Chương 24: Sát Thần Ấn
Lãnh Mạc
27/02/2018
Thanh đao trên tay Lãnh Mạc kề sát bên yết hầu của Lâm Ma, sát khí hừng hực truyền sang thanh đao khiến hắn sợ sệt, chả dám động đậy hay gào rống nữa.
Nhưng đó chưa phải là lí do mà khiến hắn sợ, trước mặt hắn là đứng đầu trong Thập Đại Ma Thú Ngân Lang Vương đạt đến bậc Hắc Kim Cấp. Vốn dĩ Lâm Ma khi gặp A Ngân muốn són cả ra quần, nhưng hắn phải giữ thể diện của hắn. Những tên còn sống lập tức bay lên chỗ của Hải Lam để giữ lại mạng
Trên cao, nhưng thân ảnh trôi nổi, sợ đến tái cả mặt. Ả Hải Lam vốn vừa định lao xuống nhưng khi A Ngân xuất hiện, ả chẳng dám động đậy.
‘Nợ máu trả máu, chết đi’
Cậu nói xong liền vung thanh đao lên chém xuống lần nữa. Trước cái chết, Lâm Ma hắn không dám nghĩ gì nhiều mà liền tránh đòn.
‘Hải Lam!!’
‘Vâng!’
Hắn kêu lên ả, ả vừa mới hoàn tỉnh lại, hiểu ra ý nghĩa câu nói của hắn liền xuất ra 1 quyển trục.
‘Đấu Hoàng cấm trục! Hải Thủy Vạn Kinh’
Trong quyển trục xuất hiện những giọt nước nhỏ rồi chuyển thành tia sáng xanh bắn xuống.
‘Mọi người cẩn thận!!!’
A Ngân liền tránh đòn, còn Lãnh Mạc lao đến che cho Đông Nghi, Đông Thanh. Đám Gia Phong đứng từ xa nên không bị trúng đòn. Cậu lấy đao chém những tia sáng kia, thanh đao cầm trên tay cậu ngày càng sứt mẻ. Sau một lúc thì thanh đao gãy hoàn toàn, những tia sáng bắn xuyên qua người cậu.
Máu từ vết thương chảy ra, cậu cắn răng, mắt trừng về hướng ả Hải Lam, gượng người cố đứng vững nhưng không thể, tay liền buông thanh đao đã gãy, cậu ngã xuống.
‘Lão đại!!!!’
‘Lãnh Mạc đệ đệ!!!’
‘Tiểu Lãnh Mạc!!’
Nhìn thấy cậu ngã xuống, A Ngân, Đông Thanh, Đông Nghi và đám người Gia Phong liền hét tên cậu. Vừa mới đây, cậu vẫn dũng mãnh chiến đấu để bảo vệ bọn họ, nhưng chỉ trông thoáng chốc, cũng vì bảo vệ họ mà cậu đã ngã xuống khiến ai cũng phải thống khổ.
‘Cút!!!’
‘Sư huynh!! Cẩn thận!!!’
‘Cái gì……!!!’
A Ngân gầm lên 1 tiếng rồi vung trảo đánh tên Lâm Ma 1 cái, khiến hắn phải thổ huyết văng ra xa, Hải Lam lập tức bay theo xem tình hình hắn. Cô liền lao đến chỗ của Lãnh Mạc, gương mặt cô hiện lên vẻ lo lắng tột cùng, trong đầu liền nghĩ đến Nguyệt My, hiện giờ là rất cấp bách nhưng không biết cô ấy ở đâu cả. A Ngân dụi mặt vào mặt cậu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu.
‘Lão đại còn thở!!’
Nghe đến đây, đám người Gia Phong tức tốc chạy đến bên, nhưng vẫn có chút kiên kỵ A Ngân. Đông Nghi, Đông Thanh quấn áo choàng, bước từ bước đến rồi ngồi sát bên cậu.Cậu không ngừng thổ huyết, vì căn bệnh tái phát. Đông Nghi liền lục trong túi áo cậu lấy ra 1 lọ thuốc, rồi lấy thuốc ra đưa lên miệng cậu.
Tuy cậu đã ngừng thổ huyết nhưng hơi thở cậu vẫn rất yếu, cứ như là nó có thể tắt bất cứ lúc nào. Không khiến những người xung quay đau xót mà rơi lệ.
‘Mạc đệ, vì chúng ta…..mà ra nông nổi này…….’
