Chương 1: Tiết tử
Phàn Lạc
21/09/2017
Đầu hạ, đêm khuya, giờ tý, mưa rào ngừng rơi, trong Linh Nguyệt Các.
Một nam nhân thân cao đeo mặt nạ bạc đứng giữa phòng, cửa sổ bốn bề mở phân nửa, một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo rơi nghiêng vào phòng, chiếu quanh thân người đeo mặt nạ bạc, ánh nến hai bên bị gió nhẹ lay động chập chờn đong đưa, làm tăng thêm phần lạnh lẽo toát ra từ ánh bạc trên mặt nạ, chiếu thành những cái bóng quỷ dị yêu dã.
Nam nhân đeo mặt nạ ngồi đối diện với một người mặc áo choàng tím có khuôn mặt cười, người kia lấy tờ giấy từ trong tay đưa tới trước mặt hắn.
“Vô Xá, ngươi cũng rõ rồi chứ? Khế ước mười năm giữa ngươi và Hồng Trần đã hết, hai bên không còn vướng mắc gì, ngươi vốn không nhất định phải nhận giao dịch này.”
Người đeo mặt nạ bạc nhàn nhạt nói: “Không sao, đã là cố chủ đặc biệt yêu cầu, ta cũng không ngại nhận nhiều thêm một lần.”
“Ngươi nếu đã quyết định thì mở thư ra xem đi.”
Người đeo mặt nạ bạc mở thư ra, trên thư là nét bút cứng cáp hữu lực.
Địa điểm: Họ Mộ Dung Kinh thành Lạc Diệp sơn trang.
Ám sát: Mộ Dung Tĩnh.
Kỳ hạn: Một năm.
Tiền thù lao: Hai vạn kim
Phụ: Mộ Dung Tĩnh, Nhị công tử Lạc Diệp sơn trang, Lâu chủ Trích Tinh lâu. Hai mươi ba tuổi, giỏi dùng kiếm tay trái, kiếm phong dài mảnh, kiếm thức mau nhanh, thường chưa đánh đã dễ dàng lấy tính mạng người. Tinh thông cầm kỳ, giỏi phẩm trà, không uống rượu, thích Lưu Liên Hoa phường, không có nữ nhân cố định. Trích Tinh lâu minh chủ kinh doanh tơ lụa, thêu thùa, ngầm làm việc cho triều đình, nghi rằng Hoàng đế sắp xếp vào đây làm mật thám. Trong lâu cao thủ tập hợp, có tâm phúc nam Tô bắc Liễu, thần y Tô Hoán Hoa thiện dùng nhuyễn kiếm, giỏi dược lý cùng độc phán Liễu Hâm Phong *** thông độc dược ám khí. Huynh hắn là Mộ Dung Ninh, quan tứ phẩm Đô Ti, nắm binh quyền một vùng. Muội hắn là Mộ Dung Khuynh bốn năm trước vào cung, được phong làm Như Phi.
Người đeo mặt nạ bạc xem xong đem thư đưa tới trước ngọn nến, một vầng lửa hồng bốc lên, nháy mắt rơi xuống đất, tan thành tro bụi.
Người mặc áo choàng tím mỉm cười: “Hiện tại đã biết nguyên nhân ta khuyên ngươi chưa?”
Đôi môi sau chiếc mặt nạ bạc khẽ mở, ý nhạt cũng không mang theo chút cảm xúc nào, “Không có gì khác nhau, cũng chỉ là một người chết.”
“Thế nhưng trong tay cái người chết này lại nắm thiên hạ, thứ rất nhiều người đều muốn, ngay cả hai đối thủ của ngươi cũng đang nhìn chằm chằm như hổ đói đấy.”
Người mặc áo choàng tím không nhìn thấy nụ cười giễu cợt sau tấm mặt nạ bạc, hắn càng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.
Hoàng Tuyền Khuất Chiến và Yến Thập Bộ? Bọn chúng căn bản đều không xứng làm đối thủ của ta!
“Ta đối với vật của hắn không có hứng thú, thứ ta nghĩ đến là mệnh của hắn!”
Người mặc áo choàng tím đưa một tấm ngân phiếu tới.
“Tiền đặt cọc một vạn hoàng kim, sau khi xong việc đưa nốt một vạn.”
Người đeo mặt nạ bạc nhận lấy, cất vào trong ngực hỏi: “Vì sao kỳ hạn lại dài như thế, với ta mà nói, một tháng là đủ.”
Người mặc áo choàng tím nhún nhún vai: “Ta chỉ biết bất cứ lúc nào cũng không được khinh địch.”
Người đeo mặt nạ bạc không nói thêm nữa, thả người nhảy khỏi cửa sổ, trong nháy mắt biến mất trong ánh trăng sáng mênh mông.
Người mặc áo choàng tím cau mày thở dài, “Tại sao ai cũng thích nhảy qua cửa sổ? Thang lầu Linh Nguyệt Các của ta dùng để đi, không phải chỉ dùng để ngắm.”
Hắn hứng thú nhìn chằm chằm chỗ trang giấy đã thành tàn tro.
Sát thủ lệnh của Hồng Trần đã ra, Sát Nhân Vô Xá đã nhận nhiệm vụ, bánh xe vận mệnh của Mộ Dung Tĩnh từ giờ trở đi liền bắt đầu nghịch chuyển.
Hồng Trần vạn trượng, chỉ cần thân ngươi vẫn còn giữa hồng trần, liền chạy không thoát khỏi truy sát của tổ chức Hồng Trần.
Giờ Tý truy hồn, Sát Nhân Vô Xá!
