Sát Thần

Chương 787: Bất hủ mộc

Nghịch Thương Thiên

27/06/2017

Ở giữa cấm địa Ngũ phương hợp nhất, hồng quang vạn trượng, chiểu khắp thiên địa, lộ ra những khe hở.

Phong Nhiêu, Cam Cơ, Bàng Gia ba người, thần thể núp trong khe hở, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía năm mảnh mai rùa đã hợp thành một, bắt đầu thử vận dụng lực lượng để thu.

Nhưng mà, bất luận là thanh âm áo nghĩa của Phong Nhiêu hay là áo nghĩa đặc thù của Cam Cơ, Bàng Gia cũng vô kế khả thi.

Trong đó Bàng Gia, thu nhỏ lại thân ảnh gấp mười lần, trở thành chỉ to bằng một phần mười người thường, đi tới khe hở sâu nhất của khu vực, vươn ngón trỏ ra, khiển ngón trỏ co rút lại thành nhỏ như kim gian nan điểm vào mai rùa cứng rắn đó.

Đáng tiếc, khi ngón tay vừa tới gần mai rùa thì năng lượng ba động kỳ lạ truyền đến, quang mang dừng lại rồi biến ảo.

Một đạo hồng quang bắn ra, xuyên thủng ngón trỏ của hắn.

Bàng Gia lui về phía sau cực nhanh, thần thể so với Chu nho còn nhỏ hơn không nhịn được run run, ngón trỏ khi khôi phục bình thường thì đã đứt một khúc, máu tươi đầm đìa.

Bàng Gia vẻ mặt hoảng sợ, cũng không dám thử nữa, thành thành thật thật đứng xa, lập tức lấy ra linh dược, bôi lên vết thương.

Trong Lực lượng áo nghĩa của Ba người thì hắn chiếm ưu thế, nhưng mà, hắn thật cẩn thận như vậy vẫn bị thương, tnật sự khiển hắn sợ rồi, không dám manh động nữa.

Cam Cơ và Phong Nhiêu thì càng thêm bất lực, nhìn mai rùa kỳ lạ, khát vọng nội tâm không thể cher giấu, chỉ là không có biện pháp, đau đầu vô cùng, nghĩ cách giải quyết

Thạch Nham thủy chung trầm mặc, không có ý tứ xuống tay, lạnh r

lùng nhìn ba người, thỉnh thoảng liếc cái mai rùa.

Hắn không biết thứ đó là gì, chỉ biết quang mang đang bao bọc nó có thể xuyên thủng tất cả vật chất, cho dù là hắn rất tự tin với thần thể thì cũng không dám mạo muội thử.

Không có bất kỳ tiến triển gì, Phong Nhiêu, Cam Cơ, Bàng Gia đau khổ cau mày, rồi chỉ trích đối phương không đúng, lời nói càng lúc càng ác độc, nhìn dáng vẻ của họ, tùy thời có thể khả năng một hồi kịch chiến sinh tử.

Hoa văn màu xanh trên người Phong Nhiêu, khắc trên da thịt trắng nõn như gốm ngọc của nàng ta, khi nàng ta tức giận thì hoa văn tinh xảo này chậm rãi du động, khiển nàng ta càng thêm yêu dị.

Thạch Nham ung dung, thỉnh thoảng nhìn về phía nàng ta, rồi lại nhìn Cam Cơ, Bàng Gia, không hề sốt ruột.

So sánh với ba người này thì hắn nghiễm nhiên thành một người ngoài cuộc, đối với kết quả thì không thèm để ý, bảo toàn bảo toàn được tính mạng của mình vậy là đủ rồi.

" Không biết đá vuôngcó hữu hiệu không." Rh/ong Nhiêu trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nghĩ ra gì đó, tâm tư khẽ động, giơ tay lên tóm.

Một khối đá vuông treo trên tàn thi của Hán Địch lập tức bay lên, chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay của nàng ta, nằm cùng một chỗ với một khố đá vuông của nàng ta.

Cam Cơ và hai người chợt hiểu ra, nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, lấy ra đá vuông của họ, vứt cho Phong Nhiêi

Thạch Nham nhìn kỹ, phát hiện bốn khối đá vuông giống nhau như đúc, như là một cái chìa khóa, bốn khối đá vuông hợp cùng một chổ thì hình chìa khóa càng rõ hơn.

Mắt của ba người sáng lên, như là phát hiện phương án khả thi, vẻ mặt phấn chấn, đồng thời nhìn về phía Thạch Nham rồi Đồng thanh quát: "Của ngươi đâu?"



"Ặc." Thạch Nham không khỏi cười khổ, dưới cái nhìn chăm chú của ba người, nhẹ nhàng lắc đầu rồi xòe tay nói: "Xin lỗi, ta không có."

" Giang Qua không đưa cho ngươi ư!" Mắt đẹp của Phong Nhiêu chợt lóe ra vẻ tàn khốc, rõ ràng đang tức giận, vốn tưởng rằng có thể giải quyết nan đề, nhưng bên Thạch Nham lại xảy ra vấn đề, nàng ta tất nhiên rất tức giận.

Cam Cơ và Bàng Gia sắc mặt âm trầm, sát ý trong mắt không thể che giấu.

Ba cỗ khí tức ba động bất đồng như độc xà vô hình lặng lẽ lao tới, vờn quanh Thạch Nham, chỉ cần hơi vô ý là sẽ bị ba người đột nhiên liên thủ giết chết.

Trong lòng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, vốn hắn đứng cách khu vực mai rùa rất xa, nhanh chóng na di một chút, tới gần khe hở của một chỗ hào quạng, ngưng luyện lực lượng, tùy thời chuẩn bị ứng đối với lửa giận của ba người.

Phong Nhiêu, Cam Cơ, Bàng Gia ký thác tất cả hy vọng trên đá vuông, hiện giờ đá vuông bốn khối đã hợp nhất, đã lờ mờ tổ hợp một cái chìa khóa, chỉ cần có một khối còn lại thì chìa (Khóa sẽ triệt để hình thành, giống như có thể đả thông con đường tiến yàó mai rùa.

Con đường mấu chốt nhất bởi vì 1 một câu của Thạch Nham mà bị chặn đứng, điều này khiến cho ba người tất nhiên đều nổi giận.

Trong ánh mắt của ba người, sát ý hung lệ đậm đặc, đồng thời tỏa định Thạch Nham.

Thần hồn của Thạch'Nham bỗng bất an, liên tục biến ảo lực lượng áo nghĩa, không gian áo nghĩa trong thức hải được thi triển, mỗi một dòng thần thức đều kèm theo không gian kỳ diệu, từ trong thức hải quấn lên, bao phủ linh hồn tế đài.

Sự bất an Mãnh liệt dần dần biến mất, sự tỏa định linh hồn của ba người đối với hắn bỗng nhiên mất đi hiệu lực.

trên gương mặt tinh xảo yêu dị của Phong Nhiêu lóe ra tia sáng kỳ dị, khóe mắt giật giật, cúi đầu hô khẽ: "Không tồi, không ngờ có thể né được linh hồn tỏa định của chúng ta, chẳng trách vẫn bình tĩnh, không lộ ra vẻ e ngại, xem ra, chúng ta thực sự đã coi khinh ngươi rồi."

"Ta thật sự không có, các ngươi cho dù là giết ta thì cũng vô ích." Thạch Nham cười cười bất đắc dĩ nói: "Hay là các ngươi ra ngoài một chuyến tìm Giang Qua về?"

"Mẹ nó, nào có nhiều thời gian rỗi như vậy? Ngươi tưởng Luyện Ngục tinh dễ ra lắm à?" Bàng Gia thiểu điều muốn bật khóc: "Thạch Nham, đó là bất hủ mộc, không phải mai rùa như ngươi nghĩ đâu." Phút chốc, một đạo linh hồn niệm đầu hiện ra trong thức hải của hắn, Chu Tước Chân Hỏa truyền ra tin tức: "Ta có tri thức của Chu Tước, biết bất hủ mộc này phi thường thần kỳ, chính là một loại chí bảo hệ mộc trong ngũ hành, so với kim loại cứng rắn nhất thì còn cứng rắn hơn, cơ hồ không có lợi khí nào có thể phá được."

" Bất hủ mộc?" Thạch Nham trong lòng khẽ động: "Trừ cứng rắn ta thì còn đặc tính gì nữa?"

" Bất hủ mộc là dị bảo hệ mộc, có mộc văn thiên nhiên kỳ diệu, có mộc văn có công hiệu thần kỳ, nếu được luyện khí sư đại thần thông thối luyện và khắc trận đồ, theo mộc văn hình thành áo nghĩa thần trận, sẽ có ảo diệu bất khả tư nghị."

"Có thể tới gần không?"

" Một tầng kết giới cuối cùng bị ngươi phá giải trước đó không phải đã hấp thu đại lượng tinh khí của mộc ư? Ngươi dùng tinh khí này bao trùm toàn thân, sinh cơ che kín toàn thân, có thể thử một chút." Chu Tước Chân Hỏa truyền đến tin tức rất nhanh: "những tri thức này của ta đến từ Chu Tước trước khi rời khỏi Thần Ân đại lục, nghe nói bất hủ mộc hình như là đến từ một gốc thần thụ sau khi mục rữa, thần thụ mục rồi, nhưng chất gỗ thì không mục rữa, được xưng là bất hủ mộc, rất kỳ lạ."

Bất hủ mộc đến từ thần thụ mục, thần thụ thì ĩnục rữa nhưng chất gỗ

Thạch Nham trong lòng kinh ngạc, nghiêm túc nghe, lập tức nổi lên một cỗ cảm giác cổ quái cảm giác cổ quái, luôn cảm thấy sự hình thành của bất hủ mộc tựa hồ có chân lý nào đó trong thiên địa.

" Một tầng kết giới mộc văn cuối cùng bị ngươi phá giải chính là mô phỏng mộc văn thiên nhiên của bất hủ mộc, ngươi đã thu nạp rồi, hiện tại có thể tinh luyện ra bao trùm toàn thân không? ít nhất thì bao trùm một cánh tay thử xem!" Chu Tước Chân Hỏa tiếp tục truyền tin.

Thạch Nham sửng sốt một chút, theo bản năng thử theo, lập tức từ trong xương cốt gân mạch rút ra mộc chi tinh khí này, thử ngự động rồi dẫn đường tới cánh tay.



Cánh tay đó của hắn hóa thành màu nâu, nhìn thoáng qua giống như một cành cây mục.

Lúc này, ba người Phong Nhiêu, Bàng Gia, Cam Cơ ánh mắt âm lệ, vẫn vờn quanh trên người hắn, sát khí lạnh lùng, yếu muốn vận sức chờ phát động.

" Các ngươi chớ nóng vội." Thạch Nham đột nhiên quát lớn một tiếng, vẻ mặt nghiêm lại: "Chờ một chút, cho ta một chút thời gian, để ta thử một lần. Ta là một luyện khí sư, có nhận thức kỹ càng về trận pháp kết giới, đây cũng là vì sao ta phá giải kết giới nhanh hơn các ngươi, ừ, khu vực Trung ương đó cũng có kết giới hình thằng từ năng lượng ánh sáng, để ta thử coi sao."

Ba người Phong Nhiêu lập tức dừng lại,vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ đối với tình trạng của khu vực Trung ương thì ít nhiều cũng có chút nhận thức minh bạch đó cũng không phải là kết giới, cho nên đối với lý do của Thạch Nham thì rất hoài nghi.

Nhưng Thạch Nham nói muốn thử, lại khiến cho bọn họ động dung, cảm thấy xấu nhất thì cũng là Thạch Nham bị ánh sáng trong đó cắt nát, không cần bọn họ phải động thủ, còn có thể cẩn thận quan sát một chút đặc tính bùng nổ của bùng nổ trong đó.

Ba người ngầm đồng ý, dừng tụ tập lực lượng dò xét, hừ nhẹ một tiếng, lưu ý hành động của Thạch Nham.

"Nhìn ba người cho ta!" Một đạo niệm đầu truyền tới, mấy loại thiên hỏa đồng loạt lượn vòng trong tế đài, thầm phóng thích năng lượng hỏa diễm đặc biệt, vận sức chờ phát động.

Càng nhiều mộc chi tinh khí hơn được hắn từ trong cơ thể tinh luyện ra, bao vây toàn thân, trong chốc lát, hắn giống như một gốc cây khô đang hoạt động, thần thể biến thành màu nâu.

dưới hình thái đặc thù này, hắn cẩn thận vươn ngón tay ra, đụng vào một đạo quang mang.

Xì xì xì

Quang mang và ngón tay tiếp xúc, truyền đến tiếng vang kỳ lạ, ánh sáng cực kỳ sắc bén đó như yếu đi, lực xuyên thấu khủng bố biến mất.

Thạch Nham vẻ mặt phấn chấn, khóe miệng nở nụ cười, Bàng Gia Cam Cơ, Phong Nhiêu, Bàng Gia đang lưu ý hành động của hắn trong mắt thần quang đại thịnh, vẻ mặt không thể tin được.

Cười dài một tiếng, thân như bụi hồng quang màu nâu, Thạch Nham cũng mặc kệ sáu ánh mắt như lửa nóng ở phía sau, lao nhanh về phía bất hủ mộc.

Từng đạo ánh sáng chiểu lên người hắn đều yếu đi, khi người hắn kêu xì xì rồi bốc khói, thần thể đột nhiên hạ xuống khu vực bất hủ mộc, không nói gì, lập tức túm lấy.

Vạn đạo hồng quang khi ngón tay ngón tay chạm vào bất hủ mộc thì lập tức biến mất, toàn bộ chui vào trong bất hủ mọc.

Bất hủ mộc trở nên giản dị, rứiưng trầm trọng như núi, từng đạo mộc văn tinh mỹ bên trên đột nhiên khuếch tán ra, liếc một cái, tựa hồ biến thành tinh đồ mênh mông, rất là kỳ lạ.

Mắt Phong Nhiêu Bàng Gia, Cam Cơ, Phong Nhiêu bỗng nhiên đỏ lên, không nói gì đều tỏa ra thần chi lĩnh vực, dùng tốc độ nhanh nhất, bay về phía Thạch Nham.

Ba cỗ năng lượng ba động khủng bố như ba đạo Thiên Ngoại Lưu Tinh ùa tới, kinh người cực kỳ kinh người.

Râm râm râm râm râm râm.

Năm cung điện truyền đến tiếng đất rung núi chuyển, sụp đổ rất nhanh

Kết giới cực lớn Bao phủ nơi đây như đột nhiên bị xé rách, mây khói từ bên ngoài ùa vào, từ trường kỳ lạ của Cực đạo luyện ngục tràng cũng tự dưng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook