Chương 809: Bị đánh giá cao ư?
Nghịch Thương Thiên
07/04/2014
Lạp Tắc Nhĩ ngựa không ngừng vó phóng tới cứ điểm của Thanh Quỷ.
Hắn không biết bị mắc mưu. Cho rằng Tinh Đồ thật sự ở trong tay Phong Nhiêu, vì sợ Phong Khả tới, hắn cũng không lăng phí tinh lực, diệt khẩu ba người Thạch Nham.
Tầm quan trọng của Tinh Đồ ở trong mắt hắn tất nhiên hơn hẳn ba người Thạch Nham.
Nhưng mà, hắn tiềm hành dưới đất, vừa tới dưới đất cứ điểm của Thanh Quỷ thì lập tức thầm kêu không ổn, trong lòng căm tức.
Phong Khả không ngờ đã tới rồi.
Hắn có thể cảm thấy được rõ ràng, trên khối đá cứng rắn ở đỉnh đầu có sinh mệnh từ trường khổng lồ đến từ Phong Khả.
“Lạp Tắc Nhĩ, ngươi tới làm gì?”. Thanh âm của Phong Khả từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến. Một cỗ năng lượng xé rách đại địa lập tức phụt xuống, tới thẳng địa tâm.
Lạp Tắc Nhĩ tự biết khó có thể che giấu được nữa, do dự một chút rồi cười khẽ, đột nhiên từ dưới đất ngoi lên.
Bên trong cung điện rộng lớn, Phong Khả, Phong Nhiêu, Phong Kiêu ba người đều có mặt, từ ba người này ra thì còn có hơn mười tên võ giả của Thanh Quỷ tọa trấn, đại đa số đều ở cảnh giới Thần Vương nhị, tam trọng thiên, thực lực không thể coi thường.
Phong Khả một đường chạy tới, còn chưa kịp ôn chuyện với nữ nhi thì lập tức cảm thấy được dưới đất truyền ra sinh mệnh từ động độc đáo của Lạp Tắc Nhĩ, lập tức có phản ứng, dùng lực lượng bức hắn ra.
Sắc mặt Phong Khả lập tức xuống, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi lén lút như vậy là muốn làm gì?”.
“Ta nghe nói chất nữ đã trở lại, vội vã tới đây chúc mừng, Phong huynh chẳng lẽ không hoan nghênh ta ư?”. Lạp Tắc Nhĩ thần sắc trấn định, cười tủm tìm: “Đoạn thời gian trước ở trên quặng tinh bỏ hoang nhìn thấy chất nữ, ta đã muốn bảo hộ chất nữ, bình yên đưa về cho ngươi, nhưng thật không ngờ chất nữ bị một tiểu tử cường ép, dùng năng lượng của Không huyễn tinh độn đi, khiến ta không thể giúp đỡ, trong lòng rất áy náy. Hôm nay biết chất nữ đã trở lại, tất nhiên phải tới thăm”.
Lạp Tắc Nhĩ miệng lưỡi trơn tru, nói so với hát còn dễ nghe hơn, da mặt rất dày.
Bất luận là Phong Khả hay là Phong Nhiêu đều biết hắn không nói được một câu nào là thật, thái độ cũng không thân mật, lạnh lùng nhìn hắn tự biên tự diễn.
“Chất nữ không sao là tốt rồi, ha ha, ta chỉ là tới đây xem tình huống, ừ, ta hiện tại yên tâm rồi”. Lạp Tắc Nhĩ thấy không ai hoan nghênh thì cũng rất biết điều, nói vớ vẩn mấy câu rồi chuẩn bị đi.
“Chờ một chút”. Phong Khả khẽ quát một tiếng.
“Sao vậy?”. Lạp Tắc Nhĩ vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ Phong huynh còn muốn giữ ta lại ăn cơm ư? Ha ha, hai cha con người vừa gặp lại, chắc là có nhiều chuyện muốn nói? Ta ở lại cũng không tiện”.
“Nếu đã tới thì không ngại nói chuyện một chút”. Phong Khả híp mắt, cau mày nói: “Ta triệu hồi các đại khôi thủ tụ tập là muốn đồng mưu Tinh Đồ, hiện giờ nữ nhi của ta đã về, chuyện này có thể đề lên hội nghị, ừ, lực lượng của Lạp Tắc Nhĩ ngươi cũng không kém chúng ta, cũng coi như là một cỗ thế lực rất mạnh, tất nhiên không thể thiểu một phần của ngươi”.
“Ha ha, Phong huynh quả nhiên là hào khí, ngay cả Tinh Đồ cũng nguyện ý chia xẻ. Được, tính cho ta một phần”. Lạp Tắc Nhĩ đáp ứng, hắn chính là vì Tinh Đồ mà đến, đương nhiên không muốn buông tay.
“Tinh Đồ là chuyện quan trọng, chỉ bằng sức một mình ta thì căn bản nuốt không trôi”. Phong Khả hừ một tiếng: “Lạp Tắc Nhĩ, Huyết Khô Lâu Đầu của ngươi tuy rằng không kém, song nếu muốn độc hưởng Tinh Đồ thì chỉ sợ là người si nói mộng. Ta nhận được tin tức chính xác, cường giả của tam đại thế lực đều đang tới Thần Phạt chi địa của chúng ta, không bao lâu nữa Thần Phạt chi địa sẽ chúng cường lâm lập, người của Cửu Tinh thương hội cũng sẽ xuất hiện, rất có thể chính là cường giả của Phạm gia tới, chúng ta có kẻ địch chung, ta hy vọng ngươi có thể thức thời một chút, đừng có âm thầm động tay động chân”.
Dừng một chút, Phong Khả chậm rãi nói: “Thí dụ như tới chỗ Tạp Phu, ý đồ cướp đoạt Tinh Đồ, loại sự tình này ta không hy vọng lại nhìn thấy”.
Lạp Tắc Nhĩ biến sắc, hừ một tiếng, không nói gì quay về trong lòng đất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
“Phụ thân, ngươi sao biết hắn tới chỗ của Tạp Phu?”. Phong Nhiêu trong lòng kinh ngạc, không nhịn được hỏi.
“Ta trên đường về Thiên Phạt thành cảm thấy được hướng đi của Lạp Tắc Nhĩ. Vốn ta cũng không quá để ý, nhưng ngươi nói tên tiểu tử đó tới chỗ Tạp Phu, ta tất nhiên biết hắn có tâm tư gì”. Phong Khả cười.
“Thạch Nham liệu có gặp bất trắc gì không? Không được, ta phải đi xem tình huống thế nào!”. Phong Nhiêu vội la lên.
Phong Khả và Phong Kiêu hai người thần sắc khẽ biến, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt cổ quái.
Năm đó khi Phong Nhiêu rời khỏi, ở khu vực Thần Phạt chi địa thanh danh cũng không tốt, nhưng bọn họ trong lòng minh bạch Phong Nhiêu không xấu như trong lời đồn, nhiều năm qua, bọn họ chỉ thấy Phong Nhiêu trêu chọc các cường giả thanh niên của Thần Phạt chi địa, nhưng không thấy nàng ta thật sự quan tâm tới ai.
Hiện giờ vừa ý thức được Thạch Nham sẽ có bất trắc, nàng ta lập tức lo lắng, một chút thời gian cũng không muốn chậm trễ, rõ ràng có chút khác thường.
“Các ngươi... sao lại nhìn ta như vậy?”. Phong Nhiêu cũng có chút chột dạ, hai má đỏ ửng. Hơi hơi cúi đầu.
Phong Khả nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta thì trầm ngâm một chút rồi nói: “Đừng lo lắng, tiểu tử đó chắc không sao đâu. Nếu không thì Lạp Tắc Nhĩ cũng sẽ không vội vã tới đây, hắn nếu có được Tinh Đồ rồi thì sẽ ngay lập tức rời khỏi Thần Phạt chi địa”.
Quan tâm quá tất loạn, Phong Nhiêu được hắn nhắc nhở, cũng phản ứng lại, thản nhiên cười: “Tiểu tử đó không ngờ qua được mắt của tên điên Lạp Tắc Nhĩ, ha ha”.
“Tiểu muội, ngươi và tiểu tử đó rốt cuộc là quan hệ gì?”. Phong Kiêu không nhịn được hỏi: “Ta thấy ngươi tựa hồ cực kỳ quan tâm tới hắn? Chuyện gì xảy ra vậy? Lai lịch của hắn rốt cuộc thế nào? Liệu có phải là ‘cái đinh’ mà Thiên Niết thần quốc phái ra không?”.
“Không có quan hệ gì, chỉ là cùng chung hoạn nạn thôi, ừ, xem như có một chút giao tình, tên gia hỏa đó rất bất phàm, tiềm lực vô cùng, sau này sẽ là một trong những chí cường của Thiên Niết thần quốc”. Phong Nhiêu nghiêm trang nói.
“Chưa từng thấy ngươi đánh giá một người nào như vậy. Tiểu tử đó thực sự xuất chúng như ngươi nói ư?”. Sắc mặt của Phong Khả ngưng trọng.
Phong Nhiêu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hắn hiện giờ tuy rằng chỉ có tu vi Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh, nhưng ta tin, trong chiến đấu sinh tử ta không phải là đối thủ của hắn. Người cuối cũng sẽ chết khẳng định là ta, hắn nhất định sẽ sống tốt”.
Lời vừa nói ra, Phong Khả, Phong Kiêu giật mình, trong lòng hoảng sợ.
Ở trong Thần Phạt chi địa, Phong Nhiêu chính là nổi danh cường hãn, áo nghĩa quỷ bí kỳ lạ, lực lượng phi thường đáng sợ, bình thường mà nói, võ giả cảnh giới như nhau không phải là đối thủ của nàng ta, mà Thạch Nham còn thấp hơn một cảnh giới.
“Tiểu muội, ngươi không phải đã thích hắn rồi nên cố ý đề cao hắn chứ?”. Phong Kiêu lắc đầu, bật cười nói: “Sao có thể? Hắn có thể thắng được ngươi ư? Còn là vượt cấp? Quá nực cười”.
“Người đừng để xen lẫn tình cảm cá nhân, thành thành thật thật mà nói, hắn rốt cuộc như thế nào?”. Phong Khả cũng nhíu mày, trong lòng cũng không quá tin, hắn rất tự tin đối với nữ nhi của mình, không cho rằng có ai kém một cấp bậc mà lại có thể thắng được Phong Nhiêu.
Hai cha con trái một câu phải một câu, rõ ràng đang hoài nghi, còn ám dụ nàng ta bởi vì động tình nên mới cố ý tâng bốc Thạch Nham, khiến Phong Nhiêu vừa thẹn vừa giận, bất đắc dĩ nói: “Về sau các ngươi tự nhiên sẽ biết”.
“Được rồi, ta muốn gặp hắn, xem hắn rốt cuộc thế nào”. Phong Khả gật đầu.
“Ba người kia có cần trị liệu không? Phụ thân, lão gia hỏa Kiệt Tư Đặc kia không phải là đã nói, bắt hắn trị liệu cho ba tên gia hỏa bị Hấp Linh yêu hoa xâm hại thì giá không nhỏ ư”. Phong Kiêu nhắc nhở, trong lòng tựa hồ không đồng ý.
“Nhiêu nhi, ngươi nói cái gì?”. Phong Khả híp mắt hỏi.
“Trị liệu! Cái giá lớn đến mấy chẳng lẽ hơn được Tinh Đồ ư?”. Phong Nhiêu đáp.
“Hắn có đáng để tín nhiệm không?”. Phong Khả hỏi lại.
“Người ở trong tay chúng ta, hắn không lấy Tinh Đồ ra đến đổi thì còn có thể thế nào? Hơn nữa, nơi này là Thần Phạt chi địa, là địa bàn của chúng ta, hắn còn có thể bay nuốt lời được à?”. Phong Nhiêu cười cười: “Yên tâm đi, ta có thể cam đoan, bên hắn không thành vấn đề”.
“Tốt, vậy cứ làm thế đi”. Phong Khả trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng, nói với Phong Kiêu Phong Kiêu: “Ba người đó ngươi dẫn tới chỗ Kiệt Tư Đặc, điều kiện gì thì tùy hắn nêu”.
“Con minh bạch”.
Sườn tây Thần Phạt chi địa.
Bên trong một huyệt động như miệng yêu thú, có thạch điện dưới đất rộng rãi, thạch điện nối với thạch đạo, bốn phía bốn phương thông suốt, nghe nói có thể trực tiếp thông tới Thiên Phạt thành.
Trong một thạch điện có cấm chế, Thạch Nham kể lại kinh lịch có được Tinh Đồ với huynh đệ Tạp Thác, hơn nữa không chút giấu giếm nói rõ hiệp nghị với Phong Nhiêu.
Huynh đệ Tạp Thác yên lặng lắng nghe, đợi cho hắn nói xong thì Tạp Thác cau mày, tiếc rẻ nói: “Chỉ là ba nhân thân dược đỉnh, thật sự đáng để ngươi trả giá bằng Tinh Đồ ư? Sư huynh à sư huynh, ngươi cũng quá nặng rồi? Có cần phải thế không, trong Lược Đoạt giả chúng ta, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, còn lại đều là chó má. Ngươi xem, hay là chúng ta độn khỏi Thần Phạt chi địa, với lực lượng của tự chúng ta đi mở tân tinh vực?”.
Tạp Thác hưng phấn, trong ánh mắt hung không ngờ hiện ra sắc thái mộng ảo khát khao, dang rộng tay nói: “Tinh vực mới, mười Sinh mệnh chi tinh, vô số khoáng thạch linh dược linh thảo kỳ lạ, chúng ta nếu có được thì cả đời này cũng không phải lo gì nữa. Sư huynh à, chúng ta có thể thành lập lãnh thổ của mình, khiến tinh vực bên kia có một ngày sẽ trở thành tồn tại cường đại như tam đại thế lực”.
“Đừng có nằm mộng”. Thạch Nham hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng với lực lượng của chúng ta, căn bản không thể hoàn thành được tất cả. Tin tức về Tinh Đồ đã được truyền ra rồi, không biết bao nhiêu cường giả đang nhìn chằm chằm, ngay cả Phong Khả cũng tự nhận là không thể với sức của bản thân mà thực hiện được, còn liên hệ với các đại khôi thủ khác, ngươi có thể ư?”.
“Đại ca, tỉnh táo lại đi, tiểu tử này nói rất đúng, chúng ta cho dù là có thể tìm đến tân tinh vực đó thì cũng không giữ được. Khai khẩn một tân tinh vực cần vô số nhân lực và vật lực, thế lực của ngươi không phải chỉ thiếu một chút thôi đâu”. Tạp Phu cũng không khách khí khuyên nhủ.
“Ta cũng chỉ nghĩ chơi thôi mà, các ngươi không cần nghiêm túc như vậy chứ?”. Tạp Thác có chút xấu hổ hừ một tiếng: “Ta sẽ phái người tới Thiên Phạt thành, nếu Phong Khả bên kia có người hỏi thì cũng có người truyền lời”.
“Ta muốn bảo đảm ba bằng hữu của ta không sao, thì mới có thể giao Tinh Đồ ra”. Thạch Nham gật đầu: “Trọng điểm là người không sao, cái khác có thể từ từ trao đổi”.
“Ừ, ta minh bạch, sẽ không làm hư chuyện của ngươi”. Tạp Thác nhận lời: “Trong Thần Phạt chi địa Tạp Thác ta cũng có chút danh khí”.
“Ta đem đồ tới đây, lát nữa sẽ truyền thừa còn lại cho ngươi, giúp ngươi mau chóng đột phá Nguyên Thần cảnh”. Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói.
Huyết Đồ Tạp Thác mắt sáng lên, hưng phấn tới cả người run rẩy, cười ha ha không thôi.
Hắn không biết bị mắc mưu. Cho rằng Tinh Đồ thật sự ở trong tay Phong Nhiêu, vì sợ Phong Khả tới, hắn cũng không lăng phí tinh lực, diệt khẩu ba người Thạch Nham.
Tầm quan trọng của Tinh Đồ ở trong mắt hắn tất nhiên hơn hẳn ba người Thạch Nham.
Nhưng mà, hắn tiềm hành dưới đất, vừa tới dưới đất cứ điểm của Thanh Quỷ thì lập tức thầm kêu không ổn, trong lòng căm tức.
Phong Khả không ngờ đã tới rồi.
Hắn có thể cảm thấy được rõ ràng, trên khối đá cứng rắn ở đỉnh đầu có sinh mệnh từ trường khổng lồ đến từ Phong Khả.
“Lạp Tắc Nhĩ, ngươi tới làm gì?”. Thanh âm của Phong Khả từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến. Một cỗ năng lượng xé rách đại địa lập tức phụt xuống, tới thẳng địa tâm.
Lạp Tắc Nhĩ tự biết khó có thể che giấu được nữa, do dự một chút rồi cười khẽ, đột nhiên từ dưới đất ngoi lên.
Bên trong cung điện rộng lớn, Phong Khả, Phong Nhiêu, Phong Kiêu ba người đều có mặt, từ ba người này ra thì còn có hơn mười tên võ giả của Thanh Quỷ tọa trấn, đại đa số đều ở cảnh giới Thần Vương nhị, tam trọng thiên, thực lực không thể coi thường.
Phong Khả một đường chạy tới, còn chưa kịp ôn chuyện với nữ nhi thì lập tức cảm thấy được dưới đất truyền ra sinh mệnh từ động độc đáo của Lạp Tắc Nhĩ, lập tức có phản ứng, dùng lực lượng bức hắn ra.
Sắc mặt Phong Khả lập tức xuống, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi lén lút như vậy là muốn làm gì?”.
“Ta nghe nói chất nữ đã trở lại, vội vã tới đây chúc mừng, Phong huynh chẳng lẽ không hoan nghênh ta ư?”. Lạp Tắc Nhĩ thần sắc trấn định, cười tủm tìm: “Đoạn thời gian trước ở trên quặng tinh bỏ hoang nhìn thấy chất nữ, ta đã muốn bảo hộ chất nữ, bình yên đưa về cho ngươi, nhưng thật không ngờ chất nữ bị một tiểu tử cường ép, dùng năng lượng của Không huyễn tinh độn đi, khiến ta không thể giúp đỡ, trong lòng rất áy náy. Hôm nay biết chất nữ đã trở lại, tất nhiên phải tới thăm”.
Lạp Tắc Nhĩ miệng lưỡi trơn tru, nói so với hát còn dễ nghe hơn, da mặt rất dày.
Bất luận là Phong Khả hay là Phong Nhiêu đều biết hắn không nói được một câu nào là thật, thái độ cũng không thân mật, lạnh lùng nhìn hắn tự biên tự diễn.
“Chất nữ không sao là tốt rồi, ha ha, ta chỉ là tới đây xem tình huống, ừ, ta hiện tại yên tâm rồi”. Lạp Tắc Nhĩ thấy không ai hoan nghênh thì cũng rất biết điều, nói vớ vẩn mấy câu rồi chuẩn bị đi.
“Chờ một chút”. Phong Khả khẽ quát một tiếng.
“Sao vậy?”. Lạp Tắc Nhĩ vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ Phong huynh còn muốn giữ ta lại ăn cơm ư? Ha ha, hai cha con người vừa gặp lại, chắc là có nhiều chuyện muốn nói? Ta ở lại cũng không tiện”.
“Nếu đã tới thì không ngại nói chuyện một chút”. Phong Khả híp mắt, cau mày nói: “Ta triệu hồi các đại khôi thủ tụ tập là muốn đồng mưu Tinh Đồ, hiện giờ nữ nhi của ta đã về, chuyện này có thể đề lên hội nghị, ừ, lực lượng của Lạp Tắc Nhĩ ngươi cũng không kém chúng ta, cũng coi như là một cỗ thế lực rất mạnh, tất nhiên không thể thiểu một phần của ngươi”.
“Ha ha, Phong huynh quả nhiên là hào khí, ngay cả Tinh Đồ cũng nguyện ý chia xẻ. Được, tính cho ta một phần”. Lạp Tắc Nhĩ đáp ứng, hắn chính là vì Tinh Đồ mà đến, đương nhiên không muốn buông tay.
“Tinh Đồ là chuyện quan trọng, chỉ bằng sức một mình ta thì căn bản nuốt không trôi”. Phong Khả hừ một tiếng: “Lạp Tắc Nhĩ, Huyết Khô Lâu Đầu của ngươi tuy rằng không kém, song nếu muốn độc hưởng Tinh Đồ thì chỉ sợ là người si nói mộng. Ta nhận được tin tức chính xác, cường giả của tam đại thế lực đều đang tới Thần Phạt chi địa của chúng ta, không bao lâu nữa Thần Phạt chi địa sẽ chúng cường lâm lập, người của Cửu Tinh thương hội cũng sẽ xuất hiện, rất có thể chính là cường giả của Phạm gia tới, chúng ta có kẻ địch chung, ta hy vọng ngươi có thể thức thời một chút, đừng có âm thầm động tay động chân”.
Dừng một chút, Phong Khả chậm rãi nói: “Thí dụ như tới chỗ Tạp Phu, ý đồ cướp đoạt Tinh Đồ, loại sự tình này ta không hy vọng lại nhìn thấy”.
Lạp Tắc Nhĩ biến sắc, hừ một tiếng, không nói gì quay về trong lòng đất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
“Phụ thân, ngươi sao biết hắn tới chỗ của Tạp Phu?”. Phong Nhiêu trong lòng kinh ngạc, không nhịn được hỏi.
“Ta trên đường về Thiên Phạt thành cảm thấy được hướng đi của Lạp Tắc Nhĩ. Vốn ta cũng không quá để ý, nhưng ngươi nói tên tiểu tử đó tới chỗ Tạp Phu, ta tất nhiên biết hắn có tâm tư gì”. Phong Khả cười.
“Thạch Nham liệu có gặp bất trắc gì không? Không được, ta phải đi xem tình huống thế nào!”. Phong Nhiêu vội la lên.
Phong Khả và Phong Kiêu hai người thần sắc khẽ biến, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt cổ quái.
Năm đó khi Phong Nhiêu rời khỏi, ở khu vực Thần Phạt chi địa thanh danh cũng không tốt, nhưng bọn họ trong lòng minh bạch Phong Nhiêu không xấu như trong lời đồn, nhiều năm qua, bọn họ chỉ thấy Phong Nhiêu trêu chọc các cường giả thanh niên của Thần Phạt chi địa, nhưng không thấy nàng ta thật sự quan tâm tới ai.
Hiện giờ vừa ý thức được Thạch Nham sẽ có bất trắc, nàng ta lập tức lo lắng, một chút thời gian cũng không muốn chậm trễ, rõ ràng có chút khác thường.
“Các ngươi... sao lại nhìn ta như vậy?”. Phong Nhiêu cũng có chút chột dạ, hai má đỏ ửng. Hơi hơi cúi đầu.
Phong Khả nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta thì trầm ngâm một chút rồi nói: “Đừng lo lắng, tiểu tử đó chắc không sao đâu. Nếu không thì Lạp Tắc Nhĩ cũng sẽ không vội vã tới đây, hắn nếu có được Tinh Đồ rồi thì sẽ ngay lập tức rời khỏi Thần Phạt chi địa”.
Quan tâm quá tất loạn, Phong Nhiêu được hắn nhắc nhở, cũng phản ứng lại, thản nhiên cười: “Tiểu tử đó không ngờ qua được mắt của tên điên Lạp Tắc Nhĩ, ha ha”.
“Tiểu muội, ngươi và tiểu tử đó rốt cuộc là quan hệ gì?”. Phong Kiêu không nhịn được hỏi: “Ta thấy ngươi tựa hồ cực kỳ quan tâm tới hắn? Chuyện gì xảy ra vậy? Lai lịch của hắn rốt cuộc thế nào? Liệu có phải là ‘cái đinh’ mà Thiên Niết thần quốc phái ra không?”.
“Không có quan hệ gì, chỉ là cùng chung hoạn nạn thôi, ừ, xem như có một chút giao tình, tên gia hỏa đó rất bất phàm, tiềm lực vô cùng, sau này sẽ là một trong những chí cường của Thiên Niết thần quốc”. Phong Nhiêu nghiêm trang nói.
“Chưa từng thấy ngươi đánh giá một người nào như vậy. Tiểu tử đó thực sự xuất chúng như ngươi nói ư?”. Sắc mặt của Phong Khả ngưng trọng.
Phong Nhiêu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hắn hiện giờ tuy rằng chỉ có tu vi Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh, nhưng ta tin, trong chiến đấu sinh tử ta không phải là đối thủ của hắn. Người cuối cũng sẽ chết khẳng định là ta, hắn nhất định sẽ sống tốt”.
Lời vừa nói ra, Phong Khả, Phong Kiêu giật mình, trong lòng hoảng sợ.
Ở trong Thần Phạt chi địa, Phong Nhiêu chính là nổi danh cường hãn, áo nghĩa quỷ bí kỳ lạ, lực lượng phi thường đáng sợ, bình thường mà nói, võ giả cảnh giới như nhau không phải là đối thủ của nàng ta, mà Thạch Nham còn thấp hơn một cảnh giới.
“Tiểu muội, ngươi không phải đã thích hắn rồi nên cố ý đề cao hắn chứ?”. Phong Kiêu lắc đầu, bật cười nói: “Sao có thể? Hắn có thể thắng được ngươi ư? Còn là vượt cấp? Quá nực cười”.
“Người đừng để xen lẫn tình cảm cá nhân, thành thành thật thật mà nói, hắn rốt cuộc như thế nào?”. Phong Khả cũng nhíu mày, trong lòng cũng không quá tin, hắn rất tự tin đối với nữ nhi của mình, không cho rằng có ai kém một cấp bậc mà lại có thể thắng được Phong Nhiêu.
Hai cha con trái một câu phải một câu, rõ ràng đang hoài nghi, còn ám dụ nàng ta bởi vì động tình nên mới cố ý tâng bốc Thạch Nham, khiến Phong Nhiêu vừa thẹn vừa giận, bất đắc dĩ nói: “Về sau các ngươi tự nhiên sẽ biết”.
“Được rồi, ta muốn gặp hắn, xem hắn rốt cuộc thế nào”. Phong Khả gật đầu.
“Ba người kia có cần trị liệu không? Phụ thân, lão gia hỏa Kiệt Tư Đặc kia không phải là đã nói, bắt hắn trị liệu cho ba tên gia hỏa bị Hấp Linh yêu hoa xâm hại thì giá không nhỏ ư”. Phong Kiêu nhắc nhở, trong lòng tựa hồ không đồng ý.
“Nhiêu nhi, ngươi nói cái gì?”. Phong Khả híp mắt hỏi.
“Trị liệu! Cái giá lớn đến mấy chẳng lẽ hơn được Tinh Đồ ư?”. Phong Nhiêu đáp.
“Hắn có đáng để tín nhiệm không?”. Phong Khả hỏi lại.
“Người ở trong tay chúng ta, hắn không lấy Tinh Đồ ra đến đổi thì còn có thể thế nào? Hơn nữa, nơi này là Thần Phạt chi địa, là địa bàn của chúng ta, hắn còn có thể bay nuốt lời được à?”. Phong Nhiêu cười cười: “Yên tâm đi, ta có thể cam đoan, bên hắn không thành vấn đề”.
“Tốt, vậy cứ làm thế đi”. Phong Khả trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng, nói với Phong Kiêu Phong Kiêu: “Ba người đó ngươi dẫn tới chỗ Kiệt Tư Đặc, điều kiện gì thì tùy hắn nêu”.
“Con minh bạch”.
Sườn tây Thần Phạt chi địa.
Bên trong một huyệt động như miệng yêu thú, có thạch điện dưới đất rộng rãi, thạch điện nối với thạch đạo, bốn phía bốn phương thông suốt, nghe nói có thể trực tiếp thông tới Thiên Phạt thành.
Trong một thạch điện có cấm chế, Thạch Nham kể lại kinh lịch có được Tinh Đồ với huynh đệ Tạp Thác, hơn nữa không chút giấu giếm nói rõ hiệp nghị với Phong Nhiêu.
Huynh đệ Tạp Thác yên lặng lắng nghe, đợi cho hắn nói xong thì Tạp Thác cau mày, tiếc rẻ nói: “Chỉ là ba nhân thân dược đỉnh, thật sự đáng để ngươi trả giá bằng Tinh Đồ ư? Sư huynh à sư huynh, ngươi cũng quá nặng rồi? Có cần phải thế không, trong Lược Đoạt giả chúng ta, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, còn lại đều là chó má. Ngươi xem, hay là chúng ta độn khỏi Thần Phạt chi địa, với lực lượng của tự chúng ta đi mở tân tinh vực?”.
Tạp Thác hưng phấn, trong ánh mắt hung không ngờ hiện ra sắc thái mộng ảo khát khao, dang rộng tay nói: “Tinh vực mới, mười Sinh mệnh chi tinh, vô số khoáng thạch linh dược linh thảo kỳ lạ, chúng ta nếu có được thì cả đời này cũng không phải lo gì nữa. Sư huynh à, chúng ta có thể thành lập lãnh thổ của mình, khiến tinh vực bên kia có một ngày sẽ trở thành tồn tại cường đại như tam đại thế lực”.
“Đừng có nằm mộng”. Thạch Nham hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng với lực lượng của chúng ta, căn bản không thể hoàn thành được tất cả. Tin tức về Tinh Đồ đã được truyền ra rồi, không biết bao nhiêu cường giả đang nhìn chằm chằm, ngay cả Phong Khả cũng tự nhận là không thể với sức của bản thân mà thực hiện được, còn liên hệ với các đại khôi thủ khác, ngươi có thể ư?”.
“Đại ca, tỉnh táo lại đi, tiểu tử này nói rất đúng, chúng ta cho dù là có thể tìm đến tân tinh vực đó thì cũng không giữ được. Khai khẩn một tân tinh vực cần vô số nhân lực và vật lực, thế lực của ngươi không phải chỉ thiếu một chút thôi đâu”. Tạp Phu cũng không khách khí khuyên nhủ.
“Ta cũng chỉ nghĩ chơi thôi mà, các ngươi không cần nghiêm túc như vậy chứ?”. Tạp Thác có chút xấu hổ hừ một tiếng: “Ta sẽ phái người tới Thiên Phạt thành, nếu Phong Khả bên kia có người hỏi thì cũng có người truyền lời”.
“Ta muốn bảo đảm ba bằng hữu của ta không sao, thì mới có thể giao Tinh Đồ ra”. Thạch Nham gật đầu: “Trọng điểm là người không sao, cái khác có thể từ từ trao đổi”.
“Ừ, ta minh bạch, sẽ không làm hư chuyện của ngươi”. Tạp Thác nhận lời: “Trong Thần Phạt chi địa Tạp Thác ta cũng có chút danh khí”.
“Ta đem đồ tới đây, lát nữa sẽ truyền thừa còn lại cho ngươi, giúp ngươi mau chóng đột phá Nguyên Thần cảnh”. Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói.
Huyết Đồ Tạp Thác mắt sáng lên, hưng phấn tới cả người run rẩy, cười ha ha không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.