Sát Thần

Chương 197: Đến phiên ta!

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



Sáu tên Ma nhân Hắc Lân tộc, vừa nghe nói Thạch Nham đến từ Dương gia, lập tức bỏ qua đối thủ, cùng nhau áp sát tới chỗ hắn.

Trong thạch động, Thạch Nham vẫn nhàn rỗi di chuyển hai bên, đột nhiên biến thành mục tiêu hàng đầu của Ma nhân.

Khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng, lặng lẽ lui lại sau, phía sau lưng đặt lên ở vách nham thạch tránh hai mặt thụ địch, âm thầm cảnh giác.

Nhìn thấy Ma nhân vây đến Thạch Nham, tâm hồn thiếu nữ của Hà Thanh Mạn cứ hối hận, biết mình giúp sai chỗ, lúc này khẽ nói:

- Bảo vệ hắn!

Dáng người nổi bật của nàng, nhẹ nhàng như tơ liễu nhoáng lên một cái, lướt qua đám người Ba Đế, nhanh chóng lướt đến hướng Thạch Nham.

Sau tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp còn lại của Thiên Tà Động Thiên, cũng không dám chậm trễ, đều là dũng cảm hăng hái nhắm đến Ma nhân, để tránh Thạch Nham bị giết chết trong nháy mắt.

- Giết!

Cốt Nha la to, hai căn gai xương trắng bệch trong tay hóa thành hai luồng điện quang trắng toát, mang theo một luồng sát khí thô bạo, cầu vồng xuyên qua thái dương phóng tới.

Hai căn gai xương bay rít, giống như xé rách không khí, mũi nhọn gai xương đột nhiên lấp lánh xuất hiện thêm nhiều điểm ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh đó như ma trơi, màu xanh mỏng manh, sinh động lạ thường, đột nhiên từ mũi nhọn gai xương nổ tung bắn đi, hóa thành cơn mưa phùn rậm rạp bao phủ đến đầu Thạch Nham.

Thạch Nham mới sắp khống chế Từ Cức Vực Trường, đột nhiên thấy một luồng khí tàn ác, từ bốn phương tám điên cuồng rót tới.

"Vù vù vù. . ."

Nhiều điểm sáng xanh mờ, đang ở dưới mi mắt hắn bỗng nhiên phóng đại, là một loại độc trùng toàn thân mọc đầy ngạch gai màu xanh!

Trên mình những độc trùng đó có khí tức của Cốt Nha, bên trong thân hình nho nhỏ đầy lệ khí, lệ khí này là một loại tinh thần dao động, bắn ầm ầm vào trong đầu Thạch Nham.

Thân hình Thạch Nham chấn động, hai mắt hiện ra vẻ đau đớn.

Lệ khí ngưng luyện thành tinh thần công kích, khiến hắn linh hồn lâm vào kinh hãi, tâm thần bị ảnh hưởng, không thể lập tức khống chế Từ Cức Vực Trường.

Cùng lúc đó, ngạch gai trên mình những con độc trùng này hóa thành tinh quang màu xanh như hạt mưa bao trùm đến đây.

Thạch Hóa!

Trong lòng Thạch Nham hét to, sắc mặt bỗng biến thành âm độc, hai mắt phóng ra tia sáng lạnh lùng.

Chỉ một chốc, làn da thân thể hắn biến thành màu vàng xanh. Thạch Hóa Võ Hồn tiến vào giai đoạn thứ ba, khiến cho thân thể hắn nháy mắt cứng như sắt đá.

"Keng keng keng."

Rậm rạp độc trùng màu xanh bắn đến, ngạch gai trên mình độc trùng đâm mạnh lên thân thể Thạch Nham, nhưng không thể xuyên thấu thân thể Thạch Nham.

- Ồ!

Cốt nha kinh hô một tiếng, bên trong con ngươi màu xanh thẫm hiện lên tia sáng kinh dị.

Lục minh trùng là yêu trùng của Ma Vực, ngạch gai trên mình vô cùng sắc bén, trước kia khi Cốt Nha giao chiến với người khác, mỗi lần đột nhiên phóng ra Lục minh trùng đều có thể thu được kỳ hiệu.

