Chương 9: Động Tâm Một Khắc
Ôn Thụy An
23/04/2013
Tích Tích ngây người.
Ánh đèn chiếu xuống bờ vai nàng một sắc vàng ảm đạm.
Trong lòng Phương Tà Chân tràn đầy một cảm giác tiếc thương.
Lòng gã đột nhiên có ngàn vạn tiếng kêu gọi mà không thể nói thành lời.
– Nàng gả cho ta nhé?
Gã muốn như vậy, nhưng trong lòng đột nhiên thoáng hiện qua một thanh âm, một bóng hình mỹ lệ, lời ra đến miệng thì liền biến thành:
– Ta đã giết Hồi Tuyệt, nơi này không thể nào ở được nữa.
Lòng Tích Tích chùn hẳn xuống.
– Người đàn ông này cuối cùng cũng phải đi rồi. Lẽ nào một chút gã cũng không trân tiếc nàng?
Nàng thầm nhủ như vậy trong bụng, sau đó lại nghĩ:
"Vì an nguy của bản thân, chàng cần phải rời khỏi đây, làm sao chàng có thể ở lại đây được?" Huồng hồ, chính nàng là người bảo gã rời khỏi đây.
Đời người có một số chuyện, chỉ cần bước đi một bước sẽ lập tức biến thành chân trời góc biển, cho dù không thể cất cao tiếng hát ngợi ca, song cũng có thể không hối hận.
– Bao giờ chàng đi?
Phương Tà Chân rất muốn nói:
– Ta dẫn nàng cùng đi.
Trong lòng gã rất muốn nói.
Nhưng gã không nói ra.
Vì sao gã không thể nói ra?
Nguyên nhân có lẽ chính bản thân gã cũng không rõ.
Có thể gã đã nghĩ đến một chuyện. Đợi đến khi gã đi thật, gã mới đến dẫn nàng đi, hoặc giả đợi gã có đủ tiền, mới đến chuộc nàng ra, lúc đó không phải là càng thêm vui mừng hay sao?
Có thể là vì nguyên nhân này nên gã mới không nói ra.
Cũng có thể là vì nguyên nhân kia.
Có điều, bất kể là vì chuyện gì, trong đời người, có thể đối mặt với một vị hồng phấn tri âm dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng, dựa người vào lan can ngắm cảnh thì còn cầu mong gì hơn nữa? Tại sao không đi nắm bắt lấy thời khắc này? Nếu như một sát na là vĩnh hằng, vậy thì vĩnh hằng chính là một sát na. Nếu như không nắm bắt lấy, để thời khắc đó trôi đi mất, vậy thì sẽ không còn vĩnh hằng nữa, không còn người cùng mình dựa vào lan can dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng nữa, không trịch hoài thương, cũng chỉ bất quá là một đám lửa tàn mà thôi.
Có lẽ trong lòng Tích Tích cũng đang có muôn vạn lời muốn nói.
Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân vẫn tràn đầy chân tình chưa nói ra.
Bất quá tất cả đều chưa kịp nói ra thì đã nghe dưới lầu có người nói:
– Quan sai, vừa rồi trên đường mưu tài hại mệnh, chính là mấy tên hắc y nhân này.
Phương Tà Chân không nhận ra người đi buôn này.
Nhưng người này hình như rất có phương pháp.
Đặc biệt là ứng phó với loại chuyện chết người này và mười mấy tên quan sai vẫn còn đang ngái ngủ ... xem ra mấy tên quan sai này ngược lại bị y chỉ huy.
Thương nhân này dường như thập phần quen thuộc với Phương Tà Chân, giống như một người đã biết y mười năm hay tám năm, sống cùng y mười tháng tám tháng vậy.
Nghe thương nhân đó nói lại thì sự việc là:
y một mình đi buôn bán, đến Y Y Lầu để tầm lạc, trên đường gặp phải một đám "cường đạo" cướp của giết người, Phương Tà Chân lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, lấy quả địch chúng. Vì tự vệ, nên đành phải giết chết mấy tên "đạo tặc".
Chuyện này không chỉ có một mình thương nhân đó tận mắt nhìn thấy, mà còn có hai tên người hầu khác có thể làm chứng, lại còn có bảy tám người khác không biết từ đâu đến, ai cũng nói là mình có thể làm chứng, lời nói như chém đinh chặt sắt, khiến ngay cả Tích Tích cũng cho rằng mình vừa nằm mộng, thực tế chuyện đã diễn ra như lời thương nhân kia kể.
Quan sai lấy hết khẩu cung, thanh lý thi thể xong liền thảo thảo vài chữ, coi như kết án, không hề lên hỏi thăm Phương Tà Chân, chẳng hề lạc cung thẩm vấn, cũng không bắt gã về nha môn điều tra.
Nhìn biểu tình và nghe lời nói của mấy tên sai dịch thì phảng phất như là Phương Tà Chân giết chết mấy người, theo lý đáng lẽ phải được thưởng hoàng biển mới đúng.
Chuyện này thật không thể nào hiểu nổi.
Đợi đến khi thương nhân kia tiễn đám sai dịch đi khỏi, lên lầu gật đầu mỉm cười với Phương Tà Chân, đúng vào lúc y định rời khỏi, Phương Tà Chân thấy nhãn thần của y, trong lòng thoáng lạnh, liền lớn giọng nói:
– Thỉnh giáo tôn tính đại danh?
Câu này vừa hỏi ra, tất cả mọi sự đều trở nên rõ như ban ngày.
Bởi vì thương nhân kia trả lời:
– Cố Phật Ảnh.
Có Cổ Phán Thần Phong ở đây, làm gì có chuyện không giải quyết được chứ?
Ở trong thành Lạc Dương, chuyện chỉ có mấy nhân mạng nhỏ nhặt giống như thế này mà xuất động đến cả Cố Phật Ảnh, thực quả là dùng dao mổ trâu giết gà, đại tài tiểu dụng.
Với thanh uy của y, chỉ cần dặn dò hạ nhân mấy câu là được rồi.
Cố Phật Ảnh nói xong tên mình, lập tức rời khỏi.
Không đợi đối phương cảm tạ, lập tức đi thẳng.
Phương Tà Chân thở dài:
– Chẳng trách Tiểu Bích Hồ Du Gia lại càng ngày càng lớn mạnh, có loại thuộc hạ được việc như Giản Tấn, có nhân vật lợi hại như Cố Phật Ảnh, muốn không cường thịnh cũng không được.
Tích Tích dùng góc mắt liếc xéo gã, sau đó nói:
– Vì vậy chàng lại không thể đi nữa có đúng không?
– Lưu lại Lạc Dương nhiều phiền phức.
Phương Tà Chân nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói:
– Ta vẫn đi thì tốt hơn, tránh khỏi liên lụy đến nàng, gia gia và tiểu đệ cũng tránh được phiền não.
Tích Tích cúi đầu.
Phương Tà Chân bước đến nắm chặt tay nàng, cảm thấy cánh tay nhỏ bé băng lạnh như tuyết, không cầm được lòng nói:
– Tích Tích ...
Tích Tích khẽ run rẩy, nắm chặt tay gã, hai hàng lệ chảy ra nhưng những hạt ngọc lóng lánh.
– Phải cẩn thận Hồi gia.
Phương Tà Chân vuốt ve bàn tay nàng:
– Hồi gia? Đêm nay ta không hồi gia.
Gã nửa đùa nửa thật nói.
Tích Tích đột nhiên cảm thấy cao hứng:
– Chàng đã giết Hồi Tuyệt, chắc cũng không sợ bọn người của Hồi gia đâu.
Phương Tà Chân không nói gì.
Tích Tích lập tức cảm nhận được, vì thế nàng liền hỏi:
– Có phải không? Có phải không?
Phương Tà Chân nói:
– Nàng thật muốn biết sao?
Tích Tích gật đầu.
Phương Tà Chân nói:
– Hồi Tuyệt tuy ra vẻ, nhưng là loại chẳng ra gì. Võ công của hắn e rằng chỉ được một thành của Hồi Bách Ứng, sáu thức tuyệt chiêu của Hồi Thiên Phạm Thuật, Hồi Tuyệt cũng mới chỉ luyện được hai thức, vì vậy ta có thể dẫn xuất chân hỏa của hắn tự nhiên không phải chuyện khó.
Trong mắt Phương Tà Chân ngoại trừ vẻ u uất còn có chút ưu tư:
– Người của Diệu Thủ Đường rất bá đạo, rất hung tàn, có thể nói là vô ác bất tác, nhưng bản thân Hồi Bách Ứng lại thập phần kỷ luật, kiên nhẫn, tiết chế. Một người có thể ở trong đám ô hợp gian khí đó tự cường không nghỉ, tự nhiên phải là một nhân vật không tầm thường.
Gã thở dài nhè nhẹ rồi nói tiếp:
– Hồi Bách Ứng là một nhân vật rất khó đối phó, ta không dám chắc có thể thắng được y, huống hồ bên cạnh y còn có hai đại trọng tướng:
Hồi Bách Hưởng và Hồi Vạn Lôi.
Gã cười mệt mỏi rồi lại nói:
– Hồi Bách Ứng hiện giờ nhất định rất thương tâm, nhất định sẽ toàn lực báo phục ta. Nếu ta tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ khiến cho chuyện ngày càng phức tạp, vì thế, rời khỏi Lạc Dương một thời gian cũng là một biện pháp tốt.
Gã vừa cười vừa vỗ nhẹ vào vai Tích Tích, bởi tay gã chạm vào là thứ dễ làm trái tim con người mềm yếu nhất, nên nó cứ dính chặt không nỡ rời xa.
– Nàng phải yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Tích Tích chớp chớp đôi lông mi dài, nghiêm túc hỏi:
– Chàng không sợ thật chứ?
Phương Tà Chân cười.
Gã hỏi lại:
– Sợ? Ta sợ gì chứ?
Gã cảm thấy lúc này nên nói vài câu bông đùa để Tích Tích bình tĩnh trở lại, vì thế liền chỉ tay vào mũi mình, cười cười nói:
– Bình sinh không làm chuyện có lỗi với lương tâm, nửa đêm có người gõ cửa cũng không sợ.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng lại có thể truyền đi rất xa.
Người gõ cửa là ai?
Ai đang gõ cửa?
oo Bấy giờ, thi thể của Hồi Tuyệt đã đặt trước Diệu Thủ Đường.
Toàn thân y đen kịt.
Cháy đen.
Gương mặt vốn trắng bệch của y giờ cũng đen kịt. Những đường gân xanh chằng chịt trên mặt biến thành những chỗ nhăn nhúm ghê gớm.
Trước thi thể cháy đen ấy là một lão nhân.
Kỳ thực niên kỷ của y tuyệt không lớn, chỉ bất quá ngoài năm mươi là cùng. Nhưng khuôn mặt y có quá nhiều nếp nhăn, quá nhiều tang thương, quá nhiều thống khổ và kiên nhẫn, quá nhiều dĩ vãng ... Vô luận là ai, một người chỉ cần có quá nhiều những thứ này thì nhìn y đều cảm thấy già cỗi.
Hồi Bách Ứng mới năm mươi tư tuổi. Đối với một cao thủ võ lâm có công lực cao thâm, lão đương ích tráng mà nói thì quả thật đây chưa phải là cái tuổi có thể gọi là "già".
Bất quá, một người nếu như đứng trước thi thể nhi tử của chính mình, nhất định sẽ cảm thấy già.
Ít nhất cũng là sự già cỗi về mặt tâm hồn.
Tại sao người già không chết, lại để người trẻ chết trước?
Tại sao trên đời này lại có chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Nhìn thi thể nhi tử của mình, trong lòng y đang nghĩ:
"Giả như cho y một sự lựa chọn, một là y chết, hai là nhi tử của y chết, y có tình nguyện chết thay cho nhi tử của mình hay không?" Y trải bao gian khổ mói có thể lập nên cơ nghiệp, nhưng giờ nhi tử của y đã chết, cơ nghiệp của y sẽ do ai thừa kế đây? Đời người bất quá trăm năm, giờ đây cơ nghiệp còn có ý nghĩa gì nữa?
Y đứng ở đó. Cùng với thi thể Hồi Tuyệt, một thẳng một ngang, cả hai đều mất đi biểu tình. Hoàn toàn không có biểu tình.
Hồi Bách Hưởng cũng không biết vị huynh trưởng tay nắm đại quyền này của mình đang thương tâm hay đang phẫn nộ? Hay là đang bi thống muốn tự tuyệt?
Hồi Bách Hưởng chỉ biết những nết nhăn trên mặt y chính là biểu tình của y.
Mặt Hồi Bách Ứng đầy nếp nhăn, tung hoành giao nhau, giống như những vết sẹo chằng chịt do đao chém vậy.
Hồi Bách Hưởng đã theo y bao nhiêu năm, vậy mà giờ cũng không biết tiếp theo y sẽ làm gì, trong lòng y đang nghĩ gì, y sẽ hành động thế nào.
Có một lần, một tên gia nô không cẩn thận làm gãy cây "Thiết Tâm Lan" do y tự tay trồng, y liền tức giận bằm nát tên gia nô đó ra cho sư tử ăn.
Cũng có một lần khác, y bị người của Du Ngọc Già liên tiếp ám sát mười một lần, vậy mà vẫn có thể dẫn theo sáu tiểu thiếp đi ngắm hoa đăng, thưởng minh nguyệt, còn ung dung thoải mái ngâm thơ đối câu với người khác nữa.
Hồi Bách Hưởng đến giờ vẫn chưa biết được tính khí của y, vì thế đối với y vẫn vô cùng úy kị.
Các lãnh tụ thường đại hỉ, cũng thường đại nộ, hỷ nộ vô thường, có phải là vì muốn người khác không biết được thâm sâu của mình, từ đó mà sản sinh sự kính sợ?
Hồi Bách Hưởng không biết. Y chỉ biết đã đi theo bên mình một người suốt bốn mươi năm, vậy mà vẫn chưa hiểu rõ đựơc tính tình chân chính của y quả là một chuyện đáng sợ.
Ngay cả khi nhi tử của y chết đi, vậy mà vẫn không thể phân biệt được là y đang bi hay đang nộ? Đang đau hay đang thương? Thậm chí là không có cảm giác ... thực quả là một chuyện đáng sợ.
Có thể chỉ có một chuyện khiến Hồi Bách Hưởng cảm thấy không đến nỗi quá sợ hãi.
Đó là Hồi Bách Ứng trước giờ luôn tín nhiệm y.
Hồi Bách Ứng trước giờ luôn tín nhiệm "người trong nhà".
Vì thế người phụ trách những bộ phận quan trọng của Diệu Thủ Đường đều là "người trong nhà".
Một người chỉ cần hãy còn tín nhiệm người khác, hãy còn nghĩ đến thân bằng thì y hẳn còn chưa phải là một người quá đáng sợ.
Hồi Bách Ứng đột nhiên nói:
– Hài tử của ta đã chết rồi.
Đây là một sự thực.
Một sự thực sắt thép.
Một sự thực không ai có năng lực vãn hồi.
Chiến bại có thể thu binh trùng lai, thất ý có thể đốt cháy lại đấu chí, nhưng người chết thì không thể phục sinh, từ thiên cổ đã vậy.
Hồi Bách Hưởng chỉ biết nói:
– Đã chết rồi.
Không khí trầm lặng một hồi lâu. Hồi Bách Ứng lại nói:
– Người giết y hình như tên là Phương Tà Chân có đúng không?
Hồi Bách Hưởng lập tức đáp:
– Đúng!
Hồi Bách Ứng hỏi:
– Gã hình như là một kẻ rất có bản lãnh thì phải?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Cũng là một kẻ rất đáng chết.
Những nếp nhăn trên mặt Hồi Bách Ứng chuyển động tựa như những cơn sóng ngoài biển khơi:
– Ta nghe nói gã vẫn chưa gia nhập Trì gia đúng không?
Đây cũng là một sự thật.
Một sự thật không dễ gì phủ nhận.
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Vâng.
Sau đó hắn lập tức nói tiếp:
– Bất quá, theo đệ thấy thì cũng rất nhanh thôi.
Hồi Bách Ứng thốt:
– Gã chưa gia nhập tức là chưa gia nhập. Chuyện mà một người sắp làm, đến khi y làm một cách chân chính cũng chưa chắc đã làm nên chuyện gì.
Ngữ khí của y giống như đang giáo huấn vậy.
Hồi Bách Hưởng vội nói:
– Đường chủ dạy rất phải.
Hồi Bách Ứng nói:
– Gã còn chưa gia nhập vào Trì gia, vậy chuyện gã giết chết tiểu Tuyệt không phải là vì Trì gia.
Hồi Bách Ứng vốn muốn nói:
"Thì cũng vậy mà thôi." Nhưng hắn không dám đụng chạm với một người trong tay đang nắm đại quyền, lại vừa mất đi đứa con duy nhất, nên chỉ đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng mím môi nói:
– Hài tử của ta dù sao cũng đã chết rồi, báo cừu cũng chẳng có tác dụng gì, người chết chẳng thể nào hồi sinh được.
Trong mắt y thoáng hiện lên ánh lệ:
– Ngươi đi nói với Phương Tà Chân, ta sẽ không báo cừu, nhưng gã phải gia nhập Hồi gia, giúp ta tiêu diệt Lan Đình Trì Gia. Ta sẽ trọng dụng gã, tuyệt đối không nhớ đến mối thù giết con này.
Hồi Bách Hưởng chấn động trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu đáp:
– Vâng, bất quá ...
Hồi Bách Ứng thở dài:
– Diệu Thủ Đường quả thực rất cần nhân thủ, mấy năm nay có tiểu Tuyệt, nó không chịu dùng nhân tài khiến cho Diệu Thủ Đường chậm phát triển, giờ đây nó đã chết, đối với Diệu Thủ Đường mà nói, chưa chắc đã là một chuyện không hay.
Y chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
– Hiện nay chúng đang cần nhân tài, không cần giết người. Mấy năm nay Tiểu Bích Hồ Du Gia phát triển quá nhanh, chúng ta không thể lạc hậu như thế này được nữa.
Hồi Bách Hưởng chỉ đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng lại quay sang nhìn nhi tử của mình, dùng tay vuốt khẽ lên mặt y, khẽ như đang vuốt lông một con mèo đang ngủ vậy. Một hồi lâu sau, y mới thở dài nói:
– Ngày mai, ngày mai người chúng ta mời cũng đến đúng không?
Hồi Bách Hưởng lập tức đáp:
– Đoạn Mi Lão Yêu, đúng là ngày mai sẽ tới.
Hồi Bách Ứng khẽ nhếch môi, không biết là cười khổ hay đang kềm nén đau thương:
– Ta vốn đang lo lắng khi Thạch Đoạn Mi đến, tiểu Tuyệt quyết sẽ không dung y, hiện giờ ...
Y nói đến đây, ngừng lại một hồi lâu mới nói tiếp:
– ... Không cần lo lắng chuyện đó nữa rồi.
Hồi Bách Hưởng cảm thấy cần phải chuyển chủ đề câu chuyện, liền nói:
– Bất quá, khi Đoạn Mi Lão Yêu đến chỉ sợ sẽ kinh động đến một người.
Hồi Bách Ứng lập tức hỏi:
– Ai?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Truy Mệnh.
Hồi Bách Ứng chau mày:
– Thôi Lược Thương trong Tứ Đại Danh Bộ.
Mỗi khi y "chau mày", cả khuôn mặt liền trở nên nhăn nhúm hết sức dễ sợ.
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng hỏi:
– Tại sao?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Có liên quan đến vụ án Thái Thú Mạnh Tùy Viên xung quân, ở vùng phụ cận Khô Liễu Đồn bị giết sạch cả nhà.
Hồi Bách Ứng động dung nói:
– Mạnh Thanh Thiên? Tại sao chuyện này lại liên quan đến Đoạn Mi Lão Yêu?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Khi đó y cũng đang ở vùng Khô Liễu Đồn, sau khi vụ án xảy ra, y và hai kẻ khác liền rời đó để đến Lạc Dương.
Cặp mắt ẩn sau những nếp nhăn trên mặt Hồi Bách Ứng sáng rực:
– Bọn chúng cùng một đường à?
Hồi Bách Hưởng nói:
– Không phải.
Hồi Bách Ứng nói:
– Hai kẻ còn lại đương nhiên không phải chúng ta mời đến.
Hồi Bách Hưởng nói:
– Có khả năng một kẻ là do Nữ Công Tử mời đến, một kẻ là do Du Ngọc Già triệu tập.
“Rất tốt”. Hồi Bách Ứng thốt:
“Lạc Dương thành lần này náo nhiệt rồi”.
Sau đó lại hỏi:
– Bọn chúng là ai?
Ánh đèn chiếu xuống bờ vai nàng một sắc vàng ảm đạm.
Trong lòng Phương Tà Chân tràn đầy một cảm giác tiếc thương.
Lòng gã đột nhiên có ngàn vạn tiếng kêu gọi mà không thể nói thành lời.
– Nàng gả cho ta nhé?
Gã muốn như vậy, nhưng trong lòng đột nhiên thoáng hiện qua một thanh âm, một bóng hình mỹ lệ, lời ra đến miệng thì liền biến thành:
– Ta đã giết Hồi Tuyệt, nơi này không thể nào ở được nữa.
Lòng Tích Tích chùn hẳn xuống.
– Người đàn ông này cuối cùng cũng phải đi rồi. Lẽ nào một chút gã cũng không trân tiếc nàng?
Nàng thầm nhủ như vậy trong bụng, sau đó lại nghĩ:
"Vì an nguy của bản thân, chàng cần phải rời khỏi đây, làm sao chàng có thể ở lại đây được?" Huồng hồ, chính nàng là người bảo gã rời khỏi đây.
Đời người có một số chuyện, chỉ cần bước đi một bước sẽ lập tức biến thành chân trời góc biển, cho dù không thể cất cao tiếng hát ngợi ca, song cũng có thể không hối hận.
– Bao giờ chàng đi?
Phương Tà Chân rất muốn nói:
– Ta dẫn nàng cùng đi.
Trong lòng gã rất muốn nói.
Nhưng gã không nói ra.
Vì sao gã không thể nói ra?
Nguyên nhân có lẽ chính bản thân gã cũng không rõ.
Có thể gã đã nghĩ đến một chuyện. Đợi đến khi gã đi thật, gã mới đến dẫn nàng đi, hoặc giả đợi gã có đủ tiền, mới đến chuộc nàng ra, lúc đó không phải là càng thêm vui mừng hay sao?
Có thể là vì nguyên nhân này nên gã mới không nói ra.
Cũng có thể là vì nguyên nhân kia.
Có điều, bất kể là vì chuyện gì, trong đời người, có thể đối mặt với một vị hồng phấn tri âm dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng, dựa người vào lan can ngắm cảnh thì còn cầu mong gì hơn nữa? Tại sao không đi nắm bắt lấy thời khắc này? Nếu như một sát na là vĩnh hằng, vậy thì vĩnh hằng chính là một sát na. Nếu như không nắm bắt lấy, để thời khắc đó trôi đi mất, vậy thì sẽ không còn vĩnh hằng nữa, không còn người cùng mình dựa vào lan can dưới ánh đèn trong đêm thanh vắng nữa, không trịch hoài thương, cũng chỉ bất quá là một đám lửa tàn mà thôi.
Có lẽ trong lòng Tích Tích cũng đang có muôn vạn lời muốn nói.
Có lẽ trong lòng Phương Tà Chân vẫn tràn đầy chân tình chưa nói ra.
Bất quá tất cả đều chưa kịp nói ra thì đã nghe dưới lầu có người nói:
– Quan sai, vừa rồi trên đường mưu tài hại mệnh, chính là mấy tên hắc y nhân này.
Phương Tà Chân không nhận ra người đi buôn này.
Nhưng người này hình như rất có phương pháp.
Đặc biệt là ứng phó với loại chuyện chết người này và mười mấy tên quan sai vẫn còn đang ngái ngủ ... xem ra mấy tên quan sai này ngược lại bị y chỉ huy.
Thương nhân này dường như thập phần quen thuộc với Phương Tà Chân, giống như một người đã biết y mười năm hay tám năm, sống cùng y mười tháng tám tháng vậy.
Nghe thương nhân đó nói lại thì sự việc là:
y một mình đi buôn bán, đến Y Y Lầu để tầm lạc, trên đường gặp phải một đám "cường đạo" cướp của giết người, Phương Tà Chân lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, lấy quả địch chúng. Vì tự vệ, nên đành phải giết chết mấy tên "đạo tặc".
Chuyện này không chỉ có một mình thương nhân đó tận mắt nhìn thấy, mà còn có hai tên người hầu khác có thể làm chứng, lại còn có bảy tám người khác không biết từ đâu đến, ai cũng nói là mình có thể làm chứng, lời nói như chém đinh chặt sắt, khiến ngay cả Tích Tích cũng cho rằng mình vừa nằm mộng, thực tế chuyện đã diễn ra như lời thương nhân kia kể.
Quan sai lấy hết khẩu cung, thanh lý thi thể xong liền thảo thảo vài chữ, coi như kết án, không hề lên hỏi thăm Phương Tà Chân, chẳng hề lạc cung thẩm vấn, cũng không bắt gã về nha môn điều tra.
Nhìn biểu tình và nghe lời nói của mấy tên sai dịch thì phảng phất như là Phương Tà Chân giết chết mấy người, theo lý đáng lẽ phải được thưởng hoàng biển mới đúng.
Chuyện này thật không thể nào hiểu nổi.
Đợi đến khi thương nhân kia tiễn đám sai dịch đi khỏi, lên lầu gật đầu mỉm cười với Phương Tà Chân, đúng vào lúc y định rời khỏi, Phương Tà Chân thấy nhãn thần của y, trong lòng thoáng lạnh, liền lớn giọng nói:
– Thỉnh giáo tôn tính đại danh?
Câu này vừa hỏi ra, tất cả mọi sự đều trở nên rõ như ban ngày.
Bởi vì thương nhân kia trả lời:
– Cố Phật Ảnh.
Có Cổ Phán Thần Phong ở đây, làm gì có chuyện không giải quyết được chứ?
Ở trong thành Lạc Dương, chuyện chỉ có mấy nhân mạng nhỏ nhặt giống như thế này mà xuất động đến cả Cố Phật Ảnh, thực quả là dùng dao mổ trâu giết gà, đại tài tiểu dụng.
Với thanh uy của y, chỉ cần dặn dò hạ nhân mấy câu là được rồi.
Cố Phật Ảnh nói xong tên mình, lập tức rời khỏi.
Không đợi đối phương cảm tạ, lập tức đi thẳng.
Phương Tà Chân thở dài:
– Chẳng trách Tiểu Bích Hồ Du Gia lại càng ngày càng lớn mạnh, có loại thuộc hạ được việc như Giản Tấn, có nhân vật lợi hại như Cố Phật Ảnh, muốn không cường thịnh cũng không được.
Tích Tích dùng góc mắt liếc xéo gã, sau đó nói:
– Vì vậy chàng lại không thể đi nữa có đúng không?
– Lưu lại Lạc Dương nhiều phiền phức.
Phương Tà Chân nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói:
– Ta vẫn đi thì tốt hơn, tránh khỏi liên lụy đến nàng, gia gia và tiểu đệ cũng tránh được phiền não.
Tích Tích cúi đầu.
Phương Tà Chân bước đến nắm chặt tay nàng, cảm thấy cánh tay nhỏ bé băng lạnh như tuyết, không cầm được lòng nói:
– Tích Tích ...
Tích Tích khẽ run rẩy, nắm chặt tay gã, hai hàng lệ chảy ra nhưng những hạt ngọc lóng lánh.
– Phải cẩn thận Hồi gia.
Phương Tà Chân vuốt ve bàn tay nàng:
– Hồi gia? Đêm nay ta không hồi gia.
Gã nửa đùa nửa thật nói.
Tích Tích đột nhiên cảm thấy cao hứng:
– Chàng đã giết Hồi Tuyệt, chắc cũng không sợ bọn người của Hồi gia đâu.
Phương Tà Chân không nói gì.
Tích Tích lập tức cảm nhận được, vì thế nàng liền hỏi:
– Có phải không? Có phải không?
Phương Tà Chân nói:
– Nàng thật muốn biết sao?
Tích Tích gật đầu.
Phương Tà Chân nói:
– Hồi Tuyệt tuy ra vẻ, nhưng là loại chẳng ra gì. Võ công của hắn e rằng chỉ được một thành của Hồi Bách Ứng, sáu thức tuyệt chiêu của Hồi Thiên Phạm Thuật, Hồi Tuyệt cũng mới chỉ luyện được hai thức, vì vậy ta có thể dẫn xuất chân hỏa của hắn tự nhiên không phải chuyện khó.
Trong mắt Phương Tà Chân ngoại trừ vẻ u uất còn có chút ưu tư:
– Người của Diệu Thủ Đường rất bá đạo, rất hung tàn, có thể nói là vô ác bất tác, nhưng bản thân Hồi Bách Ứng lại thập phần kỷ luật, kiên nhẫn, tiết chế. Một người có thể ở trong đám ô hợp gian khí đó tự cường không nghỉ, tự nhiên phải là một nhân vật không tầm thường.
Gã thở dài nhè nhẹ rồi nói tiếp:
– Hồi Bách Ứng là một nhân vật rất khó đối phó, ta không dám chắc có thể thắng được y, huống hồ bên cạnh y còn có hai đại trọng tướng:
Hồi Bách Hưởng và Hồi Vạn Lôi.
Gã cười mệt mỏi rồi lại nói:
– Hồi Bách Ứng hiện giờ nhất định rất thương tâm, nhất định sẽ toàn lực báo phục ta. Nếu ta tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ khiến cho chuyện ngày càng phức tạp, vì thế, rời khỏi Lạc Dương một thời gian cũng là một biện pháp tốt.
Gã vừa cười vừa vỗ nhẹ vào vai Tích Tích, bởi tay gã chạm vào là thứ dễ làm trái tim con người mềm yếu nhất, nên nó cứ dính chặt không nỡ rời xa.
– Nàng phải yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Tích Tích chớp chớp đôi lông mi dài, nghiêm túc hỏi:
– Chàng không sợ thật chứ?
Phương Tà Chân cười.
Gã hỏi lại:
– Sợ? Ta sợ gì chứ?
Gã cảm thấy lúc này nên nói vài câu bông đùa để Tích Tích bình tĩnh trở lại, vì thế liền chỉ tay vào mũi mình, cười cười nói:
– Bình sinh không làm chuyện có lỗi với lương tâm, nửa đêm có người gõ cửa cũng không sợ.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng lại có thể truyền đi rất xa.
Người gõ cửa là ai?
Ai đang gõ cửa?
oo Bấy giờ, thi thể của Hồi Tuyệt đã đặt trước Diệu Thủ Đường.
Toàn thân y đen kịt.
Cháy đen.
Gương mặt vốn trắng bệch của y giờ cũng đen kịt. Những đường gân xanh chằng chịt trên mặt biến thành những chỗ nhăn nhúm ghê gớm.
Trước thi thể cháy đen ấy là một lão nhân.
Kỳ thực niên kỷ của y tuyệt không lớn, chỉ bất quá ngoài năm mươi là cùng. Nhưng khuôn mặt y có quá nhiều nếp nhăn, quá nhiều tang thương, quá nhiều thống khổ và kiên nhẫn, quá nhiều dĩ vãng ... Vô luận là ai, một người chỉ cần có quá nhiều những thứ này thì nhìn y đều cảm thấy già cỗi.
Hồi Bách Ứng mới năm mươi tư tuổi. Đối với một cao thủ võ lâm có công lực cao thâm, lão đương ích tráng mà nói thì quả thật đây chưa phải là cái tuổi có thể gọi là "già".
Bất quá, một người nếu như đứng trước thi thể nhi tử của chính mình, nhất định sẽ cảm thấy già.
Ít nhất cũng là sự già cỗi về mặt tâm hồn.
Tại sao người già không chết, lại để người trẻ chết trước?
Tại sao trên đời này lại có chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?
Nhìn thi thể nhi tử của mình, trong lòng y đang nghĩ:
"Giả như cho y một sự lựa chọn, một là y chết, hai là nhi tử của y chết, y có tình nguyện chết thay cho nhi tử của mình hay không?" Y trải bao gian khổ mói có thể lập nên cơ nghiệp, nhưng giờ nhi tử của y đã chết, cơ nghiệp của y sẽ do ai thừa kế đây? Đời người bất quá trăm năm, giờ đây cơ nghiệp còn có ý nghĩa gì nữa?
Y đứng ở đó. Cùng với thi thể Hồi Tuyệt, một thẳng một ngang, cả hai đều mất đi biểu tình. Hoàn toàn không có biểu tình.
Hồi Bách Hưởng cũng không biết vị huynh trưởng tay nắm đại quyền này của mình đang thương tâm hay đang phẫn nộ? Hay là đang bi thống muốn tự tuyệt?
Hồi Bách Hưởng chỉ biết những nết nhăn trên mặt y chính là biểu tình của y.
Mặt Hồi Bách Ứng đầy nếp nhăn, tung hoành giao nhau, giống như những vết sẹo chằng chịt do đao chém vậy.
Hồi Bách Hưởng đã theo y bao nhiêu năm, vậy mà giờ cũng không biết tiếp theo y sẽ làm gì, trong lòng y đang nghĩ gì, y sẽ hành động thế nào.
Có một lần, một tên gia nô không cẩn thận làm gãy cây "Thiết Tâm Lan" do y tự tay trồng, y liền tức giận bằm nát tên gia nô đó ra cho sư tử ăn.
Cũng có một lần khác, y bị người của Du Ngọc Già liên tiếp ám sát mười một lần, vậy mà vẫn có thể dẫn theo sáu tiểu thiếp đi ngắm hoa đăng, thưởng minh nguyệt, còn ung dung thoải mái ngâm thơ đối câu với người khác nữa.
Hồi Bách Hưởng đến giờ vẫn chưa biết được tính khí của y, vì thế đối với y vẫn vô cùng úy kị.
Các lãnh tụ thường đại hỉ, cũng thường đại nộ, hỷ nộ vô thường, có phải là vì muốn người khác không biết được thâm sâu của mình, từ đó mà sản sinh sự kính sợ?
Hồi Bách Hưởng không biết. Y chỉ biết đã đi theo bên mình một người suốt bốn mươi năm, vậy mà vẫn chưa hiểu rõ đựơc tính tình chân chính của y quả là một chuyện đáng sợ.
Ngay cả khi nhi tử của y chết đi, vậy mà vẫn không thể phân biệt được là y đang bi hay đang nộ? Đang đau hay đang thương? Thậm chí là không có cảm giác ... thực quả là một chuyện đáng sợ.
Có thể chỉ có một chuyện khiến Hồi Bách Hưởng cảm thấy không đến nỗi quá sợ hãi.
Đó là Hồi Bách Ứng trước giờ luôn tín nhiệm y.
Hồi Bách Ứng trước giờ luôn tín nhiệm "người trong nhà".
Vì thế người phụ trách những bộ phận quan trọng của Diệu Thủ Đường đều là "người trong nhà".
Một người chỉ cần hãy còn tín nhiệm người khác, hãy còn nghĩ đến thân bằng thì y hẳn còn chưa phải là một người quá đáng sợ.
Hồi Bách Ứng đột nhiên nói:
– Hài tử của ta đã chết rồi.
Đây là một sự thực.
Một sự thực sắt thép.
Một sự thực không ai có năng lực vãn hồi.
Chiến bại có thể thu binh trùng lai, thất ý có thể đốt cháy lại đấu chí, nhưng người chết thì không thể phục sinh, từ thiên cổ đã vậy.
Hồi Bách Hưởng chỉ biết nói:
– Đã chết rồi.
Không khí trầm lặng một hồi lâu. Hồi Bách Ứng lại nói:
– Người giết y hình như tên là Phương Tà Chân có đúng không?
Hồi Bách Hưởng lập tức đáp:
– Đúng!
Hồi Bách Ứng hỏi:
– Gã hình như là một kẻ rất có bản lãnh thì phải?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Cũng là một kẻ rất đáng chết.
