Chương 40: Chương 39
Phàn Lạc
21/09/2017
Trong đầu oanh một tiếng, ta cuối cùng cũng hiểu điều Tam công tử nói, điều này làm cho ta lập tức lớn tiếng phản bác, “Ta không trộm thứ gì! Không có trộm chuỗi ngọc châu gì cả!”
“Bốp!”
Cái tát nặng nề vả vào mặt ta, cho dù bị người giữ chặt dưới đất, thân thể vẫn bị tát nghiêng về một bên.
Gương mặt nhất thời tê phồng lên, một cỗ máu tươi từ trong miệng tràn ra, cằm ta bị người dùng lực nắm lấy nhấc lên, Mộ Dung Viễn nhìn ta khẽ cười nói với Tam công tử, “Tam ca, xem ra huynh bình thường quá dung túng hạ nhân rồi, vì vậy bọn chúng mới có thể trở nên không quy củ như thế!”
Ta liều mạng lắc đầu, bỏ qua cái tay đang giữ chặt, sau đó lớn tiếng kêu lên, “Ta không trộm thứ gì cả, ta chỉ làm Khúc lão bản bị thương, nhưng ta không lấy gì cả!”
Tứ công tử cười lên khoái trá, hắn cười lạnh chế giễu ta nói, “Không lấy thứ gì sao lại đả thương người? Thật là một tên ngu xuẩn, ngay cả nói dối cũng không xong.”
Ta không để ý đến hắn, chỉ nhìn Tam công tử hét lớn, “Tam công tử, ta thật không trộm thứ gì cả, ta bị oan…”
“Soát người!”
Tam công tử không nhìn ta nữa, hắn chỉ đáp lại ta hai chữ lạnh lùng.
Gia đinh từ hai bên trái phải đè ta lại ngăn ta đang giãy dụa kịch liệt, một người trong đó lục soát người ta một phen, ta thấy một chuỗi dây chuyền trân châu và ngọc hồ điệp bị hắn lôi ra, vội vàng kêu lớn, “Đó là của ta…”
Cái tát của Mộ Dung Viễn một lần nữa chính xác rơi trên mặt ta, đem điều ta muốn nói đánh trở lại.
Gia đinh kia tiến lên đem hai thứ đồ trang sức giao vào tay Tam công tử, chân mày Tam công tử chợt nhíu lại, Khúc lão bản lại vui vẻ nói, “Không sai, chính là chuỗi trân châu này, đây là lần ta đi biển mua về.”
Đại công tử vẫn đứng ở một bên không nói đột nhiên hỏi, “Chuyện về ngọc hồ điệp này là sao? Khúc lão bản, là của ngươi à?”
“Cái đấy không phải.”
Mộ Dung Viễn ngó đầu nhìn, không khỏi vỗ tay cười nói, “Miếng ngọc này ta biết, là trang sức Nhị nương cho Tam ca khi còn bé, cũng thật kỳ quái, Tam ca ta nhớ kỹ hình như ngươi vẫn luôn đeo bên người mà, sao lại chạy đến chỗ Tiểu Phi rồi?”
Không đợi Tam công tử trả lời, Khúc lão bản lại tiếp lời nói, “Đây còn phải nói, đương nhiên cũng là trộm, Tam công tử ngươi cũng quá không cẩn thận rồi, vật quý trọng như thế để đánh mất cũng không biết?”
“Ta mới không trộm, không có trộm!”
Chẳng biết ta lấy sức lực từ đâu, lại thoát khỏi khống chế của gia đinh hai bên, bò nhào tới cạnh chân của Tam công tử, vội vàng kêu lên, “Tam công tử, ta không lấy đồ của Khúc lão bản! Hơn nữa khối ngọc này cũng là Tam công tử thưởng cho ta, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi nói cho bọn hắn biết đi, Tam công tử…”
Lời giải thích của ta không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì ta bị Tam công tử đá một cước vào trước ngực ngã về phía sau, một cước kia đem đau nhức từ trước ngực trong nháy mắt lan tràn tới toàn thân, ta đau cong người lại, sau đó gia đinh tiến tới giữ chặt ta trên mặt đất, đầu của ta bị đè thấp, khiến ta không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, chỉ nghe tiếng cười lãnh khốc của Mộ Dung Viễn giễu cợt.
“Ha ha, thật là buồn cười, tiểu tử này còn không sợ chết mà dám làm trò trước mặt mọi người, Tam ca, đồ vật quý trọng như thế huynh thật sự cho tên tiểu tư đê tiện này sao?”
Một lúc lâu không trả lời, ta không rõ Tam công tử tại sao không biện bạch cho ta, rõ ràng ngọc hồ điệp chính hắn cho ta mà.
Ta không ngóc đầu lên được, chỉ có thể cúi đầu lớn tiếng cãi, “Ta không trộm chuỗi vòng, ta không biết tại sao nó lại ở chỗ ta, nhưng ngọc hồ điệp là phần thưởng của Tam công tử, Tam công tử, xin công tử nói cho bọn họ biết, Tam công tử…”
Vẫn không thấy trả lời, Tam công tử… Không phải, Trí ca ca, rõ ràng là huynh cho ta, huynh mau nói cho bọn họ biết a, nói cho bọn họ biết ta không phải kẻ trộm, nói cho bọn họ biết ta không trộm đồ!”
“Ta không cho hắn ngọc trụy này!”
Thanh âm lạnh như băng vang lên rõ ràng ở phía trước, chính là thanh âm trong trẻo ta từng trầm mê, lúc này lại nói ra lời nói dối vô tình như vậy.
Ta ngưng lại thật lâu mới biết Tam công tử nói gì, mà một khắc kia tâm ta cũng chậm rãi rơi xuống, tựa như khối băng vỡ trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh nát rời, không cách nào hợp lại.
Ta dừng giãy dụa, khí lực giữ tại đầu vai cũng nới lỏng rất nhiều, điều này làm ta miễn cưỡng có thể ngẩng đầu lên, ta không dám tin nhìn gương mặt anh tuấn không chút biểu tình trước mặt này, không cam lòng và phẫn nộ tràn ngập ***g ngực chỉ hóa thành hai chữ nhẹ nhàng.
“Tại sao?…”
Tại sao ngươi không vì ta giải thích rõ ràng? Tại sao ngươi có thể thản nhiên nói dối như vậy? Tại sao ta lại cho rằng ngươi là người quan trọng nhất đời này, mà ngươi lại không chút lưu tình đẩy ta xuống địa ngục?
Không phải không thấy ánh mắt thương tâm cùng tuyệt vọng của hài tử này, Mộ Dung Trí cảm thấy ngực đau như dao cắt không thể phục hồi.
Trong khoảng thời gian này, loại đau đớn ấy theo hắn như bóng với hình, khi hắn thấy Tiểu Phi thiếu chút nữa thì chết dưới lưỡi kiếm, khi hắn ép Tiểu Phi một mình ra gian ngoài ngủ, khi hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngẩn cô đơn, loại đau này như độc rắn vậy, tàn nhẫn cắn nuốt trái tim hắn.
Sao lại không biết có người vu oan, nói không chừng là Khúc lão bản cùng ai sớm sắp bẫy, có thể là Mộ Dung Viễn, cũng có thể là những người khác, nhưng thật ra là ai cũng không thể nói ra, bởi vì mục đích đối phương chỉ có một — đả kích hắn, nhìn hắn xấu mặt trước mọi người!
Nếu như chỉ là chuỗi hạt châu, hắn còn có thể vì Tiểu Phi biện giải một chút, nhưng quan hệ đến khối ngọc hồ điệp kia, điều này làm hắn không biết nên giải thích thế nào? Muốn hắn trước mặt mọi người, nói với tất cả rằng hắn đem tặng vật của người mẹ quá cố tặng cho tên tiểu tư thấp hèn sao? Như vậy, quan hệ giữa hắn và Tiểu Phi chẳng cần nói cũng rõ sao?
Cho rằng lợi dụng một tên tiểu tư có thể khiến ta thất bại sao? Mộ Dung Viễn, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Chính mình không có cách nào rồi lại không cam lòng buông tay, thay vì cứ thống khổ như vậy, chẳng bằng tráng sĩ đoạn oải kết thúc.
(Tráng sĩ đoạn oải: Tráng sĩ chặt cổ tay, chỉ tráng sĩ bị rắn cắn bị thương liền chặt tay tránh độc tính khuếch tán toàn thân, chỉ sự quyết đoán, không chần chờ, nhân nhượng.)
Ngày hôm nay, nỗi khổ sở tê tâm liệt phế này sẽ là lần cuối cùng đi.
Mộ Dung Trí tránh né đôi mắt nhìn chằm chằm bản thân kia, đôi mắt vài phần tuyệt vọng nhưng lại không cam lòng buông tay, rũ tay áo che đi nắm tay quyết định đang siết chặt.
Xin lỗi, Tiểu Phi.
Ta không muốn xuống địa ngục, vì vậy người chết chỉ có thể là ngươi!
Khúc lão bản ở bên cạnh đánh một cái giảng hòa, “Nếu đồ vật đã tìm trở về rồi, vai ta cũng chỉ là vết thương nhẹ, ta xem tiểu đồng này tuổi còn nhỏ, sợ rằng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, tùy tiện nghiêm phạt một chút coi như xong đi.”
Đại công tử lạnh lùng nói, “Coi như xong? Nếu hôm nay cứ coi như xong như thế, sau này làm sao quản giáo những gia đinh khác? Lão tam, hắn là người của đệ, đệ nói nên làm sao?”
Không nghe Tam công tử trả lời, đầu của ta bị đè nặng, chỉ thấy một đôi chân bước thong thả tới trước mặt, tóc của ta bị túm lên khiến cho ta ngẩng mặt lên.
Mộ Dung Viễn dáng vẻ tươi cười ác độc nhìn ta, hắn ung dung nói, “Tiểu Phi, ngươi xem Khúc lão bản đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngươi xin lỗi hắn, cầu xin tha cho, ta xem việc này coi như xong, Tam ca của ta thương ngươi như vậy, tối đa chỉ phạt một chút, sẽ không thật sự đánh ngươi.”
“Ta không sai, ta không trộm đồ, các ngươi đổ oan cho ta!” Ta tức giận nhìn thẳng vào mỗi người, la lớn, “Ta sẽ không xin lỗi, quyết không!”
Xin lỗi, Tiểu Thanh, ta không nghe lời ngươi nói, không phải ta bướng bỉnh, chỉ là chuyện ta không làm, ngươi muốn ta phải nhận sao? Hôm nay ta nói xin lỗi nhận tội, cả đời này ta là kẻ trộm! Ta thà rằng bị người đánh chết, cũng quyết không để người ta oan uổng làm kẻ trộm!!
“Người đâu, đem hắn xuống, phạt năm mươi trượng, hắn không nhận sai, liền đánh cho hắn nhận sai mới thôi!”
Theo lời nói lạnh như băng của Tam công tử, mấy người gia đinh lập tức nhấc ta lên kéo ra ngoài sân, sau đó dùng lực đẩy một cái, ta ngã phốc xuống, sau đó tứ chi bị giữ chặt.
Hết chapter 39
“Bốp!”
Cái tát nặng nề vả vào mặt ta, cho dù bị người giữ chặt dưới đất, thân thể vẫn bị tát nghiêng về một bên.
Gương mặt nhất thời tê phồng lên, một cỗ máu tươi từ trong miệng tràn ra, cằm ta bị người dùng lực nắm lấy nhấc lên, Mộ Dung Viễn nhìn ta khẽ cười nói với Tam công tử, “Tam ca, xem ra huynh bình thường quá dung túng hạ nhân rồi, vì vậy bọn chúng mới có thể trở nên không quy củ như thế!”
Ta liều mạng lắc đầu, bỏ qua cái tay đang giữ chặt, sau đó lớn tiếng kêu lên, “Ta không trộm thứ gì cả, ta chỉ làm Khúc lão bản bị thương, nhưng ta không lấy gì cả!”
Tứ công tử cười lên khoái trá, hắn cười lạnh chế giễu ta nói, “Không lấy thứ gì sao lại đả thương người? Thật là một tên ngu xuẩn, ngay cả nói dối cũng không xong.”
Ta không để ý đến hắn, chỉ nhìn Tam công tử hét lớn, “Tam công tử, ta thật không trộm thứ gì cả, ta bị oan…”
“Soát người!”
Tam công tử không nhìn ta nữa, hắn chỉ đáp lại ta hai chữ lạnh lùng.
Gia đinh từ hai bên trái phải đè ta lại ngăn ta đang giãy dụa kịch liệt, một người trong đó lục soát người ta một phen, ta thấy một chuỗi dây chuyền trân châu và ngọc hồ điệp bị hắn lôi ra, vội vàng kêu lớn, “Đó là của ta…”
Cái tát của Mộ Dung Viễn một lần nữa chính xác rơi trên mặt ta, đem điều ta muốn nói đánh trở lại.
Gia đinh kia tiến lên đem hai thứ đồ trang sức giao vào tay Tam công tử, chân mày Tam công tử chợt nhíu lại, Khúc lão bản lại vui vẻ nói, “Không sai, chính là chuỗi trân châu này, đây là lần ta đi biển mua về.”
Đại công tử vẫn đứng ở một bên không nói đột nhiên hỏi, “Chuyện về ngọc hồ điệp này là sao? Khúc lão bản, là của ngươi à?”
“Cái đấy không phải.”
Mộ Dung Viễn ngó đầu nhìn, không khỏi vỗ tay cười nói, “Miếng ngọc này ta biết, là trang sức Nhị nương cho Tam ca khi còn bé, cũng thật kỳ quái, Tam ca ta nhớ kỹ hình như ngươi vẫn luôn đeo bên người mà, sao lại chạy đến chỗ Tiểu Phi rồi?”
Không đợi Tam công tử trả lời, Khúc lão bản lại tiếp lời nói, “Đây còn phải nói, đương nhiên cũng là trộm, Tam công tử ngươi cũng quá không cẩn thận rồi, vật quý trọng như thế để đánh mất cũng không biết?”
“Ta mới không trộm, không có trộm!”
Chẳng biết ta lấy sức lực từ đâu, lại thoát khỏi khống chế của gia đinh hai bên, bò nhào tới cạnh chân của Tam công tử, vội vàng kêu lên, “Tam công tử, ta không lấy đồ của Khúc lão bản! Hơn nữa khối ngọc này cũng là Tam công tử thưởng cho ta, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi nói cho bọn hắn biết đi, Tam công tử…”
Lời giải thích của ta không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì ta bị Tam công tử đá một cước vào trước ngực ngã về phía sau, một cước kia đem đau nhức từ trước ngực trong nháy mắt lan tràn tới toàn thân, ta đau cong người lại, sau đó gia đinh tiến tới giữ chặt ta trên mặt đất, đầu của ta bị đè thấp, khiến ta không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, chỉ nghe tiếng cười lãnh khốc của Mộ Dung Viễn giễu cợt.
“Ha ha, thật là buồn cười, tiểu tử này còn không sợ chết mà dám làm trò trước mặt mọi người, Tam ca, đồ vật quý trọng như thế huynh thật sự cho tên tiểu tư đê tiện này sao?”
Một lúc lâu không trả lời, ta không rõ Tam công tử tại sao không biện bạch cho ta, rõ ràng ngọc hồ điệp chính hắn cho ta mà.
Ta không ngóc đầu lên được, chỉ có thể cúi đầu lớn tiếng cãi, “Ta không trộm chuỗi vòng, ta không biết tại sao nó lại ở chỗ ta, nhưng ngọc hồ điệp là phần thưởng của Tam công tử, Tam công tử, xin công tử nói cho bọn họ biết, Tam công tử…”
Vẫn không thấy trả lời, Tam công tử… Không phải, Trí ca ca, rõ ràng là huynh cho ta, huynh mau nói cho bọn họ biết a, nói cho bọn họ biết ta không phải kẻ trộm, nói cho bọn họ biết ta không trộm đồ!”
“Ta không cho hắn ngọc trụy này!”
Thanh âm lạnh như băng vang lên rõ ràng ở phía trước, chính là thanh âm trong trẻo ta từng trầm mê, lúc này lại nói ra lời nói dối vô tình như vậy.
Ta ngưng lại thật lâu mới biết Tam công tử nói gì, mà một khắc kia tâm ta cũng chậm rãi rơi xuống, tựa như khối băng vỡ trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh nát rời, không cách nào hợp lại.
Ta dừng giãy dụa, khí lực giữ tại đầu vai cũng nới lỏng rất nhiều, điều này làm ta miễn cưỡng có thể ngẩng đầu lên, ta không dám tin nhìn gương mặt anh tuấn không chút biểu tình trước mặt này, không cam lòng và phẫn nộ tràn ngập ***g ngực chỉ hóa thành hai chữ nhẹ nhàng.
“Tại sao?…”
Tại sao ngươi không vì ta giải thích rõ ràng? Tại sao ngươi có thể thản nhiên nói dối như vậy? Tại sao ta lại cho rằng ngươi là người quan trọng nhất đời này, mà ngươi lại không chút lưu tình đẩy ta xuống địa ngục?
Không phải không thấy ánh mắt thương tâm cùng tuyệt vọng của hài tử này, Mộ Dung Trí cảm thấy ngực đau như dao cắt không thể phục hồi.
Trong khoảng thời gian này, loại đau đớn ấy theo hắn như bóng với hình, khi hắn thấy Tiểu Phi thiếu chút nữa thì chết dưới lưỡi kiếm, khi hắn ép Tiểu Phi một mình ra gian ngoài ngủ, khi hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngẩn cô đơn, loại đau này như độc rắn vậy, tàn nhẫn cắn nuốt trái tim hắn.
Sao lại không biết có người vu oan, nói không chừng là Khúc lão bản cùng ai sớm sắp bẫy, có thể là Mộ Dung Viễn, cũng có thể là những người khác, nhưng thật ra là ai cũng không thể nói ra, bởi vì mục đích đối phương chỉ có một — đả kích hắn, nhìn hắn xấu mặt trước mọi người!
Nếu như chỉ là chuỗi hạt châu, hắn còn có thể vì Tiểu Phi biện giải một chút, nhưng quan hệ đến khối ngọc hồ điệp kia, điều này làm hắn không biết nên giải thích thế nào? Muốn hắn trước mặt mọi người, nói với tất cả rằng hắn đem tặng vật của người mẹ quá cố tặng cho tên tiểu tư thấp hèn sao? Như vậy, quan hệ giữa hắn và Tiểu Phi chẳng cần nói cũng rõ sao?
Cho rằng lợi dụng một tên tiểu tư có thể khiến ta thất bại sao? Mộ Dung Viễn, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Chính mình không có cách nào rồi lại không cam lòng buông tay, thay vì cứ thống khổ như vậy, chẳng bằng tráng sĩ đoạn oải kết thúc.
(Tráng sĩ đoạn oải: Tráng sĩ chặt cổ tay, chỉ tráng sĩ bị rắn cắn bị thương liền chặt tay tránh độc tính khuếch tán toàn thân, chỉ sự quyết đoán, không chần chờ, nhân nhượng.)
Ngày hôm nay, nỗi khổ sở tê tâm liệt phế này sẽ là lần cuối cùng đi.
Mộ Dung Trí tránh né đôi mắt nhìn chằm chằm bản thân kia, đôi mắt vài phần tuyệt vọng nhưng lại không cam lòng buông tay, rũ tay áo che đi nắm tay quyết định đang siết chặt.
Xin lỗi, Tiểu Phi.
Ta không muốn xuống địa ngục, vì vậy người chết chỉ có thể là ngươi!
Khúc lão bản ở bên cạnh đánh một cái giảng hòa, “Nếu đồ vật đã tìm trở về rồi, vai ta cũng chỉ là vết thương nhẹ, ta xem tiểu đồng này tuổi còn nhỏ, sợ rằng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, tùy tiện nghiêm phạt một chút coi như xong đi.”
Đại công tử lạnh lùng nói, “Coi như xong? Nếu hôm nay cứ coi như xong như thế, sau này làm sao quản giáo những gia đinh khác? Lão tam, hắn là người của đệ, đệ nói nên làm sao?”
Không nghe Tam công tử trả lời, đầu của ta bị đè nặng, chỉ thấy một đôi chân bước thong thả tới trước mặt, tóc của ta bị túm lên khiến cho ta ngẩng mặt lên.
Mộ Dung Viễn dáng vẻ tươi cười ác độc nhìn ta, hắn ung dung nói, “Tiểu Phi, ngươi xem Khúc lão bản đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngươi xin lỗi hắn, cầu xin tha cho, ta xem việc này coi như xong, Tam ca của ta thương ngươi như vậy, tối đa chỉ phạt một chút, sẽ không thật sự đánh ngươi.”
“Ta không sai, ta không trộm đồ, các ngươi đổ oan cho ta!” Ta tức giận nhìn thẳng vào mỗi người, la lớn, “Ta sẽ không xin lỗi, quyết không!”
Xin lỗi, Tiểu Thanh, ta không nghe lời ngươi nói, không phải ta bướng bỉnh, chỉ là chuyện ta không làm, ngươi muốn ta phải nhận sao? Hôm nay ta nói xin lỗi nhận tội, cả đời này ta là kẻ trộm! Ta thà rằng bị người đánh chết, cũng quyết không để người ta oan uổng làm kẻ trộm!!
“Người đâu, đem hắn xuống, phạt năm mươi trượng, hắn không nhận sai, liền đánh cho hắn nhận sai mới thôi!”
Theo lời nói lạnh như băng của Tam công tử, mấy người gia đinh lập tức nhấc ta lên kéo ra ngoài sân, sau đó dùng lực đẩy một cái, ta ngã phốc xuống, sau đó tứ chi bị giữ chặt.
Hết chapter 39
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.