kim Lũ. Người đó tuốt vỏ kiếm đặt lên bàn thật mạnh, chén dĩa loạn vang lên.
Người gầy vừa nói lúc nãy và người áo dài đều tặc đầu lưỡi không dám nói nhiều, chỉ sợ vị này là nhân vật của Lục ban trực trong Ngự Vi.
Người mặc quần áo hoa lệ đang nói, không ngừng ló cổ nhìn về con phố dài dưới lầu, giống như đang đợi một người. Y chỉ lo nhìn xung quanh, không có để ý tới bàn bên cạnh có một thực khách, ngẩng đầu liếc nhìn y.
Thực khách đó sắc mặt ngăm đen, đội mũ mềm, luôn cuối đầu uống rượu, dáng vẻ vạn sự không quan tâm, nhưng ngẩng đầu liếc nhìn, trong hai mắt ẩn hiện hào quang. Thực khách sắc mặt ngăm đen, thái dương có tóc bạc, lúc ngẩng đầu, xem ra hình dáng bộ mặt cũng là vô cùng anh tuấn đỉnh đạt.
Chỗ cầu thang cửa tửu lầu có tiếng bước chân vang lên, người mặc quần áo hoa lệ đó hơi vui mừng, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy người bình thường trên mặt hơi mỉm cười, không khỏi thất vọng lớn, lại quay đầu đi.
Người mỉm cười đó tới trước mặt thực khách, sắc mặt ngăm đen đó ngồi xuống, giơ tay lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa tới người trước mặt, trong mắt có ý bi thương.
Thực khách sắc mặt ngăm đen cũng không nghĩ ngợi gì nhận lấy thư, mở ra xem, hai tay đều run lên. Trong mắt y ngoại trừ bi thương, hoài niệm, đau xót ra, còn có mấy phần sát ý mãnh liệt.
Hai người này cử chỉ bình tĩnh, không có gây chú ý người bên cạnh.
Đang lúc này cuối con phố dài vó ngựa gấp gáp. Thực khách thích nhiều chuyện cố ngẩng đầu ra ngoài nhìn, thấy một đầu của con phố dài có chừng mấy con ngựa chạy tới. Người cầm đầu, thân hình dũng mãnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo.
Có người thấp giọng nói:
- Là người của Lục ban trực trong Ngự Vi.
Người mặc quần áo hoa lệ lộ ý mừng, trên lầu hô:
- Mao Nô đại ca, tiểu đệ bên này.
Người cầm đầu đó đã đến dưới Thái Bạch Cư, ngẩng đầu nhìn thấy người mặt quần áo hoa lệ, đột nhiên phi thân xuống ngựa vào Thái Bạch Cư.
Thực khách trong Thái Bạch Cư đều hơi biến sắc. Rất nhiều người đã nhận ra người vào đó tên Mao Nô Lang Sinh.
Mao Nô Lang Sinh tính cách tàn nhẫn. Cũng nói người này vốn là cô nhi, được người ta nhặt ra từ hang sói. Sau này tập được võ nghệ, được Nguyên Hạo để ý tới và đưa vào Lục ban trực trong Ngự Vi, bây giờ là lãnh ban của tổ hổ trong cung.
Lúc trước Địch Thanh vào phủ Hưng Khánh ám sát Nguyên Hạo, cải trang thành Thượng La Đa Da, còn là thuộc hạ của người này.
Có người im lặng rời khỏi, Mao Nô Lang Sinh đột nhiên một tay nắm lấy một thực khách lén đi, cười lạnh nói:
- Ngươi là Địch Thanh.
Thực khách đó giật mình đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói:
- Tiểu nhân không phải, sao tiểu nhân có thể là Địch Thanh chứ?
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ngươi không phải Địch Thanh, nhìn thấy ta tại sao muốn đi?
Thực khách đó biết gần đây Địch Thanh công Hựu Châu, chiến Hồng Châu, đại náo Hạ cảnh, binh đi như gió quỷ, đã giết tam tộc người Khương. Mà tộc của Mao Nô chính là một trong tam tộc bị Địch Thanh tiêu diệt. Mao Nô Lang Sinh tuy nói lục thân không nhận, nhưng đối với chuyện này nhất định cũng rất căm tức.
Thực khách âm thầm bỏ đi đó, rung giọng nói:
- Tiểu nhân ăn no rồi, do vậy phải đi.
Mao Nô Lang Sinh nhìn chằm chằm thực khách đó nói:
- Một cái khay bánh bao mười hai cái trên bàn ngươi tới bây giờ chỉ ăn một cái, thì ngươi no rồi? Nếu như vậy, ta đánh cuộc với ngươi một ván.
- Đánh cuộc gì?
Thực khách đó kinh hãi nói.
- Ta cuộc trong bụng ngươi không có bao nhiêu cơm, ngươi vẫn đang đói. Nếu ngươi thua rồi, ta đền ngươi một trăm lượng bạc.
- Cái này... làm sao cược?
Thực khách đó mồ hôi chảy xuống dưới.
- Mổ bụng của ngươi ra, thì biết rồi?
Mao Nô Lang Sinh sắc mặt không đổi.
Thực khách đó bị dọa sợ tới mức hai chân nhũn ra:
- Là nói đùa sao?
Mao Nộ Lang Sinh khoát tay chặn lại:
- Kéo nó ra ngoài, mổ bụng của nó ra xem.
Sớm có bọn thủ hạ tiến lên, kéo thực khách đó ra Thái Bạch Cư. Thực khách đó kêu thảm như giết heo, trong tiếng kêu thảm không ngừng nghỉ lúc đó, máu nhuộm con phố dài.
Kêu thảm tuy đã dừng, nhưng tiếng hét như tiếng cưa gỗ đó làm chói tai mọi người.
Có người nhát gan, sợ tới mức phần dưới ướt đẫm tanh hôi. Thái Bạch Cư đã giống như chết lặng.
Mao Nô Lang Sinh ác độc nhìn đám thực khách, từng chữ nói:
- Ta hận nhất người bên cạnh lừa ta. Ngươi có thể không để ý ta, nhưng ngươi phải nhớ, nhất định không được lừa ta.
Sau khi gã nói xong lên lầu hai. Thực khách dưới lầu lập tức giải tán, thực khách trên lầu như dê đợi làm thịt. Chạy cũng không dám chạy, tất cả mọi người đều có chút chán ghét nhìn người mặc áo hoa lệ đó.
Người mặc quần áo hoa lệ đó vẫn dương dương tự đắc, thấy Mao Nô Lang Sinh đi tới, người đó tiến lên thi lễ nói:
- Mao Nô đại ca, tiểu đệ hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ta không có huynh đệ.
Người đó sửa lời nói:
- Mao Nô đại ca, ty chức hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh nói:
- Ta không có thuộc hạ như ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.