Sát Thần

Chương 312: Ba thời kỳ cổ đại

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



Bạch Cốt Pháp Thân của Ba Tuần bỗng nhiên im lặng.

Đôi mắt của Dương Thanh Đế vẫn nhắm chặt như cũ, thân thể trần trụi của lão đang tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Chỉ nghỉ ngơi một lúc, dường như lão đã hồi phục được mấy phần sức mạnh, làm người khác có cảm giác sức mạnh trong người lão đang dâng lên cuồn cuộn.

“Dương Thanh Đế, ngươi chỉ là một tên trộm mà thôi.”

Ba Tuần đã im lặng rất lâu bất chợt hừ lạnh : “Nếu không phải ngươi và Tào Thu Đạo của Tào gia, điện chủ Dương Dực Thiên của Võ Hồn điện chia nhau thần huyết và tàn hồn của thi thể Thần Vương thì Dương Thanh Đế ngươi mới chỉ bước vào cảnh giới Thông Thần Nhất Trùng Thiên có tư cách gì đối đầu với ta?”

Dương Thanh Đế im lặng không nói.

“Trăm năm trước, ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dịch Thiên mới chỉ bước vào cảnh giới Niết Bàn nhưng vận may lại ngút trời. Ba người đi lạc vào khu vực không gian loạn lưu, sau đó tìm được một ngôi mộ Thần Vương bên trong khe nứt không gian. Ngươi và Tào Thu Đạo nuốt hết một nửa máu Thần Vương, còn Dương Dực Thiên lại đoạt được tàn hồn của Thần Vương. Chính vì vậy mới tạo nên ba thế lực lớn của Vô Tận hải, tạo nên thần thoại của ba người các ngươi.”

“Nếu không có thi thể của Thần Vương, ba người các ngươi sao có thể quật khởi nhanh như thế? Trong vòng trăm năm đã có sức mạnh đủ để đối kháng với ta?”

“Nói trắng ra, ba người các ngươi đều là những tên trộm mộ!”

Dương Thanh Đế nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.

“Máu của Thần Vương giúp ngươi và Tào Thu Đạo mới chỉ đạt đến cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên đã có đủ sức chống lại cường giả Thông Thần tam trùng thiên. Xét cho cùng là vì máu của Thần Vương khiến tinh nguyên của các ngươi xảy ra biến dị, có được một chút ít thần lực. Còn Dương Dực Thiên nhờ đoạt được tàn hồn của Thần Vương nên hắn mới có thể bước vào cảnh giới Thông Thần nhị trùng thiên. Sau trăm năm tìm hiểu tàn hồn, hắn đã nắm bắt được một chút Thần kỹ, vì vậy Võ Hồn điện mới trở thành thế lực đứng đầu Vô Tận hải.”

Ba Tuần cười dửng dưng “Đáng tiếc. Tuy các ngươi nuốt được Thần thể của Thần Vương nhưng không hề đoạt được truyền thừa của Thần Vương mà lại để cho truyền thừa chạy trốn vào khe nứt không gian, không biết đã trôi nổi tới thế giới nào. Nếu trong số ba người các ngươi có người đoạt được truyền thừa của Thần Vương vào trăm năm trước thì cục diện của Vô Tận hải sớm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất! Nếu vậy, Ma vực thứ tư và Minh giới tầng bảy có lẽ đã sớm trở thành khu săn bắn của các ngươi.”

Dương Thanh Đế cuối cùng đã mở mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm dường như có vô số ngôi sao lấp lánh đang chuyển động.

“Tuy ta bị ngươi giam cầm nhưng Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên vẫn còn ở Vô Tận hải. Nếu hai người bọn chúng liên thủ thì ngươi và Xích Diêm cũng không kiếm được chút lợi lộc nào đâu.”

“Ha ha ha!”

Ba Tuần đột nhiên cười lên như điên, giọng cười vang vọng khắp trời đất “Đây chính là bi kịch của nhân loại! Nếu không phải ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên không hợp nhau, luôn minh tranh ám đấu ở Vô Tận hải vì muốn đoạt lấy máu và tàn hồn của Thần Vương từ tay đối phương, do đó tinh lực bị phân tán thì hiện giờ e rằng các ngươi không chỉ dừng chân ở cảnh giới này.”

“Năm đó ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên là bạn thân của nhau, cùng may mắn đi vào khu vực không gian loạn lưu nhưng vì thi thể của Thần Vương mà trở mặt thành thù. Sự tham lam của nhân loại còn lớn hơn Ma tộc nhiều! Vì các ngươi không hợp nhau nên sau mấy lần tranh đấu đều lần lượt bị trọng thương, vì vậy tu vi của các ngươi mới gặp trở ngại. Nếu không, sức mạnh hiện giờ của ngươi chắc hẳn có thể xé rách Thiên Ma Phong Thần trận!”

Dương Thanh Đế khẽ thở dài, không nói thêm gì cả.

“Thật sự đáng tiếc!”

Trong hốc mắt trống rỗng Ba Tuần, Ma hỏa vẫn không ngừng nhảy múa “Dù biết rõ ngươi bị giam cầm tại Thiên Ma Phong Thần trận nhưng hai người Dương Dực Thiên và Hà Thu Đạo vẫn giả vờ không hay không biết. Hiện giờ đại quân của Ma tộc đã tiến vào hải vực Già La, chém giết gần chục triệu sinh linh của hải vực Già La, Thi Hồn Kiều cũng sắp sửa xây xong, nhưng Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Đến khi Minh giới tầng bảy và Ma vực thứ tư nối liền nhau, với sức mạnh của hàng tỷ sinh linh, chúng ta chắc chắn sẽ đến Vô Tận hải, tiêu diệt Dương Dịch Thiên và Tào Thu Đạo, không để cho bọn chúng tiếp tục phát triển.”



“Có lẽ, bọn họ đã bắt đầu hành động nhưng ngươi không biết mà thôi.” Dương Thanh Đế lạnh lùng nói.

“Không kịp nữa rồi.” Ba Tuần bật cười rung trời “A Tị Minh Vương đã thuyết phục hai vị Minh Vương khác của Minh giới tầng bảy dùng ba triệu xác Minh nhân của Minh giới tầng bảy làm vật liệu để xây Thi Hồn Kiều. Không bao lâu sau, Thi Hồn Kiều của Minh giới sẽ có thể nối liền với Ma vực. Lúc đó chính là ngày tàn của Vô Tận hải.”

Sắc mặt Dương Thanh Đế cuối cùng đã thay đổi.

Đến tận lúc này, lão mới biết được mức độ nguy hiểm của sự việc nhưng đáng giận là mình lại bị giam trong Thiên Ma Phong Thần trận khó thoát ra nổi nên không thể trở về Vô Tận hải.

“Dương Thanh Đế, ta còn có một đề nghị khác, ngươi suy nghĩ cho kỹ.”

Ba Tuần do dự một lúc rồi bỗng nói : “Chỉ cần ngươi gật đầu giúp ta một tay, hợp tác cùng chúng ta giết Dương Dực Thiên và Tào Thu Đạo thì ta hứa sẽ giao tàn hồn và máu của Thần Vương trong người Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên cho ngươi. Một khi ngươi thu thập đủ máu Thần Vương, đồng thời còn đoạt được tàn hồn của Thần Vương thì trong tương lai, ngươi sẽ có thể bước vào cảnh giới mà người thường không thể tưởng tượng nổi.”

Dương Thanh Đế nhíu chặt mày, không hề trả lời.

“Tất nhiên, sau đó ngươi phải giúp ta một việc là dùng sức mạnh của Thần Vương phá vỡ vách ngăn giữa Ma vực thứ nhất, thứ hai và thứ ba.”

“Một khi ba đại Ma vực được mở ra, không chỉ Vô Tận hải mà e rằng cả đại lục Thần Ân đều lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.” Dương Thanh Đế vừa cười lạnh vừa liên tục lắc đầu “…Ta không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, cũng không muốn trở thành viên đá lót đường cho Ma tộc. Ngươi tìm người khác đi.”

“Ma tộc?” Ba Tuần nghiến răng cười “Ba thời kỳ cổ đại gồm Thái Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ. Trong thời đại Viễn cổ, Dương gia đúng là thuộc tộc người. Nhưng trong thời đại Thượng Cổ, Dương gia cũng là một trong số những dị tộc! Nếu không phải sau mấy lần lai tạp, Dương gia chỉ di truyền lại dòng máu của mình mà không di truyền đặc trưng của dị tộc thì diện mạo thật sự của Dương Thanh Đế ngươi lúc này e rằng còn khác nhân loại hơn cả ta!”

Dương Thanh Đế sợ hãi biến sắc, môi mấp máy một hồi nhưng không hề giải thích.

“Cho nên, đừng nhắc đến dị tộc trước mặt ta. Xét cho cùng thì chúng ta cùng là dị tộc, cần gì phải cố chấp như vậy?” Ba Tuần cười lạnh.

“Sao ngươi biết được những điều này?” Dương Thanh Đế im lặng một lúc lâu mới đột nhiên thở dài.

“Trăm năm trước, ở Vô Tận hải từng xuất hiện không gian loạn lưu. Trước đó, ở Ma vực thứ tư cũng từng xuất hiện một lần.” Giọng nói của Ba Tuần trở nên nặng nề. “Còn ta, lúc đó mới chỉ là một thợ săn bình thường của tộc Long Giác. Ta cũng vô ý bước vào khu vực không gian loạn lưu, cũng tìm thấy một vài thứ trong khe nứt không gian. Nếu không, ta cũng không đạt được ngôi vị Ma Đế như hôm nay.”

“Không gian loạn lưu cũng từng xuất hiện tại Ma vực?” Dương Thanh Đế ngạc nhiên.

“Nếu không, ta sao có thể biết chuyện của ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên rõ như lòng bàn tay?” Ba Tuần cười lạnh lùng “Thứ ta đoạt được giúp ta biết rõ những việc từng trải của ba người bọn ngươi, biết được một vài bí mật vào thời đại Thái Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ, biết được vào thời đại Thượng Cổ, Dương gia cũng là một trong những dị tộc!”

“Ngươi nói nhiều như vậy cũng vì muốn ta liên thủ với Ma tộc, nhưng chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ ta.” Dương Thanh Đế nói với vẻ lạnh nhạt.

Ba Tuần bỗng im lặng, một lúc sau hắn mới thở dài một hơi rồi gật cái đầu lâu khổng lồ của Bạch Cốt Pháp Thân, nói : “Ta sớm biết ngươi sẽ không đồng ý nhưng ngươi là một đối thủ khiến ta kính trọng nên trước khi ngươi bị giày vò đến chết, ta cảm thấy nên cho ngươi biết vài chuyện. Còn nữa, người đi vào khu vực không gian loạn lưu sau đó có thể sống sót trở về quả thật quá ít. Có một vài câu ta đã kìm nén suốt cả đời nên muốn tìm người cùng cảnh ngộ để tâm sự …”

Dương Thanh Đế khẽ thở dài.

“Ta nói với ngươi lần cuối. Ta đã biết vị trí Dương gia ẩn nấp tại Ma vực thứ tư. Sau khi Thi Hồn Kiều được nối liền, nếu ngươi vẫn không nghĩ thông suốt thì Dương gia sẽ bị diệt tộc. Cơ nghiệp mà ngươi cố gắng cả đời sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.” Ba Tuần vừa nói xong, ma hỏa trong hốc mắt bỗng ảm đạm đi một phần.

Dường như hắn đã rút chủ hồn trên bộ Bạch Cốt Pháp Thân đi.



Đồng thời, Ma Thần trên một trăm lẻ tám cột xương trắng lại bắt đầu hoạt động, ào ào bay ra, tiếp tục bổ nhào đến Dương Thanh Đế.

Tại hải vực Thương Khung.

Trong dãy núi Thiên Yêu.

Một con Yêu thú dữ tợn đang xâu xé thân mình của một yêu thú Tật Phong Đại Bàng cấp sáu. Con Tật Phong Đại Bàng bị nó ăn sống, thân mình dài năm mét đã mất hết một nửa. Não, Yêu tinh đều bị nuốt mất.

Con Yêu thú dữ tợn đang sảng khoái cắn xé, đôi mắt tà ác của nó lập lòe ánh sáng lạnh lẽo có thể khiến linh hồn con người tan vỡ, toàn thân lấp lánh ánh sáng đen, khí thế cực kỳ đáng sợ.

Bên cạnh nó là những bộ xương yêu thú khổng lồ chất thành đống. Da thịt trên mình đã bị ăn hết, chỉ còn sót lại những bộ xương trắng toát.

Không lâu sau, Tật Phong Đại Bàng đã bị ăn hết. Bộ xương của con yêu thú bỗng vang lên những tiếng lách cách, đồng thời những vòng ánh sáng màu đen từ thân mình nó bắt đầu lan rộng ra.

Ánh sáng đen lan đến đâu, những cây cổ thụ cao hàng chục mét bị vỡ nát đến đó. Những Yêu thú đang ẩn nấp ở rất xa cũng phát hiện ra sóng năng lượng nên vội vàng chạy trốn. Chỉ một lúc sau đã không còn dấu vết.

Xương cốt toàn thân Yêu thú không ngừng nổ vang. Thân hình dài khoảng mười mét chìm trong ánh sáng màu đen, bắt đầu thu nhỏ lại.

Bên trong chiếc kén ánh sáng, con Yêu thú không ngừng thay đổi. Sau ba ngày, nó đã biến thành một quái vật hình người, toàn thân mọc đầy gai nhọn. Nó ngoảnh mặt về phía ánh trăng gào rú. Thân mình nó được bao bọc trong Ma khí và Minh khí, tà khí bốc lên tận trời.

“Quỷ Liêu … Đây là tên ta …”

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếng nói của nó bén nhọn như tiếng dao cọ sát vào thủy tinh khiến người nghe sởn gai ốc.

“Hắn bảo ta đợi hắn, đợi hắn, đợi hắn, nhưng đợi quá lâu rồi, ta không đợi được nữa …”

Sau khi tự nói tự trả lời một lúc, trong đôi mắt màu lục của nó dường như lóe lên hình bóng của Thạch Nham.

Ngẩng đầu nhìn trời, dường như nó đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Rất lâu rất lâu sau, trên sống lưng của nó bỗng mọc ra một đôi cánh bằng thịt. Sau đó nó lao thẳng lên trời, trong nháy mắt đã ra khỏi dãy núi Thiên Yêu.

“Grào grào grào!”

Trong dãy núi Thiên Yêu, khoảng mười Yêu thú khủng bố, dữ tợn cùng ngửa mặt lên trời hú vang rồi nhìn theo bóng hình của nó.

“Ta đi đây, sau này sẽ đến thăm các ngươi.” Nó đã lao vào tầng mây, nhìn những người bạn quen thuộc ở phía dưới, nó lẩm bẩm một câu rồi ngày càng xa dần.

Mười Yêu thú vương của dãy núi Thiên Yêu nhìn nó rời đi, trong đôi mắt đều lộ ra tình cảm phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook