Chương 19: Miếu Nguyệt lão
Mạc Phong Lưu
25/12/2015
Sông Tử Ngọc dưới chân núi Kỳ Sơn ở phía
đông Kinh đô, mỗi khi đến hoàng hôn, tịch dương nhu hòa cuối trời, nắng
chiều từ từ nghiêng xuống, chiếu rọi mặt sông một mảnh kiều diễm, như
ngọc lưu ly tỏa sáng, cho nên được gọi như vậy.
Mà Hào miếu ngay tại đỉnh núi bên cạnh sông Tử Ngọc.
Lúc này mặt trời chói lóa nhô lên cao, Phong Thiên Hoa bất đắc dĩ đứng ở chân núi, nhìn dòng người phía trước rộn ràng nhốn nháo, lại một lần nữa quyết định, về sau không có việc gì nhất định không vào cung.
Tạo điều kiện cho Hoàng hậu nương nương kia loạn điểm uyên ương.
“Phong cô nương, từ Hào miếu trên sườn núi xuống có long trọng hội chùa.” Hạ Hầu Dật bên cạnh cười ôn hòa, giới thiệu cho nàng, “Xiếc ảo thuật mọi thứ đều có, chắc là ngươi chưa từng xem qua?”
Ngước mắt nhìn phía trước, nàng âm thầm trợn trừng mắt, trên mặt vẫn nói, “Chưa từng.”
“Thật sự là hiểu biết nông cạn, ngay cả hội chùa hàng năm một lần đều chưa tới.” Hạ Hầu Tử phe phẩy cây quạt, cười cực kỳ đắc ý, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chế nhạo nàng, nhất định không được để lỡ.
“Nha đầu thôn dã, đương nhiên là tránh trong nhà xấu hổ không gặp người.” Hạ Hầu Thanh Nghiên cứng rắn đi theo, nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt khinh thường bĩu môi.
Hạ Hầu Dật trên mặt khó xử, đang muốn nói chuyện, lại nghe thanh âm lạnh lùng của Hạ Hầu Uyên phía trước truyền đến, “Nếu không muốn đi thì về hết đi!”
Hạ Hầu Tử nhất thời ngoan ngoãn ngậm lại miệng.
Lông mày Phong Thiên Hoa khẽ nhíu, nhìn nhìn Hạ Hầu Uyên khoanh tay mà đi, khuôn mặt lạnh lùng khó gần, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ, hắn vừa mới giải vây cho nàng?
Bỏ qua ý nghĩ hoang đường trong đầu, bỗng nhiên trong mắt, một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo đang ở phía trước bọn họ.
Xa dừng lại, lập tức có một bàn tay mềm mại vén mành lên, một nữ tử mĩ mạo dịu dàng đi ra.
Hạ Hầu Thanh Nghiên vừa nhìn thấy người tới, lập tức mặt cười như hoa đi đến, vui vẻ nói, “Uyển Nhu, ta đang muốn phái người đi Thanh Mục Hậu phủ đón ngươi, vừa vặn bây giờ gặp được.”
Nữ tử tên là Uyển Nhu thẹn thùng cười, ánh mắt lúc nhìn đến Phong Thiên Hoa, trong đó hiện lên một tia hận ý không dễ phát hiện xẹt qua, lại nhìn đi nơi khác, hành lễ với đám người Hạ Hầu Uyên.
Phong Thiên Hoa nhìn nàng ta, trong phượng mâu có một tia hiểu rõ lướt qua, nữ tử này chính là người trên phố ngày ấy, phấn y nữ tử đi cùng Hạ Hầu Thanh Nghiên và Phong Thiên Tuyết, nguyên lai ở Thanh Mục hậu phủ, quả nhiên thú vị…
Trong miếu cực kỳ náo nhiệt, dòng người chen chúc.
Phong Thiên Hoa lần đầu tiên đến, vậy nên cũng có hứng thú, ngẫu nhiên cùng Hạ Hầu Uyên hàn huyên một hai câu, bên cạnh Hạ Hầu Tử phe phẩy cây quạt cực kỳ đắc ý, làm người đi đường chú ý.
Từ Uyển Nhu cùng Hạ Hầu Thanh Nghiên kết bạn, nói nói cười cười, nhưng mắt không lúc nào là không ở trên người nàng cùng Hạ Hầu Uyên, mang theo vài phần phỏng đoán.
Nhất là nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, ẩn tình phong ba dập dờn đưa tình.
Phong Thiên Hoa cười thầm, trái lại nam nhân kia, từ khi nàng ta xuất hiện cũng không thèm liếc mắt một cái, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, khuôn mặt vô ba, đi ở bên cạnh hắn cảm giác lạnh thật.
“Không bằng chúng ta đi miếu Nguyệt lão ở phía sau đi?” Bỗng nhiên Từ Uyển Nhu nói với mọi người, mắt nhìn Hạ Hầu Uyên, trong mắt âm thầm mong đợi, “Uyển Nhu muốn đi…cầu nhân duyên, mọi người cũng có thể đi…nghỉ ngơi một chút, không biết…”
“Được, chúng ta sẽ đi nơi đó!” Hạ Hầu Thanh Nghiên vừa nghe đến miếu Nguyệt lão, nhất thời phụ họa, nghe nói quẻ nhân duyên của miếu Nguyệt lão kia cực kỳ linh nghiệm.
Vốn cũng chỉ là tùy tiện đi dạo, không có ai phản đối, Phong Thiên Hoa càng không, chỉ cần đến, không phạm ý chỉ của Hoàng hậu, tìm được thời cơ nàng liền cáo từ rời đi.
Mi tâm Hạ Hầu Uyên nhăn nhăn, liếc mắt một cái, liền nhìn thấu tâm tư của nàng, bỗng nhiên nói, “Lát sau dưới chân nói có thể có mã thị, nghe nói tuấn mã lương câu khắp thiên hạ đều sẽ tề tựu.”
(Mã thị: cuộc đua ngựa)
Lời nói có vẻ như lơ đãng, quả nhiên làm cho mắt Phong Thiên Hoa sáng lên, nơi này lại có mã thị?
“Phong cô nương thích ngựa như vậy, quả thật nên đi nhìn xem!” Hạ Hầu Uyên cười nhạo một tiếng.
Phong Thiên Hoa khóe môi cong lên, lông mày khiêu khích nhướn lên, “Thiên hạ lương câu phi phàm có nhiều, hiển nhiên muốn nhìn kỹ mới có thể tìm tốt nhất!”
Một luồng lãnh ý tản ra, Hạ Hầu Uyên chuyển mắt, không nhìn nàng nữa.
Giữa hai người rõ ràng là nói chuyện phiếm tầm thường, mọi người lại đều nghe được sự đối chọi gay gắt, nhất là Từ Uyển Nhu, càng chăm chú nhìn hai người, mười phần tìm tòi nghiên cứu.
Nhất thời không có ai nói, không khí trở nên có chút quỷ dị, Hạ Hầu Dật ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Phong cô nương thích ngựa như vậy, không biết cưỡi ngựa thì như thế nào?”
Nói xong, khóe mắt Hạ Hầu Uyên chợt lóe, trong đầu nhớ lại ngày ấy, nữ tử kia giục ngựa chạy nhanh, tóc đen tung bay, trên lưng ngựa thản nhiên cười, nụ cười kia tinh thuần như sông Tử Ngọc, trong vắt lấp lánh, đập vào trong mắt người khác, khắc sâu mà khó quên.
Hắn bất động thanh sắc nhìn nhìn Phong Thiên Hoa đã thấy nàng vẻ mặt cực kỳ vô tội nói, “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Hạ Hầu Uyên khóe miệng giật giật, nàng lại nói bản thân không biết cưỡi ngựa? Ngày đó cưỡi một con ngang nhiên mà đi là ai?
Cô gái này, thật sự rất giả dối.
Hạ Hầu Dật vẫn không kinh ngạc, nàng vốn là tiểu thư khuê các, chân không rời nhà, không biết cưỡi ngựa cũng không đáng ngạc nhiên.
“Hừ! Một phế vật sao có thể cưỡi ngựa, cũng chỉ có Uyển Nhu văn võ song toàn mới có thể làm được!” Hạ Hầu Thanh Nghiên dương khởi hạ ba, khiêu khích nhìn Phong Thiên Hoa, nàng ra vẫn không tin, ngày đó Phong Thiên Hoa ra tay giải quyết hơn mười thị vệ của nàng ta, nhất định là có người âm thầm giúp nàng, bằng không, chỉ nàng làm sao có thể!
Phong Thiên Hoa kinh ngạc, không nghĩ đến dáng vẻ mềm mại như vậy của Từ Uyển Nhu, thế nhưng có thể có võ công, quả nhiên, người không như vẻ ngoài!
Từ Uyển Nhu nghe Hạ Hầu Thanh Nghiên nói vậy, liền đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng nói, “Công chúa, Uyển Nhu chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới!”
Hạ Hầu Tử ghét nhất nữ tử dáng vẻ kệch cỡm, chau mày lại, cứng nhắc nói, “Có phải chút tài mọn hay không, đợi đến so tài, làm gì ở trong này tâng bốc chửi bới nhau, thật sự là không thú vị!” Hắn nói xong, cũng không quan tâm Từ Uyển Nhu sắc mặt xanh đỏ khó coi đan xen, nhảy lên trước mặt Phong Thiên Hao, khiêu khích nói, “Phong cô nương, lần trước uống rượu thua ngươi, lần này chúng ta so cưỡi ngựa thế nào?”
Phong Thiên Hoa lùi lại một bước, trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thứ không phụng bồi!”
Hạ Hầu Tử ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngược lại nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, vẻ mặt nịnh nọt nói, “Hoàng thúc, người từng đồng ý với ta sẽ dạy ta kỵ xạ.”
Hạ Hầu Uyên nheo mắt lại, trong mắt không rõ thần sắc, bỗng nhiên, hắn nhìn Phong Thiên Hoa, mày kiếm khẽ nhíu, nói, “Phong cô nương, không bằng chúng ta tỷ thí một lần, nếu bổn vương thắng thì trả lại Quyển Phong cho bổn vương, như thế nào?”
Phong Thiên Hoa kinh ngạc, nam nhân này thật nhỏ mọn, một con ngựa quả thật nhớ mãi không quên.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Không phục nhíu mày, Phong Thiên Hoa không chút nào thoái nhượng.
Hạ Hầu Uyên khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nói, “Từ nay Quyển Phong liền thuộc sở hữu củ Phong tiểu thư!”
“Được, thành giao!”
Trong nháy mắt, không khí càng thêm lãnh liệt, càng có cảm giác giương cung bạt kiếm, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Mã thị còn chưa bắt đầu, đoàn người vào miếu Nguyệt lão trước, nơi này phần lớn là nữ tử trẻ tuổi xin quẻ, so với hội chùa bên ngoài, cũng yên tĩnh không ít.
“Thí chủ.” Lão hoàng thượng bên cạnh chính điện cầm ống thẻ lên, lướt mắt đánh giá mọi người, đem ống thẻ đưa đến trước mặt Hạ Hầu Uyên, “Thỉnh.”
Mắt ưng nheo nheo, môi mỏng vừa động định cự tuyệt.
Lão hòa thượng đi trước một bước cười nói, “A di đà phật, nhân duyên trong miếu, đều là thành đôi, cực kỳ linh nghiệm, thí chủ đã đến, không ngại thử một lần.”
Hạ Hầu Uyên không nhiều lời nữa, tùy tiện rút ra một thẻ.
Mà Hào miếu ngay tại đỉnh núi bên cạnh sông Tử Ngọc.
Lúc này mặt trời chói lóa nhô lên cao, Phong Thiên Hoa bất đắc dĩ đứng ở chân núi, nhìn dòng người phía trước rộn ràng nhốn nháo, lại một lần nữa quyết định, về sau không có việc gì nhất định không vào cung.
Tạo điều kiện cho Hoàng hậu nương nương kia loạn điểm uyên ương.
“Phong cô nương, từ Hào miếu trên sườn núi xuống có long trọng hội chùa.” Hạ Hầu Dật bên cạnh cười ôn hòa, giới thiệu cho nàng, “Xiếc ảo thuật mọi thứ đều có, chắc là ngươi chưa từng xem qua?”
Ngước mắt nhìn phía trước, nàng âm thầm trợn trừng mắt, trên mặt vẫn nói, “Chưa từng.”
“Thật sự là hiểu biết nông cạn, ngay cả hội chùa hàng năm một lần đều chưa tới.” Hạ Hầu Tử phe phẩy cây quạt, cười cực kỳ đắc ý, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chế nhạo nàng, nhất định không được để lỡ.
“Nha đầu thôn dã, đương nhiên là tránh trong nhà xấu hổ không gặp người.” Hạ Hầu Thanh Nghiên cứng rắn đi theo, nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt khinh thường bĩu môi.
Hạ Hầu Dật trên mặt khó xử, đang muốn nói chuyện, lại nghe thanh âm lạnh lùng của Hạ Hầu Uyên phía trước truyền đến, “Nếu không muốn đi thì về hết đi!”
Hạ Hầu Tử nhất thời ngoan ngoãn ngậm lại miệng.
Lông mày Phong Thiên Hoa khẽ nhíu, nhìn nhìn Hạ Hầu Uyên khoanh tay mà đi, khuôn mặt lạnh lùng khó gần, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ, hắn vừa mới giải vây cho nàng?
Bỏ qua ý nghĩ hoang đường trong đầu, bỗng nhiên trong mắt, một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo đang ở phía trước bọn họ.
Xa dừng lại, lập tức có một bàn tay mềm mại vén mành lên, một nữ tử mĩ mạo dịu dàng đi ra.
Hạ Hầu Thanh Nghiên vừa nhìn thấy người tới, lập tức mặt cười như hoa đi đến, vui vẻ nói, “Uyển Nhu, ta đang muốn phái người đi Thanh Mục Hậu phủ đón ngươi, vừa vặn bây giờ gặp được.”
Nữ tử tên là Uyển Nhu thẹn thùng cười, ánh mắt lúc nhìn đến Phong Thiên Hoa, trong đó hiện lên một tia hận ý không dễ phát hiện xẹt qua, lại nhìn đi nơi khác, hành lễ với đám người Hạ Hầu Uyên.
Phong Thiên Hoa nhìn nàng ta, trong phượng mâu có một tia hiểu rõ lướt qua, nữ tử này chính là người trên phố ngày ấy, phấn y nữ tử đi cùng Hạ Hầu Thanh Nghiên và Phong Thiên Tuyết, nguyên lai ở Thanh Mục hậu phủ, quả nhiên thú vị…
Trong miếu cực kỳ náo nhiệt, dòng người chen chúc.
Phong Thiên Hoa lần đầu tiên đến, vậy nên cũng có hứng thú, ngẫu nhiên cùng Hạ Hầu Uyên hàn huyên một hai câu, bên cạnh Hạ Hầu Tử phe phẩy cây quạt cực kỳ đắc ý, làm người đi đường chú ý.
Từ Uyển Nhu cùng Hạ Hầu Thanh Nghiên kết bạn, nói nói cười cười, nhưng mắt không lúc nào là không ở trên người nàng cùng Hạ Hầu Uyên, mang theo vài phần phỏng đoán.
Nhất là nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, ẩn tình phong ba dập dờn đưa tình.
Phong Thiên Hoa cười thầm, trái lại nam nhân kia, từ khi nàng ta xuất hiện cũng không thèm liếc mắt một cái, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, khuôn mặt vô ba, đi ở bên cạnh hắn cảm giác lạnh thật.
“Không bằng chúng ta đi miếu Nguyệt lão ở phía sau đi?” Bỗng nhiên Từ Uyển Nhu nói với mọi người, mắt nhìn Hạ Hầu Uyên, trong mắt âm thầm mong đợi, “Uyển Nhu muốn đi…cầu nhân duyên, mọi người cũng có thể đi…nghỉ ngơi một chút, không biết…”
“Được, chúng ta sẽ đi nơi đó!” Hạ Hầu Thanh Nghiên vừa nghe đến miếu Nguyệt lão, nhất thời phụ họa, nghe nói quẻ nhân duyên của miếu Nguyệt lão kia cực kỳ linh nghiệm.
Vốn cũng chỉ là tùy tiện đi dạo, không có ai phản đối, Phong Thiên Hoa càng không, chỉ cần đến, không phạm ý chỉ của Hoàng hậu, tìm được thời cơ nàng liền cáo từ rời đi.
Mi tâm Hạ Hầu Uyên nhăn nhăn, liếc mắt một cái, liền nhìn thấu tâm tư của nàng, bỗng nhiên nói, “Lát sau dưới chân nói có thể có mã thị, nghe nói tuấn mã lương câu khắp thiên hạ đều sẽ tề tựu.”
(Mã thị: cuộc đua ngựa)
Lời nói có vẻ như lơ đãng, quả nhiên làm cho mắt Phong Thiên Hoa sáng lên, nơi này lại có mã thị?
“Phong cô nương thích ngựa như vậy, quả thật nên đi nhìn xem!” Hạ Hầu Uyên cười nhạo một tiếng.
Phong Thiên Hoa khóe môi cong lên, lông mày khiêu khích nhướn lên, “Thiên hạ lương câu phi phàm có nhiều, hiển nhiên muốn nhìn kỹ mới có thể tìm tốt nhất!”
Một luồng lãnh ý tản ra, Hạ Hầu Uyên chuyển mắt, không nhìn nàng nữa.
Giữa hai người rõ ràng là nói chuyện phiếm tầm thường, mọi người lại đều nghe được sự đối chọi gay gắt, nhất là Từ Uyển Nhu, càng chăm chú nhìn hai người, mười phần tìm tòi nghiên cứu.
Nhất thời không có ai nói, không khí trở nên có chút quỷ dị, Hạ Hầu Dật ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Phong cô nương thích ngựa như vậy, không biết cưỡi ngựa thì như thế nào?”
Nói xong, khóe mắt Hạ Hầu Uyên chợt lóe, trong đầu nhớ lại ngày ấy, nữ tử kia giục ngựa chạy nhanh, tóc đen tung bay, trên lưng ngựa thản nhiên cười, nụ cười kia tinh thuần như sông Tử Ngọc, trong vắt lấp lánh, đập vào trong mắt người khác, khắc sâu mà khó quên.
Hắn bất động thanh sắc nhìn nhìn Phong Thiên Hoa đã thấy nàng vẻ mặt cực kỳ vô tội nói, “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Hạ Hầu Uyên khóe miệng giật giật, nàng lại nói bản thân không biết cưỡi ngựa? Ngày đó cưỡi một con ngang nhiên mà đi là ai?
Cô gái này, thật sự rất giả dối.
Hạ Hầu Dật vẫn không kinh ngạc, nàng vốn là tiểu thư khuê các, chân không rời nhà, không biết cưỡi ngựa cũng không đáng ngạc nhiên.
“Hừ! Một phế vật sao có thể cưỡi ngựa, cũng chỉ có Uyển Nhu văn võ song toàn mới có thể làm được!” Hạ Hầu Thanh Nghiên dương khởi hạ ba, khiêu khích nhìn Phong Thiên Hoa, nàng ra vẫn không tin, ngày đó Phong Thiên Hoa ra tay giải quyết hơn mười thị vệ của nàng ta, nhất định là có người âm thầm giúp nàng, bằng không, chỉ nàng làm sao có thể!
Phong Thiên Hoa kinh ngạc, không nghĩ đến dáng vẻ mềm mại như vậy của Từ Uyển Nhu, thế nhưng có thể có võ công, quả nhiên, người không như vẻ ngoài!
Từ Uyển Nhu nghe Hạ Hầu Thanh Nghiên nói vậy, liền đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng nói, “Công chúa, Uyển Nhu chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới!”
Hạ Hầu Tử ghét nhất nữ tử dáng vẻ kệch cỡm, chau mày lại, cứng nhắc nói, “Có phải chút tài mọn hay không, đợi đến so tài, làm gì ở trong này tâng bốc chửi bới nhau, thật sự là không thú vị!” Hắn nói xong, cũng không quan tâm Từ Uyển Nhu sắc mặt xanh đỏ khó coi đan xen, nhảy lên trước mặt Phong Thiên Hao, khiêu khích nói, “Phong cô nương, lần trước uống rượu thua ngươi, lần này chúng ta so cưỡi ngựa thế nào?”
Phong Thiên Hoa lùi lại một bước, trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thứ không phụng bồi!”
Hạ Hầu Tử ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngược lại nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, vẻ mặt nịnh nọt nói, “Hoàng thúc, người từng đồng ý với ta sẽ dạy ta kỵ xạ.”
Hạ Hầu Uyên nheo mắt lại, trong mắt không rõ thần sắc, bỗng nhiên, hắn nhìn Phong Thiên Hoa, mày kiếm khẽ nhíu, nói, “Phong cô nương, không bằng chúng ta tỷ thí một lần, nếu bổn vương thắng thì trả lại Quyển Phong cho bổn vương, như thế nào?”
Phong Thiên Hoa kinh ngạc, nam nhân này thật nhỏ mọn, một con ngựa quả thật nhớ mãi không quên.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Không phục nhíu mày, Phong Thiên Hoa không chút nào thoái nhượng.
Hạ Hầu Uyên khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nói, “Từ nay Quyển Phong liền thuộc sở hữu củ Phong tiểu thư!”
“Được, thành giao!”
Trong nháy mắt, không khí càng thêm lãnh liệt, càng có cảm giác giương cung bạt kiếm, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Mã thị còn chưa bắt đầu, đoàn người vào miếu Nguyệt lão trước, nơi này phần lớn là nữ tử trẻ tuổi xin quẻ, so với hội chùa bên ngoài, cũng yên tĩnh không ít.
“Thí chủ.” Lão hoàng thượng bên cạnh chính điện cầm ống thẻ lên, lướt mắt đánh giá mọi người, đem ống thẻ đưa đến trước mặt Hạ Hầu Uyên, “Thỉnh.”
Mắt ưng nheo nheo, môi mỏng vừa động định cự tuyệt.
Lão hòa thượng đi trước một bước cười nói, “A di đà phật, nhân duyên trong miếu, đều là thành đôi, cực kỳ linh nghiệm, thí chủ đã đến, không ngại thử một lần.”
Hạ Hầu Uyên không nhiều lời nữa, tùy tiện rút ra một thẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.