Chương 33: Manh Mối
Priest
01/07/2024
Trường Canh bình tĩnh trả lời: "Đợi một chút."
Nói xong, cậu mặt không cảm xúc đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, làm động tác thủ ngữ với Cố Quân: "Nghĩa phụ, thống lĩnh phản quân muốn gặp người, phải làm sao?"
Cát Phán Tiểu hãi hùng, nín thở, chưa lâu đã ép mình biến thành quả cà.
Phản ứng của Cố Quân lại vô cùng kỳ quái.
Trường Canh nhìn y sau khi thẫn ra một cái, rồi cười lên, vẫn là dáng vẻ nắm chắc phần thắng nào đó, nụ cười như là có sự hiểu biết ngầm với một ai đó.
"Thật là vừa mới buồn ngủ thì đã có người dâng gối tới," Vị An Định hầu chỉ sợ duy nhất thiên hạ bất loạn đó nói, "Ta cũng nhiều năm chưa nhìn thấy qua thủ lĩnh phản quân sống rồi."
Cát Phán Tiểu vô cùng dễ mắc lừa, mắt thấy Cố Quân không hề để tâm cũng lập tức không chút cảnh giác theo đó mà buông lỏng, dường như là sắp gặp không phải là thủ lĩnh phản quân mà là một kho báu quý hiếm nào đó!
Trường Canh mới không tin lời nói của y, sắc mặt cậu căng cứng, đến cả những nghi vực trùng trùng trong nhiều ngày tích tụ nhất thời toàn bộ đều bộc phát, cậu lại diễn tả không tiếng động: "Giang Nam thủy quân và huyền thiết doanh ở đâu?"
Lúc này, mù như Cố Quân mà vẫn nhìn ra nét mặt sắt trên mặt Trường Canh.
Trường Canh tuy không biết "Lâm Uyên Các" rốt cuộc là cái gì, nhưng mà biết được Cố đại soái và lương tử Hộ quốc tự đều biết nhau, những cái khác không nói, nếu trong tay Cố Quân thật sự có người, làm sao lại có thể để Liễu Nhiên hòa thượng đến làm chướng mắt?
Lần trước ở Nhạn Hồi, là có được mật chỉ của hoàng thượng, lần này đơn thuần là y đào tẩu bỏ trốn tới Giang Nam, bên cạnh có vài huyền ưng thị vệ thì đã là hay lắm rồi, y lấy ở đâu ra binh chứ?
Còn nữa vừa rồi, Cố Quân vừa rồi tại sao mỗi lần trước khi nói chuyện đều dừng một lúc, mới thất lễ mở miệng cắt lời Liễu Nhiên?
Chỉ là giống như đang cố ý gây khó khăn cho Liễu Nhiên vậy, Cố Quân tuy là đời tư đáng ghét, nhưng đối với chính sự, vạn vạn không nên dính vào ngọn lửa vô nghĩa này.
Có một lúc như vậy, trong lòng Trường Canh thậm chí có một phán đoán đáng sợ là: Cố Quân có khi nào là không phải giả vờ, là thật sự không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn thủ ngữ của Liễu Nhiên mới suy đoán ra người ta đang nói gì?
Suy nghĩ này vừa xẹt qua, Trường Canh trước là cảm thấy khó có thể tưởng tượng, mấy ngày hôm nay những chi tiết kỳ quái không đáng kể đều nổi lên hết trong lòng.
Đầu tiên, Cố Quân không phải là người thích im lặng, nhưng mà mấy ngày hôm nay, bất luận là họ ở riêng với nhau hay là tụ tập cùng nhau, Cố Quân không hề "nói" với cậu lời nào, mọi sự giao lưu cần thiết đều dùng thủ ngữ, người đông doanh suốt chặng đường đều phòng bị thâm nghiêm vậy sao? Đúng rồi, trừ phi cái hòa thượng bất luận thế nào cũng chỉ có thể dùng thủ ngữ đó có mặt.
Thứ hai, Cố Quân lấy thân phận hương sư lên thuyền, hương sư bất nhập lưu trong thiên hạ cũng nhiều, người tại sao cứ phải ngụy trang thành một "hương tiên sinh"? Nghĩ kỹ lại, điều này không chỉ không có chút tác dụng, còn tăng thêm không ít rắc rối, rất có khả năng bại lộ thân phận, Trường Canh không tin Cố Quân chỉ là muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất.
Cái thứ ba rất chi tiết, Liễu Nhiên vào phòng Cố Quân không gõ cửa, là hòa thượng đó gan to bằng trời không biết lễ nghĩa...hay là Liễu Nhiêu biết có gõ cũng không có tác dụng?
Những nghi điểm này đáng ra Trường Canh nên sớm nghĩ tới, nhưng Cố soái đó ngồi vững trong quân đội lâu rồi, trên người có một kiểu khí thế khó có thể nói được, khiến người ta tin tưởng một cách kỳ lạ là y chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay, người khác chỉ cần làm theo là được, bất tri bất giác bỏ qua rất nhiều điểm không tự nhiên.
Cát Phán Tiểu phát giác thần sắc Trường Canh khác lạ, không hiểu chuyện gì nhìn cái này lại nhìn cái kia.
Địch Tụng lại ngoài cửa gõ nhẹ cửa: "Tướng quân nhà ta còn đang đợi, mời Trương tiên sinh nhanh một chút."
Cố Quân vỗ vỗ Trường Canh, kề sát tai, nhỏ giọng: "Huyền thiết doanh ở đây, đừng sợ."
Nói xong liền lấy miếng vải bịt mắt màu đen đưa cho Trường Canh ý nói cậu giúp mình đeo lên.
Trường Canh cầm lấy, thần sắc thay đổi liên tục, bịt lên mắt Cố Quân.
Ở chỗ Cố Quân không nhìn thấy, Trường Canh lắc lắc đầu với Cát Phán Tiểu trước.
Cát Phán Tiểu còn chưa kịp phản ứng ý của cậu là gì, chỉ thấy Trường Canh hướng về phía mình không nặng không nhẹ nói: "Nghĩa phụ, người còn như vậy, con liền không nhận người nữa."
Cát Phán Tiểu mở to mắt: "Hả?"
Cố Quân nhếch miệng cười, hướng về phía Cát Phán Tiểu vẫy vẫy tay: "Hai ngươi đừng có nói nữa, đi theo ta, một lát nữa đừng rời khỏi ta, đến đây rồi thì mở mang tầm mắt cũng tốt."
Cát Phán Tiểu lại lần nữa bị kiểu đối thoại hỏi một đằng trả lời một nẻo làm cho ngốc luôn.
Trong lòng Trường Canh chùn xuống, y thật sự là không nghe thấy, chỉ là thông qua một cách nào đó để biết được mình và Cát Phán Tiểu đang nói chuyện, vậy mắt của người có phải cũng...
Nhưng mà mấy ngày trước rõ ràng còn rất bình thường.
Không chờ cậu nghĩ kỹ thì Cố Quân đã bước lên trước đẩy cửa gỗ đi ra rồi.
Trường Canh trong lòng hẫng một nhịp, vô cùng hoảng loạn đuổi theo dìu y, lần này cậu không còn lo nghĩ nhiều gì đến thẹn thùng bối rối nữa, căng thẳng đưa một tay nắm chặt cánh tay Cố Quân, tay còn lại vòng qua sau người, kinh hồn bạt vía nửa như đang ôm y đi tới trước.
Cố Quân cho rằng biến cố tới bất ngờ khiến Trường Canh bất an, thờ ơ trở tay vỗ vỗ cánh tay Trường Canh.
Trường Canh: "..."
Cho thấy Cố Quân đối với người của mình cũng thủ đoạn hư hư thật thật, cậu đã không còn phân biệt được tiểu nghĩa phụ là thật lòng nhiều hay là giả vờ không sợ.
Địch Tụng đang đợi ở cửa thấy sau lưng Cố Quân là Trường Canh và Cát Phán Tiểu, cười: "Trương tiên sinh mời bên này, ấy? Vị đại sư và cô nương không theo sao?"
“Cô nương không thích ứng được điều kiện, đại sư ở lại chăm sóc cô ấy," Trường Canh quét mắt Địch Tụng một cái, toàn bộ tập trung đều buộc trên người Cố Quân, còn phải phí thêm thời gian cười nham hiểm, "Sao vậy, tướng quân muốn chúng tôi toàn bộ đến đủ, để kiểm tra sao?"
Địch Tụng khách khí nói: "Công tử nói đi đâu vậy chứ."
Nơi đây vốn là vài tiểu đảo hoang vắng, giống như phân dê rơi vãi trên mặt nước biển đông hải, lớn nhất thì đại khái một ngày là có thể đi một vòng quanh đảo, nhỏ hơn chút thì chỉ bằng một mẫu vuông vức, thuyền chiến hải giao thì đậu đầy ắp, giữa chúng có sợi cáp sắt liên kết phả ra khói trắng bỏng rát, liên thông tứ hướng, nhìn từ xa thì giống như một tòa thành treo lơ lửng trên biển.
Trường Canh vừa đi, vừa đơn giản miêu tả những gì xung quanh vào tay Cố Quân. Đồng thời, trong lòng thiếu niên nhịn không được dấy lên một nghi vấn - Hòn đảo nhỏ này đúng là ẩn nấp, tư vận tử lưu kim e là đích thực khó bị phát hiện, nhưng mà ở đây sắp xây thành bồng lai tiên sơn rồi, thủy quân Giang Nam chết hết rồi sao?
Hay là trong thủy quân Giang Nam căn bản là có người của họ?
Chính vào lúc cậu còn đang nghĩ lung tung thì Địch Tụng dẫn đường đột nhiên dừng lại.
Một nhóm nữ tử bước sen nhẹ nhàng trước mặt họ bước tới, họ đi trên một cáp thép đung đưa, chân như đi trên mặt đất, khói trắng phiêu miễu như tiên tử.
Người nữ tử đi đầu cầm trong tay một cái đàn, nhìn thấy Địch Tụng thì dừng lại kiến lễ, cô ấy không nói đẹp bao nhiêu, ngũ quan bình thường, hình như là che một cái rèm, toàn thân trên dưới không có một điểm nào kích thích mắt người, nhìn có vẻ rất thoải mái, nhưng chớp mắt lại có chút không nghĩ ra được cô nương ấy tướng mạo thế nào.
Địch Tụng: "Không dám, Trần cô nương mời đi trước, đừng để tướng quân đợi."
Nữ nhân cũng không dám từ chối, gật đầu chào hỏi, ôm đàn cúi chào, nhẹ nhàng rời đi, mùi vị an thần hương bình thường xộc vào mặt.
Trường Canh nhìn thấy khóe miệng Cố Quân nhếch nhẹ, giống như cười.
Cùng lúc này, Tào nương tử giả dạng thiếu niên đông doanh một đường chạy tới một con thuyền nhỏ vô cùng bình thường, thủ vệ đang ngủ, Tào nương đưa tay ra sau, trong tay cầm một cây gậy sắt, tiến gần.
Cậu nhóc người gầy bé, bước chân cũng uyển chuyển hơn người khác một chút, đến gần thủ vệ đó, đối phương cũng không có phản ứng, Tào nương tử mượn ánh sáng trăng nhìn nhìn khuôn mặt đang ngáy đó, thấy nước miếng chảy tới cổ rồi mới yên tâm, nghĩ: "Khó coi chết được."
Một đợt sóng biển nhẹ nhàng lướt qua, thuyền rung nhẹ, thủ vệ đó trở mình, suýt nữa thì rơi khỏi ghế gỗ té dập miệng tỉnh lại, lúc này mới giật mình phát hiện bên cạnh có người, thủ vệ đó lật người lại, thấy trước mặt là một thiếu niên nam nữ khó phân, dùng chất giọng đông doanh giòn rụm chào hỏi.
Thủ vệ mới buông lỏng chút, dụi dụi mắt, vừa định đánh giá lại người trước mắt cẩn thận chút thì Tào nương tử đã một gậy huơ xuống, đánh vào gáy hắn.
Thủ vệ một tiếng không kêu được nằm bò ra.
Người hành hung vỗ vỗ ngực, liên thanh: "Sợ chết đi được, sợ chết đi được."
Tào nương tử cả khuôn mặt kinh sợ nhưng tay chân là rất dứt khoát, thành thạo lấy chìa khóa từ trên eo thủ vệ xuống, chuyển mình chui vào khoang thuyền, ở đó quả nhiên là giống như người dẫn đường cho cậu tới đây đã nói, có một nhà giam, bên trong nhốt hai ba người dáng vẻ như thợ thủ công, Tào nương tử mới vừa xuất hiện bên trong liền như chim sợ cành cong truyền lại một âm thanh nhỏ: "Có giặc Oa!"
"Xuỵt..." Tào nương tử nhỏ giọng gỡ cái mũ cao trên đầu xuống, "Ta không phải người đông lương, ta là người của An Định hầu Cố đại soái đưa đến bình phản, thả các người ra trước đã."
Sắc đêm hăng lên, trong ánh sáng trên biển có hơi bốc lên thành một tầng sương mờ nhạt.
Liễu Nhiên cùng một hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn chui vào một khoang thuyền, bên trong khoang thuyền chỉnh chỉnh tề tề bày mấy chục bộ giáp thép.
Liễu Nhiên xách một cái túi lên, cho tay vào trong lấy ra một cái bình, xoay người ném cho đồng bọn, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời bắt đầu phun mực của con mực lên giáp thép.
Địch Tụng một mạch đưa Cố Quân bọn họ đến một con hải giao bình thường.
Dây cáp còn chưa đến hết đầu đã nghe thấp thoáng tiếng cười nói vui vẻ trong khoang thuyền, chính vào khoảnh khắc Địch Tụng bước vào liền đột ngột thay đổi.
Trong góc bỗng nhiên truyền đến một âm thanh gào rống Trường Canh vô cùng quen thuộc, tiếp theo, khói trắng bốc ra, một con rối sắt ẩn trong bóng tối trượt ra một bước, huơ đao muốn chém vào Cố Quân.
Đến cả Địch Tụng cũng không kịp chuẩn bị, nhất thời hét to một tiếng ngã bịch xuống đất.
Trường Canh theo quán tính rút kiếm ra thì tay bị một người bất ngờ đẩy một cái, kiếm thu ngược vào.
Một khắc sau, vòng tay cậu trống rỗng, Cố Quân tai mắt bất tiện vậy mà cả người từ sau lưỡi đao của con rối sắt lộn qua, thân ảnh của y gần như tự do, mu bàn chân lơ đễnh điểm nhẹ vào vai con quái vật sắt đó, phút chốc, thanh đao sáng bóng trong tay con rối sắt chiếu một ánh sáng mảnh trên mặt y.
Trường Canh co giật đôi đồng tử…khoan đã, không phải người không nhìn thấy lại không nghe thấy sao?
Chỉ một ánh đao thoáng qua, khắc kế tiếp, Cố Quân đã ẩn mình sau lưng con rối sắt, tiếng thảm kêu từ trong đêm không vang lên, lại im bặt mà dừng.
Địch Tụng run cầm cập.
Động tác phát tác của con rối dừng trên không trung, tiếp đó, một thi thể đông doanh bị ném qua, trường bào của Cố Quân bay phấp phới trong gió biển, y đứng trên giáp bản, cầm lấy thanh đao của tên đông doanh đó trong tay, hờ hững lấy ra cái khăn tay lau qua, sau đó ngẩng nhẹ đầu, không coi ai ra gì đưa tay ra.
Yết hầu Trường Canh động nhẹ, tim đập như trống đánh, lập tức bước tới dìu y.
Cố Quân mở miệng: "Nếu như đây là thành ý của tướng quân thì chúng tôi thật sự không cần đến nữa."
Địch Tụng lau mồ hôi trên má, vừa định mở miệng, lại bị Cố Quân chặn lại.
"Không cần giải thích," Cố Quân nhàn nhạt nói, "Tên điếc ta không nghe thấy."
Nói xong y xoay người định rời đi, chính vào lúc này cánh cửa ca múa vang giời trên khoang tàu đột nhiên mở ra.
Hai hàng tư binh sát cánh xuất hiện, nhường ra một lối đi, Trường Canh xoay người lại, nhìn thấy trong khoang tàu đó có một nam nhân trung niên bạch diện vô tu, nhìn chằm bóng lưng Cố Quân cất tiếng: "Trương tiên sinh dừng bước!"
Cố Quân hoàn toàn không nghe thấy, Trường Canh viết vào tay: "Tặc đạo ra rồi."
Lòng Cố Quân: "Nhi tử à, hắn không phải tặc đạo."
Người trung niên đó đứng lên, chắp tay: "Tại hạ nghe danh Trương tiên sinh đã lâu, tên cẩu hoàng đế đó có người tài như vậy mà không biết thiện dụng, thật sự là mãn số mà."
Cát Phán Tiểu càng nghe càng mơ hồ, nghĩ: "Trương tiên sinh không phải là hầu gia tùy tiện lấy đại một cái biệt danh sao? Ở đâu ra nghe danh đã lâu? Lời khách khí này cũng quá sai trái rồi."
Cố Quân không gọi tên húy, nghiêng đầu hỏi Trường Canh: "Người đó nói gì?"
"Nói là sớm đã ngưỡng mộ đại danh người, hoàng đế không dùng người sẽ bị nổ chết." Trường Canh ngắn gọn viết lại, rất nhanh cậu đã xâu chuỗi lại tiền nhân hậu quả.
Đúng rồi, Cố Quân từ đầu là giả danh một hương sư trà trộn lên thuyền thương.
Hương sư và thuyền phu cùng với hộ vệ đông doanh đều như nhau, tuy cũng cần người của mình, nhưng dù sao cũng là một nhân vật bé nhỏ, tại sao tặc đạo lại chỉ đích danh muốn gặp người?
Hoặc là thân phận của họ bại lộ rồi, hoặc là người của hòa thượng thông qua một phương thức nào đó, ngụy tạo cho Cố Quân một thân phận giả!
Lập tức Trường Canh nhớ lại lúc tặc đạo muốn gặp người, Cố Quân chỉ dừng một lúc sau đó cười nhẹ, trong lòng lại cảm thấy kì lạ - Người là từ lúc đó đã biết rồi sao?
Cách đi một năm, Trường Canh đã không còn cần phải ngẩng đầu nhìn Cố Quân nữa, khóa cổ tay đương nhiên là cũng không còn đeo vừa, cậu thậm chí cảm thấy một Cố Quân không mang giáp trụ một cánh tay là có thể ôm trọn.
Nhưng cái cảm giác khoảng cách đằng đẵng có đuổi cũng đuổi không kịp lại lần nữa dấy lên trong lòng thiếu niên.
Cố Quân không xoay đầu lại, lạnh nhạt gật đầu.
Người trung niên chắp tay: "Vừa rồi là người đông doanh đó không hiểu lễ nghĩa, có điều mỗ cùng với Trương tiên sinh đây vốn không quen biết, lại thấy tôn giá tai mắt bất tiện, mỗ tuy là sớm đã nhận được thư tiến cử cũng khó tránh không biết được cao minh của cao nhân đây, ha ha, lần này coi như là mở mang tầm mắt rồi. Khinh Nhứ, mau mau rót rượu cho Trương tiên sinh, thay ta tạ lỗi."
Trường Canh ngắn gọn lại lời của người trung niên đó truyền cho Cố Quân, còn chưa viết xong, thì trong bàn tiệc có một người đứng dậy, chính là nữ nhân bạch y đã gặp trên đường đến đây.
Cô nương mặt không có biểu cảm gì rót một chén rượu...không phải là một ly, là một chén.
Nữ nhân từ từ đi qua, cũng không nói chuyện, trực tiếp đến trước mặt cho Cố Quân.
Mùi an thần hương vừa ngửi thấy lúc nãy pha lẫn với gió biển xộc vào mặt, cô nương tuy là một geisha biểu diễn, nhan sắc dung mạo cử chỉ đều không có chút quyến rũ nào, ngược lại còn có chút lạnh lùng không thèm để ý tới.
Cố Quân nhận lấy rượu trong tay nữ nhân, hình như hơi cúi xuống ngửi ngửi.
Sau đó trên mặt y lộ ra nét cười đầu tiên, thấp giọng cảm ơn, Trường Canh còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Quân đã đưa chén rượu lên một hơi uống cạn.
Nữ nhân cúi mắt đúng lễ tắc, khom người nhẹ, lùi vào một bên, người trung niên cười lớn: “Trương tiên sinh rất dứt khoát, ta chính là thích người sảng khoái như vậy."
Trường Canh lo lắng ra mặt, chụp tay Cố Quân, viết: "Lỡ như có độc thì phải làm sao?"
Cố Quân nhất thời còn tưởng tên tặc đạo không mở mắt đó hỏi, đủng đỉnh trả lời: "Nếu muốn độc chết một hương tiên sinh nghe không được nhìn không thấy, các hạ e là phải vất vả tìm một loại thuốc không mùi rồi."
Trường Canh: "..."
May là thái độ vốn dĩ của Cố Quân chính là vô cùng trịch thượng, câu này nghe tuy là có chút cứng nhắc, nhưng cũng không có gì đặc biệt không đúng.
Đồng thời, cậu càng chắc chắn hơn, Cố Quân là thật sự không nghe thấy, không một chút giả vờ.
Người trung niên: "Mau mời, mời thượng tọa."
Lần này Trường Canh không dám gây chuyện nữa, từ đầu đến cuối truyền lời lại đầy đủ cho Cố Quân.
Một hàng người tiến vào khoang thuyền, cô nương lạnh lùng đó đó bắt đầu đàn.
Người trung niên: "May là cái tên hôn quân đó thất đức, ta mới có thể tập trung được những anh hùng hàng đầu thiên hạ, đúng là may mắn cả đời."
Cố Quân cười lạnh: "Ta thì lại cảm thấy cùng với một đám giặc Oa ngồi cùng một phòng chẳng có gì may mắn lắm."
Mỗi một chữ của y đều là khích tướng, cái kiểu khiêu khích kỳ lạ này thật sự là toát lên một chút khí chất của cao nhân thế ngoại.
Người trung niên đó lại không cảm thấy bị gây hấn, rõ là vì để tạo phản sá gì phải gặp phải quái thai trong thiên hạ: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, câu này của tiên sinh có chút thiên vị rồi, từ võ hoàng đế mở hải vận đến nay, biết bao những điều đáng sợ đã thông nhập vào Đại Lương ta, chỉ đơn giản là cái đám con rối cày cấy Giang Nam hạ phóng, là đã có bóng dáng người ngoài rồi, chỉ cần có thể thành công, quản họ đông dương hay tây dương làm gì?"
Hắn ta cứ nói cứ nói, càng nói càng xúc động lên, đem những tệ nạn từ đời Nguyên Hòa liệt kê ra hết, Trường Canh và Cát Phán Tiểu bình thường nói chuyện nếu không phải là hòa thượng thần bí ở Hộ quốc tự thì là những vị đại nho mà hầu phủ bỏ số trọng kim ra mời về, vừa mới nghe những luận điệu của tên đầu đàn, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ, không một câu nào là cân nhắc kỹ lưỡng, thật sự toàn là những lời lẽ vô lý, rỗng tuếch.
Cố Quân lại không hề lên tiếng, chỉ cười lạnh.
Ngồi được khoảng một nén hương, lòng kiên nhẫn của y hình như đã đạt đến cực hạn, mở miệng ngắt lời người trung niên, nói: "Trương mỗ thành tâm đến đầu kháo, đại nhân lại tìm một con rối học nói đến bôi bác ta, thật sự khiến người la lạnh tâm."
Sắc mặt người trung niên đó thay đổi.
Cố Quân không nói hai lời, kéo Trường Canh đứng dậy: "Nếu đã như vậy thì chúng ta vẫn là nên đi thôi."
Người trung niên đó gọi: "Dừng bước! Trương tiên sinh dừng bước!"
Cố Quân không hề nghe thấy.
Chính vào lúc này, vệ binh ngoài cửa đứng sang hai bên, một nam nhân cao gầy khoác một cái áo to sải bước to vào, giọng nói to: "Trương tiên sinh, ngài nói xem Hoàng mỗ có đủ tư cách cùng ngài nói chuyện không?"
Người trung niên tranh lời, vài bước đến bên cạnh nam tử cao gầy, nói với Cố Quân: "Đây là Hoàng đại nhân Hoàng Kiều nhà ta, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, bắt buộc phải kiểm tra rõ ràng thân phận của tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ."
Trường Canh nhíu mày, cứ có cảm giác hai chữ "Hoàng Kiều" quen tai, vừa định viết vào tay Cố Quân thì lại bị Cố Quân nhẹ nhàng nắm ngón tay lại.
Vị Cố Quân mới vừa rồi điếc câm kia không biết thế nào, vậy mà lại nghe thấy câu này của Địch Tụng.
"Hoàng đại nhân." Cố Quân thấp giọng, "Đề đốc thủy lục Giang Nam, từ nhị phẩm...thật khiến cho ta bất ngờ."
Y nói, từ từ tháo cái vải bố bịt mắt xuống, một đôi mắt như sao lạnh, làm gì có điểm nào là bị mù?
Y rút cánh tay từ trong tay Trường Canh ra, xua xua tay với thiếu niên đang lo lắng đó, cười có chút không đứng đắn: "Ấy, Hoàng đại nhân, năm đó khi ta đi theo Đỗ lão tướng quân an tiền mã hậu, người vẫn còn là một tham tướng ở đâu đó, cách biệt nhiều năm, có còn nhớ ta?"
Nói xong, cậu mặt không cảm xúc đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, làm động tác thủ ngữ với Cố Quân: "Nghĩa phụ, thống lĩnh phản quân muốn gặp người, phải làm sao?"
Cát Phán Tiểu hãi hùng, nín thở, chưa lâu đã ép mình biến thành quả cà.
Phản ứng của Cố Quân lại vô cùng kỳ quái.
Trường Canh nhìn y sau khi thẫn ra một cái, rồi cười lên, vẫn là dáng vẻ nắm chắc phần thắng nào đó, nụ cười như là có sự hiểu biết ngầm với một ai đó.
"Thật là vừa mới buồn ngủ thì đã có người dâng gối tới," Vị An Định hầu chỉ sợ duy nhất thiên hạ bất loạn đó nói, "Ta cũng nhiều năm chưa nhìn thấy qua thủ lĩnh phản quân sống rồi."
Cát Phán Tiểu vô cùng dễ mắc lừa, mắt thấy Cố Quân không hề để tâm cũng lập tức không chút cảnh giác theo đó mà buông lỏng, dường như là sắp gặp không phải là thủ lĩnh phản quân mà là một kho báu quý hiếm nào đó!
Trường Canh mới không tin lời nói của y, sắc mặt cậu căng cứng, đến cả những nghi vực trùng trùng trong nhiều ngày tích tụ nhất thời toàn bộ đều bộc phát, cậu lại diễn tả không tiếng động: "Giang Nam thủy quân và huyền thiết doanh ở đâu?"
Lúc này, mù như Cố Quân mà vẫn nhìn ra nét mặt sắt trên mặt Trường Canh.
Trường Canh tuy không biết "Lâm Uyên Các" rốt cuộc là cái gì, nhưng mà biết được Cố đại soái và lương tử Hộ quốc tự đều biết nhau, những cái khác không nói, nếu trong tay Cố Quân thật sự có người, làm sao lại có thể để Liễu Nhiên hòa thượng đến làm chướng mắt?
Lần trước ở Nhạn Hồi, là có được mật chỉ của hoàng thượng, lần này đơn thuần là y đào tẩu bỏ trốn tới Giang Nam, bên cạnh có vài huyền ưng thị vệ thì đã là hay lắm rồi, y lấy ở đâu ra binh chứ?
Còn nữa vừa rồi, Cố Quân vừa rồi tại sao mỗi lần trước khi nói chuyện đều dừng một lúc, mới thất lễ mở miệng cắt lời Liễu Nhiên?
Chỉ là giống như đang cố ý gây khó khăn cho Liễu Nhiên vậy, Cố Quân tuy là đời tư đáng ghét, nhưng đối với chính sự, vạn vạn không nên dính vào ngọn lửa vô nghĩa này.
Có một lúc như vậy, trong lòng Trường Canh thậm chí có một phán đoán đáng sợ là: Cố Quân có khi nào là không phải giả vờ, là thật sự không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn thủ ngữ của Liễu Nhiên mới suy đoán ra người ta đang nói gì?
Suy nghĩ này vừa xẹt qua, Trường Canh trước là cảm thấy khó có thể tưởng tượng, mấy ngày hôm nay những chi tiết kỳ quái không đáng kể đều nổi lên hết trong lòng.
Đầu tiên, Cố Quân không phải là người thích im lặng, nhưng mà mấy ngày hôm nay, bất luận là họ ở riêng với nhau hay là tụ tập cùng nhau, Cố Quân không hề "nói" với cậu lời nào, mọi sự giao lưu cần thiết đều dùng thủ ngữ, người đông doanh suốt chặng đường đều phòng bị thâm nghiêm vậy sao? Đúng rồi, trừ phi cái hòa thượng bất luận thế nào cũng chỉ có thể dùng thủ ngữ đó có mặt.
Thứ hai, Cố Quân lấy thân phận hương sư lên thuyền, hương sư bất nhập lưu trong thiên hạ cũng nhiều, người tại sao cứ phải ngụy trang thành một "hương tiên sinh"? Nghĩ kỹ lại, điều này không chỉ không có chút tác dụng, còn tăng thêm không ít rắc rối, rất có khả năng bại lộ thân phận, Trường Canh không tin Cố Quân chỉ là muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất.
Cái thứ ba rất chi tiết, Liễu Nhiên vào phòng Cố Quân không gõ cửa, là hòa thượng đó gan to bằng trời không biết lễ nghĩa...hay là Liễu Nhiêu biết có gõ cũng không có tác dụng?
Những nghi điểm này đáng ra Trường Canh nên sớm nghĩ tới, nhưng Cố soái đó ngồi vững trong quân đội lâu rồi, trên người có một kiểu khí thế khó có thể nói được, khiến người ta tin tưởng một cách kỳ lạ là y chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay, người khác chỉ cần làm theo là được, bất tri bất giác bỏ qua rất nhiều điểm không tự nhiên.
Cát Phán Tiểu phát giác thần sắc Trường Canh khác lạ, không hiểu chuyện gì nhìn cái này lại nhìn cái kia.
Địch Tụng lại ngoài cửa gõ nhẹ cửa: "Tướng quân nhà ta còn đang đợi, mời Trương tiên sinh nhanh một chút."
Cố Quân vỗ vỗ Trường Canh, kề sát tai, nhỏ giọng: "Huyền thiết doanh ở đây, đừng sợ."
Nói xong liền lấy miếng vải bịt mắt màu đen đưa cho Trường Canh ý nói cậu giúp mình đeo lên.
Trường Canh cầm lấy, thần sắc thay đổi liên tục, bịt lên mắt Cố Quân.
Ở chỗ Cố Quân không nhìn thấy, Trường Canh lắc lắc đầu với Cát Phán Tiểu trước.
Cát Phán Tiểu còn chưa kịp phản ứng ý của cậu là gì, chỉ thấy Trường Canh hướng về phía mình không nặng không nhẹ nói: "Nghĩa phụ, người còn như vậy, con liền không nhận người nữa."
Cát Phán Tiểu mở to mắt: "Hả?"
Cố Quân nhếch miệng cười, hướng về phía Cát Phán Tiểu vẫy vẫy tay: "Hai ngươi đừng có nói nữa, đi theo ta, một lát nữa đừng rời khỏi ta, đến đây rồi thì mở mang tầm mắt cũng tốt."
Cát Phán Tiểu lại lần nữa bị kiểu đối thoại hỏi một đằng trả lời một nẻo làm cho ngốc luôn.
Trong lòng Trường Canh chùn xuống, y thật sự là không nghe thấy, chỉ là thông qua một cách nào đó để biết được mình và Cát Phán Tiểu đang nói chuyện, vậy mắt của người có phải cũng...
Nhưng mà mấy ngày trước rõ ràng còn rất bình thường.
Không chờ cậu nghĩ kỹ thì Cố Quân đã bước lên trước đẩy cửa gỗ đi ra rồi.
Trường Canh trong lòng hẫng một nhịp, vô cùng hoảng loạn đuổi theo dìu y, lần này cậu không còn lo nghĩ nhiều gì đến thẹn thùng bối rối nữa, căng thẳng đưa một tay nắm chặt cánh tay Cố Quân, tay còn lại vòng qua sau người, kinh hồn bạt vía nửa như đang ôm y đi tới trước.
Cố Quân cho rằng biến cố tới bất ngờ khiến Trường Canh bất an, thờ ơ trở tay vỗ vỗ cánh tay Trường Canh.
Trường Canh: "..."
Cho thấy Cố Quân đối với người của mình cũng thủ đoạn hư hư thật thật, cậu đã không còn phân biệt được tiểu nghĩa phụ là thật lòng nhiều hay là giả vờ không sợ.
Địch Tụng đang đợi ở cửa thấy sau lưng Cố Quân là Trường Canh và Cát Phán Tiểu, cười: "Trương tiên sinh mời bên này, ấy? Vị đại sư và cô nương không theo sao?"
“Cô nương không thích ứng được điều kiện, đại sư ở lại chăm sóc cô ấy," Trường Canh quét mắt Địch Tụng một cái, toàn bộ tập trung đều buộc trên người Cố Quân, còn phải phí thêm thời gian cười nham hiểm, "Sao vậy, tướng quân muốn chúng tôi toàn bộ đến đủ, để kiểm tra sao?"
Địch Tụng khách khí nói: "Công tử nói đi đâu vậy chứ."
Nơi đây vốn là vài tiểu đảo hoang vắng, giống như phân dê rơi vãi trên mặt nước biển đông hải, lớn nhất thì đại khái một ngày là có thể đi một vòng quanh đảo, nhỏ hơn chút thì chỉ bằng một mẫu vuông vức, thuyền chiến hải giao thì đậu đầy ắp, giữa chúng có sợi cáp sắt liên kết phả ra khói trắng bỏng rát, liên thông tứ hướng, nhìn từ xa thì giống như một tòa thành treo lơ lửng trên biển.
Trường Canh vừa đi, vừa đơn giản miêu tả những gì xung quanh vào tay Cố Quân. Đồng thời, trong lòng thiếu niên nhịn không được dấy lên một nghi vấn - Hòn đảo nhỏ này đúng là ẩn nấp, tư vận tử lưu kim e là đích thực khó bị phát hiện, nhưng mà ở đây sắp xây thành bồng lai tiên sơn rồi, thủy quân Giang Nam chết hết rồi sao?
Hay là trong thủy quân Giang Nam căn bản là có người của họ?
Chính vào lúc cậu còn đang nghĩ lung tung thì Địch Tụng dẫn đường đột nhiên dừng lại.
Một nhóm nữ tử bước sen nhẹ nhàng trước mặt họ bước tới, họ đi trên một cáp thép đung đưa, chân như đi trên mặt đất, khói trắng phiêu miễu như tiên tử.
Người nữ tử đi đầu cầm trong tay một cái đàn, nhìn thấy Địch Tụng thì dừng lại kiến lễ, cô ấy không nói đẹp bao nhiêu, ngũ quan bình thường, hình như là che một cái rèm, toàn thân trên dưới không có một điểm nào kích thích mắt người, nhìn có vẻ rất thoải mái, nhưng chớp mắt lại có chút không nghĩ ra được cô nương ấy tướng mạo thế nào.
Địch Tụng: "Không dám, Trần cô nương mời đi trước, đừng để tướng quân đợi."
Nữ nhân cũng không dám từ chối, gật đầu chào hỏi, ôm đàn cúi chào, nhẹ nhàng rời đi, mùi vị an thần hương bình thường xộc vào mặt.
Trường Canh nhìn thấy khóe miệng Cố Quân nhếch nhẹ, giống như cười.
Cùng lúc này, Tào nương tử giả dạng thiếu niên đông doanh một đường chạy tới một con thuyền nhỏ vô cùng bình thường, thủ vệ đang ngủ, Tào nương đưa tay ra sau, trong tay cầm một cây gậy sắt, tiến gần.
Cậu nhóc người gầy bé, bước chân cũng uyển chuyển hơn người khác một chút, đến gần thủ vệ đó, đối phương cũng không có phản ứng, Tào nương tử mượn ánh sáng trăng nhìn nhìn khuôn mặt đang ngáy đó, thấy nước miếng chảy tới cổ rồi mới yên tâm, nghĩ: "Khó coi chết được."
Một đợt sóng biển nhẹ nhàng lướt qua, thuyền rung nhẹ, thủ vệ đó trở mình, suýt nữa thì rơi khỏi ghế gỗ té dập miệng tỉnh lại, lúc này mới giật mình phát hiện bên cạnh có người, thủ vệ đó lật người lại, thấy trước mặt là một thiếu niên nam nữ khó phân, dùng chất giọng đông doanh giòn rụm chào hỏi.
Thủ vệ mới buông lỏng chút, dụi dụi mắt, vừa định đánh giá lại người trước mắt cẩn thận chút thì Tào nương tử đã một gậy huơ xuống, đánh vào gáy hắn.
Thủ vệ một tiếng không kêu được nằm bò ra.
Người hành hung vỗ vỗ ngực, liên thanh: "Sợ chết đi được, sợ chết đi được."
Tào nương tử cả khuôn mặt kinh sợ nhưng tay chân là rất dứt khoát, thành thạo lấy chìa khóa từ trên eo thủ vệ xuống, chuyển mình chui vào khoang thuyền, ở đó quả nhiên là giống như người dẫn đường cho cậu tới đây đã nói, có một nhà giam, bên trong nhốt hai ba người dáng vẻ như thợ thủ công, Tào nương tử mới vừa xuất hiện bên trong liền như chim sợ cành cong truyền lại một âm thanh nhỏ: "Có giặc Oa!"
"Xuỵt..." Tào nương tử nhỏ giọng gỡ cái mũ cao trên đầu xuống, "Ta không phải người đông lương, ta là người của An Định hầu Cố đại soái đưa đến bình phản, thả các người ra trước đã."
Sắc đêm hăng lên, trong ánh sáng trên biển có hơi bốc lên thành một tầng sương mờ nhạt.
Liễu Nhiên cùng một hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn chui vào một khoang thuyền, bên trong khoang thuyền chỉnh chỉnh tề tề bày mấy chục bộ giáp thép.
Liễu Nhiên xách một cái túi lên, cho tay vào trong lấy ra một cái bình, xoay người ném cho đồng bọn, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời bắt đầu phun mực của con mực lên giáp thép.
Địch Tụng một mạch đưa Cố Quân bọn họ đến một con hải giao bình thường.
Dây cáp còn chưa đến hết đầu đã nghe thấp thoáng tiếng cười nói vui vẻ trong khoang thuyền, chính vào khoảnh khắc Địch Tụng bước vào liền đột ngột thay đổi.
Trong góc bỗng nhiên truyền đến một âm thanh gào rống Trường Canh vô cùng quen thuộc, tiếp theo, khói trắng bốc ra, một con rối sắt ẩn trong bóng tối trượt ra một bước, huơ đao muốn chém vào Cố Quân.
Đến cả Địch Tụng cũng không kịp chuẩn bị, nhất thời hét to một tiếng ngã bịch xuống đất.
Trường Canh theo quán tính rút kiếm ra thì tay bị một người bất ngờ đẩy một cái, kiếm thu ngược vào.
Một khắc sau, vòng tay cậu trống rỗng, Cố Quân tai mắt bất tiện vậy mà cả người từ sau lưỡi đao của con rối sắt lộn qua, thân ảnh của y gần như tự do, mu bàn chân lơ đễnh điểm nhẹ vào vai con quái vật sắt đó, phút chốc, thanh đao sáng bóng trong tay con rối sắt chiếu một ánh sáng mảnh trên mặt y.
Trường Canh co giật đôi đồng tử…khoan đã, không phải người không nhìn thấy lại không nghe thấy sao?
Chỉ một ánh đao thoáng qua, khắc kế tiếp, Cố Quân đã ẩn mình sau lưng con rối sắt, tiếng thảm kêu từ trong đêm không vang lên, lại im bặt mà dừng.
Địch Tụng run cầm cập.
Động tác phát tác của con rối dừng trên không trung, tiếp đó, một thi thể đông doanh bị ném qua, trường bào của Cố Quân bay phấp phới trong gió biển, y đứng trên giáp bản, cầm lấy thanh đao của tên đông doanh đó trong tay, hờ hững lấy ra cái khăn tay lau qua, sau đó ngẩng nhẹ đầu, không coi ai ra gì đưa tay ra.
Yết hầu Trường Canh động nhẹ, tim đập như trống đánh, lập tức bước tới dìu y.
Cố Quân mở miệng: "Nếu như đây là thành ý của tướng quân thì chúng tôi thật sự không cần đến nữa."
Địch Tụng lau mồ hôi trên má, vừa định mở miệng, lại bị Cố Quân chặn lại.
"Không cần giải thích," Cố Quân nhàn nhạt nói, "Tên điếc ta không nghe thấy."
Nói xong y xoay người định rời đi, chính vào lúc này cánh cửa ca múa vang giời trên khoang tàu đột nhiên mở ra.
Hai hàng tư binh sát cánh xuất hiện, nhường ra một lối đi, Trường Canh xoay người lại, nhìn thấy trong khoang tàu đó có một nam nhân trung niên bạch diện vô tu, nhìn chằm bóng lưng Cố Quân cất tiếng: "Trương tiên sinh dừng bước!"
Cố Quân hoàn toàn không nghe thấy, Trường Canh viết vào tay: "Tặc đạo ra rồi."
Lòng Cố Quân: "Nhi tử à, hắn không phải tặc đạo."
Người trung niên đó đứng lên, chắp tay: "Tại hạ nghe danh Trương tiên sinh đã lâu, tên cẩu hoàng đế đó có người tài như vậy mà không biết thiện dụng, thật sự là mãn số mà."
Cát Phán Tiểu càng nghe càng mơ hồ, nghĩ: "Trương tiên sinh không phải là hầu gia tùy tiện lấy đại một cái biệt danh sao? Ở đâu ra nghe danh đã lâu? Lời khách khí này cũng quá sai trái rồi."
Cố Quân không gọi tên húy, nghiêng đầu hỏi Trường Canh: "Người đó nói gì?"
"Nói là sớm đã ngưỡng mộ đại danh người, hoàng đế không dùng người sẽ bị nổ chết." Trường Canh ngắn gọn viết lại, rất nhanh cậu đã xâu chuỗi lại tiền nhân hậu quả.
Đúng rồi, Cố Quân từ đầu là giả danh một hương sư trà trộn lên thuyền thương.
Hương sư và thuyền phu cùng với hộ vệ đông doanh đều như nhau, tuy cũng cần người của mình, nhưng dù sao cũng là một nhân vật bé nhỏ, tại sao tặc đạo lại chỉ đích danh muốn gặp người?
Hoặc là thân phận của họ bại lộ rồi, hoặc là người của hòa thượng thông qua một phương thức nào đó, ngụy tạo cho Cố Quân một thân phận giả!
Lập tức Trường Canh nhớ lại lúc tặc đạo muốn gặp người, Cố Quân chỉ dừng một lúc sau đó cười nhẹ, trong lòng lại cảm thấy kì lạ - Người là từ lúc đó đã biết rồi sao?
Cách đi một năm, Trường Canh đã không còn cần phải ngẩng đầu nhìn Cố Quân nữa, khóa cổ tay đương nhiên là cũng không còn đeo vừa, cậu thậm chí cảm thấy một Cố Quân không mang giáp trụ một cánh tay là có thể ôm trọn.
Nhưng cái cảm giác khoảng cách đằng đẵng có đuổi cũng đuổi không kịp lại lần nữa dấy lên trong lòng thiếu niên.
Cố Quân không xoay đầu lại, lạnh nhạt gật đầu.
Người trung niên chắp tay: "Vừa rồi là người đông doanh đó không hiểu lễ nghĩa, có điều mỗ cùng với Trương tiên sinh đây vốn không quen biết, lại thấy tôn giá tai mắt bất tiện, mỗ tuy là sớm đã nhận được thư tiến cử cũng khó tránh không biết được cao minh của cao nhân đây, ha ha, lần này coi như là mở mang tầm mắt rồi. Khinh Nhứ, mau mau rót rượu cho Trương tiên sinh, thay ta tạ lỗi."
Trường Canh ngắn gọn lại lời của người trung niên đó truyền cho Cố Quân, còn chưa viết xong, thì trong bàn tiệc có một người đứng dậy, chính là nữ nhân bạch y đã gặp trên đường đến đây.
Cô nương mặt không có biểu cảm gì rót một chén rượu...không phải là một ly, là một chén.
Nữ nhân từ từ đi qua, cũng không nói chuyện, trực tiếp đến trước mặt cho Cố Quân.
Mùi an thần hương vừa ngửi thấy lúc nãy pha lẫn với gió biển xộc vào mặt, cô nương tuy là một geisha biểu diễn, nhan sắc dung mạo cử chỉ đều không có chút quyến rũ nào, ngược lại còn có chút lạnh lùng không thèm để ý tới.
Cố Quân nhận lấy rượu trong tay nữ nhân, hình như hơi cúi xuống ngửi ngửi.
Sau đó trên mặt y lộ ra nét cười đầu tiên, thấp giọng cảm ơn, Trường Canh còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Quân đã đưa chén rượu lên một hơi uống cạn.
Nữ nhân cúi mắt đúng lễ tắc, khom người nhẹ, lùi vào một bên, người trung niên cười lớn: “Trương tiên sinh rất dứt khoát, ta chính là thích người sảng khoái như vậy."
Trường Canh lo lắng ra mặt, chụp tay Cố Quân, viết: "Lỡ như có độc thì phải làm sao?"
Cố Quân nhất thời còn tưởng tên tặc đạo không mở mắt đó hỏi, đủng đỉnh trả lời: "Nếu muốn độc chết một hương tiên sinh nghe không được nhìn không thấy, các hạ e là phải vất vả tìm một loại thuốc không mùi rồi."
Trường Canh: "..."
May là thái độ vốn dĩ của Cố Quân chính là vô cùng trịch thượng, câu này nghe tuy là có chút cứng nhắc, nhưng cũng không có gì đặc biệt không đúng.
Đồng thời, cậu càng chắc chắn hơn, Cố Quân là thật sự không nghe thấy, không một chút giả vờ.
Người trung niên: "Mau mời, mời thượng tọa."
Lần này Trường Canh không dám gây chuyện nữa, từ đầu đến cuối truyền lời lại đầy đủ cho Cố Quân.
Một hàng người tiến vào khoang thuyền, cô nương lạnh lùng đó đó bắt đầu đàn.
Người trung niên: "May là cái tên hôn quân đó thất đức, ta mới có thể tập trung được những anh hùng hàng đầu thiên hạ, đúng là may mắn cả đời."
Cố Quân cười lạnh: "Ta thì lại cảm thấy cùng với một đám giặc Oa ngồi cùng một phòng chẳng có gì may mắn lắm."
Mỗi một chữ của y đều là khích tướng, cái kiểu khiêu khích kỳ lạ này thật sự là toát lên một chút khí chất của cao nhân thế ngoại.
Người trung niên đó lại không cảm thấy bị gây hấn, rõ là vì để tạo phản sá gì phải gặp phải quái thai trong thiên hạ: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, câu này của tiên sinh có chút thiên vị rồi, từ võ hoàng đế mở hải vận đến nay, biết bao những điều đáng sợ đã thông nhập vào Đại Lương ta, chỉ đơn giản là cái đám con rối cày cấy Giang Nam hạ phóng, là đã có bóng dáng người ngoài rồi, chỉ cần có thể thành công, quản họ đông dương hay tây dương làm gì?"
Hắn ta cứ nói cứ nói, càng nói càng xúc động lên, đem những tệ nạn từ đời Nguyên Hòa liệt kê ra hết, Trường Canh và Cát Phán Tiểu bình thường nói chuyện nếu không phải là hòa thượng thần bí ở Hộ quốc tự thì là những vị đại nho mà hầu phủ bỏ số trọng kim ra mời về, vừa mới nghe những luận điệu của tên đầu đàn, chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ, không một câu nào là cân nhắc kỹ lưỡng, thật sự toàn là những lời lẽ vô lý, rỗng tuếch.
Cố Quân lại không hề lên tiếng, chỉ cười lạnh.
Ngồi được khoảng một nén hương, lòng kiên nhẫn của y hình như đã đạt đến cực hạn, mở miệng ngắt lời người trung niên, nói: "Trương mỗ thành tâm đến đầu kháo, đại nhân lại tìm một con rối học nói đến bôi bác ta, thật sự khiến người la lạnh tâm."
Sắc mặt người trung niên đó thay đổi.
Cố Quân không nói hai lời, kéo Trường Canh đứng dậy: "Nếu đã như vậy thì chúng ta vẫn là nên đi thôi."
Người trung niên đó gọi: "Dừng bước! Trương tiên sinh dừng bước!"
Cố Quân không hề nghe thấy.
Chính vào lúc này, vệ binh ngoài cửa đứng sang hai bên, một nam nhân cao gầy khoác một cái áo to sải bước to vào, giọng nói to: "Trương tiên sinh, ngài nói xem Hoàng mỗ có đủ tư cách cùng ngài nói chuyện không?"
Người trung niên tranh lời, vài bước đến bên cạnh nam tử cao gầy, nói với Cố Quân: "Đây là Hoàng đại nhân Hoàng Kiều nhà ta, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, bắt buộc phải kiểm tra rõ ràng thân phận của tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ."
Trường Canh nhíu mày, cứ có cảm giác hai chữ "Hoàng Kiều" quen tai, vừa định viết vào tay Cố Quân thì lại bị Cố Quân nhẹ nhàng nắm ngón tay lại.
Vị Cố Quân mới vừa rồi điếc câm kia không biết thế nào, vậy mà lại nghe thấy câu này của Địch Tụng.
"Hoàng đại nhân." Cố Quân thấp giọng, "Đề đốc thủy lục Giang Nam, từ nhị phẩm...thật khiến cho ta bất ngờ."
Y nói, từ từ tháo cái vải bố bịt mắt xuống, một đôi mắt như sao lạnh, làm gì có điểm nào là bị mù?
Y rút cánh tay từ trong tay Trường Canh ra, xua xua tay với thiếu niên đang lo lắng đó, cười có chút không đứng đắn: "Ấy, Hoàng đại nhân, năm đó khi ta đi theo Đỗ lão tướng quân an tiền mã hậu, người vẫn còn là một tham tướng ở đâu đó, cách biệt nhiều năm, có còn nhớ ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.