Chương 470: Hào hung
Nghịch Thương Thiên
16/05/2013
Trong lời đồn, ba người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên, Dương Thanh đế lúc còn là thanh niên từng cùng rơi vào một khe không gian.
Ba người ở bên trong nhìn thấy một khối xác chết của Thần Vương, Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế hai người phân chia tinh huyết của Thần Vương, mà Dương Dực Thiên thì có được một dòng hồn của Thần Vương.
Một khối xác chết của xác chết đã tạo nên tam đại cường giả đỉnh phong của Vô Tẫn hải.
Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế sau khi có được thần huyết của Thần Vương thì thực lực tăng trưởng trên diện rộng, có thực lực khiêu chiến vượt cấp, Dương Dực Thiên bước vào Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, ở phương diện linh hồn cũng có tiến bộ kinh người, ngộ được mấy loại hồn kỹ khủng bố.
Thất thải tịch diệt quang là hồn kỹ đáng sợ mà hắn lĩnh ngộ được.
Loại hồn kỹ này có năng lực tru hồn, một khi nhảy vào thức hải của đối phương thì có thể dễ dàng tìm đến chủ hồn, dùng tịch diệt chi quang tiêu diệt chủ hồn của đối phương.
Dương Dực Thiên năm đó ỷ vào Thất thải tịch diệt quang mà hoành hành Vô Tẫn hải, bao nhiêu bao nhiêu võ giả đã bị Thất thải tịch diệt quang này tịch diệt chủ hồn, thần hồn câu diệt.
Đây là kỹ năng thành danh của Dương Dực Thiên.
Hạ Khinh Hậu vừa nhìn thấy trong hai mắt hắn bắn ra ánh sáng thì lập tức biết hắn muốn làm gì, lập tức hét to, bên trong hai mắt cũng bắn ra thần quang.
Kỳ quang hai màu một xanh một tím, hình thành hai con điện long màu xanh tím quấn vào nhau, hai con điện long uốn lượn vặn vẹo, phun ra quang châu hai màu xanh, tím, hung hăng bắn về phía Thất thải tịch diệt quang.
Trong nước biển, Thất thải tịch diệt quang và điện long hai màu xanh tím trùng kích nhau, không bất kỳ sinh tức gì truyền ra.
Nhưng hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu thì vẻ mặt biến đổi, tia sáng kỳ dị trong con ngươi không ngừng biến hóa, giống như là có lưu tinh nổ tung trong mắt họ vậy.
Hạ Khinh Hậu từng xâm nhập vào ám từ vụ chướng, ở trong đầm lầy mà Thạch Nham có được yêu trùng chi vương tìm được một viên thần hồn trong vắt cuối cùng, trải qua nhiều năm thần trí thác loạn, lĩnh ngộ ảo diệu bên trong thần hồn, chẳng những đã đột phá tới Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, cũng nắm giữ mấy thứ hồn kỹ quỷ dị khó lường.
Có thể nói hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu đều am hiểu hồn kỹ, đều là Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, đều mượn dùng ngoại lực, có kỳ ngộ riêng.
Bởi vì Thạch Nham, hai người nước giếng không phạm nước sông bỗng nhiên bắt đầu tiến hành so đấu hồn kỹ.
Hai tộc trưởng hải tộc Nộ Lãng, Ngân Huy nhìn cường giả đỉnh phong phía trên Vô Tẫn hải dùng hồn kỹ đê giao chiến thì lộ ra vẻ mặt động dung, chú ý nhìn về phía hai người.
Hai loại hồn kỹ đối kháng, không rung động như mọi người dự kiến, nước biển vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ngay cả hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu thần sắc cũng như thường, chỉ là ở sâu trong con ngươi nở rộ toái quang, toái quang làm rung động lòng người, khiến cho người ta bị tâm thần sa vào, tựa hồ ngay cả chủ hồn đều bị hấp dẫn muốn chui ra khỏi thức hải.
Chỉ có phóng ra thần thức bám vào trên đó mới có thể biết hồn chiến này biến hoá kỳ lạ thế nào, nếu không thì tuyệt đối không nhìn ra ảo diệu trong đó.
Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu hai mắt đột nhiên tối sầm lại, thần quang nội liễm.
Hạ Khinh Hậu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi đổi, tựa hồ chịu thiệt, hừ một tiếng, nói: "Dương điện chủ, ngươi thân là hào hùng một phương, không không nói tiếng nào mượn hồn kỹ dẻ diệt sát Thạch Nham, loại hành động này có chút không ổn đâu?"
" Giết người thì thường mạng, đó là thiên kinh địa nghĩa." Mày Dương Dực Thiên nhíu lại thành một đường,: "Tư Đồ Kiệt chính là đệ nhất cung phụng của Võ Hồn điện ta, lập hạ công lao hãn mã cho Võ Hồn điện ta, cứ như vậy bị giết, ta tất nhiên phải đồi lại công đạo. Chung Ly Độn chính là ta bồi dưỡng cho tương lai, cũng bị hủy ở trong tay Thạch Nham, ngươi nếu đổi lại là ta có bỏ qua được không?"
' Các ngươi muốn giết hắn, hắn chẳng lẽ cứ giơ cổ ra cho các ngươi tùy ý chém?" Hạ Khinh Hậu cười lạnh, ngửa đầu nhìn về phía đoàn người Thanh Minh, Cổ Tiêu, đột nhiên khinh thường nói: "Đáng thương, sáu cao thủ Thần cảnh xuất thủ, lại chết mất hai người, những người còn lại thì chật vật chạy trốn, các ngươi không thấy mất mặt à?"
Nộ Lãng, Ngân Huy mừng rỡ quan vọng.
" Dương tiền bối, ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể trong nháy mắt dùng hồn kỹ miểu sát ta ư?" Nhưng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Khi ta ở thành hoang, Bào Văn cũng từng làm như vậy, cuối cùng thần thức thành tro tàn. Ở bên ngoài Ngân thạch bảo, Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong cũng từng làm như vậy, kết cục như thế nào thì ta nghĩ Ngân Huy tiền bối rõ nhất."
Sắc mặt Dương Dực Thiên trầm xuống, không khỏi nhìn về phía Ngân Huy.
Hai người Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
" Trận chiến ở Thành hoang, ta ở trong bóng tối nhìn rất rõ ràng, trận chiến ở Ngân thạch bảo ta cũng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào." dưới cái nhìn chăm chú của ba gã cường giả, Ngân Huy vẻ mặt túc mục, gật đầu khẳng định: "Thứ cho ta nói thẳng, bất kỳ loại hồn kỹ thần thức nào chỉ cần nhảy vào trong thức hải của Thạch Nham thì sẽ liền biến mất vô ảnh, Dương điện chủ, ngươi nếu thực sự , như vậy, ha ha, ta nghĩ kết quả cũng thế thôi."
Dương Dực Thiên mắt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Tạo nghệ của Bào Văn và Tư Đồ Kiệt trên linh hồn có thể bằng được ta ư?"
Hắn không phải không tin, mà là có ngạo khí của mình.
Một Vô Tẫn hải lớn như vậy, nếu nói ai trên linh hồn áo nghĩa đi xa nhất thì không nghi ngờ gì nữa chính là Dương Dực Thiên hắn, hắn là người số một của Vô Tẫn hải, điều này đã được công nhận.
Ba người Bào Văn, Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong so sánh với hắn thì đích xác kém rất nhiều.
Hắn tin với tu vi cảnh giới của hắn, hơn nữa nhận thức đối với linh hồn áo nghĩa, chỉ cần thi triển ra hồn kỹ thì bất luận Thạch Nham có thủ đoạn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Nếu không tin thì cứ thử một lần." Thạch Nham bật cười, lắc đầu: "Có điều lát nữa nếu thần thức của Dương tiền bối bị thương thì chớ có trách ta không nhắc nhở trước."
" Cuồng vọng!" Dương Dực Thiên hét to.
" Không thể!" Hạ Khinh Hậu cũng vội vàng ngăn cản.
"Không sao." Thạch Nham cười cười trấn an: "Hạ thái gia gia yên tâm, ta có tính toán của mình, hắc hắc, ta cũng mà xem hồn kỹ của hắn có làm được gì diệt hồn chi hỏa của Cửu U Phệ Hồn Diễm hay không?"
" Cửu U Phệ Hồn Diễm!"
Bốn người Dương Dực Thiên, Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu, Ngân Huy nghe vậy đồng thời thay đổi sắc mặt, mắt đột nhiên bắn ra quang mang cực kỳ kinh hãi.
"Không sai, chính là thiên hỏa có thể đốt diệt tất cả hồn, Cửu U Phệ Hồn Diễm." Thạch Nham nhếch miệng,: "Dương tiền bối, có muốn thử một lần không?"
Dương Dực Thiên biến sắc, ngây ngẩn cả người, không dám vọng động.
Tên của Thiên hỏa đã nổi tiếng vạn năm trên toàn bộ Vô Tẫn hải, các loại thiên hỏa có công hiệu thần kỳ khó lường riêng.
Huyền Băng Hàn Diễm cực độ băng hàn, Luyện Ngục Chân Hỏa đến từ luyện ngục, chính là hỏa chủng luyện khí cực tốt, Bì Tuyệt Thi Hỏa thì là ngọn lửa ngự động thi nô, có thể đem người sống biến thành Thi Nô.
Cửu U Phệ Hồn Diễm thì là hỏa viêm diệt hồn! Có thể đốt cháy linh hồn của tất cả sinh vật, thiêu hủy tất cả thần thức niệm đầu.
Đủ loại truyền thuyết có liên quan tới Cửu U Phệ Hồn Diễm đã sớm được truyền khắp Vô Tẫn hải, hỏa viêm này trong vô số lời đồn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng ai nói đã nhận chủ.
Bởi vì tính đặc thù của đặc thù, không có bất kỳ một võ giả nào cả gan dung nhập nó vào chủ hồn thức hải.
Thiên hỏa Có thể đốt cháy thần thức của chủ hồn sao có thể dung hợp tiến vào trong linh hồn?
Nhưng mà, Thạch Nham lại nói trong thức hải của hắn lại có Cửu U Phệ Hồn Diễm, đây rốt cuộc là thật hay là giả?
Trong truyền thuyết, chưa từng có người nào có thể phá vỡ chướng ngại, chẳng lẽ trên người hắn thật sự quỷ dị thay đổi quỷ dị như vậy ư?
Dương Dực Thiên không tin, Hạ Khinh Hậu cũng không thể tin được.
Nhưng Nộ Lãng và Ngân Huy lại tin.
Mấy ngàn năm qua, những người tiến vào trong hoang long mộ địa đều phải chết, nhưng hắn vẫn sống sót đi ra đấy thôi, hơn nữa còn mang ra một khối hắc thiết khôi lỗi khủng bố.
Hắn nếu có thể đánh vỡ truyền thuyết này, lại đánh vỡ một loại truyền thuyết khác thì có gì là hiếu kỳ.
Nộ Lãng và Ngân Huy nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
" Nếu Không tin thì ngươi có thể thử xem." Thạch Nham cũng không cường điệu nhiều, cười cười: "Hiện giờ Minh nhân, Ma nhân hoành hành ở Vô Tẫn hải, ta chỉ là không muốn Dương tiền bối bởi vì ta mà linh hồn tổn thương. Nói thực ra, ta tuy rằng rất không thích Dương tiền bối, nhưng là biết ngươi lúc này yên lành thì có lợi cho đại cục của Vô Tẫn hải, cho nên mới nhắc nhở một câu, khuyên ngươi đừng mạo hiểm."
Dương Dực Thiên sắc mặt âm tình bất định.
" Ngươi không thể dùng hồn kỹ trực tiếp diệt sát ta, có một khối hắc thiết khôi lỗi này ngươi lại không thể trực tiếp giết bản thể của ta, vậy ngươi ở lại thì làm được gì?" Thạch Nham cao giọng bật cười, bình tĩnh nói: "Vô Tẫn hải bận rộn như vậy, ừ, thứ cho tiểu tử ta không tiễn, ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ còn có cơ hội tái kiến, đến lúc đó hy vọng Dương tiền bối sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
Ngẩng đầu, Thạch Nham lại kêu lên: "Đúng rồi, Trâu Dược Phong đó cũng bị ta giết rồi, hắn là người của Tào gia, có lẽ ngươi có thể tìm Tào Thu Đạo."
Nói xong, hắn híp mắt nhìn về phía Tào Chỉ Lam trên mặt biển, ngữ khí lãnh: "Tào tiểu thư, bảo trọng nhé."
mặt Tào Chỉ Lam lạnh toát, thân thể mềm mại như bị lãnh khí thẩm thấu, cả người cứng ngắc.
Biểu hiện của Thạch Nham đã xé rách tất cả phòng ngự của nàng ta thành từng mảnh, vào lúc này, nàng ta bỗng nhiên có cảm giác vô lực.
Vốn cho rằng có thể tất sát Thạch Nham, nào ngờ hắn sau khi từ hoang long mộ địa đi ra lại có được như vậy hắc thiết khôi lỗi khủng bố như vậy, hiện giờ không ngờ dám tinh vi với cường giả đỉnh phong nhất của Vô Tẫn hải, không hề sợ hãi.
Đủ loại biểu hiện của Thạch Nham khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác không đúng sự thật, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội sẽ khiến nàng ta hối hận cả đời.
" Ta hy vọng ngươi có thể đắc ý như vậy mãi." Dương Dực Thiên sắc mặt khôi phục sự bình thản nhất quán, gật đầu với Thạch Nham: "Không sai, đối với nhìn rất thấu tình thế của Vô Tẫn hải, ta tạm thời không quản ngươi, ta nghĩ sự tồn tại của ngươi đối với chúng ta trước mắt mà nói thì cũng là một kiện lợi khí."
Thạch Nham nhíu mày.
" Già La hải vực ở trong tay Minh nhân, có lẽ cũng nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nên đoạt lại lãnh thổ vốn thuộc về Dương gia các ngươi như thế nào." Dương Dực Thiên híp mắt, lạnh lùng nói: "Chờ mong tin tức tốt của ngươi."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Thạch Nham, rồi thong dong bay lên mặt biển, hội họp với đám người Cổ Tiêu, đi thẳng lên trên.
Giây lát, đoàn người đã liền biến mất khỏi đáy biến.
dưới đáy biển, ở ngoài hoang long mộ địa chỉ còn lại bốn người Thạch Nham, Ngân Huy, Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu.
Ba người ở bên trong nhìn thấy một khối xác chết của Thần Vương, Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế hai người phân chia tinh huyết của Thần Vương, mà Dương Dực Thiên thì có được một dòng hồn của Thần Vương.
Một khối xác chết của xác chết đã tạo nên tam đại cường giả đỉnh phong của Vô Tẫn hải.
Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế sau khi có được thần huyết của Thần Vương thì thực lực tăng trưởng trên diện rộng, có thực lực khiêu chiến vượt cấp, Dương Dực Thiên bước vào Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, ở phương diện linh hồn cũng có tiến bộ kinh người, ngộ được mấy loại hồn kỹ khủng bố.
Thất thải tịch diệt quang là hồn kỹ đáng sợ mà hắn lĩnh ngộ được.
Loại hồn kỹ này có năng lực tru hồn, một khi nhảy vào thức hải của đối phương thì có thể dễ dàng tìm đến chủ hồn, dùng tịch diệt chi quang tiêu diệt chủ hồn của đối phương.
Dương Dực Thiên năm đó ỷ vào Thất thải tịch diệt quang mà hoành hành Vô Tẫn hải, bao nhiêu bao nhiêu võ giả đã bị Thất thải tịch diệt quang này tịch diệt chủ hồn, thần hồn câu diệt.
Đây là kỹ năng thành danh của Dương Dực Thiên.
Hạ Khinh Hậu vừa nhìn thấy trong hai mắt hắn bắn ra ánh sáng thì lập tức biết hắn muốn làm gì, lập tức hét to, bên trong hai mắt cũng bắn ra thần quang.
Kỳ quang hai màu một xanh một tím, hình thành hai con điện long màu xanh tím quấn vào nhau, hai con điện long uốn lượn vặn vẹo, phun ra quang châu hai màu xanh, tím, hung hăng bắn về phía Thất thải tịch diệt quang.
Trong nước biển, Thất thải tịch diệt quang và điện long hai màu xanh tím trùng kích nhau, không bất kỳ sinh tức gì truyền ra.
Nhưng hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu thì vẻ mặt biến đổi, tia sáng kỳ dị trong con ngươi không ngừng biến hóa, giống như là có lưu tinh nổ tung trong mắt họ vậy.
Hạ Khinh Hậu từng xâm nhập vào ám từ vụ chướng, ở trong đầm lầy mà Thạch Nham có được yêu trùng chi vương tìm được một viên thần hồn trong vắt cuối cùng, trải qua nhiều năm thần trí thác loạn, lĩnh ngộ ảo diệu bên trong thần hồn, chẳng những đã đột phá tới Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, cũng nắm giữ mấy thứ hồn kỹ quỷ dị khó lường.
Có thể nói hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu đều am hiểu hồn kỹ, đều là Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, đều mượn dùng ngoại lực, có kỳ ngộ riêng.
Bởi vì Thạch Nham, hai người nước giếng không phạm nước sông bỗng nhiên bắt đầu tiến hành so đấu hồn kỹ.
Hai tộc trưởng hải tộc Nộ Lãng, Ngân Huy nhìn cường giả đỉnh phong phía trên Vô Tẫn hải dùng hồn kỹ đê giao chiến thì lộ ra vẻ mặt động dung, chú ý nhìn về phía hai người.
Hai loại hồn kỹ đối kháng, không rung động như mọi người dự kiến, nước biển vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ngay cả hai người Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu thần sắc cũng như thường, chỉ là ở sâu trong con ngươi nở rộ toái quang, toái quang làm rung động lòng người, khiến cho người ta bị tâm thần sa vào, tựa hồ ngay cả chủ hồn đều bị hấp dẫn muốn chui ra khỏi thức hải.
Chỉ có phóng ra thần thức bám vào trên đó mới có thể biết hồn chiến này biến hoá kỳ lạ thế nào, nếu không thì tuyệt đối không nhìn ra ảo diệu trong đó.
Dương Dực Thiên và Hạ Khinh Hậu hai mắt đột nhiên tối sầm lại, thần quang nội liễm.
Hạ Khinh Hậu ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi đổi, tựa hồ chịu thiệt, hừ một tiếng, nói: "Dương điện chủ, ngươi thân là hào hùng một phương, không không nói tiếng nào mượn hồn kỹ dẻ diệt sát Thạch Nham, loại hành động này có chút không ổn đâu?"
" Giết người thì thường mạng, đó là thiên kinh địa nghĩa." Mày Dương Dực Thiên nhíu lại thành một đường,: "Tư Đồ Kiệt chính là đệ nhất cung phụng của Võ Hồn điện ta, lập hạ công lao hãn mã cho Võ Hồn điện ta, cứ như vậy bị giết, ta tất nhiên phải đồi lại công đạo. Chung Ly Độn chính là ta bồi dưỡng cho tương lai, cũng bị hủy ở trong tay Thạch Nham, ngươi nếu đổi lại là ta có bỏ qua được không?"
' Các ngươi muốn giết hắn, hắn chẳng lẽ cứ giơ cổ ra cho các ngươi tùy ý chém?" Hạ Khinh Hậu cười lạnh, ngửa đầu nhìn về phía đoàn người Thanh Minh, Cổ Tiêu, đột nhiên khinh thường nói: "Đáng thương, sáu cao thủ Thần cảnh xuất thủ, lại chết mất hai người, những người còn lại thì chật vật chạy trốn, các ngươi không thấy mất mặt à?"
Nộ Lãng, Ngân Huy mừng rỡ quan vọng.
" Dương tiền bối, ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể trong nháy mắt dùng hồn kỹ miểu sát ta ư?" Nhưng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Khi ta ở thành hoang, Bào Văn cũng từng làm như vậy, cuối cùng thần thức thành tro tàn. Ở bên ngoài Ngân thạch bảo, Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong cũng từng làm như vậy, kết cục như thế nào thì ta nghĩ Ngân Huy tiền bối rõ nhất."
Sắc mặt Dương Dực Thiên trầm xuống, không khỏi nhìn về phía Ngân Huy.
Hai người Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
" Trận chiến ở Thành hoang, ta ở trong bóng tối nhìn rất rõ ràng, trận chiến ở Ngân thạch bảo ta cũng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào." dưới cái nhìn chăm chú của ba gã cường giả, Ngân Huy vẻ mặt túc mục, gật đầu khẳng định: "Thứ cho ta nói thẳng, bất kỳ loại hồn kỹ thần thức nào chỉ cần nhảy vào trong thức hải của Thạch Nham thì sẽ liền biến mất vô ảnh, Dương điện chủ, ngươi nếu thực sự , như vậy, ha ha, ta nghĩ kết quả cũng thế thôi."
Dương Dực Thiên mắt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Tạo nghệ của Bào Văn và Tư Đồ Kiệt trên linh hồn có thể bằng được ta ư?"
Hắn không phải không tin, mà là có ngạo khí của mình.
Một Vô Tẫn hải lớn như vậy, nếu nói ai trên linh hồn áo nghĩa đi xa nhất thì không nghi ngờ gì nữa chính là Dương Dực Thiên hắn, hắn là người số một của Vô Tẫn hải, điều này đã được công nhận.
Ba người Bào Văn, Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong so sánh với hắn thì đích xác kém rất nhiều.
Hắn tin với tu vi cảnh giới của hắn, hơn nữa nhận thức đối với linh hồn áo nghĩa, chỉ cần thi triển ra hồn kỹ thì bất luận Thạch Nham có thủ đoạn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Nếu không tin thì cứ thử một lần." Thạch Nham bật cười, lắc đầu: "Có điều lát nữa nếu thần thức của Dương tiền bối bị thương thì chớ có trách ta không nhắc nhở trước."
" Cuồng vọng!" Dương Dực Thiên hét to.
" Không thể!" Hạ Khinh Hậu cũng vội vàng ngăn cản.
"Không sao." Thạch Nham cười cười trấn an: "Hạ thái gia gia yên tâm, ta có tính toán của mình, hắc hắc, ta cũng mà xem hồn kỹ của hắn có làm được gì diệt hồn chi hỏa của Cửu U Phệ Hồn Diễm hay không?"
" Cửu U Phệ Hồn Diễm!"
Bốn người Dương Dực Thiên, Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu, Ngân Huy nghe vậy đồng thời thay đổi sắc mặt, mắt đột nhiên bắn ra quang mang cực kỳ kinh hãi.
"Không sai, chính là thiên hỏa có thể đốt diệt tất cả hồn, Cửu U Phệ Hồn Diễm." Thạch Nham nhếch miệng,: "Dương tiền bối, có muốn thử một lần không?"
Dương Dực Thiên biến sắc, ngây ngẩn cả người, không dám vọng động.
Tên của Thiên hỏa đã nổi tiếng vạn năm trên toàn bộ Vô Tẫn hải, các loại thiên hỏa có công hiệu thần kỳ khó lường riêng.
Huyền Băng Hàn Diễm cực độ băng hàn, Luyện Ngục Chân Hỏa đến từ luyện ngục, chính là hỏa chủng luyện khí cực tốt, Bì Tuyệt Thi Hỏa thì là ngọn lửa ngự động thi nô, có thể đem người sống biến thành Thi Nô.
Cửu U Phệ Hồn Diễm thì là hỏa viêm diệt hồn! Có thể đốt cháy linh hồn của tất cả sinh vật, thiêu hủy tất cả thần thức niệm đầu.
Đủ loại truyền thuyết có liên quan tới Cửu U Phệ Hồn Diễm đã sớm được truyền khắp Vô Tẫn hải, hỏa viêm này trong vô số lời đồn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng ai nói đã nhận chủ.
Bởi vì tính đặc thù của đặc thù, không có bất kỳ một võ giả nào cả gan dung nhập nó vào chủ hồn thức hải.
Thiên hỏa Có thể đốt cháy thần thức của chủ hồn sao có thể dung hợp tiến vào trong linh hồn?
Nhưng mà, Thạch Nham lại nói trong thức hải của hắn lại có Cửu U Phệ Hồn Diễm, đây rốt cuộc là thật hay là giả?
Trong truyền thuyết, chưa từng có người nào có thể phá vỡ chướng ngại, chẳng lẽ trên người hắn thật sự quỷ dị thay đổi quỷ dị như vậy ư?
Dương Dực Thiên không tin, Hạ Khinh Hậu cũng không thể tin được.
Nhưng Nộ Lãng và Ngân Huy lại tin.
Mấy ngàn năm qua, những người tiến vào trong hoang long mộ địa đều phải chết, nhưng hắn vẫn sống sót đi ra đấy thôi, hơn nữa còn mang ra một khối hắc thiết khôi lỗi khủng bố.
Hắn nếu có thể đánh vỡ truyền thuyết này, lại đánh vỡ một loại truyền thuyết khác thì có gì là hiếu kỳ.
Nộ Lãng và Ngân Huy nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
" Nếu Không tin thì ngươi có thể thử xem." Thạch Nham cũng không cường điệu nhiều, cười cười: "Hiện giờ Minh nhân, Ma nhân hoành hành ở Vô Tẫn hải, ta chỉ là không muốn Dương tiền bối bởi vì ta mà linh hồn tổn thương. Nói thực ra, ta tuy rằng rất không thích Dương tiền bối, nhưng là biết ngươi lúc này yên lành thì có lợi cho đại cục của Vô Tẫn hải, cho nên mới nhắc nhở một câu, khuyên ngươi đừng mạo hiểm."
Dương Dực Thiên sắc mặt âm tình bất định.
" Ngươi không thể dùng hồn kỹ trực tiếp diệt sát ta, có một khối hắc thiết khôi lỗi này ngươi lại không thể trực tiếp giết bản thể của ta, vậy ngươi ở lại thì làm được gì?" Thạch Nham cao giọng bật cười, bình tĩnh nói: "Vô Tẫn hải bận rộn như vậy, ừ, thứ cho tiểu tử ta không tiễn, ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ còn có cơ hội tái kiến, đến lúc đó hy vọng Dương tiền bối sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
Ngẩng đầu, Thạch Nham lại kêu lên: "Đúng rồi, Trâu Dược Phong đó cũng bị ta giết rồi, hắn là người của Tào gia, có lẽ ngươi có thể tìm Tào Thu Đạo."
Nói xong, hắn híp mắt nhìn về phía Tào Chỉ Lam trên mặt biển, ngữ khí lãnh: "Tào tiểu thư, bảo trọng nhé."
mặt Tào Chỉ Lam lạnh toát, thân thể mềm mại như bị lãnh khí thẩm thấu, cả người cứng ngắc.
Biểu hiện của Thạch Nham đã xé rách tất cả phòng ngự của nàng ta thành từng mảnh, vào lúc này, nàng ta bỗng nhiên có cảm giác vô lực.
Vốn cho rằng có thể tất sát Thạch Nham, nào ngờ hắn sau khi từ hoang long mộ địa đi ra lại có được như vậy hắc thiết khôi lỗi khủng bố như vậy, hiện giờ không ngờ dám tinh vi với cường giả đỉnh phong nhất của Vô Tẫn hải, không hề sợ hãi.
Đủ loại biểu hiện của Thạch Nham khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác không đúng sự thật, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội sẽ khiến nàng ta hối hận cả đời.
" Ta hy vọng ngươi có thể đắc ý như vậy mãi." Dương Dực Thiên sắc mặt khôi phục sự bình thản nhất quán, gật đầu với Thạch Nham: "Không sai, đối với nhìn rất thấu tình thế của Vô Tẫn hải, ta tạm thời không quản ngươi, ta nghĩ sự tồn tại của ngươi đối với chúng ta trước mắt mà nói thì cũng là một kiện lợi khí."
Thạch Nham nhíu mày.
" Già La hải vực ở trong tay Minh nhân, có lẽ cũng nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nên đoạt lại lãnh thổ vốn thuộc về Dương gia các ngươi như thế nào." Dương Dực Thiên híp mắt, lạnh lùng nói: "Chờ mong tin tức tốt của ngươi."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Thạch Nham, rồi thong dong bay lên mặt biển, hội họp với đám người Cổ Tiêu, đi thẳng lên trên.
Giây lát, đoàn người đã liền biến mất khỏi đáy biến.
dưới đáy biển, ở ngoài hoang long mộ địa chỉ còn lại bốn người Thạch Nham, Ngân Huy, Nộ Lãng, Hạ Khinh Hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.