Chương 65: Bí Ẩn Cổ Võ Bách Gia, Nhân Hoàng Ở Ẩn.
Blaster
15/07/2022
-Ta khiêu chiến top 1 Tiêu Lĩnh.
Bạch Mi trưởng lão nghe vậy lắc đầu:
-Không được, top 10 bên trong không thể bị khiêu chiến. Nếu muốn khiêu chiến họ ngươi phải đạt top 10.
-Vậy ta khiêu chiến top 10 được không?
-Được. Vậy mời Đàm Hải.
Đàm Hải nhẹ nhàng bước lên, thanh đao trong tay phiêu dật, cắm thẳng xuống đất. Hắn dõng dạc nói:
-Ta luyện đao pháp, Đàm Hải. Ngươi thật muốn khiêu chiến ta?
-Kiếm tu Lam Thần.
Lam Thần cảm nhận có một luồng đao ý mãnh liệt như có như không trong không khí. Lam Thần không nhanh không chậm rút kiếm ra thủ thế. Hai người đứng rất lâu, không ai chủ động cả. Dưới khán đài, mọi người thi nhau la ó, ồn ào. Bất chợt, sàn đấu nứt toác, đao khí cùng kiếm khí bay đầy trời. Lam Thần thu kiếm vào vỏ, uống một viên linh đan, nói:
-Ngươi thua.
Bạch Mi trưởng lão bay tới, đỡ lấy Đàm Hải, chỉ thấy hắn không biết đã ngất từ bao giờ. Bạch Mi trưởng lão phất tay, nói:
-Top 10 đấu vào ngày mai, ngươi lui đi.
Lam Thần gật đầu lui xuống. Bạch Mi trưởng lão nói:
-Các vị tiếp tục khiêu chiến a, lần này là thứ hạng 99.
Lam Thần đi khỏi nơi tổ chức thi, đi về căn nhà lá của mình. Vừa về đến nơi, hắn đã nằm vật ra. Cả ngày mấy ngày liền hắn đều rất tốn sức. Hắn muốn ăn cái gì đó nên quyết định xuống phố. Nhưng trên cơ bản hắn cũng đã mệt chết rồi. Bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Lam Thần dùng Haki quan sát, nhân ra đó là một lão già không nhìn rõ tu vi. Hắn cẩn thận nói vọng ra:
-Ai đấy?
-Ha ha, tiểu tử ngươi không nhớ ta ư. -Nói rồi lão già đẩy của vào. Lam Thần nhìn thấy thì bật dậy, cúi chào:
-Địch lão gia.
-Xú hài tử, bỏ nhà luyện tập mấy ngày mà không qua gặp lão, lão đầu ta cũng thương tâm lắm. Ngày xưa bế rửa đít, mà lớn lên mà không báo hiếu lão.
-Ngài bỏ mặc ta bị phế đan điền. -Lam Thần trầm giọng nói:
Lam Vô Địch thở dài, nói ra một hơi:
-Ta không muốn ngươi tu luyện, không muốn ngươi gánh vác tránh nhiệm muôn đời của Lam gia.
-Ngài nói gì ta không hiểu. -Giọng Lam Thần hòa hoãn lại, tính tò mò nổi lên. -Lam gia có trách nhiệm gì?
-Thượng cổ võ đạo thế gia, hay còn gọi là Cổ Võ Bách gia, đều có nhiệm vụ đời đời thủ hộ phiến đại lục này, trấn áp Ma tộc. Mặc dù Cổ Võ Bách gia đi xuống, thậm chí nhiều nhà còn bị diệt tộc hay phản bội, quên nghĩa vụ năm xưa. Mà thôi, tính lan man ta lại tái phát, nếu tò mò thì cố mà vào tàng thư các của Tứ Viện mà đọc. Tàng thư Các Lam gia không thể lưu giữ lịch sử. chỉ có nghĩa vụ thủ hộ bảo vật.
-Ngài đến thăm ta chỉ để cho ta biết những chuyện này? -Lam Thần đỡ Lam Vô Địch xuống ghế hỏi:
-Tất nhiên không, ta biết ngươi thích ăn Long Hình Kê cùng Thanh Ngưu, nên đặc biệt mang qua đây một phần. Ta với ngươi cùng uống bữa, lâu lắm rồi ta chưa thủ tay nghề của ngươi. -Vừa nói, lão vừa lấy ra một con gà chết trong nhẫn trữ vật cùng một tảng thịt màu xanh. Lam Thần nhanh chóng nhận lấy rồi đi xuống bếp. Thục Phán thấy Lam Thần hí húi làm gà thái thịt cười nói:
-Sao ngươi không thử dùng kiếm pháp của mình vào nấu nướng?
-À ừ nhỉ. -Nói rồi Lam Thần tung con gà lên, cầm dao chém một phát, con gà đứt làm đôi, sau đó lại tung miếng thịt lên , nhanh tay thái thành miếng nhỏ. Lam thần nghĩ nghĩ một chút, rồi lại thái nấm hương, làm rau, đủ thứ rau cỏ kì lạ chứa trong nhà. Hắn bắc một nồi nước, rồi lại thêm gia vị. Lam Thần bắc lên nhà một cái chảo lớn, rồi dọn thịt Thanh Ngưu cùng Long Hình Kê đã được tẩm ướp lên, Lam Vô Địch thấy lạ cười xuề xòa hỏi:
-Ngươi định đãi ta món gì mà mang toàn đồ sống thế?
-Địch lão đầu, món này gọi là lẩu nướng, ngài đợi đã đừng ăn sống. -Lam Thần nhanh tay cản Lam Vô Địch lại. Rồi sau đó vội vàng làm nóng chảo bằng hỏa linh lực, cho mỡ heo vào. sau đó gắp từng miếng thịt đã tẩm ướp cho vào nướng. Thịt rất nhanh chín, Lam Thần lại buồn vì không phải vỉ nướng nên chín không đều, với lại lần đầu nướng bằng linh lực nên không chế không tốt, suýt chút nữa cháy. May là Lam Vô Địch rất nhanh tay, nhanh chóng đưa những miếng thịt đã nướng xong ra rồi bỏ vào miệng, mồm liên tục suýt xoa khen ngon. Lam Thần cũng ăn thử thì thấy cũng rất ngon, đặc biệt là cái nấm nhìn như nấm hương với rau lá kim này.
-Ta không biết là Dịch Ngọc Nấm cùng Kim Diệp Thảo nướng lên ăn ngon thế, sau phải dặn nhà bếp làm nhiều mới được. -Lam Vô Địch lôi chai rượu ra uống một ngụm dài, rồi nói: -Ăn phải có uống, tiểu Thần ngươi nên thử Bạch Tiên Tửu của ta đi, ta tự tay ngâm bằng 100 năm Huyết Ngọc Nhân Sâm.
Lam Thần tay đỡ bầu rượu ngửa cổ uống một ngụm dài. Hắn kêu lên sảng khoái rồi tiện tay gắp thêm mấy miếng nữa. Ngoài cửa có tiếng bước chân, Lam Hoa tiếng nói vọng vào:
-Gia gia xấu, ăn mảnh không bảo chúng ta.
Lam Hoa cùng Lam Thập Tam bước vào, Lam Vô Địch cười trừ rồi vẫy tay.
-Hai đứa bất hiếu các ngươi còn không nhanh ngồi xuống ăn.
-Đa tạ lão gia. -Lam Thập Tam ngồi xuống,Lam Thần nói:
-Ăn đi đừng khách sáo
Lam Thập Tam nghe vậy liền nhanh chóng gắp miếng đùi gà lên, cắn rồi nói:
-Vậy ta sẽ không khách sáo. Ồ ngon thế.
Lam Hoa bĩu môi:
-Thần ca nói thế thì Tam ca không khách khí đâu.
Bốn người ăn uống trong bầu không khí vui vẻ. Lam Vô Địch cất lời:
-Tiểu Thần, ta nghe nói hôn phu của ngươi đã đến, sáng nay đã qua gặp Vô Song tiểu tử kia, mặt hắn có chút lo lắng.
-Cái gì, ta có hôn phu? Sao ta không biết? -Lam Thần giật mình hỏi.
-Cái này là do cha ngươi và cha của nàng định ra. Cha nàng là Độc Cô Gia gia chủ.
-Nàng tên Độc Cô Linh Nhi?
-Ồ ngươi quen nàng à.
-Cái lão già trời đánh chuyện trọng đại này không nói sớm. -Lam Thần bỗng nhiên có xúc động muốn đánh lão già này. -Ta muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc. Tam ca, huynh tiếp lửa.
Lam Thập Tam định đưa tay lấy chảo, thì Lam Hoa cũng kéo hắn đi ra. Hắn lưu luyến nhìn miếng thịt rồi vội đi theo. Lam Vô Địch lúc này mới nghiêm mặt lại, nói:
-Vị đạo hữu nào vẫn còn nấp đây? Còn không mau hiện thân?
-Nhân Hoàng đời này thật tinh tường, nhận ra ta ở đây.
-Ngươi còn biết ta là Nhân Hoàng? -Lam Vô Địch ngạc nhiên.
-Ta đã từng là Nhân Hoàng, khí tức của Nhân Hoàng ấn vẫn còn quen thuộc.
-Nhân Hoàng đời 64 bái kiến cựu Nhân Hoàng. -Lam Vô Địch cúi người.
-Ta là Nhân Hoàng đời 58, là ai truyền ngươi Nhân Hoàng ấn?
-Là Nhân Hoàng thứ 61, Nhân Hoàng thứ 63 chưa kịp tìm được tân Nhân Hoàng truyền nhân đã bị Ma tộc ám hại. Nhân Hoàng thứ 62 thì toàn thân đã vỡ xương hoàn toàn.
-Ra vậy, ngươi già thế này rồi đã tìm được truyền nhân chưa.
-Ta tìm được rồi
-Ồ, ngươi chọn ai?
Bạch Mi trưởng lão nghe vậy lắc đầu:
-Không được, top 10 bên trong không thể bị khiêu chiến. Nếu muốn khiêu chiến họ ngươi phải đạt top 10.
-Vậy ta khiêu chiến top 10 được không?
-Được. Vậy mời Đàm Hải.
Đàm Hải nhẹ nhàng bước lên, thanh đao trong tay phiêu dật, cắm thẳng xuống đất. Hắn dõng dạc nói:
-Ta luyện đao pháp, Đàm Hải. Ngươi thật muốn khiêu chiến ta?
-Kiếm tu Lam Thần.
Lam Thần cảm nhận có một luồng đao ý mãnh liệt như có như không trong không khí. Lam Thần không nhanh không chậm rút kiếm ra thủ thế. Hai người đứng rất lâu, không ai chủ động cả. Dưới khán đài, mọi người thi nhau la ó, ồn ào. Bất chợt, sàn đấu nứt toác, đao khí cùng kiếm khí bay đầy trời. Lam Thần thu kiếm vào vỏ, uống một viên linh đan, nói:
-Ngươi thua.
Bạch Mi trưởng lão bay tới, đỡ lấy Đàm Hải, chỉ thấy hắn không biết đã ngất từ bao giờ. Bạch Mi trưởng lão phất tay, nói:
-Top 10 đấu vào ngày mai, ngươi lui đi.
Lam Thần gật đầu lui xuống. Bạch Mi trưởng lão nói:
-Các vị tiếp tục khiêu chiến a, lần này là thứ hạng 99.
Lam Thần đi khỏi nơi tổ chức thi, đi về căn nhà lá của mình. Vừa về đến nơi, hắn đã nằm vật ra. Cả ngày mấy ngày liền hắn đều rất tốn sức. Hắn muốn ăn cái gì đó nên quyết định xuống phố. Nhưng trên cơ bản hắn cũng đã mệt chết rồi. Bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Lam Thần dùng Haki quan sát, nhân ra đó là một lão già không nhìn rõ tu vi. Hắn cẩn thận nói vọng ra:
-Ai đấy?
-Ha ha, tiểu tử ngươi không nhớ ta ư. -Nói rồi lão già đẩy của vào. Lam Thần nhìn thấy thì bật dậy, cúi chào:
-Địch lão gia.
-Xú hài tử, bỏ nhà luyện tập mấy ngày mà không qua gặp lão, lão đầu ta cũng thương tâm lắm. Ngày xưa bế rửa đít, mà lớn lên mà không báo hiếu lão.
-Ngài bỏ mặc ta bị phế đan điền. -Lam Thần trầm giọng nói:
Lam Vô Địch thở dài, nói ra một hơi:
-Ta không muốn ngươi tu luyện, không muốn ngươi gánh vác tránh nhiệm muôn đời của Lam gia.
-Ngài nói gì ta không hiểu. -Giọng Lam Thần hòa hoãn lại, tính tò mò nổi lên. -Lam gia có trách nhiệm gì?
-Thượng cổ võ đạo thế gia, hay còn gọi là Cổ Võ Bách gia, đều có nhiệm vụ đời đời thủ hộ phiến đại lục này, trấn áp Ma tộc. Mặc dù Cổ Võ Bách gia đi xuống, thậm chí nhiều nhà còn bị diệt tộc hay phản bội, quên nghĩa vụ năm xưa. Mà thôi, tính lan man ta lại tái phát, nếu tò mò thì cố mà vào tàng thư các của Tứ Viện mà đọc. Tàng thư Các Lam gia không thể lưu giữ lịch sử. chỉ có nghĩa vụ thủ hộ bảo vật.
-Ngài đến thăm ta chỉ để cho ta biết những chuyện này? -Lam Thần đỡ Lam Vô Địch xuống ghế hỏi:
-Tất nhiên không, ta biết ngươi thích ăn Long Hình Kê cùng Thanh Ngưu, nên đặc biệt mang qua đây một phần. Ta với ngươi cùng uống bữa, lâu lắm rồi ta chưa thủ tay nghề của ngươi. -Vừa nói, lão vừa lấy ra một con gà chết trong nhẫn trữ vật cùng một tảng thịt màu xanh. Lam Thần nhanh chóng nhận lấy rồi đi xuống bếp. Thục Phán thấy Lam Thần hí húi làm gà thái thịt cười nói:
-Sao ngươi không thử dùng kiếm pháp của mình vào nấu nướng?
-À ừ nhỉ. -Nói rồi Lam Thần tung con gà lên, cầm dao chém một phát, con gà đứt làm đôi, sau đó lại tung miếng thịt lên , nhanh tay thái thành miếng nhỏ. Lam thần nghĩ nghĩ một chút, rồi lại thái nấm hương, làm rau, đủ thứ rau cỏ kì lạ chứa trong nhà. Hắn bắc một nồi nước, rồi lại thêm gia vị. Lam Thần bắc lên nhà một cái chảo lớn, rồi dọn thịt Thanh Ngưu cùng Long Hình Kê đã được tẩm ướp lên, Lam Vô Địch thấy lạ cười xuề xòa hỏi:
-Ngươi định đãi ta món gì mà mang toàn đồ sống thế?
-Địch lão đầu, món này gọi là lẩu nướng, ngài đợi đã đừng ăn sống. -Lam Thần nhanh tay cản Lam Vô Địch lại. Rồi sau đó vội vàng làm nóng chảo bằng hỏa linh lực, cho mỡ heo vào. sau đó gắp từng miếng thịt đã tẩm ướp cho vào nướng. Thịt rất nhanh chín, Lam Thần lại buồn vì không phải vỉ nướng nên chín không đều, với lại lần đầu nướng bằng linh lực nên không chế không tốt, suýt chút nữa cháy. May là Lam Vô Địch rất nhanh tay, nhanh chóng đưa những miếng thịt đã nướng xong ra rồi bỏ vào miệng, mồm liên tục suýt xoa khen ngon. Lam Thần cũng ăn thử thì thấy cũng rất ngon, đặc biệt là cái nấm nhìn như nấm hương với rau lá kim này.
-Ta không biết là Dịch Ngọc Nấm cùng Kim Diệp Thảo nướng lên ăn ngon thế, sau phải dặn nhà bếp làm nhiều mới được. -Lam Vô Địch lôi chai rượu ra uống một ngụm dài, rồi nói: -Ăn phải có uống, tiểu Thần ngươi nên thử Bạch Tiên Tửu của ta đi, ta tự tay ngâm bằng 100 năm Huyết Ngọc Nhân Sâm.
Lam Thần tay đỡ bầu rượu ngửa cổ uống một ngụm dài. Hắn kêu lên sảng khoái rồi tiện tay gắp thêm mấy miếng nữa. Ngoài cửa có tiếng bước chân, Lam Hoa tiếng nói vọng vào:
-Gia gia xấu, ăn mảnh không bảo chúng ta.
Lam Hoa cùng Lam Thập Tam bước vào, Lam Vô Địch cười trừ rồi vẫy tay.
-Hai đứa bất hiếu các ngươi còn không nhanh ngồi xuống ăn.
-Đa tạ lão gia. -Lam Thập Tam ngồi xuống,Lam Thần nói:
-Ăn đi đừng khách sáo
Lam Thập Tam nghe vậy liền nhanh chóng gắp miếng đùi gà lên, cắn rồi nói:
-Vậy ta sẽ không khách sáo. Ồ ngon thế.
Lam Hoa bĩu môi:
-Thần ca nói thế thì Tam ca không khách khí đâu.
Bốn người ăn uống trong bầu không khí vui vẻ. Lam Vô Địch cất lời:
-Tiểu Thần, ta nghe nói hôn phu của ngươi đã đến, sáng nay đã qua gặp Vô Song tiểu tử kia, mặt hắn có chút lo lắng.
-Cái gì, ta có hôn phu? Sao ta không biết? -Lam Thần giật mình hỏi.
-Cái này là do cha ngươi và cha của nàng định ra. Cha nàng là Độc Cô Gia gia chủ.
-Nàng tên Độc Cô Linh Nhi?
-Ồ ngươi quen nàng à.
-Cái lão già trời đánh chuyện trọng đại này không nói sớm. -Lam Thần bỗng nhiên có xúc động muốn đánh lão già này. -Ta muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc. Tam ca, huynh tiếp lửa.
Lam Thập Tam định đưa tay lấy chảo, thì Lam Hoa cũng kéo hắn đi ra. Hắn lưu luyến nhìn miếng thịt rồi vội đi theo. Lam Vô Địch lúc này mới nghiêm mặt lại, nói:
-Vị đạo hữu nào vẫn còn nấp đây? Còn không mau hiện thân?
-Nhân Hoàng đời này thật tinh tường, nhận ra ta ở đây.
-Ngươi còn biết ta là Nhân Hoàng? -Lam Vô Địch ngạc nhiên.
-Ta đã từng là Nhân Hoàng, khí tức của Nhân Hoàng ấn vẫn còn quen thuộc.
-Nhân Hoàng đời 64 bái kiến cựu Nhân Hoàng. -Lam Vô Địch cúi người.
-Ta là Nhân Hoàng đời 58, là ai truyền ngươi Nhân Hoàng ấn?
-Là Nhân Hoàng thứ 61, Nhân Hoàng thứ 63 chưa kịp tìm được tân Nhân Hoàng truyền nhân đã bị Ma tộc ám hại. Nhân Hoàng thứ 62 thì toàn thân đã vỡ xương hoàn toàn.
-Ra vậy, ngươi già thế này rồi đã tìm được truyền nhân chưa.
-Ta tìm được rồi
-Ồ, ngươi chọn ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.