Chương 19: Cảnh Sát Và Stalker
Rainy
13/01/2024
Theo thông tin đăng ký ở nhà trọ, người khách kia tên là Tạ Trung Vũ, anh ta đã thuê phòng vào buổi sáng ngày xảy ra vụ án và rời đi vào sáng sớm ngày hôm nay. Ông chủ nhà trọ đã nói rằng Tạ Trung Vũ không hề ra khỏi phòng, chẳng rõ đang làm gì trên đó.
Thái Viễn Sơn cảm thấy việc này rất khả nghi nên đã quyết định trực tiếp tới lấy lời khai của anh ta. Do có ghi lại số căn cước lúc thuê phòng, Thái Viễn Sơn có thể tìm được thông tin chỗ ở của Tạ Trung Vũ một cách dễ dàng.
Lúc này, anh ta không có nhà. Thái Viễn Sơn có chút thất vọng, anh đã mong có thể nhanh chóng gặp nhân vật này.
Trong lúc dự định rời đi thì một người thanh niên bước lại gần, Thái Viễn Sơn nhận ra người này, đây là kẻ đã xuất hiện ở gần khu căn hộ của Vũ Hồng My.
“Chà chà, mọi thứ lại gắn kết với nhau rồi.” Thái Viễn Sơn nói nhỏ với bản thân, nhỏ đến mức một người với đôi tai siêu thính như Tạ Trung Vũ cũng không nghe được gì.
Khác với dự tính của Thái Viễn Sơn, Tạ Trung Vũ không hề tỏ ra lo sợ khi thấy cảnh sát ở trước cửa nhà mình. Với kinh nghiệm nhiều năm làm nghề cảnh sát, Thái Viễn Sơn tự tin vào mắt nhìn người của mình, loại như Tạ Trung Vũ không phù hợp với thái độ như vậy.
Anh nhanh chóng đưa ra kết luận, Tạ Trung Vũ đã có chuẩn bị từ trước, điều này cũng không phù hợp với tính cách của anh ta, vậy phải chăng chủ mưu chính là Vũ Hồng My? Ấn tượng của Thái Viễn Sơn về cô đó là một con người đa đoan, có nhiều suy tính đằng sau vẻ ngoài có vẻ vô tội.
Nhưng tại sao Vũ Hồng My phải giết Viên Lệ Lệ và Mã Tuấn? Nếu chỉ vì một trận cãi vã nhỏ thì lại không phù hợp với tính cách suy tính thiệt hơn mà Thái Viễn Sơn đặt cho cô.
Liệu có lời giải thích hợp lý nào cho tất cả chuyện này không? Thái Viễn Sơn cho rằng chỉ có nói chuyện với Tạ Trung Vũ mới tìm ra được điều gì đó.
“Cho hỏi, anh đang tìm tôi à?” Tạ Trung Vũ hỏi.
“Phải, anh biết tôi tìm anh vì việc gì hay không?” Thái Viễn Sơn hỏi ngược lại.
“Dễ đoán mà, tin đạo diễn Mã Tuấn bị sát hại đã đầy trên mạng rồi, mà tôi lúc đó lại ở nhà trọ gần đó nên hẳn là anh đến để lấy lời khai của tôi phải không? Đáng tiếc tôi phải nói rằng tôi không thấy gì cả, lúc đó tôi đã đi ngủ mất rồi.” Tạ Trung Vũ nói.
“Chủ nhà có bảo cậu đã rời khỏi nhà rất vội vã vào buổi sáng này, có thể giải thích cho tôi nghe tại sao không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Anh đang nghi ngờ tôi à?” Tạ Trung Vũ nói “Ở trước của nhà trọ có máy quay mở cả ngày, tôi không hề đi ra ngoài.”
“Tôi biết, cửa sổ cũng không có dấu hiệu có người từng trèo xuống, tôi chỉ muốn biết lí do thôi, để rõ ràng hơn. Nhưng nếu là vấn đề nhạy cảm thì cậu có quyền từ chối trả lời.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Cũng chẳng có gì cần giấu giếm, tôi rời đi vì thấy tin này.” Tạ Trung Vũ tìm kiếm một chút rồi đưa điện thoại cho Thái Viễn Sơn xem.
Trên màn hình là tin tức một diễn viên nổi tiếng nước ngoài vừa hạ cánh xuống sân bay, Tạ Trung Vũ tiếp tục giải thích “Tôi thấy tin tức này vừa mới đăng tải lên một phút trước nên vội vàng tới đó để xem có thể chụp được hình anh ta ở gần đấy không.”
Thái Viễn Sơn không có gì để phản bác lí do đó, đặc biệt là khi Tạ Trung Vũ không phải nghi phạm, chẳng có gì để chất vấn anh ta thêm về vấn đề này.
Nhưng Thái Viễn Sơn không chấp nhận sẽ trở về tay trắng, anh quyết định tung thêm một câu nói mang tính quyết định “Anh biết Vũ Hồng My chứ?”
Tạ Trung Vũ thoáng giật mình, anh ta nhớ ra Thái Viễn Sơn chính là người cảnh sát đã nhìn mình vào ngày hôm qua. Anh ta kìm nén sự lo sợ mà tỏ ra thật bình tĩnh “Tôi có biết, cô ấy là một ca sĩ hạng B. Thỉnh thoảng tôi vẫn săn tin về cô ấy, như hôm qua tôi có lẻn tới khu căn hộ của Vũ Hồng My.”
Lời giải thích có vẻ hợp lý, khớp với những gì Thái Viễn Sơn thấy hôm qua. Có điều, thoáng lo lắng kia của Tạ Trung Vũ không lọt qua được mắt anh.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã hợp tác.” Thái Viễn Sơn mỉm cười, điều đó làm cho Tạ Trung Vũ thấy bất an. Vũ Hồng My đã dự đoán được những gì cảnh sát có thể hỏi Tạ Trung Vũ và chuẩn bị sẵn các câu trả lời cho anh ta, nhưng Tạ Trung Vũ vẫn cảm thấy mình đã để lộ sơ hở gì đó trước Thái Viễn Sơn.
Sau khi rời khỏi nhà Tạ Trung Vũ, Thái Viễn Sơn điểm lại tình hình, lúc vụ án của Viên Lệ Lệ diễn ra thì Vũ Hồng My có chứng cứ ngoại phạm, còn lúc Mã Tuấn bị sát hại thì Tạ Trung Vũ có thể được chứng minh vô can. Vậy cả hai đều không phải thủ phạm. Thái Viễn Sơn cũng không nghĩ là họ, Vũ Hồng My thì quá cẩn trọng để tự tay giết người, Tạ Trung Vũ lại không có cái gan đó. Nhân vật sát nhân này, Thái Viễn Sơn nhất định phải tìm ra hắn để giải quyết nút thắt trong vụ án này.
Thái Viễn Sơn cảm thấy việc này rất khả nghi nên đã quyết định trực tiếp tới lấy lời khai của anh ta. Do có ghi lại số căn cước lúc thuê phòng, Thái Viễn Sơn có thể tìm được thông tin chỗ ở của Tạ Trung Vũ một cách dễ dàng.
Lúc này, anh ta không có nhà. Thái Viễn Sơn có chút thất vọng, anh đã mong có thể nhanh chóng gặp nhân vật này.
Trong lúc dự định rời đi thì một người thanh niên bước lại gần, Thái Viễn Sơn nhận ra người này, đây là kẻ đã xuất hiện ở gần khu căn hộ của Vũ Hồng My.
“Chà chà, mọi thứ lại gắn kết với nhau rồi.” Thái Viễn Sơn nói nhỏ với bản thân, nhỏ đến mức một người với đôi tai siêu thính như Tạ Trung Vũ cũng không nghe được gì.
Khác với dự tính của Thái Viễn Sơn, Tạ Trung Vũ không hề tỏ ra lo sợ khi thấy cảnh sát ở trước cửa nhà mình. Với kinh nghiệm nhiều năm làm nghề cảnh sát, Thái Viễn Sơn tự tin vào mắt nhìn người của mình, loại như Tạ Trung Vũ không phù hợp với thái độ như vậy.
Anh nhanh chóng đưa ra kết luận, Tạ Trung Vũ đã có chuẩn bị từ trước, điều này cũng không phù hợp với tính cách của anh ta, vậy phải chăng chủ mưu chính là Vũ Hồng My? Ấn tượng của Thái Viễn Sơn về cô đó là một con người đa đoan, có nhiều suy tính đằng sau vẻ ngoài có vẻ vô tội.
Nhưng tại sao Vũ Hồng My phải giết Viên Lệ Lệ và Mã Tuấn? Nếu chỉ vì một trận cãi vã nhỏ thì lại không phù hợp với tính cách suy tính thiệt hơn mà Thái Viễn Sơn đặt cho cô.
Liệu có lời giải thích hợp lý nào cho tất cả chuyện này không? Thái Viễn Sơn cho rằng chỉ có nói chuyện với Tạ Trung Vũ mới tìm ra được điều gì đó.
“Cho hỏi, anh đang tìm tôi à?” Tạ Trung Vũ hỏi.
“Phải, anh biết tôi tìm anh vì việc gì hay không?” Thái Viễn Sơn hỏi ngược lại.
“Dễ đoán mà, tin đạo diễn Mã Tuấn bị sát hại đã đầy trên mạng rồi, mà tôi lúc đó lại ở nhà trọ gần đó nên hẳn là anh đến để lấy lời khai của tôi phải không? Đáng tiếc tôi phải nói rằng tôi không thấy gì cả, lúc đó tôi đã đi ngủ mất rồi.” Tạ Trung Vũ nói.
“Chủ nhà có bảo cậu đã rời khỏi nhà rất vội vã vào buổi sáng này, có thể giải thích cho tôi nghe tại sao không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Anh đang nghi ngờ tôi à?” Tạ Trung Vũ nói “Ở trước của nhà trọ có máy quay mở cả ngày, tôi không hề đi ra ngoài.”
“Tôi biết, cửa sổ cũng không có dấu hiệu có người từng trèo xuống, tôi chỉ muốn biết lí do thôi, để rõ ràng hơn. Nhưng nếu là vấn đề nhạy cảm thì cậu có quyền từ chối trả lời.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Cũng chẳng có gì cần giấu giếm, tôi rời đi vì thấy tin này.” Tạ Trung Vũ tìm kiếm một chút rồi đưa điện thoại cho Thái Viễn Sơn xem.
Trên màn hình là tin tức một diễn viên nổi tiếng nước ngoài vừa hạ cánh xuống sân bay, Tạ Trung Vũ tiếp tục giải thích “Tôi thấy tin tức này vừa mới đăng tải lên một phút trước nên vội vàng tới đó để xem có thể chụp được hình anh ta ở gần đấy không.”
Thái Viễn Sơn không có gì để phản bác lí do đó, đặc biệt là khi Tạ Trung Vũ không phải nghi phạm, chẳng có gì để chất vấn anh ta thêm về vấn đề này.
Nhưng Thái Viễn Sơn không chấp nhận sẽ trở về tay trắng, anh quyết định tung thêm một câu nói mang tính quyết định “Anh biết Vũ Hồng My chứ?”
Tạ Trung Vũ thoáng giật mình, anh ta nhớ ra Thái Viễn Sơn chính là người cảnh sát đã nhìn mình vào ngày hôm qua. Anh ta kìm nén sự lo sợ mà tỏ ra thật bình tĩnh “Tôi có biết, cô ấy là một ca sĩ hạng B. Thỉnh thoảng tôi vẫn săn tin về cô ấy, như hôm qua tôi có lẻn tới khu căn hộ của Vũ Hồng My.”
Lời giải thích có vẻ hợp lý, khớp với những gì Thái Viễn Sơn thấy hôm qua. Có điều, thoáng lo lắng kia của Tạ Trung Vũ không lọt qua được mắt anh.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã hợp tác.” Thái Viễn Sơn mỉm cười, điều đó làm cho Tạ Trung Vũ thấy bất an. Vũ Hồng My đã dự đoán được những gì cảnh sát có thể hỏi Tạ Trung Vũ và chuẩn bị sẵn các câu trả lời cho anh ta, nhưng Tạ Trung Vũ vẫn cảm thấy mình đã để lộ sơ hở gì đó trước Thái Viễn Sơn.
Sau khi rời khỏi nhà Tạ Trung Vũ, Thái Viễn Sơn điểm lại tình hình, lúc vụ án của Viên Lệ Lệ diễn ra thì Vũ Hồng My có chứng cứ ngoại phạm, còn lúc Mã Tuấn bị sát hại thì Tạ Trung Vũ có thể được chứng minh vô can. Vậy cả hai đều không phải thủ phạm. Thái Viễn Sơn cũng không nghĩ là họ, Vũ Hồng My thì quá cẩn trọng để tự tay giết người, Tạ Trung Vũ lại không có cái gan đó. Nhân vật sát nhân này, Thái Viễn Sơn nhất định phải tìm ra hắn để giải quyết nút thắt trong vụ án này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.