Chương 26: Cầu Phật
Priest
26/06/2024
Thọ thần của người già thì làm lớn, gọi là quá thọ, trẻ nhỏ sinh nhật thì náo nhiệt, lại lớn thêm một tuổi không mấy dễ dàng, cha mẹ cũng nhẹ nhõm.
Cố Quân không được tính là già lại cũng không phải trẻ con, không có bà yêu cữu cữu thương, nếu mà y có ở nhà thì lão quản gia còn nhớ thay y lo liệu trước sau, nhưng đại bộ phận thời gian đều không có ở nhà, tự bản thân còn bận đến quên luôn cái ngày mười sáu tháng giêng này.
Nói thật thì, cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng, dân gian coi trọng "nữ mùng một nam mười lăm", nói là nữ tử sinh vào mùng một nam tử sinh vào mười lăm mới tốt, y vốn có thể sinh vào đêm nguyên tịch đại phú đại quý, lại cứ phải ở trong bụng mẹ kéo dài thêm vài canh giờ, có thể thấy được là trời sinh mệnh rủi.
Tào nương tử không chỉ tự sửa soạn cho mình, mà còn cùng với Trường Canh và mọi người, đem con rối hầu kiếm giày vò một trận.
Bọn nó vẽ cho cái vị thần dạ du đó hai cái má hồng đơn giản, không biết từ đâu lôi ra vài cái vải lụa cũ kỹ buộc lại.
Con rối hầu kiếm sặc sỡ cầm trên tay một bát mì, ngây ngốc bất lực nhìn nhau với Cố Quân, khuôn mặt đen sì hình như đang có một nét tủi thân mà không nói được.
Cố Quân mắng nhỏ: "Chết tiệt, con rối hầu kiếm là để cho các ngươi chơi như vậy sao?"
Cát Phán Tiểu bước lên phân chia công lao: "Hầu gia, má hồng là do nha đầu giả bôi, lửa nấu mì là con đốt, trứng trong mì là do đại ca đánh đó!"
Cố Quân nhất thời ngẫm nghĩ một chút, chỉ là cảm thấy hầu phủ lạnh lẽo nhiều năm bỗng náo nhiệt đến mức y có chút lạ lẫm.
Trường Canh: "Nghĩa phụ, ăn mì xong rồi hãy vào cửa."
Cố Quân: "Được."
Y cầm lấy bát mì lên, nhìn Trường Canh một cái, đặc biệt lựa cái trứng trong mì ra ăn trước, phát đầu tiên đã cắn phải vỏ trứng giòn rụm, nhưng y không hề để lộ ra, đem cả vỏ và trứng cùng nhai nát nuốt xuống, giống như là tám đời chưa từng được ăn bao giờ, vài đũa đã ăn sạch sẽ bát mì, canh uống không còn một giọt.
Người cổ nói, nơi ôn hòa chính là phần mộ anh hùng, Cố Quân lần nào rời kinh đều là đi đi về về không bận lòng, duy chỉ có lần này ngậm ngùi ngập lòng.
Có lẽ bởi vì mỗi lần đều là "về" biên cương, chỉ có lần này lại là rời nhà đi viễn phó.
Chỉ tiếc, đừng nói là ngậm ngùi ôn hòa, cho dù là ruột gan đứt đoạn, cũng đừng mong có thể ngăn cản được bước chân An Định hầu.
Ngày hôm sau, Cố Quân chuẩn bị ra ngoài như không có việc gì, cuối cùng vẫn là không có nói với Trường Canh, chỉ đi thẳng đến Bắc đại doanh, quay đầu nhìn về kinh thành một lần.
Đáng tiếc, từ một nơi xa xăm như vậy y chỉ có thể thấy được thấp thoáng Khởi Diên Lâu.
Thẩm Dịch đi đến bên cạnh, hỏi: "Đại soái, cắn rứt lương tâm rồi?"
Cố Quân thở dài: "Lần sau trở lại nói không chừng lại không nhìn mặt ta nữa rồi, haizz, cái chức nghĩa phụ này của ta lung lay sắp rơi rồi...đi thôi."
Huyền thiết doanh xuất phát, tác phong quân đội chỉnh tề nghiêm túc, giống như một cơn lốc xoáy đen kịt không chút lưu tình cuốn qua, tất cả mọi người đều phải nhường đường.
Họ phải áp tống thế tử thiên lang tộc về bắc, sau đó mới đi thẳng về phía tây, ở Tây Vực tiêu diệt sa phỉ, bảo vệ con đường tơ lụa có thể an toàn sướng thông.
Ngày hôm sau sau khi họ rời đi, Trường Canh dậy sớm như thường lệ, biết là Cố Quân không có ở nhà, nhưng vẫn là không nhịn được dắt con rối hầu kiếm đến căn viện không một bóng người của Cố Quân, một mình luyện kiếm với con rối hầu kiếm, lại một mình dùng bữa sáng.
Trước khi đi, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy hoa mai trong viện đã nở.
Vài ngày trước vừa rơi một trận tuyết nên trên cánh hoa đọng lại một tầng sương trong suốt, Trường Canh càng nhìn càng thích thú, đưa tay ra hái vài cành, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là giữ lại cho Cố Quân, cho dù biết là nghĩa phụ trong vòng dăm ba ngày chưa chắc sẽ về được, vẫn tỉ mỉ phủi đi lớp sương tuyết đầu cành, tìm một cái bình hoa đặt vào phòng Cố Quân.
Tiếc là phòng Cố Quân lớn như vậy mà lại còn sạch sẽ hơn cả mặt, cậu tìm khắp một vòng, đến cả cái bình rượu để giả cắm hoa cũng không có.
Trường Canh mở cửa sổ, hướng về lão quản gia nói lớn: "Vương bá, có bình hoa không ạ?"
Lão quản gia đáp một tiếng sau đó tự mình đi tìm, Trường Canh cầm chặt hai nhành mai nhìn trái nhìn phải trong phòng Cố Quân.
Bỗng, tầm mắt cậu rơi vào nơi đầu giường của Cố Quân, ngơ ra một lúc, cái hồ cừu khiến cho cả căn phòng có chút đáng tiền nơi đầu giường không thấy nữa.
Lúc này, Vương bá cầm một cái bình hoa sứ xanh bước vào, cười với Trường Canh: "Tứ điện hạ, người xem cái này được không? Để đâu thì được?"
Ánh mắt Trường Canh trống rỗng nhìn chằm chằm vào nơi đầu giường trống không, hỏi: "Vương bá, hồ cừu của hầu gia sao mới đấy đã không thấy đâu rồi?"
Vương bá giật giật đuôi mắt, có chút mất tự nhiên trả lời: "Hầu gia không phải là đi cùng hoàng thượng rồi sao, chắc là mang theo rồi."
Lòng Trường Canh từ từ chùn xuống.
Đêm trừ tịch, huyền ưng bên cạnh Cố Quân có nói, đại soái ở kinh thành không bao giờ mặc đông y, chỉ khi nào xuất quan gặp bão tuyết mới thỉnh thoảng lấy ra.
Đêm trừ tịch đó cậu đã cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Quân nếu đã không mặc đông y, tại sao lại treo hồ cừu bên ngoài? Chuẩn bị làm gì? Nhưng lúc đó binh hoang mã loạn, cậu bị ác mộng quấn lấy, đầu óc không được tỉnh táo lắm, nên đã không nghĩ kỹ.
Trường Canh bỗng xoay người lại, âm thanh khàn đặc giống như dây cung bị kéo căng: "Vương bá, người rốt cuộc đã đi đâu rồi? Bá đừng thấy con không thích ra ngoài, con vẫn biết Hương Sơn không có xa như Bắc đại doanh đâu."
Vương bá cầm bình hoa, lúng túng đứng đó.
Cái tên Cố Quân đó đi thật dứt khoát để lại cho ông hứng chịu, đi rồi là không còn phải lo gì, lão quản gia cũng đã liệu đến sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, không ngờ nhanh như vậy.
Trường Canh hít sâu, thấp giọng hỏi: "Người đã khởi trình đi biên cương rồi sao? Đi đâu? Phía bắc hay là phía tây?"
Lão quản gia lúng túng cười trừ: "Cái này...chuyện quân vụ, lão nô cũng không hiểu lắm...điện hạ, ta thấy hầu gia cũng là không muốn người lo lắng..."
Trong tay Trường Canh vang lên "dừng đi" một tiếng, cậu bẻ cành hoa gãy đoạn, từng chữ từng chữ nói: "Người không phải là sợ con lo, người là sợ con sống chết cũng phải đòi đi theo thôi."
Lão quản gia ngậm miệng.
Trường Canh tuy là dưỡng tử trên danh nghĩa của Cố Quân, nhưng không còn ai yêu thích nữa rồi, dù sao cũng là họ Lý, sau này tốt xấu gì cũng là quận vương. Lão quản gia thầm khổ trong lòng, cảm giác cái tên chủ nhân ác ôn nhà mình là lâm trận thối súc, đem cái củ khoai bỏng tay này vứt lại cho ông, lòng đã chuẩn bị sẵn hứng chịu một trận lôi đình.
Nhưng mà chờ hồi lâu, Trường Canh một tiếng cũng không thốt ra.
Những cái la hét, ầm ĩ tích tụ của Trường Canh đều phát ra ở trong lòng.
Không chỉ là Cố Quân bỗng nhiên không từ mà biệt, dù sao cậu cũng bị Cố Quân đào hố không chỉ một lần, sớm quen rồi, theo lý thì nên bình tĩnh đón nhận.
Nhưng mà lần này, những bất an cùng với sốt ruột tích tụ từ sau khi cậu đến kinh thành cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, phá đê vỡ ra.
Thật ra trong lòng Trường Canh như một tấm gương sáng vậy, cậu luôn rất rõ, tồn tại của bản thân đối với ai cũng đều là dư thừa, cậu chỉ là vô tình bị cuốn vào, đã định là một quân cờ không quan trọng, cũng giống như dòng ám hà ở Nhạn Hồi trấn vậy, thân bất do kỷ bị cuốn đi.
Cậu bị những ngày tháng vui vẻ giả tạo này che mờ đôi mắt, sinh ra tham niệm, muốn nắm chặt một chút gì đó, tự lừa người dối mình, đã không chịu nghĩ kỹ những chuyện sau này.
"Ngươi nghĩ gì vậy?" Trường Canh tự hỏi lòng, "Đòi hỏi cũng quá nhiều rồi."
Nhưng mà cho dù là sóng to gió lớn trong lòng, đối mặt với lão quản gia bạc tóc già nua, Trường Canh lại cái gì cũng không nói.
Lão quản gia nơm nớp lo sợ hỏi: "Điện hạ..."
Trường Canh im lặng lấy bình hoa từ trong tay ông, cẩn trọng cắt sửa cành hoa đã bị cậu bẻ gãy, chỉnh sửa xong thì đặt lên bàn của Cố Quân, thấp giọng: "Làm phiền rồi ạ."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Trường Canh ra khỏi phòng Cố Quân không kìm được nữa chạy nhanh, bỏ lại cả con rối hầu kiếm.
Cát Phán Tiểu cầm trong tay một hộp tử lưu kim không biết lừa được từ đâu, vừa định ra ngoài, bị Trường Canh lướt qua, hoang mang: "Ấy, đại ca..."
Trường Canh làm như không nghe thấy, như một cơn gió cuốn qua, cuốn vào phòng mình, trở tay khóa cửa.
Giống như một điểm mà Cố Quân thích nhất ở cậu, Trường Canh bẩm sinh là người nhân nghĩa, cho dù phẫn nộ ngang trời, cậu cũng không cách nào trút lên những người không liên quan, về phương diện này, công của Tú nương không thể thiếu, mười mấy năm ngược đãi của bà đã luyện cho cậu một lòng nhẫn nại kinh người.
Cùng lúc này, ô nhĩ cốt từ nhỏ đã ẩn mình trong cơ thể thiếu niên cũng giống như một cái cây được nước độc tưới vào, dần dần nở ra những bông hoa hung tợn trên mặt.
Trường Canh bắt đầu nghẹt thở, lồng ngực cậu như có một cục đá to đè lên, cơ thịt toàn thân căng thành một mớ sắt bị gỉ, bắp chân tự nhiên run rẩy.
Bên tai cậu tiếng ong ong vang lên, kinh khủng phát hiện ra từng đợt từng đợt bạo ngược tâm lý lạ lẫm, từ lồng ngực cậu đông tây hai phía trào ra ngoài, cậu vô thức cộc cộc bóp bẻ ngón tay, lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo cậu cảm nhận được tư vị bị bóng đè thế này.
Trường Canh cảm nhận rất rõ, trong lòng mình hình như có một bàn tay vô hình đang bôi xóa đi cảm giác ấm áp trong lòng cậu.
Mới đầu, ý thức Trường Canh vẫn còn tỉnh táo, kinh hồn bạt vía nghĩ: "Đây là ô nhĩ cốt sao? Mình bị làm sao vậy?"
Rất nhanh thì kinh hồn bạt vía cũng biến mất, ý thức bắt đầu mơ hồ, cậu bắt đầu không phân biệt được mình đang ở đâu, trong đầu ngàn vạn ý nghĩ chồng chất như thủy triều lên xuống thất thường, sát ý mơ hồ từ hư không phát ra.
Cậu một lúc thì nghĩ Cố Quân đã đi rồi, không cần cậu nữa, một lúc thì dường như nhìn thấy Cố Quân đang đứng trước mặt cậu, mặt không cảm xúc châm biếm cậu bất tài.
Những cảm xúc tiêu cực trong lòng Trường Canh bị ô nhĩ cốt phát tác phóng to gấp trăm ngàn lần.
Thời khắc này, Cố Quân hình như cũng không còn là tiểu nghĩa phụ mà cậu cẩn thận nâng niu trong lòng nữa, mà lại một kẻ thù hung hãn ô nhục không có gì đáng hận bằng, nóng lòng muốn khống chế trong tầm tay.
Trường Canh bóp chặt con đao cùn treo trước ngực, ngón tay bị lưỡi dao cùn cứa chảy máu.
Một chút đau đớn rõ rệt bất thường trong lúc tê liệt cực độ đã thức tỉnh Trường Canh, cậu theo bản năng tìm được một lối thoát, mười ngón tay bấu chặt vào trong thịt, để lại trên cánh tay mình một vòng vết thương chi chít.
Đợi khi phát tác của ô nhĩ cốt lắng xuống thì mặt trời đã ngả về tây.
Y phục trên người Trường Canh thấm ướt mồ hôi lạnh, cánh tay, bàn tay đều đẫm máu, cậu kiệt sức dựa vào cửa, coi như là đã lĩnh giáo được uy lực của ô nhĩ cốt, mới biết rằng mình ngây thơ thế nào khi trước đây cho rằng ô nhĩ cốt chỉ khiến bản thân gặp ác mộng.
Lần này Tú nương đã không có nương tay với cậu.
Lão quản gia chờ thấy cậu lâu rồi mà không ra, gõ cửa cậu không trả lời, lo lắng bất an ở bên ngoài đi qua đi lại, qua một lúc lại kêu cậu một tiếng.
Chút nhân khí này khiến cậu cũng dễ chịu hơn chút, mí mặt cậu chớp nhẹ, một giọt mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống, rơi vào mi mắt khiến cậu suýt không mở mắt lên được: "Con không sao, để con một mình yên tĩnh một lúc."
"Người đã cả ngày không ăn gì rồi," Lão quản gia nói, "Nếu hầu gia ở đây, chắc chắn không đành lòng thấy người giày vò thân thể mình thế này. Chỉ một chén cháo thôi, hay là lão nô đi lấy cho người?"
Trường Canh tinh thần kiệt quệ, nghe ông nhắc tới Cố Quân thì đem cái người đó lải nhải trong lòng hai lần, sốc dậy tinh thần: "Không sao đâu Vương bá, nếu con đói, buổi tối con sẽ tự tìm đồ ăn, không cần lo cho con đâu."
Lão quản gia nghe giọng cậu tuy là hụt hơi nhưng lại rất rành mạch nên không tiện nói thêm, chỉ đành xoay người về hướng lão hầu Trường Canh cùng với Tào nương tử và Cát Phán Tiểu xua xua tay, ai nấy đều rời đi, đi một bước ngoảnh lại ba lần.
Trường Canh dựa vào cửa ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ giáp vai mà Cố Quân đã treo ở đầu giường cậu.
Cái thứ đen kịt lạnh băng đó, một bộ dạng không được cảm tình đó, lại là nguyên chủ vì để cậu không thấy ác mộng mà để lại.
Không biết là ngồi bao lâu, chậu than trong phòng mới dần dần sưởi ấm cơ thể lạnh băng của cậu, Trường Canh có được một chút sức lực, liền bò dậy sửa soạn lại bộ dạng nhếch nhác của mình, cậu thay một bộ y phục, tìm thuốc ngoại thương mà hôm nào đó luyện kiếm bị thương sư phụ đã đưa, cậu rửa sạch vết thương, cẩn thận thoa thuốc, gỡ cái giáp vai của Cố Quân xuống, ôm vào lòng, ngửa mặt ngả xuống giường.
Cậu không khóc.
Có thể là vì không còn sức, cũng có thể là vì vừa rồi đã đổ máu.
Chọn con đường đổ máu, thông thường sẽ không đổ nước mắt, bởi vì trên cơ thể người cũng chỉ có bấy nhiêu đó nước, chỉ có nghiêng nặng về một bên.
Trường Canh vừa rồi đã cùng với kẻ địch đã định trói buộc cả đời cắn lại một nhát, thua thê thảm, cũng đã mở mang được sức mạnh của đối phương.
Chỉ kỳ lạ là cậu lại không hề sợ, giống với lúc ở Nhạn Hồi trấn cậu đã một mình trong phòng Tú nương chạm trán với bọn trọng giáp Man tộc vậy.
Cậu ôn hòa, nhưng bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ sẽ khiến cậu chịu tủi thân ủy khuất.
Ừm thì... ngoại trừ Cố Quân.
Trường Canh uể oải nghĩ: "Ta hận Cố Quân chết đi được."
Sau đó cậu thử đeo cái giáp vai của Cố Quân lên người mình. Cậu chưa từng mặc giáp trụ, cũng không biết có hợp hay không, chỉ cảm thấy cái thứ này đè lên người còn nặng hơn cậu tưởng tượng, cậu khoác luôn cả giáp trụ đi ngủ, trong mơ vẫn còn ngàn vạn gian nan hiểm trở đang chờ cậu.
Ngày hôm sau, Trường Canh tuyên bố, cậu muốn ra ngoài một chuyến.
Cả hầu phủ đều chấn động, khung cảnh đêm trừ tịch tứ điện hạ bị Cố đại soái vác ra ngoài vẫn còn hiện rõ trước mắt như mới vừa hôm qua.
Nguyên văn của Cố Quân: "Kéo dài dăm ba hôm, dù sao tới lúc đó thì bọn ta cũng đã qua bảy cửa lớn đến Bắc Tân Cương rồi, nó không thể đuổi theo được nữa, cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận thôi."
Nhưng mà còn chưa tới dăm ba hôm, lão quản gia chỉ sợ Trường Canh bắt ông chuẩn bị ngựa đuổi theo, vội cẩn trọng nói: "Điện hạ, huyền thiết doanh không giống với quân ngũ bình thường, hành quân rất là nhanh, ngựa thần ngàn dặm cũng không đuổi theo kịp, hơn nữa trong quân đội không cho giữ người không có quân tịch, đây là quy tắc lão hầu gia truyền lại, người xem..."
Trường Canh bình tĩnh trả lời: "Vương bá, con không có muốn đuổi theo làm loạn, con không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện."
Lão quản gia: "Vậy người đây là..."
Trường Canh: "Con muốn đến Hộ quốc tự thăm hỏi Liễu Nhiên đại sư một chuyến, trước đó con có hứa với đại sư rồi."
Lão quản gia lại một lần nữa biểu cảm một lời khó nói hết.
Đại soái sau này hồi phủ, nếu biết được khi ngài ấy không ở nhà, tiểu điện hạ lại 'phản quốc thông địch' đến miếu hòa thượng...
Lão quản gia chỉ là không dám tưởng tượng ra sắc mặt của Cố Quân, đó còn không phải là giống với bị đội mũ xanh [1] sao?
Chỉ là nhiệm vụ cấp bách hiện tại là phải dỗ ngọt cho nghĩa tử của hầu gia vui một chút, lão quản gia cũng hết cách, chỉ đành cắn răng đồng ý, một hàng gia tướng hộ tống Trường Canh đến Hộ quốc tự giống như sắp bước vào sào huyệt của địch vậy.
Hùng hùng hổ hổ như đánh đến tận cửa.
Liễu Nhiên hòa thượng pha trà, nhìn thấy Trường Canh đến cũng không có bất ngờ, dường như đã sớm liệu cậu sẽ tới, vui vẻ hòa nhã kính thỉnh cậu ngồi, rót một ly nước trà đưa cho cậu sau đó sai tiểu hòa thượng đi lấy giấy bút và giấy đốt chậu than, bày ra một tư thế cho một cuộc trò chuyện dài.
Mới qua hơn nửa tháng không gặp mà Liễu Nhiên hòa thượng phát hiện cái vẻ mờ mịt nóng vội của vị thiếu niên trước mặt không còn nữa, cả người toát ra vài phần kiên định và trầm tĩnh, giống như một con ấu trùng bướm giải thoát được tầng kén đầu tiên vậy.
Trường Canh cảm ơn một tiếng, đón lấy ly trà uống một ngụm, suýt nữa sặc ra ngoài.
Hòa thượng này lần trước đã nói sẽ lấy trà ngon tiếp đãi, dám nghĩ chắc chỉ là lời nói khách khí thôi, pha cho cậu một ly không biết là cái thứ gì, đắng đến rát lưỡi, không hề có chút mùi trà.
Trường Canh: "Đây là cái gì vậy?"
Liễu Nhiên hòa thượng cười viết: "Khổ đinh [2], thanh mục hoạt huyết, có thể giảm phiền muộn giúp ngủ ngon."
Trường Canh: "Đó không phải là qua lô [2] sao? Ở hầu phủ ta có uống qua, hình như..."
Khẩu cảm cũng chẳng có ác ý như vậy.
Liễu Nhiên: "Đó là lá nhỏ, còn đây là qua lô lá to."
Lá to nghe có vẻ lợi hại hơn chút, Trường vừa định nghĩ vuốt bụng hai câu thì thấy hòa thượng đó viết: "Lá to giá rẻ hơn chút."
Trường Canh: "..."
Cậu cẩn thận bình phẩm chén trà của hòa thượng, chén thì là chén tốt, rửa cũng rất sạch sẽ, tiếc là dùng đã lâu rồi, khó tránh có chút sứt mẻ, có đến vài cái đã nứt rồi.
Liễu Nhiên hòa thượng: "Tăng xá thô sơ, điện hạ thứ lỗi."
Cả kinh thành đều để lại cho cậu một ấn tượng đó là xa hoa, hình như tất cả mọi người đều rất có tiền vậy, khắp thành tiêu khiển đều rất xa xỉ, người Tây Dương nói đế đô Đại Lương gạch lót cửa tiệm đều được bọc vàng, thật ra cũng không có nói quá.
Nhưng không biết tại sao, những người bên cạnh mà Trường Canh quen biết thì toàn là những con quỷ nghèo, Thẩm Dịch không cần nói, trời sinh đã là một khuôn mặt bần khốn khổ qua của thế hệ bần nông rồi, còn có Cố đại soái, một cái hầu phủ to lớn như vậy mà lại trống không, sáng sớm mùng một đã nóng vội đưa Trường Canh vào cung tìm hoàng thượng làm tiền, bây giờ lại thêm một Liễu Nhiên hòa thượng dùng một cái ly nứt.
Trường Canh: "Hộ quốc tự hương hỏa phong thịnh, đại sư lại hài lòng với thanh bần, quả là người xuất gia tu hành."
Liễu Nhiên cười, viết: "Hòa thượng đi nam đi bắc, thoải mái quen rồi, không màn phú quý."
Trường Canh hỏi: "Ta nghe nói đại sư còn ngồi thiết giao đi ngoại bang Tây Dương, là để truyền pháp sao?"
Liễu Nhiên: "Ta tài sơ học thiển, không dám bắt chước người trước vân du cao tăng, ra ngoài chỉ là để nhìn thế giới xung quanh, nhìn con người."
Trường Canh lại ngậm một hớp khổ đinh, càng ngậm càng đắng, không có chút dư vị, chỉ đành nuốt xuống: "Ta từ nhỏ lớn lên ở tiểu trấn biên cương, chưa từng rời xa tiểu trấn nửa bước, đến kinh thành rồi, lại chẳng mấy ra ngoài, có phải là quá hài lòng ở một góc rồi? Nhưng ta luôn cảm thấy hỷ nộ ai lạc trong thiên hạ đều như nhau, thấy của người khác rồi, cũng không thể đặt mình vào."
Liễu Nhiên: "Tâm một góc, phiền não to bằng căn phòng chỉ có thể nhét vào một góc, tâm có tứ phương thiên địa, phiền não to như núi cũng chỉ là hạt muối bỏ biển."
Trường Canh ngây ra rất lâu, nhìn Liễu Nhiên hòa thượng đem giấy đã viết từng chút từng chút cho vào chậu than đốt sạch.
"Đại sư, hôm đó người nói với ta, 'chưa biết khổ ải, chưa tin thần phật', bây giờ ta đã biết khổ rồi, đến để thảo giáo thần phật, có thể nhờ người chỉ điểm con đường đúng đắn?"
Cố Quân không được tính là già lại cũng không phải trẻ con, không có bà yêu cữu cữu thương, nếu mà y có ở nhà thì lão quản gia còn nhớ thay y lo liệu trước sau, nhưng đại bộ phận thời gian đều không có ở nhà, tự bản thân còn bận đến quên luôn cái ngày mười sáu tháng giêng này.
Nói thật thì, cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng, dân gian coi trọng "nữ mùng một nam mười lăm", nói là nữ tử sinh vào mùng một nam tử sinh vào mười lăm mới tốt, y vốn có thể sinh vào đêm nguyên tịch đại phú đại quý, lại cứ phải ở trong bụng mẹ kéo dài thêm vài canh giờ, có thể thấy được là trời sinh mệnh rủi.
Tào nương tử không chỉ tự sửa soạn cho mình, mà còn cùng với Trường Canh và mọi người, đem con rối hầu kiếm giày vò một trận.
Bọn nó vẽ cho cái vị thần dạ du đó hai cái má hồng đơn giản, không biết từ đâu lôi ra vài cái vải lụa cũ kỹ buộc lại.
Con rối hầu kiếm sặc sỡ cầm trên tay một bát mì, ngây ngốc bất lực nhìn nhau với Cố Quân, khuôn mặt đen sì hình như đang có một nét tủi thân mà không nói được.
Cố Quân mắng nhỏ: "Chết tiệt, con rối hầu kiếm là để cho các ngươi chơi như vậy sao?"
Cát Phán Tiểu bước lên phân chia công lao: "Hầu gia, má hồng là do nha đầu giả bôi, lửa nấu mì là con đốt, trứng trong mì là do đại ca đánh đó!"
Cố Quân nhất thời ngẫm nghĩ một chút, chỉ là cảm thấy hầu phủ lạnh lẽo nhiều năm bỗng náo nhiệt đến mức y có chút lạ lẫm.
Trường Canh: "Nghĩa phụ, ăn mì xong rồi hãy vào cửa."
Cố Quân: "Được."
Y cầm lấy bát mì lên, nhìn Trường Canh một cái, đặc biệt lựa cái trứng trong mì ra ăn trước, phát đầu tiên đã cắn phải vỏ trứng giòn rụm, nhưng y không hề để lộ ra, đem cả vỏ và trứng cùng nhai nát nuốt xuống, giống như là tám đời chưa từng được ăn bao giờ, vài đũa đã ăn sạch sẽ bát mì, canh uống không còn một giọt.
Người cổ nói, nơi ôn hòa chính là phần mộ anh hùng, Cố Quân lần nào rời kinh đều là đi đi về về không bận lòng, duy chỉ có lần này ngậm ngùi ngập lòng.
Có lẽ bởi vì mỗi lần đều là "về" biên cương, chỉ có lần này lại là rời nhà đi viễn phó.
Chỉ tiếc, đừng nói là ngậm ngùi ôn hòa, cho dù là ruột gan đứt đoạn, cũng đừng mong có thể ngăn cản được bước chân An Định hầu.
Ngày hôm sau, Cố Quân chuẩn bị ra ngoài như không có việc gì, cuối cùng vẫn là không có nói với Trường Canh, chỉ đi thẳng đến Bắc đại doanh, quay đầu nhìn về kinh thành một lần.
Đáng tiếc, từ một nơi xa xăm như vậy y chỉ có thể thấy được thấp thoáng Khởi Diên Lâu.
Thẩm Dịch đi đến bên cạnh, hỏi: "Đại soái, cắn rứt lương tâm rồi?"
Cố Quân thở dài: "Lần sau trở lại nói không chừng lại không nhìn mặt ta nữa rồi, haizz, cái chức nghĩa phụ này của ta lung lay sắp rơi rồi...đi thôi."
Huyền thiết doanh xuất phát, tác phong quân đội chỉnh tề nghiêm túc, giống như một cơn lốc xoáy đen kịt không chút lưu tình cuốn qua, tất cả mọi người đều phải nhường đường.
Họ phải áp tống thế tử thiên lang tộc về bắc, sau đó mới đi thẳng về phía tây, ở Tây Vực tiêu diệt sa phỉ, bảo vệ con đường tơ lụa có thể an toàn sướng thông.
Ngày hôm sau sau khi họ rời đi, Trường Canh dậy sớm như thường lệ, biết là Cố Quân không có ở nhà, nhưng vẫn là không nhịn được dắt con rối hầu kiếm đến căn viện không một bóng người của Cố Quân, một mình luyện kiếm với con rối hầu kiếm, lại một mình dùng bữa sáng.
Trước khi đi, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy hoa mai trong viện đã nở.
Vài ngày trước vừa rơi một trận tuyết nên trên cánh hoa đọng lại một tầng sương trong suốt, Trường Canh càng nhìn càng thích thú, đưa tay ra hái vài cành, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là giữ lại cho Cố Quân, cho dù biết là nghĩa phụ trong vòng dăm ba ngày chưa chắc sẽ về được, vẫn tỉ mỉ phủi đi lớp sương tuyết đầu cành, tìm một cái bình hoa đặt vào phòng Cố Quân.
Tiếc là phòng Cố Quân lớn như vậy mà lại còn sạch sẽ hơn cả mặt, cậu tìm khắp một vòng, đến cả cái bình rượu để giả cắm hoa cũng không có.
Trường Canh mở cửa sổ, hướng về lão quản gia nói lớn: "Vương bá, có bình hoa không ạ?"
Lão quản gia đáp một tiếng sau đó tự mình đi tìm, Trường Canh cầm chặt hai nhành mai nhìn trái nhìn phải trong phòng Cố Quân.
Bỗng, tầm mắt cậu rơi vào nơi đầu giường của Cố Quân, ngơ ra một lúc, cái hồ cừu khiến cho cả căn phòng có chút đáng tiền nơi đầu giường không thấy nữa.
Lúc này, Vương bá cầm một cái bình hoa sứ xanh bước vào, cười với Trường Canh: "Tứ điện hạ, người xem cái này được không? Để đâu thì được?"
Ánh mắt Trường Canh trống rỗng nhìn chằm chằm vào nơi đầu giường trống không, hỏi: "Vương bá, hồ cừu của hầu gia sao mới đấy đã không thấy đâu rồi?"
Vương bá giật giật đuôi mắt, có chút mất tự nhiên trả lời: "Hầu gia không phải là đi cùng hoàng thượng rồi sao, chắc là mang theo rồi."
Lòng Trường Canh từ từ chùn xuống.
Đêm trừ tịch, huyền ưng bên cạnh Cố Quân có nói, đại soái ở kinh thành không bao giờ mặc đông y, chỉ khi nào xuất quan gặp bão tuyết mới thỉnh thoảng lấy ra.
Đêm trừ tịch đó cậu đã cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Quân nếu đã không mặc đông y, tại sao lại treo hồ cừu bên ngoài? Chuẩn bị làm gì? Nhưng lúc đó binh hoang mã loạn, cậu bị ác mộng quấn lấy, đầu óc không được tỉnh táo lắm, nên đã không nghĩ kỹ.
Trường Canh bỗng xoay người lại, âm thanh khàn đặc giống như dây cung bị kéo căng: "Vương bá, người rốt cuộc đã đi đâu rồi? Bá đừng thấy con không thích ra ngoài, con vẫn biết Hương Sơn không có xa như Bắc đại doanh đâu."
Vương bá cầm bình hoa, lúng túng đứng đó.
Cái tên Cố Quân đó đi thật dứt khoát để lại cho ông hứng chịu, đi rồi là không còn phải lo gì, lão quản gia cũng đã liệu đến sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, không ngờ nhanh như vậy.
Trường Canh hít sâu, thấp giọng hỏi: "Người đã khởi trình đi biên cương rồi sao? Đi đâu? Phía bắc hay là phía tây?"
Lão quản gia lúng túng cười trừ: "Cái này...chuyện quân vụ, lão nô cũng không hiểu lắm...điện hạ, ta thấy hầu gia cũng là không muốn người lo lắng..."
Trong tay Trường Canh vang lên "dừng đi" một tiếng, cậu bẻ cành hoa gãy đoạn, từng chữ từng chữ nói: "Người không phải là sợ con lo, người là sợ con sống chết cũng phải đòi đi theo thôi."
Lão quản gia ngậm miệng.
Trường Canh tuy là dưỡng tử trên danh nghĩa của Cố Quân, nhưng không còn ai yêu thích nữa rồi, dù sao cũng là họ Lý, sau này tốt xấu gì cũng là quận vương. Lão quản gia thầm khổ trong lòng, cảm giác cái tên chủ nhân ác ôn nhà mình là lâm trận thối súc, đem cái củ khoai bỏng tay này vứt lại cho ông, lòng đã chuẩn bị sẵn hứng chịu một trận lôi đình.
Nhưng mà chờ hồi lâu, Trường Canh một tiếng cũng không thốt ra.
Những cái la hét, ầm ĩ tích tụ của Trường Canh đều phát ra ở trong lòng.
Không chỉ là Cố Quân bỗng nhiên không từ mà biệt, dù sao cậu cũng bị Cố Quân đào hố không chỉ một lần, sớm quen rồi, theo lý thì nên bình tĩnh đón nhận.
Nhưng mà lần này, những bất an cùng với sốt ruột tích tụ từ sau khi cậu đến kinh thành cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, phá đê vỡ ra.
Thật ra trong lòng Trường Canh như một tấm gương sáng vậy, cậu luôn rất rõ, tồn tại của bản thân đối với ai cũng đều là dư thừa, cậu chỉ là vô tình bị cuốn vào, đã định là một quân cờ không quan trọng, cũng giống như dòng ám hà ở Nhạn Hồi trấn vậy, thân bất do kỷ bị cuốn đi.
Cậu bị những ngày tháng vui vẻ giả tạo này che mờ đôi mắt, sinh ra tham niệm, muốn nắm chặt một chút gì đó, tự lừa người dối mình, đã không chịu nghĩ kỹ những chuyện sau này.
"Ngươi nghĩ gì vậy?" Trường Canh tự hỏi lòng, "Đòi hỏi cũng quá nhiều rồi."
Nhưng mà cho dù là sóng to gió lớn trong lòng, đối mặt với lão quản gia bạc tóc già nua, Trường Canh lại cái gì cũng không nói.
Lão quản gia nơm nớp lo sợ hỏi: "Điện hạ..."
Trường Canh im lặng lấy bình hoa từ trong tay ông, cẩn trọng cắt sửa cành hoa đã bị cậu bẻ gãy, chỉnh sửa xong thì đặt lên bàn của Cố Quân, thấp giọng: "Làm phiền rồi ạ."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Trường Canh ra khỏi phòng Cố Quân không kìm được nữa chạy nhanh, bỏ lại cả con rối hầu kiếm.
Cát Phán Tiểu cầm trong tay một hộp tử lưu kim không biết lừa được từ đâu, vừa định ra ngoài, bị Trường Canh lướt qua, hoang mang: "Ấy, đại ca..."
Trường Canh làm như không nghe thấy, như một cơn gió cuốn qua, cuốn vào phòng mình, trở tay khóa cửa.
Giống như một điểm mà Cố Quân thích nhất ở cậu, Trường Canh bẩm sinh là người nhân nghĩa, cho dù phẫn nộ ngang trời, cậu cũng không cách nào trút lên những người không liên quan, về phương diện này, công của Tú nương không thể thiếu, mười mấy năm ngược đãi của bà đã luyện cho cậu một lòng nhẫn nại kinh người.
Cùng lúc này, ô nhĩ cốt từ nhỏ đã ẩn mình trong cơ thể thiếu niên cũng giống như một cái cây được nước độc tưới vào, dần dần nở ra những bông hoa hung tợn trên mặt.
Trường Canh bắt đầu nghẹt thở, lồng ngực cậu như có một cục đá to đè lên, cơ thịt toàn thân căng thành một mớ sắt bị gỉ, bắp chân tự nhiên run rẩy.
Bên tai cậu tiếng ong ong vang lên, kinh khủng phát hiện ra từng đợt từng đợt bạo ngược tâm lý lạ lẫm, từ lồng ngực cậu đông tây hai phía trào ra ngoài, cậu vô thức cộc cộc bóp bẻ ngón tay, lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo cậu cảm nhận được tư vị bị bóng đè thế này.
Trường Canh cảm nhận rất rõ, trong lòng mình hình như có một bàn tay vô hình đang bôi xóa đi cảm giác ấm áp trong lòng cậu.
Mới đầu, ý thức Trường Canh vẫn còn tỉnh táo, kinh hồn bạt vía nghĩ: "Đây là ô nhĩ cốt sao? Mình bị làm sao vậy?"
Rất nhanh thì kinh hồn bạt vía cũng biến mất, ý thức bắt đầu mơ hồ, cậu bắt đầu không phân biệt được mình đang ở đâu, trong đầu ngàn vạn ý nghĩ chồng chất như thủy triều lên xuống thất thường, sát ý mơ hồ từ hư không phát ra.
Cậu một lúc thì nghĩ Cố Quân đã đi rồi, không cần cậu nữa, một lúc thì dường như nhìn thấy Cố Quân đang đứng trước mặt cậu, mặt không cảm xúc châm biếm cậu bất tài.
Những cảm xúc tiêu cực trong lòng Trường Canh bị ô nhĩ cốt phát tác phóng to gấp trăm ngàn lần.
Thời khắc này, Cố Quân hình như cũng không còn là tiểu nghĩa phụ mà cậu cẩn thận nâng niu trong lòng nữa, mà lại một kẻ thù hung hãn ô nhục không có gì đáng hận bằng, nóng lòng muốn khống chế trong tầm tay.
Trường Canh bóp chặt con đao cùn treo trước ngực, ngón tay bị lưỡi dao cùn cứa chảy máu.
Một chút đau đớn rõ rệt bất thường trong lúc tê liệt cực độ đã thức tỉnh Trường Canh, cậu theo bản năng tìm được một lối thoát, mười ngón tay bấu chặt vào trong thịt, để lại trên cánh tay mình một vòng vết thương chi chít.
Đợi khi phát tác của ô nhĩ cốt lắng xuống thì mặt trời đã ngả về tây.
Y phục trên người Trường Canh thấm ướt mồ hôi lạnh, cánh tay, bàn tay đều đẫm máu, cậu kiệt sức dựa vào cửa, coi như là đã lĩnh giáo được uy lực của ô nhĩ cốt, mới biết rằng mình ngây thơ thế nào khi trước đây cho rằng ô nhĩ cốt chỉ khiến bản thân gặp ác mộng.
Lần này Tú nương đã không có nương tay với cậu.
Lão quản gia chờ thấy cậu lâu rồi mà không ra, gõ cửa cậu không trả lời, lo lắng bất an ở bên ngoài đi qua đi lại, qua một lúc lại kêu cậu một tiếng.
Chút nhân khí này khiến cậu cũng dễ chịu hơn chút, mí mặt cậu chớp nhẹ, một giọt mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống, rơi vào mi mắt khiến cậu suýt không mở mắt lên được: "Con không sao, để con một mình yên tĩnh một lúc."
"Người đã cả ngày không ăn gì rồi," Lão quản gia nói, "Nếu hầu gia ở đây, chắc chắn không đành lòng thấy người giày vò thân thể mình thế này. Chỉ một chén cháo thôi, hay là lão nô đi lấy cho người?"
Trường Canh tinh thần kiệt quệ, nghe ông nhắc tới Cố Quân thì đem cái người đó lải nhải trong lòng hai lần, sốc dậy tinh thần: "Không sao đâu Vương bá, nếu con đói, buổi tối con sẽ tự tìm đồ ăn, không cần lo cho con đâu."
Lão quản gia nghe giọng cậu tuy là hụt hơi nhưng lại rất rành mạch nên không tiện nói thêm, chỉ đành xoay người về hướng lão hầu Trường Canh cùng với Tào nương tử và Cát Phán Tiểu xua xua tay, ai nấy đều rời đi, đi một bước ngoảnh lại ba lần.
Trường Canh dựa vào cửa ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ giáp vai mà Cố Quân đã treo ở đầu giường cậu.
Cái thứ đen kịt lạnh băng đó, một bộ dạng không được cảm tình đó, lại là nguyên chủ vì để cậu không thấy ác mộng mà để lại.
Không biết là ngồi bao lâu, chậu than trong phòng mới dần dần sưởi ấm cơ thể lạnh băng của cậu, Trường Canh có được một chút sức lực, liền bò dậy sửa soạn lại bộ dạng nhếch nhác của mình, cậu thay một bộ y phục, tìm thuốc ngoại thương mà hôm nào đó luyện kiếm bị thương sư phụ đã đưa, cậu rửa sạch vết thương, cẩn thận thoa thuốc, gỡ cái giáp vai của Cố Quân xuống, ôm vào lòng, ngửa mặt ngả xuống giường.
Cậu không khóc.
Có thể là vì không còn sức, cũng có thể là vì vừa rồi đã đổ máu.
Chọn con đường đổ máu, thông thường sẽ không đổ nước mắt, bởi vì trên cơ thể người cũng chỉ có bấy nhiêu đó nước, chỉ có nghiêng nặng về một bên.
Trường Canh vừa rồi đã cùng với kẻ địch đã định trói buộc cả đời cắn lại một nhát, thua thê thảm, cũng đã mở mang được sức mạnh của đối phương.
Chỉ kỳ lạ là cậu lại không hề sợ, giống với lúc ở Nhạn Hồi trấn cậu đã một mình trong phòng Tú nương chạm trán với bọn trọng giáp Man tộc vậy.
Cậu ôn hòa, nhưng bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ sẽ khiến cậu chịu tủi thân ủy khuất.
Ừm thì... ngoại trừ Cố Quân.
Trường Canh uể oải nghĩ: "Ta hận Cố Quân chết đi được."
Sau đó cậu thử đeo cái giáp vai của Cố Quân lên người mình. Cậu chưa từng mặc giáp trụ, cũng không biết có hợp hay không, chỉ cảm thấy cái thứ này đè lên người còn nặng hơn cậu tưởng tượng, cậu khoác luôn cả giáp trụ đi ngủ, trong mơ vẫn còn ngàn vạn gian nan hiểm trở đang chờ cậu.
Ngày hôm sau, Trường Canh tuyên bố, cậu muốn ra ngoài một chuyến.
Cả hầu phủ đều chấn động, khung cảnh đêm trừ tịch tứ điện hạ bị Cố đại soái vác ra ngoài vẫn còn hiện rõ trước mắt như mới vừa hôm qua.
Nguyên văn của Cố Quân: "Kéo dài dăm ba hôm, dù sao tới lúc đó thì bọn ta cũng đã qua bảy cửa lớn đến Bắc Tân Cương rồi, nó không thể đuổi theo được nữa, cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận thôi."
Nhưng mà còn chưa tới dăm ba hôm, lão quản gia chỉ sợ Trường Canh bắt ông chuẩn bị ngựa đuổi theo, vội cẩn trọng nói: "Điện hạ, huyền thiết doanh không giống với quân ngũ bình thường, hành quân rất là nhanh, ngựa thần ngàn dặm cũng không đuổi theo kịp, hơn nữa trong quân đội không cho giữ người không có quân tịch, đây là quy tắc lão hầu gia truyền lại, người xem..."
Trường Canh bình tĩnh trả lời: "Vương bá, con không có muốn đuổi theo làm loạn, con không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện."
Lão quản gia: "Vậy người đây là..."
Trường Canh: "Con muốn đến Hộ quốc tự thăm hỏi Liễu Nhiên đại sư một chuyến, trước đó con có hứa với đại sư rồi."
Lão quản gia lại một lần nữa biểu cảm một lời khó nói hết.
Đại soái sau này hồi phủ, nếu biết được khi ngài ấy không ở nhà, tiểu điện hạ lại 'phản quốc thông địch' đến miếu hòa thượng...
Lão quản gia chỉ là không dám tưởng tượng ra sắc mặt của Cố Quân, đó còn không phải là giống với bị đội mũ xanh [1] sao?
Chỉ là nhiệm vụ cấp bách hiện tại là phải dỗ ngọt cho nghĩa tử của hầu gia vui một chút, lão quản gia cũng hết cách, chỉ đành cắn răng đồng ý, một hàng gia tướng hộ tống Trường Canh đến Hộ quốc tự giống như sắp bước vào sào huyệt của địch vậy.
Hùng hùng hổ hổ như đánh đến tận cửa.
Liễu Nhiên hòa thượng pha trà, nhìn thấy Trường Canh đến cũng không có bất ngờ, dường như đã sớm liệu cậu sẽ tới, vui vẻ hòa nhã kính thỉnh cậu ngồi, rót một ly nước trà đưa cho cậu sau đó sai tiểu hòa thượng đi lấy giấy bút và giấy đốt chậu than, bày ra một tư thế cho một cuộc trò chuyện dài.
Mới qua hơn nửa tháng không gặp mà Liễu Nhiên hòa thượng phát hiện cái vẻ mờ mịt nóng vội của vị thiếu niên trước mặt không còn nữa, cả người toát ra vài phần kiên định và trầm tĩnh, giống như một con ấu trùng bướm giải thoát được tầng kén đầu tiên vậy.
Trường Canh cảm ơn một tiếng, đón lấy ly trà uống một ngụm, suýt nữa sặc ra ngoài.
Hòa thượng này lần trước đã nói sẽ lấy trà ngon tiếp đãi, dám nghĩ chắc chỉ là lời nói khách khí thôi, pha cho cậu một ly không biết là cái thứ gì, đắng đến rát lưỡi, không hề có chút mùi trà.
Trường Canh: "Đây là cái gì vậy?"
Liễu Nhiên hòa thượng cười viết: "Khổ đinh [2], thanh mục hoạt huyết, có thể giảm phiền muộn giúp ngủ ngon."
Trường Canh: "Đó không phải là qua lô [2] sao? Ở hầu phủ ta có uống qua, hình như..."
Khẩu cảm cũng chẳng có ác ý như vậy.
Liễu Nhiên: "Đó là lá nhỏ, còn đây là qua lô lá to."
Lá to nghe có vẻ lợi hại hơn chút, Trường vừa định nghĩ vuốt bụng hai câu thì thấy hòa thượng đó viết: "Lá to giá rẻ hơn chút."
Trường Canh: "..."
Cậu cẩn thận bình phẩm chén trà của hòa thượng, chén thì là chén tốt, rửa cũng rất sạch sẽ, tiếc là dùng đã lâu rồi, khó tránh có chút sứt mẻ, có đến vài cái đã nứt rồi.
Liễu Nhiên hòa thượng: "Tăng xá thô sơ, điện hạ thứ lỗi."
Cả kinh thành đều để lại cho cậu một ấn tượng đó là xa hoa, hình như tất cả mọi người đều rất có tiền vậy, khắp thành tiêu khiển đều rất xa xỉ, người Tây Dương nói đế đô Đại Lương gạch lót cửa tiệm đều được bọc vàng, thật ra cũng không có nói quá.
Nhưng không biết tại sao, những người bên cạnh mà Trường Canh quen biết thì toàn là những con quỷ nghèo, Thẩm Dịch không cần nói, trời sinh đã là một khuôn mặt bần khốn khổ qua của thế hệ bần nông rồi, còn có Cố đại soái, một cái hầu phủ to lớn như vậy mà lại trống không, sáng sớm mùng một đã nóng vội đưa Trường Canh vào cung tìm hoàng thượng làm tiền, bây giờ lại thêm một Liễu Nhiên hòa thượng dùng một cái ly nứt.
Trường Canh: "Hộ quốc tự hương hỏa phong thịnh, đại sư lại hài lòng với thanh bần, quả là người xuất gia tu hành."
Liễu Nhiên cười, viết: "Hòa thượng đi nam đi bắc, thoải mái quen rồi, không màn phú quý."
Trường Canh hỏi: "Ta nghe nói đại sư còn ngồi thiết giao đi ngoại bang Tây Dương, là để truyền pháp sao?"
Liễu Nhiên: "Ta tài sơ học thiển, không dám bắt chước người trước vân du cao tăng, ra ngoài chỉ là để nhìn thế giới xung quanh, nhìn con người."
Trường Canh lại ngậm một hớp khổ đinh, càng ngậm càng đắng, không có chút dư vị, chỉ đành nuốt xuống: "Ta từ nhỏ lớn lên ở tiểu trấn biên cương, chưa từng rời xa tiểu trấn nửa bước, đến kinh thành rồi, lại chẳng mấy ra ngoài, có phải là quá hài lòng ở một góc rồi? Nhưng ta luôn cảm thấy hỷ nộ ai lạc trong thiên hạ đều như nhau, thấy của người khác rồi, cũng không thể đặt mình vào."
Liễu Nhiên: "Tâm một góc, phiền não to bằng căn phòng chỉ có thể nhét vào một góc, tâm có tứ phương thiên địa, phiền não to như núi cũng chỉ là hạt muối bỏ biển."
Trường Canh ngây ra rất lâu, nhìn Liễu Nhiên hòa thượng đem giấy đã viết từng chút từng chút cho vào chậu than đốt sạch.
"Đại sư, hôm đó người nói với ta, 'chưa biết khổ ải, chưa tin thần phật', bây giờ ta đã biết khổ rồi, đến để thảo giáo thần phật, có thể nhờ người chỉ điểm con đường đúng đắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.