Sát Thần

Chương 367: Hồ nước

Nghịch Thương Thiên

19/06/2017

Nhóm năm người Ngả Nhã, Thải Y bắn đi như pháo, lao thẳng tới đảo nhỏ.

Bốn người Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân sắc mặt độc ác, trên người tự nhiên tỏa ra một cỗ khí tức sát phạt, hiển nhiên là không có ý tốt.

Thạch Nham bị tụt lại ở cuối cùng.

Thế nhưng hắn cũng không vội, vừa đi vừa nghe tiếng giao chiến ở giữa đảo nhỏ truyền ra, không nhanh không chậm đi tới, trông có vẻ khá là thích ý.

Chờ khi hắn đi tới bên cạnh hồ nước thì đã thấy ba võ giả trước đã tắt thở.

Năm người Ngả Nhã, Thải Y đang vây quanh 3 thi thể vừa giết, cẩn thận kiểm tra trên người đối phương, gỡ Huyễn Không giới chỉ trên người họ xuống.

Ngả Nhã tìm kiếm trên người 1 võ giả Niết Bàn nhị trùng thiên, Thải Y, Bác Cách tìm kiếm trên người một võ giả Niết Bàn nhất trùng thiên, hai huynh đệ Lao Lý cũng vậy, năm người tỉ mỉ lật tới lật lui, rất sợ để sót bảo bối.

Thạch Nham đi tới dừng lại cách 5 người một khoảng, không nói một lời.

Một luồng tinh khí từ thi thể 3 võ giả bay tới, lặng lẽ nhập vào trong huyệt đạo của hắn, khiến cho tinh thần hắn cảm thấy thoải mái.

Hắn không tranh công, cũng không hạ thủ, không cần chiến lợi phẩm, nhưng mà tinh khí của 3 võ giả kia đối với hắn mà nói còn quý giá hơn cả yêu tinh trong Huyễn Không giới.

Trong Ám Từ Vụ Chướng, tinh nguyên là thứ quý giá nhất, là thứ tất yếu phải có.

Nếu lúc hắn gặp 3 võ giả Niết Bàn này mà toàn lực giết đối phương thì hắn tin rằng 3 người này rất khó sống.

Thế nhưng muốn giết 3 người này, hắn cũng sẽ tiêu hao không ít lực lượng, mà quan trọng nhất là bại lộ thực lực.

Đây không phải là điều hắn muốn.

Không lãng phí một tia tinh nguyên, nhưng có thể thu lấy tinh khí của 3 người, bất luận người khác nói gì đều có lời.

Nhìn năm người Ngả Nhã, Thải Y kiểm tra 3 cái xác, lại thấy tinh khí rót vào trong người mình, Thạch Nham khá là vui sướng.

Tới tận lúc này, hắn mới tin lời Bác Cách nói.

Ngả Nhã quả nhiên không phải người tốt.

Lúc trước nữ nhân này thấy hắn mà không hạ sát thủ, trái lại còn tặng cho hắn một khối yêu tinh, điều này hiển nhiên không hợp với tính cách của nàng.

Lại liên hệ với cách nói của Bác Cách, hắn tin rằng lúc trước Ngả Nhã đúng là có tính toán khác.

Ở trong mắt những người như Ngả Nhã, Thải Y, Vô Tận hải chỉ là vùng đất man di, võ giả xuất hiện ở nơi đó có vào Ám Từ Vụ Chướng trong người chẳng có bảo bối gì cho nên mới không muốn lãng phí tinh nguyên tới giết hắn.

Nhưng lần này lại khác.

3 võ giả kia là số nhiều, hơn nữa còn giết 3 người bên cạnh hồ nước, rõ ràng là vừa mới cướp của giết người xong, ở trong mắt Ngả Nhã, Thải Y, ba người này đúng là có giá trị.

Cho nên, bọn hắn phải chết.

Đám người Ngả Nhã, Thải Y cẩn thận tìm kiếm một lúc, hai huynh đệ Lao Lý nhướng mày vui mừng, hắc hắc cười nhẹ, dường như có thu hoạch tốt.

Ngả Nhã và Thải Y thần sắc vẫn bình thường, Thạch Nham đoán là không thu hoạch được gì nhiều.

Bác Cách thì lạnh giọng chửi nhỏ, dường như không nhận được gì tốt, hắn và Thải Y cùng bọn, Thạch Nham không nhận ra sắc mặt của Thải Y có gì thay đổi, nhưng từ lời nói biểu tình của Bác Cách đã đoán ra hai người này không có nhiều thu hoạch.

Sau một lúc lưu tâm quan sát, tinh khí trên 3 thi thể kia đã hết.

Thạch Nham âm thầm cảm thụ động tĩnh trong các huyệt đạo, biết tinh khí của 3 người này vẫn trong phạm vi chứa đựng của hắn cho nên mới yên tâm, tiếp tục bất động nhìn 5 người.

"Thạch Nham, đem mấy cái xác này ra xa đi, thật khó khăn lắm mới có một cái hồ nước, chúng ta phải tắm rửa."



Thải Y nhẹ nhàng cười nói rất ngọt ngào, nhìn về phía hắn ý bảo hắn tới xử lý mấy cái xác này.

Ngả Nhã cũng nhướng mày, ánh mắt hơi sáng ngời, hiển nhiên cũng có dự định tắm rửa.

Nữ nhân trời sinh yêu thích sạch sẽ, nhất là những nữ nhân xinh đẹp dị thường như Ngả Nhã, Thải Y, nếu không phải đang ở trong Ám Từ Vụ Chướng thì kiểu gì hai nàng ngày nào cũng phải tắm rửa, chăm sóc dung nhan, lúc này có một hồ nước, bảo sao hai nàng không thể không động tâm.

"Được."

Thạch Nham cười nhạt một tiếng, rất thức thời bước qua xách 3 thi thể đầy máu, nhanh chóng bay đi.

Những cái xác bị hắn hút khô tinh khí chẳng bao lâu sẽ có hiện tượng thân thể mất nước, cả người khô quắt, hắn còn đang dự định làm cách nào che giấu điều này, vừa lúc Thải Y vừa nói như thế rất hợp tâm ý của hắn, cho nên hắn vui vẻ làm mấy chuyện vặt này.

Thải Y rất hài lòng, đợi sau khi hắn rời đi mới cười duyên nói:

"Trong đội ngũ có một người chết thay trong lúc nguy hiểm, lúc bình thường thì làm chuyện vặt vãnh, quả nhiên cũng không tệ lắm."

Lúc nói nàng không khỏi nhìn về phía Ngả Nhã nhưng lại thấy đối phương không tỏ ý gì.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Thải Y trợn mắt nhìn Bác Cách, lại hờ hững nhìn Lao Lý, Lao Luân, thản nhiên nói:

"Nữ nhân chúng ta phải rửa mặt chải đầu, ba đại nam nhân các ngươi có nên tránh đi một chút hay không?"

Hai huynh đệ Lao Lý xán lạn cười, gật đầu quay đi.

Bác Cách sửng sốt một chút, không khỏi nhìn Ngả Nhã, cẩn thận nói:

"Sư tỷ, có nên chờ tinh nguyên khôi phục rồi mới rửa mặt không?"

"Đã lâu rồi chưa tắm, lại khó khăn lắm mới có một cái hồ nước sạch, không thể đợi được nữa."

Thải Y nói vậy rồi liếc mắt nhìn Ngả Nhã một cái, lại cười nói:

"Ngả Nhã, ngươi có muốn chờ không?"

Ngả Nhã hờ hững gật đầu, chợt lạnh lùng nhìn về phía Bác Cách, hai mi cau lại, nói:

"Còn không đi?"

Bác Cách cúi đầu, trong lòng thầm mắng một câu, quay đầu rời đi.

Thạch Nham kéo năm thi thể tới một ngọn núi hẻo lánh cách hồ nước khá xa.

Sau khi vứt 5 cái xác ở một bên, hắn ngồi xuống cảm thụ quá trình tịnh hóa tinh khí trong huyệt đạo.

Sau khi bước vào cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên, tinh khí của võ giả cảnh giới ngang bằng đã không còn là hùng hậu đối với hắn, thời gian để võ hồn thần bí tịnh hóa cũng không phải là quá dài.

Khi còn ở hải vực Viên La hắn đã giết không ít võ giả cảnh giới Niết Bàn, cho nên hiện giờ hiểu rất sâu về thời gian mà võ hồn thần bí tịnh hóa.

Hắn biết chỉ tối đa khoảng 1, 2 tiếng đồ hồ sau là tinh khí của ba người này sẽ được tịnh hóa xong.

Hắn tin rằng những tâm tình tiêu cực do tinh khí của ba người này kéo tới không thể ảnh hưởng tới tinh thần và khiến hắn rơi vào cảnh giới thô bạo.

Bởi vì có tự tin này cho nên hắn rất bình tĩnh im lặng ngồi đợi.

Nửa giờ sau.

Từ phía hồ nước đột nhiên truyền đến tiếng kêu của ba người Bác Cách, Lao Lý.



Nhướng mày, Thạch Nham đứng lên, trong tâm trạng nghi hoặc nhanh chóng lao qua.

Không bao lâu sau, khi hiện thân bên hồ nước, hắn thấy ba người Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân đang đi tới đi lui, trong đó Bác Cách vẫn lớn tiếng gọi:

"Sư tỷ!"

Hai huynh đệ Lao Lý, Lao Luân cau mày, sau khi nhìn thấy Thạch Nham tới đây, Lao Lý vội vàng nói:

"Huynh đệ có nhìn thấy Ngả Nhã và Thải Y không?"

Thạch Nham ngạc nhiên, lắc đầu:

"Các nàng không phải tắm rửa trong hồ hay sao? Sao vậy, mất tích à?"

"Nửa giờ."

Bác Cách sắc mặt âm u, nói:

"Ta đợi sư tỷ lâu quá mà không thấy gọi, trong lòng cảm thấy không ổn liền tới đây gọi, nhưng tỷ ấy không trả lời, ta lo lắng tỷ ấy đã gặp chuyện không may, nhưng sau khi kiểm tra trong hồ nước không có sư tỷ, cũng không có Ngả Nhã."

"Tại sao có thể như vậy?"

Vừa mới thốt ra được câu hỏi thì Thạch Nham đã kinh ngạc nói tiếp:

"Ta vừa mới ném được 5 cái xác đi, đang nghỉ ngơi một chút, không thấy bất cứ ai đến hoặc đi. Ngả Nhã và Thải Y khẳng định không đi về phía ta."

Bác Cách biến sắc, cả kinh nói:

"Trừ hướng của ngươi, toàn bộ các hướng khác chúng ta đã tìm hết, chẳng nhẽ sư tỷ và Ngả Nhã đã rời khỏi đảo nhỏ?"

"Không có khả năng."

Lao Lý và Lao Luân cùng nhau lắc đầu.

"Các nàng vừa nãy chắc chắn tắm ở dưới hồ, nếu biến mất một cách quỷ dị như vậy có thể là... ở dưới hồ nước hay không?"

Thạch Nham chỉ chỉ phía dưới hồ nói.

Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân giật mình, mắt đảo một vòng nhìn hồ nước trong suốt, đột nhiên cảm thấy có chút quỷ dị.

Ba người không ai động đậy, sửng sốt một hồi rồi cùng nhau nhìn về phía hắn.

Thạch Nham trong lòng mắng to, tuy rằng sớm biết rằng ba người này ngoài mặt hữu hảo với hắn, nhưng trong lòng đều mang mục đích.

Rất hiển nhiên, ba người này cảm thấy Ngả Nhã, Thải Y biến mất rất có thể liên quan tới hồ nước cho nên đều sợ hãi cái hồ này. Ngả Nhã và Thải Y đều có cảnh giới Thiên Vị, giờ họ lại biến mất trong hồ, cho nên bọn họ càng thêm không dám mạo muội tìm tòi.

Trong lòng cười nhạt, trên mặt Thạch Nham không hề biểu thị, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của ba người mà đi tới bên bên cạnh hồ nước, cau mày ngồi xổm xuống, vươn tay trái chậm rãi đưa về phía hồ nước, muốn thử xem hồ nước có gì dị thường hay không.

Bác Cách, Lao Lý, Lao Luân mặc dù có vi Niết Bàn nhị trùng thiên nhưng Thạch Nham không e ngại lắm, hắn muốn thử xem hồ nước có gì dị thường, sau đó sẽ quyết định trở mặt giết chết ba người hay là tiến vào hồ nước điều tra.

Tay trái chậm rãi đưa xuống hồ, âm thầm tìm kiếm điều dị thường.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng thật lớn từ bên trong hồ nước truyền đến, lực lượng này mạnh tới mức khiến Thạch Nham biến sắc, muốn thu tay lại nhưng phát hiện đã không kịp.

Giống như bên dưới hồ nước có một yêu ma nào đó cầm cánh tay của hắn kéo xuống.

"Tùm!"

Thạch Nham kinh hãi, vừa ngã vào trong hồ nước đã biến mất không thấy tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook