Chương 120: Quyền bính
Priest
09/07/2020
Trương Phụng Hàm tự vả vào miệng, nhìn chằm chằm tờ giấy kia ngây ra một lúc lâu, tái cả mặt: “Đây là ý gì? Cái… Cái gì là ẩn hoạn Ô Nhĩ Cốt?”
Liễu Nhiên nhíu mày, hình như không biết phải nói từ đâu, một lúc lâu mới hơi do dự ra dấu: “Là một loại độc của Bắc nhân, Nhạn vương điện hạ lúc nhỏ lưu lạc đến Nhạn Hồi trấn, bị vu nữ Bắc nhân hãm hại, đến nay người của Trần gia còn đang nghĩ cách, vẫn chưa thể triệt để trị tận gốc…”
Trương Phụng Hàm không thể tưởng tượng nổi: “Còn có chuyện như thế? Thái y viện chết hết rồi à? Việc này…”
“Phụng Hàm công hãy bình tĩnh,” Đỗ Vạn Toàn cắt ngang, “Vài năm trước vì con đường tơ lụa, ta cũng thường đi lại vùng Tây Bắc, có nghe qua một chút về vu độc chi thuật của người man, từng nghe người ta nói, Ô Nhĩ Cốt này hình như làm tổn thương thần trí, chắc hẳn Chung tướng quân cũng băn khoăn điểm này, lo lắng điện hạ suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Quốc nạn ập xuống, An Định hầu thương gân động cốt còn đi Tây Bắc, Nhạn vương há lại là người tiếc rẻ bản thân, cách nói của Đỗ công không khỏi khiến người ta chạnh lòng,” Trương Phụng Hàm nghiêm nghị nói, “Vả lại Liễu Nhiên đại sư cũng nói độc này y trúng từ nhỏ, đến bây giờ ta chưa thấy y có gì không bình thường, tương lai vị tất có nhiều ảnh hưởng, nếu Chung lão tướng quân không tin được Nhạn vương, chẳng lẽ còn có thể tìm được người khác tiếp quản Lâm Uyên mộc bài?”
Từ sau khi kinh thành bị bao vây, Trương Phụng Hàm hoàn toàn thành người ủng hộ trung thành của Nhạn vương, ô cầm trong tay còn là mới lấy trên xe người ta, nhắc tới Nhạn vương liền nóng não, chỉ hận không thể chiêu cáo thiên hạ rằng “điện hạ nhà ta là tốt nhất trên đời này”.
Lão linh xu này nói một chặp vẫn chưa hết giận, còn chưa thỏa mãn mà tiếp tục: “Lúc này khác với hai trăm năm trước, khi đó là triều đình sưu cao thuế nặng đánh mất dân tâm, mới có tứ phương quần hùng khởi nghĩa, hiện giờ lại là ngoại địch nhập cảnh, Hoàng thượng… Hoàng thượng tuy rằng một số thủ đoạn pháp lệnh quá mạnh tay, nhưng cũng xem như cần chính yêu dân, chưa từng có lỗi lầm, gặp loạn thế này, nếu Lâm Uyên mộc bài rơi vào tay kẻ khác, ai có thể đảm bảo hắn không sinh dị tâm? Nhạn vương điện hạ vốn là thiên hoàng quý trụ, nguy cơ giáng xuống có thể kế vị trốn về Đông Đô, nhưng y không đi Lạc Dương, mà ở trên cổng thành! Nếu người như vậy không đáng phó thác Lâm Uyên mộc bài, thì còn ai xứng?”
Đỗ Vạn Toàn khôn khéo quen rồi, không tranh cãi, nghe vậy chỉ cười nói: “Điều này thì ta tin, Nhạn vương điện hạ nhân phẩm tài hoa không thể chỉ trích, song việc thân thể, người ngoài nghề chúng ta đều không chắc được mà? Ta thấy chi bằng thế này, chúng ta đều nghe Trần cô nương, gọi ít rượu thịt trước, chờ thư của Trần cô nương đưa đến rồi hãy quyết định, được không?”
Trương Phụng Hàm thần sắc hơi dịu đi, cũng lắc đầu tự giễu: “Già rồi già rồi, mà vẫn nóng tính như lửa, Đỗ công đừng để bụng.”
Ông còn chưa dứt lời, thì cả ba đồng thời nghe thấy một tràng đập cánh phành phạch từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Đỗ Vạn Toàn cười nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Đỗ tài thần với tay đẩy cửa sổ, một con con chim gỗ nhỏ trông như thật chui vào, mổ nhẹ lên bàn hai cái, rồi nằm sấp bất động. Con chim này còn đặc biệt hơn con của Chung tướng quân, bởi con kia là nhờ người đáng tin đưa tới, con của Trần Khinh Nhứ lại là thả về trên đường tòng quân Tây Bắc.
Bụng chim dán “niêm phong” theo cách đặc biệt, không phải giấy niêm phong mang ý nghĩa tượng trưng như của Chung tướng quân, mà là một chuỗi khóa chìm kín kẽ, trên có hai mươi bảy lỗ, cần lấy châm mảnh cắm vào theo thứ tự, nếu không sẽ làm số tử lưu kim còn lại trong bụng chim bùng cháy, người không biết mở khóa sẽ không lấy được gì.
Loại chim gỗ đặc chế này công nghệ cực kỳ phức tạp, ngay cả trong Lâm Uyên các cũng không được mấy con, đến cả Trường Canh cũng không biết – lúc người Tây Dương vây thành, một dạo y còn lo lắng về tính an toàn thông tin của chim gỗ.
Đỗ Vạn Toàn lấy một cây ngân châm, hai đôi mắt khác đồng thời tập trung vào tay hắn, tích tắc, trong lòng Trương Phụng Hàm chợt dâng lên một chút căng thẳng khó nói ra.
“Khoan đã.” Ngay khi Đỗ tài thần mở niêm phong, còn chưa kịp lấy thư ra, Trương Phụng Hàm đột nhiên kêu dừng tay.
Đỗ Vạn Toàn và Liễu Nhiên cùng ngẩng đầu nhìn ông.
Mặc dù cùng thuộc Lâm Uyên các, song Phụng Hàm công thường niên cắm đầu trong Linh Xu viện và Trần Khinh Nhứ vãn bối phiêu bạt giang hồ này không hề thân quen, chưa từng gặp mặt, càng khỏi bàn tới hiểu nhau, nhưng không biết vì sao, trong lòng ông trỗi lên dự cảm là kết quả có thể sẽ không như ý người.
Trương Phụng Hàm nét mặt căng thẳng, chậm rãi nói: “Trước mắt phía Nam Trường Giang, ven bờ Đông Hải đều nằm trong tay người Tây Dương, Chung lão tướng quân đích thân trấn thủ tiền tuyến, nhưng cũng chỉ thủ mà thôi, không dám tùy tiện hành động, với binh lực và chiến bị trong tay ông ta, hiện tại căn bản không đủ để qua sông. Ta nghe nói quân Tây Dương dã man tàn nhẫn, đã đốt trụi thư viện Giang Nam – việc này cũng không có gì, sách mất có thể in lại, có thể tái lập tân thuyết, nhưng nếu người cũng không còn, vậy thì hết cứu nổi.”
Nói đến đây, giọng lão linh xu nhất thời hơi run run: “Nơi ‘quế ngát ba thu, sen đơm mười dặm"(1), trước mắt thành một vùng đất sém, mà quốc khố trống rỗng, tử lưu kim lại sắp hết… Tứ phía gió lùa, nếu Lâm Uyên các khoanh tay đứng nhìn, chi bằng tan hết đi, về nhà bế con, chứ nhập đạo gì, lập mệnh gì? Đã không thể trầm tịch, mộc bài nhất định phải xuất thế, chúng ta tuy chỉ là hạng dân thường, cũng không muốn gửi gắm nhầm người, thiên hạ hiện nay, trong triều có Nhạn vương, tái ngoại có Cố soái. Cố soái… Không phải ta nói, y sớm có qua lại với Lâm Uyên các, song chưa bao giờ bày tỏ mảy may ý muốn thân cận, vị nắm giữ Huyền Thiết doanh ấy không thèm nhìn cũng chẳng rảnh quản lý chút tài nguyên lộn xộn của chúng ta, nếu chư vị lại lấy… nguyên do có lẽ có này, mà bỏ lỡ Nhạn vương điện hạ, bước tiếp theo định làm thế nào đây?”
Ông nói rất chân thành, dốc hết toàn lực muốn kéo Đỗ Vạn Toàn về phe mình, ngay cả Liễu Nhiên cũng hơi động dung.
Nhưng Đỗ tài thần là hạng người thành tinh, nào dễ dàng kích động, nghe xong ngoài mặt nhiệt thiết kích phẫn, miệng lại vẫn tránh nặng tìm nhẹ: “Kỳ thực Nhạn vương điện hạ từ nhỏ có giao tình không nhạt với Lâm Uyên các, vốn đã xem là người trong các, ngay như mạng lưới thông tin khi kinh thành bị bao vây, chẳng lẽ không phải là điện hạ dùng Lâm Uyên các dựng ra à? Quốc nạn ập xuống, có chỗ dùng được chúng ta, mọi người tuyệt đối không ý kiến, có nghi thức phó thác mộc bài hay không, kỳ thực cũng chẳng khác biệt mấy nhỉ?”
“Không phải đạo lý này, Đỗ công nghĩ sai rồi,” Liễu Nhiên lắc đầu, “Nếu không có tấm mộc bài này, khi gặp chuyện Lâm Uyên các chẳng qua nhấc tay giúp một tẹo, có mộc bài, mới có thể làm cho người trong các hiến toàn bộ gia sản toàn lực tham gia, đâu có giống nhau. Lâm Uyên các trầm tịch hai trăm năm, toàn dựa vào mộc bài này duy trì liên hệ và triệu tập, trong loạn thế mọi người đều muốn bo bo giữ mình, nếu không có Lâm Uyên mộc bài, ngay cả chúng ta, lực lượng có thể dùng cũng chẳng qua là chân sai vặt truyền tin linh tinh – chỉ sợ còn chưa hữu dụng bằng bang phái giang hồ hơi lớn.”
Lời này ý tứ sâu xa, Đỗ Vạn Toàn hơi biến sắc.
Thần tài bất đồng với Phụng Hàm công nghèo đến độ phải chơi với chó, người ta là gia đại nghiệp đại chân chính, một người chân trần ăn no cả nhà không đói, nhưng kẻ đi giày thì không thể.
Nếu nói ở đây có ai không hy vọng Lâm Uyên mộc bài trùng hiện nhân gian nhất, chắc chắn chính là Đỗ tài thần.
Liễu Nhiên nể mặt hắn, chỉ nói vậy rồi thôi, không vạch thẳng ra – Lâm Uyên mộc bài có thể điều động “Đạo Pháp đường” thần bí nhất trong Lâm Uyên các, bất cứ ai trong các không phục mộc bài điều phối mà trốn tránh, Đạo Pháp đường đều sẽ truy sát tới chân trời góc biển, nói cách khác, không có mộc bài hiệu lệnh, Đỗ tài thần có lẽ chỉ cần bỏ ra vài xu, có mộc bài này, dù bắt hắn táng gia bại sản, hắn cũng phải nhận.
Liễu Nhiên lần lượt xâu phật châu của mình lại: “Đỗ công hãy mời mộc bài của Trần gia xuất hiện đi.”
Đỗ Vạn Toàn im lặng một lúc, mở bụng chim gỗ, mảnh mộc bài cuối cùng rớt xuống bàn, liền tự động hợp lại với mộc bài của hắn, bổ toàn chữ “Uyên”.
Tờ giấy Hải Văn viết ngoáy của Trần Khinh Nhứ lăn ra, Liễu Nhiên kéo ra, thấy trên tờ giấy kia viết rất ngắn gọn: “Trần gia sẽ toàn lực ứng phó.”
Trương Phụng Hàm nhất thời chưa kịp hoàn hồn: “Hết rồi?”
Liễu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, Trần Khinh Nhứ hơi kiệm lời, bình thường nói bằng miệng còn đỡ, viết lên giấy thì nàng tuyệt đối không kiên nhẫn viết trường thiên đại luận, được là được, không được là không được, chuyện tày trời đến tay nàng cũng chỉ là một câu rồng bay phượng múa.
“Trần cô nương đã nói như vậy, độc mạn tính mà điện hạ trúng hẳn là không thành vấn đề.” Liễu Nhiên quay sang Đỗ Vạn Toàn, “Thế ý Đỗ công là sao?”
Lâm Uyên mộc bài chia năm mảnh, bất cứ ai cũng không có tư cách một mình phủ quyết, lúc này đã là ba chọi một, Đỗ Vạn Toàn biết, bất kể mình có đồng ý hay không, kết cục đều đã định trước.
Đỗ tài thần cười khổ: “Liễu Nhiên đại sư khách khí rồi – ta nghe nói Nhạn vương điện hạ gần đây đang thúc đẩy phong hỏa phiếu, đến lúc đó nếu có chỗ cần Đỗ mỗ, cứ việc mở miệng.”
Trương Phụng Hàm uyển chuyển khuyên nhủ: “Đỗ công, dưới ổ lật không có trứng lành, đến khi thiên hạ loạn lạc thật, người loạn ly không bằng chó thái bình, gia tài bạc triệu cũng chẳng khác gì lưu sa phi thủy, có phải là đạo lý như vậy?”
Đỗ Vạn Toàn bị một đám quỷ nghèo ép lên tặc thuyền vẫn rất khó chịu, chắp tay nói một câu lấy lệ: “Không sai, Phụng Hàm công cao nghĩa.”
Ba người vội vàng ăn một bữa cơm nhạt với các tâm sự riêng, rượu cũng chưa động tới đã giải tán.
Ngay khi họ đưa ra quyết định này, Trường Canh cũng về tới hầu phủ.
Cát Thần đang chờ y trong thư phòng, Trường Canh phân phó một câu không được quấy rầy, đoạn thản nhiên đi vào, đóng cửa lại – hầu phủ vắng vẻ ít người, lão bộc kẻ thì điếc kẻ thì đi đứng chậm chạp, cũng chẳng biết là hầu hạ chủ hay dưỡng lão ở nhà chủ, thường xuyên gọi người sai sử mà không tới, bưng trà rót nước đôi khi cũng phải tự làm, nhưng cũng có chỗ tiện, thí dụ như khỏi cần suốt ngày đề phòng tai vách mạch rừng.
Cát Thần vừa thấy Trường Canh liền đứng dậy, trên khuôn mặt trời sinh non choẹt có chút căng thẳng.
Trường Canh lại hết sức bình tĩnh thản nhiên, khoát tay: “Tiệt được rồi?”
Cát Thần đáp một tiếng, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy Hải Văn.
“Ta làm theo lời huynh, lợi dụng tu sửa lưới cấm không, lén tiệt con chim ấy, tờ giấy bên trong đã thay, niêm phong cam đoan sửa đến thiên y vô phùng,” Cát Thần mím môi, nói, “Đợt cuối năm Tiểu Tào đi phương Bắc tìm Trần cô nương, chính mắt thấy nàng ta thu thả chim gỗ, sau đó lén bắt lại, dùng khuôn dập lại khóa chìm niêm phong, hẳn không có vấn đề gì – đại ca, vì sao chúng ta phải tiệt chim của Trần cô nương, trên tờ giấy nàng viết có ý gì?”
Trường Canh nhất thời không trả lời, giở tờ giấy dúm dó kia ra xem.
Chữ viết trên đó giống hệt với tờ mà nhóm Liễu Nhiên thu được, chỉ có nội dung là khác.
Trên tờ giấy này viết rằng: “Trần mỗ tài sơ học thiển, tìm kiếm nhiều năm vẫn không thể tìm được giải pháp cho Ô Nhĩ Cốt, phụ trọng thác, việc Lâm Uyên mộc bài, mong rằng chư quân cẩn trọng.”
Trường Canh xem xong không kích động gì, không hề bất ngờ nghĩ: “Quả nhiên.”
Bằng sự hiểu biết của y với Lâm Uyên các nhiều năm qua, cuối cùng làm chủ không phải ba người thì là năm người, khả năng năm người lớn hơn, trong Lâm Uyên các có rất nhiều hỏa cơ cương giáp độc đáo và cực kỳ tinh xảo, bởi vậy tất có người của Linh Xu viện, Trần gia năm đó trị liệu tai và mắt cho Cố Quân là lấy danh nghĩa Lâm Uyên các, Cố Quân không thể nào tín nhiệm họ vô điều kiện, bên trong tất có cựu bộ của lão Hầu gia giới thiệu, bởi vậy nhất định còn có đại biểu bên quân đội, Liễu Nhiên hòa thượng vẫn đảm nhận vai trò liên lạc tứ phương, có thể cũng tính là một, đại diện cho Hộ Quốc tự, như vậy còn lại hai rất có thể một phương nắm giữ “tài”, một phương khác chính là Trần gia phủ Thái Nguyên.
Trong năm người, chỉ có Liễu Nhiên và Linh Xu viện y nắm chắc hơn một chút, ba phương khác đều chưa quyết.
Trên đời ngoại trừ chính Trường Canh, chỉ có Trần cô nương hiểu rõ nhất chỗ đáng sợ của Ô Nhĩ Cốt, nàng xưa nay xét việc không xét người, không thể vì tình cảm cá nhân mà ủng hộ y. Mà người nắm “tài” trong tay thường dễ chịu gánh nặng gia nghiệp, trong tình huống như vậy rất có thể sẽ lui lại. Đại diện cho quân đội… nếu quả thật là Chung lão tướng quân như Trường Canh phỏng đoán, thật sự Chung Thiền không nhất định sẽ nói giúp y, người của hai phương sau đều có cách của mình, y rất khó tiếp xúc, chỉ có Trần Khinh Nhứ tùy quân Tây Bắc, đến lúc đó tất lấy chim gỗ truyền thư, có thể cho y thừa cơ.
Trường Canh bỏ tờ giấy Hải Văn đã xem xong vào chậu than đốt đi, ánh lửa nhỏ chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ, khiến y thoạt nhìn lại có một chút không chân thật.
“Đại ca…” Cát Thần ấp úng gọi một tiếng, tên mặt tròn nhỏ này luôn trung thành với Nhạn thân vương của hắn, nhưng không ngốc, hắn có thể đoán ra đại khái chim gỗ mã hóa của Trần Khinh Nhứ khả năng liên quan đến quyết sách cuối cùng của Lâm Uyên các, mặc dù theo Trường Canh nhờ vả trộm đổi giấy, song trong lòng vẫn liên tục nghi ngờ – Trường Canh luôn luôn thẳng thắn vô tư, thoải mái thông suốt, chưa bao giờ làm chuyện mờ ám như thế, lần này vì Lâm Uyên các mà làm vậy… là vì quyền lực sao?
“Không phải là ta nhất định cần có Lâm Uyên các.” Trường Canh hình như biết hắn đang nghĩ gì, thần sắc thản nhiên giải thích, “Nhưng thời gian ta ở trong triều quá ngắn, tuy tạm thời có chỗ dựa là Hoàng thượng, thêm Giang đại nhân và một đoàn tân nhuệ đi theo, dù sao căn cơ còn yếu, rất nhiều chuyện không thi triển được. Việc khác có thể chờ, song tử lưu kim và bạc trên tiền tuyến chờ không nổi, thời điểm thế này ta chỉ có thể lui để cầu lấy thế lực Lâm Uyên các, nếu có thời gian, tất cả vấn đề đều có thể quang minh chính đại chậm rãi giải quyết, chỉ sợ người Tây Dương không cho chúng ta thời gian thôi.”
Cát Thần nghe vậy ưỡn thẳng lưng, nghi ngờ trong lòng tức khắc tan thành mây khói, ngược lại hơi xấu hổ: “Việc này ta và Tiểu Tào đều hiểu, ừm… đại ca, huynh cũng chú ý bảo trọng mình nhiều hơn, nếu không đợi đến khi Hầu gia khải hoàn về triều, huynh lại ngã bệnh, chẳng phải y sẽ kiếm chuyện với ta?”
Nói xong, hắn giống như tưởng tượng ra quá trình cụ thể Hầu gia tìm hắn gây chuyện, tự sợ tới rùng mình.
Thần sắc trên mặt Trường Canh nhu hòa hơn: “Ta chỉ quản đến khi qua nguy cục này, chờ thiên hạ thái bình rồi còn ai muốn làm việc mệt mỏi mà chẳng lợi ích này? Chúng ta cũng không thể làm việc miễn phí cho họ, đến lúc đó phải bảo Hoàng thượng ban cho ta một ngọn núi ở nơi phong cảnh đẹp nhất, trồng một rừng hoa đào trên núi, mùa xuân ngắm hoa, mùa hè ăn đào, dưới chân núi còn phải có ôn tuyền, ta định thả ít gà vịt, đẻ trứng thì ném thẳng vào ôn tuyền luộc luôn…”
Bụng Cát Thần “Ục” một tiếng, Trường Canh ngớ ra, lập tức hai người đồng thời phá lên cười, Trường Canh nhảy lên: “Muộn quá rồi, đừng kinh động bọn Vương bá, hai ta tự gói ít sủi cảo mà ăn.”
Cát Thần hơi ngượng ngùng nói: “Không, không được đâu, đại ca, sao có thể để Thân vương điện hạ tự tay giã nhân nặn vỏ… việc này thực là…”
Trường Canh liếc hắn một cái: “Có ăn không?”
Cát Thần đáp như đinh đóng cột: “Ăn!”
Thế là hai người giữa cảnh tối lửa tắt đèn lẻn vào nhà bếp hầu phủ, xua lão trù nương gật gà gật gù về ngủ, binh binh chát chát hì hục một lúc, nghe tiếng điểm canh, một người cầm vung, một người cầm vợt, hết sức tùy tiện ngồi luôn dưới bếp chia nhau ăn hơn sáu mươi cái sủi cảo, Cát Thần nóng quá ré lên, dường như lại quay về thời thiếu niên “nhấp nhô” ở nông thôn.
Thời gian tốt đẹp đều ở đêm hôm khuya khoắt, ban ngày vẫn là nguy hiểm trùng trùng.
Một tháng sau, phong hỏa phiếu vẫn chưa xong, ngay cả Hoàng đế Lý Phong cũng bị ồn ào đến phiền vô cùng, một cuộc thanh tẩy trong im lặng từng bước bắt đầu.
Thoạt tiên Đốc sát viện dâng liền ba bản tấu tố Nhạn thân vương một tay che trời, Sở quân cơ tự ý giữ lại tấu chương của quan viên trong triều, khiến tiếng oán thán dậy lên khắp nơi, cái gọi là phong hỏa phiếu hoàn toàn là làm bừa, là ném thể diện triều đình xuống đất mà giẫm, hại nước hại dân.
Nhạn thân vương sai người đem toàn bộ ghi chép về tấu chương từ trước tới nay Sở quân cơ trình lên và trả về bày hết trên triều đường, tất cả tấu chương trả lại đều ghi vào hồ sơ, khi nào, vì sao mà trả, cũng có hết trên báo cáo vắn tắt tấu lên Tây noãn các, không một bản nào sai khác, đương đình khiến người ta á khẩu; ngay lập tức Nhạn thân vương lấy “tài sơ học thiển, khó mà phục chúng” làm lý do, xin Hoàng đế Long An thu hết chức vụ lại, Lý Phong theo lệ không chuẩn, vị Thân vương điện hạ mới tròn hai mươi này tuổi trẻ khí thịnh, lập tức cáo ốm từ triều, chạy về hầu phủ đóng cửa không ra.
Lão hồ ly tinh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ cả triều, thật sự còn chưa từng có ai cáu kỉnh lộ liễu như vậy, Lý Phong nhất thời dở khóc dở cười, chưa đợi hắn cải trang xuất cung đến dỗ dành, Nhạn thân vương vừa đi thì trong triều lập tức xảy ra chuyện.
Thoạt đầu Sở quân cơ quần long vô thủ loạn cào cào, tấu mỗi ngày đệ trình lên bàn Lý Phong hệt như tuyết rơi, các nơi đều đòi tiền đòi tử lưu kim, làm hắn sứt đầu mẻ trán, lập tức hai Thượng thư Hộ bộ Binh bộ cơ hồ phải choảng nhau trên triều đường, Lý Phong trong cơn thịnh nộ truy cứu, phát hiện tới nông nỗi này rồi mà vẫn có kẻ ăn bớt tham ô quân phí, lập tức nổi giận, truy tra ra đại án chấn kinh triều dã, từ đường đường quan lớn nhị phẩm cho tới tiểu quan thất phẩm, hàng loạt người bị liên lụy, ngay cả đám lắm điều Đốc sát viện cũng tự dưng ngã một nửa.
Một cơn mưa thu tháng Chín gột rửa kinh thành xơ xác tiêu điều, Giang Sung tự mình đến hầu phủ truyền chỉ mời Nhạn thân vương về triều, đến lúc này, kẻ để ý phảng phất hiểu được điều gì, Nhạn thân vương lại lần nữa nhắc tới phong hỏa phiếu, cơ hồ thi hành ngay không gặp lực cản.
Mới đầu có kẻ lo đợt phong hỏa phiếu đầu tiên phát hành không ra, nào ngờ vừa xuất hiện thì lập tức có Đỗ Vạn Toàn giàu nhất Giang Nam liên lạc một đám nghĩa thương dân gian dốc sức tương trợ, chưa đến ba ngày, đợt phong hỏa phiếu đầu tiên lại bị tranh mua sạch.
Vàng thật bạc xịn đổ vào quốc khố, đến đây thì không ai lắm miệng nữa.
Cuối năm Long An thứ bảy, nơi tiền tuyến Giang Nam hai quân vẫn giằng co, An Định hầu dọc đường liên hợp trú quân Trung Nguyên trị bạo dân tạo phản, cuối cùng trở lại Gia Dự quan, hôm sau liên quân Tây Vực hãm thành liền lui ba mươi dặm mà dè chừng.
Cuối năm này, Cố Quân trước sau viết mười bốn phong thư tay, lần lượt “chúc Tết” Quốc vương chư quốc Tây Vực, đồng thời mài đao soàn soạt, chuẩn bị sẽ khai sát giới ngay khi triều đình vừa đưa tới đợt quân bị tiếp theo.
Năm nay, ngoài Gia Dự quan không giăng đèn kết hoa, chiến hỏa hết sức căng thẳng – triều đình rốt cuộc đưa tới quân lương và chiến bị chờ đợi mỏi mòn.
Chỉ là người áp tải có thân phận đặc biệt.
Cố Quân vừa dẫn một tốp khinh kỵ đi tuần phòng trở về, chưa xuống ngựa đã nghe nói Nhạn vương đến, lập tức sững ra một chút, khinh cừu cũng chẳng màng cởi, ném dây cương chiến mã rồi chạy luôn.
—Nguyên văn Tam thu quế tử, thập lý hà hoa, trích trong bài Vọng hải triều của Liễu Vĩnh.
Liễu Nhiên nhíu mày, hình như không biết phải nói từ đâu, một lúc lâu mới hơi do dự ra dấu: “Là một loại độc của Bắc nhân, Nhạn vương điện hạ lúc nhỏ lưu lạc đến Nhạn Hồi trấn, bị vu nữ Bắc nhân hãm hại, đến nay người của Trần gia còn đang nghĩ cách, vẫn chưa thể triệt để trị tận gốc…”
Trương Phụng Hàm không thể tưởng tượng nổi: “Còn có chuyện như thế? Thái y viện chết hết rồi à? Việc này…”
“Phụng Hàm công hãy bình tĩnh,” Đỗ Vạn Toàn cắt ngang, “Vài năm trước vì con đường tơ lụa, ta cũng thường đi lại vùng Tây Bắc, có nghe qua một chút về vu độc chi thuật của người man, từng nghe người ta nói, Ô Nhĩ Cốt này hình như làm tổn thương thần trí, chắc hẳn Chung tướng quân cũng băn khoăn điểm này, lo lắng điện hạ suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Quốc nạn ập xuống, An Định hầu thương gân động cốt còn đi Tây Bắc, Nhạn vương há lại là người tiếc rẻ bản thân, cách nói của Đỗ công không khỏi khiến người ta chạnh lòng,” Trương Phụng Hàm nghiêm nghị nói, “Vả lại Liễu Nhiên đại sư cũng nói độc này y trúng từ nhỏ, đến bây giờ ta chưa thấy y có gì không bình thường, tương lai vị tất có nhiều ảnh hưởng, nếu Chung lão tướng quân không tin được Nhạn vương, chẳng lẽ còn có thể tìm được người khác tiếp quản Lâm Uyên mộc bài?”
Từ sau khi kinh thành bị bao vây, Trương Phụng Hàm hoàn toàn thành người ủng hộ trung thành của Nhạn vương, ô cầm trong tay còn là mới lấy trên xe người ta, nhắc tới Nhạn vương liền nóng não, chỉ hận không thể chiêu cáo thiên hạ rằng “điện hạ nhà ta là tốt nhất trên đời này”.
Lão linh xu này nói một chặp vẫn chưa hết giận, còn chưa thỏa mãn mà tiếp tục: “Lúc này khác với hai trăm năm trước, khi đó là triều đình sưu cao thuế nặng đánh mất dân tâm, mới có tứ phương quần hùng khởi nghĩa, hiện giờ lại là ngoại địch nhập cảnh, Hoàng thượng… Hoàng thượng tuy rằng một số thủ đoạn pháp lệnh quá mạnh tay, nhưng cũng xem như cần chính yêu dân, chưa từng có lỗi lầm, gặp loạn thế này, nếu Lâm Uyên mộc bài rơi vào tay kẻ khác, ai có thể đảm bảo hắn không sinh dị tâm? Nhạn vương điện hạ vốn là thiên hoàng quý trụ, nguy cơ giáng xuống có thể kế vị trốn về Đông Đô, nhưng y không đi Lạc Dương, mà ở trên cổng thành! Nếu người như vậy không đáng phó thác Lâm Uyên mộc bài, thì còn ai xứng?”
Đỗ Vạn Toàn khôn khéo quen rồi, không tranh cãi, nghe vậy chỉ cười nói: “Điều này thì ta tin, Nhạn vương điện hạ nhân phẩm tài hoa không thể chỉ trích, song việc thân thể, người ngoài nghề chúng ta đều không chắc được mà? Ta thấy chi bằng thế này, chúng ta đều nghe Trần cô nương, gọi ít rượu thịt trước, chờ thư của Trần cô nương đưa đến rồi hãy quyết định, được không?”
Trương Phụng Hàm thần sắc hơi dịu đi, cũng lắc đầu tự giễu: “Già rồi già rồi, mà vẫn nóng tính như lửa, Đỗ công đừng để bụng.”
Ông còn chưa dứt lời, thì cả ba đồng thời nghe thấy một tràng đập cánh phành phạch từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Đỗ Vạn Toàn cười nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Đỗ tài thần với tay đẩy cửa sổ, một con con chim gỗ nhỏ trông như thật chui vào, mổ nhẹ lên bàn hai cái, rồi nằm sấp bất động. Con chim này còn đặc biệt hơn con của Chung tướng quân, bởi con kia là nhờ người đáng tin đưa tới, con của Trần Khinh Nhứ lại là thả về trên đường tòng quân Tây Bắc.
Bụng chim dán “niêm phong” theo cách đặc biệt, không phải giấy niêm phong mang ý nghĩa tượng trưng như của Chung tướng quân, mà là một chuỗi khóa chìm kín kẽ, trên có hai mươi bảy lỗ, cần lấy châm mảnh cắm vào theo thứ tự, nếu không sẽ làm số tử lưu kim còn lại trong bụng chim bùng cháy, người không biết mở khóa sẽ không lấy được gì.
Loại chim gỗ đặc chế này công nghệ cực kỳ phức tạp, ngay cả trong Lâm Uyên các cũng không được mấy con, đến cả Trường Canh cũng không biết – lúc người Tây Dương vây thành, một dạo y còn lo lắng về tính an toàn thông tin của chim gỗ.
Đỗ Vạn Toàn lấy một cây ngân châm, hai đôi mắt khác đồng thời tập trung vào tay hắn, tích tắc, trong lòng Trương Phụng Hàm chợt dâng lên một chút căng thẳng khó nói ra.
“Khoan đã.” Ngay khi Đỗ tài thần mở niêm phong, còn chưa kịp lấy thư ra, Trương Phụng Hàm đột nhiên kêu dừng tay.
Đỗ Vạn Toàn và Liễu Nhiên cùng ngẩng đầu nhìn ông.
Mặc dù cùng thuộc Lâm Uyên các, song Phụng Hàm công thường niên cắm đầu trong Linh Xu viện và Trần Khinh Nhứ vãn bối phiêu bạt giang hồ này không hề thân quen, chưa từng gặp mặt, càng khỏi bàn tới hiểu nhau, nhưng không biết vì sao, trong lòng ông trỗi lên dự cảm là kết quả có thể sẽ không như ý người.
Trương Phụng Hàm nét mặt căng thẳng, chậm rãi nói: “Trước mắt phía Nam Trường Giang, ven bờ Đông Hải đều nằm trong tay người Tây Dương, Chung lão tướng quân đích thân trấn thủ tiền tuyến, nhưng cũng chỉ thủ mà thôi, không dám tùy tiện hành động, với binh lực và chiến bị trong tay ông ta, hiện tại căn bản không đủ để qua sông. Ta nghe nói quân Tây Dương dã man tàn nhẫn, đã đốt trụi thư viện Giang Nam – việc này cũng không có gì, sách mất có thể in lại, có thể tái lập tân thuyết, nhưng nếu người cũng không còn, vậy thì hết cứu nổi.”
Nói đến đây, giọng lão linh xu nhất thời hơi run run: “Nơi ‘quế ngát ba thu, sen đơm mười dặm"(1), trước mắt thành một vùng đất sém, mà quốc khố trống rỗng, tử lưu kim lại sắp hết… Tứ phía gió lùa, nếu Lâm Uyên các khoanh tay đứng nhìn, chi bằng tan hết đi, về nhà bế con, chứ nhập đạo gì, lập mệnh gì? Đã không thể trầm tịch, mộc bài nhất định phải xuất thế, chúng ta tuy chỉ là hạng dân thường, cũng không muốn gửi gắm nhầm người, thiên hạ hiện nay, trong triều có Nhạn vương, tái ngoại có Cố soái. Cố soái… Không phải ta nói, y sớm có qua lại với Lâm Uyên các, song chưa bao giờ bày tỏ mảy may ý muốn thân cận, vị nắm giữ Huyền Thiết doanh ấy không thèm nhìn cũng chẳng rảnh quản lý chút tài nguyên lộn xộn của chúng ta, nếu chư vị lại lấy… nguyên do có lẽ có này, mà bỏ lỡ Nhạn vương điện hạ, bước tiếp theo định làm thế nào đây?”
Ông nói rất chân thành, dốc hết toàn lực muốn kéo Đỗ Vạn Toàn về phe mình, ngay cả Liễu Nhiên cũng hơi động dung.
Nhưng Đỗ tài thần là hạng người thành tinh, nào dễ dàng kích động, nghe xong ngoài mặt nhiệt thiết kích phẫn, miệng lại vẫn tránh nặng tìm nhẹ: “Kỳ thực Nhạn vương điện hạ từ nhỏ có giao tình không nhạt với Lâm Uyên các, vốn đã xem là người trong các, ngay như mạng lưới thông tin khi kinh thành bị bao vây, chẳng lẽ không phải là điện hạ dùng Lâm Uyên các dựng ra à? Quốc nạn ập xuống, có chỗ dùng được chúng ta, mọi người tuyệt đối không ý kiến, có nghi thức phó thác mộc bài hay không, kỳ thực cũng chẳng khác biệt mấy nhỉ?”
“Không phải đạo lý này, Đỗ công nghĩ sai rồi,” Liễu Nhiên lắc đầu, “Nếu không có tấm mộc bài này, khi gặp chuyện Lâm Uyên các chẳng qua nhấc tay giúp một tẹo, có mộc bài, mới có thể làm cho người trong các hiến toàn bộ gia sản toàn lực tham gia, đâu có giống nhau. Lâm Uyên các trầm tịch hai trăm năm, toàn dựa vào mộc bài này duy trì liên hệ và triệu tập, trong loạn thế mọi người đều muốn bo bo giữ mình, nếu không có Lâm Uyên mộc bài, ngay cả chúng ta, lực lượng có thể dùng cũng chẳng qua là chân sai vặt truyền tin linh tinh – chỉ sợ còn chưa hữu dụng bằng bang phái giang hồ hơi lớn.”
Lời này ý tứ sâu xa, Đỗ Vạn Toàn hơi biến sắc.
Thần tài bất đồng với Phụng Hàm công nghèo đến độ phải chơi với chó, người ta là gia đại nghiệp đại chân chính, một người chân trần ăn no cả nhà không đói, nhưng kẻ đi giày thì không thể.
Nếu nói ở đây có ai không hy vọng Lâm Uyên mộc bài trùng hiện nhân gian nhất, chắc chắn chính là Đỗ tài thần.
Liễu Nhiên nể mặt hắn, chỉ nói vậy rồi thôi, không vạch thẳng ra – Lâm Uyên mộc bài có thể điều động “Đạo Pháp đường” thần bí nhất trong Lâm Uyên các, bất cứ ai trong các không phục mộc bài điều phối mà trốn tránh, Đạo Pháp đường đều sẽ truy sát tới chân trời góc biển, nói cách khác, không có mộc bài hiệu lệnh, Đỗ tài thần có lẽ chỉ cần bỏ ra vài xu, có mộc bài này, dù bắt hắn táng gia bại sản, hắn cũng phải nhận.
Liễu Nhiên lần lượt xâu phật châu của mình lại: “Đỗ công hãy mời mộc bài của Trần gia xuất hiện đi.”
Đỗ Vạn Toàn im lặng một lúc, mở bụng chim gỗ, mảnh mộc bài cuối cùng rớt xuống bàn, liền tự động hợp lại với mộc bài của hắn, bổ toàn chữ “Uyên”.
Tờ giấy Hải Văn viết ngoáy của Trần Khinh Nhứ lăn ra, Liễu Nhiên kéo ra, thấy trên tờ giấy kia viết rất ngắn gọn: “Trần gia sẽ toàn lực ứng phó.”
Trương Phụng Hàm nhất thời chưa kịp hoàn hồn: “Hết rồi?”
Liễu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, Trần Khinh Nhứ hơi kiệm lời, bình thường nói bằng miệng còn đỡ, viết lên giấy thì nàng tuyệt đối không kiên nhẫn viết trường thiên đại luận, được là được, không được là không được, chuyện tày trời đến tay nàng cũng chỉ là một câu rồng bay phượng múa.
“Trần cô nương đã nói như vậy, độc mạn tính mà điện hạ trúng hẳn là không thành vấn đề.” Liễu Nhiên quay sang Đỗ Vạn Toàn, “Thế ý Đỗ công là sao?”
Lâm Uyên mộc bài chia năm mảnh, bất cứ ai cũng không có tư cách một mình phủ quyết, lúc này đã là ba chọi một, Đỗ Vạn Toàn biết, bất kể mình có đồng ý hay không, kết cục đều đã định trước.
Đỗ tài thần cười khổ: “Liễu Nhiên đại sư khách khí rồi – ta nghe nói Nhạn vương điện hạ gần đây đang thúc đẩy phong hỏa phiếu, đến lúc đó nếu có chỗ cần Đỗ mỗ, cứ việc mở miệng.”
Trương Phụng Hàm uyển chuyển khuyên nhủ: “Đỗ công, dưới ổ lật không có trứng lành, đến khi thiên hạ loạn lạc thật, người loạn ly không bằng chó thái bình, gia tài bạc triệu cũng chẳng khác gì lưu sa phi thủy, có phải là đạo lý như vậy?”
Đỗ Vạn Toàn bị một đám quỷ nghèo ép lên tặc thuyền vẫn rất khó chịu, chắp tay nói một câu lấy lệ: “Không sai, Phụng Hàm công cao nghĩa.”
Ba người vội vàng ăn một bữa cơm nhạt với các tâm sự riêng, rượu cũng chưa động tới đã giải tán.
Ngay khi họ đưa ra quyết định này, Trường Canh cũng về tới hầu phủ.
Cát Thần đang chờ y trong thư phòng, Trường Canh phân phó một câu không được quấy rầy, đoạn thản nhiên đi vào, đóng cửa lại – hầu phủ vắng vẻ ít người, lão bộc kẻ thì điếc kẻ thì đi đứng chậm chạp, cũng chẳng biết là hầu hạ chủ hay dưỡng lão ở nhà chủ, thường xuyên gọi người sai sử mà không tới, bưng trà rót nước đôi khi cũng phải tự làm, nhưng cũng có chỗ tiện, thí dụ như khỏi cần suốt ngày đề phòng tai vách mạch rừng.
Cát Thần vừa thấy Trường Canh liền đứng dậy, trên khuôn mặt trời sinh non choẹt có chút căng thẳng.
Trường Canh lại hết sức bình tĩnh thản nhiên, khoát tay: “Tiệt được rồi?”
Cát Thần đáp một tiếng, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy Hải Văn.
“Ta làm theo lời huynh, lợi dụng tu sửa lưới cấm không, lén tiệt con chim ấy, tờ giấy bên trong đã thay, niêm phong cam đoan sửa đến thiên y vô phùng,” Cát Thần mím môi, nói, “Đợt cuối năm Tiểu Tào đi phương Bắc tìm Trần cô nương, chính mắt thấy nàng ta thu thả chim gỗ, sau đó lén bắt lại, dùng khuôn dập lại khóa chìm niêm phong, hẳn không có vấn đề gì – đại ca, vì sao chúng ta phải tiệt chim của Trần cô nương, trên tờ giấy nàng viết có ý gì?”
Trường Canh nhất thời không trả lời, giở tờ giấy dúm dó kia ra xem.
Chữ viết trên đó giống hệt với tờ mà nhóm Liễu Nhiên thu được, chỉ có nội dung là khác.
Trên tờ giấy này viết rằng: “Trần mỗ tài sơ học thiển, tìm kiếm nhiều năm vẫn không thể tìm được giải pháp cho Ô Nhĩ Cốt, phụ trọng thác, việc Lâm Uyên mộc bài, mong rằng chư quân cẩn trọng.”
Trường Canh xem xong không kích động gì, không hề bất ngờ nghĩ: “Quả nhiên.”
Bằng sự hiểu biết của y với Lâm Uyên các nhiều năm qua, cuối cùng làm chủ không phải ba người thì là năm người, khả năng năm người lớn hơn, trong Lâm Uyên các có rất nhiều hỏa cơ cương giáp độc đáo và cực kỳ tinh xảo, bởi vậy tất có người của Linh Xu viện, Trần gia năm đó trị liệu tai và mắt cho Cố Quân là lấy danh nghĩa Lâm Uyên các, Cố Quân không thể nào tín nhiệm họ vô điều kiện, bên trong tất có cựu bộ của lão Hầu gia giới thiệu, bởi vậy nhất định còn có đại biểu bên quân đội, Liễu Nhiên hòa thượng vẫn đảm nhận vai trò liên lạc tứ phương, có thể cũng tính là một, đại diện cho Hộ Quốc tự, như vậy còn lại hai rất có thể một phương nắm giữ “tài”, một phương khác chính là Trần gia phủ Thái Nguyên.
Trong năm người, chỉ có Liễu Nhiên và Linh Xu viện y nắm chắc hơn một chút, ba phương khác đều chưa quyết.
Trên đời ngoại trừ chính Trường Canh, chỉ có Trần cô nương hiểu rõ nhất chỗ đáng sợ của Ô Nhĩ Cốt, nàng xưa nay xét việc không xét người, không thể vì tình cảm cá nhân mà ủng hộ y. Mà người nắm “tài” trong tay thường dễ chịu gánh nặng gia nghiệp, trong tình huống như vậy rất có thể sẽ lui lại. Đại diện cho quân đội… nếu quả thật là Chung lão tướng quân như Trường Canh phỏng đoán, thật sự Chung Thiền không nhất định sẽ nói giúp y, người của hai phương sau đều có cách của mình, y rất khó tiếp xúc, chỉ có Trần Khinh Nhứ tùy quân Tây Bắc, đến lúc đó tất lấy chim gỗ truyền thư, có thể cho y thừa cơ.
Trường Canh bỏ tờ giấy Hải Văn đã xem xong vào chậu than đốt đi, ánh lửa nhỏ chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ, khiến y thoạt nhìn lại có một chút không chân thật.
“Đại ca…” Cát Thần ấp úng gọi một tiếng, tên mặt tròn nhỏ này luôn trung thành với Nhạn thân vương của hắn, nhưng không ngốc, hắn có thể đoán ra đại khái chim gỗ mã hóa của Trần Khinh Nhứ khả năng liên quan đến quyết sách cuối cùng của Lâm Uyên các, mặc dù theo Trường Canh nhờ vả trộm đổi giấy, song trong lòng vẫn liên tục nghi ngờ – Trường Canh luôn luôn thẳng thắn vô tư, thoải mái thông suốt, chưa bao giờ làm chuyện mờ ám như thế, lần này vì Lâm Uyên các mà làm vậy… là vì quyền lực sao?
“Không phải là ta nhất định cần có Lâm Uyên các.” Trường Canh hình như biết hắn đang nghĩ gì, thần sắc thản nhiên giải thích, “Nhưng thời gian ta ở trong triều quá ngắn, tuy tạm thời có chỗ dựa là Hoàng thượng, thêm Giang đại nhân và một đoàn tân nhuệ đi theo, dù sao căn cơ còn yếu, rất nhiều chuyện không thi triển được. Việc khác có thể chờ, song tử lưu kim và bạc trên tiền tuyến chờ không nổi, thời điểm thế này ta chỉ có thể lui để cầu lấy thế lực Lâm Uyên các, nếu có thời gian, tất cả vấn đề đều có thể quang minh chính đại chậm rãi giải quyết, chỉ sợ người Tây Dương không cho chúng ta thời gian thôi.”
Cát Thần nghe vậy ưỡn thẳng lưng, nghi ngờ trong lòng tức khắc tan thành mây khói, ngược lại hơi xấu hổ: “Việc này ta và Tiểu Tào đều hiểu, ừm… đại ca, huynh cũng chú ý bảo trọng mình nhiều hơn, nếu không đợi đến khi Hầu gia khải hoàn về triều, huynh lại ngã bệnh, chẳng phải y sẽ kiếm chuyện với ta?”
Nói xong, hắn giống như tưởng tượng ra quá trình cụ thể Hầu gia tìm hắn gây chuyện, tự sợ tới rùng mình.
Thần sắc trên mặt Trường Canh nhu hòa hơn: “Ta chỉ quản đến khi qua nguy cục này, chờ thiên hạ thái bình rồi còn ai muốn làm việc mệt mỏi mà chẳng lợi ích này? Chúng ta cũng không thể làm việc miễn phí cho họ, đến lúc đó phải bảo Hoàng thượng ban cho ta một ngọn núi ở nơi phong cảnh đẹp nhất, trồng một rừng hoa đào trên núi, mùa xuân ngắm hoa, mùa hè ăn đào, dưới chân núi còn phải có ôn tuyền, ta định thả ít gà vịt, đẻ trứng thì ném thẳng vào ôn tuyền luộc luôn…”
Bụng Cát Thần “Ục” một tiếng, Trường Canh ngớ ra, lập tức hai người đồng thời phá lên cười, Trường Canh nhảy lên: “Muộn quá rồi, đừng kinh động bọn Vương bá, hai ta tự gói ít sủi cảo mà ăn.”
Cát Thần hơi ngượng ngùng nói: “Không, không được đâu, đại ca, sao có thể để Thân vương điện hạ tự tay giã nhân nặn vỏ… việc này thực là…”
Trường Canh liếc hắn một cái: “Có ăn không?”
Cát Thần đáp như đinh đóng cột: “Ăn!”
Thế là hai người giữa cảnh tối lửa tắt đèn lẻn vào nhà bếp hầu phủ, xua lão trù nương gật gà gật gù về ngủ, binh binh chát chát hì hục một lúc, nghe tiếng điểm canh, một người cầm vung, một người cầm vợt, hết sức tùy tiện ngồi luôn dưới bếp chia nhau ăn hơn sáu mươi cái sủi cảo, Cát Thần nóng quá ré lên, dường như lại quay về thời thiếu niên “nhấp nhô” ở nông thôn.
Thời gian tốt đẹp đều ở đêm hôm khuya khoắt, ban ngày vẫn là nguy hiểm trùng trùng.
Một tháng sau, phong hỏa phiếu vẫn chưa xong, ngay cả Hoàng đế Lý Phong cũng bị ồn ào đến phiền vô cùng, một cuộc thanh tẩy trong im lặng từng bước bắt đầu.
Thoạt tiên Đốc sát viện dâng liền ba bản tấu tố Nhạn thân vương một tay che trời, Sở quân cơ tự ý giữ lại tấu chương của quan viên trong triều, khiến tiếng oán thán dậy lên khắp nơi, cái gọi là phong hỏa phiếu hoàn toàn là làm bừa, là ném thể diện triều đình xuống đất mà giẫm, hại nước hại dân.
Nhạn thân vương sai người đem toàn bộ ghi chép về tấu chương từ trước tới nay Sở quân cơ trình lên và trả về bày hết trên triều đường, tất cả tấu chương trả lại đều ghi vào hồ sơ, khi nào, vì sao mà trả, cũng có hết trên báo cáo vắn tắt tấu lên Tây noãn các, không một bản nào sai khác, đương đình khiến người ta á khẩu; ngay lập tức Nhạn thân vương lấy “tài sơ học thiển, khó mà phục chúng” làm lý do, xin Hoàng đế Long An thu hết chức vụ lại, Lý Phong theo lệ không chuẩn, vị Thân vương điện hạ mới tròn hai mươi này tuổi trẻ khí thịnh, lập tức cáo ốm từ triều, chạy về hầu phủ đóng cửa không ra.
Lão hồ ly tinh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ cả triều, thật sự còn chưa từng có ai cáu kỉnh lộ liễu như vậy, Lý Phong nhất thời dở khóc dở cười, chưa đợi hắn cải trang xuất cung đến dỗ dành, Nhạn thân vương vừa đi thì trong triều lập tức xảy ra chuyện.
Thoạt đầu Sở quân cơ quần long vô thủ loạn cào cào, tấu mỗi ngày đệ trình lên bàn Lý Phong hệt như tuyết rơi, các nơi đều đòi tiền đòi tử lưu kim, làm hắn sứt đầu mẻ trán, lập tức hai Thượng thư Hộ bộ Binh bộ cơ hồ phải choảng nhau trên triều đường, Lý Phong trong cơn thịnh nộ truy cứu, phát hiện tới nông nỗi này rồi mà vẫn có kẻ ăn bớt tham ô quân phí, lập tức nổi giận, truy tra ra đại án chấn kinh triều dã, từ đường đường quan lớn nhị phẩm cho tới tiểu quan thất phẩm, hàng loạt người bị liên lụy, ngay cả đám lắm điều Đốc sát viện cũng tự dưng ngã một nửa.
Một cơn mưa thu tháng Chín gột rửa kinh thành xơ xác tiêu điều, Giang Sung tự mình đến hầu phủ truyền chỉ mời Nhạn thân vương về triều, đến lúc này, kẻ để ý phảng phất hiểu được điều gì, Nhạn thân vương lại lần nữa nhắc tới phong hỏa phiếu, cơ hồ thi hành ngay không gặp lực cản.
Mới đầu có kẻ lo đợt phong hỏa phiếu đầu tiên phát hành không ra, nào ngờ vừa xuất hiện thì lập tức có Đỗ Vạn Toàn giàu nhất Giang Nam liên lạc một đám nghĩa thương dân gian dốc sức tương trợ, chưa đến ba ngày, đợt phong hỏa phiếu đầu tiên lại bị tranh mua sạch.
Vàng thật bạc xịn đổ vào quốc khố, đến đây thì không ai lắm miệng nữa.
Cuối năm Long An thứ bảy, nơi tiền tuyến Giang Nam hai quân vẫn giằng co, An Định hầu dọc đường liên hợp trú quân Trung Nguyên trị bạo dân tạo phản, cuối cùng trở lại Gia Dự quan, hôm sau liên quân Tây Vực hãm thành liền lui ba mươi dặm mà dè chừng.
Cuối năm này, Cố Quân trước sau viết mười bốn phong thư tay, lần lượt “chúc Tết” Quốc vương chư quốc Tây Vực, đồng thời mài đao soàn soạt, chuẩn bị sẽ khai sát giới ngay khi triều đình vừa đưa tới đợt quân bị tiếp theo.
Năm nay, ngoài Gia Dự quan không giăng đèn kết hoa, chiến hỏa hết sức căng thẳng – triều đình rốt cuộc đưa tới quân lương và chiến bị chờ đợi mỏi mòn.
Chỉ là người áp tải có thân phận đặc biệt.
Cố Quân vừa dẫn một tốp khinh kỵ đi tuần phòng trở về, chưa xuống ngựa đã nghe nói Nhạn vương đến, lập tức sững ra một chút, khinh cừu cũng chẳng màng cởi, ném dây cương chiến mã rồi chạy luôn.
—Nguyên văn Tam thu quế tử, thập lý hà hoa, trích trong bài Vọng hải triều của Liễu Vĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.