Chương 746: Cốt tài cực phẩm.
Nghịch Thương Thiên
21/06/2013
Trong phòng tàng trữ riêng của Tử Diệu, xây thành từng gian phòng khác biệt, trong phòng khác biệt, cất tài liệu khác biệt.
Có gian phòng đều là đủ loại khoáng thạch hiếm có, có gian phòng thì là vật liệu gỗ tinh mỹ, trên vật liệu gỗ có ký hiệu thiên nhiên, còn có gian phòng, toàn bộ đều là mỹ ngọc, phong phú đa dạng, công dụng đều không giống nhau...
Tài liệu của gian phòng bất đồng, đều khắc văn tự thuyết minh rõ, ví dụ như, trong phòng cốt tài chỗ Thạch Nham.
Phòng cốt tài không tính quá lớn, chỉ có ngàn thước vuông, ở trên đài xanh nâu này, trưng bày từng khối xương kỳ lạ, có xương trong suốt như ngọc, có mấy xương vết nứt loang lổ, còn có xương đầy máu tươi, có mùi máu tươi nồng đậm.
Mấy chục loại cốt tài khác biệt, phân bố ở khu vực khác biệt, phía trước một loại cốt tài, đều có giới thiệu rõ ràng, thuyết minh cốt tài nà đến từ yêu thú cấp bậc nào, danh xưng của yêu thú, còn có thuộc tính và phương pháp luyện chế cốt tài.
Thạch Nham dạo quanh phòng cốt tài, không vội ra tay, hai mắt lóe sáng, tấm tắc.
Cốt tài có thể khiến Tử Diệu thu thập lại, tất nhiên sẽ không có vật phàm, đẳng cấp kém cỏi nhất, cũng là xương cốt của yêu thú cấp chín, yêu thú tương ứng đều có điểm đặc thù này.
Xương cốt của yêu thú cấp mười, ở chỗ này cũng không hiếm có, xếp ở trên bàn riêng, có giới thiệu rõ ràng.
Đi từ từ lên, hắn duỗi ngón tay ra, say sưa vuốt qua cốt tài, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng nhãn tình sáng lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Yêu tộc cấp mười, có thể so với cường giả Thần vương cảnh, xương cốt thường cực kỳ cứng, yêu tộc bất đồng thì thuộc tính không giống nhau, dẫn tới mặt cốt cách cũng có khác nhau rõ ràng, có xương yêu thú nhẹ như lông hồng, có xương thì lại nặng như thiết thạch, cái đó tương hợp với thuộc tính của bọn chúng.
Hắn dạo quanh một vòng, mườn ngón tay vuốt ve tường khối xương, phát hiện xương cốt ở đây chủng loại phong phú, thuộc tính cũng không giống nhau, rất nhiều cốt tài trong đó, đều là vô cùng quý giá.
Đương nhiên trong lòng hắn nhớ nhất, vẫn là xương cốt của yêu thú cấp 11 theo lời của Tử Diệu.
Một tay cầm Tử Tinh bài, hắn không vội không chậm mà đi lên, dần dần đi tới một góc của phòng cốt tài, một khu vực ba động rõ ràng.
Khu vực kia có một cái bàn Tử Tinh cực lớn, trên mặt bàn bày mười miếng xương khác nhau dài từ ba thước đến tám thước, trên bàn cũng có văn tự ghi lại, nhưng không có phần rõ ràng.
Nhưng mà, mấy văn tự giản lược kia, liền khiến Thạch Nham vẻ mặt chấn động, ngưng tụ tất cả lực chú ý.
Tài liệu: Cấp 11, tên yêu thú: Không rõ, công dụng: không rõ.
Ánh mắt lóe ra dị quang, Thạch Nham đã sớm theo dõi mười cái xương yêu thú kia, hơi chần chờ một chút, liền đưa tay cầm lên một khúc xương màu đen, xương này không biết từ loại yêu thú gì, đen như mực, lộ ra quang trạch âm u, cầm vào tay hơi lạnh hơn nữa cực kỳ nặng.
Cầm xương thú trong tay, lòng bàn tay Thạch Nham chợt lạnh, đột nhiên cảm giác một cổ khí tức nặng nề như núi, từ trong xương ập vào mặt, xương thú kia cực kỳ nặng, cho dù là hắn, cầm xương thú cũng có chút cố hết sức, không thể không thôi phát lực thân thể.
Sắc mặt hơi đổi, hắn nhắm mắt cảm ứng đoạn xương này một lát, cảm thấy được một cổ khí nặng như cả vùng đất.
Âm thầm lắc đầu, hắn để đoạn xương này xuống, ánh mắt tiếp tục hướng tới mười mấy xương cốt hàng đầu trước mặt.
Hắn cần xương cốt không thể quá nặng, nếu không rất khó phát huy ảo diệu của không gian thần thức đén loại đặc tính đi lại vô tung sắc bén cực kỳ, mới là điều hắn cần, xương thú có thể thi triển ra không gian ảo diệu, phải sắc bén, phải nhanh nhẹn, còn phải cứng cực kỳ!
Nặng, cũng không phải là đặc tính hắn cần, vẫn nên tránh.
Hắn hoạt động năm ngón tay, như vuốt ve da thịt của tình nhân, xẹt qua trên một đoạn xương ngon.
Không được, quá giòn, chịu không được quán chú của lực lượng không gian.
Cũng không được, nó cùn, không đủ sắc bén, cho dù rèn luyện, cũng không đạt tới trình độ sắc bén phá vỡ lĩnh vực thần của cường giả.
Khúc này cũng không được...
Từng khúc xương, khi ngón tay hắn lướt qua, thần thức thả ra, khí tức linh hồn ẩn trong xương thú, hắn có thể từ trên xương thú trên bàn, cảm nhận được rõ ràng thuộc tính và đặc thù của chất xương.
Cốt tài trên bàn, gần như đều là trong thân thể của yêu thú cấp 11 không biết tên, nhưng mà, phần lớn cốt tài trong đó gần như không có một tia năng lượng, cũng có vài loại còn có tàn năng, nhưng đặc tính không phù hợp với hắn, hoặc là quá giòn, hoặc là quá cùn, hoặc là có kèm theo lực thuộc tính hắn không cần, ví dụ như lôi điện.
Nhắm mắt lại, dùng thần thức làm chủ đạo, ngón tay của hắn tiếp tục trượt trên xương cốt ở mặt bàn.
Ơ!
Hắn đột nhiên mở to mắt, hai tròng mắt sáng dữ dội, nhìn chằm chằm một khúc xương thú dài sáu thước cỡ nắm tay, xương thú trong suốt như bạch ngọc, phía trên đầy lỗ nhỏ, lỗ nhỏ giống như tự nhiên mà thành, một khối với xương thú, nhìn không ra chút tì vết nào.
Tay hắn chỉ vào một lỗ nhỏ trên xương thú kia, lập tức cảm thấy tiếng gió, phảng phất có lệ phong từ trong lỗ nhỏ của xương thú gào thét mà ra, xé rách màng nhĩ của hắn.
Ong ong ong!
Ngón tay bịt lỗ nhỏ kia, tiếng gió gào thét nhảy vào linh hồn của hắn, phảng phất như đã xảy ra, khiến da thịt hắn đều có loại cảm giác đau đớn.
Vẻ mặt chấn động, hắn chăm chú cúi đầu nhìn về phía xương thú, đầu không ngừng ghé sát vào, con mắt sáng lên, nửa ngày, hắn đột nhiên nở nụ cười hắc hắc, vẻ mặt vui vẻ, "Cứng, sắc bén, còn là xương yêu thú phong thuộc tính, còn có tàn năng có thể dùng, cốt tài cực phẩm".
Vù!
Xương thú dài sáu thước kia, phút chốc bay ra, tại ngón tay hắn điểm một cái, vững vàng trôi nổi trước mặt hắn.
Một đám chân hỏa Chu Tước, từ trong đàn tế linh hồn hắn trôi ra ngoài, theo ngự động của tâm niệm hắn, hóa thành một vòng hỏa trấp, bao lấy xương thú kia.
Thạch Nham vẻ mặt vui vẻ, "Ngươi thôi luyện sạch tạp chất trước cho ta, ta chọn lựa tài liệu phụ, tăng cường độ mềm và dai, độ sắc bén, còn cả tốc độ của nó". Hắn vứt lại cốt tài với chân hỏa Chu Tước, đột nhiên rời khỏi phòng cốt tài, bay tới phòng tài liệu khác của Tử Diệu, ở các phòng tài liệu chọn lựa vật phẩm thích hợp để tăng cường thuộc tính và lực lượng của cốt tài.
Tài liệu luyện khí Tử Diệu thu thập nhiều năm, đột nhiên gặp nguy, nơi hắn đi qua, những phòng tài liệu kia loạn thành một đống.
Vì cố tụ tập tài liệu phụ lại, hắn như một trận gió lốc, càn quét ở trong phòng tài liệu, một khi phát hiện tài liệu hữu dụng, không chút khách khí cầm lên thưởng thức cảm ứng, rồi thu vào Huyễn Không Giới.
Hắn như ngạ lang vồ mồi, chỉ lo vơ vét bốn phía, tựa hồ rốt cuộc kinh động Tử Diệu đang nghỉ ngơi trong Tử Tinh điện.
Trong phòng ngọc thạch, ở một trận đồ tinh mỹ nhiều màu phía dưới, đột nhiên chợt hiện, ngay sau đó, một thân ảnh trong suốt hiện ra trong thần quang.
Tử Diệu công chúa đang mặc một bộ váy màu tím, mỹ mâu hơi có vẻ ảm đạm, xuất hiện âm u trong trận đồ, nàng tới vô thanh vô tức, người nào đó đang lục lọi tron từng gian ngọc thạch, vẫn chưa cảm nhận được, vẫn như cũ đang chọn lựa chăm chú, trong miệng còn lẩm bẩm: "Phong thuộc tính, tốt nhất là phong thuộc tính, cái này không được, mẹ kiếp, cái này cũng không được..."
Lông mày Tử Diệu hơi nhíu, hơi có vẻ tức giận, nhìn chằm chằm sau lưng hắn, đúng là chuyện hay ho, thấy hắn vẫn như cũ chưa xoay người, cuối cùng nhịn không được quát lên: "Ngươi muốn hủy phòng tài liệu của ta hay sao?"
Thạch Nham giật thót một cái, đột nhiên xoay người, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười sáng lạng: "Không phải".
Đáp một câu, hắn lại xoay người lại, tiếp tục vùi đầu vào trong nghiệp lớn thu thập tài liệu, lại một lần nữa xem nhẹ Tử Diệu.
Hắn ở trong đống ngọc thạch bị hắn quậy loạn, ló đầu ra, giống như cuối cùng có phát hiện, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cười hắc hắc, "Chỗ này của ngươi thật tốt, đa tạ hậu ái của công chú, ta nghĩ ta có thể dùng thôi luyện ra gai xương của ta rồi".
Nói xong, hắn nhẹ gật đầu, như một trận gió xuyên qua bên cạnh Tử Diệu, lại tới phòng cốt tài.
Khuôn mặt Tử Diệu công chúa rất khó coi, có loại tức giận bị xem nhẹ, cắn răng hừ một tiếng, cũng đi phòng cốt tài.
Một vòng hỏa diễm màu vỏ quýt, bao lấy một đoạn xương thú trong suốt dài sáu thước, từ trong xương thú trong suốt kia, thỉnh thoảng nhỏ dịch lỏng màu nâu, màu xám, chính là tạp chất bên trong xương thú, bị nung chảy ra ngoài.
Xương thú được chân hỏa Chu Tước rèn luyện, ở hỏa diễm màu vỏ quýt kia, lỗ nhỏ trên xương thú thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió thoang thoảng, xương thú dần dần thành màu đỏ thẫm, vốn là mặt hình vuông, từ từ trở nên bén nhọn, như mâu sắc bén.
Thạch Nham hồn nhiên chưa phát giác ra nàng đã đến, sắc mặt ngưng trọng lên, Huyễn Không Giới lóe sáng, từng khối mỹ ngọc và kỳ thạch dần hiện ra, được hắn tiện tay kéo một cái, liền bị một cổ lực lượng dẫn dắt, hướng về phía xương thú.
Chân hỏa Chu Tước hơi phát lực, một ngọn lửa màu vỏ quýt, liền bao lấy những mỹ ngọc và kỳ thạch này, dùng hỏa diễm luyện hóa.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, làm trò trước mặt Tử Diệu công chúa, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, đàn tế linh hồn chuyển động, hai tay bấm ra vô số pháp quyết huyền diệu trong hư không, đem từng luồng năng lượng với hình thức pháp quyết, đánh vào trong xương thú.
Điểm vào mi tâm, một cổ viêm lực mãnh liệt, ẩn chứa khí tức thái dương nguyên tinh, hỏa diễm như lưu quang rót vào trong xương thú, theo lỗ nhỏ chui vào trong xương cốt.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, hai tay khắc họa vô ý thức trong hư không, một vùng ánh sáng không gian tinh mịn, chợt hiện ra, xuy xuy, ở dưới sự trợ giúp của năng lượng thần bí nào đó, rót vào xương thú, dường như đang cưỡng chế biến đổi tách rời kết cấu của xương thú.
Mấy trăm pháp quyết tinh diệu, như hư ảnh dung nhập vào trong xương thú, xương thú kia đột nhiên tiếng gió rung trời, từng lỗ nhỏ đều truyền đến tiếng gió hú cực lớn.
Mỹ ngọc và kỳ thạch được chân hỏa Chu Tước rèn luyện, hóa thành từng luồng chất lỏng kỳ diệu, cùng các loại pháp quyết dung hợp làm một, lặng lẽ khắc ở trong xương thú, dung hợp với năng lượng kỳ lạ trong xương thú, tăng cường tinh diệu của xương thú.
Một loạt thủ đoạn của Thạch Nham, Tử Diệu công chúa nhìn thấy mà váng đầu hoa mắt, sắc mặt cực kỳ kinh dị.
Mỹ mâu của nàng chợt sáng, lẩm bẩm: "Không ngờ, không ngờ còn là một luyện khí sư, nhìn tư thế, phẩm cấp dường như còn không thấp..."
Một đường lửa, bốc lên trên xương thú, xương thú thành màu hỏa diễm, như que hàn đốt đỏ, cả đám pháp quyết tinh diệu, đột nhiên biến mất không thấy, lỗ nhỏ trên xương thú giống như bị vỡ ra, lỗ nhỏ thành từng khe hở.
Nhìn lại, xương thú kia giống như thứ nát bấy trọng tổ lại, xuất hiện vô số lỗ hổng, giống như là bị lợi khí chém.
Nhưng mà, cẩn thận cảm ứng, sẽ phát hiện mỗi khe hở, đều có được lực không gian vô cùng sắc bén, như lưỡi gió không gian, có thể nghiền nát hết thảy.
Có gian phòng đều là đủ loại khoáng thạch hiếm có, có gian phòng thì là vật liệu gỗ tinh mỹ, trên vật liệu gỗ có ký hiệu thiên nhiên, còn có gian phòng, toàn bộ đều là mỹ ngọc, phong phú đa dạng, công dụng đều không giống nhau...
Tài liệu của gian phòng bất đồng, đều khắc văn tự thuyết minh rõ, ví dụ như, trong phòng cốt tài chỗ Thạch Nham.
Phòng cốt tài không tính quá lớn, chỉ có ngàn thước vuông, ở trên đài xanh nâu này, trưng bày từng khối xương kỳ lạ, có xương trong suốt như ngọc, có mấy xương vết nứt loang lổ, còn có xương đầy máu tươi, có mùi máu tươi nồng đậm.
Mấy chục loại cốt tài khác biệt, phân bố ở khu vực khác biệt, phía trước một loại cốt tài, đều có giới thiệu rõ ràng, thuyết minh cốt tài nà đến từ yêu thú cấp bậc nào, danh xưng của yêu thú, còn có thuộc tính và phương pháp luyện chế cốt tài.
Thạch Nham dạo quanh phòng cốt tài, không vội ra tay, hai mắt lóe sáng, tấm tắc.
Cốt tài có thể khiến Tử Diệu thu thập lại, tất nhiên sẽ không có vật phàm, đẳng cấp kém cỏi nhất, cũng là xương cốt của yêu thú cấp chín, yêu thú tương ứng đều có điểm đặc thù này.
Xương cốt của yêu thú cấp mười, ở chỗ này cũng không hiếm có, xếp ở trên bàn riêng, có giới thiệu rõ ràng.
Đi từ từ lên, hắn duỗi ngón tay ra, say sưa vuốt qua cốt tài, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng nhãn tình sáng lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Yêu tộc cấp mười, có thể so với cường giả Thần vương cảnh, xương cốt thường cực kỳ cứng, yêu tộc bất đồng thì thuộc tính không giống nhau, dẫn tới mặt cốt cách cũng có khác nhau rõ ràng, có xương yêu thú nhẹ như lông hồng, có xương thì lại nặng như thiết thạch, cái đó tương hợp với thuộc tính của bọn chúng.
