Sát Phi, Rất Dũng Cảm

Chương 1: Cường thế xuyên không​

Mạc Phong Lưu

25/12/2015

Tiết tử​

Hongkong, trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, mùi thuốc nặng nề tràn ngập trong phòng.

Lúc này, trên giường bệnh trắng toát, một nữ tử xinh đẹp nhắm mắt, mi tâm nhíu lại, hai gò má trắng nhợt, ngón tay thon dài đặt ở trên giường, đã từng nắm trong tay sống chết của hàng vạn người, giờ phút này chỉ có thể vô lực yên lặng.

Một đời bày mưu nghĩ kế, lại không trốn được mưu kế của định mệnh, nữ tử cho dù đau đớn, khóe môi vẫn cười khẽ, tươi cười kia cho thấy: Nàng không phục!

Tuy rằng vô pháp chống lại nhưng nếu có kiếp sau, nàng vẫn muốn sống tiêu sái như vậy…

Bỗng nhiên cánh cửa phòng khép chặt được mở ra, một nam tử nhanh chóng bước vào, một thân tây trang màu đen, khí chất điềm tĩnh vững vàng. Nam tử tháo kính râm xuống, đôi mắt sáng như sao sa nhìn chằm chằm nữ tử, khuôn mặt không chút biểu tình giờ phút này không còn lãnh khốc nữa, mà là thống khổ đầy mặt, “Chị, theo ý của chị, chuyện làm thuận lợi, Thôi Thành hiện tại đang ở phòng thẩm vấn của công an, trong vòng năm mươi năm hắn nhất định không thể đi ra!”

Trong thanh âm lộ ra nghẹn ngào, hắn gắt gao nhìn mặt nữ tử, quả nhiên nàng có chút phản ứng.

Lông mi nữ tử run rẩy, khóe miệng chậm rãi nhếch, giọng nói sang sảng sát phạt khi xưa không vì ốm đau mà hao tổn nửa phần, nàng miễn cưỡng mở miệng, trong giọng nói khàn khàn khó nén được vui mừng, “Em làm tốt lắm, cừu của cha đã báo, chị cũng yên tâm đi rồi!”

Nam tử cả kin, đè nén nước mắt chảy ra, “Chị, sẽ không, chị không sao hết, Ma Thiên cần chị, em cũng cần chị!”

Ngón tay giật giật, nữ tử than nhẹ một tiếng, “Em đã trưởng thành, có thể gánh vác Ma Thiên, không thể nữ nhi tình trường như vậy.”

Tiếng khóc nghẹn ngào, vang lên bên trong phòng bệnh.

Hơi thở ưu sầu, làm cho người ta không thể thở nổi, ngoài phòng bệnh không biết khi nào tụ tập rất nhiều người, đều là người mặc tây trang màu đen, kính râm đen đứng ở hành lang, ánh sáng ảm đạm, phút chốc mấy trăm người, đồng thời quỳ xuống.

Thống nhất động tác, tiếng vải ma sát như kình lôi chợt đánh, nhưng từ nay về sau, không một tiếng động vang lên, một mảnh tĩnh mịch.

Hôm sau, báo chí Hongkong đều đưa tin: Đại lão đầu Đoàn Long xã hội đen lớn nhất Hongkong, Địch Phong Hoa hôm qua vì bị bệnh mà qua đời.

______

Chương 1. Cường thế xuyên không​

“Tiện nhân kia ở trong xe ngựa, đợi ngươi đi vào lấy mạng nàng, chuyện ngoài xe giao cho ta!” Bầu trời đen kịt, mây đen trên đỉnh đầu, không khí ngột ngạt, dường như mỗi lần hô hấp đều cần hao tổn rất nhiều khí lực. Lúc này trong bụi cổ, hai nam tử thấp giọng nói chuyện, đều một thân hắc y che mặt, thanh đao trong tay phát sáng, u quang trong mắt phát ra.

Kẽo kẹt…

Kẽo kẹt…

Thanh âm có tiết tấu truyền đến, rất nhanh một xe ngựa đi qua, người bên trong bụi cỏ nắm chặt thanh đao…

Bỗng nhiên, hai người xông lên!

Một người đem ra một cái cũng tiễn bắn, chuẩn xác trúng vào mắt ngựa, con ngựa hí vang, bốn vó đá càng xe trên người ra, chạy nhanh như điên.



Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, xa phu bị ném ra ngoài, lập tức tắt thở. Trong xe vang lên tiếng hai nữ tử thét chói tai, toa xe quay cuồng, tiếng nữ tử cùng dần dần biến mất.

Hai nam tử thây giải quyết đơn giản như vậy, vui sướng đắc ý hiện lên trong mắt, kéo bao tải, cầm đao nói cười đi về phía trước, một cước đá văng toa xe đã sớm bị lật trên mặt đất, gạt những tấm ván ra, lộ ra thân hình hai nữ tử.

Trong đó một người mặc y phục bình thường, hẳn là nô tỳ. Nữ tử còn lại, thân hình nằm nghiêng, ngực cho dù không hô hấp phập phồng, nhưng đường cong mềm mại, làm cho hai người nổi lên ý dâm tà.

Vén lên tóc tán loạn bên gò má nữ tử, hai ngươi thở gấp!

Bọn hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, hoa khổi danh kỹ đều gặp qua, nhưng chưa từng có người nào tuyệt sắc giống như nữ tử trước mặt, không biết hình dung như thế nào, nhưng có thể khẳng định là đẹp nhất trong những người bọn hắn từng gặp, mặc dù hiện tại trên trán toàn là máu, nhưng vẫn như trước xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.

“Đại ca, nữ tử này dù sao cũng phải chết, không bằng…” Nam nhân đang nói chuyện, đôi mắt hình tam giác nôn nóng nhìn chằm chằm nữ tử, đã sớm nhịn không được đưa tay vào trong quần.

Hai người không quản trời như muốn mưa to, thậm chí quên mất nơi này là con đường mọi người hay lui tới, một tay thoát quần bản thân, tay kia hướng trước ngực nữ tử sờ soạng.

Lúc này, tối đen xung quanh bỗng nhiên sáng ngời.

Ầm ầm ầm…

Sét bỗng nổ vang, đinh tai nhức óc.

Thanh âm thình lìn làm tay hai người run lên, chớp mắt, chỉ là trong một cái nháy mắt, sự tình trở nên biến hóa.

Người mắt tam giác chỉ cẩm thấy vươn tay, đột nhiên cảm thấy bị một vật thể mềm mại phủ lên, hắn còn chưa biết đó là cái gì…Cơn đau trên bờ vai đã đánh tới, tay hắn, bị mạnh mẽ bẻ gãy!

Nam nhân khóe mắt có sẹo làm người khiếp sợ, nghe huynh đệ kêu thảm thiết, nhả dựng lên, cầm đao thủ thế.

Những phản ứng chỉ trong chốc lát, mặt sẹo thậm chí không thấy rõ đối phương là người phương nào, cho đến khi một chưởng đến, đối phương nhảy ra sau một thước, mới nhìn thấy rõ người đối diện.

Lập tức, hắn như thấy quỷ, trừng lớn hai mắt.

Cuồng phong đánh úp, cát đá như gào thét, ánh sáng biến mất phía chân trời. Nữ tử rõ ràng ngất đi, giờ phút này khoanh tay đứng đó, bạch y theo gió nhẹ bay bay, tản ra ánh sáng sắc lạnh. Khuôn mặt nữ tử cực xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, mắt phượng nhìn đối diện, nhưng mà ánh sáng phát ra trong đôi mắt đó, tựa hồ có thể hủy diệt hết thảy.

Bỗng nhiên, nữ tử nở nụ cười.

Nụ cười kia cực đẹp, như trong truyền thuyết Đại Chu, tuyết sơn nữ thần kia, cao quý, ung dung, lạnh nhạt.

Mặt sẹo mê muội si ngốc nhìn, bỗng nhiên bóng trắng chợt lóe, hàn khí đập vào mặt, bên cạnh truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết, lập tức trên khuôn mặt sát khi kia của hắn, máu tươi bắn lên.

Đó là máu của đồng bọn.

Hạ thân hắn, từ chỗ thắt lưng bị người ta chặt đứt tản ra mùi tanh hôi, quanh quẩn mãi không đi.



Mặt sẹo trắng bệch, hắn giết người vô số, nhưng chưa từng dùng qua chiêu ác độc như vậy, thật là…tàn nhẫn!

Lại nhìn nữ tử trước mắt, khóe môi tươi cười tuyệt mỹ, mắt phượng khinh thường hắn hèn mọn, nàng thản nhiên khoanh tay, coi nhu vừa rồi chỉ là ảo giác, nàng chưa bao giờ động thủ qua, ngay quả y phục cũng vẫn như thế, nhẹ nhàng lay động như tiên tử.

“Tiểu thư tha mạng…” Hắn run rẩy hai chân, quỳ gối lên nơi vừa rồi bị nước tiểu hắn làm ẩm, dập đầu không ngừng.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Liên tục hơn mười lần, hắn nghe thấy nữ tử cười khẽ, nhàn nhạt hỏi, “Nói cho ta biết, là ai phái các ngươi đến giết ta?”

Mặt sẹo không dám trì hoãn, “Là…Là một vị công tử họ Vương, tiểu nhân chưa từng gặp hắn, chỉ thu hắn năm mươi lượng bạc, nghe lệnh ở đây chờ…”

“Tốt, ngươi còn muốn chạy?” Nữ tử nói xong, nhìn thấy ánh mắt mừng như điên của mặt sẹo thì nhíu đôi mi thanh tú, lạnh lùng nói, “Muốn chạy, cái này lưu lại!”

Theo tầm mắt nàng đảo xuống, mặt sẹo vẻ mặt hoảng sợ, hắn vừa mới cởi quần, còn chưa có mặc vào, mà theo lời nữ tử thì phải lưu lại cái gì đó…

“Tiểu thư, tiểu thư tha mạng!” Mặt sẹo quỳ rạp trên mặt đất, chân run rẩy, ngay cả quỳ cũng không quỳ nổi.

“Phế vật!” Nữ tử khó chịu hừ nhẹ một tiếng, mũi chân vừa động, ngân đao cắm trên amwtj đất bay vút lên, ấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng mặt sẹo lao tới.

Hắn sợ hãi kêu lên, tiếng kêu định thoát ra lại mắc kẹt ở cổ họng, cùng lúc đó, ngân đao vẽ lên trong không trung một đường cong xinh đẹp, chém vào bùn đất, cách mặt sẹo nửa tấc.

“Can đảm như vậy cũng xứng đáng làm sát thủ?” Nữ tử chán ghét nhíu nhíu mày, xoay người đi đến xe ngựa bị nát vụn, nhẹ nhàng dò xét hô hấp của nữ tử khác, sau đó hai tay đặt trên ngực nàng ta, tiến hành cấp cứu.

Chưa đầy nửa khắc, nữ tử hôn mê cũng tỉnh, oa một tiếng khóc, “Tiểu thư người không có việc gì là tốt rồi, hù chết Thu Cẩn!”

Nha hoàn tự xưng là Thu Cẩn, đang muốn ôm nàng, đã bị nàng đẩy ra, nhíu mày hỏi, “Đây là làm sao?”

Giống như bị người chế trụ cổ, tiếng khóc im bặt. Thu Cẩn trừng mắt hạnh, run run nửa ngày không nói nên lời, chỉ thấy nữ tử ngồi trên chiếu, lạnh như băng liếc qua một cái, không kiên nhẫn nói, “Ít nói nhảm! Đây là nơi nào?”

Cái liếc mắt này bên trong lệ khí nồng nặc, sát khi bừng bừng bắn đến Thu Cẩn. Thu Cẩn ngay cả khóc nức nở cũng quên, đứng tại chỗ cử động cũng không dám, thần khí đã bị rút hết.

Đây…đây vẫn là tiểu thư?

Trừ bỏ tướng mạo không thay đổi, còn lại hoàn toàn khác. Trước kia tiểu thư nói chuyện cũng dám lớn tiếng, mọi việc đều làm theo khuôn phép, sao có thể giống hiện tại, nói chuyện thanh lãnh ngạo nghễ, dáng ngồi tùy ý tiêu sái, bên người đầy sát khí!

--------Lời tác giả------

Cần ủng hộ cần ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phi, Rất Dũng Cảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook