Quyển 2 - Chương 46: Cậu biết mà
Hồng Y Quả
05/04/2017
Giả Tấn Xuyên nằm trên giường trở tới trở lui, bất luận thế nào cũng không ngủ được.
“Sao thế?” Chân Chính nằm bên cạnh y cũng bị y ‘quấy rối’ không thể ngủ được.
“Cái này… không đến tầng hai thì làm sao?” Giả Tấn Xuyên có chút lo lắng. Hôm nay sau khi trở về, Thập Tứ Nguyên đã cho họ xem băng ghi hình cuộc thi đấu hai ngày nay. Quả nhiên ngoài người có người, cao thủ quả thật rất nhiều. Hơn nữa, từ những vòng đấu này, y nhận thức được một chuyện – trong thi đấu bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
Trong đầu lại xuất hiện những cảnh tượng máu tanh đó, Giả Tấn Xuyên không khỏi rùng mình.
“Không lên được thì không lên được thôi.” Chân Chính không quan tâm lắm.
Giả Tấn Xuyên lập tức ngồi dậy: “Cái gì là không lên được thì không lên được chứ? Cái này không phải trò đùa! Cậu không thấy người đó của tổ 138 sao? Chỉ một lát đã giết đối thủ của mình rồi! Ở đây giết người không phạm pháp, quả thật quá nguy hiểm!”
Giả Tấn Xuyên lúc đó thấy cảnh tượng tuyển thủ bị giết, cảm giác chính nghĩa cường liệt khiến y phẫn nộ chỉ trích: “Sao có thể giết người?!”
Thập Tứ Nguyên đảo mắt trắng nhìn y: “Ở đây là linh giới, giết người có là gì? Giết thần còn không ai quản. Giết và không giết toàn dựa vào lương tâm của mình. Hơn nữa, đây là thi đấu, trong thi đấu có xảy ra bất ngờ gì cũng là bình thường.”
Đúng vậy, khi ở biển Ảo Cảnh, không phải y đã thấy rồi sao? Những người tham gia thi đấu đó bị các ma vật giết chết một cách vô tình. Tính ra trong mắt những ma vật linh giới này, giết chết một người, cũng giống như tiêu diệt một yêu quái mà thôi, là chuyện hết sức bình thường. Nhưng, trong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái.
Dần dần, cảm giác không thoải mái đó lại bị nỗi sợ hãi thay thế. Nếu, đối thủ họ gặp lần sau rất mạnh, hoặc có lẽ, đối thủ rất bạo ngược….
Chân Chính cũng ngồi dậy, hắn kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng, tay nhẹ vuốt lưng đối phương. Ngữ khí tuy lãnh đạm như cũ, nhưng ẩn ẩn lộ ra nhu hòa: “Là tôi không tốt, lúc trước không nên kéo cậu vào đây. Nếu không thì cậu về trước đi.”
Lòng bàn tay vuốt tới vuốt lui sau lưng mang theo chút hơi mát, Giả Tấn Xuyên cảm thụ được sự dịu dàng lắng đọng của đối phương, bất an trong lòng đột nhiên không cánh mà bay. Thật ra, y không phải tham sống sợ chết, là một cảnh sát nhân dân, y đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Y chỉ là không thể buông bỏ trách nhiệm, buông bỏ người nhà… hơn nữa, trên danh nghĩa y là vệ sĩ của Chân Chính, y sợ mình không thể bảo vệ được hắn. Y càng sợ sau này, không thể gặp được hắn nữa!
Giả Tấn Xuyên cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm. Y đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào hai mắt đối phương: “Chân Chính.”
“Ừ?” Chân Chính đáp.
“Chúng ta làm đi!”
“Cái gì?!” Chân Chính nhất thời không hiểu ý. Đợi khi hiểu ra, hắn lại không dám tin.
“Dù sao cũng đã làm rồi, làm một lần hay hai lần cũng không có gì khác biệt. Chúng ta làm đi!” Giả Tấn Xuyên lần này xem ra đã quyết tâm.
Nhìn Giả Tấn Xuyên thật sâu, Chân Chính mở miệng: “Đây là do cậu nói đó.” Hắn trước giờ không phải là chính nhân quân tử gì, cơ hội tốt thế này, sao hắn có thể bỏ qua?
Giả Tấn Xuyên gật gầu, biểu tình tráng liệt hy sinh.
…
Hai người cởi quần áo ‘chân thành tương kiến’. Giả Tấn Xuyên có chút vô thố, lần trước vì ăn phải thuốc ngủ, y hoàn toàn không có ấn tượng với việc xảy ra sau đó, nên làm sao đây?
Giống như làm với phụ nữ sao? Không, thật ra y cũng không có kinh nghiệp làm cùng phụ nữ… có phải nên tham khảo phim đen một chút không?
… Tại sao y không nhớ ra lần trước làm như thế nào chứ?!!
Giả Tấn Xuyên tự khổ não.
Chân Chính bị bỏ mặc một bên đã đợi đến không kiên nhẫn. Hắn trực tiếp tiến lên, kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng. Dùng giọng nói thấp trầm bất mãn kháng nghị: “Sao rồi? Hối hận hả?”
Đột nhiên tiếp xúc thân mật với đối phương, Giả Tấn Xuyên không khỏi đỏ mặt nóng tai: “Không, không phải. Chỉ là…”
“A?” Chân Chính tì mũi lên mũi y, hai mắt nhìn chằm chằm vào y, khiến y cảm thấy áp lực gấp bội. Giả Tấn Xuyên không kìm được nuốt nước miếng nói: “Chuyện này… tôi, tôi không biết nên làm thế nào?”
Chân Chính cuối cùng bỏ y ra, biểu tình có chút thả lỏng: “Cậu chỉ cần nằm là được rồi, cứ giao cho tôi.”
Chủ động như thế?! Giả Tấn Xuyên tuy quái dị, nhưng cũng có chút cảm động. Không ngờ Chân Chính không những nguyện ý bị mình thượng, mà còn chủ động dụ dỗ mình… nhưng, có phải hơi quá mức chủ động hay không? Hắn đang sờ ở đâu thế kia?!
Hai mắt Chân Chính lúc này lấp lóe ánh sáng trong hắc ám.
Giả Tấn Xuyên không kìm được giật mình, mẹ ơi! Hắn là sói sao? Sao mắt lại phát ra lục quang thế kia?!
Chân Chính đè cả người lên Giả Tấn Xuyên, lòng bàn tay to lớn di động trên thân thể khỏe mạnh đó. Giả Tấn Xuyên lúc còn đi học rất thích vận động, sau khi đi làm lại chọn nghề cảnh sát có lượng vận động khá lớn, cho nên thể hình rất tốt.
Chân Chính cảm thấy vô cùng vừa lòng với xúc cảm làn da trơn nhẵn trên tay. Cơ bắp săn chắc, đường nét lưu loát đó, còn có làn da màu mật khỏe mạnh đối với hắn đều là lực hấp dẫn chí mạng.
Giả Tấn Xuyên trăn trở khó chịu trong sự đan xen của băng và hỏa, da thịt lõa lồ trong không khí khiến y cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng nơi được lòng bàn tay của Chân Chính vuốt qua lại mang đến sự tê dại và nóng cháy như dòng điện.
Y như con cá thiếu nước, há miệng thật lớn, không ngừng thở dốc. Khi tay đối phương sờ lên phân thân của mình, y cuối cùng không nhịn được, nhẹ hừ một tiếng. Y biết mình hiện tại chắc chắn là ‘nhất trụ kình thiên’ rồi.
Giả Tấn Xuyên cuối đầu nhìn, quả nhiên, bảo bối của mình đã hoàn toàn xung huyết, ngẩng đầu cao cao dán sát da bụng. Thậm chí trên đỉnh còn tiết ra chút dịch thể, thấm ướt lông nơi đó.
Mà Chân Chính lúc này lại vùi đầu ở hạ thân mình, đầu lưỡi vươn ra, liếm lấy dịch thể trên lông. Hai mắt Chân Chính nhìn chằm chằm vào y, vẻ mặt đó là quyến rũ trắng trợn…
Đầu nổ ‘oành’ một cái, Giả Tấn Xuyên cảm thấy mình sắp bùng nổ. Cảnh này quá mức chấn động, cũng quá mức *** dục. Y suýt nữa không kìm được bắn ra.
Y không thể đợi nữa! Giả Tấn Xuyên ngồi dậy, đẩy ngã Chân Chính.
Tuy bị đối phương tấn công đột ngột, nhưng Chân Chính vẫn rất bình thản. Thậm chí khi phát hiện đầu nhũ đối phương đang để ngay cạnh miệng mình, hắn liền thè lưỡi ra, liếm vòng quanh điểm đỏ nổi lên đó.
“A~” Hai tay chống đỡ thân thể của Giả Tấn Xuyên suýt nữa mềm đi.
Chân Chính ngẩng đầu lên, lần này càng thêm táo tợn, ngậm lấy nhũ đầu đối phương, lúc thì dùng lực hút, lúc thì dùng lưỡi nhẹ rê, thậm chí dùng răng cắn đầu nhũ đã sưng đỏ của đối phương, nhẹ kéo. Trải qua lần trước, hắn đã biết, đầu nhũ là điểm mẫn cảm của Giả Tấn Xuyên.
Khi Chân Chính cuối cùng bỏ qua cho đầu nhũ sưng đỏ đáng thương đó, Giả Tấn Xuyên chỉ cảm thấy đầu nhũ bên trái vừa đau vừa ngứa.
Chân Chính thấy điểm nổi lên run rẩy mà cứng ngắc đó chịu đủ sự giày vò tàn phá, liền xấu xa thổi hơi lên.
Trải qua giày vò vừa rồi, Giả Tấn Xuyên hiện tại rất mẫn cảm, chịu không nổi làn gió nhẹ này. Chân Chính tuy chỉ nhẹ thổi lên trên, nhưng Giả Tấn Xuyên đã không thể đè nén tiếng rên ‘ưm ~ a ~’ trong cổ họng. Một dòng dịch trắng đục bắn lên bụng Chân Chính.
Trời ơi! Mất mặt quá, chỉ mới bị trêu chọc đầu nhũ mà y đã bắn rồi sao! Giả Tấn Xuyên xấu hổ vô cùng, y không biết mình lại mẫn cảm như thế.
Lúc này, Chân Chính lại làm một chuyện khiến y suýt nữa ngất đi, chỉ thấy Chân Chính dùng ngón trỏ quẹt dịch thể trên bụng y, sau đó đưa nó vào miệng hút. Khi hắn lấy ngón tay ra, thậm chí còn liếm liếm lên đó. Dường như dịch thể của y là mỹ vị thượng đẳng, vẻ mặt tham lam và trêu chọc.
Giả Tấn Xuyên biết, chỗ đó của mình lại cương rồi! Đáng chết!
Tuy đối phương là người cùng giới, nhưng Giả Tấn Xuyên hiện tại đã hoàn toàn không còn cố kỵ, hiện tại y chỉ muốn cùng Chân Chính thưởng thức thiên đường mỹ diệu! Nếu họ là một đôi lưỡng tình tương duyệt, muốn cùng đối phương kết hợp làm một, vậy thì không có gì bình thường hơn… đợi đã, lưỡng tình tương duyệt? Vừa rồi sao y lại cảm thấy họ lưỡng tình tương duyệt?! Chân Chính thích y, y biết, nhưng y thích hắn sao? Y nghĩ, tính ra thì có một chút… ít nhất tiếp xúc thân mật thế này với Chân Chính, y không những không cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn rất hưng phấn.
“A ~ Đau quá! Cậu đang sờ ở đâu vậy?!” Đau đớn ở mặt sau kéo Giả Tấn Xuyên khỏi trầm tư, y níu chặt móng vuốt sói đang làm loạn ở mặt sau, tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây họa.
Chân Chính cho dù có trầm mê trong dục vọng, cũng vẫn là vẻ mặt liệt bình thản đó. Hắn nói rất đương nhiên: “Tôi không sờ nơi đó thì làm sao tiến vào? Đừng bảo cậu không biết hai người đàn ông làm tình phải dùng nơi đó nha?”
Y đương nhiên biết! Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ? Lại nói, sau việc ăn phải thuốc ngủ lần trước, y còn đặc biệt lên mạng tra tài liệu về nó, sao có thể không biết?
“Nhưng, tại sao lại là tôi bị tiến vào? Không phải tôi ở mặt trên sao?” Giả Tấn Xuyên chưa từng nghĩ mình sẽ là người bị thượng. Hơn nữa, lần trước không phải là mình ở mặt trên sao?
Chân Chính nghe câu này, mặt trầm xuống: “Lần trước cậu đã ở mặt trên, một người một lần mới công bằng chứ?”
“Tuy nói thế, nhưng…” Bị vẻ mặt âm trầm của đối phương làm nghẹn lại, Giả Tấn Xuyên không có can đảm nói xong.
Cũng không đợi y nói xong, Chân Chính đã ngắt lời: “Hơn nữa, không phải cậu không biết nên làm sao sao? Tôi không muốn bị thương như lần trước.”
“Lần trước cậu, cậu bị thương?!” Giả Tấn Xuyên hổ thẹn và căng thẳng.
“Không phải tôi đã nói rất đau sao? Cậu cứ làm bậy thì chắc chắn sẽ bị thương.” Chỗ tốt của mặt liệt là, nói dối hoàn toàn không chút chột dạ.
“Cậu không muốn thì thôi vậy.” Chân Chính ra vẻ muốn xuống giường.
“Ai, cậu đi đâu?” Giả Tấn Xuyên vội kéo hắn lại.
“Đến phòng tắm tự giải quyết.” Nói rồi gạt tay Giả Tấn Xuyên ra, muốn đi.
Giả Tấn Xuyên cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là nhất thời hoảng loạn, thế nhưng không hề nghĩ ngợi, đã nhào lên, hai tay ôm eo Chân Chính, mặt dán lên tấm lưng to rộng đó: “Đừng đi.”
Chân Chính cũng không quay đầu, âm thanh đè nén truyền đến: “Đây là do cậu nói.”
“Ừ.” Giả Tấn Xuyên xấu hổ đáp.
Tiếp đến là trời đất quay cuồng, Chân Chính đã đè lên người y.
Chân Chính tách hai chân Giả Tấn Xuyên ra gác lên vai mình. Hắn hơi nghiêng đầu, mút, cắn phần thịt non nớt trong đùi đối phương, để lại từng chuỗi vết đỏ trên đó.
Ngón tay thon dài dính dịch bôi trơn lại lần nữa chậm rãi ghé đến nơi bí ẩn của mình. Tuy ban đầu không thích ứng lắm, nhưng không cảm thấy quá đau, dần dần, y bắt đầu thích ứng với ngón tay chuyển động trong người mình. Tiếp theo ngón tay tăng dần lên, cũng càng nhiều dịch thể chảy vào trong người.
Y biết tư thế của mình hiện tại rất xấu hổ, Giả Tấn Xuyên không dám nhìn cảnh đó, y sợ mình lại mất khống chế lần nữa. Nhưng, nhắm hai mắt lại, lực chú ý lại càng tập trung vào nơi đang bị mở rộng, hơi nóng ập đến từng đợt.
Khi y cảm giác phân thân của mình được một vật thể ẩm ướt ấm nóng bao lấy, nuốt nhả, y càng không thể khống chế run rẩy liên tục. Miệng thở dốc và ngâm nga không ngừng, thực sự quá thoải mái, y muốn, y muốn…
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đối phương hoàn toàn rời khỏi. Phân thân của Giả Tấn Xuyên bị tay đối phương nắm lấy, y đang định kháng cự thì Chân Chính đã cúi đầu cho y một nụ hôn cuồng nhiệt, bức lời mắng chửi đã đến bên miệng trở về. Sau đó bên tai là tiếng thầm thì nhẹ nhàng: “Dáng vẻ vừa rồi của cậu thật sự quá gợi cảm!” Tuy nói rất thô tục, nhưng lại khiến dục hỏa của y càng thêm mạnh.
Mặt Giả Tấn Xuyên đã chín đỏ, trừng mắt nhìn đối phương một cái, giọng nói của cậu mới gợi cảm muốn chết đó!
“Nhưng, tôi đã không chống đỡ nổi nữa rồi. Tiểu Xuyên, cho tôi, nha?” Đối phương nhíu mày thật chặt, ngữ khí mang theo chút khẩn cầu và dỗ dành.
Giả Tấn Xuyên trừng mắt nhìn qua, vũ khí của đối phương đã sớm chờ phát động. Xem ra quả thật đã nhẫn nhịn rất lâu, ngay cả gân trên bề mặt cũng nổi lên rõ rệt, thậm chí còn nhỏ *** dịch…
“Lớn, lớn quá!” Giả Tấn Xuyên nuốt nước miếng, y sẽ không bị tàn cúc hoa chứ?
“Tôi sẽ dịu dàng.” Giọng nói ẩn nhẫn khản đặc.
Nhìn đôi mắt trước nay luôn bình tĩnh không gợn sóng của đối phương, lúc này tràn đầy thâm tình. Giả Tấn Xuyên trong lúc trầm mê không tự chủ gật đầu.
“Ưm ~” Lúc tiến vào, hai người đồng thời hừ một tiếng.
Giả Tấn Xuyên là đau.
Mà Chân Chính là kích thích do xúc cảm chặt khít và sự nóng bóng của nơi đó. Có gì hạnh phúc hơn được tiến vào bên trong thân thể người yêu, kết hợp làm một?
Tuy Chân Chính cũng chỉ là một con gà tơ, nhưng hắn luôn hiểu được khắc chế. Lúc này huyệt khẩu của đối phương không ngừng thu chặt, khiến hắn hận không thể lập tức khởi động, hung hăng ra vào. Nhưng đây là lần đầu tiên của Giả Tấn Xuyên với hắn, hắn không thể vì ham mê dục vọng nhất thời mà để lại ấn tượng không tốt cho đối phương. Cho nên, hắn rất săn sóc, không lập tức chuyển động, mà đưa tay nắm phân thân đã ủ rũ của đối phương, lên xuống! Động.
Đợi đối phương thích ứng với mình, hơn nữa cũng dần hồi phục khoái cảm, hắn mới chậm rãi ra vào. Mỗi lần chuyển động, Giả Tấn Xuyên đều như chiếc thuyền độc mộc chao đảo ngả nghiêng trong sóng to gió lớn.
Giả Tấn Xuyên nhíu chặt mày, mặt đỏ bừng, tuy cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng rên rỉ. Một tiếng truyền vào tai Chân Chính, quả thật còn thúc tình hơn xuân dược, càng dễ nghe hơn tiếng trời.
Hắn rút dục vọng ra, lật Giả Tấn Xuyên lại, từ sau lưng tiến vào thân thể mỹ diệu này.
Tư thế sau lưng tuy không thể thấy biểu tình đối phương, nhưng lại khiến đối phương vào được càng sâu hơn. Hai viên bi của đối phương va mạnh lên phần mông của mình, vang lên ‘bộp bộp’.
Giả Tấn Xuyên không nhịn được nữa, đưa tay đến phân thân, thống nhất với tiết tấu va chạm của đối phương. Trong sự giáp công trước sau, y nhẹ gầm một tiếng ‘a’, tinh hoa bắn ra từng đợt.
Lúc này Chân Chính cũng đang chuyển động sau chót, hắn níu chặt phần mông Giả Tấn Xuyên, hung tợn đâm chọt mấy chục lần, cuối cùng hừ một tiếng, bắn vào bên trong Giả Tấn Xuyên.
Sau kích tình, hai người nằm trên giường hưởng thụ dư âm. Chân Chính gác tay lên eo Giả Tấn Xuyên, vùi mặt vào cổ y. Hết lần này đến lần khác hôn lên gáy y.
Giả Tấn Xuyên thất thần nửa ngày cuối cùng hoàn hồn lại, cảm giác được xúc cảm dị thường ở mặt sau: “Này! Không phải chứ? Cậu lại…”
Chân Chính sờ tấm lưng đồ mổ hôi của y: “Yên tâm đi, cậu mới lần đầu tiên, tôi sẽ không quá đáng như vậy. Để tôi ôm cậu là được rồi.”
Tuy sau lưng có ‘cự pháo’ đang đỉnh, nhưng, trong sự vuốt ve nhẹ nhàng của đối phương, Giả Tấn Xuyên dần chìm vào giấc ngủ.
“Sao thế?” Chân Chính nằm bên cạnh y cũng bị y ‘quấy rối’ không thể ngủ được.
“Cái này… không đến tầng hai thì làm sao?” Giả Tấn Xuyên có chút lo lắng. Hôm nay sau khi trở về, Thập Tứ Nguyên đã cho họ xem băng ghi hình cuộc thi đấu hai ngày nay. Quả nhiên ngoài người có người, cao thủ quả thật rất nhiều. Hơn nữa, từ những vòng đấu này, y nhận thức được một chuyện – trong thi đấu bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
Trong đầu lại xuất hiện những cảnh tượng máu tanh đó, Giả Tấn Xuyên không khỏi rùng mình.
“Không lên được thì không lên được thôi.” Chân Chính không quan tâm lắm.
Giả Tấn Xuyên lập tức ngồi dậy: “Cái gì là không lên được thì không lên được chứ? Cái này không phải trò đùa! Cậu không thấy người đó của tổ 138 sao? Chỉ một lát đã giết đối thủ của mình rồi! Ở đây giết người không phạm pháp, quả thật quá nguy hiểm!”
Giả Tấn Xuyên lúc đó thấy cảnh tượng tuyển thủ bị giết, cảm giác chính nghĩa cường liệt khiến y phẫn nộ chỉ trích: “Sao có thể giết người?!”
Thập Tứ Nguyên đảo mắt trắng nhìn y: “Ở đây là linh giới, giết người có là gì? Giết thần còn không ai quản. Giết và không giết toàn dựa vào lương tâm của mình. Hơn nữa, đây là thi đấu, trong thi đấu có xảy ra bất ngờ gì cũng là bình thường.”
Đúng vậy, khi ở biển Ảo Cảnh, không phải y đã thấy rồi sao? Những người tham gia thi đấu đó bị các ma vật giết chết một cách vô tình. Tính ra trong mắt những ma vật linh giới này, giết chết một người, cũng giống như tiêu diệt một yêu quái mà thôi, là chuyện hết sức bình thường. Nhưng, trong lòng y vẫn cảm thấy không thoải mái.
Dần dần, cảm giác không thoải mái đó lại bị nỗi sợ hãi thay thế. Nếu, đối thủ họ gặp lần sau rất mạnh, hoặc có lẽ, đối thủ rất bạo ngược….
Chân Chính cũng ngồi dậy, hắn kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng, tay nhẹ vuốt lưng đối phương. Ngữ khí tuy lãnh đạm như cũ, nhưng ẩn ẩn lộ ra nhu hòa: “Là tôi không tốt, lúc trước không nên kéo cậu vào đây. Nếu không thì cậu về trước đi.”
Lòng bàn tay vuốt tới vuốt lui sau lưng mang theo chút hơi mát, Giả Tấn Xuyên cảm thụ được sự dịu dàng lắng đọng của đối phương, bất an trong lòng đột nhiên không cánh mà bay. Thật ra, y không phải tham sống sợ chết, là một cảnh sát nhân dân, y đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Y chỉ là không thể buông bỏ trách nhiệm, buông bỏ người nhà… hơn nữa, trên danh nghĩa y là vệ sĩ của Chân Chính, y sợ mình không thể bảo vệ được hắn. Y càng sợ sau này, không thể gặp được hắn nữa!
Giả Tấn Xuyên cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm. Y đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào hai mắt đối phương: “Chân Chính.”
“Ừ?” Chân Chính đáp.
“Chúng ta làm đi!”
“Cái gì?!” Chân Chính nhất thời không hiểu ý. Đợi khi hiểu ra, hắn lại không dám tin.
“Dù sao cũng đã làm rồi, làm một lần hay hai lần cũng không có gì khác biệt. Chúng ta làm đi!” Giả Tấn Xuyên lần này xem ra đã quyết tâm.
Nhìn Giả Tấn Xuyên thật sâu, Chân Chính mở miệng: “Đây là do cậu nói đó.” Hắn trước giờ không phải là chính nhân quân tử gì, cơ hội tốt thế này, sao hắn có thể bỏ qua?
Giả Tấn Xuyên gật gầu, biểu tình tráng liệt hy sinh.
…
Hai người cởi quần áo ‘chân thành tương kiến’. Giả Tấn Xuyên có chút vô thố, lần trước vì ăn phải thuốc ngủ, y hoàn toàn không có ấn tượng với việc xảy ra sau đó, nên làm sao đây?
Giống như làm với phụ nữ sao? Không, thật ra y cũng không có kinh nghiệp làm cùng phụ nữ… có phải nên tham khảo phim đen một chút không?
… Tại sao y không nhớ ra lần trước làm như thế nào chứ?!!
Giả Tấn Xuyên tự khổ não.
Chân Chính bị bỏ mặc một bên đã đợi đến không kiên nhẫn. Hắn trực tiếp tiến lên, kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng. Dùng giọng nói thấp trầm bất mãn kháng nghị: “Sao rồi? Hối hận hả?”