Hắn dạo quanh một vòng, mườn ngón tay vuốt ve tường khối xương, phát hiện xương cốt ở đây chủng loại phong phú, thuộc tính cũng không giống nhau, rất nhiều cốt tài trong đó, đều là vô cùng quý giá.
Đương nhiên trong lòng hắn nhớ nhất, vẫn là xương cốt của yêu thú cấp 11 theo lời của Tử Diệu.
Một tay cầm Tử Tinh bài, hắn không vội không chậm mà đi lên, dần dần đi tới một góc của phòng cốt tài, một khu vực ba động rõ ràng.
Khu vực kia có một cái bàn Tử Tinh cực lớn, trên mặt bàn bày mười miếng xương khác nhau dài từ ba thước đến tám thước, trên bàn cũng có văn tự ghi lại, nhưng không có phần rõ ràng.
Nhưng mà, mấy văn tự giản lược kia, liền khiến Thạch Nham vẻ mặt chấn động, ngưng tụ tất cả lực chú ý.
Tài liệu: Cấp 11, tên yêu thú: Không rõ, công dụng: không rõ.
Ánh mắt lóe ra dị quang, Thạch Nham đã sớm theo dõi mười cái xương yêu thú kia, hơi chần chờ một chút, liền đưa tay cầm lên một khúc xương màu đen, xương này không biết từ loại yêu thú gì, đen như mực, lộ ra quang trạch âm u, cầm vào tay hơi lạnh hơn nữa cực kỳ nặng.
Cầm xương thú trong tay, lòng bàn tay Thạch Nham chợt lạnh, đột nhiên cảm giác một cổ khí tức nặng nề như núi, từ trong xương ập vào mặt, xương thú kia cực kỳ nặng, cho dù là hắn, cầm xương thú cũng có chút cố hết sức, không thể không thôi phát lực thân thể.
Sắc mặt hơi đổi, hắn nhắm mắt cảm ứng đoạn xương này một lát, cảm thấy được một cổ khí nặng như cả vùng đất.
Âm thầm lắc đầu, hắn để đoạn xương này xuống, ánh mắt tiếp tục hướng tới mười mấy xương cốt hàng đầu trước mặt.
Hắn cần xương cốt không thể quá nặng, nếu không rất khó phát huy ảo diệu của không gian thần thức đén loại đặc tính đi lại vô tung sắc bén cực kỳ, mới là điều hắn cần, xương thú có thể thi triển ra không gian ảo diệu, phải sắc bén, phải nhanh nhẹn, còn phải cứng cực kỳ!
Nặng, cũng không phải là đặc tính hắn cần, vẫn nên tránh.
Hắn hoạt động năm ngón tay, như vuốt ve da thịt của tình nhân, xẹt qua trên một đoạn xương ngon.
Không được, quá giòn, chịu không được quán chú của lực lượng không gian.
Cũng không được, nó cùn, không đủ sắc bén, cho dù rèn luyện, cũng không đạt tới trình độ sắc bén phá vỡ lĩnh vực thần của cường giả.
Khúc này cũng không được...
Từng khúc xương, khi ngón tay hắn lướt qua, thần thức thả ra, khí tức linh hồn ẩn trong xương thú, hắn có thể từ trên xương thú trên bàn, cảm nhận được rõ ràng thuộc tính và đặc thù của chất xương.
Cốt tài trên bàn, gần như đều là trong thân thể của yêu thú cấp 11 không biết tên, nhưng mà, phần lớn cốt tài trong đó gần như không có một tia năng lượng, cũng có vài loại còn có tàn năng, nhưng đặc tính không phù hợp với hắn, hoặc là quá giòn, hoặc là quá cùn, hoặc là có kèm theo lực thuộc tính hắn không cần, ví dụ như lôi điện.
Nhắm mắt lại, dùng thần thức làm chủ đạo, ngón tay của hắn tiếp tục trượt trên xương cốt ở mặt bàn.
Ơ!
Hắn đột nhiên mở to mắt, hai tròng mắt sáng dữ dội, nhìn chằm chằm một khúc xương thú dài sáu thước cỡ nắm tay, xương thú trong suốt như bạch ngọc, phía trên đầy lỗ nhỏ, lỗ nhỏ giống như tự nhiên mà thành, một khối với xương thú, nhìn không ra chút tì vết nào.
Tay hắn chỉ vào một lỗ nhỏ trên xương thú kia, lập tức cảm thấy tiếng gió, phảng phất có lệ phong từ trong lỗ nhỏ của xương thú gào thét mà ra, xé rách màng nhĩ của hắn.
Ong ong ong!
Ngón tay bịt lỗ nhỏ kia, tiếng gió gào thét nhảy vào linh hồn của hắn, phảng phất như đã xảy ra, khiến da thịt hắn đều có loại cảm giác đau đớn.
Vẻ mặt chấn động, hắn chăm chú cúi đầu nhìn về phía xương thú, đầu không ngừng ghé sát vào, con mắt sáng lên, nửa ngày, hắn đột nhiên nở nụ cười hắc hắc, vẻ mặt vui vẻ, "Cứng, sắc bén, còn là xương yêu thú phong thuộc tính, còn có tàn năng có thể dùng, cốt tài cực phẩm".
Vù!
Xương thú dài sáu thước kia, phút chốc bay ra, tại ngón tay hắn điểm một cái, vững vàng trôi nổi trước mặt hắn.
Một đám chân hỏa Chu Tước, từ trong đàn tế linh hồn hắn trôi ra ngoài, theo ngự động của tâm niệm hắn, hóa thành một vòng hỏa trấp, bao lấy xương thú kia.
Thạch Nham vẻ mặt vui vẻ, "Ngươi thôi luyện sạch tạp chất trước cho ta, ta chọn lựa tài liệu phụ, tăng cường độ mềm và dai, độ sắc bén, còn cả tốc độ của nó". Hắn vứt lại cốt tài với chân hỏa Chu Tước, đột nhiên rời khỏi phòng cốt tài, bay tới phòng tài liệu khác của Tử Diệu, ở các phòng tài liệu chọn lựa vật phẩm thích hợp để tăng cường thuộc tính và lực lượng của cốt tài.
Tài liệu luyện khí Tử Diệu thu thập nhiều năm, đột nhiên gặp nguy, nơi hắn đi qua, những phòng tài liệu kia loạn thành một đống.
Vì cố tụ tập tài liệu phụ lại, hắn như một trận gió lốc, càn quét ở trong phòng tài liệu, một khi phát hiện tài liệu hữu dụng, không chút khách khí cầm lên thưởng thức cảm ứng, rồi thu vào Huyễn Không Giới.
Hắn như ngạ lang vồ mồi, chỉ lo vơ vét bốn phía, tựa hồ rốt cuộc kinh động Tử Diệu đang nghỉ ngơi trong Tử Tinh điện.
Trong phòng ngọc thạch, ở một trận đồ tinh mỹ nhiều màu phía dưới, đột nhiên chợt hiện, ngay sau đó, một thân ảnh trong suốt hiện ra trong thần quang.
Tử Diệu công chúa đang mặc một bộ váy màu tím, mỹ mâu hơi có vẻ ảm đạm, xuất hiện âm u trong trận đồ, nàng tới vô thanh vô tức, người nào đó đang lục lọi tron từng gian ngọc thạch, vẫn chưa cảm nhận được, vẫn như cũ đang chọn lựa chăm chú, trong miệng còn lẩm bẩm: "Phong thuộc tính, tốt nhất là phong thuộc tính, cái này không được, mẹ kiếp, cái này cũng không được..."
Lông mày Tử Diệu hơi nhíu, hơi có vẻ tức giận, nhìn chằm chằm sau lưng hắn, đúng là chuyện hay ho, thấy hắn vẫn như cũ chưa xoay người, cuối cùng nhịn không được quát lên: "Ngươi muốn hủy phòng tài liệu của ta hay sao?"
Thạch Nham giật thót một cái, đột nhiên xoay người, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười sáng lạng: "Không phải".
Đáp một câu, hắn lại xoay người lại, tiếp tục vùi đầu vào trong nghiệp lớn thu thập tài liệu, lại một lần nữa xem nhẹ Tử Diệu.
Hắn ở trong đống ngọc thạch bị hắn quậy loạn, ló đầu ra, giống như cuối cùng có phát hiện, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cười hắc hắc, "Chỗ này của ngươi thật tốt, đa tạ hậu ái của công chú, ta nghĩ ta có thể dùng thôi luyện ra gai xương của ta rồi".
Nói xong, hắn nhẹ gật đầu, như một trận gió xuyên qua bên cạnh Tử Diệu, lại tới phòng cốt tài.
Khuôn mặt Tử Diệu công chúa rất khó coi, có loại tức giận bị xem nhẹ, cắn răng hừ một tiếng, cũng đi phòng cốt tài.
Một vòng hỏa diễm màu vỏ quýt, bao lấy một đoạn xương thú trong suốt dài sáu thước, từ trong xương thú trong suốt kia, thỉnh thoảng nhỏ dịch lỏng màu nâu, màu xám, chính là tạp chất bên trong xương thú, bị nung chảy ra ngoài.
Xương thú được chân hỏa Chu Tước rèn luyện, ở hỏa diễm màu vỏ quýt kia, lỗ nhỏ trên xương thú thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió thoang thoảng, xương thú dần dần thành màu đỏ thẫm, vốn là mặt hình vuông, từ từ trở nên bén nhọn, như mâu sắc bén.
Thạch Nham hồn nhiên chưa phát giác ra nàng đã đến, sắc mặt ngưng trọng lên, Huyễn Không Giới lóe sáng, từng khối mỹ ngọc và kỳ thạch dần hiện ra, được hắn tiện tay kéo một cái, liền bị một cổ lực lượng dẫn dắt, hướng về phía xương thú.
Chân hỏa Chu Tước hơi phát lực, một ngọn lửa màu vỏ quýt, liền bao lấy những mỹ ngọc và kỳ thạch này, dùng hỏa diễm luyện hóa.
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm túc, làm trò trước mặt Tử Diệu công chúa, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, đàn tế linh hồn chuyển động, hai tay bấm ra vô số pháp quyết huyền diệu trong hư không, đem từng luồng năng lượng với hình thức pháp quyết, đánh vào trong xương thú.
Điểm vào mi tâm, một cổ viêm lực mãnh liệt, ẩn chứa khí tức thái dương nguyên tinh, hỏa diễm như lưu quang rót vào trong xương thú, theo lỗ nhỏ chui vào trong xương cốt.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, hai tay khắc họa vô ý thức trong hư không, một vùng ánh sáng không gian tinh mịn, chợt hiện ra, xuy xuy, ở dưới sự trợ giúp của năng lượng thần bí nào đó, rót vào xương thú, dường như đang cưỡng chế biến đổi tách rời kết cấu của xương thú.
Mấy trăm pháp quyết tinh diệu, như hư ảnh dung nhập vào trong xương thú, xương thú kia đột nhiên tiếng gió rung trời, từng lỗ nhỏ đều truyền đến tiếng gió hú cực lớn.
Mỹ ngọc và kỳ thạch được chân hỏa Chu Tước rèn luyện, hóa thành từng luồng chất lỏng kỳ diệu, cùng các loại pháp quyết dung hợp làm một, lặng lẽ khắc ở trong xương thú, dung hợp với năng lượng kỳ lạ trong xương thú, tăng cường tinh diệu của xương thú.
Một loạt thủ đoạn của Thạch Nham, Tử Diệu công chúa nhìn thấy mà váng đầu hoa mắt, sắc mặt cực kỳ kinh dị.
Mỹ mâu của nàng chợt sáng, lẩm bẩm: "Không ngờ, không ngờ còn là một luyện khí sư, nhìn tư thế, phẩm cấp dường như còn không thấp..."
Một đường lửa, bốc lên trên xương thú, xương thú thành màu hỏa diễm, như que hàn đốt đỏ, cả đám pháp quyết tinh diệu, đột nhiên biến mất không thấy, lỗ nhỏ trên xương thú giống như bị vỡ ra, lỗ nhỏ thành từng khe hở.
Nhìn lại, xương thú kia giống như thứ nát bấy trọng tổ lại, xuất hiện vô số lỗ hổng, giống như là bị lợi khí chém.
Nhưng mà, cẩn thận cảm ứng, sẽ phát hiện mỗi khe hở, đều có được lực không gian vô cùng sắc bén, như lưỡi gió không gian, có thể nghiền nát hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.