Quyển 2 - Chương 49: Phân ra bốn đường
Hồng Y Quả
05/04/2017
“Đệch! Thực ghê tởm!” Giả Tấn Xuyên không thích ứng kéo áo mình, oán trách: “Tại sao chúng ta phải ăn mặc thế này?”
“Hết cách rồi, chỉ thế này mới có thể vào địa phủ. Quan viên bên đó kiểm tra rất nghiêm ngặt.” Chân Chính cũng cởi nút áo liệm, thật sự quá chặt. Quả nhiên quá mức cấp bách, không kịp đặt làm, chỉ có thể lấy cái này.
“Sắp đến rồi, nhớ những điều cần chú ý tôi đã nói với cậu chứ.” Hai người sắp bước vào địa giới minh giới, chuyện trọng đại, Chân Chính không thể không nhắc nhở lần nữa.
Giả Tấn Xuyên gật đầu, giúp hắn chỉnh lại quần áo bị nhăn: “Tôi biết rồi, không được tùy tiện nói chuyện. Nhất thiết đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Càng không thể cởi bộ đồ này ra.”
Chân Chính cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp 12 giờ rồi, cửa minh giới sắp mở ra, chuẩn bị.” Tiếp theo, hắn đột nhiên lại gần Giả Tấn Xuyên, trộm hôn lên môi y.
“Này! Cậu!” Giả Tấn Xuyên bị hôn trở tay không kịp, mặt lập tức đỏ lên.
Chân Chính kéo tay y ôm vào lòng, thầm thì bên tai y: “Hôm nay còn chưa nói với cậu đó, tôi thích cậu.”
…
“Không ngờ đến minh giới là như thế này đây.” Hoàn toàn không âm trầm khủng bố, hắc ám đáng sợ như trong tưởng tượng của y, ngược lại giống như thành phố đêm của nhân loại, náo nhiệt phi phàm.
“Hôm này là lễ quỷ.” Với độ mê luyến của Chân Chính dành cho Giả Tấn Xuyên nhiều năm, hắn lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời đối phương.
“Khó trách lại náo nhiệt như thế.”
“Nhớ đừng chạm vào bất cứ thứ gì đó. Đợi qua nơi náo nhiệt này, chúng ta sẽ khá an toàn.”
Bước vào quỷ môn quan, Chân Chính dắt tay Giả Tấn Xuyên.
Giả Tấn Xuyên khó chịu muốn rút tay mình về, nhưng thử vài lần, đều không thể thực hiện. Cuối cùng còn bị Chân Chính cắn nhẹ lên tai trừng phạt: “Đừng động! Để tôi nắm tay cậu. Dương khí của cậu quá mạnh, nếu tôi không truyền âm khí cho cậu, rất dễ bị người ta nhận ra. Hơn nữa đợi lát nữa có quỷ hồn lại gần cậu, tôi có thể lập tức kéo cậu ra.”
Giả Tấn Xuyên lúc này mới ngoan ngoãn nghe lời, để mặc đối phương kéo đi.
Tuy bề ngoài thì khu chợ quỷ này không khác gì của nhân loại. Nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện chỗ quái dị trong đó.
Thứ được bán trong chợ đều không phải vật dụng của nhân loại.
Chẳng hạn, trước mặt có đám quỷ tụ tập, Giả Tấn Xuyên nhìn qua. Hóa ra là chợ mua bán nô lệ. Chẳng qua thương phẩm trong đó không phải là nhân loại, cũng không phải quỷ hồn, mà là một vài người giấy. Một đám quỷ mới, quỷ cũ, quỷ có tiền đều tụ tập tại đó, chọn ‘người hầu’ đúng ý mình.
Nhìn sang bên phải, một đám tiểu quỷ bu quanh một sạp hàng. Giả Tấn Xuyên hiếu kỳ thò đầu nhìn, cuối cùng nhìn ra được một chút trong kẽ hở.
Chỉ thấy trong tay đám tiểu quỷ đó có một túi lưới, đang vớt thứ gì đó trong cái chậu dưới đất. Xem ra là chỗ vớt cá vàng, không ngờ minh giới cũng lưu hành trò này? Đợi khi y nhìn kỹ, trong chậu đó làm gì có cá vàng, căn bản chính là từng quỷ hồn bơi lội…
Giả Tấn Xuyên lập tức bị dọa rụt cổ.
Đột nhiên, bên cạnh không biết từ lúc nào có một con quỷ đang đứng, hắn há to miệng, mùi mục thối ập đến: “Tiên sinh, mua dù giấy đi, ban ngày ra ngoài cần dùng đó!”
Giả Tấn Xuyên đang muốn cự tuyệt, Chân Chính đã kịp bịt miệng y lại, một tay ấn vai y, không quay đầu đi thẳng.
Giả Tấn Xuyên đổ mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm, suýt nữa đã quên.
Quả nhiên là lễ quỷ, đi đâu cũng đầy quỷ. Mắt thấy tàu điện ngầm đi về địa phủ sắp xuất phát, hai người lại do dự không đi. Trong khoang xe này chen chút như hộp cá mòi, nếu bên trong đều là người thì không sao cả, dù sao họcũng trưởng thành trong thành phố lớn, đều đã từng ngồi xe công cộng chật chội, cái này có tính là gì?
Nhưng hiện tại, họ không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không muốn tiếp xúc với những con quỷ này. Chân Chính thì không sao, âm khí trên người hắn còn nặng hơn quỷ, chính là Giả Tấn Xuyên chỉ sợ vừa chạm vào, lập tức sẽ bị nhận ra.
Tàu điện chậm rãi xuất phát, Chân Chính mím môi, nhảy lên nóc xe.
Hai người ở chung một thời gian đã trở nên ăn ý, khi mũi chân Chân Chính vừa chạm lên nóc xe, Giả Tấn Xuyên đã nhấc chân, dùng cả tay lẫn chân trèo lên.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Giả Tấn Xuyên gục trên nóc xe, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, y phải hét lớn đối phương mới có thể nghe được.
“Đi gặp một người quen.”
Một đám quỷ còn đang đợi xe thấy thế, nhao nhao thảo luận: “Ai da, quỷ trẻ tuổi hiện tại thật không có nhẫn nại. Đợi chuyến tiếp theo là được mà, cần phải làm vậy sao?”
“Ai da, hiện tại là thời kỳ cao điểm, cũng hết cách.”
…
Gấu trúc lần thứ hai đến tây long tộc. Khác với lần trước, lần này nó đến được nhận đãi ngộ khác hẳn. Không những có xe cao cấp đón tiếp, còn có hộ vệ mở đường. Đến đô thành, còn có một đám đông vây xem, hoan nghênh.
Gấu trúc đáng thương chẳng qua là tiểu thị dân vùng núi, nào được thưởng thức qua trận thế này? Thế là bị dọa trốn ra sau lưng Safin.
Khó khăn lắm mới chịu được đến cung điện, Safin không lập tức dẫn nó đi gặp phụ vương lấy Dục thần tuyền thủy, mà kéo gấu trúc đã biến thành hình người đi thẳng đến tẩm cung của hắn.
Đẩy cửa tẩm cung, gấu trúc quả nhiên ngẩn ra. Đây, đây là cái gì a?!!!
Lần trước lúc nó đến, chưa thấy qua tẩm cung của Safin, cho nên không biết chút nào về càn khôn bên trong, lần này mới được thấy. Nhưng chỉ nhìn một cái đã ước gì không nhìn! Mấy thứ này là cái gì cái gì thế kia!?
Phòng của thiếu nữ mộng mơ sao? Khắp đất khắp giường đều là gấu trúc bông, gấu trúc vải to lớn, thậm chí ngay cả sô pha cũng là hình gấu!
Mở cửa phòng ngủ chính, gấu trúc quả thật ngốc lăng. Nó sửa lại cách nói vừa rồi, nếu bảo là thiếu nữ mộng mơ, không bằng nói là phòng sưu tầm của trạch nam! Không những khắp tường là ảnh và áp phích gấu trúc, còn có mô hình gấu trúc đầy tủ, nhân hình, gấu hình đều có. Thậm chí trên giường còn có gối ôm hình người in hình gấu trúc khi ở nhân hình chỉ mặc đồ lót, bày ra tư thế gợi cảm….
Vậy còn chưa tính, Safin hưng phấn kéo gấu trúc mở cửa cuối phòng ngủ. Bên ngoài là một khu rừng!
“Tiểu khả ái, ngươi thích chứ?! Nơi này còn có bóng da, ngươi mau hóa về nguyên hình, ôm bóng cho ta chụp ảnh! Mau! Mau! Mau!” Trạch hồn của tà long cháy bừng.
Bất đắc dĩ, gấu trúc nằm dưới đất bốn chân chổng trời. Phần bụng đầy lông trắng đặt một quả bóng da nhỏ, nó cố gắng dùng chân ngắn xoay chuyển quả bóng. Nó nghiêng mặt sang một bên, nước mắt đầy mặt, nó sớm đã biết không nên chung tổ với tên lưu manh này!
…
Hư Không Già La chỉ mất không đến một giây đã đến lãnh địa Tư Thủy thần tộc. Cậu là thiên tài kết giới không gian đó, chẳng qua chỉ xuyên không gian mà thôi, khi cậu mười tuổi đã có thể vận dụng thuần thục.
Chẳng qua, thật đáng chết! Tại sao không tra được đám đỉa nước đó cất hàng ở đâu chứ?! Nếu có thể biết nơi cất hàng chính xác, cậu dám bảo đảm, cậu có thể lấy được thứ đó mà thần không biết quỷ không hay. Không cần phải thần thần bí bí trộm vào như hiện tại, còn phải lo lắng có thể gặp kẻ không muốn gặp hay không.
“Hê! Tiểu thiếu gia, ngươi muốn đi đâu vậy?” Giọng nói ôn hòa thuần phát, nhưng lại mang ý ngả ngớn vang lên: “Ồ, ta biết rồi, ngươi quá nhớ ta, chịu không nổi tương tư cho nên chạy qua đây tìm ta phải không.”
Hư Không Già La không khỏi ‘chậc’ một tiếng, đúng là ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng nhắc ma, nói cái gì là đến cái đó!
Thương Lan thấy Hư Không Già La không muốn để ý đến mình, còn bày động tác phòng vệ chuẩn bị chiến đấu. Hắn sờ mũi, nhe miệng cười, xem ra, ấn tượng của tiểu thiếu gia với hắn thật sự không tốt lắm.
“Ha ha ha, không cần phòng bị như thế. Tuy lãnh địa của chúng tôi là khu bảo vệ đặc biệt, không cho phép người ngoài vào. Nhưng chúng ta là bạn, ngươi đương nhiên không tính là người ngoài. Đi thôi, để ta làm đúng chức trách chủ nhà, dẫn ngươi đi tham quan.”
Hư Không Già La không những không đi theo, ngược lại lấy máy sấy tóc ra, chuẩn bị triển khai tấn công mọi lúc. Cậu không phải bạch si, ngay khi cậu bước vào lãnh địa tên này đã xuất hiện, chắc chắn đã có mai phục trước, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, con đỉa nước này nhất định không mang ý tốt!
Thương Lan phủi tay, cười nhẹ, muốn bày ra tư thế thân thiết: “Đừng vậy mà, ta chỉ muốn kết bạn với ngươi thôi. Ta có xem tivi, biết vòng này các ngươi cần thánh thủy của tộc chúng ta, ta mới đoán ngươi sẽ qua đây. Cho nên vẫn chờ đợi tiếp đón.”
Đáng tiếc hắn tự cho rằng mình rất thân thiện lại không khác sói đến chúc tết gà trong mắt Hư Không Già La, Hư Không Già La tin hắn mới lạ.
Thương Lan “chậc” một tiếng, nhóc con thật không dễ lừa. Thế là hắn không tiếp tục giả vờ nữa, thu lại mặt nạ ôn hòa, nhân lúc Hư Không Già La không phòng bị, bắn một đạo thủy quang vào đối phương!
Hư Không Già La nhảy lùi ra sau theo tính phản xạ, ‘bõm’ một tiếng dẫm lên nước đọng. Bọt nước bắn lên trên đùi lộ ra ngoài.
Lúc này, chuyện kỳ lạ phát sinh, cậu khẳng định thủy quang của đối phương không chạm vào mình, tại sao hiện tại cậu lại thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc?
Trước khi Hư Không Già La mất đi ý thức, cậu cảm giác được mình bị ôm lên, giọng nói ôn hòa nhưng đáng ghét đó vang lên bên tai: “Ngươi biết vừa rồi dẫm lên thứ gì không? Chính là Dục thần tuyền thủy các ngươi đang tìm. Đúng rồi, ngươi khẳng định không biết, tuyền thủy này không những uống sẽ có năng lực thai nghén, mà một khi tiếp xúc sẽ có hiệu quả càng tuyệt hơn nữa. Ngươi muốn biết không? Đừng gấp, đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Hôm nay ngươi mặc nam trang, trông càng thêm dụ người. Thật tốt, lập tức có thể nếm được…”
…
Hiểu Dạ Bách Quỷ nhảy xuống khỏi cự kiếm trên không, trước mặt xuất hiện một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương thấy Hiểu Dạ Bách Quỷ, vội lên đón: “Thiếu gia, ngài về rồi?”
“Ừ, sư phụ đâu?” Hiểu Dạ Bách Quỷ nhàn nhạt đáp, cởi áo khoác giao cho tiểu cô nương. Xem ra tiểu cô nương này là một hạ nhân.
“Lão gia đang ở đại thính.” Tiểu cô nương tất cung tất kính đón áo khoác, nói.
Hiểu Dạ Bách Quỷ vào đại thính, chỉ thấy một nam tử khôi ngô đứng quay lưng về phía cửa, tay chắp đằng sau.
“Sư phụ.” Hiểu Dạ Bách Quỷ cung kính khom lưng.
Nam tử đó vẫn không xoay người, trầm giọng đáp: “Ừ, về rồi? Chuyện thế nào rồi?”
“Tất cả thuận lợi.”
“Thất Sát và Tham Lang đều đã tìm được?”
“Vâng.”
“Không Động ấn thì sao?”
“Đồ đệ bất lực, vẫn không có tung tích.”
“Thôi! Ngươi đi đi, nhớ đừng đánh rắn động cỏ.”
“Vâng!”
“Hết cách rồi, chỉ thế này mới có thể vào địa phủ. Quan viên bên đó kiểm tra rất nghiêm ngặt.” Chân Chính cũng cởi nút áo liệm, thật sự quá chặt. Quả nhiên quá mức cấp bách, không kịp đặt làm, chỉ có thể lấy cái này.
“Sắp đến rồi, nhớ những điều cần chú ý tôi đã nói với cậu chứ.” Hai người sắp bước vào địa giới minh giới, chuyện trọng đại, Chân Chính không thể không nhắc nhở lần nữa.
Giả Tấn Xuyên gật đầu, giúp hắn chỉnh lại quần áo bị nhăn: “Tôi biết rồi, không được tùy tiện nói chuyện. Nhất thiết đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Càng không thể cởi bộ đồ này ra.”
Chân Chính cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp 12 giờ rồi, cửa minh giới sắp mở ra, chuẩn bị.” Tiếp theo, hắn đột nhiên lại gần Giả Tấn Xuyên, trộm hôn lên môi y.
“Này! Cậu!” Giả Tấn Xuyên bị hôn trở tay không kịp, mặt lập tức đỏ lên.
Chân Chính kéo tay y ôm vào lòng, thầm thì bên tai y: “Hôm nay còn chưa nói với cậu đó, tôi thích cậu.”
…
“Không ngờ đến minh giới là như thế này đây.” Hoàn toàn không âm trầm khủng bố, hắc ám đáng sợ như trong tưởng tượng của y, ngược lại giống như thành phố đêm của nhân loại, náo nhiệt phi phàm.
“Hôm này là lễ quỷ.” Với độ mê luyến của Chân Chính dành cho Giả Tấn Xuyên nhiều năm, hắn lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời đối phương.
“Khó trách lại náo nhiệt như thế.”
“Nhớ đừng chạm vào bất cứ thứ gì đó. Đợi qua nơi náo nhiệt này, chúng ta sẽ khá an toàn.”
Bước vào quỷ môn quan, Chân Chính dắt tay Giả Tấn Xuyên.
Giả Tấn Xuyên khó chịu muốn rút tay mình về, nhưng thử vài lần, đều không thể thực hiện. Cuối cùng còn bị Chân Chính cắn nhẹ lên tai trừng phạt: “Đừng động! Để tôi nắm tay cậu. Dương khí của cậu quá mạnh, nếu tôi không truyền âm khí cho cậu, rất dễ bị người ta nhận ra. Hơn nữa đợi lát nữa có quỷ hồn lại gần cậu, tôi có thể lập tức kéo cậu ra.”
Giả Tấn Xuyên lúc này mới ngoan ngoãn nghe lời, để mặc đối phương kéo đi.
Tuy bề ngoài thì khu chợ quỷ này không khác gì của nhân loại. Nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện chỗ quái dị trong đó.
Thứ được bán trong chợ đều không phải vật dụng của nhân loại.
Chẳng hạn, trước mặt có đám quỷ tụ tập, Giả Tấn Xuyên nhìn qua. Hóa ra là chợ mua bán nô lệ. Chẳng qua thương phẩm trong đó không phải là nhân loại, cũng không phải quỷ hồn, mà là một vài người giấy. Một đám quỷ mới, quỷ cũ, quỷ có tiền đều tụ tập tại đó, chọn ‘người hầu’ đúng ý mình.
Nhìn sang bên phải, một đám tiểu quỷ bu quanh một sạp hàng. Giả Tấn Xuyên hiếu kỳ thò đầu nhìn, cuối cùng nhìn ra được một chút trong kẽ hở.
Chỉ thấy trong tay đám tiểu quỷ đó có một túi lưới, đang vớt thứ gì đó trong cái chậu dưới đất. Xem ra là chỗ vớt cá vàng, không ngờ minh giới cũng lưu hành trò này? Đợi khi y nhìn kỹ, trong chậu đó làm gì có cá vàng, căn bản chính là từng quỷ hồn bơi lội…
Giả Tấn Xuyên lập tức bị dọa rụt cổ.
Đột nhiên, bên cạnh không biết từ lúc nào có một con quỷ đang đứng, hắn há to miệng, mùi mục thối ập đến: “Tiên sinh, mua dù giấy đi, ban ngày ra ngoài cần dùng đó!”
Giả Tấn Xuyên đang muốn cự tuyệt, Chân Chính đã kịp bịt miệng y lại, một tay ấn vai y, không quay đầu đi thẳng.
Giả Tấn Xuyên đổ mồ hôi lạnh, thật nguy hiểm, suýt nữa đã quên.
Quả nhiên là lễ quỷ, đi đâu cũng đầy quỷ. Mắt thấy tàu điện ngầm đi về địa phủ sắp xuất phát, hai người lại do dự không đi. Trong khoang xe này chen chút như hộp cá mòi, nếu bên trong đều là người thì không sao cả, dù sao họcũng trưởng thành trong thành phố lớn, đều đã từng ngồi xe công cộng chật chội, cái này có tính là gì?
Nhưng hiện tại, họ không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không muốn tiếp xúc với những con quỷ này. Chân Chính thì không sao, âm khí trên người hắn còn nặng hơn quỷ, chính là Giả Tấn Xuyên chỉ sợ vừa chạm vào, lập tức sẽ bị nhận ra.
Tàu điện chậm rãi xuất phát, Chân Chính mím môi, nhảy lên nóc xe.
Hai người ở chung một thời gian đã trở nên ăn ý, khi mũi chân Chân Chính vừa chạm lên nóc xe, Giả Tấn Xuyên đã nhấc chân, dùng cả tay lẫn chân trèo lên.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Giả Tấn Xuyên gục trên nóc xe, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, y phải hét lớn đối phương mới có thể nghe được.
“Đi gặp một người quen.”
Một đám quỷ còn đang đợi xe thấy thế, nhao nhao thảo luận: “Ai da, quỷ trẻ tuổi hiện tại thật không có nhẫn nại. Đợi chuyến tiếp theo là được mà, cần phải làm vậy sao?”
“Ai da, hiện tại là thời kỳ cao điểm, cũng hết cách.”
…
Gấu trúc lần thứ hai đến tây long tộc. Khác với lần trước, lần này nó đến được nhận đãi ngộ khác hẳn. Không những có xe cao cấp đón tiếp, còn có hộ vệ mở đường. Đến đô thành, còn có một đám đông vây xem, hoan nghênh.
Gấu trúc đáng thương chẳng qua là tiểu thị dân vùng núi, nào được thưởng thức qua trận thế này? Thế là bị dọa trốn ra sau lưng Safin.
Khó khăn lắm mới chịu được đến cung điện, Safin không lập tức dẫn nó đi gặp phụ vương lấy Dục thần tuyền thủy, mà kéo gấu trúc đã biến thành hình người đi thẳng đến tẩm cung của hắn.
Đẩy cửa tẩm cung, gấu trúc quả nhiên ngẩn ra. Đây, đây là cái gì a?!!!
Lần trước lúc nó đến, chưa thấy qua tẩm cung của Safin, cho nên không biết chút nào về càn khôn bên trong, lần này mới được thấy. Nhưng chỉ nhìn một cái đã ước gì không nhìn! Mấy thứ này là cái gì cái gì thế kia!?
Phòng của thiếu nữ mộng mơ sao? Khắp đất khắp giường đều là gấu trúc bông, gấu trúc vải to lớn, thậm chí ngay cả sô pha cũng là hình gấu!
Mở cửa phòng ngủ chính, gấu trúc quả thật ngốc lăng. Nó sửa lại cách nói vừa rồi, nếu bảo là thiếu nữ mộng mơ, không bằng nói là phòng sưu tầm của trạch nam! Không những khắp tường là ảnh và áp phích gấu trúc, còn có mô hình gấu trúc đầy tủ, nhân hình, gấu hình đều có. Thậm chí trên giường còn có gối ôm hình người in hình gấu trúc khi ở nhân hình chỉ mặc đồ lót, bày ra tư thế gợi cảm….
Vậy còn chưa tính, Safin hưng phấn kéo gấu trúc mở cửa cuối phòng ngủ. Bên ngoài là một khu rừng!
“Tiểu khả ái, ngươi thích chứ?! Nơi này còn có bóng da, ngươi mau hóa về nguyên hình, ôm bóng cho ta chụp ảnh! Mau! Mau! Mau!” Trạch hồn của tà long cháy bừng.
Bất đắc dĩ, gấu trúc nằm dưới đất bốn chân chổng trời. Phần bụng đầy lông trắng đặt một quả bóng da nhỏ, nó cố gắng dùng chân ngắn xoay chuyển quả bóng. Nó nghiêng mặt sang một bên, nước mắt đầy mặt, nó sớm đã biết không nên chung tổ với tên lưu manh này!
…
Hư Không Già La chỉ mất không đến một giây đã đến lãnh địa Tư Thủy thần tộc. Cậu là thiên tài kết giới không gian đó, chẳng qua chỉ xuyên không gian mà thôi, khi cậu mười tuổi đã có thể vận dụng thuần thục.
Chẳng qua, thật đáng chết! Tại sao không tra được đám đỉa nước đó cất hàng ở đâu chứ?! Nếu có thể biết nơi cất hàng chính xác, cậu dám bảo đảm, cậu có thể lấy được thứ đó mà thần không biết quỷ không hay. Không cần phải thần thần bí bí trộm vào như hiện tại, còn phải lo lắng có thể gặp kẻ không muốn gặp hay không.
“Hê! Tiểu thiếu gia, ngươi muốn đi đâu vậy?” Giọng nói ôn hòa thuần phát, nhưng lại mang ý ngả ngớn vang lên: “Ồ, ta biết rồi, ngươi quá nhớ ta, chịu không nổi tương tư cho nên chạy qua đây tìm ta phải không.”
Hư Không Già La không khỏi ‘chậc’ một tiếng, đúng là ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng nhắc ma, nói cái gì là đến cái đó!
Thương Lan thấy Hư Không Già La không muốn để ý đến mình, còn bày động tác phòng vệ chuẩn bị chiến đấu. Hắn sờ mũi, nhe miệng cười, xem ra, ấn tượng của tiểu thiếu gia với hắn thật sự không tốt lắm.
“Ha ha ha, không cần phòng bị như thế. Tuy lãnh địa của chúng tôi là khu bảo vệ đặc biệt, không cho phép người ngoài vào. Nhưng chúng ta là bạn, ngươi đương nhiên không tính là người ngoài. Đi thôi, để ta làm đúng chức trách chủ nhà, dẫn ngươi đi tham quan.”
Hư Không Già La không những không đi theo, ngược lại lấy máy sấy tóc ra, chuẩn bị triển khai tấn công mọi lúc. Cậu không phải bạch si, ngay khi cậu bước vào lãnh địa tên này đã xuất hiện, chắc chắn đã có mai phục trước, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, con đỉa nước này nhất định không mang ý tốt!
Thương Lan phủi tay, cười nhẹ, muốn bày ra tư thế thân thiết: “Đừng vậy mà, ta chỉ muốn kết bạn với ngươi thôi. Ta có xem tivi, biết vòng này các ngươi cần thánh thủy của tộc chúng ta, ta mới đoán ngươi sẽ qua đây. Cho nên vẫn chờ đợi tiếp đón.”
Đáng tiếc hắn tự cho rằng mình rất thân thiện lại không khác sói đến chúc tết gà trong mắt Hư Không Già La, Hư Không Già La tin hắn mới lạ.
Thương Lan “chậc” một tiếng, nhóc con thật không dễ lừa. Thế là hắn không tiếp tục giả vờ nữa, thu lại mặt nạ ôn hòa, nhân lúc Hư Không Già La không phòng bị, bắn một đạo thủy quang vào đối phương!
Hư Không Già La nhảy lùi ra sau theo tính phản xạ, ‘bõm’ một tiếng dẫm lên nước đọng. Bọt nước bắn lên trên đùi lộ ra ngoài.
Lúc này, chuyện kỳ lạ phát sinh, cậu khẳng định thủy quang của đối phương không chạm vào mình, tại sao hiện tại cậu lại thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc?
Trước khi Hư Không Già La mất đi ý thức, cậu cảm giác được mình bị ôm lên, giọng nói ôn hòa nhưng đáng ghét đó vang lên bên tai: “Ngươi biết vừa rồi dẫm lên thứ gì không? Chính là Dục thần tuyền thủy các ngươi đang tìm. Đúng rồi, ngươi khẳng định không biết, tuyền thủy này không những uống sẽ có năng lực thai nghén, mà một khi tiếp xúc sẽ có hiệu quả càng tuyệt hơn nữa. Ngươi muốn biết không? Đừng gấp, đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Hôm nay ngươi mặc nam trang, trông càng thêm dụ người. Thật tốt, lập tức có thể nếm được…”
…
Hiểu Dạ Bách Quỷ nhảy xuống khỏi cự kiếm trên không, trước mặt xuất hiện một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương thấy Hiểu Dạ Bách Quỷ, vội lên đón: “Thiếu gia, ngài về rồi?”
“Ừ, sư phụ đâu?” Hiểu Dạ Bách Quỷ nhàn nhạt đáp, cởi áo khoác giao cho tiểu cô nương. Xem ra tiểu cô nương này là một hạ nhân.
“Lão gia đang ở đại thính.” Tiểu cô nương tất cung tất kính đón áo khoác, nói.
Hiểu Dạ Bách Quỷ vào đại thính, chỉ thấy một nam tử khôi ngô đứng quay lưng về phía cửa, tay chắp đằng sau.
“Sư phụ.” Hiểu Dạ Bách Quỷ cung kính khom lưng.
Nam tử đó vẫn không xoay người, trầm giọng đáp: “Ừ, về rồi? Chuyện thế nào rồi?”
“Tất cả thuận lợi.”
“Thất Sát và Tham Lang đều đã tìm được?”
“Vâng.”
“Không Động ấn thì sao?”
“Đồ đệ bất lực, vẫn không có tung tích.”
“Thôi! Ngươi đi đi, nhớ đừng đánh rắn động cỏ.”
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.