Đột nhiên tiếp xúc thân mật với đối phương, Giả Tấn Xuyên không khỏi đỏ mặt nóng tai: “Không, không phải. Chỉ là…”
“A?” Chân Chính tì mũi lên mũi y, hai mắt nhìn chằm chằm vào y, khiến y cảm thấy áp lực gấp bội. Giả Tấn Xuyên không kìm được nuốt nước miếng nói: “Chuyện này… tôi, tôi không biết nên làm thế nào?”
Chân Chính cuối cùng bỏ y ra, biểu tình có chút thả lỏng: “Cậu chỉ cần nằm là được rồi, cứ giao cho tôi.”
Chủ động như thế?! Giả Tấn Xuyên tuy quái dị, nhưng cũng có chút cảm động. Không ngờ Chân Chính không những nguyện ý bị mình thượng, mà còn chủ động dụ dỗ mình… nhưng, có phải hơi quá mức chủ động hay không? Hắn đang sờ ở đâu thế kia?!
Hai mắt Chân Chính lúc này lấp lóe ánh sáng trong hắc ám.
Giả Tấn Xuyên không kìm được giật mình, mẹ ơi! Hắn là sói sao? Sao mắt lại phát ra lục quang thế kia?!
Chân Chính đè cả người lên Giả Tấn Xuyên, lòng bàn tay to lớn di động trên thân thể khỏe mạnh đó. Giả Tấn Xuyên lúc còn đi học rất thích vận động, sau khi đi làm lại chọn nghề cảnh sát có lượng vận động khá lớn, cho nên thể hình rất tốt.
Chân Chính cảm thấy vô cùng vừa lòng với xúc cảm làn da trơn nhẵn trên tay. Cơ bắp săn chắc, đường nét lưu loát đó, còn có làn da màu mật khỏe mạnh đối với hắn đều là lực hấp dẫn chí mạng.
Giả Tấn Xuyên trăn trở khó chịu trong sự đan xen của băng và hỏa, da thịt lõa lồ trong không khí khiến y cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng nơi được lòng bàn tay của Chân Chính vuốt qua lại mang đến sự tê dại và nóng cháy như dòng điện.
Y như con cá thiếu nước, há miệng thật lớn, không ngừng thở dốc. Khi tay đối phương sờ lên phân thân của mình, y cuối cùng không nhịn được, nhẹ hừ một tiếng. Y biết mình hiện tại chắc chắn là ‘nhất trụ kình thiên’ rồi.
Giả Tấn Xuyên cuối đầu nhìn, quả nhiên, bảo bối của mình đã hoàn toàn xung huyết, ngẩng đầu cao cao dán sát da bụng. Thậm chí trên đỉnh còn tiết ra chút dịch thể, thấm ướt lông nơi đó.
Mà Chân Chính lúc này lại vùi đầu ở hạ thân mình, đầu lưỡi vươn ra, liếm lấy dịch thể trên lông. Hai mắt Chân Chính nhìn chằm chằm vào y, vẻ mặt đó là quyến rũ trắng trợn…
Đầu nổ ‘oành’ một cái, Giả Tấn Xuyên cảm thấy mình sắp bùng nổ. Cảnh này quá mức chấn động, cũng quá mức *** dục. Y suýt nữa không kìm được bắn ra.
Y không thể đợi nữa! Giả Tấn Xuyên ngồi dậy, đẩy ngã Chân Chính.
Tuy bị đối phương tấn công đột ngột, nhưng Chân Chính vẫn rất bình thản. Thậm chí khi phát hiện đầu nhũ đối phương đang để ngay cạnh miệng mình, hắn liền thè lưỡi ra, liếm vòng quanh điểm đỏ nổi lên đó.
“A~” Hai tay chống đỡ thân thể của Giả Tấn Xuyên suýt nữa mềm đi.
Chân Chính ngẩng đầu lên, lần này càng thêm táo tợn, ngậm lấy nhũ đầu đối phương, lúc thì dùng lực hút, lúc thì dùng lưỡi nhẹ rê, thậm chí dùng răng cắn đầu nhũ đã sưng đỏ của đối phương, nhẹ kéo. Trải qua lần trước, hắn đã biết, đầu nhũ là điểm mẫn cảm của Giả Tấn Xuyên.
Khi Chân Chính cuối cùng bỏ qua cho đầu nhũ sưng đỏ đáng thương đó, Giả Tấn Xuyên chỉ cảm thấy đầu nhũ bên trái vừa đau vừa ngứa.
Chân Chính thấy điểm nổi lên run rẩy mà cứng ngắc đó chịu đủ sự giày vò tàn phá, liền xấu xa thổi hơi lên.
Trải qua giày vò vừa rồi, Giả Tấn Xuyên hiện tại rất mẫn cảm, chịu không nổi làn gió nhẹ này. Chân Chính tuy chỉ nhẹ thổi lên trên, nhưng Giả Tấn Xuyên đã không thể đè nén tiếng rên ‘ưm ~ a ~’ trong cổ họng. Một dòng dịch trắng đục bắn lên bụng Chân Chính.
Trời ơi! Mất mặt quá, chỉ mới bị trêu chọc đầu nhũ mà y đã bắn rồi sao! Giả Tấn Xuyên xấu hổ vô cùng, y không biết mình lại mẫn cảm như thế.
Lúc này, Chân Chính lại làm một chuyện khiến y suýt nữa ngất đi, chỉ thấy Chân Chính dùng ngón trỏ quẹt dịch thể trên bụng y, sau đó đưa nó vào miệng hút. Khi hắn lấy ngón tay ra, thậm chí còn liếm liếm lên đó. Dường như dịch thể của y là mỹ vị thượng đẳng, vẻ mặt tham lam và trêu chọc.
Giả Tấn Xuyên biết, chỗ đó của mình lại cương rồi! Đáng chết!
Tuy đối phương là người cùng giới, nhưng Giả Tấn Xuyên hiện tại đã hoàn toàn không còn cố kỵ, hiện tại y chỉ muốn cùng Chân Chính thưởng thức thiên đường mỹ diệu! Nếu họ là một đôi lưỡng tình tương duyệt, muốn cùng đối phương kết hợp làm một, vậy thì không có gì bình thường hơn… đợi đã, lưỡng tình tương duyệt? Vừa rồi sao y lại cảm thấy họ lưỡng tình tương duyệt?! Chân Chính thích y, y biết, nhưng y thích hắn sao? Y nghĩ, tính ra thì có một chút… ít nhất tiếp xúc thân mật thế này với Chân Chính, y không những không cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn rất hưng phấn.
“A ~ Đau quá! Cậu đang sờ ở đâu vậy?!” Đau đớn ở mặt sau kéo Giả Tấn Xuyên khỏi trầm tư, y níu chặt móng vuốt sói đang làm loạn ở mặt sau, tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây họa.
Chân Chính cho dù có trầm mê trong dục vọng, cũng vẫn là vẻ mặt liệt bình thản đó. Hắn nói rất đương nhiên: “Tôi không sờ nơi đó thì làm sao tiến vào? Đừng bảo cậu không biết hai người đàn ông làm tình phải dùng nơi đó nha?”
Y đương nhiên biết! Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ? Lại nói, sau việc ăn phải thuốc ngủ lần trước, y còn đặc biệt lên mạng tra tài liệu về nó, sao có thể không biết?
“Nhưng, tại sao lại là tôi bị tiến vào? Không phải tôi ở mặt trên sao?” Giả Tấn Xuyên chưa từng nghĩ mình sẽ là người bị thượng. Hơn nữa, lần trước không phải là mình ở mặt trên sao?
Chân Chính nghe câu này, mặt trầm xuống: “Lần trước cậu đã ở mặt trên, một người một lần mới công bằng chứ?”
“Tuy nói thế, nhưng…” Bị vẻ mặt âm trầm của đối phương làm nghẹn lại, Giả Tấn Xuyên không có can đảm nói xong.
Cũng không đợi y nói xong, Chân Chính đã ngắt lời: “Hơn nữa, không phải cậu không biết nên làm sao sao? Tôi không muốn bị thương như lần trước.”
“Lần trước cậu, cậu bị thương?!” Giả Tấn Xuyên hổ thẹn và căng thẳng.
“Không phải tôi đã nói rất đau sao? Cậu cứ làm bậy thì chắc chắn sẽ bị thương.” Chỗ tốt của mặt liệt là, nói dối hoàn toàn không chút chột dạ.
“Cậu không muốn thì thôi vậy.” Chân Chính ra vẻ muốn xuống giường.
“Ai, cậu đi đâu?” Giả Tấn Xuyên vội kéo hắn lại.
“Đến phòng tắm tự giải quyết.” Nói rồi gạt tay Giả Tấn Xuyên ra, muốn đi.
Giả Tấn Xuyên cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là nhất thời hoảng loạn, thế nhưng không hề nghĩ ngợi, đã nhào lên, hai tay ôm eo Chân Chính, mặt dán lên tấm lưng to rộng đó: “Đừng đi.”
Chân Chính cũng không quay đầu, âm thanh đè nén truyền đến: “Đây là do cậu nói.”
“Ừ.” Giả Tấn Xuyên xấu hổ đáp.
Tiếp đến là trời đất quay cuồng, Chân Chính đã đè lên người y.
Chân Chính tách hai chân Giả Tấn Xuyên ra gác lên vai mình. Hắn hơi nghiêng đầu, mút, cắn phần thịt non nớt trong đùi đối phương, để lại từng chuỗi vết đỏ trên đó.
Ngón tay thon dài dính dịch bôi trơn lại lần nữa chậm rãi ghé đến nơi bí ẩn của mình. Tuy ban đầu không thích ứng lắm, nhưng không cảm thấy quá đau, dần dần, y bắt đầu thích ứng với ngón tay chuyển động trong người mình. Tiếp theo ngón tay tăng dần lên, cũng càng nhiều dịch thể chảy vào trong người.
Y biết tư thế của mình hiện tại rất xấu hổ, Giả Tấn Xuyên không dám nhìn cảnh đó, y sợ mình lại mất khống chế lần nữa. Nhưng, nhắm hai mắt lại, lực chú ý lại càng tập trung vào nơi đang bị mở rộng, hơi nóng ập đến từng đợt.
Khi y cảm giác phân thân của mình được một vật thể ẩm ướt ấm nóng bao lấy, nuốt nhả, y càng không thể khống chế run rẩy liên tục. Miệng thở dốc và ngâm nga không ngừng, thực sự quá thoải mái, y muốn, y muốn…
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đối phương hoàn toàn rời khỏi. Phân thân của Giả Tấn Xuyên bị tay đối phương nắm lấy, y đang định kháng cự thì Chân Chính đã cúi đầu cho y một nụ hôn cuồng nhiệt, bức lời mắng chửi đã đến bên miệng trở về. Sau đó bên tai là tiếng thầm thì nhẹ nhàng: “Dáng vẻ vừa rồi của cậu thật sự quá gợi cảm!” Tuy nói rất thô tục, nhưng lại khiến dục hỏa của y càng thêm mạnh.
Mặt Giả Tấn Xuyên đã chín đỏ, trừng mắt nhìn đối phương một cái, giọng nói của cậu mới gợi cảm muốn chết đó!
“Nhưng, tôi đã không chống đỡ nổi nữa rồi. Tiểu Xuyên, cho tôi, nha?” Đối phương nhíu mày thật chặt, ngữ khí mang theo chút khẩn cầu và dỗ dành.
Giả Tấn Xuyên trừng mắt nhìn qua, vũ khí của đối phương đã sớm chờ phát động. Xem ra quả thật đã nhẫn nhịn rất lâu, ngay cả gân trên bề mặt cũng nổi lên rõ rệt, thậm chí còn nhỏ *** dịch…
“Lớn, lớn quá!” Giả Tấn Xuyên nuốt nước miếng, y sẽ không bị tàn cúc hoa chứ?
“Tôi sẽ dịu dàng.” Giọng nói ẩn nhẫn khản đặc.
Nhìn đôi mắt trước nay luôn bình tĩnh không gợn sóng của đối phương, lúc này tràn đầy thâm tình. Giả Tấn Xuyên trong lúc trầm mê không tự chủ gật đầu.
“Ưm ~” Lúc tiến vào, hai người đồng thời hừ một tiếng.
Giả Tấn Xuyên là đau.
Mà Chân Chính là kích thích do xúc cảm chặt khít và sự nóng bóng của nơi đó. Có gì hạnh phúc hơn được tiến vào bên trong thân thể người yêu, kết hợp làm một?
Tuy Chân Chính cũng chỉ là một con gà tơ, nhưng hắn luôn hiểu được khắc chế. Lúc này huyệt khẩu của đối phương không ngừng thu chặt, khiến hắn hận không thể lập tức khởi động, hung hăng ra vào. Nhưng đây là lần đầu tiên của Giả Tấn Xuyên với hắn, hắn không thể vì ham mê dục vọng nhất thời mà để lại ấn tượng không tốt cho đối phương. Cho nên, hắn rất săn sóc, không lập tức chuyển động, mà đưa tay nắm phân thân đã ủ rũ của đối phương, lên xuống! Động.
Đợi đối phương thích ứng với mình, hơn nữa cũng dần hồi phục khoái cảm, hắn mới chậm rãi ra vào. Mỗi lần chuyển động, Giả Tấn Xuyên đều như chiếc thuyền độc mộc chao đảo ngả nghiêng trong sóng to gió lớn.
Giả Tấn Xuyên nhíu chặt mày, mặt đỏ bừng, tuy cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng rên rỉ. Một tiếng truyền vào tai Chân Chính, quả thật còn thúc tình hơn xuân dược, càng dễ nghe hơn tiếng trời.
Hắn rút dục vọng ra, lật Giả Tấn Xuyên lại, từ sau lưng tiến vào thân thể mỹ diệu này.
Tư thế sau lưng tuy không thể thấy biểu tình đối phương, nhưng lại khiến đối phương vào được càng sâu hơn. Hai viên bi của đối phương va mạnh lên phần mông của mình, vang lên ‘bộp bộp’.
Giả Tấn Xuyên không nhịn được nữa, đưa tay đến phân thân, thống nhất với tiết tấu va chạm của đối phương. Trong sự giáp công trước sau, y nhẹ gầm một tiếng ‘a’, tinh hoa bắn ra từng đợt.
Lúc này Chân Chính cũng đang chuyển động sau chót, hắn níu chặt phần mông Giả Tấn Xuyên, hung tợn đâm chọt mấy chục lần, cuối cùng hừ một tiếng, bắn vào bên trong Giả Tấn Xuyên.
Sau kích tình, hai người nằm trên giường hưởng thụ dư âm. Chân Chính gác tay lên eo Giả Tấn Xuyên, vùi mặt vào cổ y. Hết lần này đến lần khác hôn lên gáy y.
Giả Tấn Xuyên thất thần nửa ngày cuối cùng hoàn hồn lại, cảm giác được xúc cảm dị thường ở mặt sau: “Này! Không phải chứ? Cậu lại…”
Chân Chính sờ tấm lưng đồ mổ hôi của y: “Yên tâm đi, cậu mới lần đầu tiên, tôi sẽ không quá đáng như vậy. Để tôi ôm cậu là được rồi.”
Tuy sau lưng có ‘cự pháo’ đang đỉnh, nhưng, trong sự vuốt ve nhẹ nhàng của đối phương, Giả Tấn Xuyên dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.