Sát Nhân Vô Xá

Chương 7: Chương 6

Phàn Lạc

21/09/2017

Thổi tắt đèn, ta nằm đối mặt với tường, thân thể còn run lợi hại, ta nhắm mắt lại cắn chặt môi nỗ lực để bản thân không phát ra tiếng, việc này một nửa là sợ hãi, một nửa là thương tâm do nửa đường Tiểu Thanh đem ta bỏ lại.

Chăn bông bị xốc lên, kéo theo một trận gió lạnh, nhưng ngay lập tức ta được một thân ấm áp ôm lấy, Tiểu Thanh đưa một tay qua, ôm lấy thắt lưng ta nhỏ giọng nói, “Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

“…” Không thèm để ý đến ngươi.

“Ta vừa đem cái quần ngươi thay ra định đến trù phong hong khô, chúng ta chỉ có hai bộ quần áo, nếu như bộ này của ngươi cũng ướt, biết lấy cái gì thay, ai ngờ vừa rời khỏi ngươi liền xảy ra chuyện…”

À, thì ra là thế, ta liền an tâm, đối với chuyện trêu cợt của Tiểu Thanh trước đây cũng không hề tính toán, chỉ là vừa mới bị một màn dọa người khiến ta thấp thỏm lo sợ.

“Tiểu Phi, sau này buổi tối không nên ra ngoài một mình, có gì thì kêu ta.”

“Tiểu Thanh, đó là cái gì?”

“…”

Tiểu Thanh chần chờ một chút, “Tên ngốc, nhất định phải biết sao?”

“Ta chính là muốn biết mà, Tiểu Thanh nói cho ta biết đi.”

Dựa vào kinh nghiệm, bình thường Tiểu Thanh đối với thỉnh cầu của ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt, quả nhiên, y lặng yên một hồi rồi nói, “Ta nghe đứa ở trước kia nói, trong phủ cách mỗi một khoảng thời gian sẽ chết một tiểu đồng, bởi vì Mộ Dung gia trước kia mang binh đánh giặc, mọi người nói đó là oan hồn tới đòi mạng, bởi vì tiểu đồng dương khí không thịnh, cho nên mới dễ bị lấy mất hồn phách, ta nghe bọn hắn nói, những người đó sau khi chết đều cứng thành một đoàn, hình như đều bị cái gì đó hút cạn máu.”

Thân thể của ta run lên, Tiểu Thanh vội vàng nói, “Tiểu Phi đừng sợ, mọi người đều nói như vậy, nhưng cũng chưa có ai từng thấy qua, có thể chỉ là lời đồn nhảm thôi.”

“A…”

Không thể nào? Tiền thúc kia đem ta mua về, hình như muốn ta làm kẻ chết thay cho bọn họ.

Biết rằng nhất định có điều gì đó bí mật, bất quá bí mật này thật sự quá kinh khủng mà, nếu quả thật chỉ là tin đồn nhảm, vậy nói sao về quỷ ảnh vừa rồi? Xem ra sau này tốt hơn hết không nên cãi nhau với Tiểu Thanh.

“Tiểu Thanh, lẽ nào ngươi không sợ sao?” Có Tiểu Thanh ôm sưởi ấm, ta dần dần quên đi sợ hãi, trái lại sinh ra một chút hiếu kỳ.

“Ta dương khí thịnh, mới không sợ đâu, dáng vẻ này của ngươi, vừa nhìn đã thấy yếu yếu.”

Người của ta cao thấp béo gầy nhìn sao cũng thấy giống Tiểu Thanh mà, bị y nói như thế, ta thật không hiểu rốt cuộc dương khí nghĩa là gì?

“Tiểu Thanh, ta đột nhiên nhớ tới, con quỷ vừa mới kia, móng tay hắn…”

Tiểu Thanh lấy tay che miệng ta, nói, “Đừng nói! Chuyện đêm nay không được nói với ai, coi như chưa có gì xảy ra. Tiểu Phi, ngươi nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được nhiều chuyện!”



“Ừ…” Không quá rõ cảnh cáo của Tiểu Thanh, nhưng ngẫm lại hắn cũng vì muốn tốt cho ta, chỉ là cái móng tay đen kịt đó, hình như ta thực sự từng gặp qua ở nơi nào rồi, tại sao lại không nhớ gì cả?

Trong lòng có chút chán nản, đành nói, “Tiểu Thanh, ta nghĩ ngươi nói ta ngốc cũng đúng, ta cũng cảm giác mình rất ngốc, cái gì cũng không nhớ được.”

Tiểu Thanh từ phía sau ôm chặt lấy ta nói, “Tiểu Phi hơi ngốc chút, nhưng rất khả ái a, ngươi xem, ánh mắt ngươi trong veo như vậy, tựa như ngọc thạch không có chút tỳ vết nào, ngay cả lúc ngươi cười mắt cũng như đang cười đó.”

“Ha ha…” Hình như Tiểu Thanh đang khen ta nha, lời y chửi ta lúc ban ngày tạm thời không tính toán nữa.

“Mắng ngươi vài câu liền tức giận, tính tình thật nhỏ nhen, đêm nay vốn định cho ngươi chịu khổ, dọa ngươi một chút, ngươi sẽ lại lập tức chạy tới ngoan ngoãn nghe lời, ai biết ngươi cứng đầu chín bò kéo không lại. Tiểu Phi, ngươi tính khí như vậy, tương lai nhất định sẽ bị thua thiệt.”

Tính khí của ta cứng đầu đến thế sao? Ta xoa mắt ngơ ngác nghĩ, bất quá trong lòng Tiểu Thanh thật là ấm áp, ta nhịn không được cọ cọ lên người hắn, trong bóng tối nghe được y khẽ hừ một tiếng.

“Đừng động nữa!”

“Ừ.”

“Còn có a, ta thích Tiểu Phi như bây giờ, kỳ thực lúc ta nói ngươi ngốc cũng không phải thực sự đang nói ngươi ngốc.”

Thật là khó hiểu, ta gãi gãi đầu, Tiểu Thanh, ngươi có thể đừng đọc như vè như thế được không, đầu của ta cũng bị ngươi làm cho hôn mê.

Bất quá được một cái lò sưởi nhỏ ôm thật là thoải mái, bên tai không ngừng truyền đến tiếng của Tiểu Thanh thao thao bất tuyệt, tựa như đang hát ru, thành công mang ta vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai lần đầu tiên ta tỉnh dậy từ sớm, vừa mở mắt liền phát hiện mình lại đang ở trong lòng Tiểu Thanh, còn có thể nghe được tim y đập thình thịch, ta nhớ kỹ mình đưa lưng về phía y ngủ, không biết trở mình lúc nào?

Tiểu Thanh bị ta làm cho tỉnh ngủ, y đứng dậy đốt đèn, thấy trước ngực có chỗ hơi ướt, không khỏi cả giận, “Tiểu Phi, ngươi cái tên ngu ngốc này, lớn như thế mà ngủ còn chảy nước miếng!”

Ta ngượng ngùng cúi đầu, làm bẩn y phục của Tiểu Thanh, nhất định sẽ bị mắng.

Thế nhưng tiếng mắng không có truyền đến như mong đợi, ta ngẩng đầu, chợt thấy trán ấm một cái, môi Tiểu Thanh điểm nhẹ lên trán ta, ánh mắt y sáng như nước sơn, ôn nhu mà nhìn ta, “Tiểu Phi, ngươi thật đáng yêu.”

Tiểu Thanh hôn ta nha, ta sờ cái trán ngây ngốc cười rộ lên. Đó là cảm giác mềm mại âm ẩm, rất thoải mái, thế nhưng hình như có hơi nhanh một chút.

“Tiểu Thanh, có thể hôn lại một cái không?”

“Câm miệng!”

Bình thường Tiểu Thanh nói ra hai chữ này là lúc y đang tức giận, vì vậy ta sáng suốt mà ngậm miệng lại.



Tiểu Thanh chợt nói, “Đem tiền công của ngươi đưa cho ta, ta giữ giúp cho.”

“Được a!” Ta lấy bọc giấy nhỏ dưới gối ra đưa cho Tiểu Thanh, y đi qua nhận lấy nói, “Lúc nào ngươi cần thì nói với ta.”

Ta lấy lòng nói, “Kỳ thực ta cũng không có chỗ nào để dùng, ngươi nếu như muốn dùng tiền, cứ dùng của ta cũng được.”

“Tên ngốc…”

Lời nói nhẹ nhàng từ miệng Tiểu Thanh phun ra, bất quá không giống bình thường y vẫn chửi ta, hai chữ này nói ra rất ôn nhu.

Thì ra Tiểu Thanh cũng có lúc ôn nhu.

“Tiểu Phi, hôm nay là đêm ba mươi, chúng ta sẽ rất bận rộn, sáng sớm phải ăn nhiều một chút biết không?”

“Ừa.”

Ngày này bận rộn liên tục, nhưng nghe Tiểu Thanh nói sau ngày mai chúng ta có thể được nghỉ ngơi ba ngày, hơn nữa tháng giêng trong phủ sẽ mời gáng hát tới hát tuồng, những hạ nhân như chúng ta cũng có thể được cùng xem đến đã mắt, ta lớn thế này nhưng chưa từng chân chính được xem gáng hát, vừa nghe thấy tin này cao hứng thiếu chút nhảy cẫng lên, sau đó không ngoại lệ lại bị Tiểu Thanh mắng một câu tên ngốc.

Đến buổi tối, nha hoàn được truyền như đèn kéo quân đi tới đi lui liên tục, Tiểu Hương nói cho ta biết đêm trừ tịch các chủ tử đều tới sảnh chính cùng nhau dùng bữa, hơn nữa đêm nay đồ ăn đều chia thành sáu mươi, sáu mươi món mặn, sáu mươi món chay, sáu mươi món điểm tâm ngọt, sáu mươi món hoa quả, và sáu mươi loại rượu, để cầu mong mọi thứ đều như ý.

“Tiểu Hương, chúng ta có rất nhiều chủ tử phải không?”

“Ngoại trừ lão gia và lão phu nhân ra, còn có bốn vị công tử và một vị tiểu thư, ngoài ra còn có hai vị thiếp của Đại công tử và Tứ công tử, như vậy cũng nhiều người ha.” Tiểu Hương rất nhiệt tình giải thích.

Ta nghẹo đầu lấy ngón tay tính nói, “Lão gia, lão phu nhân, công tử… tổng cộng là…”

“Chín người!” Tiểu Thanh ở bên cạnh khinh thường bỏ thêm một câu.

“Chín người mà ăn hết nhiều đồ ăn như vậy sao?”

“Ngốc a. Bọn họ ăn không hết, đương nhiên tiện nghi cho chúng ta.” Tiểu Hương làm tâm ta chấn động một cái nói, “Các lão gia vì muốn một con số may mắn, chứ chỉ động vài đũa rồi lại phân phó dọn đồ ăn xuống, vậy nên mọi người mới rất bận rộn như thế này. Yên tâm, điểm tâm ta sẽ giữ lại cho các ngươi.”

“Cảm tạ Tiểu Hương.”

Đầu của ta bị vỗ mạnh một cái, Tiểu Thanh mắng, “Ngươi có thể kín đáo một chút không, vừa nghe đến ăn là hai mắt đã sáng lên, ban đêm mọi người lại tưởng rằng có sói.”

Tiểu Hương cũng che miệng cười khanh khách, ” Này cũng vừa vặn buổi tối chúng ta tới trù phòng không cần phải mang nến.”

Hết chapter 6

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Nhân Vô Xá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook