Sát Thần

Chương 1002

Nghịch Thương Thiên

08/04/2014

Một đường đi tới, bọn họ đã nhìn thấy càng nhiều chiến hạm, mảnh vỡ chiến xa, cũng đã thấy càng nhiều thi hài võ giả các tộc.

Ám Ảnh Quỷ Ngục quanh năm chinh chiến không ngừng, không có một ngày thái bình. Làm nơi hỗn loạn nhất Mã Gia tinh vực, chủng tộc sinh hoạt tại nơi này sớm thành thói quen không dừng chinh phạt huyết chiến. Mỗi một người có thể ở nơi này sống yên, đều thân trải trăm trận, kinh nghiệm cùng người giao chiến cực kỳ phong phú.

Người nơi này thiên tính tàn nhẫn, thờ phụng chuẩn tắc cường giả sinh tồn, không nói đạo lý không nói quy củ, chỉ lấy cảnh giới lực lượng làm tiêu chuẩn cân nhắc thân phận.

“Sư huynh, Ám Ảnh Quỷ Ngục cực kỳ rộng rãi, chúng ta nếu không có phương hướng sờ soạng, sợ là rất khó tìm được mục tiêu.” Tạp Thác buồn bực ở trên vân thạch, nhìn bên người từng khối mảnh vỡ chiến xa lơ lửng, bất đắc dĩ nói: “Cái này phải khi nào mới là cuối?”

Bọn họ đi vào Ám Ảnh Quỷ Ngục nửa tháng, luôn là đang tiến lên phía trước, ven đường rất nhiều cảnh tượng không chịu nổi sau kịch chiến, đến nay còn chưa đụng tới một sinh linh còn sống.

Trong tinh hải âm lãnh cô tịch, giống như không mang sinh cơ, làm cho linh hồn mọi người cũng dần dần không kiên nhẫn. Loại cảm giác không có điểm cuối tìm không mục; tiêu nản lòng bất đắc dĩ này, dần dần lấp đầy tâm linh.

“Vội cái gì? Phương hướng của chúng ta trước sau rõ ràng, chỉ là ngươi không biết mà thôi.” Thạch Nham quát lớn một câu, ở trên vẫn thạch màu xám xanh nhìn ra xa xa xa, một giọt máu tươi đỏ sẫm như đá quý từ trong lúc đó nở rộ ra, năng lượng dao động kỳ dị nhất thời từ trong máu tươi tràn đầy ra.

Giống nhau nhất giản xem không thấy linh hồn ánh sáng, từng luồng huyết khí hướng tới một góc của tinh không thâm thúy kéo dài qua, nháy mắt ức vạn dặm.

Hơi hơi nheo mắt, điểm điểm huyết quang trong hai mắt Thạch Nham lóe ra, giống như cùng một giọt máu tươi kia thành liên hệ, trên người cũng truyền đến dao động huyền diệu.

“Tiếp tục tiến lên.” Hắn quay đầu nhìn về phía Phí Lan.

Phí Lan yên lặng gật đầu, như trước không nói một lời, liên tục tăng cường năng lượng cho khối vẫn thạch màu xám xanh kia, làm cho vẫn thạch có thể nhanh chóng tiến lên.

Tả Thi, Huyền Minh ngồi ngay ngắn một góc của vẫn thạch, mắt khép kín, khí tức lâu dài xa xưa, luôn luôn đang yên lặng tu luyện, thể ngộ cảnh giới, mượn dùng thần tinh đến tích góp từng tí một lực lượng, hy vọng có thể tiến thêm một bước.

vẫn thạch bay nhanh, ánh mắt Thạch Nham phức tạp liếc Tả Thi một cái, âm thầm ngạc nhiên.

Hắn có thể sâu sắc cảm thấy được lực lượng của Tả Thi, mỗi một ngày đều đang tăng lên, tuy không bằng hắn mượn dùng cắn nuốt áo nghĩa tiến triển cực nhanh, nhưng Tả Thi đối với tốc độ hấp thu thần tinh, tuyệt không phải người thường có thể bằng được.

Trong huyết mạch của Tả Thi, ẩn chứa thánh thú Huyền Vũ chân huyết, Huyền Vũ chính là sinh linh Thần Ân đại lục thời đại thái cổ thai nghén ra, lúc cực sớm đã giãy thoát ra, nhảy vào tinh hải mênh mông, từ trình độ nào đó mà nói, sinh linh thời đại thái cổ so với Thần tộc, ma tộc đều gặp may mắn hơn.

Loại tồn tại theo thiên địa ảo diệu sinh ra, giống như mới bắt đầu liền hiểu rõ bản chất lực lượng này, môi một kẻ đều có được năng lượng khủng bố kinh thiên động địa.

Thánh thú Huyền Vũ, thánh linh của thủy chi áo nghĩa lực lượng, nghe nói ở nháy mắt sinh ra kia đã biết được thủy chi tinh diệu. Nó lưu lại trong huyết mạch cũng có thủy chi áo nghĩa tinh hoa, từng đời truyền thừa, ảo diệu trong huyết mạch khi thì suy kiệt, khi thì vượng uy chích liệt.

Ngay cả Huyền Minh cùng Huyền Vũ đồng tộc, bởi từng đời truyền thừa cách xa nhau, huyết mạch nghe nói cũng không thuần.

Ngược lại là Tả Thi, cũng không biết nguyên nhân vì sao, độ tinh khiết của huyết mạch cực kì kinh người, làm cho Huyền Minh như lấy được chí bảo, kiên định cho rằng huyết mạch Tả Thi tiếp cận thánh tổ Huyền Vũ nhất, là truyền nhân có tư cách nhất kế thừa thủy chi tinh diệu cực hạn của Huyền Vũ.

Cau mày, âm thầm cẩn thận cảm ứng, Thạch Nham vẻ mặt khác thường, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn hiện tại đối với cách nói của Huyền Minh thật không hề hoài nghi nữa.

Tả Thi giống như trời sinh liền thích hợp tu luyện thủy chi áo nghĩa tinh diệu, trong máu tươi chất chứa áo nghĩa thần bí, ở trong thể ngộ thủy chi áo nghĩa, nàng giống như không có bình cảnh, cảnh giới mỗi một ngày đều tăng lên biên độ nhỏ.



Loại tiến bộ thần tốc này, làm cho hắn tương tự tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng có chút hâm mộ sợ hãi than.

Thế gian nếu quả nhiên là ngút trời kỳ tài., vậy Tả Thi phải làm đó là loại nhân tài kiệt xuất này. Cùng nàng so sánh, Thạch Nham có lẽ cũng phải cam bái hạ phong.

Có lẽ cảm thấy được có người âm thầm nhìn chăm chú, con mắt nhắm của Tả Thi chậm rãi mở, đợi nàng phát hiện chính là Thạch Nham xem xét nàng, nhịn không được cười lên ngọt ngào: “Huynh luôn nhìn ta để làm chi?”

“Muội nay ở Thần Vương tam trọng thiên, ta muốn biết muội bao lâu có thể tề thân đến Nguyền Thần cảnh”.

“Bao lâu?” Tả Thi nghiêm túc cân nhắc, sau đó rất tùy ý nói: “Hẳn là rất nhanh, đại khái có nửa năm thời gian nữa, ta nghĩ ta liền có thể đột phá đến Nguyên Thần cảnh”.

Ba người Phí Lan, Lỵ An Na, Tạp Thác vốn không lưu tâm bên này, sau khi nghe được một câu này của Tả Thi, ba người nhất thời ngây người, giống như nhìn quái vật nhìn về phía nàng, sắc mặt trở nên cực kỳ phấn khích.

Bọn họ biết Tả Thi ở trên cự hạm mới đột phá đến Thần Vương nhị trọng thiên, lúc này mới qua bao lâu? Lại có nửa năm liền có thể đạt tới Nguyên Thần cảnh, thực nếu như thế, đây là cái tốc độ tu luyện gì?

Biến thái! Đều là biến thái!

Ba người Phí Lan kinh hô trong lòng.

Ngược lại bên kia Huyền Minh thấy quái không quái. Nhiều năm như vậy cùng Tả Thi làm bạn, đối với cảnh giới của Tả Thi nhanh chóng tăng lên hắn tựa như sớm chết lặng rồi, không cảm thấy một chút ngạc nhiên.

“Lần này quả thật rất nhanh, trước kia không nhanh như vậy, trước kia đột phá một cái cảnh giới, cần phải mấy năm thời gian.” Tả Thi khiêm tốn giải thích: “Đều là đan dược của Phù Vi tỷ tỷ giúp. Nàng cho ta không ít thần cấp ngũ lục phẩm dưỡng thần, đan dược tăng tiến lực lượng. Những đan dược đó làm cho lực lượng của ta ngưng kết cực nhanh, ta ở trên cảnh giới cũng không cần lo lắng, tự nhiên liền đột phá mau*ỉér.

“Trước kia ngươi không mượn dùng đan dược, một cái cảnh giới đột phá cũng chỉ là ‘nhiều mấy năm’ thời gian?” Tạp Thác ngây người hồi lâu, buồn bực nắm nắm đầu, có loại cảm giác sắp hỏng mất.

“ừm, trước kia không có đan dược, ta chỉ là thông qua thần tinh tích lũy lực lượng, tự nhiên chậm hơn rất nhiều.” Tả Thi nghiêm túc trả lời.

Tạp Thác há to mồm, nhìn nhìn Tả Thi, lại nhìn nhìn Thạch Nham, hồi lâu không nói gì.

Phí Lan, Lỵ An Na cũng là trợn mắt há hốc mồm.

“Cổ đại lục dù sao cũng là cổ đại lục, có kỳ diệu chúng ta vĩnh viễn không tưởng tượng được. Có lẽ cũng chỉ có cổ đại lục thần bí, mới có thể tạo nên kỳ tài như thế.” Phí Lan suy sụp thở dài, có loại cảm giác bị đánh bại.

Kỳ tích tu luyện của Thạch Nham, bọn họ xem ở trong mắt, vốn tuyệt không lý giải, nhưng dần dần xâm nhập tiếp xúc, hiểu rõ bí mật lực lượng của Thạch Nham không có vách tường ngăn cuối cùng, bọn họ xem như sáng tỏ, tiến tới cũng hiểu Thạch Nham vì sao tu luyện nhanh như vậy.

Nhưng Tả Thi.

Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu bình thường, rỗ rằng không có cắn nuốt áo nghĩa thần bí cường hãn chống đỡ, vì sao nàng cũng biến thái như thế?

Ba người nhìn nhau cười khổ lắc đầu, thở dài trong lòng, cảm thấy cùng hai tiểu quái vật này so sánh, bọn họ quả thực xa không thể bằng.

“Phù Vi tỷ tỷ thực rất tốt.” Tả Thi ngây thơ ngẩng đầu, chớp mắt nói: “Lúc chúng ta rời khỏi chiến hạm kia, ta thấy nàng giống như rất mất mát, bộ dáng rất không nỡ, ta nghĩ nàng hẳn là cũng không muốn chúng ta rời khỏi”.

Thạch Nham nhíu nhíu mày, không nói chút gì.



Lại là một đoạn chuyến đi hàng không dài lâu.

Một ngày này, chúng ta rốt cuộc nhìn thấy ngự động chiến xa, đó là một loại chiến xa hỉnh bướm, bẹp, giống như vỏ sò, trên nó có một cái lỗ có thể dung thân, mơ hồ có thể thấy được bên trong có bóng người.

Đến mười chiếc chiến xa hình bướm, do một loại tài liệu gỗ kỳ lạ chế thành, phảng phất cực nhẹ, tốc độ chiến xa trôi nổi xoay chuyển lại là cực nhanh, bên dọc bay ra một tia năng lượng dị quang.

Phương hướng của chiến xa hình bướm chính là một ngồi sao tĩnh mịch, che kín trăm ngàn lỗ, sau khi nhìn gần mới phát hiện chính là một đám hố động sâu không thấy đáy, thẳng đến bên trong ngôi sao kia, u ám không thấy đáy, trong thâm thúy lộ ra hàn ý nào đó.

Hiển nhiên chính là một cái quặng tinh tĩnh mịch, có lẽ cũng bị đốn củi đến mức tận cùng, mười chiếc chiến xa hình bướm kia gào thét, đều buông xuống quặng tinh kia, nhảy vào hố động u ám, từng luồng thần thức phóng ra, hướng tới bên trong kéo dài.

“Thần thức của bọn họ rất kỳ lạ, cực kỳ khó có thể bắt giữ”.

Phí Lan yên lặng đứng lên, khi vẫn thạch dưới thân cách quặng tinh vạn thước chậm rãi ngừng lại. Nàng cau mày, nhẹ giọng nói với Thạch Nham: “Bọn họ như là tìm cái gì, thần thức đều đã tiến vào trong quặng

Sắc mặt Thạch Nham cũng không tốt, ánh mắt thậm chí có vẻ có chút âm trầm, nói: “Là tộc nhân U Ảnh tộc”.

Lời vừa nội ra, Phí Lan, Lỵ An Na đều là thần thái chợt phát lạnh, Phí Lan càng là hít sâu một hơi, sát khí nồng đậm nói: “Thật sự là tộc nhân U Ảnh tộc?”

“Chiến xa hình bướm, thần thức dao động mơ hồ bất định, đây đều là đặc thù của tộc nhân U Ảnh tộc.” Thạch Nham gật đầu: “Ta từng cùng Phù Vi tán gẫu, những đặc thù này của U Ảnh tộc đều là nàng nói, nghĩ đến hẳn là không sai”.

Thần thái Phí Lan, Lỵ An Na lạnh tàn khốc, trong mắt hiện ra một tia dữ tợn tàn nhẫn, thần thái nhìn về phía quặng tinh kia cực kỳ không tốt.

“Đi qua nhìn xem đi.” Thạch Nham hờ hững nói.

Phí Lan chợt khu động vẫn thạch dưới thân, không dừng lại nữa, nhanh chóng lao về phía quặng tinh tĩnh mịch hoang vắng kia.

Trên quặng tinh che kín hố động, đến ngàn vạn, giống vực sâu tối tăm nối thẳng lòng đất, trong mỗi một cái hố động đều lộ ra khí tức âm hàn, giống như tài liệu trong quặng tinh thiên thuộc về băng hàn nhất mạch.

Lúc bọn họ hướng về quặng tinh, chiến xa hình bướm của U Ảnh tộc toàn bộ biến mất ở trong hố động, một con thuyền không dư thừa. Thạch Nham yên lặng cảm ứng trong chốc lát, phát hiện ở trong một đám hố động u ám, những thần thức mơ hồ bất định kia còn đang tiếp tục hướng tới bên trong thẩm thấu, như là tìm mục tiêu gì.

“Chúng ta cũng đi vào.” Thạch Nham từ trên vẫn thạch nhảy xuống, lập tức hướng một chổ hố động xâm nhập.

Trong đoàn người bọn họ, có Phí Lan cảnh giới hư thần nhị trọng thiên, sức chiến đấu thực tế có thể so với hư thần đỉnh phong, Lỵ An Na, Tạp Thác không có ngoại lệ chính là cường giả có thể vượt cấp khiêu chiến, bản thân hắn càng là chiến lực không lường được, trừ phi bên trong đụng gặp phải tồn tại cấp bậc thủy thần, bằng không sẽ không chịu thiệt quá lớn.

Thật nếu là vận khí không tốt, đụng gặp rất nhiều người hư thần đỉnh phong, hắn cũng có tự tin mang theo mọi người nháy mắt dời về phía không gian tiết điểm gần nhất.

Có cái lòng tin này, hắn trái lại cũng không sợ, đi trước làm gương xông ở phía trước.

Một đường lặn xuống, xuyên qua mấy vạn thước khu vực u ám, một cái thế giới trong lòng đất lạnh vô cùng hiển hiện ra, trong quặng tinh vậy mà có từng tòa sông băng trong suốt, giống như thế giới thủy tinh mộng ảo, giá lạnh, sông băng như băng lăng đứng vững, mũi nhọn chống bề mặt thế giới, làm cho bên trong có vẻ vậy mà rất là trống trải.

Tiếng hô của chiến xa hỉnh bướm, ở trong đỉnh băng vội vàng kích động truyền đến, từng luồng thần thức mơ hồ bất định tới lui chung quanh, giống nhau bắt giữ sinh cơ, tìm kiếm sinh mệnh.

Đoàn người bọn họ rơi vào thế giới băng giá lạnh trong lòng đất, hình thái sinh mệnh hiện ra, lập tức thành mục tiêu của U Ảnh tộc, không bao lâu liền có chiến xa hình bướm gào thét mà đến, cách bọn họ khoảng cách càng ngày càng gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook