Chương 165: Chạy như điên
Priest
09/07/2020
Năm Long An thứ chín, Gia Lai Huỳnh Hoặc chết, thế tử kế vị, đại diện cho mười tám bộ lạc chính thức tuyên bố quy hàng. Tân Lang vương thụ phong vương tước, ba quỳ chín khấu tiếp chỉ, cả đại thảo nguyên đất rộng người thưa của mười tám bộ lạc nhập vào tỉnh Sóc Bắc ở tận cùng phía Bắc Đại Lương, quý tộc quy hàng nhất loạt bị Sóc Bắc đốc tiết chế.
Đến đây thì mười tám bộ lạc không tiến cống cho triều đình nữa, thống nhất quy vào thuế bình thường, vùng mỏ tử lưu kim mênh mông ngàn dặm do triều đình chuyên môn thành lập cơ cấu, phụ trách khai thác vận chuyển.
Đại Lương toàn quốc ăn mừng.
Thẩm Dịch tạm thời ở lại bàn giao, Cố Quân phải về kinh phục mệnh, Tào Nương Tử đi cùng y, Trần Khinh Nhứ mới dập lại trọn bản bí thuật của thần nữ, còn chưa kịp tiêu hóa, cũng cáo từ muốn về Trần gia.
Trước khi đi, Cố Quân gọi nàng ra một góc, mới đầu muốn hỏi Ô Nhĩ Cốt có nắm chắc giải được hay không, sau đó lại cảm thấy hỏi cũng bằng thừa, người ổn thỏa như Trần Khinh Nhứ chắc chắn sẽ không khẳng định trước, cùng lắm là một câu “cố hết sức”, vậy thì cũng chẳng còn gì để nói, rốt cuộc hết sức trịnh trọng cảm tạ Trần Khinh Nhứ, lại nói: “Nhờ cả vào Trần cô nương.”
Trần Khinh Nhứ nghiêng người không dám nhận lễ, phá lệ giải thích: “Mấy hôm nay Tiểu Tào đã giúp ta dịch lại rất nhiều, vu và độc trong bí thuật của thần nữ không tách rời, rất nhiều phương pháp khó bề tưởng tượng là mang tính nghi thức, cái nào quả thực có thâm ý, cái nào lời nói vô căn, ta nhất thời cũng rất khó xác định, Đại soái hãy cho ta một chút thời gian.”
Cố Quân vội nói không sao.
Trần Khinh Nhứ lại lấy ra một phong thư dán kỹ, dặn dò: “Đây đều là mấy phương thuốc điều dưỡng, dùng một hai lần không có tác dụng, phải dựa vào thời gian chậm rãi điều dưỡng, Đại soái thiếu quá nhiều, có chút ít còn hơn không, loại thuốc thường dùng vô luận thế nào cũng phải tiết chế.”
Cố Quân gật đầu nhận lấy, ngẩng đầu lên vừa vặn liếc thấy Thẩm Dịch bên kia mỏi mắt trông mong.
Thẩm Dịch trợn mắt nhìn y, quen nhau nhiều năm, Cố Quân mới lần đầu biết ánh mắt Thẩm Quý Bình cũng linh động đến độ biết mắng người – y từ trong mắt Thẩm Dịch nhìn thấy mồn một nỗi phẫn uất “hai ngươi ở đâu ra lắm lời muốn nói như vậy”.
Cố Quân lườm Thẩm Dịch một cái, nghĩ bụng: “Chính ngươi đứng ngoài nhìn không, chẳng lẽ trông chờ đại cô nương trời sinh kiệm lời chủ động bắt chuyện với ngươi? Thật đúng là phế vật năm nào cũng có, mà năm nay đặc biệt nhiều.”
Hai người cách không dùng ánh mắt chém giết nhau giây lát, rốt cuộc, Thẩm Dịch không nhịn được đi tới, thoạt tiên không vui nói với Cố Quân: “Đại soái, cần phải đi rồi, đừng để lỡ thời gian.”
Sau đó lại ngại ngùng chuyển hướng sang Trần Khinh Nhứ.
Cố Quân chẳng thèm nhìn cái vẻ đần độn đó của y, dùng roi ngựa quất nhẹ lưng Thẩm Dịch, lên ngựa rời đi.
Khi Cố Quân về kinh phục mệnh, lão bách tính đã nghe nói từ trước, truyền tai nhau, cho đến hôm ấy, đầu đường cuối ngõ chật ních người đứng chờ để được thấy phong thái tướng quân Huyền Thiết doanh, không ngờ đợi cả buổi chẳng thấy gì cả – từ trạm dịch và bên phía Bắc đại doanh đi bộ tới, chỉ có mấy quan văn đại diện cho triều đình tiếp nhận đầu hàng dẫn nguyên trú quân Bắc cương, nguyên trú quân Trung Nguyên và một vị tham tướng không nổi danh của Huyền Thiết doanh, Cố Quân đêm hôm trước đã tự mình tìm đại cỗ xe ngựa nhỏ không mấy gây chú ý mà về nhà, hôm sau vào thẳng hoàng cung diện thánh.
