Chương 41: Bắt Đầu
Priest
02/10/2024
Nam trung tuần phủ Khoái Lan Đồ trong tay ngoài hai trăm gia tướng thì còn có mười bộ trọng giáp và mười lăm bộ khinh cừu; nếu như thêm một con cự diên, vậy thì chỉ riêng về hỏa cơ giáp thép mà nói, tiểu trấn Nhạn Hồi Bắc Tân Cương cũng chỉ có vậy mà thôi.
Lúc nhận được bức thư của Tôn Tiêu, hắn liền biết cái ngày mà hắn luôn mong chờ này sẽ nhanh đến thôi.
Phó Chí Thành làm chủ nơi này đã lâu rồi, con người này kiêu ngạo lỗ mãn, không chỉ một lần trước mặt mọi người làm cho Khoái Lan Đồ - người mà triều đình phái đến giám sát hắn - không còn chút mặt mũi nào, giữa hai người họ thù oán đã lâu.
Hoàng thượng đã hạ quyết tâm muốn thâu tóm toàn bộ binh quyền, tiến hành lệnh kích trống, đương nhiên phải cần một người giương cờ trước, Tây Bắc là địa bàn của Cố Quân, tạm thời không động được, Giang Nam chủ yếu là thủy quân, thủy quân phụ trách giám sát hành tung của thuyền Tây Dương, còn có mối họa giặc Oa, không tiện hành động trước, đại quân trung nguyên thì lại chiếm đóng ở trung tâm trấn quốc, muốn động đến thì cũng phải để đến sau cùng, duy chỉ có Nam Cương nghèo đó là có thể làm bước đệm.
Nếu như Phó Chí Thành thông minh, thì vào lúc này nên yên ổn nấp ở Nam Cương giả vờ mình không tồn tại, nhưng hắn ta lại cứ vào lúc này nhảy ra, viện cớ tang sự uy hiếp triều đình.
Một tên gia tướng bước tới nói nhỏ: "Đại nhân, dầu hỏa đã chuẩn bị xong."
Khoái Lan Đồ dưới ngàn ánh mắt, từ xa đứng nhìn núi xanh xinh đẹp trước mắt, chủ nhân của ngọn núi này vốn là một đạo sĩ pháp hiệu Tịnh Hư, bởi vì hoàng đế tin Phật, dân gian cũng lần lượt noi theo, hương hỏa đạo quán khó duy trì, lại thêm bọn côn đồ thấy lão ta dễ bắt nạt, nên thường tới cướp bóc, Tịnh Hư dưới cơn tức giận đã đánh chết một tên côn đồ, tự biết nơi này không còn chỗ dung thân, chỉ đành lên núi làm một thổ phỉ.
Người này hiểu biết chữ nghĩa, thủ đoạn cay độc, là một nhân vật lớn, sau này trở thành thủ lĩnh của toàn bộ bọn phỉ trong vòng ba trăm dặm núi ở Nam Cương.
Khoái Lan Đồ biết Tịnh Hư và Phó Chí Thành là cùng một giuộc, muốn hạ Phó Chí Thành bắt buộc phải ra tay từ tên đạo sĩ này.
Trước khi hoàng thượng phóng kim lệnh bài tiễn mời Cố Quân, Khoái Lan Đồ đã cùng với Tôn Tiêu lên kế hoạch, đầu tiên hắn ta phân tán thông tin trong cảnh nội Nam Cương, nói là khâm sai triều đình sắp đến để điều tra việc Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ.
Vì để đảm bảo khâm sai không xảy ra sự cố, Phó Chí Thành tất nhiên sẽ đánh tiếng trước với những tên phỉ cầm đầu nói là "khâm sai an ủi" sắp đến, lệnh cho họ quản thuộc hạ của mình, cứ như vậy, đám sơn phỉ này sẽ tin Phó tướng quân, hay là tin vào tin đồn đây? Nếu như trong lòng sinh ra ngờ vực, Phó Chí Thành là đem điều tra án nói một cách nhẹ nhàng thành "khâm sai an ủi", bọn phỉ đạo sẽ nghĩ thế nào?
Trước khi khâm sai vào địa bàn, Khoái Lan Đồ nhận được truyền tin của Tôn Tiêu, lại phái người giả dạng trú quân Nam Cương, tìm đến Tịnh Hư, nói là đoàn xe của An Định hầu và khâm sai bị cướp, Phó tướng quân không tiện ra mặt để tránh mọi người nhìn ra mối quan hệ của họ, chỉ đành tìm đến đạo trưởng nhờ cứu viện.
Giao tình giữa Tịnh Hư và Phó Chí Thành tốt nhất, không cần biết trong lòng có nghi ngờ hay không, vào lúc này đều sẽ thay hắn gánh, vừa nghe nói liền nghĩa khí dâng lên tận đầu, lập tức đưa người qua vội.
Họ vừa mới chân trước bước đi thì Khoái Lan Đồ và người mai phục ở trong núi đã chân sau dùng trọng giáp chặng đường, hàng ngàn vạn mũi tên tẩm dầu hỏa đã gác lên dây cung, một phát thiêu rụi hang ổ của Tịnh Hư.
Khinh cừu và trọng giáp lẩn quẩn trong núi, cứ nhìn thấy chạy ra một người là bù thêm một đoản pháo, phỉ đồ giữ núi, già yếu, phụ nữ trẻ con trong núi đều đánh đồng như nhau, không bỏ sót, chỉ thả chạy vài tên còn sống để bọn họ báo tin cho Tịnh Hư.
"Cũng tạm rồi, đi, chúng ta đi gặp An Định hầu." Khoái Lan Đồ khoát tay, trọng giáp, khinh cừu và hai trăm gia tướng như được tập trước thu dọn chuẩn bị rời đi, Khoái Lan Đồ lên ngựa, quay đầu lại nhìn đỉnh núi đã bị lửa cháy xén thậm tệ, đủng đỉnh nói: "Để nghe xem Phó Chí Thành thoái thác thế nào, cái gì mà sơn phỉ xảo trá, cái gì mà "lửa hoang thiêu không tận, xuân phong thổi lại sinh", bổn quan đã đốt lửa hoang, để xem xem bọn nó làm sao để thổi lại sinh...*cha*!"
Lúc này, toàn bộ sơn phỉ đều biết Phó Chí Thành dùng kế hoãn binh, vì để bảo vệ bản thân trước mặt khâm sai, ra tay với "huynh đệ" thuở xưa.
Khoái Lan Đồ muốn để cho sơn phỉ và Phó Chí Thành cấu xé nhau, Phó Chí Thành không phải tự cho thông minh, cảm thấy không ai có thể nắm thóp được mình hay sao?
Đương nhiên, để đề phòng tên họ Phó chó cùng rứt giậu, dưới tình thế tuyệt vọng sẽ làm loạn, nên Tôn Tiêu đặc biệt mời An Định hầu đến tọa trấn.
An Định hầu Cố Quân đã được phong khi chưa đến tuổi, đối phó với phản quân rất có sức răn đe, có thể chưa thấy nhưng đã trấn được cái tên đại sứ biên cương Phó Chí Thành bò ra từ đống người chết đó ~ nhưng cũng không sao, ai bảo lão An Định hầu có lòng dẫn dắt hắn?
Khoái Lan Đồ dám chắc Phó Chí Thành không dám đụng đến Cố Quân, cựu bộ của lão An Định hầu tuy rằng đa số đều đã cáo lão rút khỏi quân đội, nhưng mối quan hệ rất rắc rối phức tạp, uy thế vẫn còn đó, Phó Chí Thành nếu dám vong ơn phụ nghĩa đụng đến con trai duy nhất của lão hầu gia, nội bộ trú quân Nam Cương của hắn loạn lên cũng đủ cho hắn uống đủ.
Hơn nữa tên họ Phó đó có kiêu căng cỡ nào, cũng sẽ không cho rằng một trú quân Nam Cương nhỏ bé khởi nghĩa vũ trang sẽ lay động được nhẫn nại của hòn đá tảng Đại Lương chứ?
Chính vào lúc họ quay người rời đi, một con chim gỗ to bằng bàn tay chớp mắt, vỗ cánh, từ nơi máu tươi khói đặc bay lên bầu trời, chớp mắt đã biến thành một chấm đen, mất hút.
Cùng lúc này, Phó Chí Thành ở trong trú quân Nam Cương nhận được tin tức xe ngựa của An Định hầu bị cướp, cả người chấn động, nhảy phắt dậy, nắm chặt cổ áo của xích hầu: "An Định hầu bây giờ đang ở đâu?"
Xích hầu: "An Định hầu đã bắn giết Hạnh Tử Lâm, nhưng sau đó không biết tại sao, ở lại hang ổ của Hạnh Tử Lâm không đi nữa, cũng đã đổi cờ thành cờ soái của huyền thiết doanh."
Phó Chí Thành nghe xong, da mặt động đậy nhẹ, quơ tay vén hết ly rượu chén trà xuống đất, tức giận: "Thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
Xích hầu không dám thở mạnh, quỳ một chân bên cạnh, nhìn thống soái trú quân Nam Cương giống như con thú bị mắc kẹt đi tới đi lui vài vòng, Cố Quân tiêu diệt hang ổ của Hạnh Tử Lâm hắn ta không hề kinh ngạc, nếu như Cố Quân thật sự bị cướp thì đó mới là chuyện lạ hiếm thấy.
Cố Quân...An Định hầu rốt cuộc là có ý gì?
Tại sao y lại không tiếp tục lên đường, tại sao lại muốn ở lại Hạnh Tử Lâm?
Nếu như chỉ là để hỏi cung sơn phỉ, tại sao lại phải đổi cờ?
Y đang đợi ai? Y đang đợi để làm gì?
Cố Quân lấy danh nghĩa an ủi chia buồn mà đến, tại sao lại mang theo cờ soái của huyền thiết doanh?
Nếu mà có cờ soái, vậy huyền thiết hổ phù có ở đây không?
Bên cạnh y thật sự chỉ có vài thị vệ cùng với một tên thị lang hèn nhát thôi sao?
Còn có nam trung tuần phủ đang ở cách đó trên dưới trăm dặm, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn một giỏ mực đen lớn để bôi lên mình, Cố Quân có phải đã tiếp xúc trước với bọn họ?
Cố Quân rốt cuộc đứng về phía ai?
Mí mắt Phó Chí Thành đột nhiên nháy, hắn vốn là bộ hạ của lão An Định hầu, lại chẳng có qua lại gì với Cố Quân, cũng biết Cố Quân vẫn luôn nhìn không vừa mắt hành động sơn phỉ của hắn.
Phó Chí Thành đối với sự thăm hỏi của Cố Quân trong lòng không hề có chút chuẩn bị.
"Chuẩn bị ngựa," Phó Chí Thành đột nhiên lên tiếng, "Ba đội Sơn Hổ, Bạch Lang và Linh Cáo đi cùng ta, theo ta đi gặp An Định hầu và khâm sai, Lâm Báo chờ lệnh, lấy pháo hoa làm tín hiệu, chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc tiến lên."
Xích hầu thắc mắc nhìn Phó Chí Thành, Phó tướng quân điều tập gần nửa binh lực trú quân Nam Cương, đây là vây quán An Định hầu hay vây tiễn An Định hầu đây?
Phó Chí Thành lập tức lấy trường kích trên tường xuống, giận dữ: "Lề mề cái gì!"
Nối gót theo gia tướng tuần phủ, trú quân Nam Cương cũng mang theo gần một nửa binh lực của mình, không thể quay đầu hướng thẳng về Hạnh Tử Lâm mà đi.
Đêm đã buông xuống, Nam Cương quan lên đường, đi qua những trướng ngủ đêm của thương đội lớn nhỏ, những thương đội vào nam ra bắc đã quen gối đầu nằm sương, chỉ để một người trực đêm và một ngọn lửa, dần dần ngủ đi.
Canh ba, trong rừng truyền đến tiếng chim cu cao thấp trầm bổng.
Trực đêm và một bộ phận giả vờ ngủ lần lượt ngồi dậy, bọn họ không nói chuyện với nhau, khi đi lướt qua nhau chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, lặng ngắt như tờ ẩn náu phía sau xe hàng tùy hành.
Bên trong những xe kéo hàng này vậy mà lại có hai tầng, mở ra tầng trên đều là hàng hóa, khẩy nhẹ đẩy qua liền lộ ra giáp trụ lạnh lẽo bên dưới, không một chút phản quang.
Dăm ba đoàn người dạ hành động tác nhanh như cắt mặc giáp thép vào người, có "ưng", có "giáp", còn có một bộ phận kỵ sĩ khinh cừu.
Xoay mình tỏa ra tứ hướng ẩn mình vào bóng đêm, núi rừng lay động một chút, những chú chim đang ngủ cũng giật mình, chỉ là rất nhanh, lại lần nữa im lặng như lúc đầu.
Chỉ còn lại ánh lửa thương đội lập lòe, phân bổ tứ tán ở vùng đất quanh co phức tạp, núi rừng san sát, dường như một nén vàng vỡ tán lạc.
Đêm này, thế lực phức tạp của nhiều bên, ai nấy cũng đều mang theo ý đồ đi về Hạnh Tử Lâm.
Tên phỉ đạo chết dưới sơn thạch của Hạnh Tử Lâm có nằm mơ cũng không ngờ rằng, hắn giống như một sợi dây quan trọng, một quyết định ngu xuẩn trong vô ý đã đốt cháy thế cục một chạm là nổ của Nam Cương.
Trong hang ổ sơn phỉ của Hạnh Tử Lâm, một dám sơn phỉ cắn chặt răng nói là không hề biết việc khâm sai đến đây, Tôn Tiêu thẩm vấn một vòng, đến cuối vẫn không hỏi ra được gì, chỉ đành từ bỏ, hai mắt không yên cứ nhìn về phía cửa.
Cố Quân chỉ ăn một ít lấp bụng liền không động đũa nữa, nhìn cái tên Tôn Tiêu đó như có đinh mọc dưới mông, cười nói: "Tôn thị lang, thời gian một bữa cơm không tới, ngài đã nhìn ra cửa bảy tám lần rồi đó, có lẽ là đối với Khoái tuần phủ trông mòn con mắt rồi hả?"
Sắc mặt Tôn Tiêu thay đổi lia lịa, miễn cưỡng cười trừ: "Đại soái nói đùa rồi, đại soái có vẻ không hợp khẩu vị, sao không ăn thêm một ít?"
"Không ăn nữa," Cố Quân ý vị nhìn lão ta, "Ăn nhiều rồi khó vận động, cũng tạm được rồi, à đúng rồi Lý Bình, nếu như ngươi không có việc gì, kiểm kê xem trong hang ổ này có bao nhiêu kim ngân, chúng ta không thể uổng công đánh cướp thổ phỉ, lát nữa bỏ túi mang đi nữa."
Tôn Tiêu: "..."
Cố Quân: "Tôn đại nhân sẽ không trở về cáo tội ta chứ? Haizz, không giấu gì ngài, binh bộ keo kiệt, những ngày tháng của huyền thiết doanh bọn ta cũng không dễ dàng gì đó mà."
Đám phỉ bị trói thành một cục cũng khá nhanh nhảu, nghe thấy vội: "Chúng tôi có sổ sách! Có! Ở...ở trên đó!"
Thẩm Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy nơi này vậy mà lại có "căn phòng bí mật" ~ góc tường có một cái thang, trực tiếp thông lên trên, đẩy lớp cỏ che một cái gác nhỏ bắc qua trên thanh xà.
"Hay thật," Thẩm Dịch nghĩ, "Ta lại biến thành kế toán trong ổ gà rồi."
Chính vào lúc này, Khoái Lan Đồ đến Hạnh Tử Lâm trước tiên.
Khoái Lan Đồ đưa gia tướng của hắn bước vội vào, trên người còn chưa tan mùi máu lửa, phảng phất một chút sát khí đằng đằng. Hắn bước tới một bước, hạ thấp giọng nói rõ ràng: "Hạ quan nam trung tuần phủ Khoái Lan Đồ, tham kiến An Định hầu, Tôn đại nhân, các vị tướng quân, còn có vị này..."
Trường Canh mỉm cười với hắn ta: "Lý Mân."
Khoái Lan Đồ: "..."
Tôn Tiêu vội đè giọng nhắc nhở: "Không được vô lễ, đó là Nhạn Bắc vương, tứ điện hạ!"
Khoái Lan Đồ hốt hoảng.
Ấu đệ Lý Mân của hoàng thượng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, đa số mọi người chỉ biết cậu từng lưu lạc giang hồ, sau khi tìm về cũng chỉ luôn ở An Định hầu phủ rất hiếm xuất hiện, chẳng có thành tích gì, lại còn nhỏ như vậy...Khoái Lan Đồ lý trí biết rằng, người trẻ tuổi này tuy là thân phận cao quý, thật ra chẳng có gì đáng lo cả, nhưng cậu dù sao cũng là một sự xuất hiện ngoài ý muốn, cứ luôn khiến người ta bất an.
Giống như là có một điềm báo gì đó, mí mắt Khoái Lan Đồ giật mạnh.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng, một gia tướng đã bước vội vào, nói nhỏ vào tai Khoái Lan Đồ.
Cố Quân: "Sao vậy, người nhà Khoái đại nhân nói nhỏ gì mà trân quý đến mức còn không cho chúng ta nghe vậy."
Khoái Lan Đồ một chân đá văng gia tướng ra: "Hỗn xược, An Định hầu và điện hạ ở đây, chụm đầu kề tai còn ra thể thống gì!"
Gia tướng đó bị đạp một cái không nhẹ cũng không nặng, cũng chẳng thấy tức giận gì, lập tức quỳ nửa người báo cáo: "Báo cáo các vị đại nhân, có hàng vạn binh lực đang đi về phía Hạnh Tử Lâm, hình như là người của trú quân Nam Cương!"
Lời còn chưa dứt, một tên quan dẫn đầu lạ mặt đã đến sườn núi, gia tướng tuần phủ đao kiếm thương kích đều giơ lên, ánh sáng hàn lạnh như chiếu rọi màn đêm.
Người đó chẳng có chút sợ hãi, nói lớn: "Tây Nam tổng đốc Phó Chí Thành, dẫn theo thân binh ứng tiếp đại soái!"
Cố Quân thần sắc điềm đạm nghĩ: "Tên họ Phó đó đúng là biết tìm đường chết."
Khoái Lan Đồ lần nữa nhìn Trường Canh một cái, Trường Canh cười với ông ta, thong dong xoay người đi về phía thang trèo lên gác xép chứa sổ sách.
Khoái Lan Đồ ý thức được là không thể vụt mất thời cơ, lập tức bước tới một bước: "Đại soái, hạ quan có chuyện muốn bẩm báo!"
Cố Quân nâng mí mắt lên.
Khoái Lan Đồ: "Phó Chí Thành đó thân là thủ tướng một phương, xao lãng trách nhiệm, cấu kết thổ phỉ, ức hiếp bách tính, cấu kết giặc ngoài nam dương, lòng mưu phản đã rõ, xin đại soái sớm có chuẩn bị!"
"Ổ, vậy sao?" Cố Quân nghe xong không hề kinh ngạc, chỉ là lấy chuỗi phật châu cũ dùng đầu ngón tay xoay vài vòng, như đang suy nghĩ cân nhắc điều gì.
Sau một lúc, y nói: "Vậy thì mời lên đi."
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu ngơ ngác nhìn nhau, tưởng đâu bản thân mọc nhầm lỗ tai rồi.
Cố Quân: "Mời Phó tướng quân đây, ta xem xem hắn định mưu phản thế nào."
Trường Canh sau khi trèo lên gác thì thấy bên trong vậy mà lại có một chốn bồng lai, có cửa sổ, còn có cửa sổ trời, tầm nhìn tuyệt vời, từ cửa sổ trời đi lên, chính là nơi bọn phỉ Hạnh Tử Lâm cắm cờ, Thẩm Dịch bên cạnh giơ cao ngọn lửa, không biết là đang đốt cái gì, một làn khói trắng trực tiếp bay thẳng lên trời.
Trường Canh cười: "Ta còn tưởng Thẩm tướng quân lên đây tính toán sổ sách, muốn lên giúp một tay, thì ra là lên đốt khói lang."
Thẩm Dịch nhảy xuống khỏi cửa sổ trời, hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ còn biết sổ sách sao? Mấy năm nay bên ngoài đã làm những gì rồi?"
Trường Canh: "Không có gì, chỉ là theo Trần cô nương một thời gian học y thuật, thỉnh thoảng giúp đỡ vài bằng hữu giang hồ, chạy vặt, cũng từng ngồi qua xe ngựa thương đội, cái gì cũng biết một chút."
Thẩm Dịch thấy cậu chỉ nói qua loa cho có, biết điều không hỏi tới nữa, kiến thức và từng trải của một người không thể nào giả vờ được, một chàng thiếu niên sanh non có cố trấn định thế nào đi nữa, người biết để ý đều có thể nhìn ra.
Mấy năm này Trường Canh ngao du giang hồ chắc chắn trải nghiệm không hề đơn giản, nếu không trên người cậu cũng không có một ý vị khôn lường khó nhìn ra nặng nhẹ như vậy.
Trường Canh đẩy mở cửa sổ nhỏ của gác xép, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một đội ngũ hùng hồn như một con rắn trườn lên, cờ soái phần phật giống như một cái phướng to.
Trong ánh lửa, giáp trụ lạnh lẽo, hơi nước vạn dặm, giống như một con rồng lớn đang phì phò.
Phó Chí Thành thống soái trú quân Nam Cương cũng được ít nhất mười năm rồi, ở Nam Cương gần như là vua một cõi, bây giờ hắn ta nếu mà đem một hai trăm người đến "tiễn phỉ ứng tiếp khâm sai", thì vẫn còn chỗ hành động, nhưng hắn lại kéo theo cả nửa trú quân Nam Cương.
Trường Canh nói: "Nghĩa phụ lúc mới đầu còn có ý giữ Phó tướng quân, bây giờ xem ra, giữ không nổi rồi."
"Xem ra người ta không những không nhận ý tốt mà còn muốn cho chúng ta một trận lấy uy đây mà." Thẩm Dịch nhìn nhìn góc nghiêng bình tĩnh của Trường Canh, "Điện hạ trẻ tuổi như vậy mà lại có một phong thái đại tướng lâm nguy bất loạn như vậy, đúng là hiếm thấy."
"Trước lạ sau quen," Trường Canh bình tĩnh nói: "Lần trước cùng với nghĩa phụ trà trộn vào sào huyệt phản quân đông hải mới thật sự là không có chuẩn bị, lúc đó bên cạnh người chỉ có mấy của nợ không chút tác dụng bọn ta, còn có sự giúp đỡ của những người bằng hữu giang hồ không biết mặt và không liên lạc được, thủy quân không biết năm khỉ tháng ngựa nào mới tới, cũng không biết có nhận được tín hiệu dọc đường của bọn ta hay không ~ Vậy mà người vẫn tự nhiên cười nói, an toàn rút lui, khi đó ta liền hiểu ra một chuyện."
Thẩm Dịch: "Chuyện gì?"
Trường Canh: "Chỉ sợ không có đạo lý."
Thẩm Dịch nghĩ ngợi, lắc đầu cười: "Đương nhiên, ai cũng biết, chỉ sợ không đạo lý, nhưng đây có thể so sánh với con người tới lúc sẽ đói, không mặc sẽ lạnh vậy, đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể, con người làm sao có thể khắc chế phản ứng của cơ thể mình chứ?"
Trên mặt Trường Canh hiện lên một nét cười mờ nhạt: "Có thể đó."
Thẩm Dịch ngây ra, y bỗng có một trực giác kỳ lạ, cái câu "có thể" này của Trường Canh trong đó hình như ẩn chứa rất nhiều ý.
Trường Canh: "Ta tin rằng chỉ cần ngài đồng ý, trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể đánh bại được ngài, bao gồm thân thể này."
Câu này vào tai bình bình vô kỵ, vậy mà Trường Canh khi nói chuyện thần thái và ngữ khí đều quá kiên định, kinh định đến mức có chút ý vị gây mê lạ thường, khiến người ta không tự chủ mà tin theo.
Thẩm Dịch: "Điện hạ, lần trước người và đại soái trà trộn đông hải, bên cạnh có vài chục cao thủ lâm uyên các, có thể nói trong ứng ngoại hợp, lần này không như vậy, bên cạnh chúng ta chỉ có Tôn thị lang một lòng thôi thúc lệnh kích trống và Khoái tuần phủ không có ý tốt, còn Phó Chí Thành đó e là sắp đánh lên tới núi rồi ~ trong tay hắn thiên quân vạn mã, há chẳng phải còn tệ hơn các người lần trước? Điện hạ không lo lắng sao?"
Trường Canh ung dung cười: "Ta không lo, ta hễ nhìn thấy trên gác là cờ soái huyền thiết doanh, liền cảm thấy có ba nghìn huyền thiết thần kỵ ẩn náu trong sơn lâm tây nam, trong lòng bất giác yên tâm rồi."
Thẩm Dịch lại ngây ra, lập tức đỡ trán cười khổ, chỉ đơn giản là thay Cố Quân vắt một nắm mồ hôi, tiểu điện hạ này của nhà họ không hổ là hậu nhân chân long, thật không phải là một cây đèn tiết kiệm dầu đâu.
Trường Canh: "Huống hồ Thẩm tướng quân cũng biết mà? Nghĩa phụ ta chưa chắc toàn tâm toàn ý muốn giữ Phó Chí Thành."
Thẩm Dịch: "..."
Cái này thật sự là không biết thật.
Lúc nhận được bức thư của Tôn Tiêu, hắn liền biết cái ngày mà hắn luôn mong chờ này sẽ nhanh đến thôi.
Phó Chí Thành làm chủ nơi này đã lâu rồi, con người này kiêu ngạo lỗ mãn, không chỉ một lần trước mặt mọi người làm cho Khoái Lan Đồ - người mà triều đình phái đến giám sát hắn - không còn chút mặt mũi nào, giữa hai người họ thù oán đã lâu.
Hoàng thượng đã hạ quyết tâm muốn thâu tóm toàn bộ binh quyền, tiến hành lệnh kích trống, đương nhiên phải cần một người giương cờ trước, Tây Bắc là địa bàn của Cố Quân, tạm thời không động được, Giang Nam chủ yếu là thủy quân, thủy quân phụ trách giám sát hành tung của thuyền Tây Dương, còn có mối họa giặc Oa, không tiện hành động trước, đại quân trung nguyên thì lại chiếm đóng ở trung tâm trấn quốc, muốn động đến thì cũng phải để đến sau cùng, duy chỉ có Nam Cương nghèo đó là có thể làm bước đệm.
Nếu như Phó Chí Thành thông minh, thì vào lúc này nên yên ổn nấp ở Nam Cương giả vờ mình không tồn tại, nhưng hắn ta lại cứ vào lúc này nhảy ra, viện cớ tang sự uy hiếp triều đình.
Một tên gia tướng bước tới nói nhỏ: "Đại nhân, dầu hỏa đã chuẩn bị xong."
Khoái Lan Đồ dưới ngàn ánh mắt, từ xa đứng nhìn núi xanh xinh đẹp trước mắt, chủ nhân của ngọn núi này vốn là một đạo sĩ pháp hiệu Tịnh Hư, bởi vì hoàng đế tin Phật, dân gian cũng lần lượt noi theo, hương hỏa đạo quán khó duy trì, lại thêm bọn côn đồ thấy lão ta dễ bắt nạt, nên thường tới cướp bóc, Tịnh Hư dưới cơn tức giận đã đánh chết một tên côn đồ, tự biết nơi này không còn chỗ dung thân, chỉ đành lên núi làm một thổ phỉ.
Người này hiểu biết chữ nghĩa, thủ đoạn cay độc, là một nhân vật lớn, sau này trở thành thủ lĩnh của toàn bộ bọn phỉ trong vòng ba trăm dặm núi ở Nam Cương.
Khoái Lan Đồ biết Tịnh Hư và Phó Chí Thành là cùng một giuộc, muốn hạ Phó Chí Thành bắt buộc phải ra tay từ tên đạo sĩ này.
Trước khi hoàng thượng phóng kim lệnh bài tiễn mời Cố Quân, Khoái Lan Đồ đã cùng với Tôn Tiêu lên kế hoạch, đầu tiên hắn ta phân tán thông tin trong cảnh nội Nam Cương, nói là khâm sai triều đình sắp đến để điều tra việc Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ.
Vì để đảm bảo khâm sai không xảy ra sự cố, Phó Chí Thành tất nhiên sẽ đánh tiếng trước với những tên phỉ cầm đầu nói là "khâm sai an ủi" sắp đến, lệnh cho họ quản thuộc hạ của mình, cứ như vậy, đám sơn phỉ này sẽ tin Phó tướng quân, hay là tin vào tin đồn đây? Nếu như trong lòng sinh ra ngờ vực, Phó Chí Thành là đem điều tra án nói một cách nhẹ nhàng thành "khâm sai an ủi", bọn phỉ đạo sẽ nghĩ thế nào?
Trước khi khâm sai vào địa bàn, Khoái Lan Đồ nhận được truyền tin của Tôn Tiêu, lại phái người giả dạng trú quân Nam Cương, tìm đến Tịnh Hư, nói là đoàn xe của An Định hầu và khâm sai bị cướp, Phó tướng quân không tiện ra mặt để tránh mọi người nhìn ra mối quan hệ của họ, chỉ đành tìm đến đạo trưởng nhờ cứu viện.
Giao tình giữa Tịnh Hư và Phó Chí Thành tốt nhất, không cần biết trong lòng có nghi ngờ hay không, vào lúc này đều sẽ thay hắn gánh, vừa nghe nói liền nghĩa khí dâng lên tận đầu, lập tức đưa người qua vội.
Họ vừa mới chân trước bước đi thì Khoái Lan Đồ và người mai phục ở trong núi đã chân sau dùng trọng giáp chặng đường, hàng ngàn vạn mũi tên tẩm dầu hỏa đã gác lên dây cung, một phát thiêu rụi hang ổ của Tịnh Hư.
Khinh cừu và trọng giáp lẩn quẩn trong núi, cứ nhìn thấy chạy ra một người là bù thêm một đoản pháo, phỉ đồ giữ núi, già yếu, phụ nữ trẻ con trong núi đều đánh đồng như nhau, không bỏ sót, chỉ thả chạy vài tên còn sống để bọn họ báo tin cho Tịnh Hư.
"Cũng tạm rồi, đi, chúng ta đi gặp An Định hầu." Khoái Lan Đồ khoát tay, trọng giáp, khinh cừu và hai trăm gia tướng như được tập trước thu dọn chuẩn bị rời đi, Khoái Lan Đồ lên ngựa, quay đầu lại nhìn đỉnh núi đã bị lửa cháy xén thậm tệ, đủng đỉnh nói: "Để nghe xem Phó Chí Thành thoái thác thế nào, cái gì mà sơn phỉ xảo trá, cái gì mà "lửa hoang thiêu không tận, xuân phong thổi lại sinh", bổn quan đã đốt lửa hoang, để xem xem bọn nó làm sao để thổi lại sinh...*cha*!"
Lúc này, toàn bộ sơn phỉ đều biết Phó Chí Thành dùng kế hoãn binh, vì để bảo vệ bản thân trước mặt khâm sai, ra tay với "huynh đệ" thuở xưa.
Khoái Lan Đồ muốn để cho sơn phỉ và Phó Chí Thành cấu xé nhau, Phó Chí Thành không phải tự cho thông minh, cảm thấy không ai có thể nắm thóp được mình hay sao?
Đương nhiên, để đề phòng tên họ Phó chó cùng rứt giậu, dưới tình thế tuyệt vọng sẽ làm loạn, nên Tôn Tiêu đặc biệt mời An Định hầu đến tọa trấn.
An Định hầu Cố Quân đã được phong khi chưa đến tuổi, đối phó với phản quân rất có sức răn đe, có thể chưa thấy nhưng đã trấn được cái tên đại sứ biên cương Phó Chí Thành bò ra từ đống người chết đó ~ nhưng cũng không sao, ai bảo lão An Định hầu có lòng dẫn dắt hắn?
Khoái Lan Đồ dám chắc Phó Chí Thành không dám đụng đến Cố Quân, cựu bộ của lão An Định hầu tuy rằng đa số đều đã cáo lão rút khỏi quân đội, nhưng mối quan hệ rất rắc rối phức tạp, uy thế vẫn còn đó, Phó Chí Thành nếu dám vong ơn phụ nghĩa đụng đến con trai duy nhất của lão hầu gia, nội bộ trú quân Nam Cương của hắn loạn lên cũng đủ cho hắn uống đủ.
Hơn nữa tên họ Phó đó có kiêu căng cỡ nào, cũng sẽ không cho rằng một trú quân Nam Cương nhỏ bé khởi nghĩa vũ trang sẽ lay động được nhẫn nại của hòn đá tảng Đại Lương chứ?
Chính vào lúc họ quay người rời đi, một con chim gỗ to bằng bàn tay chớp mắt, vỗ cánh, từ nơi máu tươi khói đặc bay lên bầu trời, chớp mắt đã biến thành một chấm đen, mất hút.
Cùng lúc này, Phó Chí Thành ở trong trú quân Nam Cương nhận được tin tức xe ngựa của An Định hầu bị cướp, cả người chấn động, nhảy phắt dậy, nắm chặt cổ áo của xích hầu: "An Định hầu bây giờ đang ở đâu?"
Xích hầu: "An Định hầu đã bắn giết Hạnh Tử Lâm, nhưng sau đó không biết tại sao, ở lại hang ổ của Hạnh Tử Lâm không đi nữa, cũng đã đổi cờ thành cờ soái của huyền thiết doanh."
Phó Chí Thành nghe xong, da mặt động đậy nhẹ, quơ tay vén hết ly rượu chén trà xuống đất, tức giận: "Thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
Xích hầu không dám thở mạnh, quỳ một chân bên cạnh, nhìn thống soái trú quân Nam Cương giống như con thú bị mắc kẹt đi tới đi lui vài vòng, Cố Quân tiêu diệt hang ổ của Hạnh Tử Lâm hắn ta không hề kinh ngạc, nếu như Cố Quân thật sự bị cướp thì đó mới là chuyện lạ hiếm thấy.
Cố Quân...An Định hầu rốt cuộc là có ý gì?
Tại sao y lại không tiếp tục lên đường, tại sao lại muốn ở lại Hạnh Tử Lâm?
Nếu như chỉ là để hỏi cung sơn phỉ, tại sao lại phải đổi cờ?
Y đang đợi ai? Y đang đợi để làm gì?
Cố Quân lấy danh nghĩa an ủi chia buồn mà đến, tại sao lại mang theo cờ soái của huyền thiết doanh?
Nếu mà có cờ soái, vậy huyền thiết hổ phù có ở đây không?
Bên cạnh y thật sự chỉ có vài thị vệ cùng với một tên thị lang hèn nhát thôi sao?
Còn có nam trung tuần phủ đang ở cách đó trên dưới trăm dặm, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn một giỏ mực đen lớn để bôi lên mình, Cố Quân có phải đã tiếp xúc trước với bọn họ?
Cố Quân rốt cuộc đứng về phía ai?
Mí mắt Phó Chí Thành đột nhiên nháy, hắn vốn là bộ hạ của lão An Định hầu, lại chẳng có qua lại gì với Cố Quân, cũng biết Cố Quân vẫn luôn nhìn không vừa mắt hành động sơn phỉ của hắn.
Phó Chí Thành đối với sự thăm hỏi của Cố Quân trong lòng không hề có chút chuẩn bị.
"Chuẩn bị ngựa," Phó Chí Thành đột nhiên lên tiếng, "Ba đội Sơn Hổ, Bạch Lang và Linh Cáo đi cùng ta, theo ta đi gặp An Định hầu và khâm sai, Lâm Báo chờ lệnh, lấy pháo hoa làm tín hiệu, chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc tiến lên."
Xích hầu thắc mắc nhìn Phó Chí Thành, Phó tướng quân điều tập gần nửa binh lực trú quân Nam Cương, đây là vây quán An Định hầu hay vây tiễn An Định hầu đây?
Phó Chí Thành lập tức lấy trường kích trên tường xuống, giận dữ: "Lề mề cái gì!"
Nối gót theo gia tướng tuần phủ, trú quân Nam Cương cũng mang theo gần một nửa binh lực của mình, không thể quay đầu hướng thẳng về Hạnh Tử Lâm mà đi.
Đêm đã buông xuống, Nam Cương quan lên đường, đi qua những trướng ngủ đêm của thương đội lớn nhỏ, những thương đội vào nam ra bắc đã quen gối đầu nằm sương, chỉ để một người trực đêm và một ngọn lửa, dần dần ngủ đi.
Canh ba, trong rừng truyền đến tiếng chim cu cao thấp trầm bổng.
Trực đêm và một bộ phận giả vờ ngủ lần lượt ngồi dậy, bọn họ không nói chuyện với nhau, khi đi lướt qua nhau chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, lặng ngắt như tờ ẩn náu phía sau xe hàng tùy hành.
Bên trong những xe kéo hàng này vậy mà lại có hai tầng, mở ra tầng trên đều là hàng hóa, khẩy nhẹ đẩy qua liền lộ ra giáp trụ lạnh lẽo bên dưới, không một chút phản quang.
Dăm ba đoàn người dạ hành động tác nhanh như cắt mặc giáp thép vào người, có "ưng", có "giáp", còn có một bộ phận kỵ sĩ khinh cừu.
Xoay mình tỏa ra tứ hướng ẩn mình vào bóng đêm, núi rừng lay động một chút, những chú chim đang ngủ cũng giật mình, chỉ là rất nhanh, lại lần nữa im lặng như lúc đầu.
Chỉ còn lại ánh lửa thương đội lập lòe, phân bổ tứ tán ở vùng đất quanh co phức tạp, núi rừng san sát, dường như một nén vàng vỡ tán lạc.
Đêm này, thế lực phức tạp của nhiều bên, ai nấy cũng đều mang theo ý đồ đi về Hạnh Tử Lâm.
Tên phỉ đạo chết dưới sơn thạch của Hạnh Tử Lâm có nằm mơ cũng không ngờ rằng, hắn giống như một sợi dây quan trọng, một quyết định ngu xuẩn trong vô ý đã đốt cháy thế cục một chạm là nổ của Nam Cương.
Trong hang ổ sơn phỉ của Hạnh Tử Lâm, một dám sơn phỉ cắn chặt răng nói là không hề biết việc khâm sai đến đây, Tôn Tiêu thẩm vấn một vòng, đến cuối vẫn không hỏi ra được gì, chỉ đành từ bỏ, hai mắt không yên cứ nhìn về phía cửa.
Cố Quân chỉ ăn một ít lấp bụng liền không động đũa nữa, nhìn cái tên Tôn Tiêu đó như có đinh mọc dưới mông, cười nói: "Tôn thị lang, thời gian một bữa cơm không tới, ngài đã nhìn ra cửa bảy tám lần rồi đó, có lẽ là đối với Khoái tuần phủ trông mòn con mắt rồi hả?"
Sắc mặt Tôn Tiêu thay đổi lia lịa, miễn cưỡng cười trừ: "Đại soái nói đùa rồi, đại soái có vẻ không hợp khẩu vị, sao không ăn thêm một ít?"
"Không ăn nữa," Cố Quân ý vị nhìn lão ta, "Ăn nhiều rồi khó vận động, cũng tạm được rồi, à đúng rồi Lý Bình, nếu như ngươi không có việc gì, kiểm kê xem trong hang ổ này có bao nhiêu kim ngân, chúng ta không thể uổng công đánh cướp thổ phỉ, lát nữa bỏ túi mang đi nữa."
Tôn Tiêu: "..."
Cố Quân: "Tôn đại nhân sẽ không trở về cáo tội ta chứ? Haizz, không giấu gì ngài, binh bộ keo kiệt, những ngày tháng của huyền thiết doanh bọn ta cũng không dễ dàng gì đó mà."
Đám phỉ bị trói thành một cục cũng khá nhanh nhảu, nghe thấy vội: "Chúng tôi có sổ sách! Có! Ở...ở trên đó!"
Thẩm Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy nơi này vậy mà lại có "căn phòng bí mật" ~ góc tường có một cái thang, trực tiếp thông lên trên, đẩy lớp cỏ che một cái gác nhỏ bắc qua trên thanh xà.
"Hay thật," Thẩm Dịch nghĩ, "Ta lại biến thành kế toán trong ổ gà rồi."
Chính vào lúc này, Khoái Lan Đồ đến Hạnh Tử Lâm trước tiên.
Khoái Lan Đồ đưa gia tướng của hắn bước vội vào, trên người còn chưa tan mùi máu lửa, phảng phất một chút sát khí đằng đằng. Hắn bước tới một bước, hạ thấp giọng nói rõ ràng: "Hạ quan nam trung tuần phủ Khoái Lan Đồ, tham kiến An Định hầu, Tôn đại nhân, các vị tướng quân, còn có vị này..."
Trường Canh mỉm cười với hắn ta: "Lý Mân."
Khoái Lan Đồ: "..."
Tôn Tiêu vội đè giọng nhắc nhở: "Không được vô lễ, đó là Nhạn Bắc vương, tứ điện hạ!"
Khoái Lan Đồ hốt hoảng.
Ấu đệ Lý Mân của hoàng thượng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, đa số mọi người chỉ biết cậu từng lưu lạc giang hồ, sau khi tìm về cũng chỉ luôn ở An Định hầu phủ rất hiếm xuất hiện, chẳng có thành tích gì, lại còn nhỏ như vậy...Khoái Lan Đồ lý trí biết rằng, người trẻ tuổi này tuy là thân phận cao quý, thật ra chẳng có gì đáng lo cả, nhưng cậu dù sao cũng là một sự xuất hiện ngoài ý muốn, cứ luôn khiến người ta bất an.
Giống như là có một điềm báo gì đó, mí mắt Khoái Lan Đồ giật mạnh.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng, một gia tướng đã bước vội vào, nói nhỏ vào tai Khoái Lan Đồ.
Cố Quân: "Sao vậy, người nhà Khoái đại nhân nói nhỏ gì mà trân quý đến mức còn không cho chúng ta nghe vậy."
Khoái Lan Đồ một chân đá văng gia tướng ra: "Hỗn xược, An Định hầu và điện hạ ở đây, chụm đầu kề tai còn ra thể thống gì!"
Gia tướng đó bị đạp một cái không nhẹ cũng không nặng, cũng chẳng thấy tức giận gì, lập tức quỳ nửa người báo cáo: "Báo cáo các vị đại nhân, có hàng vạn binh lực đang đi về phía Hạnh Tử Lâm, hình như là người của trú quân Nam Cương!"
Lời còn chưa dứt, một tên quan dẫn đầu lạ mặt đã đến sườn núi, gia tướng tuần phủ đao kiếm thương kích đều giơ lên, ánh sáng hàn lạnh như chiếu rọi màn đêm.
Người đó chẳng có chút sợ hãi, nói lớn: "Tây Nam tổng đốc Phó Chí Thành, dẫn theo thân binh ứng tiếp đại soái!"
Cố Quân thần sắc điềm đạm nghĩ: "Tên họ Phó đó đúng là biết tìm đường chết."
Khoái Lan Đồ lần nữa nhìn Trường Canh một cái, Trường Canh cười với ông ta, thong dong xoay người đi về phía thang trèo lên gác xép chứa sổ sách.
Khoái Lan Đồ ý thức được là không thể vụt mất thời cơ, lập tức bước tới một bước: "Đại soái, hạ quan có chuyện muốn bẩm báo!"
Cố Quân nâng mí mắt lên.
Khoái Lan Đồ: "Phó Chí Thành đó thân là thủ tướng một phương, xao lãng trách nhiệm, cấu kết thổ phỉ, ức hiếp bách tính, cấu kết giặc ngoài nam dương, lòng mưu phản đã rõ, xin đại soái sớm có chuẩn bị!"
"Ổ, vậy sao?" Cố Quân nghe xong không hề kinh ngạc, chỉ là lấy chuỗi phật châu cũ dùng đầu ngón tay xoay vài vòng, như đang suy nghĩ cân nhắc điều gì.
Sau một lúc, y nói: "Vậy thì mời lên đi."
Khoái Lan Đồ và Tôn Tiêu ngơ ngác nhìn nhau, tưởng đâu bản thân mọc nhầm lỗ tai rồi.
Cố Quân: "Mời Phó tướng quân đây, ta xem xem hắn định mưu phản thế nào."
Trường Canh sau khi trèo lên gác thì thấy bên trong vậy mà lại có một chốn bồng lai, có cửa sổ, còn có cửa sổ trời, tầm nhìn tuyệt vời, từ cửa sổ trời đi lên, chính là nơi bọn phỉ Hạnh Tử Lâm cắm cờ, Thẩm Dịch bên cạnh giơ cao ngọn lửa, không biết là đang đốt cái gì, một làn khói trắng trực tiếp bay thẳng lên trời.
Trường Canh cười: "Ta còn tưởng Thẩm tướng quân lên đây tính toán sổ sách, muốn lên giúp một tay, thì ra là lên đốt khói lang."
Thẩm Dịch nhảy xuống khỏi cửa sổ trời, hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ còn biết sổ sách sao? Mấy năm nay bên ngoài đã làm những gì rồi?"
Trường Canh: "Không có gì, chỉ là theo Trần cô nương một thời gian học y thuật, thỉnh thoảng giúp đỡ vài bằng hữu giang hồ, chạy vặt, cũng từng ngồi qua xe ngựa thương đội, cái gì cũng biết một chút."
Thẩm Dịch thấy cậu chỉ nói qua loa cho có, biết điều không hỏi tới nữa, kiến thức và từng trải của một người không thể nào giả vờ được, một chàng thiếu niên sanh non có cố trấn định thế nào đi nữa, người biết để ý đều có thể nhìn ra.
Mấy năm này Trường Canh ngao du giang hồ chắc chắn trải nghiệm không hề đơn giản, nếu không trên người cậu cũng không có một ý vị khôn lường khó nhìn ra nặng nhẹ như vậy.
Trường Canh đẩy mở cửa sổ nhỏ của gác xép, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một đội ngũ hùng hồn như một con rắn trườn lên, cờ soái phần phật giống như một cái phướng to.
Trong ánh lửa, giáp trụ lạnh lẽo, hơi nước vạn dặm, giống như một con rồng lớn đang phì phò.
Phó Chí Thành thống soái trú quân Nam Cương cũng được ít nhất mười năm rồi, ở Nam Cương gần như là vua một cõi, bây giờ hắn ta nếu mà đem một hai trăm người đến "tiễn phỉ ứng tiếp khâm sai", thì vẫn còn chỗ hành động, nhưng hắn lại kéo theo cả nửa trú quân Nam Cương.
Trường Canh nói: "Nghĩa phụ lúc mới đầu còn có ý giữ Phó tướng quân, bây giờ xem ra, giữ không nổi rồi."
"Xem ra người ta không những không nhận ý tốt mà còn muốn cho chúng ta một trận lấy uy đây mà." Thẩm Dịch nhìn nhìn góc nghiêng bình tĩnh của Trường Canh, "Điện hạ trẻ tuổi như vậy mà lại có một phong thái đại tướng lâm nguy bất loạn như vậy, đúng là hiếm thấy."
"Trước lạ sau quen," Trường Canh bình tĩnh nói: "Lần trước cùng với nghĩa phụ trà trộn vào sào huyệt phản quân đông hải mới thật sự là không có chuẩn bị, lúc đó bên cạnh người chỉ có mấy của nợ không chút tác dụng bọn ta, còn có sự giúp đỡ của những người bằng hữu giang hồ không biết mặt và không liên lạc được, thủy quân không biết năm khỉ tháng ngựa nào mới tới, cũng không biết có nhận được tín hiệu dọc đường của bọn ta hay không ~ Vậy mà người vẫn tự nhiên cười nói, an toàn rút lui, khi đó ta liền hiểu ra một chuyện."
Thẩm Dịch: "Chuyện gì?"
Trường Canh: "Chỉ sợ không có đạo lý."
Thẩm Dịch nghĩ ngợi, lắc đầu cười: "Đương nhiên, ai cũng biết, chỉ sợ không đạo lý, nhưng đây có thể so sánh với con người tới lúc sẽ đói, không mặc sẽ lạnh vậy, đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể, con người làm sao có thể khắc chế phản ứng của cơ thể mình chứ?"
Trên mặt Trường Canh hiện lên một nét cười mờ nhạt: "Có thể đó."
Thẩm Dịch ngây ra, y bỗng có một trực giác kỳ lạ, cái câu "có thể" này của Trường Canh trong đó hình như ẩn chứa rất nhiều ý.
Trường Canh: "Ta tin rằng chỉ cần ngài đồng ý, trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể đánh bại được ngài, bao gồm thân thể này."
Câu này vào tai bình bình vô kỵ, vậy mà Trường Canh khi nói chuyện thần thái và ngữ khí đều quá kiên định, kinh định đến mức có chút ý vị gây mê lạ thường, khiến người ta không tự chủ mà tin theo.
Thẩm Dịch: "Điện hạ, lần trước người và đại soái trà trộn đông hải, bên cạnh có vài chục cao thủ lâm uyên các, có thể nói trong ứng ngoại hợp, lần này không như vậy, bên cạnh chúng ta chỉ có Tôn thị lang một lòng thôi thúc lệnh kích trống và Khoái tuần phủ không có ý tốt, còn Phó Chí Thành đó e là sắp đánh lên tới núi rồi ~ trong tay hắn thiên quân vạn mã, há chẳng phải còn tệ hơn các người lần trước? Điện hạ không lo lắng sao?"
Trường Canh ung dung cười: "Ta không lo, ta hễ nhìn thấy trên gác là cờ soái huyền thiết doanh, liền cảm thấy có ba nghìn huyền thiết thần kỵ ẩn náu trong sơn lâm tây nam, trong lòng bất giác yên tâm rồi."
Thẩm Dịch lại ngây ra, lập tức đỡ trán cười khổ, chỉ đơn giản là thay Cố Quân vắt một nắm mồ hôi, tiểu điện hạ này của nhà họ không hổ là hậu nhân chân long, thật không phải là một cây đèn tiết kiệm dầu đâu.
Trường Canh: "Huống hồ Thẩm tướng quân cũng biết mà? Nghĩa phụ ta chưa chắc toàn tâm toàn ý muốn giữ Phó Chí Thành."
Thẩm Dịch: "..."
Cái này thật sự là không biết thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.