Chương 762
Nghịch Thương Thiên
05/04/2014
Trong Cực Đạo luyện ngục tràng.
Á Lan cùng Thiết Mục cau mày, nhìn về phía Thạch Nham rời đi, cả hai im lặng một hồi lâu.
“Đại nhân yêu cầu chúng ta để ý hắn, xem trên người hắn rốt cuộc có cái gì thần bí, xem ra đại nhân đã tính sai rồi.” Á Lan im lặng hồi lâu, rồi với vẻ mặt khác thường nói:“Đại nhân vốn tưởng rằng hắn sẽ đi cùng với chúng ta, nhưng đại nhân xem thường ngạo khí của hắn, có lẽ thái độ ấy của hăn là không biết nên chẳng sợ.”.
“Ngươi nói, có phải hắn biết ý đồ của chúng ta cho nên mới không muốn cùng phe với chúng ta không?” Thiết Mục hỏi.
Á Lan lắc lắc đầu:
“Ta không biết, nhưng ta khẳng định người này không hề đơn giản, hắn chăc chắn có rất nhiều bí mật. Bằng không, với Chân thần cảnh tu vi ta dám chắc hắn không dám ương ngạnh như thế, trong phòng trọng lực... ngươi cũng biết rồi đấy.”
Ánh mắt Thiết Mục ánh lên: “Không sai, hắn thực sự không đơn giản, ta chưa từng thấy một võ giả nào lại có một thần hình vạm vỡ như vậy. Nếu hắn có thể nhanh chóng đột phá lênThần vương cảnh thì với nền tảng hiện có của hắn, nếu ngưng luyện thần thể, nói không chừng Áo Cách Lạp Tư cũng sẽ phải đau đầu vì hắn.”.
“Áo Cách Lạp Tư quả thật đáng giận, nếu là chúng ta đụng tới hắn, cũng muốn cho hắn đẹp mặt!” Á Lan hừ một tiếrig, “Thật không biết vì sao Tử Diệu lại dung nạp hắn, hay là đã nhìn rà ầằng sau hắn có Áo cổ Đa?”.
“Có thể, thân là công chúa, cũng có chuyện cần lo lắng. Tâm tư của bệ hạ không ai có hiểu được, hình như bệ hạ muốn làm cho con cái liều chết rồi chọn ra người nối nghiệp thích hợp. Có thể đem huynh đệ tỷ muội chèn ép, cuối cùng hiện ra tài năng thì bệ hạ mới có thể biết người đó có cho Thần quốc một tương lai hưng thịnh hay không.” Thiết Mục lắc lắc đầu, thở dài một câu:
“Bệ hạ ngầm đồng ý các vương tử và công chúa tích lũy sức mạnh của mình để áp chế đối phương, cũng không biết là tốt hay xấu.”.
“Ta thấy Thạch Nham sẽ chẳng có kết thúc tốt đẹp. Nghe nói Độ Phong vượng tử đã mất tích, dù sao Tử Diệu điện hạ cũng chỉ là nữ nhân, ở thần quốc chưa có nữ thân nào có thể thượng vị, tương lai của Tử Diệu điện hạ có thế không tốt lắm.” Á Lan có chút tức giận, chán ghét thói trọng nam khinh nữ của Thần quốc.
“Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, không lo được nhiều như thế đâu, chỉ hy vọng đại nhân có thể lựa chọn chính xác, bằng không, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.” Thiết Mục cười với vẻ mặt khổ sở.
Á Lan không nói gì nữa, hai người điều chỉnh một chút đem thần thức nhập vào luyện ngục lệnh bài, dò xét một chút rồi rời đi ngược hướng với Thạch Nham.
Cực Đạo luyện ngục rộng lớn vô cùng, núi non trập trùng, vô số hồ nước lớn, rừng rậm toàn cây cối loại cổ thụ.
Thạch Nham ở trong một gốc cây cao gần trăm mét trong rừng, di chuyển không có mục đích, thần thức của hắn chìm vào luyện ngục lệnh bài để cảm ứng.
Nghe nói Cực Đạo luyện ngục chính là đại trận từ xưa, ở chỗ này thần thức bị hạn chế, kể cả thần thức của hắn có không gian lực đi kèm thì cũng không thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể cảm nhận được sinh cơ trong vòng một dặm.
Còn không bằng luyện ngục lệnh bài.
Mỗi một người tham gia có luyện ngục lệnh bài, đều có thể thông qua luyện ngục lệnh bài dò xét sự dao động của sinh linh xung qanh, phạm vi bao trùm là năm dặm.
Trong năm dậm, chỉ cần sinh mệnh từ trường dao động, luyện ngục lệnh bài đều có thể phát hiện, cái này so với thần thức của hắn còn xa hơn, cho nên hắn lấy luyện ngục lệnh bài là bó bảo để dò xét.
Đương nhiên, cái này không hề bao gồm những người tham gia khác.
Người sở hữu luyện ngục lệnh bài có thể ngăn người khác dùng thần thức để dò xét mình, nói cách khác hắn chỉ có thể cảm nhận được tử tù, không thể cảm ứng được người cũng sở hữu Luyện ngục lệnh bài như Á Lan, Thiết Mục và Áo Cách Lạp Tư.
Dù sao bọn họ cũng là người tham gia, vào đây chủ yếu là vì muốn tu luyện cảnh giới của chính mình và đi săn những kẻ từ tù này.
Thần quốc không muốn tham dự giả đánh nhau, đương nhiên cũng không cầm đoán rõ ràng, nếu gặp phải kẻ thù trong luyện ngục rồi xông vào giết nhau thì thần quốc cũng sẽ không kiểm soát.
Thắng làm vua, cái này là tôn chỉ mà thần quốc hướng tới, thần quốc có thể mạnh mẽ như ngày nay cũng là bởi vì bên trong cạnh tranh tàn khốc, mỗi người đều duy trì cho mình dục vọng chiến đấu đẫm máu nên mới chống lại được Cửu Tinh thương hội, u Minh phân đình.
Một dây thần thức, từ đầu đến cuối ở trong luyện ngục lệnh bài, cùng linh hồn hắn hình thành một sợi dây không thể nhìn thấy.
Hắn đi thẳng tới, bước đi chậm rãi trong rừng mà không hề nhận thấy được động tĩnh gì của tử tù.
Bị nhốt vào Cực Đạo luyện ngục đều là thần vương cảnh, từ Nhất Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên cả trăm người, số lượng có thể nói là cực nhiều.
Nhưng Cực Đạo luyện ngục lại cực kỳ rộng lớn, mấy trăm người được thả vào đó, nếu muốn dò xét một người cũng không phải là điều dễ dàng.
Thạch Nham cũng không sốt ruột, một lũ thần thức đưa vào trong luyện ngục lệnh bài, vân duy trì dò xét sinh mệnh trong vòng năm dậm, chính mình đem thần thức thả ra cho phân tán khắp nơi để cảm nhận những biến đổi xung quanh.
Thần thức của hắn rất đặc thù, ẩn chứa không gian áo nghĩa, chỉ cần có dao động rất nhỏ thôi là hắn cũng cảm nhận được sâu sắc rồi.
Hắn chậm rãi đi tới, trên đường hắn đã phát hiện ra ít nhất có sáu khu vực có năng lượng mỏng manh, hắn nghe Thiết Mục, Á Lan nói qua và biết được trong Cực Đạo luyện ngục có rất nhiều nơi nguy hiểm, nếu tử tù còn và những người tham gia không cẩn thận, nếu xông bừa vào sẽ gặp rắc rối, thậm chí sẽ thần hồn tan nát.
Bởi vậy, một khi cảm thấy được những dao động bất thường, hắn đều chủ động tránh né ra, không dám mạo hiểm.
Tới trên một ngọn núi trọc, hắn tạm thời ngừng lại, ngồi ngay ngắn ở đỉnh núi nhìn thẳng về phía trước.
Một đồ án kì lạ hiện ra dưới chân hắn, đó là không ít cấm chế kết giới mà hắn nắm vững, đến từ luyện khí yếu quyết trung, hắn lĩnh ngộ không ít cách bố trí trận đồ kỳ diệu, có kết giới và cấm chế mắt thường khó thấy, chỉ có thần thức đặc biệt mới cảm nhận được.
Hắn đem những trận đồ này bố trí ở bên cạnh ngọn núi, người ở trong đó lại bị bao phủ bởi những đám sương khói tối tăm không nhìn thấy, nếu người bên ngoài nhìn chăm chú bên này, sẽ phát hiện nơi đây chỉ là một mảng tối tăm, không thể dùng mắt thường phát hiện chuẩn xác được.
Ngồi ở đỉnh núi, hắn thẫn thờ nhìn ra xa, chỉ thấy từng tòa từng ngọn núi cao ngất trong mây, những đám mây màu xám, nâu, âm u bao phủ các khu vực, như một mảnh vải màu tối.
Bóp trán một cái, linh hồn nhập thiên hỏa tế thai, hắn truyền ra ý niệm trong đầu: “Ở chỗ này, linh hồn ý thức của các ngươi, có bị ảnh hưởng hay không?”
“Có.”
Vài loại thiên hỏa đồng thời truyền đến câu trả lời, tất cả đều nhất trí, nói rõ nơi người này đúng là có chút đặc thù, có năng lượng thần bí ngăn trở linh hồn thần thức, kể cả sinh mệnh đặc biệt như bọn họ cũng không thể nắm chuẩn xác đến hướng đi xung quanh.
Nhíu nhíu đầu mày rồi hắn bỗng nhiên quát:
“Các ngươi tản ra cách ta năm dặm quan sát bốn hướng cho ta, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Từng luồng thiên hỏa từ trong linh hồn tế thai phóng ra ngoài, chỉ nháy mắt liền biến mất không có dấu vết.
Thiên hỏa là một thủ đoạn che dấu của hắn, vào những thời khắc quyết định có thể giúp hắn xoay đổi cục diện, thậm chí từ bại chuyển thắng, ngoài ra hắn hắn có thể sử dụng nó như lính canh.
Thiên hỏa cùng hắn tâm ý tương thông, một khi cảm thấy có nguy hiểm đến gần, sẽ báo tin cho linh hồn hắn, giúp hắn đề phòng trước.
Từng luồng hỏa diễm thoát ra, hắn cũng dần dần bĩnh tĩnh lại, duy trì một lũ thần thức ở toong luyện ngục lệnh bài, ngồi trên đỉnh núi trọc im lặng tỉnh lại rồi đem linh hồn yên lặng, lực chú ý đặt ở lực lượng áo nghĩa, tạo thành một loại cộng hưởng kì diệu.
Thả lỏng, không hề muốn suy nghĩ đến những chuyện khác, sắc mặt hắn điềm tĩnh, nhắm mắt, khí tức toàn thân hắn dồn nén như thành một khối đá vạn năm bất động, dần dần ngay cả sinh mệnh dao động đều biến mất.
Hắn biết cảnh giới của hắn quá thấp.
Với Chân Thần cảnh tu vi nếu muốn giết chết áo Cách Lạp Tư sẽ vô cùng khó khăn, nhất là Áo Cách Lạp Tư không phải chỉ có một người, sẽ rất nhanh liền gặp phải hắn, thì hắn không có chút phần thắng nào.
Sở dĩ hắn dám nói ra những cuồng ngôn như thế, bởi vì hắn tin tưởng, tin tưởng hắn có thể đạt tới Thần Vương chi cảnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Với thiên phú và nền tảng của hắn, một khi đạt đến Thần Vương cảnh, thì lực lượng áo nghĩa có thể biến thành thần chi lĩnh vực, thần thể đại thành, hắn tin rằng Thần Vương Nhị Trọng thiên cảnh giới như Áo Cách Lạp Tư cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hắn có lòng tin như thế đó!
Phần đông tử tù và người tham gia trong Cực Đạó luyện ngục, đều sẽ trở thành tài nguyên giúp hắn mạnh lên, ở hắn chắc chắn sẽ leo lên một tầm cao mới.
Trong ngọn núi yên tĩnh, hắn nhắm mắt lại, nhờ vào sự kì diệu của Cực Đạo luyện ngục hắn thả lỏng tinh thần, thể nghiệm và lĩnh ngộ sự tinh túy của lực lượng áo nghĩa, không cần biết thời gian ngoài kia trôi qua như thế nào.
Bên ngoài mười dặm, có ba người tử tù chỉ có một con mắt, kề vai nhau trông chừng cảnh giác từ bốn phía.
Ba người đều là Thần vương Nhất Trọng thiên cảnh giới, dường như bị trọng tội, không những bị khoét mất một mắt mà trên mặt còn bị săm chữ nhìn rất đáng sợ, ba bọn họ đều là hải tộc rất ít thấy, trên cổ đều có vây cá.
Ba người cao gần ba thước, mặc quần áo rách tung toé, mắt xanh sâu, vừa âm thầm nhìn quanh bốn phía, mặt họ toát lên vẻ hung hãn.
Bọn họ rất cảnh giác, biết mình sẽ là con mồi của những người tham gia, một khi đụng phải cao thủ sẽ bị đánh chết rất nhanh, sẽ trở thành công huân cho người tham gia.
Bởi vậy từ trước trước nay bọn họ đều tránh những nơi có kẻ mạnh tới và tìm những khu vực hẻo lánh để lẩn trốn.
Vô tình bọn họ đi tới khu vực của Thạch Nham mà không hề hay biết.
Luyện ngục lệnh bài của Thạch Nham còn chưa truyền ra sinh mệnh dao động, thì một trong các loại Thiên Hỏa là Âm Linh Quỷ Hỏa, đã phát hiện ra trước
Một ngọn lửa nhỏ màu xanh bị tán cây rậm rạp che lấy, căn bản không ai có thể phát hiện ra, ba người nọ cũng đều không phát hiện ra có gì dị thường, còn đang hướng về phía Thạch Nham.
Âm linh quỷ hỏa suy nghĩ xong liền bay về linh hồn tế thai của Thạch Nham.
Mới tiến vào diệu cảnh không bao lâu, còn chưa kịp thể ngộ nơi đây ảo diệu như thế nào, hắn bỗng tỉnh lại, vẻ mặt đầy chấn động,“Cảnh giới nào ?”.
“Lợi hại hơn ngươi một chút, dựa theo võ giả các ngươi phân chia, có lẽ là Thần Vương Nhất Trọng Thiên, nhưng đối phương có ba người, ngươi chưa chắc đã nuốt nổi.” Âm linh quỷ hỏa đưa tin.
“Ba người?” Thạch Nham sửng sốt rồi do dự một lát, nói:“ Chỉ có huyết chiến mới nhanh chóng hiểu được được lực lượng áo nghĩa, ba người này đến thật đúng lúc. Giải quyết chúng!”.
Hắn vươn người, hít một hơi thật sau, đưa tay chạm vào kết giới xung quanh, cấm chế biến mất không thấy, phân rõ ra một phương hướng, hắn không vội mà chạy chầm chấm, thần thái bình tĩnh tự nhiên, trong mắt ánh lên chiến ý mãnh liệt.
“Đại nhân yêu cầu chúng ta để ý hắn, xem trên người hắn rốt cuộc có cái gì thần bí, xem ra đại nhân đã tính sai rồi.” Á Lan im lặng hồi lâu, rồi với vẻ mặt khác thường nói:“Đại nhân vốn tưởng rằng hắn sẽ đi cùng với chúng ta, nhưng đại nhân xem thường ngạo khí của hắn, có lẽ thái độ ấy của hăn là không biết nên chẳng sợ.”.
“Ngươi nói, có phải hắn biết ý đồ của chúng ta cho nên mới không muốn cùng phe với chúng ta không?” Thiết Mục hỏi.
Á Lan lắc lắc đầu:
“Ta không biết, nhưng ta khẳng định người này không hề đơn giản, hắn chăc chắn có rất nhiều bí mật. Bằng không, với Chân thần cảnh tu vi ta dám chắc hắn không dám ương ngạnh như thế, trong phòng trọng lực... ngươi cũng biết rồi đấy.”
Ánh mắt Thiết Mục ánh lên: “Không sai, hắn thực sự không đơn giản, ta chưa từng thấy một võ giả nào lại có một thần hình vạm vỡ như vậy. Nếu hắn có thể nhanh chóng đột phá lênThần vương cảnh thì với nền tảng hiện có của hắn, nếu ngưng luyện thần thể, nói không chừng Áo Cách Lạp Tư cũng sẽ phải đau đầu vì hắn.”.
“Áo Cách Lạp Tư quả thật đáng giận, nếu là chúng ta đụng tới hắn, cũng muốn cho hắn đẹp mặt!” Á Lan hừ một tiếrig, “Thật không biết vì sao Tử Diệu lại dung nạp hắn, hay là đã nhìn rà ầằng sau hắn có Áo cổ Đa?”.
“Có thể, thân là công chúa, cũng có chuyện cần lo lắng. Tâm tư của bệ hạ không ai có hiểu được, hình như bệ hạ muốn làm cho con cái liều chết rồi chọn ra người nối nghiệp thích hợp. Có thể đem huynh đệ tỷ muội chèn ép, cuối cùng hiện ra tài năng thì bệ hạ mới có thể biết người đó có cho Thần quốc một tương lai hưng thịnh hay không.” Thiết Mục lắc lắc đầu, thở dài một câu:
“Bệ hạ ngầm đồng ý các vương tử và công chúa tích lũy sức mạnh của mình để áp chế đối phương, cũng không biết là tốt hay xấu.”.
“Ta thấy Thạch Nham sẽ chẳng có kết thúc tốt đẹp. Nghe nói Độ Phong vượng tử đã mất tích, dù sao Tử Diệu điện hạ cũng chỉ là nữ nhân, ở thần quốc chưa có nữ thân nào có thể thượng vị, tương lai của Tử Diệu điện hạ có thế không tốt lắm.” Á Lan có chút tức giận, chán ghét thói trọng nam khinh nữ của Thần quốc.
“Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, không lo được nhiều như thế đâu, chỉ hy vọng đại nhân có thể lựa chọn chính xác, bằng không, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.” Thiết Mục cười với vẻ mặt khổ sở.
Á Lan không nói gì nữa, hai người điều chỉnh một chút đem thần thức nhập vào luyện ngục lệnh bài, dò xét một chút rồi rời đi ngược hướng với Thạch Nham.
Cực Đạo luyện ngục rộng lớn vô cùng, núi non trập trùng, vô số hồ nước lớn, rừng rậm toàn cây cối loại cổ thụ.
Thạch Nham ở trong một gốc cây cao gần trăm mét trong rừng, di chuyển không có mục đích, thần thức của hắn chìm vào luyện ngục lệnh bài để cảm ứng.
Nghe nói Cực Đạo luyện ngục chính là đại trận từ xưa, ở chỗ này thần thức bị hạn chế, kể cả thần thức của hắn có không gian lực đi kèm thì cũng không thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể cảm nhận được sinh cơ trong vòng một dặm.
Còn không bằng luyện ngục lệnh bài.
Mỗi một người tham gia có luyện ngục lệnh bài, đều có thể thông qua luyện ngục lệnh bài dò xét sự dao động của sinh linh xung qanh, phạm vi bao trùm là năm dặm.
Trong năm dậm, chỉ cần sinh mệnh từ trường dao động, luyện ngục lệnh bài đều có thể phát hiện, cái này so với thần thức của hắn còn xa hơn, cho nên hắn lấy luyện ngục lệnh bài là bó bảo để dò xét.
Đương nhiên, cái này không hề bao gồm những người tham gia khác.
Người sở hữu luyện ngục lệnh bài có thể ngăn người khác dùng thần thức để dò xét mình, nói cách khác hắn chỉ có thể cảm nhận được tử tù, không thể cảm ứng được người cũng sở hữu Luyện ngục lệnh bài như Á Lan, Thiết Mục và Áo Cách Lạp Tư.
Dù sao bọn họ cũng là người tham gia, vào đây chủ yếu là vì muốn tu luyện cảnh giới của chính mình và đi săn những kẻ từ tù này.
Thần quốc không muốn tham dự giả đánh nhau, đương nhiên cũng không cầm đoán rõ ràng, nếu gặp phải kẻ thù trong luyện ngục rồi xông vào giết nhau thì thần quốc cũng sẽ không kiểm soát.
Thắng làm vua, cái này là tôn chỉ mà thần quốc hướng tới, thần quốc có thể mạnh mẽ như ngày nay cũng là bởi vì bên trong cạnh tranh tàn khốc, mỗi người đều duy trì cho mình dục vọng chiến đấu đẫm máu nên mới chống lại được Cửu Tinh thương hội, u Minh phân đình.
Một dây thần thức, từ đầu đến cuối ở trong luyện ngục lệnh bài, cùng linh hồn hắn hình thành một sợi dây không thể nhìn thấy.
Hắn đi thẳng tới, bước đi chậm rãi trong rừng mà không hề nhận thấy được động tĩnh gì của tử tù.
Bị nhốt vào Cực Đạo luyện ngục đều là thần vương cảnh, từ Nhất Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên cả trăm người, số lượng có thể nói là cực nhiều.
Nhưng Cực Đạo luyện ngục lại cực kỳ rộng lớn, mấy trăm người được thả vào đó, nếu muốn dò xét một người cũng không phải là điều dễ dàng.
Thạch Nham cũng không sốt ruột, một lũ thần thức đưa vào trong luyện ngục lệnh bài, vân duy trì dò xét sinh mệnh trong vòng năm dậm, chính mình đem thần thức thả ra cho phân tán khắp nơi để cảm nhận những biến đổi xung quanh.
Thần thức của hắn rất đặc thù, ẩn chứa không gian áo nghĩa, chỉ cần có dao động rất nhỏ thôi là hắn cũng cảm nhận được sâu sắc rồi.
Hắn chậm rãi đi tới, trên đường hắn đã phát hiện ra ít nhất có sáu khu vực có năng lượng mỏng manh, hắn nghe Thiết Mục, Á Lan nói qua và biết được trong Cực Đạo luyện ngục có rất nhiều nơi nguy hiểm, nếu tử tù còn và những người tham gia không cẩn thận, nếu xông bừa vào sẽ gặp rắc rối, thậm chí sẽ thần hồn tan nát.
Bởi vậy, một khi cảm thấy được những dao động bất thường, hắn đều chủ động tránh né ra, không dám mạo hiểm.
Tới trên một ngọn núi trọc, hắn tạm thời ngừng lại, ngồi ngay ngắn ở đỉnh núi nhìn thẳng về phía trước.
Một đồ án kì lạ hiện ra dưới chân hắn, đó là không ít cấm chế kết giới mà hắn nắm vững, đến từ luyện khí yếu quyết trung, hắn lĩnh ngộ không ít cách bố trí trận đồ kỳ diệu, có kết giới và cấm chế mắt thường khó thấy, chỉ có thần thức đặc biệt mới cảm nhận được.
Hắn đem những trận đồ này bố trí ở bên cạnh ngọn núi, người ở trong đó lại bị bao phủ bởi những đám sương khói tối tăm không nhìn thấy, nếu người bên ngoài nhìn chăm chú bên này, sẽ phát hiện nơi đây chỉ là một mảng tối tăm, không thể dùng mắt thường phát hiện chuẩn xác được.
Ngồi ở đỉnh núi, hắn thẫn thờ nhìn ra xa, chỉ thấy từng tòa từng ngọn núi cao ngất trong mây, những đám mây màu xám, nâu, âm u bao phủ các khu vực, như một mảnh vải màu tối.
Bóp trán một cái, linh hồn nhập thiên hỏa tế thai, hắn truyền ra ý niệm trong đầu: “Ở chỗ này, linh hồn ý thức của các ngươi, có bị ảnh hưởng hay không?”
“Có.”
Vài loại thiên hỏa đồng thời truyền đến câu trả lời, tất cả đều nhất trí, nói rõ nơi người này đúng là có chút đặc thù, có năng lượng thần bí ngăn trở linh hồn thần thức, kể cả sinh mệnh đặc biệt như bọn họ cũng không thể nắm chuẩn xác đến hướng đi xung quanh.
Nhíu nhíu đầu mày rồi hắn bỗng nhiên quát:
“Các ngươi tản ra cách ta năm dặm quan sát bốn hướng cho ta, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Từng luồng thiên hỏa từ trong linh hồn tế thai phóng ra ngoài, chỉ nháy mắt liền biến mất không có dấu vết.
Thiên hỏa là một thủ đoạn che dấu của hắn, vào những thời khắc quyết định có thể giúp hắn xoay đổi cục diện, thậm chí từ bại chuyển thắng, ngoài ra hắn hắn có thể sử dụng nó như lính canh.
Thiên hỏa cùng hắn tâm ý tương thông, một khi cảm thấy có nguy hiểm đến gần, sẽ báo tin cho linh hồn hắn, giúp hắn đề phòng trước.
Từng luồng hỏa diễm thoát ra, hắn cũng dần dần bĩnh tĩnh lại, duy trì một lũ thần thức ở toong luyện ngục lệnh bài, ngồi trên đỉnh núi trọc im lặng tỉnh lại rồi đem linh hồn yên lặng, lực chú ý đặt ở lực lượng áo nghĩa, tạo thành một loại cộng hưởng kì diệu.
Thả lỏng, không hề muốn suy nghĩ đến những chuyện khác, sắc mặt hắn điềm tĩnh, nhắm mắt, khí tức toàn thân hắn dồn nén như thành một khối đá vạn năm bất động, dần dần ngay cả sinh mệnh dao động đều biến mất.
Hắn biết cảnh giới của hắn quá thấp.
Với Chân Thần cảnh tu vi nếu muốn giết chết áo Cách Lạp Tư sẽ vô cùng khó khăn, nhất là Áo Cách Lạp Tư không phải chỉ có một người, sẽ rất nhanh liền gặp phải hắn, thì hắn không có chút phần thắng nào.
Sở dĩ hắn dám nói ra những cuồng ngôn như thế, bởi vì hắn tin tưởng, tin tưởng hắn có thể đạt tới Thần Vương chi cảnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Với thiên phú và nền tảng của hắn, một khi đạt đến Thần Vương cảnh, thì lực lượng áo nghĩa có thể biến thành thần chi lĩnh vực, thần thể đại thành, hắn tin rằng Thần Vương Nhị Trọng thiên cảnh giới như Áo Cách Lạp Tư cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hắn có lòng tin như thế đó!
Phần đông tử tù và người tham gia trong Cực Đạó luyện ngục, đều sẽ trở thành tài nguyên giúp hắn mạnh lên, ở hắn chắc chắn sẽ leo lên một tầm cao mới.
Trong ngọn núi yên tĩnh, hắn nhắm mắt lại, nhờ vào sự kì diệu của Cực Đạo luyện ngục hắn thả lỏng tinh thần, thể nghiệm và lĩnh ngộ sự tinh túy của lực lượng áo nghĩa, không cần biết thời gian ngoài kia trôi qua như thế nào.
Bên ngoài mười dặm, có ba người tử tù chỉ có một con mắt, kề vai nhau trông chừng cảnh giác từ bốn phía.
Ba người đều là Thần vương Nhất Trọng thiên cảnh giới, dường như bị trọng tội, không những bị khoét mất một mắt mà trên mặt còn bị săm chữ nhìn rất đáng sợ, ba bọn họ đều là hải tộc rất ít thấy, trên cổ đều có vây cá.
Ba người cao gần ba thước, mặc quần áo rách tung toé, mắt xanh sâu, vừa âm thầm nhìn quanh bốn phía, mặt họ toát lên vẻ hung hãn.
Bọn họ rất cảnh giác, biết mình sẽ là con mồi của những người tham gia, một khi đụng phải cao thủ sẽ bị đánh chết rất nhanh, sẽ trở thành công huân cho người tham gia.
Bởi vậy từ trước trước nay bọn họ đều tránh những nơi có kẻ mạnh tới và tìm những khu vực hẻo lánh để lẩn trốn.
Vô tình bọn họ đi tới khu vực của Thạch Nham mà không hề hay biết.
Luyện ngục lệnh bài của Thạch Nham còn chưa truyền ra sinh mệnh dao động, thì một trong các loại Thiên Hỏa là Âm Linh Quỷ Hỏa, đã phát hiện ra trước
Một ngọn lửa nhỏ màu xanh bị tán cây rậm rạp che lấy, căn bản không ai có thể phát hiện ra, ba người nọ cũng đều không phát hiện ra có gì dị thường, còn đang hướng về phía Thạch Nham.
Âm linh quỷ hỏa suy nghĩ xong liền bay về linh hồn tế thai của Thạch Nham.
Mới tiến vào diệu cảnh không bao lâu, còn chưa kịp thể ngộ nơi đây ảo diệu như thế nào, hắn bỗng tỉnh lại, vẻ mặt đầy chấn động,“Cảnh giới nào ?”.
“Lợi hại hơn ngươi một chút, dựa theo võ giả các ngươi phân chia, có lẽ là Thần Vương Nhất Trọng Thiên, nhưng đối phương có ba người, ngươi chưa chắc đã nuốt nổi.” Âm linh quỷ hỏa đưa tin.
“Ba người?” Thạch Nham sửng sốt rồi do dự một lát, nói:“ Chỉ có huyết chiến mới nhanh chóng hiểu được được lực lượng áo nghĩa, ba người này đến thật đúng lúc. Giải quyết chúng!”.
Hắn vươn người, hít một hơi thật sau, đưa tay chạm vào kết giới xung quanh, cấm chế biến mất không thấy, phân rõ ra một phương hướng, hắn không vội mà chạy chầm chấm, thần thái bình tĩnh tự nhiên, trong mắt ánh lên chiến ý mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.