Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 33: Thần khí

Lãnh Mạc

27/02/2018

Lãnh Mạc rút 1 con dao nhỏ ra, sau đó kề lên cổ tay rạch nhẹ 1 đường, máu từ từ rơi xuống. Cậu liền đưa tay vào những viên tinh thạch trước mặt để máu rơi xuống đó, được 1 lúc thì cậu thu tay lại, lấy thuốc xoa vào vết thương rồi băng lại.

Trong số các tinh thạch đó, có 1 viên được dính máu của cậu liền phát ra ánh sáng màu đỏ huyết. Ánh sáng đó lan ra khắp căn nhà rồi từ từ thu lại chỉ còn sáng ở xung quanh.

‘Tốt, tốt, Huyết chủ thạch nếu nhỏ máu của 1 người nào đó lên nó sẽ phát sáng, và sau khi rèn ra vũ khí, nó chỉ cho duy nhất 1 người sử dụng được vũ khí đó. Không uổng công ta đi tìm mấy ngày trời’

‘Cũng phải cảm tạ sư phụ’

Nguyệt My vừa nói vừa có chút khổ tâm vì kiếm được thứ này khiến cô tiêu hao rất nhiều tinh lực, Lãnh Mạc cũng có chút đồng cảm đối với cô.

Lãnh Mạc tiếp tục quay lại việc chính, trong khi chờ đợi Huyết chủ thạch ngấm máu cậu xong thì có thể đem nung thành dạng thủy rồi sau đó ngưng tụ lại, trở nên cứng hơn rồi sau đó tạo hình cho vũ khí. Cậu xem độ nóng của lò nung bên cạnh đã đủ, thay vì lò nung là màu đỏ thì giờ lại mang màu trắng của Bạch Cốt Linh Hỏa.

Đúng thời điểm, cậu liền đem hết mấy loại tinh thạch kia đưa vào lò, sau đó đóng nắp lò lại. Cậu quay sang chuẩn bị đe và búa để đập, và cần cả nước để tôi vũ khí.

Sau đó Lãnh Mạc ngồi trên chiếc ghế gần đó để đợi, vừa ngồi cậu vừa nghĩ các quá trình tiếp theo mà cậu cần làm. Chừng khoảng nửa canh giờ sau, thì lò nung xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.

Cậu liền chạy đến mở nắp lò thì thấy trong đó 7 loại tinh thạch đã hoàn toàn trở thành 1. Cậu vui mừng liền lấy 1 cây kềm to gắp nó ra, để lên trên đe.

‘Ồ, vậy là được 1 nửa rồi tiểu tử. Nào bắt đầu thôi’

‘Con biết rồi’

Lãnh Mạc vừa nói vừa cười với Nguyệt My, rồi cầm búa lên bắt đầu đúc ra hình dạng của kiếm. Từng tiếng búa vang lên cực lớn tỏa ra khắp xung quanh.

Nghe được âm thanh tiếng búa của cậu, Gia Phong cùng những người khác không khỏi kinh ngạc, người đổ đầy mồ hôi, trong lòng có 1 tia sợ sệt.

‘Gia gia! Tiếng búa lớn quá! Không lẽ Mạc đệ có thể mạnh đến vậy sao?!’

‘Cái này ta cũng không chắc…….chỉ có thể đợi’

Trước câu trả lời của Gia Phong, những người khác không tránh khỏi kính nể cậu. Nửa canh giờ tiếp tục trôi qua, tiếng búa đã ngừng, không thấy bóng dáng cậu, làm cho Gia Phong lo lắng, lúc sau thì thấy cậu bước ta, tay đang cầm kềm kẹp 1 khối thạch to ngang bằng cậu. Cậu để khối thạch đó xuống nước, làm cả hồ nước sôi sục lên, khói bốc nghi ngút. Những người chứng kiến cảnh này không khỏi run sợ.

‘Đây…..đây mà là tôi luyện thường sao!!!’

‘Quá khủng khiếp, ta phải gọi quá quá khủng khiếp!’

Những người khác thất kinh mà hét lên, nhưng không ngừng để ý đến hình bóng của cậu trong làn khói nghi ngút đó.

Không biết tự lúc nào mà tiếng búa lại vang lên, ngày càng lớn hơn trước, quá trình đó vẫn tiếp diễn cho đến chiều mà chưa dứt. Gia Phong không khỏi lo lắng cho cậu, nếu cậu bị thương thì khó mà tiếp tục rèn vũ khí tiếp tục.

‘Hộc…..sư phụ…..đã qua….canh….mấy rồi?’

