Chương 9: Lấy Lời Khai
Rainy
13/01/2024
Những mối quan hệ cơ bản của Viên Lệ Lệ đã được cảnh sát khu vực lấy lời khai. Bạn trai và nhóm bạn của cô ta đều có bằng chứng ngoại phạm, một số người quen khác không có nhưng cũng không có gì chứng minh họ đã tới nhà Viên Lệ Lệ và họ cũng không có động cơ gì.
Thái Viễn Sơn nhận định vụ án hiện giờ không có vật chứng nào dẫn đến hung thủ, phương hướng bây giờ là tập trung vào lời khai. Anh quyết định sẽ liên lạc với nhóm bạn thân của Viên Lệ Lệ.
Tô Ngọc Long lái xe chở Thái Viễn Sơn và Trịnh Danh tới quán cà phê nơi họ đã đặt hẹn.
“Để tìm hiểu thêm về các mối quan hệ của Viên Lệ Lệ thì từ nhóm bạn là tốt nhất.” Thái Viễn Sơn nói.
“Tôi nghĩ là bạn trai mới người hiểu về cô ấy nhiều hơn chứ?” Tô Ngọc Long lên tiếng.
“Mối quan hệ bạn trai, bạn gái này thì vẫn có nhiều điều giấu nhau lắm, không kể nhau nghe tất cả như với bạn thân đâu.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Đúng vậy, vợ tôi cũng hay có mấy bí mật chỉ kể với bạn thân lắm.” Trịnh Danh tán thành “Vả lại người bạn trai này Viên Lệ Lệ mới quen có hai tháng, có lẽ vẫn chưa tin tưởng đến mức kể hết mọi thứ như với nhóm bạn thân 5 năm này.”
Bước vào quán, có hai cô gái đã đợi sẵn và vẫy tay ra hiệu khi thấy ba người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
“Xin chào, tôi là Tiểu Mỹ, còn đây là Mai Mai. Trúc Lam vừa có việc đột xuất, mong ba anh thông cảm.” Một cô lên tiếng khi cả ba ngồi xuống ghế.
“Các anh hẹn chúng tôi có việc gì thế? Chứng cứ ngoại phạm của chúng tôi có vấn đề à?” Mai Mai tiếp lời ngay lập tức.
“Không sao, đây chỉ là một cuộc hẹn, không phải thẩm vấn.” Thái Viễn Sơn nói với Tiểu Mỹ rồi trả lời Mai Mai “Việc đó thì không có vấn đề gì. Chúng tôi muốn hỏi rõ hơn về mối quan hệ của Viên Lệ Lệ.”
“Việc đó thì lần trước tôi có nói rồi, Lệ Lệ ngoài chúng tôi và bạn trai thì chỉ có quan hệ làm việc thôi. Mặc dù cô ấy khá nóng tính nhưng chưa gây thù với ai bao giờ.” Mai Mai nói.
“Cô chắc chắn chứ? Một người nóng tính lại không cãi cọ với ai bao giờ à?” Trịnh Danh hỏi.
“Cãi cọ thì có. Nhưng tất cả đều là chuyện linh tinh cả, làm gì đến mức giết người.” Tiểu Mỹ trả lời.
“Phải, có lẽ là trộm vào nhà rồi bị phát hiện chăng?” Mai Mai nêu ý kiến.
“Lúc đó là 3h chiều, nếu là trộm thì không hợp lý.” Trịnh Danh bác bỏ.
“Thế gần đây cô ấy có xích mích với người nào không?” Thái Viễn Sơn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Để xem, lần cuối cùng có lẽ là với nhân viên nhà hàng Sao Biển, do cậu ta vô tình làm đổ chén nước chấm ra bàn.” Tiểu Mỹ nói. “Nhưng chuyện đó cũng vài tháng trước rồi.”
Thái Viễn Sơn cũng thấy không thể vì chuyện đó mà lại đi giết người. Không ai có động cơ, tiền cũng không bị lấy đi, không có dấu hiệu bị xâm hại, chẳng lẽ là giết người ngẫu nhiên? Thái Viễn Sơn vẫn nghiêng về giả thuyết là có một động cơ nào đó mà họ chưa phát hiện ra hơn.
“À đúng rồi, lần trước Trúc Lam có nói với chúng tôi là một cô ca sĩ hạng B nào đó nói xấu chúng tôi với các ông chủ nên khiến chúng tôi không được mời hát nữa. Có lẽ cô ấy tới gặp cô ta gây sự chăng?” Mai Mai nói.
“Chuyện đó chỉ là suy đoán linh tinh của Trúc Lam thôi mà? À, nhưng với tính của Lệ Lệ thì cũng có thể lắm.” Tiểu Mỹ định phản bác nhưng sau đó nghĩ lại.
“Các cô có thể nhớ lại tên của cô ca sĩ hạng B kia không?” Tô Ngọc Long hỏi.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Là Quyền Thần |||||
“Để tôi cố nhớ xem nào. Hình như là họ Vũ.” Tiểu Mỹ cố gắng nhớ lại.
Mai Mai cũng ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng Thái Viễn Sơn có thể thấy cô ta chỉ đang đợi bạn mình nhớ giúp.
“Vũ Cát à? Hay Vũ Hồng My.” Trịnh Danh gợi ý, anh cũng biết đôi chút về giới ca sĩ.
“À, đúng rồi. Là Vũ Hồng My.” Tiểu Mỹ phấn khích nói lớn, sau đó cô ta tự thấy mình phản ứng hơi quá nên cười ngượng.
“Ngoài ra không còn gì khác à?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Có lẽ là không.” Tiểu Mỹ đáp.
“Nếu có nhớ ra gì khác thì gọi cho tôi nhé.” Thái Viễn Sơn để lại số điện thoại, thanh toán tiền nước rồi cùng Trịnh Danh và Tô Ngọc Long rời đi.
Bước lên xe, Trịnh Danh hỏi Tô Ngọc Long “Anh cảm thấy thế nào?”
“Cà phê tạm ổn, nhưng hơi ngọt.” Tô Ngọc Long đáp.
“Không phải. Tôi hỏi về cô Vũ Hồng My đó ấy, anh có nghĩ là cô ấy có khả năng là hung thủ không?” Trịnh Danh hỏi.
“Ai mà biết được, sếp nghĩ sao?” Tô Ngọc Long chuyển câu hỏi sang cho Thái Viễn Sơn.
“Khương Hòa có cho tôi xem qua dấu vết leo trèo. Có thể ước lượng người đó cao khoảng 1m8. Đây cũng là manh mối để loại trừ khá nhiều nghi phạm.” Thái Viễn Sơn nói “Tuy nhiên, các dấu vết đó cũng không rõ ràng nên chỉ để tham khảo chọn ra các đối tượng ưu tiên thôi, chưa thể loại trừ hoàn toàn.”
“Vậy chúng ta cứ đến nói chuyện với cô ca sĩ này đã.” Tô Ngọc Long kết lại cuộc đối thoại.
Thái Viễn Sơn nhận định vụ án hiện giờ không có vật chứng nào dẫn đến hung thủ, phương hướng bây giờ là tập trung vào lời khai. Anh quyết định sẽ liên lạc với nhóm bạn thân của Viên Lệ Lệ.
Tô Ngọc Long lái xe chở Thái Viễn Sơn và Trịnh Danh tới quán cà phê nơi họ đã đặt hẹn.
“Để tìm hiểu thêm về các mối quan hệ của Viên Lệ Lệ thì từ nhóm bạn là tốt nhất.” Thái Viễn Sơn nói.
“Tôi nghĩ là bạn trai mới người hiểu về cô ấy nhiều hơn chứ?” Tô Ngọc Long lên tiếng.
“Mối quan hệ bạn trai, bạn gái này thì vẫn có nhiều điều giấu nhau lắm, không kể nhau nghe tất cả như với bạn thân đâu.” Thái Viễn Sơn đáp.
“Đúng vậy, vợ tôi cũng hay có mấy bí mật chỉ kể với bạn thân lắm.” Trịnh Danh tán thành “Vả lại người bạn trai này Viên Lệ Lệ mới quen có hai tháng, có lẽ vẫn chưa tin tưởng đến mức kể hết mọi thứ như với nhóm bạn thân 5 năm này.”
Bước vào quán, có hai cô gái đã đợi sẵn và vẫy tay ra hiệu khi thấy ba người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
“Xin chào, tôi là Tiểu Mỹ, còn đây là Mai Mai. Trúc Lam vừa có việc đột xuất, mong ba anh thông cảm.” Một cô lên tiếng khi cả ba ngồi xuống ghế.
“Các anh hẹn chúng tôi có việc gì thế? Chứng cứ ngoại phạm của chúng tôi có vấn đề à?” Mai Mai tiếp lời ngay lập tức.
“Không sao, đây chỉ là một cuộc hẹn, không phải thẩm vấn.” Thái Viễn Sơn nói với Tiểu Mỹ rồi trả lời Mai Mai “Việc đó thì không có vấn đề gì. Chúng tôi muốn hỏi rõ hơn về mối quan hệ của Viên Lệ Lệ.”
“Việc đó thì lần trước tôi có nói rồi, Lệ Lệ ngoài chúng tôi và bạn trai thì chỉ có quan hệ làm việc thôi. Mặc dù cô ấy khá nóng tính nhưng chưa gây thù với ai bao giờ.” Mai Mai nói.
“Cô chắc chắn chứ? Một người nóng tính lại không cãi cọ với ai bao giờ à?” Trịnh Danh hỏi.
“Cãi cọ thì có. Nhưng tất cả đều là chuyện linh tinh cả, làm gì đến mức giết người.” Tiểu Mỹ trả lời.
“Phải, có lẽ là trộm vào nhà rồi bị phát hiện chăng?” Mai Mai nêu ý kiến.
“Lúc đó là 3h chiều, nếu là trộm thì không hợp lý.” Trịnh Danh bác bỏ.
“Thế gần đây cô ấy có xích mích với người nào không?” Thái Viễn Sơn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Để xem, lần cuối cùng có lẽ là với nhân viên nhà hàng Sao Biển, do cậu ta vô tình làm đổ chén nước chấm ra bàn.” Tiểu Mỹ nói. “Nhưng chuyện đó cũng vài tháng trước rồi.”
Thái Viễn Sơn cũng thấy không thể vì chuyện đó mà lại đi giết người. Không ai có động cơ, tiền cũng không bị lấy đi, không có dấu hiệu bị xâm hại, chẳng lẽ là giết người ngẫu nhiên? Thái Viễn Sơn vẫn nghiêng về giả thuyết là có một động cơ nào đó mà họ chưa phát hiện ra hơn.
“À đúng rồi, lần trước Trúc Lam có nói với chúng tôi là một cô ca sĩ hạng B nào đó nói xấu chúng tôi với các ông chủ nên khiến chúng tôi không được mời hát nữa. Có lẽ cô ấy tới gặp cô ta gây sự chăng?” Mai Mai nói.
“Chuyện đó chỉ là suy đoán linh tinh của Trúc Lam thôi mà? À, nhưng với tính của Lệ Lệ thì cũng có thể lắm.” Tiểu Mỹ định phản bác nhưng sau đó nghĩ lại.
“Các cô có thể nhớ lại tên của cô ca sĩ hạng B kia không?” Tô Ngọc Long hỏi.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Là Quyền Thần |||||
“Để tôi cố nhớ xem nào. Hình như là họ Vũ.” Tiểu Mỹ cố gắng nhớ lại.
Mai Mai cũng ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng Thái Viễn Sơn có thể thấy cô ta chỉ đang đợi bạn mình nhớ giúp.
“Vũ Cát à? Hay Vũ Hồng My.” Trịnh Danh gợi ý, anh cũng biết đôi chút về giới ca sĩ.
“À, đúng rồi. Là Vũ Hồng My.” Tiểu Mỹ phấn khích nói lớn, sau đó cô ta tự thấy mình phản ứng hơi quá nên cười ngượng.
“Ngoài ra không còn gì khác à?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Có lẽ là không.” Tiểu Mỹ đáp.
“Nếu có nhớ ra gì khác thì gọi cho tôi nhé.” Thái Viễn Sơn để lại số điện thoại, thanh toán tiền nước rồi cùng Trịnh Danh và Tô Ngọc Long rời đi.
Bước lên xe, Trịnh Danh hỏi Tô Ngọc Long “Anh cảm thấy thế nào?”
“Cà phê tạm ổn, nhưng hơi ngọt.” Tô Ngọc Long đáp.
“Không phải. Tôi hỏi về cô Vũ Hồng My đó ấy, anh có nghĩ là cô ấy có khả năng là hung thủ không?” Trịnh Danh hỏi.
“Ai mà biết được, sếp nghĩ sao?” Tô Ngọc Long chuyển câu hỏi sang cho Thái Viễn Sơn.
“Khương Hòa có cho tôi xem qua dấu vết leo trèo. Có thể ước lượng người đó cao khoảng 1m8. Đây cũng là manh mối để loại trừ khá nhiều nghi phạm.” Thái Viễn Sơn nói “Tuy nhiên, các dấu vết đó cũng không rõ ràng nên chỉ để tham khảo chọn ra các đối tượng ưu tiên thôi, chưa thể loại trừ hoàn toàn.”
“Vậy chúng ta cứ đến nói chuyện với cô ca sĩ này đã.” Tô Ngọc Long kết lại cuộc đối thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.