Chương 116: Để hắn nhìn cho rõ!
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Lăng gia Thiên Vẫn thành biến thành khu vực gào khóc thảm thiết.
Thanh huyết ma bức ở trên trời bay xung quanh. Mỗi một lần Thanh huyết ma bức từ trên trời hạ xuống, sẽ có một tên Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia bị chặt đứt đầu, thi thể bị Thanh huyết ma bức kéo lên trời, nhấm nuốt từng khúc.
Ba dòng Huyết hà rộng lớn, giống như cự long màu máu đánh thẳng về Lăng gia phía trước, phá huỷ từng tòa thạch lâu của Lăng gia như bẻ cành khô, kéo từng tên Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia vào Huyết Hà, làm bọn hắn ở bên trong Huyết hà kêu thảm thê lương, bị Huyết hà bao phủ đều bạo thể chết đi biến Lăng gia giống như Tu La đồ trường, máu tươi lai láng. Như dòng nước nhỏ chảy đi, tàn chi khắp cả thi cốt bay loạn.
Hỉ sự cứ như vậy biến thành tang sự, người cùa Lăng gia, Mặc gia này trong chốc lát đã chết hơn trăm người.
Ba người Lăng Quyết, Lăng Kiệt, Mặc Đà dưới phía dước hốc mắt đỏ ngầu, điên cuồng rít gào, ý muốn chống đỡ lực lượng không thể kháng cự này.
Đáng tiếc, dù là Lăng Quyết, Lăng Kiệt hay là Mặc Đà đều chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn, chưa đạt tới cảnh giới Thiên Vị, không thể phá không bay lên.
Bọn họ chỉ có thể thi triển ra thiên phú Võ Hồn, ngưng luyện ra Thiểm điện và kết giới để chống lại Thanh huyết ma bức ở trên trời đang tàn sát bừa bãi, chống đỡ Tu La Huyết vệ của Dương gia điên cuồng giết chóc.
Đáng tiếc, Tu La Huyết vệ của Dương gia, đa số đều có tu vi cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn, trong đó rất nhiều người cảnh giới cũng không kém Lăng Quyết, Mặc Đà. Ngoài ra, trên Thanh huyết ma bức còn có Thạch Kiên, Tả Hư là cao thủ đồng cấp, nhờ vào ưu thế bay trên không của Thanh huyết ma bức liên tiếp tàn sát đẫm máu người Lăng gia, Mặc gia.
Hai người Lăng Quyết, Mặc Đà máu tươi đầy mình, thấy một đám con cháu gia tộc liên tục bị chặt đứt đầu, thi thể bị Thanh huyết ma bức nhấm nuốt, đã lâm vào điên loạn, điên cuồng thúc dục Võ Hồn, nhưng lại bị Tu La Huyết vệ trên Thanh huyết ma bức kềm chặt lại.
Độc nhân Bố Bác đến từ Độc Long Cốc, ở bên trong đình viện của Lăng gia, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Bên cạnh, từng tên hảo thủ của Độc Long Cốc hộ tống hắn đến, cũng bị Tu La Huyết vệ chém giết từng người một bị giết chết. Hai mắt Bố Bác như phun lửa. Toàn thân bắn ra độc yên độc quang đủ mọi màu sắc bốc lên trời.
Độc nhân Bố Bác có tu vi cảnh giới Thiên Vị, hắn toàn lực ra tay uy lực không kém, lúc này kéo vài tên Tu La Huyết vệ bay hơi thấp xuống dưới, dùng kịch độc độc chết vài tên Tu La Huyết vệ cảnh giới hơi thấp.
"Ồ!" Tu La vương Tiêu Hàn Y thở nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Độc nhân Bố Bác, vết sẹo trên mặt giật giật, cười ha ha nói: "Thú vị lắm!
Nói xong, Tiêu Hàn Y vỗ Thanh huyết ma bức, thân đang ở trên Thanh huyết ma bức đột nhiên tự mình bay xuống, giống như một luồng huyết quang, bắn nhanh về phía Độc nhân Bố Bác.
Thanh huyết ma bức mang Thạch Nham tiếp tục bay về hướng tới phòng tân hôn của tân nương.
Ở trên Thanh huyết ma bức, Thạch Nham cau mày, lực lượng tiêu cực quấn quanh toàn thần, trong lòng ý niệm thô bạo, giết chóc, lạnh lùng nhìn nhìn Độc nhân Bố Bác.
"Nham thiếu gia ngươi đi đi. Nơi này giao cho ta là được rồi." Tiêu Hàn Y đưa lưng về phía hắn, cười khà khà quái dị, lòng bàn tay trái từng luồng huyết khí khuấy động, một luồng huyết sát khí kinh thiên động địa đột nhiên từ lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra.
Huyết sát khí nhanh chóng ngưng luyện, chỉ một chốc huyết sát khí này đã ngưng luyện thành một cái đầu người, hai mắt đỏ tươi mở to ra, tràn ngập vô cùng vô tận sát khí, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Độc nhân Bố Bác.
Độc nhân Bố Bác bị đôi mắt đỏ tươi của đầu người kia nhìn chằm chằm, trong lòng rùng mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
"Dùng độc sao?", Tiêu Hàn Y cười lạnh. con mắt màu đỏ trong tay đột nhiên bắn ra, đánh mạnh tới hướng Độc nhân Bố Bác oanh khứ.
Lúc con mắt màu đỏ kia ở giữa không trung. Huyết quang đại thịnh, giống như con mắt của thần ma, giống như muốn kéo người ta vào trong vực sâu khát máu vô cùng vô tận, mạnh mẽ mang kéo người ta xuống chỗ sâu trong địa ngục.
Độc nhân Bố Bác vừa mới muốn động thủ, lại phát hiện máu tươi toàn thân điên cuồng chuyển động, phun ra một ngụm máu tươi không chịu khống chế, máu tươi trong mắt, lỗ mũi, lỗ tai hắn cũng không chịu khống chế tràn ra, con mắt màu đó kia còn chưa đánh đến hắn thì Độc nhân Bố Bác đã biến thành một huyết nhân, toàn bộ máu tươi chảy ra từ chính thân thể hắn.
Bố Bác hoảng sợ biến sắc, lần đầu tiên sinh ra sự sợ hãi nên không dám ở lại chỗ này, vô cùng chật vật bay ra ngoài Lăng gia.
Vừa thấy Độc nhân Bố Bác cảnh giới Thiên Vị, còn chưa thật sự giao chiến mà đã hốt hoảng thoát đi, hai người Lăng Quyết, Mặc Đà đặt hy vọng lên người hắn, cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giống như lực lượng trong cơ thể đều bị khác rút đi.
Bố Bác là chỗ dựa để hai người đối phó Thạch gia, hai người sở dĩ dám xuống tay không chút cố kỵ với Thạch gia, cũng bởi vì Độc Long Cốc, bởi vì Độc nhân Bố Bác.
Nếu Bố Bác chật vật chạy trốn, bọn họ lập tức biết ngay nam tử khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn, tuyệt đối là cường giả còn đáng sợ hơn Bố Bác nhiều!
Trái tim hai người thật sự băng giá tuyệt vọng.
Tu La Huyết vệ phụ trách đồ sạch người nơi này, ta đi một chút sẽ trở lại." Tu La vương Tiêu Hàn Y bình tĩnh, hướng đến Tu La Huyết vệ trên Thanh huyết ma bức quát một tiếng, chợt hóa thành một luồng huyết quang đuổi theo hướng Độc nhân Bố Bác thoát đi, cười khặc khặc quái dị nói: "Bằng hữu, muốn ở trong tay Tu La vương ta chạy trốn, ngươi còn kém xa."
Nháy mắt Tiêu Hàn Y đã biến mất, tiếng nói cũng càng lúc càng xa.
Nhưng mà, Tu La Huyết vệ tàn sát Lăng gia vẫn không dừng lại.
Độc nhân Bố Bác thoát đi rất nhanh, ngay cả đám Võ Giả của Độc Long Cốc cũng không để ý, hắn hoàn toàn khiến cho tinh thần cao thủ Lăng gia, Mặc gia thậm chí Độc Long Cốc sụp đổ.
Tu La Huyết vệ vốn là cao thủ nhiều như mây, Thanh huyết ma bức lại là yêu thú hung tàn, nhờ vào ưu thế bay nhanh của Thanh huyết ma bức, người Lăng gia, Mặc gia giống như thịt trên thớt gỗ. Bị lợi khí sắc bén biến thành từng thi thể đứt lìa.
