Quyển 1 - Chương 99: Truy mệnh (3)
Mặc Vũ
13/03/2013
Con ngựa kinh sợ hí lên một tiếng, móng trước giơ lên đạp vào Vương Khuê. Vương Khuê không thể không né tránh. Nếu như cơ thể của anh ta bị hai chân của con ngựa này đạp vào thì chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn. Nhưng chỉ né một cái như thế thôi, con ngựa đã vượt qua Vương Khuê.
Vương Khuê giận quát lên một tiếng, xoay người nhảy lên, muốn vồ lấy con ngựa, đầu ngón tay đã chạm vào đuôi ngựa nhưng đã không còn đủ sức nên ngã trong khoảng không. Trong nháy mắt con ngựa đã chạy thoát ra được hơn một trượng. Vương Khuê đã tuyệt vọng, khàn giọng nói:
- Thánh thượng, mau nhảy xuống ngựa đi!
Nhưng Triệu Trinh ở trên ngựa, không biết là vì sợ đến ngây người ra hay là vì không dám mà lại chỉ cứ ôm chặt lấy lưng ngựa, làm sao muốn nhảy ngựa? Nhưng ngay lúc đó, một người chạy qua, thả người nhảy lên, chộp về phía con ngựa.
Người xuyên ra đó là Địch Thanh. Địch Thanh vốn không nhanh bằng Vương Khuê. Nhưng con ngựa kia bị Vương Khuê làm cho sợ hãi đã thay đổi phương hướng, Địch Thanh vừa mới chặn qua, vừa hay lại ngăn lại kịp.
Địch Thanh thả người bổ nhào ra. Hắn đã tính chuẩn có thể bắt lấy dây cương ngựa rồi nhưng con ngựa hoảng sợ này thực sự tốc độ quá nhanh. Khi người hắn còn ở trên không trung, con ngựa đã chạy qua rồi. Địch Thanh vội giơ cánh tay ra, ôm chặt lấy đuôi ngựa nhưng con ngựa vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục phi về phía đồi núi.
Địch Thanh đã bắt lấy đuôi ngựa, sao có thể thả ra được. Một tay còn lại cũng cố hết sức bắt lấy đuôi ngựa, hai chân nối nhau, dường như chân không chạm đất. Hắn bị con ngựa kéo bay đi theo.
Tiếng sáo càng lúc càng mãnh liệt, con ngựa chạy càng gấp hơn!
Mặt mày Địch Thanh xám tro u ám nhưng vẫn kéo đuôi ngựa, đập đập vào mông ngựa kêu lên:
- Thánh thượng, người không sao chứ?
Từ lúc ở trên con ngựa hoảng sợ, hồn phách Triệu Trinh đã như bay đi mất, đến bây giờ mới hoàn hồn được một chút. Thấy Địch Thanh đang nắm lấy đuôi ngựa, đang trong hoàn cảnh nguy hiểm mà vẫn quan tâm đến sự an nguy của mình thì không khỏi lấy làm cảm động, nức nở nói:
- Địch Thanh…Ngươi… tốt lắm. Khi quay về Trẫm sẽ…thăng quan cho ngươi!
Địch Thanh âm thầm cười khổ. Hắn thấy tiếng còi càng lúc càng gấp hơn, con ngựa không có ý gì là dừng lại mà cứ vút thẳng lên núi. Hắn biết kẻ thù đang ở đây, vì thế bất luận thế nào thì cũng không thể để con ngựa chạy lên đồi cao đó được.
Bụi đất bay mù mịt, tiếng còi thê lương. Đúng lúc Địch Thanh đang thay đổi ý nghĩ, dùng một cánh tay nắm lấy đuôi ngựa, bỏ một tay ra, tháo vỏ đao ra hích vào mông con ngựa, con ngựa đau đớn hoảng sợ, hí dài. Địch Thanh đột nhiên cảm thấy một lực rất mạnh trong mình. Hắn thuận thế leo lên lưng ngựa, đẩy Triệu Trinh xuống khỏi con ngựa.
Triệu Trinh sợ tới mức kêu thảm thiết, chỉ cảm thấy trời đất u ám. Lúc Địch Thanh xuống ngựa, hắn liếc qua nơi đồi cao hình như có một bóng người vọt qua, chạy thẳng về phía này, biết rằng người đó chắc không có ý đồ gì tốt đẹp, Địch Thanh liền ôm lấy Triệu Trinh lăn về phía triền núi khác.
Con ngựa đã chạy đi rất xa. Đoạn đường này địa thế khá cao. Hai người lăn xuống, người lăn lộn đến thất điên bát đảo, mãi vẫn chưa dừng. Triệu Trinh sớm đã ngất đi rồi, Địch Thanh thì vẫn cắn răng chịu đựng. Chẳng biết là bao lâu sau, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân đã không còn cảm nhận được chỗ nào đau nữa thì một tiếng phịch lớn vang lên, ngực Địch Thanh đau đớn, đã đụng vào một cây tùng. Thế lăn xuống của hai người cuối cùng cũng đã chậm lại.
Địch Thanh chỉ cảm thấy gân cốt như muốn nứt ra, máu trong miệng phun ra. Hắn cúi đầu trông qua thì thấy hai mắt Triệu Trinh nhắm chặt nhưng vẫn còn thở, biết rằng Triệu Trinh chẳng qua là vì sợ quá nên tạm thời hôn mê mà thôi. Hắn nhanh chóng đánh giá tình thế xung quanh, phát hiện ra mình đang ở một vùng đất lõm, xung quanh là tùng bách, cỏ dại mọc đầy.
Địch Thanh bất chấp sự đau đớn của cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên trời, phân biệt rõ phương hướng. Nhớ rõ rằng bọn thị vệ đang ở hướng đông mới cõng Triệu Trinh trên lưng chạy như điên cuồng, đột nhiên hắn nghĩ ra, nếu kẻ địch biết hắn vội vã tụ hợp lại với mọi người thì chắc chắn sẽ chặn giữa đường. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh bỗng xoay người chạy về phía tây, ngược hướng với phía bọn thị vệ. Chiêu này cực kỳ nguy hiểm nhưng Địch Thanh đã quyết định thì sẽ không do dự.
Lúc này mây trên trời bay bay, mặt trăng xấu hổ, gió đông phe phẩy khiến đêm xuân thêm buồn. Ai biết được rằng trong sự khoan thai đó lại ẩn chưa sát khí chết người.
Chạy thẳng một đường mà phía trước không có vật cản gì, Địch Thanh thầm cho là may mắn, đi được vài dặm, hắn đặt Triệu Trinh nằm trên cỏ. Hắn thở hổn hển từng hơi, mỏi mệt như muốn chết, trong lòng chỉ nghĩ nếu như kẻ thù không chặn lại được mình thì nhất định sẽ nghĩ ra cách của mình, đuổi theo hướng ngược lại. Đến lúc đó thì nên làm thế nào đây?
Đang lúc trầm ngâm thì Triệu Trinh từ từ tỉnh lại, thấy Địch Thanh ở bên mình, Triệu Trinh giãy giụa kêu lên:
- Địch Thanh, trẫm vẫn còn sống sao?
Địch Thanh thấp giọng nói:
- Tuy chúng ta còn sống nhưng đã cách mấy người Vương Khuê rất xa. Bây giờ bốn phía đều là kẻ địch, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Triệu Trinh cũng giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Vậy thì nhanh phát tín hiệu để bọn họ chạy đến cứu viện đi.
Triệu Trinh biết lần này xuất hành tất cả các thị vệ đều có pháo tín hiệu. Pháo tín hiệu dùng để truyền đạt thông tin về vị trí, chỉ cần thả ra thì các thị vệ sẽ lập tức tới cứu viện.
Địch Thanh do dự nói:
- Lần này người ám sát Thánh thượng rất hiểu hành tung của Thánh thượng. Sau khi tín hiệu được phát ra thì thích khách có khi lại sẽ đến trước mất.
Mặt Triệu Trinh biến sắc, nói gấp:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Địch Thanh, ngươi nhất định phải cứu trẫm!
Địch Thanh an ủi:
- Thánh Thượng cứ yên tâm, thần sẽ dốc sức hết mình.
Triệu Trinh an tâm hơn một chút. Thấy Địch Thanh trầm ngâm không nói thì không muốn làm ngắt dòng suy tư của hắn. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn trời, thả lỏng tâm trạng, dường như lại nhớ tới thời thơ ấu. Khi đó hắn và các bạn rất thích chơi trò trốn tìm, cố gắng không để cho đối phương tìm thấy mình. Ngày xưa là trò chơi, thắng thua không quan trọng. Nhưng lần này mà thua thì ngay cả tính mạng cũng có thể bị mất.
Đột nhiên hắn nghĩ ra một ý kiến. Hắn nói:
- Thánh thượng, nếu muốn sống thì tất cả phải nghe theo thần đó.
Triệu Trinh sớm đã rối loạn, gật đầu lia lịa.
Địch Thanh nhìn xung quanh, nhìn thấy các cây gỗ xung quanh đều cao, đi vào trong rừng tìm một dây mây khô, giật xuống , thấy khá là chắc chắn liền xoay người giơ tay giật một vạt áo của Triệu Trinh xuống.
Triệu Trinh hoảng sợ, hỏi:
- Ngươi làm gì đó?
Địch Thanh không nói mà rất nhanh đã cầm lấy vạt áo của Triệu Trinh kéo đi hơn mười trượng, treo trên bụi gai. Sau đó hắn lại đi vài bước về phía trước, lăn qua lăn lại, rồi đập gãy mấy cành cây khô. Triệu Trinh từ xa nhìn thấy thì chẳng hiểu ra sao. Không biết Địch Thanh bị điên hay là ngộ rồi.
Địch Thanh làm xong hết thảy rồi quay về, lấy dây mây thắt ở bên hông Triệu Trinh, sau đó dắt lên cây, nhẹ giọng nói:
- Thánh thượng, người cẩn thận.
Hắn dùng hết khí lực của mình kéo Triệu Trinh lên cây. Lúc này hắn mới thở phào một cái.
Bàn tay mềm không dính chút bẩn nào của Triệu Trinh đã sớm đầy là vết thương. Nhưng lúc này Triệu Trinh bất chấp đau đớn, lo sợ nói:
- Địch Thanh, nấp trên cây có ổn không?
Địch Thanh nói:
- Có ổn không thì phải thử mới biết được.
Vừa dứt lời hắn xuống cây, lại chạy đi hơn mười trượng, từ trong người lấy ra pháo tín hiệu, gỡ vỏ ra, đón gió lắc một cái. Tín hiệu kia cháy lên, bay lên không trung, trong bóng đêm nó trở nên lóa mắt vô cùng.
Triệu Trinh vừa nhìn thấy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Vừa rồi Địch Thanh còn nói không thể phát tín hiệu được, sợ có người đuổi giết. Thế mà mới một lúc thôi đã chủ động dụ người đến rồi.
Địch Thanh thả tín hiệu ra, ung dung quay trở về, nhìn thấy trên cỏ không có dấu vết gì mới trèo lên cây, dùng cành lá rậm rạp để che hai người. Lúc này hắn mới nói:
- Thánh thượng, lát nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra Thánh thượng cũng không được lên tiếng.
Triệu Trinh gật gật đầu, thấy quần áo mình tả tơi, vô cùng nhếch nhác, chỉ hận không thể khóc lớn một trận.
Chỉ một lúc sau thấy từ phía đông có một người mặc quần áo thị vệ chạy vội tới, gọi nhỏ:
- Thánh thượng đâu rồi?
Triệu Trinh thiếu chút nữa là lên tiếng trả lời nhưng lại nhớ lại lời của Địch Thanh liền cắn chặt răng không nói. Người nọ nhìn khắp xung quanh, quay mặt lại, ánh trăng sáng chiếu rõ trên khuôn mặt người này, đầy vẻ dữ tợn. Lúc này Triệu Trinh mới phát hiện ra mình không quen biết người này.
Địch Thanh thấy hai tròng mắt của người đó như đôi mắt chim ưng, mặt gầy, lưng đeo một cây đao đơn, toàn thần tràn đầy dũng mãnh thì trong lòng rùng mình. Người này chính là Trị Quốc Thiên Vương. Trị Quốc Thiên Vương hô gọi hồi lâu. Lúc sau lại có một người chạy tới, trong tay cầm một cây ô dài, đó chính là Đa Văn Thiên Vương!
Đa Văn Thiên Vương cũng mặc quần áo thị vệ. Địch Thanh thấy thế trong lòng lạnh toát. Chẳng cần hỏi cũng biết, hai người này cả đường tìm kiếm Triệu Trinh, tiện tay đã giết mấy thị vệ. Tuy các thị vệ người đông thế mạnh nhưng nếu đánh lần lượt thì không ai có thể là địch thủ của hai người này. Địch Thanh nghĩ đến đây thì không khỏi thấy buồn vì các huynh đệ thị vệ.
Đa Văn Thiên Vương quát khẽ:
- Người đâu rồi?
Vương Khuê giận quát lên một tiếng, xoay người nhảy lên, muốn vồ lấy con ngựa, đầu ngón tay đã chạm vào đuôi ngựa nhưng đã không còn đủ sức nên ngã trong khoảng không. Trong nháy mắt con ngựa đã chạy thoát ra được hơn một trượng. Vương Khuê đã tuyệt vọng, khàn giọng nói:
- Thánh thượng, mau nhảy xuống ngựa đi!
Nhưng Triệu Trinh ở trên ngựa, không biết là vì sợ đến ngây người ra hay là vì không dám mà lại chỉ cứ ôm chặt lấy lưng ngựa, làm sao muốn nhảy ngựa? Nhưng ngay lúc đó, một người chạy qua, thả người nhảy lên, chộp về phía con ngựa.
Người xuyên ra đó là Địch Thanh. Địch Thanh vốn không nhanh bằng Vương Khuê. Nhưng con ngựa kia bị Vương Khuê làm cho sợ hãi đã thay đổi phương hướng, Địch Thanh vừa mới chặn qua, vừa hay lại ngăn lại kịp.
Địch Thanh thả người bổ nhào ra. Hắn đã tính chuẩn có thể bắt lấy dây cương ngựa rồi nhưng con ngựa hoảng sợ này thực sự tốc độ quá nhanh. Khi người hắn còn ở trên không trung, con ngựa đã chạy qua rồi. Địch Thanh vội giơ cánh tay ra, ôm chặt lấy đuôi ngựa nhưng con ngựa vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục phi về phía đồi núi.
Địch Thanh đã bắt lấy đuôi ngựa, sao có thể thả ra được. Một tay còn lại cũng cố hết sức bắt lấy đuôi ngựa, hai chân nối nhau, dường như chân không chạm đất. Hắn bị con ngựa kéo bay đi theo.
Tiếng sáo càng lúc càng mãnh liệt, con ngựa chạy càng gấp hơn!
Mặt mày Địch Thanh xám tro u ám nhưng vẫn kéo đuôi ngựa, đập đập vào mông ngựa kêu lên:
- Thánh thượng, người không sao chứ?
Từ lúc ở trên con ngựa hoảng sợ, hồn phách Triệu Trinh đã như bay đi mất, đến bây giờ mới hoàn hồn được một chút. Thấy Địch Thanh đang nắm lấy đuôi ngựa, đang trong hoàn cảnh nguy hiểm mà vẫn quan tâm đến sự an nguy của mình thì không khỏi lấy làm cảm động, nức nở nói:
- Địch Thanh…Ngươi… tốt lắm. Khi quay về Trẫm sẽ…thăng quan cho ngươi!
Địch Thanh âm thầm cười khổ. Hắn thấy tiếng còi càng lúc càng gấp hơn, con ngựa không có ý gì là dừng lại mà cứ vút thẳng lên núi. Hắn biết kẻ thù đang ở đây, vì thế bất luận thế nào thì cũng không thể để con ngựa chạy lên đồi cao đó được.
Bụi đất bay mù mịt, tiếng còi thê lương. Đúng lúc Địch Thanh đang thay đổi ý nghĩ, dùng một cánh tay nắm lấy đuôi ngựa, bỏ một tay ra, tháo vỏ đao ra hích vào mông con ngựa, con ngựa đau đớn hoảng sợ, hí dài. Địch Thanh đột nhiên cảm thấy một lực rất mạnh trong mình. Hắn thuận thế leo lên lưng ngựa, đẩy Triệu Trinh xuống khỏi con ngựa.
Triệu Trinh sợ tới mức kêu thảm thiết, chỉ cảm thấy trời đất u ám. Lúc Địch Thanh xuống ngựa, hắn liếc qua nơi đồi cao hình như có một bóng người vọt qua, chạy thẳng về phía này, biết rằng người đó chắc không có ý đồ gì tốt đẹp, Địch Thanh liền ôm lấy Triệu Trinh lăn về phía triền núi khác.
Con ngựa đã chạy đi rất xa. Đoạn đường này địa thế khá cao. Hai người lăn xuống, người lăn lộn đến thất điên bát đảo, mãi vẫn chưa dừng. Triệu Trinh sớm đã ngất đi rồi, Địch Thanh thì vẫn cắn răng chịu đựng. Chẳng biết là bao lâu sau, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân đã không còn cảm nhận được chỗ nào đau nữa thì một tiếng phịch lớn vang lên, ngực Địch Thanh đau đớn, đã đụng vào một cây tùng. Thế lăn xuống của hai người cuối cùng cũng đã chậm lại.
Địch Thanh chỉ cảm thấy gân cốt như muốn nứt ra, máu trong miệng phun ra. Hắn cúi đầu trông qua thì thấy hai mắt Triệu Trinh nhắm chặt nhưng vẫn còn thở, biết rằng Triệu Trinh chẳng qua là vì sợ quá nên tạm thời hôn mê mà thôi. Hắn nhanh chóng đánh giá tình thế xung quanh, phát hiện ra mình đang ở một vùng đất lõm, xung quanh là tùng bách, cỏ dại mọc đầy.
Địch Thanh bất chấp sự đau đớn của cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên trời, phân biệt rõ phương hướng. Nhớ rõ rằng bọn thị vệ đang ở hướng đông mới cõng Triệu Trinh trên lưng chạy như điên cuồng, đột nhiên hắn nghĩ ra, nếu kẻ địch biết hắn vội vã tụ hợp lại với mọi người thì chắc chắn sẽ chặn giữa đường. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh bỗng xoay người chạy về phía tây, ngược hướng với phía bọn thị vệ. Chiêu này cực kỳ nguy hiểm nhưng Địch Thanh đã quyết định thì sẽ không do dự.
Lúc này mây trên trời bay bay, mặt trăng xấu hổ, gió đông phe phẩy khiến đêm xuân thêm buồn. Ai biết được rằng trong sự khoan thai đó lại ẩn chưa sát khí chết người.
Chạy thẳng một đường mà phía trước không có vật cản gì, Địch Thanh thầm cho là may mắn, đi được vài dặm, hắn đặt Triệu Trinh nằm trên cỏ. Hắn thở hổn hển từng hơi, mỏi mệt như muốn chết, trong lòng chỉ nghĩ nếu như kẻ thù không chặn lại được mình thì nhất định sẽ nghĩ ra cách của mình, đuổi theo hướng ngược lại. Đến lúc đó thì nên làm thế nào đây?
Đang lúc trầm ngâm thì Triệu Trinh từ từ tỉnh lại, thấy Địch Thanh ở bên mình, Triệu Trinh giãy giụa kêu lên:
- Địch Thanh, trẫm vẫn còn sống sao?
Địch Thanh thấp giọng nói:
- Tuy chúng ta còn sống nhưng đã cách mấy người Vương Khuê rất xa. Bây giờ bốn phía đều là kẻ địch, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Triệu Trinh cũng giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Vậy thì nhanh phát tín hiệu để bọn họ chạy đến cứu viện đi.
Triệu Trinh biết lần này xuất hành tất cả các thị vệ đều có pháo tín hiệu. Pháo tín hiệu dùng để truyền đạt thông tin về vị trí, chỉ cần thả ra thì các thị vệ sẽ lập tức tới cứu viện.
Địch Thanh do dự nói:
- Lần này người ám sát Thánh thượng rất hiểu hành tung của Thánh thượng. Sau khi tín hiệu được phát ra thì thích khách có khi lại sẽ đến trước mất.
Mặt Triệu Trinh biến sắc, nói gấp:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Địch Thanh, ngươi nhất định phải cứu trẫm!
Địch Thanh an ủi:
- Thánh Thượng cứ yên tâm, thần sẽ dốc sức hết mình.
Triệu Trinh an tâm hơn một chút. Thấy Địch Thanh trầm ngâm không nói thì không muốn làm ngắt dòng suy tư của hắn. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn trời, thả lỏng tâm trạng, dường như lại nhớ tới thời thơ ấu. Khi đó hắn và các bạn rất thích chơi trò trốn tìm, cố gắng không để cho đối phương tìm thấy mình. Ngày xưa là trò chơi, thắng thua không quan trọng. Nhưng lần này mà thua thì ngay cả tính mạng cũng có thể bị mất.
Đột nhiên hắn nghĩ ra một ý kiến. Hắn nói:
- Thánh thượng, nếu muốn sống thì tất cả phải nghe theo thần đó.
Triệu Trinh sớm đã rối loạn, gật đầu lia lịa.
Địch Thanh nhìn xung quanh, nhìn thấy các cây gỗ xung quanh đều cao, đi vào trong rừng tìm một dây mây khô, giật xuống , thấy khá là chắc chắn liền xoay người giơ tay giật một vạt áo của Triệu Trinh xuống.
Triệu Trinh hoảng sợ, hỏi:
- Ngươi làm gì đó?
Địch Thanh không nói mà rất nhanh đã cầm lấy vạt áo của Triệu Trinh kéo đi hơn mười trượng, treo trên bụi gai. Sau đó hắn lại đi vài bước về phía trước, lăn qua lăn lại, rồi đập gãy mấy cành cây khô. Triệu Trinh từ xa nhìn thấy thì chẳng hiểu ra sao. Không biết Địch Thanh bị điên hay là ngộ rồi.
Địch Thanh làm xong hết thảy rồi quay về, lấy dây mây thắt ở bên hông Triệu Trinh, sau đó dắt lên cây, nhẹ giọng nói:
- Thánh thượng, người cẩn thận.
Hắn dùng hết khí lực của mình kéo Triệu Trinh lên cây. Lúc này hắn mới thở phào một cái.
Bàn tay mềm không dính chút bẩn nào của Triệu Trinh đã sớm đầy là vết thương. Nhưng lúc này Triệu Trinh bất chấp đau đớn, lo sợ nói:
- Địch Thanh, nấp trên cây có ổn không?
Địch Thanh nói:
- Có ổn không thì phải thử mới biết được.
Vừa dứt lời hắn xuống cây, lại chạy đi hơn mười trượng, từ trong người lấy ra pháo tín hiệu, gỡ vỏ ra, đón gió lắc một cái. Tín hiệu kia cháy lên, bay lên không trung, trong bóng đêm nó trở nên lóa mắt vô cùng.
Triệu Trinh vừa nhìn thấy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Vừa rồi Địch Thanh còn nói không thể phát tín hiệu được, sợ có người đuổi giết. Thế mà mới một lúc thôi đã chủ động dụ người đến rồi.
Địch Thanh thả tín hiệu ra, ung dung quay trở về, nhìn thấy trên cỏ không có dấu vết gì mới trèo lên cây, dùng cành lá rậm rạp để che hai người. Lúc này hắn mới nói:
- Thánh thượng, lát nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra Thánh thượng cũng không được lên tiếng.
Triệu Trinh gật gật đầu, thấy quần áo mình tả tơi, vô cùng nhếch nhác, chỉ hận không thể khóc lớn một trận.
Chỉ một lúc sau thấy từ phía đông có một người mặc quần áo thị vệ chạy vội tới, gọi nhỏ:
- Thánh thượng đâu rồi?
Triệu Trinh thiếu chút nữa là lên tiếng trả lời nhưng lại nhớ lại lời của Địch Thanh liền cắn chặt răng không nói. Người nọ nhìn khắp xung quanh, quay mặt lại, ánh trăng sáng chiếu rõ trên khuôn mặt người này, đầy vẻ dữ tợn. Lúc này Triệu Trinh mới phát hiện ra mình không quen biết người này.
Địch Thanh thấy hai tròng mắt của người đó như đôi mắt chim ưng, mặt gầy, lưng đeo một cây đao đơn, toàn thần tràn đầy dũng mãnh thì trong lòng rùng mình. Người này chính là Trị Quốc Thiên Vương. Trị Quốc Thiên Vương hô gọi hồi lâu. Lúc sau lại có một người chạy tới, trong tay cầm một cây ô dài, đó chính là Đa Văn Thiên Vương!
Đa Văn Thiên Vương cũng mặc quần áo thị vệ. Địch Thanh thấy thế trong lòng lạnh toát. Chẳng cần hỏi cũng biết, hai người này cả đường tìm kiếm Triệu Trinh, tiện tay đã giết mấy thị vệ. Tuy các thị vệ người đông thế mạnh nhưng nếu đánh lần lượt thì không ai có thể là địch thủ của hai người này. Địch Thanh nghĩ đến đây thì không khỏi thấy buồn vì các huynh đệ thị vệ.
Đa Văn Thiên Vương quát khẽ:
- Người đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.