Những nếp nhăn trên mặt Hồi Bách Ứng chuyển động tựa như những cơn sóng ngoài biển khơi:
– Ta nghe nói gã vẫn chưa gia nhập Trì gia đúng không?
Đây cũng là một sự thật.
Một sự thật không dễ gì phủ nhận.
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Vâng.
Sau đó hắn lập tức nói tiếp:
– Bất quá, theo đệ thấy thì cũng rất nhanh thôi.
Hồi Bách Ứng thốt:
– Gã chưa gia nhập tức là chưa gia nhập. Chuyện mà một người sắp làm, đến khi y làm một cách chân chính cũng chưa chắc đã làm nên chuyện gì.
Ngữ khí của y giống như đang giáo huấn vậy.
Hồi Bách Hưởng vội nói:
– Đường chủ dạy rất phải.
Hồi Bách Ứng nói:
– Gã còn chưa gia nhập vào Trì gia, vậy chuyện gã giết chết tiểu Tuyệt không phải là vì Trì gia.
Hồi Bách Ứng vốn muốn nói:
"Thì cũng vậy mà thôi." Nhưng hắn không dám đụng chạm với một người trong tay đang nắm đại quyền, lại vừa mất đi đứa con duy nhất, nên chỉ đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng mím môi nói:
– Hài tử của ta dù sao cũng đã chết rồi, báo cừu cũng chẳng có tác dụng gì, người chết chẳng thể nào hồi sinh được.
Trong mắt y thoáng hiện lên ánh lệ:
– Ngươi đi nói với Phương Tà Chân, ta sẽ không báo cừu, nhưng gã phải gia nhập Hồi gia, giúp ta tiêu diệt Lan Đình Trì Gia. Ta sẽ trọng dụng gã, tuyệt đối không nhớ đến mối thù giết con này.
Hồi Bách Hưởng chấn động trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu đáp:
– Vâng, bất quá ...
Hồi Bách Ứng thở dài:
– Diệu Thủ Đường quả thực rất cần nhân thủ, mấy năm nay có tiểu Tuyệt, nó không chịu dùng nhân tài khiến cho Diệu Thủ Đường chậm phát triển, giờ đây nó đã chết, đối với Diệu Thủ Đường mà nói, chưa chắc đã là một chuyện không hay.
Y chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
– Hiện nay chúng đang cần nhân tài, không cần giết người. Mấy năm nay Tiểu Bích Hồ Du Gia phát triển quá nhanh, chúng ta không thể lạc hậu như thế này được nữa.
Hồi Bách Hưởng chỉ đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng lại quay sang nhìn nhi tử của mình, dùng tay vuốt khẽ lên mặt y, khẽ như đang vuốt lông một con mèo đang ngủ vậy. Một hồi lâu sau, y mới thở dài nói:
– Ngày mai, ngày mai người chúng ta mời cũng đến đúng không?
Hồi Bách Hưởng lập tức đáp:
– Đoạn Mi Lão Yêu, đúng là ngày mai sẽ tới.
Hồi Bách Ứng khẽ nhếch môi, không biết là cười khổ hay đang kềm nén đau thương:
– Ta vốn đang lo lắng khi Thạch Đoạn Mi đến, tiểu Tuyệt quyết sẽ không dung y, hiện giờ ...
Y nói đến đây, ngừng lại một hồi lâu mới nói tiếp:
– ... Không cần lo lắng chuyện đó nữa rồi.
Hồi Bách Hưởng cảm thấy cần phải chuyển chủ đề câu chuyện, liền nói:
– Bất quá, khi Đoạn Mi Lão Yêu đến chỉ sợ sẽ kinh động đến một người.
Hồi Bách Ứng lập tức hỏi:
– Ai?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Truy Mệnh.
Hồi Bách Ứng chau mày:
– Thôi Lược Thương trong Tứ Đại Danh Bộ.
Mỗi khi y "chau mày", cả khuôn mặt liền trở nên nhăn nhúm hết sức dễ sợ.
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Vâng.
Hồi Bách Ứng hỏi:
– Tại sao?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Có liên quan đến vụ án Thái Thú Mạnh Tùy Viên xung quân, ở vùng phụ cận Khô Liễu Đồn bị giết sạch cả nhà.
Hồi Bách Ứng động dung nói:
– Mạnh Thanh Thiên? Tại sao chuyện này lại liên quan đến Đoạn Mi Lão Yêu?
Hồi Bách Hưởng đáp:
– Khi đó y cũng đang ở vùng Khô Liễu Đồn, sau khi vụ án xảy ra, y và hai kẻ khác liền rời đó để đến Lạc Dương.
Cặp mắt ẩn sau những nếp nhăn trên mặt Hồi Bách Ứng sáng rực:
– Bọn chúng cùng một đường à?
Hồi Bách Hưởng nói:
– Không phải.
Hồi Bách Ứng nói:
– Hai kẻ còn lại đương nhiên không phải chúng ta mời đến.
Hồi Bách Hưởng nói:
– Có khả năng một kẻ là do Nữ Công Tử mời đến, một kẻ là do Du Ngọc Già triệu tập.
“Rất tốt”. Hồi Bách Ứng thốt:
“Lạc Dương thành lần này náo nhiệt rồi”.
Sau đó lại hỏi:
– Bọn chúng là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.