Lăng gia, Mặc gia xong rồi.
Tả Hư nhìn cuộc tàn sát tàn nhẫn phía dưới, cảm thấy lòng lạnh lẽo hơn bao giờ.
Lăng gia, Mặc gia chính là một trong ngũ đại thế gia của Thiên Vẫn thành, thực lực không kém với Tả gia hắn nhưng hôm nay hai đại thế gia sắp bị diệt môn, Tả Hư thân là đứng đầu Tả gia, vẻ mặt lúc nhìn về phía này Tu La Huyết rất sợ hãi.
Tu La Huyết vệ có thể tiêu diệt hai nhà Lăng gia, Mặc gia. Muốn tiêu diệt Tả gia bọn họ cũng rất dễ dàng, nhất là sự tàn nhẫn lãnh khốc của Tu La Huyết vệ lại khiến lưng hắn lạnh buốt.
Tả Hư âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải kết chặt với Thạch gia, qua hôm nay dù là mất mặt cũng phải chủ động cầu hôn, cũng phải định hôn sự của Tả Thi và Thạch Nham.
Trong phòng tân hôn của tân nương.
Mặc Nhan Ngọc, Lăng Thiếu Phong vẻ mặt hoảng sợ, theo khe hở cửa sổ, nhìn Tu La đồ trường bên ngoài.
Phòng tân hôn vui vẻ này. Theo ý của Thạch Nham nên không có bị Huyết hà dập nát chỗ này, trong Lăng gia một loạt thạch lâu sụp đổ dập nát nên nơi này khá kỳ lạ.
"Nhan Ngọc, chúng ta trốn đi!" Toàn thân Lăng Thiếu Phong lạnh như băng, cắn răng nói, "Chỉ cần chúng ta còn sống, tương lai vẫn còn cơ hội trả thù! Nàng và ta còn trẻ, ngày nào đó chúng ta cũng có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị đến lúc đó khiến cho Thạch gia nợ máu trả bằng máu, cũng đồ sạch toàn gia bọn chúng!"
Trên khuôn mặt Mặc Nhan Ngọc đã không có chút màu, trong con mắt sáng đầy bi thương, thanh âm nức nở nói không nên lời,
"Một khi đi ra ngoài sẽ biết bị Võ Giả trên yêu thú giết chết. Những người này, là muốn muốn tiêu diệt toàn gia hai chúng ta a! Chỉ cần chúng ta bị phát hiện, tuyệt đối chắc chắn sẽ chết! Ta thề, có một ngày ta nhất định sẽ giết sạch toàn gia Thạch gia!" Lăng Thiếu Phong vẻ mặt địa oán độc. Khuôn mặt vặn vẹo, trong mắt ẩn chứa vô cùng vô tận cừu hận.
"Ầm!"
Cửa phòng tân hôn bị đánh bay, Thạch Nham trên người lượn lờ sương trắng thô bạo, khát máu, vẻ mặt tà ác khủng bố vọt vào.
Ở phía sau Thạch Nham, hai tên Tu La Huyết vệ có cảnh giới Niết Bàn, ung dung đứng ở cửa, vẻ mặt hờ hững liếc mắt nhìn vào trong phòng.
"Nham thiếu gia, chúng ta canh cửa cho người." Một người trong đó cười nói.
"Ừm." Giọng nói Thạch Nham khàn khàn, từng bước đi chỗ Lăng Thiếu Phong, Mặc Nhan Ngọc.
"Thạch Nham!" Lăng Thiếu Phong biến sắc, vẻ mặt bỗng điên cuồng, "Ta liều mạng với ngươ!"
"Ầm."
Toàn thân Thạch Nham lượn lờ sương trắng. Giống như viên đạn đánh mạnh lên ngực Lăng Thiếu Phong.
Tiếng xương cốt vỡ vụn, Lăng Thiếu Phong đánh bay thẳng lên, khi rơi xuống đất thì thất khổng đổ máu, một ngón tay cũng không thể động được.
Lăng Thiếu Phong chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, đối mặt Thạch Nham hôm nay có cảnh giới Nhân Vị nhị trùng thiên hơn nữa thi triển Bạo Tẩu, đối mặt đã bị đánh một cái bay đi không chút lực lượng đánh trả.
"Cha ta không phải Võ Giả, lúc ngươi động thủ giết cha ta. Có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?" Thạch Nham cười lạnh, đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Phong, một tay túm lấy thân thể Lăng Thiếu Phong, ném mạnh cho Tu La Huyết vệ, "Đỡ lấy hắn, khiến hắn thấy rõ ta muốn làm gì." Nói xong, Thạch Nham bỗng nhiên nhắm về phía Mặc Nhan Ngọc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Nhan Ngọc trắng bệch, thét to: "Ngươi muốn làm gì?
"Muốn ngươi!"
Thạch Nham nhe răng cười, phút chốc đi đến bên cạnh Mặc Nhan Ngọc, lực lượng tiêu cực ngưng luyện trong cơ thể giống như quỷ mị, chui thẳng vào thân thể Mặc Nhan Ngọc trói chặt Mặc Nhan Ngọc.
"Xoẹt!"
Áo tân nương màu đỏ làm bằng tơ tằm xinh đẹp của Mặc Nhan Ngọc bị xé rách từng mảng, da thịt tuyết trắng sáng của nàng nhanh chóng lộ ra ngoài.
Mặc Nhan Ngọc có bộ ngực sữa to căng, da thịt tuyết trắng có chỗ hồng hào. Một đôi chân dài láng mịn, vùng cỏ ở chính giữa đều lộ ra.
"Đưa Lăng Thiếu Phong đến đây. Để cho hắn thấy rõ một chút." Thạch Nham cười lạnh, hắn ném mạnh thân thể khỏa thân mềm mại của Mặc Nhan Ngọc lên trên giường, trực tiếp đè lên, cười ha ha nói: "Mặc Nhan Ngọc, nhưng còn nhớ rõ lời của ta ở trong U Ám sâm lâm không? Ta từng nói qua, ta nhất định sẽ cưỡi lên ngươi!"
Hai tên Tu La Huyết vệ, vẻ mặt hưng phấn, hai người mang theo Lăng Thiếu Phong, đưa hắn đến trước người Thạch Nham, để Lăng Thiếu Phong có thể nhìn thấy rõ Thạch Nham làm cái gì.
Hai mắt Lăng Thiếu Phong như đổ màu, điên cuồng rít gào. "Thạch Nham, ngươi sẽ chết không được tử tế! Ta thề, chỉ cần ta sống, nhất định phải lột da rút xương của ngươi! Ta sẽ làm cho ngươi đời đời kiếp kiếp đều trầm luân trong tuyệt vọng thống khổ!"
"Ngươi! Ngươi là tên kia!" Mặc Nhan Ngọc đột nhiên hét ầm lên, muốn điên cuồng giãy dụa, lại phát hiện không thể thúc dục lực lượng của thân thể. "Lúc trước ta chỉ là vô tình liếc nhìn ngươi, ngươi đã muốn giết ta, càng bắt ta thử độc dược, thật sự là tâm địa rắn rết. Hôm nay là ngày vui của ngươi, ta diệt cả nhà ngươi, trước mặt phu quân tương lai của ngươi cưỡng hiếp ngươi, cho ngươi nếm thử cái gì là thống khổ!" Vẻ mặt Thạch Nham thô bạo, thúc mạnh hạ thân, chui vào động phủ chật hẹp của Mặc Nhan Ngọc.
"A a a!"
Mặc Nhan Ngọc rên rỉ thống khổ, hai mắt không kiềm được trào ra nước mắt bi phẫn nhục nhã.
"Kêu đi! Bên ngoài là thân nhân của ngươi, cũng đang kêu lên giống ngươi, nhưng mà bọn họ là kêu thảm thiết mà ngươi kêu lại là sướng!" Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, tung hoành ngang dọc lên đồng thể trắng mịn của Mặc Nhan Ngọc, ra sức đánh lên, mặc kệ Mặc Nhan Ngọc có thể chịu đựng được hay không.
Lăng Thiếu Phong bị Tu La Huyết vệ giữ, nhìn rõ vị hôn thê đang thống khổ rên rỉ dưới thân Thạch Nham, khuôn mặt Lăng Thiếu Phong, bi phẫn muốn chết.
Giờ khắc này, hắn so với chết còn khó chịu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.