Cho tới bây giờ, chưa có người nào chạy thoát dưới kiếm của y, Mộ Dung Tĩnh, ngươi có phải sẽ là một ngoại lệ?
Một nam nhân thân cao đeo mặt nạ bạc đứng giữa phòng, cửa sổ bốn bề mở phân nửa, một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo rơi nghiêng vào phòng, chiếu quanh thân người đeo mặt nạ bạc, ánh nến hai bên bị gió nhẹ lay động chập chờn đong đưa, làm tăng thêm phần lạnh lẽo toát ra từ ánh bạc trên mặt nạ, chiếu thành những cái bóng quỷ dị yêu dã.
Nam nhân đeo mặt nạ ngồi đối diện với một người mặc áo choàng tím có khuôn mặt cười, người kia lấy tờ giấy từ trong tay đưa tới trước mặt hắn.
“Vô Xá, ngươi cũng rõ rồi chứ? Khế ước mười năm giữa ngươi và Hồng Trần đã hết, hai bên không còn vướng mắc gì, ngươi vốn không nhất định phải nhận giao dịch này.”
Người đeo mặt nạ bạc nhàn nhạt nói: “Không sao, đã là cố chủ đặc biệt yêu cầu, ta cũng không ngại nhận nhiều thêm một lần.”
“Ngươi nếu đã quyết định thì mở thư ra xem đi.”
Người đeo mặt nạ bạc mở thư ra, trên thư là nét bút cứng cáp hữu lực.
Địa điểm: Họ Mộ Dung Kinh thành Lạc Diệp sơn trang.
Ám sát: Mộ Dung Tĩnh.
Kỳ hạn: Một năm.
Tiền thù lao: Hai vạn kim
Phụ: Mộ Dung Tĩnh, Nhị công tử Lạc Diệp sơn trang, Lâu chủ Trích Tinh lâu. Hai mươi ba tuổi, giỏi dùng kiếm tay trái, kiếm phong dài mảnh, kiếm thức mau nhanh, thường chưa đánh đã dễ dàng lấy tính mạng người. Tinh thông cầm kỳ, giỏi phẩm trà, không uống rượu, thích Lưu Liên Hoa phường, không có nữ nhân cố định. Trích Tinh lâu minh chủ kinh doanh tơ lụa, thêu thùa, ngầm làm việc cho triều đình, nghi rằng Hoàng đế sắp xếp vào đây làm mật thám. Trong lâu cao thủ tập hợp, có tâm phúc nam Tô bắc Liễu, thần y Tô Hoán Hoa thiện dùng nhuyễn kiếm, giỏi dược lý cùng độc phán Liễu Hâm Phong *** thông độc dược ám khí. Huynh hắn là Mộ Dung Ninh, quan tứ phẩm Đô Ti, nắm binh quyền một vùng. Muội hắn là Mộ Dung Khuynh bốn năm trước vào cung, được phong làm Như Phi.
Người đeo mặt nạ bạc xem xong đem thư đưa tới trước ngọn nến, một vầng lửa hồng bốc lên, nháy mắt rơi xuống đất, tan thành tro bụi.
Người mặc áo choàng tím mỉm cười: “Hiện tại đã biết nguyên nhân ta khuyên ngươi chưa?”
Đôi môi sau chiếc mặt nạ bạc khẽ mở, ý nhạt cũng không mang theo chút cảm xúc nào, “Không có gì khác nhau, cũng chỉ là một người chết.”
“Thế nhưng trong tay cái người chết này lại nắm thiên hạ, thứ rất nhiều người đều muốn, ngay cả hai đối thủ của ngươi cũng đang nhìn chằm chằm như hổ đói đấy.”
Người mặc áo choàng tím không nhìn thấy nụ cười giễu cợt sau tấm mặt nạ bạc, hắn càng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.
Hoàng Tuyền Khuất Chiến và Yến Thập Bộ? Bọn chúng căn bản đều không xứng làm đối thủ của ta!
“Ta đối với vật của hắn không có hứng thú, thứ ta nghĩ đến là mệnh của hắn!”
Người mặc áo choàng tím đưa một tấm ngân phiếu tới.
“Tiền đặt cọc một vạn hoàng kim, sau khi xong việc đưa nốt một vạn.”
Người đeo mặt nạ bạc nhận lấy, cất vào trong ngực hỏi: “Vì sao kỳ hạn lại dài như thế, với ta mà nói, một tháng là đủ.”
Người mặc áo choàng tím nhún nhún vai: “Ta chỉ biết bất cứ lúc nào cũng không được khinh địch.”
Người đeo mặt nạ bạc không nói thêm nữa, thả người nhảy khỏi cửa sổ, trong nháy mắt biến mất trong ánh trăng sáng mênh mông.
Người mặc áo choàng tím cau mày thở dài, “Tại sao ai cũng thích nhảy qua cửa sổ? Thang lầu Linh Nguyệt Các của ta dùng để đi, không phải chỉ dùng để ngắm.”
Hắn hứng thú nhìn chằm chằm chỗ trang giấy đã thành tàn tro.
Sát thủ lệnh của Hồng Trần đã ra, Sát Nhân Vô Xá đã nhận nhiệm vụ, bánh xe vận mệnh của Mộ Dung Tĩnh từ giờ trở đi liền bắt đầu nghịch chuyển.
Hồng Trần vạn trượng, chỉ cần thân ngươi vẫn còn giữa hồng trần, liền chạy không thoát khỏi truy sát của tổ chức Hồng Trần.
Giờ Tý truy hồn, Sát Nhân Vô Xá!
Cho tới bây giờ, chưa có người nào chạy thoát dưới kiếm của y, Mộ Dung Tĩnh, ngươi có phải sẽ là một ngoại lệ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.