Chương 17
Sơ Hòa
15/03/2022
Lúc Tiêu Cù mở cửa phòng ra chỉ nhìn thấy một bóng người cuộn tròn trên
giường. Hắn không quấy rầy mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống dưới lầu.
Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng trong phòng đã chẳng còn bao nhiêu ánh sáng. Thịnh Vũ vùi mặt vào trong chăn, rõ ràng nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng cậu lại không khống chế được run rẩy.
Lạnh quá, lạnh tới nỗi sâu bên trong xương cốt cũng cảm thấy rùng mình.
Khí lạnh dường như đi từ lòng bàn chân vào cơ thể, mang theo hơi thở chết chóc dày đặc, cậu căn bản không thể nào chống cự được.
Cậu đã tự hỏi cả buổi chiều, dần dần cũng nghĩ được rõ ràng.
Nói tới cũng làm lòng người thổn thức. Đời trước cậu làm người lỗ mãng, trước khi nhập ngũ tôn thờ vũ lực, thường xuyên đánh nhau với người khác, cảm thấy "tự hỏi" là việc yếu đuối, quản ba bảy hai mốt cái gì, ông đây xắn tay áo đánh một trận, không có chuyện gì là không thể dùng nắm đấm để giải quyết cả. Sau khi trở thành quân nhân thì tính tình đã thu liễm lại rất nhiều, dù sao thì quân đội kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa xung quanh ai cũng là cao thủ lợi hại, nắm đấm dần trở thành không phải việc gì cũng có thể giải quyết được nữa.
Nhưng dù vậy thì cậu cũng không thích có chuyện gì cũng phải tự hỏi cả ngày.
Được sống lại một lần, cậu không thể không buộc bản thân phải tự hỏi.
Chắc chắn là không thể nói rõ đầu đuôi cho Tiêu Cù được. Kết cục của cậu đã được định sẵn là sẽ phải đi, Tiêu Cù tốn tám năm vẫn chưa thể bắt đầu một cuộc sống mới, nếu bây giờ lại lặp lại vòng nữa, để cái chết chia cắt hai người lần nữa thì làm sao Tiêu Cù có thể chịu đựng nổi?
Cũng không thể để Tiêu Cù nảy sinh quá nhiều tình cảm với cậu được. Thành Khoảnh thật sự có thể đã chết rồi, cũng có thể chưa chết. Sau khi cậu đi rồi, nếu Thành Khoảnh không trở về thì chỉ còn lại một thi thể lạnh băng, là một người thực vật sẽ không bao giờ tỉnh lại; nếu Thành Khoảnh trở về cũng chưa chắc đã sống được cùng Tiêu Cù. Đối với Tiêu Cù mà nói, cả hai khả năng này đều sẽ làm tổn thương đến hắn.
Cậu không muốn Tiêu Cù phải đau lòng, dù chỉ là nhẹ nhất cũng không.
Điều may mắn duy nhất là, cậu sẽ không ở lại đây lâu. Làm bạn bên cạnh Tiêu Cù một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tiêu Cù cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm với cậu. Đợi đến lúc cậu phải rời đi, cùng lắm Tiêu Cù chỉ cảm thấy thất vọng và mất mát thôi.
Thịnh Vũ xoay người, vùi mặt vào gối đầu lau nước mắt không tự giác chảy ra, cả người vì sợ hãi và đau đớn mà co lại càng chặt.
Muốn ở cạnh Tiêu Cù như vậy, đến bây giờ những ngày được may mắn làm bạn bên cạnh Tiêu Cù không còn duy trì được lâu nữa. Cậu lại không nhịn được rơi nước mắt, chỉ cần nghĩ tới cái chết sẽ bất tri bất giác xảy tới cậu lại sợ hãi khóc nghẹn ngào.
Có lẽ lập tức tan biến mới là kết quả tốt nhất. Cậu có thể cảm nhận được thân thể này bài xích mình ngày càng rõ ràng, các giác quan thoái hóa dần cậu còn có thể chịu được, khó chịu nhất chính là đau đớn từ trong thân thể.
Cậu từng là bộ đội đặc chủng kiên cường, chịu đau tốt hơn người bình thường nhiều, nhưng hiện tại cậu đã không chịu được nữa. Những đau đớn xuất phát từ gân cốt tim gan này lần nào cũng làm cậu chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cho dù là nằm xuống vẫn đau nhức không thôi. Thuốc không có tác dụng, chỉ có nằm bên cạnh Tiêu Cù làm tâm lý cậu ngộ nhận thì mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Cách duy nhất để chấm dứt đau đớn này chính là tan biến, nhưng cậu lại không nỡ.
Trong bóng tối tràn ngập tiếng khóc cố gắng kìm nén của Thịnh Vũ.
Tiêu Cù không ăn cơm ở nhà, trước khi đi còn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa để đưa đến phòng Thành Khoảnh.
Thẩm Trạo đến làm tâm trạng hắn không yên, tuy là đã quyết định sẽ đối tốt với Thành Khoảnh nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Giống như đã mất đi năng lực cưng chiều một người. Vừa rồi nhìn thấy Thành Khoảnh nằm cuộn người trên giường, rõ ràng hắn nên đi vào xem tình hình thế nào, sau đó tùy ý gọi người dậy ăn tối. Nhưng hắn lại chỉ dừng chân ở cửa một lát rồi rời đi.
Nếu người nằm trên giường là Thịnh Vũ, nhất định hắn sẽ không đi như vậy.
Đối với Thành Khoảnh, hắn thật sự không có nhiều tình cảm và kiên nhẫn. Những dung túng và chiếm hữu hắn biểu hiện ra bên ngoài đều là do hắn coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ.
Trừ cái này ra, Thành Khoảnh không còn chỗ nào khác hấp dẫn được hắn.
Tối muộn mới trở về biệt thự, quản gia nói cậu Thành vẫn chưa dậy, cháo vẫn còn ấm đặt trên bếp.
Tiêu Cù do dự không biết có nên tới nhìn thử Thành Khoảnh không, đi tới cửa phòng cuối cùng lại thôi.
Thân thể Thành Khoảnh không có vấn đề gì cả, chẳng qua là nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Thẩm Trạo nên mới nhất thời hơi kích động thôi.
Hắn không có tâm tư nào đi dỗ Thành Khoảnh.
Chuyện bị coi là thế thân cho Thịnh Vũ, nếu Thành Khoảnh có thể chấp nhận mà tiếp tục ở lại đây thì hắn sẽ không bạc đãi; nếu không thể chấp nhận, hắn cũng sẽ không cứng rắn ép người ở lại.
Chỉ là sau ngày hôm đó, hắn phát hiện thái độ của Thành Khoảnh với mình có chút thay đổi. Không còn dính bên người hắn như lúc trước nữa, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.
Phải hình dung sự thay đổi này như thế nào nhỉ? Đại khái là không còn khao khát, không còn nhiệt tình, nhưng lại có vài phần dịu dàng mà người khác khó nhận ra.
Loại dịu dàng như gần như xa này thế mà lại khơi mào dục vọng của hắn.
Sau khi bị bệnh Thành Khoảnh gầy đi không ít, sắc mặt cũng tái nhợt hơn xưa. Trước kia hắn ôm lấy Thành Khoảnh đã cảm thấy rất nhẹ, hiện giờ càng cảm thấy nhẹ quá mức.
Thành Khoảnh mặc một chiếc áo ngủ mỏng, ở trong lồng ngực hắn phát run.
Hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể Thành Khoảnh thấp tới mức không bình thường, vươn tay muốn sờ trán cậu, thế mà Thành Khoảnh lại né tránh.
"Nhìn tôi." Tiêu Cù nói.
Hình như Thành Khoảnh rất sợ hãi, quay đầu lại nhưng không nhìn vào mắt hắn.
Dĩ vãng nếu được hắn ôm như vậy, nhất định Thành Khoảnh sẽ nhìn thẳng đối diện với hắn.
Hôm nay ánh mắt Thành Khoảnh có chút mờ mịt, thình thoảng lại nhìn đi chỗ khác, giống như không thể tập trung được.
"Không thoải mái?" Tiêu Cù nhẹ giọng hỏi.
Thành Khoảnh không đáp lời, nhìn qua hình như còn không nghe thấy.
Hắn cho là Thành Khoảnh thất thần, hưng trí tụt mất một nửa, giọng điệu cũng lạnh hơn: "Cậu đang nhìn đi đâu?"
Lúc này Thành Khoảnh mới có phản ứng, đôi môi khẽ động: "Tiêu tiên sinh."
Tiêu Cù thở dài, vỗ nhẹ lên má Thành Khoảnh hai cái, thanh âm cũng lớn hơn một chút: "Không thoải mái ở đâu?"
"Không có." Thành Khoảnh lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cánh tay Tiêu Cù: "Hôm nay ngủ quá nhiều, có hơi mơ màng."
"Quản gia nói trưa nay cậu không ăn cơm? Sao lại chỉ lo ngủ?"
Thành Khoảnh cười, nụ cười này giống như dùng quá nhiều sức lực: "Buổi trưa chỉ có một mình tôi, tôi muốn ăn cơm với ngài."
Tiêu Cù hừ nhẹ một tiếng, buông Thành Khoảnh ra: "Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi, mau chóng xuống ăn."
Sau khi Tiêu Cù rời khỏi, Thịnh Vũ đi về hướng phòng ngủ, quỳ cạnh bồn cầu nôn mửa.
Cậu nào phải cố tình ngủ bỏ bữa chứ, chẳng qua là ăn không vào thôi.
Thân thể này từng giây từng phút đều không để cậu được thoải mái. Bữa sáng chỉ ăn non nửa bát cháo cùng với Tiêu Cù mà dạ dày đã dằn vặt cậu suốt một ngày.
Mấy hôm nay cậu bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa, thậm chí là nôn ra máu. Vốn cho rằng tránh xa Tiêu Cù là chuyện rất khó, nhưng đau đớn tra tấn như vậy làm cậu không thể dính lấy Tiêu Cù như trước nữa.
Cậu sợ sẽ lộ ra dị thường.
Cậu đã không còn nhìn rõ khuôn mặt, cũng không nghe rõ giọng nói của Tiêu Cù nữa. Nhưng vừa rồi được Tiêu Cù ôm vào lòng, đau đớn khắp cơ thể dường như giảm bớt rất nhiều. Cậu cố gắng chống tay đứng dậy, lau mặt một lần rồi chậm rãi đi xuống lầu một.
Phòng bếp làm canh gà, Tiêu Cù múc cho cậu một bát, bởi vì quá nóng còn thổi một chút cho nguội.
Cậu nhìn hình dáng mơ hồ của Tiêu Cù trước mặt, tim như bị đao cắt.
Tiêu Cù đặt bát đến trước mặt cậu, nói một câu gì đó. Cậu không nghe rõ lắm, lúc nhận lấy bát còn ra sức cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng nôn ra cạnh bàn.
Canh gà rất ngon, nhưng với cậu mà nó thì nuốt xuống như nuốt đao. Dạ dày đau đớn kháng nghị, cậu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, lúc đặt bát xuống thì tay đã run lẩy bẩy.
"Tiêu tiên sinh, tôi trở về phòng trước."
Tiêu Cù lại bỗng nhiên nắm chặt tay cậu: "Cậu làm sao vậy?"
Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng trong phòng đã chẳng còn bao nhiêu ánh sáng. Thịnh Vũ vùi mặt vào trong chăn, rõ ràng nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng cậu lại không khống chế được run rẩy.
Lạnh quá, lạnh tới nỗi sâu bên trong xương cốt cũng cảm thấy rùng mình.
Khí lạnh dường như đi từ lòng bàn chân vào cơ thể, mang theo hơi thở chết chóc dày đặc, cậu căn bản không thể nào chống cự được.
Cậu đã tự hỏi cả buổi chiều, dần dần cũng nghĩ được rõ ràng.
Nói tới cũng làm lòng người thổn thức. Đời trước cậu làm người lỗ mãng, trước khi nhập ngũ tôn thờ vũ lực, thường xuyên đánh nhau với người khác, cảm thấy "tự hỏi" là việc yếu đuối, quản ba bảy hai mốt cái gì, ông đây xắn tay áo đánh một trận, không có chuyện gì là không thể dùng nắm đấm để giải quyết cả. Sau khi trở thành quân nhân thì tính tình đã thu liễm lại rất nhiều, dù sao thì quân đội kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa xung quanh ai cũng là cao thủ lợi hại, nắm đấm dần trở thành không phải việc gì cũng có thể giải quyết được nữa.
Nhưng dù vậy thì cậu cũng không thích có chuyện gì cũng phải tự hỏi cả ngày.
Được sống lại một lần, cậu không thể không buộc bản thân phải tự hỏi.
Chắc chắn là không thể nói rõ đầu đuôi cho Tiêu Cù được. Kết cục của cậu đã được định sẵn là sẽ phải đi, Tiêu Cù tốn tám năm vẫn chưa thể bắt đầu một cuộc sống mới, nếu bây giờ lại lặp lại vòng nữa, để cái chết chia cắt hai người lần nữa thì làm sao Tiêu Cù có thể chịu đựng nổi?
Cũng không thể để Tiêu Cù nảy sinh quá nhiều tình cảm với cậu được. Thành Khoảnh thật sự có thể đã chết rồi, cũng có thể chưa chết. Sau khi cậu đi rồi, nếu Thành Khoảnh không trở về thì chỉ còn lại một thi thể lạnh băng, là một người thực vật sẽ không bao giờ tỉnh lại; nếu Thành Khoảnh trở về cũng chưa chắc đã sống được cùng Tiêu Cù. Đối với Tiêu Cù mà nói, cả hai khả năng này đều sẽ làm tổn thương đến hắn.
Cậu không muốn Tiêu Cù phải đau lòng, dù chỉ là nhẹ nhất cũng không.
Điều may mắn duy nhất là, cậu sẽ không ở lại đây lâu. Làm bạn bên cạnh Tiêu Cù một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tiêu Cù cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm với cậu. Đợi đến lúc cậu phải rời đi, cùng lắm Tiêu Cù chỉ cảm thấy thất vọng và mất mát thôi.
Thịnh Vũ xoay người, vùi mặt vào gối đầu lau nước mắt không tự giác chảy ra, cả người vì sợ hãi và đau đớn mà co lại càng chặt.
Muốn ở cạnh Tiêu Cù như vậy, đến bây giờ những ngày được may mắn làm bạn bên cạnh Tiêu Cù không còn duy trì được lâu nữa. Cậu lại không nhịn được rơi nước mắt, chỉ cần nghĩ tới cái chết sẽ bất tri bất giác xảy tới cậu lại sợ hãi khóc nghẹn ngào.
Có lẽ lập tức tan biến mới là kết quả tốt nhất. Cậu có thể cảm nhận được thân thể này bài xích mình ngày càng rõ ràng, các giác quan thoái hóa dần cậu còn có thể chịu được, khó chịu nhất chính là đau đớn từ trong thân thể.
Cậu từng là bộ đội đặc chủng kiên cường, chịu đau tốt hơn người bình thường nhiều, nhưng hiện tại cậu đã không chịu được nữa. Những đau đớn xuất phát từ gân cốt tim gan này lần nào cũng làm cậu chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cho dù là nằm xuống vẫn đau nhức không thôi. Thuốc không có tác dụng, chỉ có nằm bên cạnh Tiêu Cù làm tâm lý cậu ngộ nhận thì mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Cách duy nhất để chấm dứt đau đớn này chính là tan biến, nhưng cậu lại không nỡ.
Trong bóng tối tràn ngập tiếng khóc cố gắng kìm nén của Thịnh Vũ.
Tiêu Cù không ăn cơm ở nhà, trước khi đi còn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa để đưa đến phòng Thành Khoảnh.
Thẩm Trạo đến làm tâm trạng hắn không yên, tuy là đã quyết định sẽ đối tốt với Thành Khoảnh nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Giống như đã mất đi năng lực cưng chiều một người. Vừa rồi nhìn thấy Thành Khoảnh nằm cuộn người trên giường, rõ ràng hắn nên đi vào xem tình hình thế nào, sau đó tùy ý gọi người dậy ăn tối. Nhưng hắn lại chỉ dừng chân ở cửa một lát rồi rời đi.
Nếu người nằm trên giường là Thịnh Vũ, nhất định hắn sẽ không đi như vậy.
Đối với Thành Khoảnh, hắn thật sự không có nhiều tình cảm và kiên nhẫn. Những dung túng và chiếm hữu hắn biểu hiện ra bên ngoài đều là do hắn coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ.
Trừ cái này ra, Thành Khoảnh không còn chỗ nào khác hấp dẫn được hắn.
Tối muộn mới trở về biệt thự, quản gia nói cậu Thành vẫn chưa dậy, cháo vẫn còn ấm đặt trên bếp.
Tiêu Cù do dự không biết có nên tới nhìn thử Thành Khoảnh không, đi tới cửa phòng cuối cùng lại thôi.
Thân thể Thành Khoảnh không có vấn đề gì cả, chẳng qua là nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Thẩm Trạo nên mới nhất thời hơi kích động thôi.
Hắn không có tâm tư nào đi dỗ Thành Khoảnh.
Chuyện bị coi là thế thân cho Thịnh Vũ, nếu Thành Khoảnh có thể chấp nhận mà tiếp tục ở lại đây thì hắn sẽ không bạc đãi; nếu không thể chấp nhận, hắn cũng sẽ không cứng rắn ép người ở lại.
Chỉ là sau ngày hôm đó, hắn phát hiện thái độ của Thành Khoảnh với mình có chút thay đổi. Không còn dính bên người hắn như lúc trước nữa, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.
Phải hình dung sự thay đổi này như thế nào nhỉ? Đại khái là không còn khao khát, không còn nhiệt tình, nhưng lại có vài phần dịu dàng mà người khác khó nhận ra.
Loại dịu dàng như gần như xa này thế mà lại khơi mào dục vọng của hắn.
Sau khi bị bệnh Thành Khoảnh gầy đi không ít, sắc mặt cũng tái nhợt hơn xưa. Trước kia hắn ôm lấy Thành Khoảnh đã cảm thấy rất nhẹ, hiện giờ càng cảm thấy nhẹ quá mức.
Thành Khoảnh mặc một chiếc áo ngủ mỏng, ở trong lồng ngực hắn phát run.
Hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể Thành Khoảnh thấp tới mức không bình thường, vươn tay muốn sờ trán cậu, thế mà Thành Khoảnh lại né tránh.
"Nhìn tôi." Tiêu Cù nói.
Hình như Thành Khoảnh rất sợ hãi, quay đầu lại nhưng không nhìn vào mắt hắn.
Dĩ vãng nếu được hắn ôm như vậy, nhất định Thành Khoảnh sẽ nhìn thẳng đối diện với hắn.
Hôm nay ánh mắt Thành Khoảnh có chút mờ mịt, thình thoảng lại nhìn đi chỗ khác, giống như không thể tập trung được.
"Không thoải mái?" Tiêu Cù nhẹ giọng hỏi.
Thành Khoảnh không đáp lời, nhìn qua hình như còn không nghe thấy.
Hắn cho là Thành Khoảnh thất thần, hưng trí tụt mất một nửa, giọng điệu cũng lạnh hơn: "Cậu đang nhìn đi đâu?"
Lúc này Thành Khoảnh mới có phản ứng, đôi môi khẽ động: "Tiêu tiên sinh."
Tiêu Cù thở dài, vỗ nhẹ lên má Thành Khoảnh hai cái, thanh âm cũng lớn hơn một chút: "Không thoải mái ở đâu?"
"Không có." Thành Khoảnh lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cánh tay Tiêu Cù: "Hôm nay ngủ quá nhiều, có hơi mơ màng."
"Quản gia nói trưa nay cậu không ăn cơm? Sao lại chỉ lo ngủ?"
Thành Khoảnh cười, nụ cười này giống như dùng quá nhiều sức lực: "Buổi trưa chỉ có một mình tôi, tôi muốn ăn cơm với ngài."
Tiêu Cù hừ nhẹ một tiếng, buông Thành Khoảnh ra: "Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi, mau chóng xuống ăn."
Sau khi Tiêu Cù rời khỏi, Thịnh Vũ đi về hướng phòng ngủ, quỳ cạnh bồn cầu nôn mửa.
Cậu nào phải cố tình ngủ bỏ bữa chứ, chẳng qua là ăn không vào thôi.
Thân thể này từng giây từng phút đều không để cậu được thoải mái. Bữa sáng chỉ ăn non nửa bát cháo cùng với Tiêu Cù mà dạ dày đã dằn vặt cậu suốt một ngày.
Mấy hôm nay cậu bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa, thậm chí là nôn ra máu. Vốn cho rằng tránh xa Tiêu Cù là chuyện rất khó, nhưng đau đớn tra tấn như vậy làm cậu không thể dính lấy Tiêu Cù như trước nữa.
Cậu sợ sẽ lộ ra dị thường.
Cậu đã không còn nhìn rõ khuôn mặt, cũng không nghe rõ giọng nói của Tiêu Cù nữa. Nhưng vừa rồi được Tiêu Cù ôm vào lòng, đau đớn khắp cơ thể dường như giảm bớt rất nhiều. Cậu cố gắng chống tay đứng dậy, lau mặt một lần rồi chậm rãi đi xuống lầu một.
Phòng bếp làm canh gà, Tiêu Cù múc cho cậu một bát, bởi vì quá nóng còn thổi một chút cho nguội.
Cậu nhìn hình dáng mơ hồ của Tiêu Cù trước mặt, tim như bị đao cắt.
Tiêu Cù đặt bát đến trước mặt cậu, nói một câu gì đó. Cậu không nghe rõ lắm, lúc nhận lấy bát còn ra sức cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng nôn ra cạnh bàn.
Canh gà rất ngon, nhưng với cậu mà nó thì nuốt xuống như nuốt đao. Dạ dày đau đớn kháng nghị, cậu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, lúc đặt bát xuống thì tay đã run lẩy bẩy.
"Tiêu tiên sinh, tôi trở về phòng trước."
Tiêu Cù lại bỗng nhiên nắm chặt tay cậu: "Cậu làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.