Ngày trước y rất thích trò rêu rao qua chợ, ném trái cây đầy xe, đá lông nheo với các cô nương xinh xắn ven đường đến đau mí mắt. Nhưng hiện tại không thích nữa, thứ nhất Giang Nam chưa giành lại, không mặt mũi nào, thứ hai là y dần dần bắt đầu không thích loại phù hoa và náo nhiệt đó… chẳng rõ là vì sao, có thể là mệt rồi, cũng có thể là già rồi.
Mà lúc này, Trường Canh đang ở trên đường lên phương Bắc chẳng biết lề mề gì vẫn chưa chịu về. Trường Canh vắng nhà, Cố Quân một mình ở hầu phủ trừ nghe chim chửi đổng ra thì cũng chẳng còn việc gì khác để làm, y không dám thoải mái ăn ngủ làm biếng dăm ba ngày để lấy lại nguyên khí – đó là cách của người thiếu niên, y đã không còn đủ điều kiện này, nếu thật sự buông lỏng sợi dây căng trong lòng, chỉ sợ chờ y không phải tinh thần phơi phới mà là bệnh nặng.
Bởi vậy y vội vàng tới gặp Lý Phong điểm danh rồi chạy đến Giang Bắc.
Trước khi Cố Quân xuất phát, Phụng Hàm công đến nhà bái phỏng.
Phụng Hàm công ngồi xuống ngay cả ngụm trà cũng chưa kịp uống, đã hớt hải lôi Cố Quân đi: “Đại soái, Nhạn vương điện hạ gửi thư, dặn ta trước khi ngài đi, nhất định phải đưa ngài đi xem cái này.”
Cố Quân cười nói: “Sao thế, Phụng Hàm công chế tạo ra đại hải quái à?”
Trương Phụng Hàm cười “khà khà”, ra vẻ bí hiểm không nói gì. Lão nhân gia mấy năm trước còn là lão hủ lậu vẻ mặt không ai tang ma cho, hóa ra là vì nhàn rỗi, mấy năm nay từ sáng đến tối ở trong Linh Xu viện, ngược lại như cây già nở hoa, mặt mày hồng hào, hệt như gặp gỡ một lão thái thái mỹ mạo tú lệ vậy.
Cố Quân đành phải lên xe của lão nhân gia, cũng tự động đảm nhận chức tiểu tư bưng trà rót nước, tránh để Trương Phụng Hàm nước miếng tung tóe làm mình mất nước: “Phụng Hàm công càng già càng dẻo dai, thực sự khiến người ta hâm mộ.”
Trương Phụng Hàm vội nói “không dám” mà nhận chén trà, bộ ria hoa râm vểnh lên, cười nói: “Triều đình dùng được lão già này, ta sống mới có niềm vui, hỏa cơ cương giáp ai cũng chê bẩn, mà ta từ nhỏ đã yêu nghề này, chẳng những yêu, còn có thể yêu ra trò trống, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Cố Quân cân nhắc một chút, cảm thấy cũng có lý, chỉ tiếc đạo lý này không thể áp dụng cho y – Người ta yêu hỏa cơ cương giáp là bình thường, làm quan yêu quan cao lộc hậu cũng là nhân chi thường tình, nhưng đến chỗ y, nếu nói yêu đánh trận yêu giết người… thật sự chẳng giống tiếng người lắm.
Thế nhưng lúc ấy cũng vừa vặn là y tự mình chọn con đường này.
Vì sao?
Cố Quân nhất thời không nghĩ ra, chỉ nhớ lúc nhỏ mình rất ghét ba chữ “đi biên cương” này, bởi vì điều đó có nghĩa là phải chia tay bạn bè, mỗi ngày đều phải nhìn thấy ông cha đáng sợ, ăn không ngon ngủ không yên. Lúc mười mấy tuổi bị đám cựu bộ của phụ thân bắt lên chiến trường, không đợi chút nhiệt huyết thiếu niên lên đầu, trận đầu tiên đã xảy ra một sự cố không lớn không nhỏ… Sau đó, y dần dần quen với cuộc sống ăn cát chốn biên cương, cũng tuổi trẻ khinh cuồng vài năm, cho đến khi nghe Gia Lai chỉ ra chân tướng biến cố Huyền Thiết doanh năm đó, chút xíu mong muốn mở mang bờ cõi ban đầu triệt để tắt lụi, mỗi ngày tựa hồ cũng chỉ là kết thúc chức trách mà thôi.
Khi cả nước chìm trong niềm hân hoan Bắc cương đại thắng, ngày giành lại Giang Nam có lẽ sắp tới, Đại soái tứ cảnh cùng một lão già dở hơi ngồi trên một cỗ xe ngựa tròng trành, để tay lên ngực tự hỏi lựa chọn của mình, hơn nữa nghĩ mãi chẳng ra – Y hồi ức cuộc đời mình một chút, phát hiện rêu rao khắp nơi xuân phong đắc ý giành hết mỹ nhân tâm cũng thế, muốn hào khí ngút trời gót sắt tung hoành, bễ nghễ thiên hạ cũng vậy… đều đã rất nhạt.
Hiện giờ có thể nhớ tới, cơ bản đều là những khi y muốn bỏ gánh.
Đang thất thần thì Trương Phụng Hàm nói: “Đại soái, tới rồi.”
Cố Quân chốc lát đã gom chuyện cũ năm xưa lại, đúng lúc giả bộ rất đỗi chờ mong để lão nhân gia vui: “Còn chưa cho ta biết Linh Xu viện chế tạo ra cái gì?”
