Chương 6: Tái ngộ
Mạc Phong Lưu
25/12/2015
Trong điện, tiếng trúc phiêu đãng, xa hoa vô cùng, đều là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Đương kim Hoàng đế Hạ Hầu Hạo một thân long bào lấp lánh uy vũ , khí thế uy nghiêm, ngồi ở chính giữa long ỷ ở vị trí cao nhất phía trên. Bên phải là đương kim Hoàng hậu Diệp Chi Nhàn, một thân hoa phục cẩm bào xinh đẹp ung dung quý phái, không biết Hoàng đế nói gì đó, chọc cho khuôn mặt đoan trang của Hoàng hậu hiện lên vẻ thẹn thùng. Dưới đại điện là văn võ bá quan, không dưới trăm người tụ tập, cực kỳ náo nhiệt.
Bỗng nhiên ngoài điện một tiếng hô truyền đến, “Thụy Dương vương gia, Phong tiểu thư đến!”
Lập tức tiếng nói chuyện trong đại điện im bặt, mọi người đều nhìn về phía cửa đại điện.
“Vi thần đến muộn, mong Hoàng thượng thứ tội.” Thanh âm trầm ấm cùng một chút lo lắng, Phong Thụy An cùng Phong tiểu thư tiến vào đi vào, vẻ mặt mười phần cung kính nói.
“Phong ái khanh hôm nay là chủ, trẫm đợi chút cũng không ngại.” Hoàng đế cười cười, bỗng nhiên tầm mắt chuyển đến sau Phong Thụy An, kinh ngạc hỏi, “Đây là Hoa Nhi?”
Một câu xưng hô lơ đãng của Hoàng thượng làm cho Phong Thụy An ngẩn ra, tiện đà xoay người thân thiết ôm vai Phong Thiên Hoa, giới thiệu, “Hồi Hoàng thượng, đây đúng là tiểu nữ Thiên Hoa.”
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị Phong Thiên Hoa hấp dẫn.
Nữ tử đang chậm rãi đi tới, làn da trắng nõn trong suốt như thủy tinh, trong phượng mâu thanh thanh lãnh lãnh một mảnh sâu thẳm, mái tóc màu đen mang theo một chiếc trâm, phiêu dật linh động, một thân bạch y, trên vạt váy thêu vài bông hoa sơn trà vừa sơn dã vừa yêu mị, sơn trà theo bước đi mà lay động, dường như còn thực sự tản ra mùi hương nhè nhẹ. Nàng đi vào trong điện, nhàn nhạt gật đầu, đều là lạnh lùng thong dong.
Cả đại sảnh ồ lên.
Không phải nói Phong tiểu thư thân thể hư nhược nhiều bệnh, gặp người xấu hổ, cả ngày ru rú trong nhà, trừ bỏ mỗi tháng đi chùa miếu bái phật thì cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, là một tiểu thư chưa từng trải việc đời, nhưng vì sao người trước mắt thong dong, thanh lãnh kiêu ngạo như vậy? Kiêu ngạo còn nhẹ, nói nàng to gan lớn mật cũng không đủ! Gặp Hoàng đế mà không quỳ!
Mọi người cùng nín thở không dám lên tiếng, mấy đại thần thường ngày hô to gọi nhỏ trên triều cũng không dám lên tiếng. Hoàng đế thần sắc phức tạp, trên mặt vẫn là thân trầm như trước, vừa lòng gật đầu nói, “Quả nhiên cân quắc không ra tu mi, Thụy Vương vương đã sinh ra một nữ nhi tốt.”
Nàng không hành lễ mà Hoàng đế nói như vậy, mặt ngoài khích lệ nhưng hàm ý suy xét, Phong Thiên Hoa lập tức hiểu vì sao Phong Thụy An bất an không thôi. Triều đình này không yên bình như bề ngoài, tình cảnh của Phong Thụy An cũng không lạc quan.
Nàng lạnh nhạt ngước mắt xem qua, chỉ thấy Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ cao quý, trong đôi mắt sâu thẳm là khôn khéo cùng cơ trí.
“Tiểu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa, mong Hoàng thượng thứ tội.” Phong Thụy An cúi xuống hành lễ, không chỉ trích Phong Thiên Hoa mà trong lời nói còn tràn đầy che chở sủng ái.
Phong Thụy An giải thích thỏa đáng, nhưng trong lời nói thể hiện cường thế. Hoàng đế tươi cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt híp lại nhưng chỉ giây lát khôi phục thái độ bình thường.
“Được rồi, thức ăn sắp lạnh, Thụy Dương vương mau ngồi vào chỗ đi.” Hoàng hậu trên mặt tươi cười đoan trang, hợp thời giảng hòa, Phong Thụy An thuận thế lui về, kéo Phong Thiên Hoa ngồi xuống bên trái hắn.
Lúc này sau khi ngồi xuống, Phong Thiên Hoa mới nhìn đến trên những chiếc bàn thật dài đã ngồi chật kín người, ai ai cũng mặc quần là áo lượt, người người cao quý kiêu căng, tuấn mỹ không thể tả hết.
Sáu vị hoàng tử từ nhỏ đến lớn, người nhỏ nhất cũng đã qua sáu tuổi, nhìn qua vị hoàng tử lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hơn hai mươi một chút, một thân bạch y đai ngọc, sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch trông vô cùng nho nhã, đôi mắt như có sương mù giống như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, cao quý tao nhã không giống người phàm khiến cho người ta chỉ có thể tìm tòi nghiên cứu mà không dám tiếp cận.
Giống như cảm giác được ánh mắt của Phong Thiên hoa, người nọ thanh nhã cười, hướng Phong Thụy An chúc rượu: “Chúc mừng Thụy Dương vương”
Phong Thụy An vốn là đang cùng mọi người uống rượu nói chuyện, lúc này vội vàng đứng dậy, vô cùng hảo sảng uống cạn chén rượu, lại rót đầy chén, đáp lễ nói: “Lão thần kính Thái tử điện hạ.”
Thì ra là Thái tử, khó trách lại có khí chất như thế.
Bỗng nhiên Phong Thiên Hoa ánh mắt hơi chấn động, nhìn về người còn lại còn đang ngồi trên ghế.
Người nọ một thân tử y, sắc mặt trầm lãnh không chút biểu tình, mày kiếm như gió, môi như lưỡi kiếm, đôi mắt như chim ưng mang theo anh sáng, lạnh lùng nhìn qua nàng. Nam tử bị nàng cướp ngựa ngày đó cùng hôm nay tựa hồ bất đồng, hôm nay nhìn qua hắn càng mang khí chất xa cách không cho người tới gần.
Vừa mới nghe người ta kêu hắn là hoàng thúc, thì ra hắn chính là vị vương gia Đại Chu tiếng tăm lừng lẫy, mười ba tuổi ở trên chiến trường giết chết tướng lĩnh của địch, mười lăm tuổi trong tay nắm vạn quân, là vương gia duy nhất của Đại Chu tồn tại, còn nắm trọng binh.
Tần vương, Hạ Hầu Uyên!
Không nghĩ tới Tần vương lại trẻ tuổi như thế.
Đúng rồi, ngày ấy nàng đã cảm thấy quanh thân người này đều là khí chất cao quý, sinh ra chắc chắn là thân phận khác người thường nhưng lại chưa từng nghĩ đến, đúng là…
Không để lại dấu vết, Phong Thiên hoa liền dời ánh mắt, không muốn cùng hắn làm ra trường hợp cùng nhau nhận thức.
Nhưng là vị Tần vương này lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy trong ánh mắt hắn xuất hiện một chút u ám, thấp giọng lẩm bẩm một câu mà Phong Thiên Hoa không nghe rõ lắm, hình như là: “Vị Phong tiểu thư này nghe nói tửu lượng kinh người…”
Mi tâm khẽ nhíu, bất chợt có một dự cảm không tốt xuất hiện, nàng lại nghe…
Phanh!
Nam tử bên cạnh Hạ Hầu Uyên đập bàn đứng lên: “Tửu lượng kinh người? Ở trong Đại Chu này không có ai dám đứng trước mặt bản hoàng tử tự xưng tửu lượng kinh người! Nào, Phong tiểu thư, bổn hoàng tử cùng ngươi tỉ thí!”
Người đang nói chuyện thanh âm khá cao, hình như chưa hoàn toàn vỡ giọng, Phong Thiên Hoa chuyển mắt nhìn về phía người nọ thì thấy một đôi mắt sáng ngời, một tiểu hài tử vô cùng đáng yêu, mặt mày như họa, da thịt trắng nõn, môi hồng răng trắng, mặc y phục màu đỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu giống như một đóa phù dung mới nở.
Đáy mắt hiện lên một chút hiểu rõ, Phong Thiên Hoa khẽ nhíu mi tâm, tốt lắm một tên Tần vương bỉ ổi!
Hắn lại dám dùng chiêu mượn đao giết người.
Sắc mặt Phong Thụy An đầy vẻ khó xử: "Cửu hoàng tử, tiểu nữ nàng..."
“Phong tiểu thư vừa nhìn qua chính là một nữ trung hào kiệt!” Không đợi Phong Thụy An nói xong, cửa hoàng tử cười hì hì chen vào, chớp chớp mắt với Phong Thiên Hoa: “Phong tiểu thư nói có phải không?”
Phong Thiên Hoa giấu đi vẻ tức giận, lạnh lùng cười, lạnh nhạt đứng dậy: “Rốt cuộc có phải hay không, cửu hoàng tử thử một chút không phải liền biết!”
Nàng miễn cưỡng đưa mắt liếc nhìn chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng mà chậm rãi phun ra một câu: “Chén nhỏ như vậy, ta không có hứng thú…”
“Đổi bát lớn!” Hai mắt cửu hoàng tử sáng ngời.
Phong Thiên Hoa cười thầm trong bụng, nàng chờ chính là câu nói này!
Bỗng nhiên cửu hoàng tử nghi hoặc nhìn xung quanh, hắn thế nào lại cảm thấy lạnh?
Phong Thiên Hoa hơi cong khóe môi, cầm lấy chén ngọc trên bàn dò xét cửu hoàng tử, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Tưởng có thể chiếm được tiện nghi của nàng sao, nàng sẽ là cho hắn lết từ đây ra ngoài!
Lời này vừa nói ra, khắp nơi nam tử đều kinh ngạc. Thật không nghĩ tới nàng sẽ lại nói như thế. Đừng nói là nữ tử mà ngay cả nam tử chỉ sợ không có vài người được như vậy, nàng thật hào sảng.
Mọi người mang sắc mặt khác nhau, có chờ mong, có trêu tức, có khinh thường nhưng cũng có nhiều người hưng phấn.
“Ha ha, thập thất hoàng thúc, vị tiểu thư này thật là thú vị.” Cửu hoàng tử bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Hạ Hầu Uyên, vừa nói vừa hướng Phong Thiên Hoa ái muội cười, trong mắt là vẻ hưng phấn không thể che giấu giống như hắn vừa tìm được một tiểu sủng vật.
Hạ Hầu Uyên khẽ đảo mắt nhìn qua Phong Thiên Hoa, trong đáy mắt là vẻ trào phúng sâu sắc.
Cửu hoàng tử dĩ nhiên đứng dậy, chắp tay hướng đế hậu bẩm báo: “Phụ hoàng, mẫu hậu, yến tiệc như vậy thật không có ý nghĩa, vừa hay Phong tiểu thư đề nghị muốn cùng nhi thần thi uống rượu, ai thua liền dọn dẹp đại điện một tháng, nhi thần muốn mời phụ hoàng cùng mẫu hậu làm trọng tài, nhi thần cùng Phong tiểu thư hôm nay nhất định phân cao thấp.”
Lời nói bậy bạ mà cửu hoàng tử lại lưu loát nói ra, hơn nữa còn khiêu khích Phong Thiên Hoa, ngụ ý: ta cũng không thêm mắm thêm muốn, là ngươi chính mình nói dùng chén nhỏ không đã.
Trên mặt hoàng đế nhìn không ra hỉ giận, ánh mắt chuyển qua trên người Phong Thiên Hoa, hỏi: “Những lời Cửu nhi nói là thật?”
Phong Thiên Hoa không chút dấu vết ngăn Phong Thụy An đang muốn đứng dậy, nhìn vẻ nghi ngờ ở trong ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhếch khóe môi.
Nàng nói: “Không sai, nếu cửu hoàng tử đã có ý muốn này, Thiên Hoa xin tuân mệnh.”
Đương kim Hoàng đế Hạ Hầu Hạo một thân long bào lấp lánh uy vũ , khí thế uy nghiêm, ngồi ở chính giữa long ỷ ở vị trí cao nhất phía trên. Bên phải là đương kim Hoàng hậu Diệp Chi Nhàn, một thân hoa phục cẩm bào xinh đẹp ung dung quý phái, không biết Hoàng đế nói gì đó, chọc cho khuôn mặt đoan trang của Hoàng hậu hiện lên vẻ thẹn thùng. Dưới đại điện là văn võ bá quan, không dưới trăm người tụ tập, cực kỳ náo nhiệt.
Bỗng nhiên ngoài điện một tiếng hô truyền đến, “Thụy Dương vương gia, Phong tiểu thư đến!”
Lập tức tiếng nói chuyện trong đại điện im bặt, mọi người đều nhìn về phía cửa đại điện.
“Vi thần đến muộn, mong Hoàng thượng thứ tội.” Thanh âm trầm ấm cùng một chút lo lắng, Phong Thụy An cùng Phong tiểu thư tiến vào đi vào, vẻ mặt mười phần cung kính nói.
“Phong ái khanh hôm nay là chủ, trẫm đợi chút cũng không ngại.” Hoàng đế cười cười, bỗng nhiên tầm mắt chuyển đến sau Phong Thụy An, kinh ngạc hỏi, “Đây là Hoa Nhi?”
Một câu xưng hô lơ đãng của Hoàng thượng làm cho Phong Thụy An ngẩn ra, tiện đà xoay người thân thiết ôm vai Phong Thiên Hoa, giới thiệu, “Hồi Hoàng thượng, đây đúng là tiểu nữ Thiên Hoa.”
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị Phong Thiên Hoa hấp dẫn.
Nữ tử đang chậm rãi đi tới, làn da trắng nõn trong suốt như thủy tinh, trong phượng mâu thanh thanh lãnh lãnh một mảnh sâu thẳm, mái tóc màu đen mang theo một chiếc trâm, phiêu dật linh động, một thân bạch y, trên vạt váy thêu vài bông hoa sơn trà vừa sơn dã vừa yêu mị, sơn trà theo bước đi mà lay động, dường như còn thực sự tản ra mùi hương nhè nhẹ. Nàng đi vào trong điện, nhàn nhạt gật đầu, đều là lạnh lùng thong dong.
Cả đại sảnh ồ lên.
Không phải nói Phong tiểu thư thân thể hư nhược nhiều bệnh, gặp người xấu hổ, cả ngày ru rú trong nhà, trừ bỏ mỗi tháng đi chùa miếu bái phật thì cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, là một tiểu thư chưa từng trải việc đời, nhưng vì sao người trước mắt thong dong, thanh lãnh kiêu ngạo như vậy? Kiêu ngạo còn nhẹ, nói nàng to gan lớn mật cũng không đủ! Gặp Hoàng đế mà không quỳ!
Mọi người cùng nín thở không dám lên tiếng, mấy đại thần thường ngày hô to gọi nhỏ trên triều cũng không dám lên tiếng. Hoàng đế thần sắc phức tạp, trên mặt vẫn là thân trầm như trước, vừa lòng gật đầu nói, “Quả nhiên cân quắc không ra tu mi, Thụy Vương vương đã sinh ra một nữ nhi tốt.”
Nàng không hành lễ mà Hoàng đế nói như vậy, mặt ngoài khích lệ nhưng hàm ý suy xét, Phong Thiên Hoa lập tức hiểu vì sao Phong Thụy An bất an không thôi. Triều đình này không yên bình như bề ngoài, tình cảnh của Phong Thụy An cũng không lạc quan.
Nàng lạnh nhạt ngước mắt xem qua, chỉ thấy Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ cao quý, trong đôi mắt sâu thẳm là khôn khéo cùng cơ trí.
“Tiểu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa, mong Hoàng thượng thứ tội.” Phong Thụy An cúi xuống hành lễ, không chỉ trích Phong Thiên Hoa mà trong lời nói còn tràn đầy che chở sủng ái.
Phong Thụy An giải thích thỏa đáng, nhưng trong lời nói thể hiện cường thế. Hoàng đế tươi cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt híp lại nhưng chỉ giây lát khôi phục thái độ bình thường.
“Được rồi, thức ăn sắp lạnh, Thụy Dương vương mau ngồi vào chỗ đi.” Hoàng hậu trên mặt tươi cười đoan trang, hợp thời giảng hòa, Phong Thụy An thuận thế lui về, kéo Phong Thiên Hoa ngồi xuống bên trái hắn.
Lúc này sau khi ngồi xuống, Phong Thiên Hoa mới nhìn đến trên những chiếc bàn thật dài đã ngồi chật kín người, ai ai cũng mặc quần là áo lượt, người người cao quý kiêu căng, tuấn mỹ không thể tả hết.
Sáu vị hoàng tử từ nhỏ đến lớn, người nhỏ nhất cũng đã qua sáu tuổi, nhìn qua vị hoàng tử lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hơn hai mươi một chút, một thân bạch y đai ngọc, sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch trông vô cùng nho nhã, đôi mắt như có sương mù giống như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, cao quý tao nhã không giống người phàm khiến cho người ta chỉ có thể tìm tòi nghiên cứu mà không dám tiếp cận.
Giống như cảm giác được ánh mắt của Phong Thiên hoa, người nọ thanh nhã cười, hướng Phong Thụy An chúc rượu: “Chúc mừng Thụy Dương vương”
Phong Thụy An vốn là đang cùng mọi người uống rượu nói chuyện, lúc này vội vàng đứng dậy, vô cùng hảo sảng uống cạn chén rượu, lại rót đầy chén, đáp lễ nói: “Lão thần kính Thái tử điện hạ.”
Thì ra là Thái tử, khó trách lại có khí chất như thế.
Bỗng nhiên Phong Thiên Hoa ánh mắt hơi chấn động, nhìn về người còn lại còn đang ngồi trên ghế.
Người nọ một thân tử y, sắc mặt trầm lãnh không chút biểu tình, mày kiếm như gió, môi như lưỡi kiếm, đôi mắt như chim ưng mang theo anh sáng, lạnh lùng nhìn qua nàng. Nam tử bị nàng cướp ngựa ngày đó cùng hôm nay tựa hồ bất đồng, hôm nay nhìn qua hắn càng mang khí chất xa cách không cho người tới gần.
Vừa mới nghe người ta kêu hắn là hoàng thúc, thì ra hắn chính là vị vương gia Đại Chu tiếng tăm lừng lẫy, mười ba tuổi ở trên chiến trường giết chết tướng lĩnh của địch, mười lăm tuổi trong tay nắm vạn quân, là vương gia duy nhất của Đại Chu tồn tại, còn nắm trọng binh.
Tần vương, Hạ Hầu Uyên!
Không nghĩ tới Tần vương lại trẻ tuổi như thế.
Đúng rồi, ngày ấy nàng đã cảm thấy quanh thân người này đều là khí chất cao quý, sinh ra chắc chắn là thân phận khác người thường nhưng lại chưa từng nghĩ đến, đúng là…
Không để lại dấu vết, Phong Thiên hoa liền dời ánh mắt, không muốn cùng hắn làm ra trường hợp cùng nhau nhận thức.
Nhưng là vị Tần vương này lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy trong ánh mắt hắn xuất hiện một chút u ám, thấp giọng lẩm bẩm một câu mà Phong Thiên Hoa không nghe rõ lắm, hình như là: “Vị Phong tiểu thư này nghe nói tửu lượng kinh người…”
Mi tâm khẽ nhíu, bất chợt có một dự cảm không tốt xuất hiện, nàng lại nghe…
Phanh!
Nam tử bên cạnh Hạ Hầu Uyên đập bàn đứng lên: “Tửu lượng kinh người? Ở trong Đại Chu này không có ai dám đứng trước mặt bản hoàng tử tự xưng tửu lượng kinh người! Nào, Phong tiểu thư, bổn hoàng tử cùng ngươi tỉ thí!”
Người đang nói chuyện thanh âm khá cao, hình như chưa hoàn toàn vỡ giọng, Phong Thiên Hoa chuyển mắt nhìn về phía người nọ thì thấy một đôi mắt sáng ngời, một tiểu hài tử vô cùng đáng yêu, mặt mày như họa, da thịt trắng nõn, môi hồng răng trắng, mặc y phục màu đỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu giống như một đóa phù dung mới nở.
Đáy mắt hiện lên một chút hiểu rõ, Phong Thiên Hoa khẽ nhíu mi tâm, tốt lắm một tên Tần vương bỉ ổi!
Hắn lại dám dùng chiêu mượn đao giết người.
Sắc mặt Phong Thụy An đầy vẻ khó xử: "Cửu hoàng tử, tiểu nữ nàng..."
“Phong tiểu thư vừa nhìn qua chính là một nữ trung hào kiệt!” Không đợi Phong Thụy An nói xong, cửa hoàng tử cười hì hì chen vào, chớp chớp mắt với Phong Thiên Hoa: “Phong tiểu thư nói có phải không?”
Phong Thiên Hoa giấu đi vẻ tức giận, lạnh lùng cười, lạnh nhạt đứng dậy: “Rốt cuộc có phải hay không, cửu hoàng tử thử một chút không phải liền biết!”
Nàng miễn cưỡng đưa mắt liếc nhìn chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng mà chậm rãi phun ra một câu: “Chén nhỏ như vậy, ta không có hứng thú…”
“Đổi bát lớn!” Hai mắt cửu hoàng tử sáng ngời.
Phong Thiên Hoa cười thầm trong bụng, nàng chờ chính là câu nói này!
Bỗng nhiên cửu hoàng tử nghi hoặc nhìn xung quanh, hắn thế nào lại cảm thấy lạnh?
Phong Thiên Hoa hơi cong khóe môi, cầm lấy chén ngọc trên bàn dò xét cửu hoàng tử, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Tưởng có thể chiếm được tiện nghi của nàng sao, nàng sẽ là cho hắn lết từ đây ra ngoài!
Lời này vừa nói ra, khắp nơi nam tử đều kinh ngạc. Thật không nghĩ tới nàng sẽ lại nói như thế. Đừng nói là nữ tử mà ngay cả nam tử chỉ sợ không có vài người được như vậy, nàng thật hào sảng.
Mọi người mang sắc mặt khác nhau, có chờ mong, có trêu tức, có khinh thường nhưng cũng có nhiều người hưng phấn.
“Ha ha, thập thất hoàng thúc, vị tiểu thư này thật là thú vị.” Cửu hoàng tử bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Hạ Hầu Uyên, vừa nói vừa hướng Phong Thiên Hoa ái muội cười, trong mắt là vẻ hưng phấn không thể che giấu giống như hắn vừa tìm được một tiểu sủng vật.
Hạ Hầu Uyên khẽ đảo mắt nhìn qua Phong Thiên Hoa, trong đáy mắt là vẻ trào phúng sâu sắc.
Cửu hoàng tử dĩ nhiên đứng dậy, chắp tay hướng đế hậu bẩm báo: “Phụ hoàng, mẫu hậu, yến tiệc như vậy thật không có ý nghĩa, vừa hay Phong tiểu thư đề nghị muốn cùng nhi thần thi uống rượu, ai thua liền dọn dẹp đại điện một tháng, nhi thần muốn mời phụ hoàng cùng mẫu hậu làm trọng tài, nhi thần cùng Phong tiểu thư hôm nay nhất định phân cao thấp.”
Lời nói bậy bạ mà cửu hoàng tử lại lưu loát nói ra, hơn nữa còn khiêu khích Phong Thiên Hoa, ngụ ý: ta cũng không thêm mắm thêm muốn, là ngươi chính mình nói dùng chén nhỏ không đã.
Trên mặt hoàng đế nhìn không ra hỉ giận, ánh mắt chuyển qua trên người Phong Thiên Hoa, hỏi: “Những lời Cửu nhi nói là thật?”
Phong Thiên Hoa không chút dấu vết ngăn Phong Thụy An đang muốn đứng dậy, nhìn vẻ nghi ngờ ở trong ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhếch khóe môi.
Nàng nói: “Không sai, nếu cửu hoàng tử đã có ý muốn này, Thiên Hoa xin tuân mệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.