Lục minh trùng có thể chui thẳng vào huyết nhục nhân loại, từ bên trong cắn nát ngũ tạng lục phủ, cắn nuốt sạch sẽ khí quan trong thân thể nhân loại.

Kích thước Lục minh trùng tuy nhỏ nhưng cực kỳ hung tàn, những con Lục minh trùng đó đều do hắn dày công dùng huyết nhục của mình cho ăn tạo thành, mặc dù là Ma nhân của Ma Vực bị Lục minh trùng đột nhiên tập kích, thân thể mạnh mẽ cũng đều không chống đỡ được, sẽ bị Lục minh trùng phá da thịt chui vào Ma thể.

Dựa theo dự tính của Cốt Nha, nhân loại Võ Giả bởi vì chỉ chú trọng tích lũy Tinh Nguyên, cho nên thân thể hơi gầy yếu, nên sẽ không ngăn được Lục minh trùng xâm nhập.

Lúc trước Cốt Nha nuôi Lục minh trùng cũng chủ yếu là nhắm vào người Dương gia có được Bất Tử Võ Hồn.

Cho dù là Võ Giả của Dương gia, thân mang Bất Tử Võ Hồn, một khi bị Lục minh trùng chui vào thân thể, cũng không thể ngăn được Lục minh trùng cắn nuốt khí quan thân thể.

Trong lúc giao chiến, một khi bị Lục minh trùng chui vào thân thể, Bất Tử Võ Hồn khôi phục thân vốn không thể ngăn cản Lục minh trùng liên tục căn nuốt, trước khi thân thể chưa khôi phục lại, ngũ tạng lục phủ đã bị Lục minh trùng cắn nuốt sạch sẽ.

Lục minh trùng nhào đến, chui vào da thịt Thạch Nham, thế nhưng giống như đụng phải cương thiết nham thạch, tình trạng quỷ dị như thế, thật sự là khiến cho Cốt Nha có chút khó hiểu.

- Cút ngay!



Thạch Nham cười lạnh, trên người đột nhiên bắn ra ô quang mờ, ô quang tào thành Ô quang thuẫn bao trùm lấy hắn.

Chi chít Lục minh trùng bao trùm lên người hắn, liên tục dùng ngạch gai đâm vào da thịt Thạch Nham, nhưng vẫn không được như ý chui vào bên trong thân thể hắn tác quái.

Ô quang thuẫn vừa ra, ô quang mờ kia như thành thực chất, quét sạch toàn bộ Lục minh trùng trên người hắn.

"Ầm!"

Hai căn gai xương trắng bệch của Cốt Nha, mang theo luồng khí vô cùng sắc bén bỗng chốc đã phóng tới, đánh mạnh lên trên Ô quang thuẫn.

Ô quang thuẫn hóa thành một đoàn ô quang đẹp mắt, nháy mắt vỡ tung, gai xương khí thế như trường hồng, đâm thẳng vào ngực Thạch Nham.

"Phốc!"

Mũi nhọn hai căn gai xương, cắm vào ngực Thạch Nham sâu ba tấc, gai xương nhanh chóng run lên, ở mũi nhọn gai xương lại có Lục minh trùng nhảy ra, chui vào huyết nhục Thạch Nham, chui vào trong thân thể hắn rất nhanh.

Thạch Nham kinh sợ biến sắc.

- Giết!

Rốt cuộc Hà Thanh Mạn đã đuổi tới, mái tóc dài tung bay, từng đường phong nhận từ bên trong thân thể nàng rít lên bay ra, như phô thiên cái địa phóng tới Cốt Nha.

Cốt Nha cười khặc khặc, đưa tay vẫy ra, kia căn gai xương như cắm rễ vào ngực Thạch Nham, đột nhiên bay trở về, một lần nữa rơi vào trong tay hắn.

- Tiểu tử, Lục minh trùng vẫn chui vào thân thể ngươi, ngươi hãy chậm rãi chờ bị Lục minh trùng cắn sạch ngũ tạng lục phủ đi.

Cốt Nha không them liếc mắt nhìn Thạch Nham, quay đầu giao chiến với Hà Thanh Mạn, quát lên:

- Tiểu tử kia xong rồi, không cần lo đến hắn, giết đám vướng bận này đi!

Năm tên Ma nhân không hề xuất thủ tới Thạch Nham, đột nhiên xoay người, lại cùng Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên chém giết.

Thạch Nham bị bỏ qua.

Cắn răng, ánh mắt bắn ra hàn quang, Thạch Nham không ngừng mà thôi phát Tinh Nguyên trong thân thể, muốn bức đám Lục minh trùng kia ra ngoài.

Bên trong thân thể, từng luồng Tinh Nguyên giống như điện quang, di chuyển cực nhanh trong thân thể, đánh mạnh lên người đám Lục minh trùng.

Nhưng mà, đám Lục minh trùng đó bị Tinh Nguyên đánh trúng, thế nhưng vẫn bình yên vô sự, vẫn lúc nhúc trong cơ thể hắn, nhanh chóng chui tới bụng và trái tim hắn.

Da đầu Thạch Nham ngứa ran, không dám nghĩ nhiều, định thúc dục ra lực lượng tiêu cực bên trong thân thể.

Nhưng vào lúc này.

Môt luồng viêm lực cực nóng, lặng lẽ từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra, viêm lực kia vừa ra lập tức chui vào thân thể Thạch Nham.

Trong nháy mắt, Thạch Nham giống như đang ở trong hỏa lò đốt cháy, toàn thân đỏ rực, đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai đều toát ra ngọn lửa.

Là hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa vạn năm!

Luồng hỏa viêm lực này, lan ra khắp toàn thân Thạch Nham rất nhanh, khiến cho thân thể hắn lập tức trở nên vô cùng nóng rực.

Nhiệt độ bên trong thạch động, cũng theo đó mà tăng lên.

Lục minh trùng bên trong thân thể, chưa chui vào được chỗ yếu hại trong thân thể Thạch Nham, bị luồng hỏa viêm nóng bức này đốt thành tro bụi.

- Đủ rồi!

Tinh thần Thạch Nham chìm vào bên trong Huyết Văn giới, vội vàng đưa tin.

Hỏa viêm lực từ Huyết Văn giới lặng yên biến mất, thân thể Thạch Nham vẫn bốc lên hỏa khí, trên người toát ra hơi nóng cuồn cuộn, bị đốt cháy làm hắn cực kỳ đau khổ.

Thời khắc mấu chốt, Địa tâm hỏa vạn năm cảm nhận hắn đang nguy hiểm, thế mà đã chủ động cứu giúp.

Nhưng mà, hỏa viêm lực của nó thật sự quá mức cường hãn, tuy rằng nó đã khống chế cực kỳ cẩn thận, nhưng dù chỉ là hỏa viêm lực mỏng manh như vậy, vẫn có thể thiếu chút nữa đốt Thạch Nham thành tro bụi.

Nếu không phải Thạch Nham ở bên trong đầm nham thạch nóng chảy, vẫn dùng Cực Luyện thuật rèn luyện thân thể, nên thân thể sớm thích ứng viêm lực cực nóng, thì vừa rồi e là hắn còn chết sớm hơn Lục minh trùng.

Hít sâu một hơi, Thạch Nham thúc dục lực lượng thân thể, dùng Tinh Nguyên bao lấy thi thể nhỏ xíu của đám Lục minh trùng đã cháy khét, nhanh chóng đẩy chúng ra ngoài theo hai lỗ máu ở ngực.



Cắn răng, khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng, dùng ngón tay cào cào vết đen trong hai lỗ máu ở ngực ra.

Nhìn huyết nhục ở lỗ máu chỗ ngực đang chậm rãi lúc nhúc, đã bắt đầu chủ động chữa trị thân thể, Thạch Nham âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, lúc nhìn lại Cốt Nha kia thì trong mắt đầy vẻ hận thù.

Cốt Nha có cảnh giới Địa Vị, gai xương rút ra từ thân thể hắn thế mà lại sắc bén như thế, có thể phá vỡ Thạch Hóa Võ Hồn, lưu lại trên ngực hắn lỗ máu sâu ba tấc.

Trong lòng Thạch Nham còn có chút sợ hãi, cảm thấy Thạch Hóa Võ Hồn không phải vạn năng, tuy rằng có thể ngăn cản rất nhiều thương tổn, những cũng không phải thật sự là đao thương bất nhập.

- Hừ.

Cốt Nha đều để lại trên mỗi một con Lục minh trùng trung một luồng tinh thần lực của hắn, Lục minh trùng chết hết, lập tức khiến cho Cốt Nha phát hiện sự khác thường của Thạch Nham.

- Không ngờ ngươi có thể ở bên trong thân thể tiêu diệt Lục minh trùng.

Cốt Nha thèm liếc mắt nhìn Thạch Nham, tỏ ra hơi kinh ngạc quát:

- Lục minh trùng không sợ Tinh Nguyên công kích, chỉ có lợi khí mới có thể dập nát nó, ngươi, ngươi dùng lực lượng gì? Ồ! Hỏa viêm! Hỏa viêm lực thật mạnh mẽ . . ."

- Đến phiên ta!

Thạch Nham nhếch miệng cười lạnh, tinh thần dần dần tỉnh táo lại, không vui cũng chả buồn.

Một luồng khí tức thô bạo, hiếu sát, điên cuồng, bỗng nhiên từ trong thân thể hắn bộc phát ra, thân hình to lớn của Thạch Nham, nháy mắt gầy yếu đi.

Lực lượng thân thể hắn nháy mắt tăng vọt gấp đôi! Bạo Tẩu nhất trùng thiên!

- Trói!

Đưa tay chỉ đến Cốt Nha, Thạch Nham quát trầm một tiếng.

Một Từ Cức Vực Trường đã sớm ẩn núp ở bên cạnh Cốt Nha, bỗng chốc hoạt động, kéo Cốt Nha còn đang nghi hoặc vào trong đó.

Cốt Nha mang theo gai xương trắng bệch giao chiến chính diện với Hà Thanh Mạn, thân thể thình lình lay động, giống như là uống rượu say, nghiêng ngả lảo đảo, thế mà ngay cả đứng cũng không vững.

- Cái thứ quỷ gì vậy!

Cốt Nha quát lên chói tai, kinh hãi hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn biết đến tột cùng là thứ gì đang trói buộc hắn.

- Trói! Trói! Trói! . . .

Sắc mặt Thạch Nham không thay đổi, vươn tay phân biệt chỉ vào những tên Ma nhân còn lại, khẽ quát lên từng chữ nói.

Năm tên Ma nhân còn lại, lúc giao chiến với Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên Võ Giả, rõ ràng đang chiếm thượng phong. Những Ma nhân này ỷ vào lân giáp màu đen trên người cực kỳ chắc chắn, mạnh mẽ nhằm phía đám người Ba Đế. Trong thạch động không quá rộng rãi này, không gian hoạt động của đám người Ba Đế rất hữu hạn, rất dễ dàng bị Ma nhân áp sát.

Một khi bị những Ma nhân đó cận thân, giáp lá cà giao chiến thì đám người Ba Đế không có chút ưu thế, bị Ma nhân đanh cho chật vật không chịu nổi, chỉ có thể liên tục trốn tránh.

Nhưng mà theo vài tiếng Thạch Nham nói ra, tình thế bên trong thạch động đột nhiên nghịch chuyển.

Năm tên Ma nhân, toàn bộ đều giống như Cốt Nha, thân hình bắt đầu lơ lững lên không trung trong thạch động, chỉ có thể hoạt động trong không gian rất nhỏ, rốt cuộc khó mà tạo thành công kích hữu hiệu tới đám người Ba Đế.

Đôi mắt Hà Thanh Mạn liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, kinh dị nhìn Thạch Nham, hình như không thể tin vào hai mắt mình.

Ba Đế, Chu Nam đám Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên, toàn bộ đều ngây người, nhìn đối thủ đều đang xoay tròn trên hư không, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết đối thủ bị loại lực lượng nào trói buộc.

Điều làm cho bọn họ ngạc nhiên nhất là, bọn họ đã thả ra tinh thần lực cảm ứng nhưng cũng không có phát hiện ra cái gì.

- Còn thất thần gì chứ? Giết đi!

Thạch Nham bực mình nói.

- À à . . .

Lúc này Hà Thanh Mạn mới phản ứng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, vội vàng khẽ nói:

- Nhanh giải quyết mấy tên ghê tởm này!

Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, luống cuống tay chân chém giết.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook