Chương 155: Phương Bắc
Priest
09/07/2020
Chỉ trong một đêm, biến động bất ngờ.
Quốc cữu Vương Quả vinh sủng hai triều bị hạ ngục, nội thị trong cung dính dáng với lão rất nhiều, lần lượt bị lôi ra thẩm tra, trong cửu trùng cung khuyết lòng người hoảng sợ, nhổ củ cải kéo cả bùn lên mà tra ra một đống có và không, cựu án của Huyền Thiết doanh cũng không tránh khỏi bị lật lại, cây đổ bầy khỉ tan, cả triều đều bận phủi sạch quan hệ với nhà họ Vương, chỉ sợ dính một chút tội liên đới.
Mà sứ tiết man tộc ác ý làm loạn bị bí mật giam giữ, Bắc đại doanh luân phiên tuần tra, trận địa sẵn sàng chờ địch.
Nhưng kết quả cuối cùng của việc này ngay cả Phương Khâm cũng không liệu được-
Nhạn thân vương cái đinh trong mắt hắn lại từ chức quan, mà Hoàng đế Long An còn chuẩn!
Phương Khâm sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên biết “thế sự khó liệu” là gì, khi hắn trăm phương ngàn kế muốn đối phó Nhạn thân vương, người ta sống khỏe re, lại suýt nữa lôi mình vào, lần này hắn hoàn toàn không định chen vào, hấp tấp phủi sạch quan hệ với Vương Quả, không tiếc đứng ở bên đối thủ… Kết quả lại thần xui quỷ khiến được như nguyện vọng!
Khó trách người xưa nói “Đế vương tâm thuật, thần quỷ bất ngôn”.
Đêm ấy đổ một trận tuyết rất to, trên hoa mai của hầu phủ kết một lớp sương trong suốt lóng lánh, ngưng đọng màu sắc trong đó, đẹp vô cùng.
Xe ngựa của người về đậu ở cổng, trên cửa hầu phủ mở hình chữ bát, đèn măng-sông bị tuyết phủ vẫn tận trung chức thủ hắt xuống một khoảng sáng nhỏ, thiết khôi lỗi giữ cửa sau một tiếng ngân dài “cót két” xoay người đi, hơi nước lặng lẽ bay ra, cửa phủ mở rộng.
Cố Quân nhảy xuống xe, xua tay với Hoắc Đan, tự mình vén màn xe nói: “Đưa tay cho ta.”
Vết thương Trường Canh cứa bằng ngân đao nhìn đáng sợ nhưng kỳ thực chưa hề thương gân động cốt, cho dù Trần Khinh Nhứ mặc kệ y, với thể chất của Ô Nhĩ Cốt cũng sẽ nhanh chóng kết vảy, đã sớm chẳng bị cái quái gì nữa rồi.
Song đối mặt với Cố Quân, không có việc y cũng sẽ tìm việc.
Trường Canh làm bộ làm tịch vịn tay Cố Quân xuống xe, thuận thế như không xương lao tới bám cứng tay và vai Cố Quân, nắm chặt tới mức hất không ra, cũng chẳng biết vết thương kiểu gì có thể giúp công lực tiến nhanh như thế.
Cố Quân biết y giả bộ, cũng biết y quả thật bị uất ức, không nhẫn tâm trách móc nặng nề, chỉ dùng tay vỗ nhẹ lưng Trường Canh, kéo áo choàng bọc lấy y, rảo bước vào cổng.
Hai người cuốn theo gió lạnh vào nhà, làm con chim trong lồng treo trên cửa sổ lạnh đến tỉnh lại.
Con chim kia đang say giấc nồng, bị gió lạnh thổi run lên, mất giấc ngủ tức quá mở miệng chửi luôn: “Khốn nạn, lạnh chết cha nó rồi… quác… quác quác… Cát tường như ý! Trăng tròn hoa thắm! Tiền vào như nước! Muốn sao được vậy!”
Cố Quân: “…”
Y và thần điểu này nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc, con chim kia xấu hổ giơ một cánh lên che mặt, giống như cũng biết hình tượng khúm núm nịnh bợ của mình hiện giờ không mấy vẻ vang, chẳng còn mặt mũi gặp ai.
Trường Canh ở bên cạnh cười khẽ, Cố đại tướng quân xem như phục rồi.
“Lạnh đến đỏ bừng cả mặt,” Cố Quân sờ cằm Trường Canh, “Chịu một đao còn mất chức quan mà vui như vậy hả? Mau thay quần áo đi.”
“Không có chức quan càng nhẹ người, Trường Canh ý tứ sâu xa cười một tiếng, quay đi thay quần áo khô mát, sau đó ngồi bên cửa sổ, tóm con chim kia lại vuốt lông, con chim bị y vuốt ve đến run bần bật, sợ chết khiếp, “Này, Tử Hi à, nếu ta thật sự là do Hồ Cách Nhĩ đẻ ra, thế cha ta là ai?”
Cố Quân: “Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Trường Canh điềm nhiên cười nói: “Hắn tuyệt đối không phải người man, nếu không lúc ấy đã đi cùng bà ta rồi, nhưng nhất định quan hệ với man nữ không hời hợt, rất có thể tham dự vào chuyện vạch kế cho man phi lẩn trốn, sau đó tiếp quản thế lực người man trong kinh thành và cung cấm… Cho đến thời điểm kinh thành bị bao vây mới lộ ra dấu vết.”
Người y nói là Liễu Si đại sư, giống với phỏng đoán ban đầu của Thẩm Dịch.
Năm đó bị y tự tay bắn chết.
Cố Quân chẳng hề để ý mà bình luận: “Ngươi nói người Đông Doanh? Người Đông Doanh không cao được như ngươi, nhưng nếu mai kia ngươi thực sự biến thành xấu xí như lão hòa thượng miệng quạ đen đó, thì ta không thèm ngươi nữa đâu.”
Trường Canh nở nụ cười trong im lặng.
Cố Quân: “Ta đi kêu người nấu canh gừng, đừng để cảm lạnh.”
Trường Canh nghe vậy nhảy vọt lên, nhét con chim về lại lồng, với tay kéo một tấm vải đen to che lên, xấu xa nói: “Xua hàn không nhất định phải uống thứ đó, cứ để ta!”
Lúc này, người man mới bị thẩm qua một vòng bị giải vào thiên lao vây chặt mấy tầng.
Sứ giả man tộc bị đẩy vào nơi tối tăm ngột ngạt quay đầu lại, vừa vặn chạm tầm mắt Thẩm Dịch trên lưng ngựa, ánh mắt ấy khiến Thẩm Dịch căng thẳng.
Sứ tiết man tộc nhìn y thoáng nở nụ cười quỷ dị, đoạn ngâm nga một khúc ca: “Tinh linh sạch sẽ nhất, thiên phong cũng muốn hôn góc váy nàng…”
Họ ở thảo nguyên lâu năm, mỗi người đều có chất giọng tốt to rõ, giọng nam ấy hơi trầm thấp, quanh quẩn trong gió tuyết, có sự bi tráng đau buồn của sói hoang cùng đường, người đi tiếng ca còn vọng vang.
Thẩm Dịch cau mày nghe một lát, nghe thấy mùi đổi dời theo thời gian mà đến.
Tử lưu kim lặng lẽ cháy trong hộp vàng của mấy bộ trọng giáp đang tuần tra quanh thiên lao, từ bên ngoài có thể nhìn thấy một chút quầng sáng màu tím, hơi nước bay giữa trời băng đất tuyết, chớp mắt lác đác tan hết, thảo nguyên, phi mã, đao thương kiếm kích và xuy tiễn trường mâu nguyên thủy, nhất tịnh mất màu, đọng lại trong bóng lưng nặng nề đen sì như thiết khôi lỗi của trọng giáp.
Thẩm Dịch đột nhiên có cảm giác, như là một thời đại đang đi đến kết thúc ngay trước mắt y vậy.
Song y chỉ cảm khái chốc lát, mau chóng định thần lại, xốc hết mười phần tinh thần – nếu phỏng đoán của Cố Quân đúng, vậy nội bộ mười tám bộ lạc rất có thể đã chia rẽ, thời cơ chiến đấu thế này quyết không thể bỏ qua, phương Bắc rất có thể phải lập tức chiến tranh rồi.
Thẩm Dịch vừa dạo qua một vòng ngoài thiên lao, đang chuẩn bị đi về, thì đột nhiên một bóng trắng thoáng qua không xa, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy là mình hoa mắt. Nếu không phải Thẩm Dịch nhiều năm trên chiến trường tôi luyện ra trực giác nhạy bén thì cơ hồ không phát hiện được.
Thẩm Dịch dùng tay ra hiệu cho mấy vệ binh không hay biết gì ở quanh đó, dẫn đầu cầm cát phong nhận tiến vào thiên lao. Y càng đi càng kinh hãi, trên mặt đất vậy mà ngay cả một dấu chân cũng không có, thiên lao trống trải im ắng, hai lao đầu canh cửa thì một ngồi một đứng, đờ đẫn bất động, nhìn kỹ mới thấy đã lặng yên ngất đi.
Đột nhiên, sau đầu Thẩm Dịch chợt truyền đến một trận gió nhẹ, y lao về phía trước theo bản năng, đưa tay rút cát phong nhận sau lưng, vung về phía sau – bị hụt.
“Keng” khẽ một tiếng, cát phong nhận chạm phải thứ nào đó đặc biệt nhẹ, Thẩm Dịch không hề quay đầu lại lao về phía trước, đến góc nhảy lên, hai chân mượn lực trên tường, cả người lật lại, túm góc áo kẻ đột nhập, y thuận thế kéo xuống, mạng che trên mặt người nọ bất ngờ bị lôi xuống, lại là Trần Khinh Nhứ.
Thẩm Dịch: “…”
Y cơ bản không biết mình hạ đất thế nào, đần thối há hốc miệng, suýt nữa trẹo chân.
Ngay sau đó, bên kia vọng tới tiếng bước chân dồn dập, là vệ binh Bắc đại doanh đi theo, Thẩm Dịch định thần lại, mau chóng lắc đầu với Trần Khinh Nhứ, đẩy nàng vào một góc khuất sáng, kế đó điềm nhiên cất cát phong nhận, quay người thong thả bước ra.
Vệ binh: “Thẩm tướng quân, sao vậy?”
Thẩm Dịch nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta nhất thời nhìn lầm, người man kia thủ đoạn quỷ quyệt, bảo các huynh đệ cảnh giác một chút.”
Chúng vệ binh không nghi ngờ y, mau chóng xếp thành mấy đội, tản đi nơi khác tuần tra.
Thẩm Dịch đứng tại chỗ một lát để bình tĩnh lại, hít sâu mấy hơi liền, tim muốn nhảy ra.
Một lúc lâu sau, y lặng lẽ lau sạch đợt mồ hôi lạnh thứ hai trên tay, quay sang chỗ Trần Khinh Nhứ ẩn thân: “Sao Trần cô nương lại ở đây?”
Trần Khinh Nhứ tới để gặp sứ tiết man tộc, nàng không muốn từ bỏ một chút manh mối của Ô Nhĩ Cốt, trước lúc đến đã nói với Trường Canh, Trường Canh vốn định nhờ người trong quân hỗ trợ, nhưng Trần Khinh Nhứ tự mình cân nhắc một chút, cho rằng mình không định cướp tù, chỉ là nhân đêm lẻn vào thiên lao đi một vòng, vấn đề hẳn không lớn, chuyện Ô Nhĩ Cốt nên càng ít người biết càng tốt.
Nàng thật sự không liệu được mình sẽ bị bắt, còn là người quen bắt, lập tức xấu hổ chắp tay nói: “Đa tạ tướng quân thủ hạ lưu tình, ta đến thiên lao là muốn xác định với sứ tiết man tộc vài việc – Thẩm tướng quân có thể xem cái này.”
Nói xong, nàng lấy từ trong lòng ra một phong thư tay của Trường Canh, trên đóng tư ấn của Cố Quân, đây là Nhạn vương mượn thế Cố Quân mở cửa sau cho nàng, Trần Khinh Nhứ ban đầu không định nhận, lúc này mới âm thầm lấy làm may mắn, may mà có thứ như vậy, không thì khó mà giải thích được.
Phong thư này nàng vẫn cất trong ngực, còn đượm hơi ấm, lúc nhận tay Thẩm Dịch run lẩy bẩy, như thể nằm mơ mà xem một lần, thật đúng là từng chữ đều như mây khói thoảng qua, một giọt mực cũng có thể tiến vào bộ óc cháy khét của y.
Thẩm Dịch ở cùng Trần Khinh Nhứ trong căn phòng nhỏ hẹp, thế mà chẳng dám ngẩng đầu nhìn người ta.
Trần Khinh Nhứ thấy y một lúc lâu không nói gì, liền nhắc nhở: “Bên trên có tư ấn của Cố hầu gia đấy.”
Thẩm Dịch như vừa tỉnh mộng: “A… À, phải, thế cô cẩn thận một chút, ơ… mời vào.”
Trần Khinh Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đi vào thiên lao, đi vài bước phát hiện Thẩm Dịch vẫn chưa đuổi theo, lại nói: “Nếu tướng quân không yên tâm thì có thể đi cùng.”
Thẩm Dịch tiếc chữ như vàng gật đầu một cái: “Ừm, quấy rầy.”
Nói xong, y cũng chỉ im lặng theo cách Trần Khinh Nhứ năm bước, thở mạnh cũng không dám, còn yên lặng hơn cả thiết khôi lỗi không có sinh mệnh. Trong thiên lao tối đen như mực, Trần Khinh Nhứ cũng không nhìn thấy mặt Thẩm Dịch đỏ thành đít khỉ, trong lòng còn đang ngạc nhiên – Không phải đều nói vật họp theo loài à? Sao bên cạnh An Định hầu còn có một người đứng đắn cổ hủ như vậy?
Hai người không chuyện trò gì mà đi thẳng đến trước gian đơn của sứ tiết man tộc, Thẩm Dịch rốt cuộc mở cái miệng tôn quý, nói như đếm chữ: “Người này tên Xích Khố Do, là tâm phúc của Lang vương Gia Lai.”
Y đột nhiên lên tiếng như xác chết vùng dậy, Trần Khinh Nhứ giật nảy mình, đầu ngón tay tức khắc lóe ngân quang, suýt nữa lấy hung khí ra. Thẩm Dịch đương nhiên nhìn thấy, ảo não ngậm miệng lại, càng không dám lên tiếng.
Lúc này, vẫn là kẻ địch giải cứu Thẩm tướng quân sắp chui vào qua kẽ tường thiên lao, Xích Khố Do trong gian đơn nghe y giới thiệu liền thong thả tiếp lời: “Người khác đều nói ta là phản đồ bên cạnh Lang vương, vị tướng quân này trái lại tuệ nhãn như đuốc.”
Thẩm Dịch vừa gặp hắn thì mồm mép liền lưu loát hơn: “Phản đồ? Nói vậy đồn đãi quý bộ nhị vương tử soán vị là thật?”
Xích Khố Do lắc đầu, đến nông nỗi này rồi, cũng chẳng còn gì để giấu giếm, thản nhiên nói: “Nhị vương tử chẳng qua là một đứa trẻ, còn chưa tới tuổi sinh dã tâm, nhưng mà mười tám bộ lạc dưới Lang vương chỉ có ba vị vương tử, thế tử đã bị họ nhốt, tam vương tử… Ha ha, là một kẻ ngốc ăn mặc đi lại đều cần người hầu hạ, cũng chỉ còn nhị vương tử có thể miễn cưỡng làm con rối cho bọn họ mà thôi.”
Thẩm Dịch nhạy bén bắt được hai chữ “bọn họ”, những tâm nhãn đó chỉ cần không ở trên người Trần cô nương là có thể xoay chuyển nhanh chóng, lập tức kịp phản ứng – Man tộc phương Bắc tên là “liên minh mười tám bộ lạc”, vốn đã không phải là một thể, muốn làm vua bầy sói, ngoại trừ cho mọi người ăn no mặc ấm ra, còn phải có răng nhọn cắn đứt được cổ kẻ khác.
Thẩm Dịch híp mắt, thăm dò: “Sao? Lang vương vậy mà có thể dung nhẫn ư?”
Xích Khố Do cười khẩy một tiếng: “Anh hùng ngút trời chung quy cũng có ngày già nua, nếu không làm sao đến phiên chó hoang ra mặt?”
Thẩm Dịch đã hiểu, Gia Lai Huỳnh Hoặc không phải bị thương thì là bị bệnh, chỉ sợ đã mất đi quyền khống chế mười tám bộ lạc.
Y buông cát phong nhận bên hông xuống, mũi đao cách vỏ, cầm trên tay y vừa vặn có thể chống đất, đồng tử Xích Khố Do hơi co lại – Huyền Thiết doanh vĩnh viễn là bóng ma bao phủ trên đầu ba đời mười tám bộ lạc.
Thẩm Dịch dùng giọng điệu văn nhã hàn lâm nói: “Lang vương quý bộ tính tình rất cực đoan, mấy năm nay liên tục gây chiến, chắc hẳn các tộc nhân cũng chẳng được mấy ngày yên ổn, hiện giờ Tây Bắc ta có trọng binh canh gác, dũng sĩ trên tay Lang vương vị tất còn có tâm và sức để chiến một trận, thứ cho ta ngu dốt, vì sao quý sứ phải trăm phương ngàn kế chui vào đoàn sứ tiết phá hoại việc đàm hòa? Chẳng phải là liên lụy tam vương tử một đứa trẻ vô tội?”
Xích Khố Do bình tĩnh nhìn y một cái: “Tướng quân nói có lý, những người đó trong liên minh mười tám bộ lạc chỉ sợ cũng đều nghĩ như vậy, nhưng đây không hề là tâm nguyện của vương ta. Ta từng thề với trường sinh thiên là trung với vương ta, cho dù gánh tội danh bội tín phản đồ, cũng phải giúp vương hoàn thành tâm nguyện.”
Thẩm Dịch: “Xin chỉ giáo.”
“Mãnh thú phải có dáng vẻ của mãnh thú, nếu mười tám bộ lạc tương lai rơi vào tay đám người vẫy đuôi nịnh bợ kia, bị Đại Lương dạy thành một con chó đào tử lưu kim, chẳng thà để họ bị diệt luôn từ đây, chết trên đường phấn võ chiến đấu.” Xích Khố Do nhìn Thẩm Dịch nói, “Tướng quân quạ đen, ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống trong cảnh thảm hại, hay chết trong liệt hỏa.”
Xích Khố Do này nói chuyện như bọn khốn nạn, Trần Khinh Nhứ vốn tưởng Thẩm Dịch chẳng thèm để ý tới, không ngờ Thẩm Dịch nghe hỏi, vậy mà thật sự trả lời đàng hoàng: “Bản thân ta thì muốn chết trong liệt hỏa, nhưng cũng biết đạo lý ‘kiến còn tham sống’, người nhập ngũ thủ biên cương, bảo vệ những người càng muốn sống hơn là đương nhiên, ta không hề cho rằng cuộc sống ngư tiều canh độc bình yên có gì thảm hại cả – nếu tộc nhân thực sự sống rất thảm hại, đó cũng là lỗi của người thượng vị cầm lợi khí.”
Thẩm Dịch nói xong, cảm thấy mình đại khái đã có được một chút tin tức, liền lui ra phía sau một bước, nho nhã lễ độ đưa tay làm động tác “mời” Trần Khinh Nhứ: “Nhạn vương nhờ vị cô nương này hỏi ngươi một câu, hai ta bớt tán dóc đi.”
Lúc nghe thấy hai chữ “Nhạn vương”, biểu cảm của Xích Khố Do hơi thay đổi, tựa hồ có chút cổ quái, lại phảng phất là cảm khái, không đợi Trần Khinh Nhứ mở miệng, hắn đã nói trước: “Cô là vì Ô Nhĩ Cốt mà đến sao?”
Khi Trần Khinh Nhứ đến, Trường Canh nhờ nàng chuyển một câu tới Xích Khố Do, “Giao ra bí mật của vu độc man tộc, ta sẽ cho thứ ngươi muốn”, lúc trước Trần Khinh Nhứ không hiểu ý câu này là gì, hiện giờ nghe đối thoại ông gà bà vịt của Xích Khố Do và Thẩm tướng quân, cuối cùng đã hiểu đôi chút, liền nói ra lời này.
Xích Khố Do nghe thế, trên mặt hiếm thấy có một chút suy tính, sau đó thái độ hết sức nghiêm trang hồi đáp: “Về Ô Nhĩ Cốt, ta chỉ biết cách kích phát và khống chế, về phần luyện chế như thế nào, chỉ có thủ lĩnh và thần nữ mới biết, đó là bí mật bất truyền, thứ cho ta không thể hứa hẹn.”
Trần Khinh Nhứ: “Thế còn cách giải?”
Xích Khố Do nghe vậy sửng sốt: “Cô nói cái gì? Cách giải?”
Hắn thở dài, bĩu môi nói: “Nữ nhân Trung Nguyên, Ô Nhĩ Cốt không phải là mấy thứ độc dược kém cỏi của người Trung Nguyên các cô, ăn xong không chết, nuốt giải dược vẫn sống được – Ô Nhĩ Cốt luyện thành chính là Ô Nhĩ Cốt, y đã thoát thai hoán cốt, không còn là người nữa, cô muốn đánh y về nguyên hình, cũng giống nhét chó con đã đẻ ra về bụng mẹ, để nó sinh lại thành thỏ, đó là không khả thi.”
Trần Khinh Nhứ không dễ lừa như vậy: “Cái gọi là ‘thoát thai hoán cốt’, lừa người ngoài nghề còn được, nếu quý sứ thực sự có thành ý, tốt nhất đừng dùng mấy lời nhảm nhí này để gạt ta.”
Xích Khố Do đảo mắt, giảo hoạt cười nói: “Thật không khéo, ta chính là một ‘người ngoài nghề’ – Hồ Cách Nhĩ thần nữ cuối cùng đã chết hai mươi năm, trước khi chết đem cấm thuật của thần nữ truyền cho vương ta, tam vương tử chính là Ô Nhĩ Cốt ngài tự tay tạo nên… Tuy rằng bị tư chất của kí chủ hạn chế, Ô Nhĩ Cốt này không hề hoàn chỉnh, nhưng nếu các ngươi muốn bí mật của Ô Nhĩ Cốt, có thể đi tìm ngài – chỉ cần quạ đen của các ngươi có thể giết hết đám chó hoang tù vây Lang vương.”
Man sứ này quỷ kế đa đoan, rành rành ý đồ gây sự dẫn chiến, nhưng tốt xấu gì cũng xác định một việc – nếu tam vương tử thật sự là Ô Nhĩ Cốt thì ở chỗ Gia Lai Huỳnh Hoặc quả thực có cấm thuật của thần nữ hoàn chỉnh, đây là một phương hướng.
Trần Khinh Nhứ không nói thừa nữa, quay đầu đi ngay, ngày hôm sau liền để thư lại rời khỏi kinh thành.
Thẩm Dịch cơ hồ phát điên, chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay đến tiền tuyến phương Bắc, ngày ngày chạy tới quấy rầy Cố Quân, Cố Quân không chịu nổi làm phiền, liên tục chạy vào cung.
Rốt cuộc, ngày mùng ba Tết, Lý Phong đồng ý, lệnh cho Cố Quân âm thầm đến tiền tuyến phương Bắc, cẩn thận hành sự, tra xét động hướng của mười tám bộ lạc, nhưng không thể tùy tiện động binh.
Nhạn vương không tiện đi theo tới tiền tuyến, tiễn người một mạch đến ngoài Bắc đại doanh, trong lòng tự dưng trỗi lên sự nôn nóng vô lý do.
Y ngoảnh lại thoáng nhìn phương hướng tầng tầng cung khuyết, thấp giọng phân phó xa phu: “Đến Vọng Nam lâu.”
Quốc cữu Vương Quả vinh sủng hai triều bị hạ ngục, nội thị trong cung dính dáng với lão rất nhiều, lần lượt bị lôi ra thẩm tra, trong cửu trùng cung khuyết lòng người hoảng sợ, nhổ củ cải kéo cả bùn lên mà tra ra một đống có và không, cựu án của Huyền Thiết doanh cũng không tránh khỏi bị lật lại, cây đổ bầy khỉ tan, cả triều đều bận phủi sạch quan hệ với nhà họ Vương, chỉ sợ dính một chút tội liên đới.
Mà sứ tiết man tộc ác ý làm loạn bị bí mật giam giữ, Bắc đại doanh luân phiên tuần tra, trận địa sẵn sàng chờ địch.
Nhưng kết quả cuối cùng của việc này ngay cả Phương Khâm cũng không liệu được-
Nhạn thân vương cái đinh trong mắt hắn lại từ chức quan, mà Hoàng đế Long An còn chuẩn!
Phương Khâm sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên biết “thế sự khó liệu” là gì, khi hắn trăm phương ngàn kế muốn đối phó Nhạn thân vương, người ta sống khỏe re, lại suýt nữa lôi mình vào, lần này hắn hoàn toàn không định chen vào, hấp tấp phủi sạch quan hệ với Vương Quả, không tiếc đứng ở bên đối thủ… Kết quả lại thần xui quỷ khiến được như nguyện vọng!
Khó trách người xưa nói “Đế vương tâm thuật, thần quỷ bất ngôn”.
Đêm ấy đổ một trận tuyết rất to, trên hoa mai của hầu phủ kết một lớp sương trong suốt lóng lánh, ngưng đọng màu sắc trong đó, đẹp vô cùng.
Xe ngựa của người về đậu ở cổng, trên cửa hầu phủ mở hình chữ bát, đèn măng-sông bị tuyết phủ vẫn tận trung chức thủ hắt xuống một khoảng sáng nhỏ, thiết khôi lỗi giữ cửa sau một tiếng ngân dài “cót két” xoay người đi, hơi nước lặng lẽ bay ra, cửa phủ mở rộng.
Cố Quân nhảy xuống xe, xua tay với Hoắc Đan, tự mình vén màn xe nói: “Đưa tay cho ta.”
Vết thương Trường Canh cứa bằng ngân đao nhìn đáng sợ nhưng kỳ thực chưa hề thương gân động cốt, cho dù Trần Khinh Nhứ mặc kệ y, với thể chất của Ô Nhĩ Cốt cũng sẽ nhanh chóng kết vảy, đã sớm chẳng bị cái quái gì nữa rồi.
Song đối mặt với Cố Quân, không có việc y cũng sẽ tìm việc.
Trường Canh làm bộ làm tịch vịn tay Cố Quân xuống xe, thuận thế như không xương lao tới bám cứng tay và vai Cố Quân, nắm chặt tới mức hất không ra, cũng chẳng biết vết thương kiểu gì có thể giúp công lực tiến nhanh như thế.
Cố Quân biết y giả bộ, cũng biết y quả thật bị uất ức, không nhẫn tâm trách móc nặng nề, chỉ dùng tay vỗ nhẹ lưng Trường Canh, kéo áo choàng bọc lấy y, rảo bước vào cổng.
Hai người cuốn theo gió lạnh vào nhà, làm con chim trong lồng treo trên cửa sổ lạnh đến tỉnh lại.
Con chim kia đang say giấc nồng, bị gió lạnh thổi run lên, mất giấc ngủ tức quá mở miệng chửi luôn: “Khốn nạn, lạnh chết cha nó rồi… quác… quác quác… Cát tường như ý! Trăng tròn hoa thắm! Tiền vào như nước! Muốn sao được vậy!”
Cố Quân: “…”
Y và thần điểu này nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc, con chim kia xấu hổ giơ một cánh lên che mặt, giống như cũng biết hình tượng khúm núm nịnh bợ của mình hiện giờ không mấy vẻ vang, chẳng còn mặt mũi gặp ai.
Trường Canh ở bên cạnh cười khẽ, Cố đại tướng quân xem như phục rồi.
“Lạnh đến đỏ bừng cả mặt,” Cố Quân sờ cằm Trường Canh, “Chịu một đao còn mất chức quan mà vui như vậy hả? Mau thay quần áo đi.”
“Không có chức quan càng nhẹ người, Trường Canh ý tứ sâu xa cười một tiếng, quay đi thay quần áo khô mát, sau đó ngồi bên cửa sổ, tóm con chim kia lại vuốt lông, con chim bị y vuốt ve đến run bần bật, sợ chết khiếp, “Này, Tử Hi à, nếu ta thật sự là do Hồ Cách Nhĩ đẻ ra, thế cha ta là ai?”
Cố Quân: “Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Trường Canh điềm nhiên cười nói: “Hắn tuyệt đối không phải người man, nếu không lúc ấy đã đi cùng bà ta rồi, nhưng nhất định quan hệ với man nữ không hời hợt, rất có thể tham dự vào chuyện vạch kế cho man phi lẩn trốn, sau đó tiếp quản thế lực người man trong kinh thành và cung cấm… Cho đến thời điểm kinh thành bị bao vây mới lộ ra dấu vết.”
Người y nói là Liễu Si đại sư, giống với phỏng đoán ban đầu của Thẩm Dịch.
Năm đó bị y tự tay bắn chết.
Cố Quân chẳng hề để ý mà bình luận: “Ngươi nói người Đông Doanh? Người Đông Doanh không cao được như ngươi, nhưng nếu mai kia ngươi thực sự biến thành xấu xí như lão hòa thượng miệng quạ đen đó, thì ta không thèm ngươi nữa đâu.”
Trường Canh nở nụ cười trong im lặng.
Cố Quân: “Ta đi kêu người nấu canh gừng, đừng để cảm lạnh.”
Trường Canh nghe vậy nhảy vọt lên, nhét con chim về lại lồng, với tay kéo một tấm vải đen to che lên, xấu xa nói: “Xua hàn không nhất định phải uống thứ đó, cứ để ta!”
Lúc này, người man mới bị thẩm qua một vòng bị giải vào thiên lao vây chặt mấy tầng.
Sứ giả man tộc bị đẩy vào nơi tối tăm ngột ngạt quay đầu lại, vừa vặn chạm tầm mắt Thẩm Dịch trên lưng ngựa, ánh mắt ấy khiến Thẩm Dịch căng thẳng.
Sứ tiết man tộc nhìn y thoáng nở nụ cười quỷ dị, đoạn ngâm nga một khúc ca: “Tinh linh sạch sẽ nhất, thiên phong cũng muốn hôn góc váy nàng…”
Họ ở thảo nguyên lâu năm, mỗi người đều có chất giọng tốt to rõ, giọng nam ấy hơi trầm thấp, quanh quẩn trong gió tuyết, có sự bi tráng đau buồn của sói hoang cùng đường, người đi tiếng ca còn vọng vang.
Thẩm Dịch cau mày nghe một lát, nghe thấy mùi đổi dời theo thời gian mà đến.
Tử lưu kim lặng lẽ cháy trong hộp vàng của mấy bộ trọng giáp đang tuần tra quanh thiên lao, từ bên ngoài có thể nhìn thấy một chút quầng sáng màu tím, hơi nước bay giữa trời băng đất tuyết, chớp mắt lác đác tan hết, thảo nguyên, phi mã, đao thương kiếm kích và xuy tiễn trường mâu nguyên thủy, nhất tịnh mất màu, đọng lại trong bóng lưng nặng nề đen sì như thiết khôi lỗi của trọng giáp.
Thẩm Dịch đột nhiên có cảm giác, như là một thời đại đang đi đến kết thúc ngay trước mắt y vậy.
Song y chỉ cảm khái chốc lát, mau chóng định thần lại, xốc hết mười phần tinh thần – nếu phỏng đoán của Cố Quân đúng, vậy nội bộ mười tám bộ lạc rất có thể đã chia rẽ, thời cơ chiến đấu thế này quyết không thể bỏ qua, phương Bắc rất có thể phải lập tức chiến tranh rồi.
Thẩm Dịch vừa dạo qua một vòng ngoài thiên lao, đang chuẩn bị đi về, thì đột nhiên một bóng trắng thoáng qua không xa, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy là mình hoa mắt. Nếu không phải Thẩm Dịch nhiều năm trên chiến trường tôi luyện ra trực giác nhạy bén thì cơ hồ không phát hiện được.
Thẩm Dịch dùng tay ra hiệu cho mấy vệ binh không hay biết gì ở quanh đó, dẫn đầu cầm cát phong nhận tiến vào thiên lao. Y càng đi càng kinh hãi, trên mặt đất vậy mà ngay cả một dấu chân cũng không có, thiên lao trống trải im ắng, hai lao đầu canh cửa thì một ngồi một đứng, đờ đẫn bất động, nhìn kỹ mới thấy đã lặng yên ngất đi.
Đột nhiên, sau đầu Thẩm Dịch chợt truyền đến một trận gió nhẹ, y lao về phía trước theo bản năng, đưa tay rút cát phong nhận sau lưng, vung về phía sau – bị hụt.
“Keng” khẽ một tiếng, cát phong nhận chạm phải thứ nào đó đặc biệt nhẹ, Thẩm Dịch không hề quay đầu lại lao về phía trước, đến góc nhảy lên, hai chân mượn lực trên tường, cả người lật lại, túm góc áo kẻ đột nhập, y thuận thế kéo xuống, mạng che trên mặt người nọ bất ngờ bị lôi xuống, lại là Trần Khinh Nhứ.
Thẩm Dịch: “…”
Y cơ bản không biết mình hạ đất thế nào, đần thối há hốc miệng, suýt nữa trẹo chân.
Ngay sau đó, bên kia vọng tới tiếng bước chân dồn dập, là vệ binh Bắc đại doanh đi theo, Thẩm Dịch định thần lại, mau chóng lắc đầu với Trần Khinh Nhứ, đẩy nàng vào một góc khuất sáng, kế đó điềm nhiên cất cát phong nhận, quay người thong thả bước ra.
Vệ binh: “Thẩm tướng quân, sao vậy?”
Thẩm Dịch nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta nhất thời nhìn lầm, người man kia thủ đoạn quỷ quyệt, bảo các huynh đệ cảnh giác một chút.”
Chúng vệ binh không nghi ngờ y, mau chóng xếp thành mấy đội, tản đi nơi khác tuần tra.
Thẩm Dịch đứng tại chỗ một lát để bình tĩnh lại, hít sâu mấy hơi liền, tim muốn nhảy ra.
Một lúc lâu sau, y lặng lẽ lau sạch đợt mồ hôi lạnh thứ hai trên tay, quay sang chỗ Trần Khinh Nhứ ẩn thân: “Sao Trần cô nương lại ở đây?”
Trần Khinh Nhứ tới để gặp sứ tiết man tộc, nàng không muốn từ bỏ một chút manh mối của Ô Nhĩ Cốt, trước lúc đến đã nói với Trường Canh, Trường Canh vốn định nhờ người trong quân hỗ trợ, nhưng Trần Khinh Nhứ tự mình cân nhắc một chút, cho rằng mình không định cướp tù, chỉ là nhân đêm lẻn vào thiên lao đi một vòng, vấn đề hẳn không lớn, chuyện Ô Nhĩ Cốt nên càng ít người biết càng tốt.
Nàng thật sự không liệu được mình sẽ bị bắt, còn là người quen bắt, lập tức xấu hổ chắp tay nói: “Đa tạ tướng quân thủ hạ lưu tình, ta đến thiên lao là muốn xác định với sứ tiết man tộc vài việc – Thẩm tướng quân có thể xem cái này.”
Nói xong, nàng lấy từ trong lòng ra một phong thư tay của Trường Canh, trên đóng tư ấn của Cố Quân, đây là Nhạn vương mượn thế Cố Quân mở cửa sau cho nàng, Trần Khinh Nhứ ban đầu không định nhận, lúc này mới âm thầm lấy làm may mắn, may mà có thứ như vậy, không thì khó mà giải thích được.
Phong thư này nàng vẫn cất trong ngực, còn đượm hơi ấm, lúc nhận tay Thẩm Dịch run lẩy bẩy, như thể nằm mơ mà xem một lần, thật đúng là từng chữ đều như mây khói thoảng qua, một giọt mực cũng có thể tiến vào bộ óc cháy khét của y.
Thẩm Dịch ở cùng Trần Khinh Nhứ trong căn phòng nhỏ hẹp, thế mà chẳng dám ngẩng đầu nhìn người ta.
Trần Khinh Nhứ thấy y một lúc lâu không nói gì, liền nhắc nhở: “Bên trên có tư ấn của Cố hầu gia đấy.”
Thẩm Dịch như vừa tỉnh mộng: “A… À, phải, thế cô cẩn thận một chút, ơ… mời vào.”
Trần Khinh Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đi vào thiên lao, đi vài bước phát hiện Thẩm Dịch vẫn chưa đuổi theo, lại nói: “Nếu tướng quân không yên tâm thì có thể đi cùng.”
Thẩm Dịch tiếc chữ như vàng gật đầu một cái: “Ừm, quấy rầy.”
Nói xong, y cũng chỉ im lặng theo cách Trần Khinh Nhứ năm bước, thở mạnh cũng không dám, còn yên lặng hơn cả thiết khôi lỗi không có sinh mệnh. Trong thiên lao tối đen như mực, Trần Khinh Nhứ cũng không nhìn thấy mặt Thẩm Dịch đỏ thành đít khỉ, trong lòng còn đang ngạc nhiên – Không phải đều nói vật họp theo loài à? Sao bên cạnh An Định hầu còn có một người đứng đắn cổ hủ như vậy?
Hai người không chuyện trò gì mà đi thẳng đến trước gian đơn của sứ tiết man tộc, Thẩm Dịch rốt cuộc mở cái miệng tôn quý, nói như đếm chữ: “Người này tên Xích Khố Do, là tâm phúc của Lang vương Gia Lai.”
Y đột nhiên lên tiếng như xác chết vùng dậy, Trần Khinh Nhứ giật nảy mình, đầu ngón tay tức khắc lóe ngân quang, suýt nữa lấy hung khí ra. Thẩm Dịch đương nhiên nhìn thấy, ảo não ngậm miệng lại, càng không dám lên tiếng.
Lúc này, vẫn là kẻ địch giải cứu Thẩm tướng quân sắp chui vào qua kẽ tường thiên lao, Xích Khố Do trong gian đơn nghe y giới thiệu liền thong thả tiếp lời: “Người khác đều nói ta là phản đồ bên cạnh Lang vương, vị tướng quân này trái lại tuệ nhãn như đuốc.”
Thẩm Dịch vừa gặp hắn thì mồm mép liền lưu loát hơn: “Phản đồ? Nói vậy đồn đãi quý bộ nhị vương tử soán vị là thật?”
Xích Khố Do lắc đầu, đến nông nỗi này rồi, cũng chẳng còn gì để giấu giếm, thản nhiên nói: “Nhị vương tử chẳng qua là một đứa trẻ, còn chưa tới tuổi sinh dã tâm, nhưng mà mười tám bộ lạc dưới Lang vương chỉ có ba vị vương tử, thế tử đã bị họ nhốt, tam vương tử… Ha ha, là một kẻ ngốc ăn mặc đi lại đều cần người hầu hạ, cũng chỉ còn nhị vương tử có thể miễn cưỡng làm con rối cho bọn họ mà thôi.”
Thẩm Dịch nhạy bén bắt được hai chữ “bọn họ”, những tâm nhãn đó chỉ cần không ở trên người Trần cô nương là có thể xoay chuyển nhanh chóng, lập tức kịp phản ứng – Man tộc phương Bắc tên là “liên minh mười tám bộ lạc”, vốn đã không phải là một thể, muốn làm vua bầy sói, ngoại trừ cho mọi người ăn no mặc ấm ra, còn phải có răng nhọn cắn đứt được cổ kẻ khác.
Thẩm Dịch híp mắt, thăm dò: “Sao? Lang vương vậy mà có thể dung nhẫn ư?”
Xích Khố Do cười khẩy một tiếng: “Anh hùng ngút trời chung quy cũng có ngày già nua, nếu không làm sao đến phiên chó hoang ra mặt?”
Thẩm Dịch đã hiểu, Gia Lai Huỳnh Hoặc không phải bị thương thì là bị bệnh, chỉ sợ đã mất đi quyền khống chế mười tám bộ lạc.
Y buông cát phong nhận bên hông xuống, mũi đao cách vỏ, cầm trên tay y vừa vặn có thể chống đất, đồng tử Xích Khố Do hơi co lại – Huyền Thiết doanh vĩnh viễn là bóng ma bao phủ trên đầu ba đời mười tám bộ lạc.
Thẩm Dịch dùng giọng điệu văn nhã hàn lâm nói: “Lang vương quý bộ tính tình rất cực đoan, mấy năm nay liên tục gây chiến, chắc hẳn các tộc nhân cũng chẳng được mấy ngày yên ổn, hiện giờ Tây Bắc ta có trọng binh canh gác, dũng sĩ trên tay Lang vương vị tất còn có tâm và sức để chiến một trận, thứ cho ta ngu dốt, vì sao quý sứ phải trăm phương ngàn kế chui vào đoàn sứ tiết phá hoại việc đàm hòa? Chẳng phải là liên lụy tam vương tử một đứa trẻ vô tội?”
Xích Khố Do bình tĩnh nhìn y một cái: “Tướng quân nói có lý, những người đó trong liên minh mười tám bộ lạc chỉ sợ cũng đều nghĩ như vậy, nhưng đây không hề là tâm nguyện của vương ta. Ta từng thề với trường sinh thiên là trung với vương ta, cho dù gánh tội danh bội tín phản đồ, cũng phải giúp vương hoàn thành tâm nguyện.”
Thẩm Dịch: “Xin chỉ giáo.”
“Mãnh thú phải có dáng vẻ của mãnh thú, nếu mười tám bộ lạc tương lai rơi vào tay đám người vẫy đuôi nịnh bợ kia, bị Đại Lương dạy thành một con chó đào tử lưu kim, chẳng thà để họ bị diệt luôn từ đây, chết trên đường phấn võ chiến đấu.” Xích Khố Do nhìn Thẩm Dịch nói, “Tướng quân quạ đen, ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống trong cảnh thảm hại, hay chết trong liệt hỏa.”
Xích Khố Do này nói chuyện như bọn khốn nạn, Trần Khinh Nhứ vốn tưởng Thẩm Dịch chẳng thèm để ý tới, không ngờ Thẩm Dịch nghe hỏi, vậy mà thật sự trả lời đàng hoàng: “Bản thân ta thì muốn chết trong liệt hỏa, nhưng cũng biết đạo lý ‘kiến còn tham sống’, người nhập ngũ thủ biên cương, bảo vệ những người càng muốn sống hơn là đương nhiên, ta không hề cho rằng cuộc sống ngư tiều canh độc bình yên có gì thảm hại cả – nếu tộc nhân thực sự sống rất thảm hại, đó cũng là lỗi của người thượng vị cầm lợi khí.”
Thẩm Dịch nói xong, cảm thấy mình đại khái đã có được một chút tin tức, liền lui ra phía sau một bước, nho nhã lễ độ đưa tay làm động tác “mời” Trần Khinh Nhứ: “Nhạn vương nhờ vị cô nương này hỏi ngươi một câu, hai ta bớt tán dóc đi.”
Lúc nghe thấy hai chữ “Nhạn vương”, biểu cảm của Xích Khố Do hơi thay đổi, tựa hồ có chút cổ quái, lại phảng phất là cảm khái, không đợi Trần Khinh Nhứ mở miệng, hắn đã nói trước: “Cô là vì Ô Nhĩ Cốt mà đến sao?”
Khi Trần Khinh Nhứ đến, Trường Canh nhờ nàng chuyển một câu tới Xích Khố Do, “Giao ra bí mật của vu độc man tộc, ta sẽ cho thứ ngươi muốn”, lúc trước Trần Khinh Nhứ không hiểu ý câu này là gì, hiện giờ nghe đối thoại ông gà bà vịt của Xích Khố Do và Thẩm tướng quân, cuối cùng đã hiểu đôi chút, liền nói ra lời này.
Xích Khố Do nghe thế, trên mặt hiếm thấy có một chút suy tính, sau đó thái độ hết sức nghiêm trang hồi đáp: “Về Ô Nhĩ Cốt, ta chỉ biết cách kích phát và khống chế, về phần luyện chế như thế nào, chỉ có thủ lĩnh và thần nữ mới biết, đó là bí mật bất truyền, thứ cho ta không thể hứa hẹn.”
Trần Khinh Nhứ: “Thế còn cách giải?”
Xích Khố Do nghe vậy sửng sốt: “Cô nói cái gì? Cách giải?”
Hắn thở dài, bĩu môi nói: “Nữ nhân Trung Nguyên, Ô Nhĩ Cốt không phải là mấy thứ độc dược kém cỏi của người Trung Nguyên các cô, ăn xong không chết, nuốt giải dược vẫn sống được – Ô Nhĩ Cốt luyện thành chính là Ô Nhĩ Cốt, y đã thoát thai hoán cốt, không còn là người nữa, cô muốn đánh y về nguyên hình, cũng giống nhét chó con đã đẻ ra về bụng mẹ, để nó sinh lại thành thỏ, đó là không khả thi.”
Trần Khinh Nhứ không dễ lừa như vậy: “Cái gọi là ‘thoát thai hoán cốt’, lừa người ngoài nghề còn được, nếu quý sứ thực sự có thành ý, tốt nhất đừng dùng mấy lời nhảm nhí này để gạt ta.”
Xích Khố Do đảo mắt, giảo hoạt cười nói: “Thật không khéo, ta chính là một ‘người ngoài nghề’ – Hồ Cách Nhĩ thần nữ cuối cùng đã chết hai mươi năm, trước khi chết đem cấm thuật của thần nữ truyền cho vương ta, tam vương tử chính là Ô Nhĩ Cốt ngài tự tay tạo nên… Tuy rằng bị tư chất của kí chủ hạn chế, Ô Nhĩ Cốt này không hề hoàn chỉnh, nhưng nếu các ngươi muốn bí mật của Ô Nhĩ Cốt, có thể đi tìm ngài – chỉ cần quạ đen của các ngươi có thể giết hết đám chó hoang tù vây Lang vương.”
Man sứ này quỷ kế đa đoan, rành rành ý đồ gây sự dẫn chiến, nhưng tốt xấu gì cũng xác định một việc – nếu tam vương tử thật sự là Ô Nhĩ Cốt thì ở chỗ Gia Lai Huỳnh Hoặc quả thực có cấm thuật của thần nữ hoàn chỉnh, đây là một phương hướng.
Trần Khinh Nhứ không nói thừa nữa, quay đầu đi ngay, ngày hôm sau liền để thư lại rời khỏi kinh thành.
Thẩm Dịch cơ hồ phát điên, chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay đến tiền tuyến phương Bắc, ngày ngày chạy tới quấy rầy Cố Quân, Cố Quân không chịu nổi làm phiền, liên tục chạy vào cung.
Rốt cuộc, ngày mùng ba Tết, Lý Phong đồng ý, lệnh cho Cố Quân âm thầm đến tiền tuyến phương Bắc, cẩn thận hành sự, tra xét động hướng của mười tám bộ lạc, nhưng không thể tùy tiện động binh.
Nhạn vương không tiện đi theo tới tiền tuyến, tiễn người một mạch đến ngoài Bắc đại doanh, trong lòng tự dưng trỗi lên sự nôn nóng vô lý do.
Y ngoảnh lại thoáng nhìn phương hướng tầng tầng cung khuyết, thấp giọng phân phó xa phu: “Đến Vọng Nam lâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.