Chưa dứt lời, y đột nhiên cảm thấy mặt đất rung một cách kỳ lạ, như có vật khổng lồ lọc cọc đi qua, ngoài xe truyền đến tiếng hò la.
Cố Quân nhảy xuống xe ngựa, sững sờ.
Chỉ thấy một vật khổng lồ thật sự nằm ngang trước mắt, Cố Quân: “… Đây là xe lửa hơi nước đó à?”
Tựa như bản vẽ lật xem ở trạm dịch trong đêm khuya lạnh lẽo nguyên bản sống dậy, trên đầu xe khắc phù điêu bách mã chạy chồm giống như in, trên cùng có một cái đầu ngựa dựng bờm, ngửa đầu ra vẻ hí dài, đằng sau kéo từng toa xe có vẻ chứa được rất nhiều, trang bị phức tạp trên bánh xe lộ ra ngoài, nhìn hoa cả mắt – loại người ngoài nghề như Cố Quân hoàn toàn không phân ra cái nào hữu dụng, cái nào đơn thuần là để trang trí.
“Ray đang xây dựng, đoạn này chỉ dùng chạy thử, không dài.” Trương Phụng Hàm kích động đến rịn mồ hôi mũi, “Cát Thần! Cát Thần đâu rồi?”
Trong cửa sổ sau đầu ngựa thò ra một khuôn mặt tròn xoe: “Dạ, sư phụ! Hầu gia!”
Trương Phụng Hàm: “Cho Đại soái xem xe của chúng ta chạy trông thế nào!”
Cát Thần nghển cổ la lên một tiếng: “Được ạ!”
Nói xong hắn lùi về trong đầu xe, linh xu trẻ tuổi như một con khỉ cầm hai lá cờ ở phía trước múa may một chút, xe hơi nước liền chậm rãi khởi động, mùi tử lưu kim thoang thoảng chỉ Cố Quân có thể nghe được theo hơi nước trên nóc xe bay ra, sau đó còi hú dài một tiếng, nguyên dãy đuôi đằng sau chẳng mảy may ảnh hưởng đến sức hành động của đầu xe, nó vững vàng mà càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh-
Cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Cố Quân.
Đám linh xu điên điên khùng khùng xung quanh lại bắt đầu kêu réo om sòm, Trương Phụng Hàm chỉ có thể cao giọng giữ trật tự: “Quy củ đâu? Quy củ đâu! Trước mặt An Định hầu gia, cho ta chút thể diện được không?”
Không ai nghe ông.
Trương Phụng Hàm đành phải ngượng ngùng quay sang Cố Quân: “Đại soái chê cười rồi, mấy hôm nay chúng vẫn như vậy, xe chạy một lần là hò hét một lần, ai tới cũng vô dụng – Ôi, chẳng giấu gì ngài, thứ này vốn là nhờ quan hệ hải ngoại của Đỗ công để mua bản vẽ với giá cao, chỉ là bọn Tây Dương kia bất kể có xâm phạm triều ta không, đều rất gian trá, giấu vài chiêu đi, bắt đầu từ dọc tuyến vận hà, cho đến giờ đã hỏng vô số huyền thiết tinh thiết, nếu không có Nhạn vương điện hạ âm thầm hỗ trợ, hạng mục này đã sớm bị bên trên gạch bỏ… Đám nhóc này chẳng dễ dàng gì, ngài đừng để ý bọn chúng.”
Cố Quân chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, vẫn nhìn hướng xe lửa hơi nước biến mất không thôi, kỳ thực y cũng rất muốn la hét với đám linh xu bên cạnh, nhưng sợ dọa người ta, đành phải cố trưng ra vẻ chững chạc, lòng lại đã đi theo cỗ xe dài chạy bằng tử lưu kim.
Một đường ray như động mạch dựng lên ven bờ vận hà, Lưỡng Giang không còn là nơi trời cao Hoàng đế xa nữa.
Cố Quân không tự chủ được nhớ tới nguyện cảnh Trường Canh từng nói với mình, “Để hỏa cơ chạy trên mặt đất đều quay về ruộng đồng, trường diên bay trên trời chở đầy lữ nhân bình thường về quê thăm người thân…”
Cố Quân quay đầu lại chân tâm thành ý cười nói với Trương Phụng Hàm: “May là nhiều năm qua ta chưa bỏ gánh, nếu không phải đi đâu để thấy thần vật kiểu này trước tiên?”
Phụng Hàm công hoàn toàn không thể hiểu ý: “Ha ha ha, Đại soái lại đùa rồi.”
Cố Quân không biết sau khi chết trên sử xanh sẽ lưu danh gì cho y, dù sao thì hai lần bình định Tây Vực có y, lúc kinh thành sắp phá có y, lúc Bắc cương quy hàng có y, lúc cỗ xe lửa hơi nước đầu tiên nổ vang rẽ bụi mà đi cũng có y – Vừa nghĩ như thế, sự hoang mang trong lòng trên đường đến đây vậy mà dễ dàng bị giải quyết, tìm được từ đó một chút thú vị “chỗ nào cũng có ta”.
Đầu tháng Năm, Cố Quân lên đường về Nam, nghe ngóng được Nhạn vương đi đường bộ dọc tuyến quan đạo, bèn bỏ ưng, dẫn một đội khinh kỵ cưỡi ngựa đi theo quan đạo, quả nhiên ở vùng Trực Lệ không xa kinh thành lắm, mưu tính đã lâu mà “tình cờ gặp” xa giá Nhạn vương.
Trường Canh không phải cố ý trì hoãn hành trình, y “mài dao không lỡ việc đốn củi”, dọc đường lần lượt gặp hết những người cần gặp, chuẩn bị vừa đến kinh thành thì lập tức không chừa đường mà dấy lên một cơn bão.
Đây là một đoạn đường tính toán kỹ lưỡng, y vốn không chờ mong có thể gặp Cố Quân đến vô ảnh đi vô tung, vừa nghe thủ hạ báo, cơ hồ liền bắn khỏi xe.
Trước mặt người khác làm bộ làm tịch chu toàn lễ phép, vừa vào khách điếm của trạm dịch tạm thời nghỉ chân đóng cửa lại cho mọi người lui hết, Trường Canh liền hận không thể dính vào Cố Quân mà sờ soạng trên dưới một lần: “Sao ngươi lại cưỡi ngựa đi quan đạo? Không thấy mệt à? Ở Bắc cương có bị thương không? Đưa cổ tay cho ta… Gần đây thân thể ăn uống thế nào? Trần Khinh Nhứ có nói gì không?”
Cố Quân dựa vào một bên, nghe y đem lời bình thường dông dài trong thư hỏi ra miệng lần nữa, cũng không sốt ruột, cười tủm tỉm hỏi: “Muốn ta bẩm báo chuyện nào trước?”
Trường Canh bật cười, cũng phát hiện mình kích động quá mức: “Đường xa như vậy, sao không dùng ưng?”
Cố Quân: “Đổi từ trạm dịch trú quân phía trước.”
Trường Canh ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được ngôn ngoại chi ý của Cố Quân, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi là vì…”
“Không phải à? Trên đường chờ chực đã lâu, để chuyên môn đánh cướp Nhạn vương điện hạ.” Cố Quân chống tay hai bên người y, cằm gác lên vai Trường Canh, uể oải nói, “Muốn qua đường này, để lại tiền mãi lộ.”
Trường Canh nuốt nước bọt, tự dưng nhớ tới bàn tay ngàn dặm gửi đến: “Cướp tiền hay cướp sắc? Tiền thì có một vương phủ một biệt viện, có cửa hàng chuyên môn bán vật hiếm lạ, còn có…”
Cố Quân ra vẻ kinh ngạc: “Lắm tiền thế cơ à? Ta mới lần đầu chặn đường đánh cướp đã đụng trúng loại dê béo này, thật là tốt số… Thế ta phải cướp sắc!”
Trường Canh phá lên cười, bất ngờ kéo y xuống, kề tai nói: “Nghĩa phụ, xe hơi nước chắc hẳn người cũng thấy rồi, chuyện đã đáp ứng con thì sao?”
Cố Quân quyết đoán đổi ý: “Ngươi xem cái miệng ta, mới rồi nói nhầm, nói lại lần nữa – Nhóc con, ngươi nên moi tiền ra đi!”
Trường Canh “tủi thân” làm nũng bên tai y: “Không có tiền mặt, tiền mặt đều bị nam nhân của ta cầm đi rượu chè hết rồi, bán mình thế vào không được sao?”
Y ở đại doanh Lưỡng Giang mấy tháng, sắp bị nhiễm khẩu âm, không biết từ đâu học được chất giọng êm dịu như hơi nước phả vào mũi, bốn chữ “nam nhân của ta” kéo thật dài chui vào tai, khiến lưng Cố Quân ngứa ngáy, đối với loại “tâm can” này một chút biện pháp cũng chẳng có, đành phải muốn gì cho nấy.
Đáng tiếc chỉ có một đêm thân mật vội vàng, hôm sau cả hai đều phải thu dọn hành trang mà đi qua nhau, một lên phương Bắc một về phương Nam, giống như thay ca vậy.
Nhạn vương chính thức về triều, trùng chưởng Sở quân cơ.
Phương Khâm thì im lặng chuẩn bị hai bản tấu, nếu Nhạn vương xử trí việc phong hỏa phiếu bất lực, hắn sẽ tố Nhạn vương hại nước hại dân, năm đó tầm nhìn hạn hẹp thúc đẩy phong hỏa phiếu, đến mức tạo thành loạn cục hiện giờ, lại mượn đề phát huy, có lẽ có thể phế trừ mấy lần cải cách lại trị của Nhạn vương, khôi phục nguyên trạng triều đình lộn xộn loại người nào cũng có này.
Nếu những cự cổ không nể Hộ bộ đó sau khi Nhạn vương ra mặt lại nghe theo, thành công xử lý xong việc phong hỏa phiếu, vậy cũng có đầy điều để chỉ trích – Chẳng phải Nhạn vương luôn khoe khoang mình không đảng không bè, cương trực công chính à, Phương Khâm biết y và bọn Đỗ Vạn Toàn sớm có mật mưu, chỉ là chưa bắt được thóp, lần này vừa vặn lôi hết ra nói – Đường đường Thân vương, trăm phương ngàn kế chuyển dời đại quyền tài chính quốc gia vào tay đám thương nhân dã tâm bừng bừng… thậm chí mấy lần ra khơi, với người Tây Dương cũng có liên hệ, là có toan tính gì?
Phương Khâm hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt không định để Nhạn vương cựa mình – trên đại triều hội lúc cùng Nhạn vương đi lướt qua gật đầu chào hỏi, Phương Khâm cảm giác được, Nhạn vương cũng không định bỏ qua cho hắn.
Đến đây thì mười tám bộ lạc không tiến cống cho triều đình nữa, thống nhất quy vào thuế bình thường, vùng mỏ tử lưu kim mênh mông ngàn dặm do triều đình chuyên môn thành lập cơ cấu, phụ trách khai thác vận chuyển.
Đại Lương toàn quốc ăn mừng.
Thẩm Dịch tạm thời ở lại bàn giao, Cố Quân phải về kinh phục mệnh, Tào Nương Tử đi cùng y, Trần Khinh Nhứ mới dập lại trọn bản bí thuật của thần nữ, còn chưa kịp tiêu hóa, cũng cáo từ muốn về Trần gia.
Trước khi đi, Cố Quân gọi nàng ra một góc, mới đầu muốn hỏi Ô Nhĩ Cốt có nắm chắc giải được hay không, sau đó lại cảm thấy hỏi cũng bằng thừa, người ổn thỏa như Trần Khinh Nhứ chắc chắn sẽ không khẳng định trước, cùng lắm là một câu “cố hết sức”, vậy thì cũng chẳng còn gì để nói, rốt cuộc hết sức trịnh trọng cảm tạ Trần Khinh Nhứ, lại nói: “Nhờ cả vào Trần cô nương.”
Trần Khinh Nhứ nghiêng người không dám nhận lễ, phá lệ giải thích: “Mấy hôm nay Tiểu Tào đã giúp ta dịch lại rất nhiều, vu và độc trong bí thuật của thần nữ không tách rời, rất nhiều phương pháp khó bề tưởng tượng là mang tính nghi thức, cái nào quả thực có thâm ý, cái nào lời nói vô căn, ta nhất thời cũng rất khó xác định, Đại soái hãy cho ta một chút thời gian.”
Cố Quân vội nói không sao.
Trần Khinh Nhứ lại lấy ra một phong thư dán kỹ, dặn dò: “Đây đều là mấy phương thuốc điều dưỡng, dùng một hai lần không có tác dụng, phải dựa vào thời gian chậm rãi điều dưỡng, Đại soái thiếu quá nhiều, có chút ít còn hơn không, loại thuốc thường dùng vô luận thế nào cũng phải tiết chế.”
Cố Quân gật đầu nhận lấy, ngẩng đầu lên vừa vặn liếc thấy Thẩm Dịch bên kia mỏi mắt trông mong.
Thẩm Dịch trợn mắt nhìn y, quen nhau nhiều năm, Cố Quân mới lần đầu biết ánh mắt Thẩm Quý Bình cũng linh động đến độ biết mắng người – y từ trong mắt Thẩm Dịch nhìn thấy mồn một nỗi phẫn uất “hai ngươi ở đâu ra lắm lời muốn nói như vậy”.
Cố Quân lườm Thẩm Dịch một cái, nghĩ bụng: “Chính ngươi đứng ngoài nhìn không, chẳng lẽ trông chờ đại cô nương trời sinh kiệm lời chủ động bắt chuyện với ngươi? Thật đúng là phế vật năm nào cũng có, mà năm nay đặc biệt nhiều.”
Hai người cách không dùng ánh mắt chém giết nhau giây lát, rốt cuộc, Thẩm Dịch không nhịn được đi tới, thoạt tiên không vui nói với Cố Quân: “Đại soái, cần phải đi rồi, đừng để lỡ thời gian.”
Sau đó lại ngại ngùng chuyển hướng sang Trần Khinh Nhứ.
Cố Quân chẳng thèm nhìn cái vẻ đần độn đó của y, dùng roi ngựa quất nhẹ lưng Thẩm Dịch, lên ngựa rời đi.
Khi Cố Quân về kinh phục mệnh, lão bách tính đã nghe nói từ trước, truyền tai nhau, cho đến hôm ấy, đầu đường cuối ngõ chật ních người đứng chờ để được thấy phong thái tướng quân Huyền Thiết doanh, không ngờ đợi cả buổi chẳng thấy gì cả – từ trạm dịch và bên phía Bắc đại doanh đi bộ tới, chỉ có mấy quan văn đại diện cho triều đình tiếp nhận đầu hàng dẫn nguyên trú quân Bắc cương, nguyên trú quân Trung Nguyên và một vị tham tướng không nổi danh của Huyền Thiết doanh, Cố Quân đêm hôm trước đã tự mình tìm đại cỗ xe ngựa nhỏ không mấy gây chú ý mà về nhà, hôm sau vào thẳng hoàng cung diện thánh.
Ngày trước y rất thích trò rêu rao qua chợ, ném trái cây đầy xe, đá lông nheo với các cô nương xinh xắn ven đường đến đau mí mắt. Nhưng hiện tại không thích nữa, thứ nhất Giang Nam chưa giành lại, không mặt mũi nào, thứ hai là y dần dần bắt đầu không thích loại phù hoa và náo nhiệt đó… chẳng rõ là vì sao, có thể là mệt rồi, cũng có thể là già rồi.
Mà lúc này, Trường Canh đang ở trên đường lên phương Bắc chẳng biết lề mề gì vẫn chưa chịu về. Trường Canh vắng nhà, Cố Quân một mình ở hầu phủ trừ nghe chim chửi đổng ra thì cũng chẳng còn việc gì khác để làm, y không dám thoải mái ăn ngủ làm biếng dăm ba ngày để lấy lại nguyên khí – đó là cách của người thiếu niên, y đã không còn đủ điều kiện này, nếu thật sự buông lỏng sợi dây căng trong lòng, chỉ sợ chờ y không phải tinh thần phơi phới mà là bệnh nặng.
Bởi vậy y vội vàng tới gặp Lý Phong điểm danh rồi chạy đến Giang Bắc.
Trước khi Cố Quân xuất phát, Phụng Hàm công đến nhà bái phỏng.
Phụng Hàm công ngồi xuống ngay cả ngụm trà cũng chưa kịp uống, đã hớt hải lôi Cố Quân đi: “Đại soái, Nhạn vương điện hạ gửi thư, dặn ta trước khi ngài đi, nhất định phải đưa ngài đi xem cái này.”
Cố Quân cười nói: “Sao thế, Phụng Hàm công chế tạo ra đại hải quái à?”
Trương Phụng Hàm cười “khà khà”, ra vẻ bí hiểm không nói gì. Lão nhân gia mấy năm trước còn là lão hủ lậu vẻ mặt không ai tang ma cho, hóa ra là vì nhàn rỗi, mấy năm nay từ sáng đến tối ở trong Linh Xu viện, ngược lại như cây già nở hoa, mặt mày hồng hào, hệt như gặp gỡ một lão thái thái mỹ mạo tú lệ vậy.
Cố Quân đành phải lên xe của lão nhân gia, cũng tự động đảm nhận chức tiểu tư bưng trà rót nước, tránh để Trương Phụng Hàm nước miếng tung tóe làm mình mất nước: “Phụng Hàm công càng già càng dẻo dai, thực sự khiến người ta hâm mộ.”
Trương Phụng Hàm vội nói “không dám” mà nhận chén trà, bộ ria hoa râm vểnh lên, cười nói: “Triều đình dùng được lão già này, ta sống mới có niềm vui, hỏa cơ cương giáp ai cũng chê bẩn, mà ta từ nhỏ đã yêu nghề này, chẳng những yêu, còn có thể yêu ra trò trống, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Cố Quân cân nhắc một chút, cảm thấy cũng có lý, chỉ tiếc đạo lý này không thể áp dụng cho y – Người ta yêu hỏa cơ cương giáp là bình thường, làm quan yêu quan cao lộc hậu cũng là nhân chi thường tình, nhưng đến chỗ y, nếu nói yêu đánh trận yêu giết người… thật sự chẳng giống tiếng người lắm.
Thế nhưng lúc ấy cũng vừa vặn là y tự mình chọn con đường này.
Vì sao?
Cố Quân nhất thời không nghĩ ra, chỉ nhớ lúc nhỏ mình rất ghét ba chữ “đi biên cương” này, bởi vì điều đó có nghĩa là phải chia tay bạn bè, mỗi ngày đều phải nhìn thấy ông cha đáng sợ, ăn không ngon ngủ không yên. Lúc mười mấy tuổi bị đám cựu bộ của phụ thân bắt lên chiến trường, không đợi chút nhiệt huyết thiếu niên lên đầu, trận đầu tiên đã xảy ra một sự cố không lớn không nhỏ… Sau đó, y dần dần quen với cuộc sống ăn cát chốn biên cương, cũng tuổi trẻ khinh cuồng vài năm, cho đến khi nghe Gia Lai chỉ ra chân tướng biến cố Huyền Thiết doanh năm đó, chút xíu mong muốn mở mang bờ cõi ban đầu triệt để tắt lụi, mỗi ngày tựa hồ cũng chỉ là kết thúc chức trách mà thôi.
Khi cả nước chìm trong niềm hân hoan Bắc cương đại thắng, ngày giành lại Giang Nam có lẽ sắp tới, Đại soái tứ cảnh cùng một lão già dở hơi ngồi trên một cỗ xe ngựa tròng trành, để tay lên ngực tự hỏi lựa chọn của mình, hơn nữa nghĩ mãi chẳng ra – Y hồi ức cuộc đời mình một chút, phát hiện rêu rao khắp nơi xuân phong đắc ý giành hết mỹ nhân tâm cũng thế, muốn hào khí ngút trời gót sắt tung hoành, bễ nghễ thiên hạ cũng vậy… đều đã rất nhạt.
Hiện giờ có thể nhớ tới, cơ bản đều là những khi y muốn bỏ gánh.
Đang thất thần thì Trương Phụng Hàm nói: “Đại soái, tới rồi.”
Cố Quân chốc lát đã gom chuyện cũ năm xưa lại, đúng lúc giả bộ rất đỗi chờ mong để lão nhân gia vui: “Còn chưa cho ta biết Linh Xu viện chế tạo ra cái gì?”
Chưa dứt lời, y đột nhiên cảm thấy mặt đất rung một cách kỳ lạ, như có vật khổng lồ lọc cọc đi qua, ngoài xe truyền đến tiếng hò la.
Cố Quân nhảy xuống xe ngựa, sững sờ.
Chỉ thấy một vật khổng lồ thật sự nằm ngang trước mắt, Cố Quân: “… Đây là xe lửa hơi nước đó à?”
Tựa như bản vẽ lật xem ở trạm dịch trong đêm khuya lạnh lẽo nguyên bản sống dậy, trên đầu xe khắc phù điêu bách mã chạy chồm giống như in, trên cùng có một cái đầu ngựa dựng bờm, ngửa đầu ra vẻ hí dài, đằng sau kéo từng toa xe có vẻ chứa được rất nhiều, trang bị phức tạp trên bánh xe lộ ra ngoài, nhìn hoa cả mắt – loại người ngoài nghề như Cố Quân hoàn toàn không phân ra cái nào hữu dụng, cái nào đơn thuần là để trang trí.
“Ray đang xây dựng, đoạn này chỉ dùng chạy thử, không dài.” Trương Phụng Hàm kích động đến rịn mồ hôi mũi, “Cát Thần! Cát Thần đâu rồi?”
Trong cửa sổ sau đầu ngựa thò ra một khuôn mặt tròn xoe: “Dạ, sư phụ! Hầu gia!”
Trương Phụng Hàm: “Cho Đại soái xem xe của chúng ta chạy trông thế nào!”
Cát Thần nghển cổ la lên một tiếng: “Được ạ!”
Nói xong hắn lùi về trong đầu xe, linh xu trẻ tuổi như một con khỉ cầm hai lá cờ ở phía trước múa may một chút, xe hơi nước liền chậm rãi khởi động, mùi tử lưu kim thoang thoảng chỉ Cố Quân có thể nghe được theo hơi nước trên nóc xe bay ra, sau đó còi hú dài một tiếng, nguyên dãy đuôi đằng sau chẳng mảy may ảnh hưởng đến sức hành động của đầu xe, nó vững vàng mà càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh-
Cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Cố Quân.
Đám linh xu điên điên khùng khùng xung quanh lại bắt đầu kêu réo om sòm, Trương Phụng Hàm chỉ có thể cao giọng giữ trật tự: “Quy củ đâu? Quy củ đâu! Trước mặt An Định hầu gia, cho ta chút thể diện được không?”
Không ai nghe ông.
Trương Phụng Hàm đành phải ngượng ngùng quay sang Cố Quân: “Đại soái chê cười rồi, mấy hôm nay chúng vẫn như vậy, xe chạy một lần là hò hét một lần, ai tới cũng vô dụng – Ôi, chẳng giấu gì ngài, thứ này vốn là nhờ quan hệ hải ngoại của Đỗ công để mua bản vẽ với giá cao, chỉ là bọn Tây Dương kia bất kể có xâm phạm triều ta không, đều rất gian trá, giấu vài chiêu đi, bắt đầu từ dọc tuyến vận hà, cho đến giờ đã hỏng vô số huyền thiết tinh thiết, nếu không có Nhạn vương điện hạ âm thầm hỗ trợ, hạng mục này đã sớm bị bên trên gạch bỏ… Đám nhóc này chẳng dễ dàng gì, ngài đừng để ý bọn chúng.”
Cố Quân chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, vẫn nhìn hướng xe lửa hơi nước biến mất không thôi, kỳ thực y cũng rất muốn la hét với đám linh xu bên cạnh, nhưng sợ dọa người ta, đành phải cố trưng ra vẻ chững chạc, lòng lại đã đi theo cỗ xe dài chạy bằng tử lưu kim.
Một đường ray như động mạch dựng lên ven bờ vận hà, Lưỡng Giang không còn là nơi trời cao Hoàng đế xa nữa.
Cố Quân không tự chủ được nhớ tới nguyện cảnh Trường Canh từng nói với mình, “Để hỏa cơ chạy trên mặt đất đều quay về ruộng đồng, trường diên bay trên trời chở đầy lữ nhân bình thường về quê thăm người thân…”
Cố Quân quay đầu lại chân tâm thành ý cười nói với Trương Phụng Hàm: “May là nhiều năm qua ta chưa bỏ gánh, nếu không phải đi đâu để thấy thần vật kiểu này trước tiên?”
Phụng Hàm công hoàn toàn không thể hiểu ý: “Ha ha ha, Đại soái lại đùa rồi.”
Cố Quân không biết sau khi chết trên sử xanh sẽ lưu danh gì cho y, dù sao thì hai lần bình định Tây Vực có y, lúc kinh thành sắp phá có y, lúc Bắc cương quy hàng có y, lúc cỗ xe lửa hơi nước đầu tiên nổ vang rẽ bụi mà đi cũng có y – Vừa nghĩ như thế, sự hoang mang trong lòng trên đường đến đây vậy mà dễ dàng bị giải quyết, tìm được từ đó một chút thú vị “chỗ nào cũng có ta”.
Đầu tháng Năm, Cố Quân lên đường về Nam, nghe ngóng được Nhạn vương đi đường bộ dọc tuyến quan đạo, bèn bỏ ưng, dẫn một đội khinh kỵ cưỡi ngựa đi theo quan đạo, quả nhiên ở vùng Trực Lệ không xa kinh thành lắm, mưu tính đã lâu mà “tình cờ gặp” xa giá Nhạn vương.
Trường Canh không phải cố ý trì hoãn hành trình, y “mài dao không lỡ việc đốn củi”, dọc đường lần lượt gặp hết những người cần gặp, chuẩn bị vừa đến kinh thành thì lập tức không chừa đường mà dấy lên một cơn bão.
Đây là một đoạn đường tính toán kỹ lưỡng, y vốn không chờ mong có thể gặp Cố Quân đến vô ảnh đi vô tung, vừa nghe thủ hạ báo, cơ hồ liền bắn khỏi xe.
Trước mặt người khác làm bộ làm tịch chu toàn lễ phép, vừa vào khách điếm của trạm dịch tạm thời nghỉ chân đóng cửa lại cho mọi người lui hết, Trường Canh liền hận không thể dính vào Cố Quân mà sờ soạng trên dưới một lần: “Sao ngươi lại cưỡi ngựa đi quan đạo? Không thấy mệt à? Ở Bắc cương có bị thương không? Đưa cổ tay cho ta… Gần đây thân thể ăn uống thế nào? Trần Khinh Nhứ có nói gì không?”
Cố Quân dựa vào một bên, nghe y đem lời bình thường dông dài trong thư hỏi ra miệng lần nữa, cũng không sốt ruột, cười tủm tỉm hỏi: “Muốn ta bẩm báo chuyện nào trước?”
Trường Canh bật cười, cũng phát hiện mình kích động quá mức: “Đường xa như vậy, sao không dùng ưng?”
Cố Quân: “Đổi từ trạm dịch trú quân phía trước.”
Trường Canh ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được ngôn ngoại chi ý của Cố Quân, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi là vì…”
“Không phải à? Trên đường chờ chực đã lâu, để chuyên môn đánh cướp Nhạn vương điện hạ.” Cố Quân chống tay hai bên người y, cằm gác lên vai Trường Canh, uể oải nói, “Muốn qua đường này, để lại tiền mãi lộ.”
Trường Canh nuốt nước bọt, tự dưng nhớ tới bàn tay ngàn dặm gửi đến: “Cướp tiền hay cướp sắc? Tiền thì có một vương phủ một biệt viện, có cửa hàng chuyên môn bán vật hiếm lạ, còn có…”
Cố Quân ra vẻ kinh ngạc: “Lắm tiền thế cơ à? Ta mới lần đầu chặn đường đánh cướp đã đụng trúng loại dê béo này, thật là tốt số… Thế ta phải cướp sắc!”
Trường Canh phá lên cười, bất ngờ kéo y xuống, kề tai nói: “Nghĩa phụ, xe hơi nước chắc hẳn người cũng thấy rồi, chuyện đã đáp ứng con thì sao?”
Cố Quân quyết đoán đổi ý: “Ngươi xem cái miệng ta, mới rồi nói nhầm, nói lại lần nữa – Nhóc con, ngươi nên moi tiền ra đi!”
Trường Canh “tủi thân” làm nũng bên tai y: “Không có tiền mặt, tiền mặt đều bị nam nhân của ta cầm đi rượu chè hết rồi, bán mình thế vào không được sao?”
Y ở đại doanh Lưỡng Giang mấy tháng, sắp bị nhiễm khẩu âm, không biết từ đâu học được chất giọng êm dịu như hơi nước phả vào mũi, bốn chữ “nam nhân của ta” kéo thật dài chui vào tai, khiến lưng Cố Quân ngứa ngáy, đối với loại “tâm can” này một chút biện pháp cũng chẳng có, đành phải muốn gì cho nấy.
Đáng tiếc chỉ có một đêm thân mật vội vàng, hôm sau cả hai đều phải thu dọn hành trang mà đi qua nhau, một lên phương Bắc một về phương Nam, giống như thay ca vậy.
Nhạn vương chính thức về triều, trùng chưởng Sở quân cơ.
Phương Khâm thì im lặng chuẩn bị hai bản tấu, nếu Nhạn vương xử trí việc phong hỏa phiếu bất lực, hắn sẽ tố Nhạn vương hại nước hại dân, năm đó tầm nhìn hạn hẹp thúc đẩy phong hỏa phiếu, đến mức tạo thành loạn cục hiện giờ, lại mượn đề phát huy, có lẽ có thể phế trừ mấy lần cải cách lại trị của Nhạn vương, khôi phục nguyên trạng triều đình lộn xộn loại người nào cũng có này.
Nếu những cự cổ không nể Hộ bộ đó sau khi Nhạn vương ra mặt lại nghe theo, thành công xử lý xong việc phong hỏa phiếu, vậy cũng có đầy điều để chỉ trích – Chẳng phải Nhạn vương luôn khoe khoang mình không đảng không bè, cương trực công chính à, Phương Khâm biết y và bọn Đỗ Vạn Toàn sớm có mật mưu, chỉ là chưa bắt được thóp, lần này vừa vặn lôi hết ra nói – Đường đường Thân vương, trăm phương ngàn kế chuyển dời đại quyền tài chính quốc gia vào tay đám thương nhân dã tâm bừng bừng… thậm chí mấy lần ra khơi, với người Tây Dương cũng có liên hệ, là có toan tính gì?
Phương Khâm hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt không định để Nhạn vương cựa mình – trên đại triều hội lúc cùng Nhạn vương đi lướt qua gật đầu chào hỏi, Phương Khâm cảm giác được, Nhạn vương cũng không định bỏ qua cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.