‘Thằng nhóc ngốc này!’
A Ngân không nói gì, chao mắt suy nghĩ vào lúc này phải làm gì để có thể cứu được sự sống của cậu. Thì đằng xa, 1 tia lôi đánh tới, A Ngân phát giác được liền quay lại gầm 1 tiếng khiến tia lôi kia tan vào không khí.
Tên Lâm Ma từ dưới bay lên, bên cạnh là Hải Lam đang dìu hắn, hắn thở dốc vì đau do bị A Ngân đánh.
‘Lũ các ngươi….hộc…..ta sẽ giết hết…….’
‘Tên khốn, ngươi thử xem, nếu mà lão đại không qua khỏi, ta sẽ diệt luôn ngươi đấy!!!’
‘Hừ, thế thứ này thì sao?’
‘Ngươi…sao ngươi có được nó!?
A Ngân phẫn nộ đe dọa thì hắn cười 1 cái rồi lấy ra 1 quyển trục nhìn rất quen thuộc. Cô toát cả mồ hôi khi thấy nó.
‘Không ngờ ngươi cũng biết..….hì, đây là Đấu Đế cấm trục đấy’
‘Ngươi!!!’
Cô phẫn nộ nhìn hắn, không thể tấn công, vì nếu cô tấn công hắn thì dù giết được hắn, nhưng hắn xuất chiêu, những người còn lại gồm cả cậu cũng sẽ chết, nên cô phải bảo vệ bọn họ.
Đột nhiên Nguyệt My xuất hiện, nhưng không ai thấy được cô, ngay cả A Ngân. Cô lượng lờ, rồi thở dài sau đó đáp xuống bên cậu.
‘Tiểu Mạc tử, bây giờ con không thể chết được, ta phải giải phóng sức mạnh kia của con thôi’
Cô đặt trán mình lên trán của cậu, 1 tia sáng phát ra từ trán cậu rồi xuất hiện 1 dấu ấn hình tứ góc màu đỏ. Các vết thương trên cơ thể cậu đột nhiên lành lại trong âm thầm, những người xung quanh đang lo lắng về tên Lâm Ma kia nên không để ý đến cậu.
‘Hừ, để bù lại vết thương của ngươi gây ra cho ta, lên hãy chết đi!!! Đấu Đế cấm trục!! Lôi Đế Toàn Diệt!!!’
‘Tên khốn!!! Các ngươi mau nấp sau ta nhanh lên!!’
Hắn lấy hết đấu khí lẫn linh hồn lực thi triển Đấu Đế cấm trục trên tay, rồi kiệt sức, nhờ Hải Lam dìu hắn.
Bầu trời tối sầm lại, những đạo lôi trên trời xuất hiện, các cột lôi trụ từ trự đánh xuống. Những đợt đầu, 1 thân A Ngân có thể hóa giải được, nhưng càng ngày lôi trụ càng nhiều khiến cô không thể chống đỡ nổi.
‘Chết tiệt, Grào!!!!’
A Ngân gầm lên để tiêu trừ những lôi trụ, có 1 vài lôi trụ đã bị hóa giải, nhưng lại có thêm lôi trụ đánh xuống chỗ của Lãnh Mạc, A Ngân lấy thân đỡ, thì đánh trúng cô vài lần như thế. Những người phía sau 1 phen hoảng hốt, vốn dĩ A Ngân có thể phản công nhưng không thể.
‘Mạc đệ?!’
Thì đột nhiên Lãnh Mạc mở mắt ra, thân thể liền hóa thành 1 đạo xích lôi phi thẳng lên trời, không tránh khỏi việc những người còn lại kinh ngạc,
Những đạo lôi tập trung đánh vào cậu, nhưng không những không làm cậu bị gì mà còn bị hấp thụ ngược lại. Sau đó cậu lao thẳng lên những đám mây, tạo ra 1 đợt sóng đấu khí, hóa giải được chiêu thức Đấu Đế cấm trục.
Chứng kiến cảnh này, không ai có thể bình tĩnh mà nhìn được, nhất là tên Lâm Ma, mặt hắn hầu như không còn 1 chút huyết chảy trong tĩnh mạch, không thốt nên lời. Nội tâm hắn chấn kinh khi Đấu Đế cấm trục lại có thể bị hóa giải 1 cách dễ dàng như thế.
Từ trên cao, thân ảnh của Lãnh Mạc từ từ đáp xuống, gương mặt cậu có những vết ấn xuất phát từ trên trán, trải dài đến tận tay. Cậu nhìn lại cơ thể của mình.
‘Đây là……..’
‘Đó là Sát Thần Ấn, nó chính là mấu chốt để con có thể trở thành Sát Thần chân chính’
‘Sư phụ!? Là người sao? Nãy giờ người ở đâu thế?’
Nghe được giọng nói của Nguyệt My, cậu bất ngờ.
‘Phải, là ta đây, mà đừng hỏi nhiều thế’
‘Vâng…..’
‘Tóm lại là vầy, ta đã đánh thức sức mạnh Sát Thần của con, Sát Thần Ấn khiến con có thể tăng tu vi với sức mạnh lên’
‘Đúng là vậy…..con cảm thấy mình mạnh hơn rất nhiều’
Cậu dò xét lại trên người thì cảm nhận được đấu khí tăng mạnh. Và cậu nhớ lại việc trước khi ngất đi, cậu đã đau khổ khi nhìn thấy người lùn bị tàn sát, 2 tỷ muội suýt bị bức, bản thân giết rất nhiều người nhưng chúng đều là kẻ xấu, chuẩn bị hạ sát Lâm Ma thì hắn né được rồi hứng chịu nhiều vết thương, nhưng giờ cậu đã bình tĩnh lại, vết thương cũng đã lành.
‘Nào, còn bây giờ, cho tên khốn đó biết thế nào là Sát Thần’
‘Vâng!’
Cậu đáp xuống, mọi người nhìn cậu với vẻ vui mừng, còn tên Lâm Ma thì khiếp sợ. Cậu tỏa ra uy áp hướng về hắn, như muốn đuổi cùng giết tận.
‘Không thể nào…..vừa lúc nãy….chỉ là 1 tên Đấu Linh…..còn bây giờ…..thì lại là Đấu Tôn……’
‘Đấu….Tôn……’
Hắn dò xét trên người cậu thì phát tác ra là bây giờ cậu là Đấu Tôn, Hải Lam nghe được không tránh khỏi khiếp sợ. Cậu vẫn trừng mắt mà nhìn nhắn, khiến hắn run sợ hơn.
‘Mau…..mau…rút lui!!!’
‘Ngươi nằm mơ!’ Đăng bởi: admin
Nhưng đó chưa phải là lí do mà khiến hắn sợ, trước mặt hắn là đứng đầu trong Thập Đại Ma Thú Ngân Lang Vương đạt đến bậc Hắc Kim Cấp. Vốn dĩ Lâm Ma khi gặp A Ngân muốn són cả ra quần, nhưng hắn phải giữ thể diện của hắn. Những tên còn sống lập tức bay lên chỗ của Hải Lam để giữ lại mạng
Trên cao, nhưng thân ảnh trôi nổi, sợ đến tái cả mặt. Ả Hải Lam vốn vừa định lao xuống nhưng khi A Ngân xuất hiện, ả chẳng dám động đậy.
‘Nợ máu trả máu, chết đi’
Cậu nói xong liền vung thanh đao lên chém xuống lần nữa. Trước cái chết, Lâm Ma hắn không dám nghĩ gì nhiều mà liền tránh đòn.
‘Hải Lam!!’
‘Vâng!’
Hắn kêu lên ả, ả vừa mới hoàn tỉnh lại, hiểu ra ý nghĩa câu nói của hắn liền xuất ra 1 quyển trục.
‘Đấu Hoàng cấm trục! Hải Thủy Vạn Kinh’
Trong quyển trục xuất hiện những giọt nước nhỏ rồi chuyển thành tia sáng xanh bắn xuống.
‘Mọi người cẩn thận!!!’
A Ngân liền tránh đòn, còn Lãnh Mạc lao đến che cho Đông Nghi, Đông Thanh. Đám Gia Phong đứng từ xa nên không bị trúng đòn. Cậu lấy đao chém những tia sáng kia, thanh đao cầm trên tay cậu ngày càng sứt mẻ. Sau một lúc thì thanh đao gãy hoàn toàn, những tia sáng bắn xuyên qua người cậu.
Máu từ vết thương chảy ra, cậu cắn răng, mắt trừng về hướng ả Hải Lam, gượng người cố đứng vững nhưng không thể, tay liền buông thanh đao đã gãy, cậu ngã xuống.
‘Lão đại!!!!’
‘Lãnh Mạc đệ đệ!!!’
‘Tiểu Lãnh Mạc!!’
Nhìn thấy cậu ngã xuống, A Ngân, Đông Thanh, Đông Nghi và đám người Gia Phong liền hét tên cậu. Vừa mới đây, cậu vẫn dũng mãnh chiến đấu để bảo vệ bọn họ, nhưng chỉ trông thoáng chốc, cũng vì bảo vệ họ mà cậu đã ngã xuống khiến ai cũng phải thống khổ.
‘Cút!!!’
‘Sư huynh!! Cẩn thận!!!’
‘Cái gì……!!!’
A Ngân gầm lên 1 tiếng rồi vung trảo đánh tên Lâm Ma 1 cái, khiến hắn phải thổ huyết văng ra xa, Hải Lam lập tức bay theo xem tình hình hắn. Cô liền lao đến chỗ của Lãnh Mạc, gương mặt cô hiện lên vẻ lo lắng tột cùng, trong đầu liền nghĩ đến Nguyệt My, hiện giờ là rất cấp bách nhưng không biết cô ấy ở đâu cả. A Ngân dụi mặt vào mặt cậu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu.
‘Lão đại còn thở!!’
Nghe đến đây, đám người Gia Phong tức tốc chạy đến bên, nhưng vẫn có chút kiên kỵ A Ngân. Đông Nghi, Đông Thanh quấn áo choàng, bước từ bước đến rồi ngồi sát bên cậu.Cậu không ngừng thổ huyết, vì căn bệnh tái phát. Đông Nghi liền lục trong túi áo cậu lấy ra 1 lọ thuốc, rồi lấy thuốc ra đưa lên miệng cậu.
Tuy cậu đã ngừng thổ huyết nhưng hơi thở cậu vẫn rất yếu, cứ như là nó có thể tắt bất cứ lúc nào. Không khiến những người xung quay đau xót mà rơi lệ.
‘Mạc đệ, vì chúng ta…..mà ra nông nổi này…….’
‘Thằng nhóc ngốc này!’
A Ngân không nói gì, chao mắt suy nghĩ vào lúc này phải làm gì để có thể cứu được sự sống của cậu. Thì đằng xa, 1 tia lôi đánh tới, A Ngân phát giác được liền quay lại gầm 1 tiếng khiến tia lôi kia tan vào không khí.
Tên Lâm Ma từ dưới bay lên, bên cạnh là Hải Lam đang dìu hắn, hắn thở dốc vì đau do bị A Ngân đánh.
‘Lũ các ngươi….hộc…..ta sẽ giết hết…….’
‘Tên khốn, ngươi thử xem, nếu mà lão đại không qua khỏi, ta sẽ diệt luôn ngươi đấy!!!’
‘Hừ, thế thứ này thì sao?’
‘Ngươi…sao ngươi có được nó!?
A Ngân phẫn nộ đe dọa thì hắn cười 1 cái rồi lấy ra 1 quyển trục nhìn rất quen thuộc. Cô toát cả mồ hôi khi thấy nó.
‘Không ngờ ngươi cũng biết..….hì, đây là Đấu Đế cấm trục đấy’
‘Ngươi!!!’
Cô phẫn nộ nhìn hắn, không thể tấn công, vì nếu cô tấn công hắn thì dù giết được hắn, nhưng hắn xuất chiêu, những người còn lại gồm cả cậu cũng sẽ chết, nên cô phải bảo vệ bọn họ.
Đột nhiên Nguyệt My xuất hiện, nhưng không ai thấy được cô, ngay cả A Ngân. Cô lượng lờ, rồi thở dài sau đó đáp xuống bên cậu.
‘Tiểu Mạc tử, bây giờ con không thể chết được, ta phải giải phóng sức mạnh kia của con thôi’
Cô đặt trán mình lên trán của cậu, 1 tia sáng phát ra từ trán cậu rồi xuất hiện 1 dấu ấn hình tứ góc màu đỏ. Các vết thương trên cơ thể cậu đột nhiên lành lại trong âm thầm, những người xung quanh đang lo lắng về tên Lâm Ma kia nên không để ý đến cậu.
‘Hừ, để bù lại vết thương của ngươi gây ra cho ta, lên hãy chết đi!!! Đấu Đế cấm trục!! Lôi Đế Toàn Diệt!!!’
‘Tên khốn!!! Các ngươi mau nấp sau ta nhanh lên!!’
Hắn lấy hết đấu khí lẫn linh hồn lực thi triển Đấu Đế cấm trục trên tay, rồi kiệt sức, nhờ Hải Lam dìu hắn.
Bầu trời tối sầm lại, những đạo lôi trên trời xuất hiện, các cột lôi trụ từ trự đánh xuống. Những đợt đầu, 1 thân A Ngân có thể hóa giải được, nhưng càng ngày lôi trụ càng nhiều khiến cô không thể chống đỡ nổi.
‘Chết tiệt, Grào!!!!’
A Ngân gầm lên để tiêu trừ những lôi trụ, có 1 vài lôi trụ đã bị hóa giải, nhưng lại có thêm lôi trụ đánh xuống chỗ của Lãnh Mạc, A Ngân lấy thân đỡ, thì đánh trúng cô vài lần như thế. Những người phía sau 1 phen hoảng hốt, vốn dĩ A Ngân có thể phản công nhưng không thể.
‘Mạc đệ?!’
Thì đột nhiên Lãnh Mạc mở mắt ra, thân thể liền hóa thành 1 đạo xích lôi phi thẳng lên trời, không tránh khỏi việc những người còn lại kinh ngạc,
Những đạo lôi tập trung đánh vào cậu, nhưng không những không làm cậu bị gì mà còn bị hấp thụ ngược lại. Sau đó cậu lao thẳng lên những đám mây, tạo ra 1 đợt sóng đấu khí, hóa giải được chiêu thức Đấu Đế cấm trục.
Chứng kiến cảnh này, không ai có thể bình tĩnh mà nhìn được, nhất là tên Lâm Ma, mặt hắn hầu như không còn 1 chút huyết chảy trong tĩnh mạch, không thốt nên lời. Nội tâm hắn chấn kinh khi Đấu Đế cấm trục lại có thể bị hóa giải 1 cách dễ dàng như thế.
Từ trên cao, thân ảnh của Lãnh Mạc từ từ đáp xuống, gương mặt cậu có những vết ấn xuất phát từ trên trán, trải dài đến tận tay. Cậu nhìn lại cơ thể của mình.
‘Đây là……..’
‘Đó là Sát Thần Ấn, nó chính là mấu chốt để con có thể trở thành Sát Thần chân chính’
‘Sư phụ!? Là người sao? Nãy giờ người ở đâu thế?’
Nghe được giọng nói của Nguyệt My, cậu bất ngờ.
‘Phải, là ta đây, mà đừng hỏi nhiều thế’
‘Vâng…..’
‘Tóm lại là vầy, ta đã đánh thức sức mạnh Sát Thần của con, Sát Thần Ấn khiến con có thể tăng tu vi với sức mạnh lên’
‘Đúng là vậy…..con cảm thấy mình mạnh hơn rất nhiều’
Cậu dò xét lại trên người thì cảm nhận được đấu khí tăng mạnh. Và cậu nhớ lại việc trước khi ngất đi, cậu đã đau khổ khi nhìn thấy người lùn bị tàn sát, 2 tỷ muội suýt bị bức, bản thân giết rất nhiều người nhưng chúng đều là kẻ xấu, chuẩn bị hạ sát Lâm Ma thì hắn né được rồi hứng chịu nhiều vết thương, nhưng giờ cậu đã bình tĩnh lại, vết thương cũng đã lành.
‘Nào, còn bây giờ, cho tên khốn đó biết thế nào là Sát Thần’
‘Vâng!’
Cậu đáp xuống, mọi người nhìn cậu với vẻ vui mừng, còn tên Lâm Ma thì khiếp sợ. Cậu tỏa ra uy áp hướng về hắn, như muốn đuổi cùng giết tận.
‘Không thể nào…..vừa lúc nãy….chỉ là 1 tên Đấu Linh…..còn bây giờ…..thì lại là Đấu Tôn……’
‘Đấu….Tôn……’
Hắn dò xét trên người cậu thì phát tác ra là bây giờ cậu là Đấu Tôn, Hải Lam nghe được không tránh khỏi khiếp sợ. Cậu vẫn trừng mắt mà nhìn nhắn, khiến hắn run sợ hơn.
‘Mau…..mau…rút lui!!!’
‘Ngươi nằm mơ!’ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.