‘Chắc ta nghĩ là canh 5 chiều, khá lâu rồi đấy’

‘Vậy…hộc….vậy….là đủ….rồi….nhỉ? Vũ khí….đã…hoàn…tất’

Lãnh Mạc trong tình trạng mệt mỏi, áo ướt đẫm mồ hôi, không ngừng dùng đấu khí bảo hộ thân thể để tránh khỏi cái nhiệt độ tỏa ra từ lưỡi đao đã thành hình đặt trên đe.

Bên ngoài bắt đầu xuất hiện những dị tượng kỳ lạ trên bầu trời, mây bao phủ tạo ra 1 màu đen tối u ám, trong đó từng đạo lôi lúc ẩn lúc hiện.



‘Gia Phong, đây là dị tượng gì thế!?’

‘Đây….chắc chắn là….dị tượng điềm báo rằng…..Thần khí xuất thế!!!’

‘Ông nói gì!? Thần khí xuất thế!!!

1 người lùn không khỏi chấn kinh khi nghe từ miệng của Gia Phong nói rằng Thần khí xuất thế.

Thần khí chính là loại vũ khí vô cũng huyền ảo và cực mạnh, sức mạnh của nó đã vượt qua đẳng cấp Truyền Kỳ. Vốn dĩ mỗi thời đại chỉ có thể tạo ra 1 hoặc 2 Thần khí duy nhất, sau khi thời đại đó đã qua thì Thần khí cũng sẽ mất hết sức mạnh, bị cất giấu ở đâu đó trên đại lục để không có bất cứ ai tìm đến để dùng nó luyện ra thêm 1 thần khí khác.

Uỳnh uỳnh uỳnh

Từng đạo lôi đỏ đánh xuống xung quanh nơi đó. Buộc Gia Phong và vài người nữa phải khởi động đấu khí hộ thuẫn để bảo vệ Đông Nghi, Đông Thanh và những người khác. Những đạo lôi đánh trút xuống tạo ra cảnh tượng vô cùng huyền ảo, những âm thanh từ đó khiến cho ai nghe thấy cũng phải cắn chặt răng để chịu đựng.

‘Đây….không phải đạo lôi thường….mà là….Lôi kiếp……!’

Lôi kiếp vốn dĩ là 1 đạo lôi vô cùng đặc biệt chỉ xuất hiện khi có kỳ vật được tạo thành hoặc ma thú viễn cổ được sinh ra, đặc biệt hơn chính là luyện đan. Đan dược phẩm cao cấp thế nào thì dựa vào màu sắc của Lôi kiếp mà định đoạt.

‘Nếu Lôi kiếp xuất hiện…..thì ắt…..Thần khí thời đại này…..sẽ xuất hiện……’

UỲNH

Gia Phong vừa nói dứt lời thì 1 đạo Lôi kiếp lớn đã đánh thẳng trực tiếp xuống ngôi nhà mà Lãnh Mạc đan rèn kiếm, nước hồ bị dạt ra xung quanh, khiến nơi đó trở thành bình địa đúng nghĩa.

‘MẠC ĐỆ!!!!!!’

Đông Nghi không khỏi đau đớn mà hét lên trước cảnh tượng này, vì Lãnh Mạc có thể chết vì Lôi kiếp. Chứng kiến người mà mình quý trọng chết trước mặt mình thì chả khác nào giết đi 1 phần cuộc sống của người đó. Gia Phong cũng đau lòng, cắn răng chịu đựng việc này, ông tin chắc cậu sẽ không chết mà bình an trở về.

Những gì mà Gia Phong nghĩ hoàn toàn đúng, cậu vẫn còn sống và đang đứng giơ cao 1 lưỡi kiếm to, phát ra ánh sáng chẳng khác gì là mặt trời, chiếu sáng khắp xung quanh.

Bầu trời trở lại như cũ, những đạo Lôi kiếp đều bị tan biến đi. Lãnh Mạc đứng đó, cầm lưỡi kiếm giơ cao lên trời, mặt nở 1 nụ cười lạnh lùng trông rất ngầu, ánh mắt sôi sục ánh lửa.

‘Vậy đây là vũ khí của con sao?’

‘Đúng vậy, mà còn là Thần khí nữa’

‘Thần khí! Thật sao?!’

Nghe đến đây Lãnh Mạc không khỏi kinh ngạc trước vũ khí mà mình làm ra, vốn dĩ cậu biết Thần khí là gì nhưng không ngờ cậu lại có thể làm ra nó. Tay trái cậu cầm lưỡi kiếm, tay phải thì vuốt nhẹ từ trên đỉnh kiếm mà vuốt xuống, cậu vô cùng hài lòng.

‘Tiểu Mạc tử!!! Này!!!’

‘Mạc Đệ!!!!’

‘Tiểu tử!!!’

‘Hử? Mọi người?!’

Nhận thấy có tiếng la hét, cậu liền quay ra phía sau thì thấy Gia Phong, Đông Nghi, Đông Thanh và vài người nữa hò hét tên cậu. Cậu liền vận đấu khí dực bay khỏi nơi cậu đang đứng, đáp xuống phía bọn họ. Mọi người chạy lại vây quanh cậu, Gia Phong là người đầu tiên ôm chặt cậu hỏi tình hình của cậu.



‘Tộc trưởng con….không sao…người mau….thả con ra….’

‘Ấy, ta xin lỗi, không sao thì tốt rồi’

Nhìn bọn họ mà Lãnh Mạc thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng cảm kích họ rất là nhiều.

‘Mọi người, tôi đã rèn xong vũ khí rồi, và đây chính là Thần khí’

‘Ồ, thì ra đây là…..!!!!’

Cậu đưa thanh kiếm cho Gia Phong, ông đưa tay đến nhận lấy nó thì ông bị sức nặng của thanh kiếm đè nặng xuống 2 vai, khiến ông không thể đứng nổi mà quỳ rạp xuống, buông thanh kiếm ra khỏi tay. Làm mọi người xung quanh 1 phen hốt hoảng

‘Tộc trưởng! Người không sao chứ?!’

‘Ầy, ta không sao, nhưng mà thanh kiếm này nó nặng quá, ta không thể nâng nó lên được’

‘Nặng?!’

Lãnh Mạc nhìn lại thanh kiếm rồi cầm lên trước sự ngỡ ngàng của ông và mọi người. Cậu mới chợt nhớ lại Huyết chủ thạch đã ngấm máu của mình nên chỉ có duy nhất cậu mới sử dụng được nó. Cậu mới đem chuyện giải thích cho Gia Phong.

‘Ra là vậy….không ngờ con lại có thứ quý hiếm đó, nhưng thế cũng tốt, Thần khí tốt nhất là không để ai có thể sử dụng’

‘Người nói rất đúng, nếu mà thứ này rơi vào tay những kẻ như tên Lâm Ma thì thiên hạ bị đại loạn’

Cậu không ngừng nhìn ngắm thanh đao trên tay mình, chỉ nghĩ đến việc thứ này rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả không biết khủng khiếp đến thế nào. Nhưng khi có Huyết chủ tạch cậu cũng không lo lắng gì mấy.

‘Vậy con định gọi nó là gì?’

‘Hử? Thần khí cũng phải có tên sao?’

‘Đương nhiên rồi, bất cứ thứ gì trên thế gian thì hầu như tất cả đều có tên mà’

Lãnh Mạc ngẫm nghĩ lại 1 chút, nhớ lại những chuyện mình đã trải qua, nhớ lại những phút giây Lãnh Minh và Tử Linh chết, nhớ lại lúc người lùn bị tàn sát. Dù là Sát Thần nhưng cậu cũng không thể làm gì cho bọn họ.

‘Tên của Thần khí này chính là Sát Thần Chi Vương Trảm, thần cản sát thần, phật cản sát phật’

Cậu lấy tên này cho thanh kiếm vì vốn còn 1 nghĩa khác, chính là có thể cắt đứt mọi số phận đã được định đoạt bởi thần linh và thay đổi nó, có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương. Giết mọi kẻ thù làm hại đến bọn họ, trả lại mối thù mà Lâm Ma đã gây ra.

‘Hắc, tên hay đấy, ta mong con sẽ sử dụng nó hợp lí’

‘Con biết, mà vẫn còn 1 việc’

‘Là việc gì?’

‘Con cần phải làm cán kiếm đã, chứ đây chỉ là lưỡi thôi’

Nghe Lãnh Mạc nói vậy làm ông nhìn qua thanh kiếm chưa hoàn thiện mà cười khổ 1 cái. Cậu phải quay lại giữa hồ, sử dụng 1 vài tinh thạch nữa để làm cán kiếm, không mất nhiều thời gian thì cậu đã làm xong. Thanh kiếm đã hoàn chỉnh, nhìn trông rất uy vũ.

Khi về đến làng, tin tức Lãnh Mạc làm được Thần khí khiến ai cũng vui mừng. Toàn bộ dân làng mở tiệc 3 ngày 3 đêm để ăn mừng cho việc cậu đã làm ra Sát Thần Chi Vương Trảm. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Đấu Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook