Sát Thần

Chương 1343: Hư vô vực hải

Nghịch Thương Thiên

25/04/2018

Thiên Tà nói xong làm cho toàn bộ mọi người lâm vào trầm mặc, sa vào kinh hãi cực độ.

Trên vương miện ở chủ não của Hủy, Tử Diệu ngồi trên đó quan sát tất cả mọi người, lộ,ra vẻ thong thả nắm trong tay toàn cục, để mặc cho Thiên Tà nói hết tất cả chân tướng, đánh tan phòng tuyển tâm linh của mọi người.

Chỉ có làm cho bọn họ nhận ra được bi ai của bọn họ, bọn họ mới không còn đồng cảm với Hoang, với vũ trụ này. Cũng chri có vậy mới có thể thu phục bọn họ, bắt bọn họ làm theo ý của mình, hoàn thành bí sự nàng ta tính toán nhiều năm.

Dung hợp với Hoang!

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tâm linh bị trùng kích rất mạnh, nhất thời hoa mắt chóng mặt, trở nên nghi ngờ tương lai.

Trách nhiệm, đấu tranh, chém giết, bảo vệ, tất cả những thứ bọn họ đã từng kiên trì thực hiện, bây giờ chỉ như hư ảo, làm cho bọn họ mất đi ý chí chiến đấu, không biết phải làm sao.

"Chỉ cần các ngươi quy phục chủ mẫu, không những các ngươi có thể bình yên vô sự mà các ngươi còn được vận may rất lớn, giúp các ngươi thoát khỏi trói buộc của Hoang, có thể vượt qua thiên địa." Lúc này, Thiên Tà lại dần dần dùng âm thanh mê hoặc, cộng thêm khí thế phát ra trên người Tử Diệu làm cho một số trưởng lão Thần tộc ý chí không tốt đã đần độn gật đầu đáp ứng.

"Xin lỗi, cái mà ngươi gọi là vận may rất lớn không có chút sức hấp dân nào với ta cả."

Đột nhiên Thạch Nham lạnh lùng nói, sau đó thay đổi ý niệm, mở ra khe hở hư không về Thần Ân tinh, cảnh Vô Tần hải lại hiện ra lần nữa.

"Vậy ngươi đồng ý làm tù nô?" Thiên Tà cười lạnh.

Thạch Nham bĩu môi, không quan tâm đến hắn, nhảy vào khe hở hư không.

Có lẽ mọi người ở đây đều chỉ được coi là tù nô của Hoang, thế nhưng hắn không phải. Linh hồn của hắn không phải là Hoang ban cho, hắn là độc lập, không bị Hoang ước thúc mệnh cách.

Hắn cũng không chịu bị ước thúc bởi bất kỳ thái sơ sinh linh nào!

Hắn lúc này vừa nắm giữ năng lượng ám, một loại năng lượng thần kỳ. Chỉ cần cho hắn thời gian để tìm hiểu tinh diệu trong đó, chỉ cần thời gian, hắn có thể đạt tới trình độ như Thị Huyết, hơn nữa còn có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm như Thị Huyết. Sao hắn lại quy phục dưới trướng Tử Diệu, để cho Tử Diệu tùy ý sai khiến được.

Vả lại đó cũng không phải là Tử Diệu chân chính, mà là linh hồn đã thức tỉnh của Hủy.

"Khe hở hư không này của ta chỉ có thể duy trì trong chốc lát, nàng ta cũng không phát hủy được, bởi đây là cùng loại năng lượng ngưng kết ra. Ai muốn rời đi thì sớm quyết định đi." Trước khi Thạch Nham tiến vào khe hở hư không, hắn quay lại cười nói.

Áo Đại Lệ không nói gì, chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất.

Nàng ta theo sát Thạch Nham, trực tiếp tiến vào trong đó, sau đó lóe lên biến mất.

Đồng thời mấy người Huyền Hà, A Đại Lạp, Phì Liệt Đặc, Lôi Địch cũng không do dự nhiều, đều phi đến đó.

Bọn họ vốn ở gần Thạch Nham, cảnh giới cũng rất cao, toàn lực bay đến cũng kịp biến mất trước khi khe hở hư không kia khép lại.

Tử Diệu ngồi trên vương tọa, ánh mắt lộ ra vẻ đùa cợt, giống như đã tính từ trước rồi.

Trước khi khe hở hư không kia khép lại, đột nhiên một trận ba động quỷ dị xuất hiện bên trong nó, làm cho khe hở hư không như bị xoay chuyển phương hướng, trước khi biến mất cũng không biết quỹ đạo bị lệch đi đâu rồi.

"Chủ mẫu?" Thiên Tà cau mày xin chỉ thị.



Sắc mặt Tử Diệu không đổi: "Bọn họ không quay về được Thủy giới của Hoang. Tiểu cô nương và Thạch Nham đều dung hợp căn nguyên phân hồn của Hoang, chỉ cần bọn họ không thể quay về thì Hoang cũng khó có thể thức tỉnh được, cũng tiện cho chúng ta làm việc."

Nói xong, nàng ta nhìn về phía người của Thần tộc, nhìn về phía tứ đại thiên và, gia chủ mười hai gia tộc và trưởng lão hội, thản nhiên nói: "Hoặc là quy phục ta, hoặc là bị ta hủy diệt. Các ngươi tự chọn đi!"

Người của thần tộc sợ hãi biến sắc.

Trong không gian mờ mịt, không có trời, không có đất, chỉ có tinh thần hài cốt di động, có vẫn thạch toái phiến, vô số huyệt động hư không lấp lánh hào quang quỷ dị, chậm rãi di chuyển, như một miệng khổng lồ. Khí tức lạnh lùng, hoang vắng tràn ngập mỗi một ngóc ngách.

Xa xa, tinh thần toái phiến, bụi vẫn thạch như vụn gỗ trong hải dương, vô cùng vô tận.

Một loại hàn ý không hiểu được nảy sinh trong lòng Thạch Nham. Thạch Nham đang ngồi trên một khối vẫn thạch đỏ sậm cực lớn, nhìn ra xa xa, sắc mặt kinh hoàng.

Đây tất nhiên không phải là Thần Ân tinh.

Khi hắn vừa bước vào khe hở hư không đã nhận ra không ổn, nhận ra có một năng lượng dao động hư không, làm truyền tống xảy ra bất ngờ.

Hắn không biết đây là đâu nữa. Hắn phóng xuất ý thức linh hồn, phát hiện ý thức kéo ra giống như không có tận cùng, giống như một con thuyền nhở rơi vào nơi sâu nhất của hải dương vô cùng vô tận, không thể tìm được hướng đi.

"Đông!"

Đột nhiên trên một khối toản thạch bên cạnh hắn truyền ra một tiếng vang, đồng thời cũng vang lên tiếng nói nhỏ.

Hắn lộ ra vẻ kinh dị, thân ảnh nhoáng lên một liền đi tới khối toản thạch kia, nhìn Áo Đại Lệ ngã xuống, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi cũng ở đây?"

Áo Đại Lệ có vẻ rất chật vật, bộ đồ màu xanh lục bị rách rất nhiều chỗ, váy cũng rách ra, lộ ra một đôi chân trắng nõn như ngọc. Khi nàng ta nghe thấy giọng nói của Thạch Nham thì vẻ mặt trấn định lại, lập tức nói: "Đây là lần đầu tiên ta tới Thần Ân đại lục, có chút xa lạ với nơi đây."

Vừa nói chuyện nàng ta vừa đứng dậy, mắt lộ vẻ tò mò nhìn bốn phía. Không bao lâu sau, mặt nàng biến sắc, trở nên rất kỳ dị.

"Đây không phải là Thần Ân đại lục." Thạch Nham cười khổ: "Truyền tống bị Tử Diệu ảnh hưởng, cũng không biết bây giờ chúng ta đang ở đâu. Càng làm cho ta ngạc nhiên là ta không thể liên hệ được với Thần Ân đại lục, không thể tìm được đường về."

Sau khi rơi xuống hắn đã thử liên hệ với căn nguyên của Thần Ân tinh, đáng tiếc là ý thức tâm linh truyền ra ngoài chỉ như đá chìm đáy biển, không có một chút đáp lại.

Đây là việc chưa bao giờ xảy ra.

Trong vũ trụ kia, không cần biết hắn ở đâu, chỉ cần khẽ động tâm niệm là có thể liên hệ với căn nguyên của Thần Ân, cho dù ở giữa hư không loạn lưu cũng có thể liên hệ với Thần Ân trong thời gian rất ngắn, nháy mắt quay lại Thần Ân tinh.

Thế nhưng ở đây, mối liên hệ giữa hắn và Thần Ân như bị cắt đứt, không thể làm gì được.

"Nơi này đương nhiên không phải Thần Ân đại lục, đây là hư vô vực hải!" Vẻ mặt Áo Đại Lệ kinh hãi, nói từng chữ một.

Thạch Nham chấn động, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Đây là hư vô vực hải?"

Áo Đại Lệ cười khổ: "Ta cũng chưa từng tới, thế nhưng nghe mẫu thân của ta nói thì đây đúng là hư vô vực hải, nơi thân bí nhât trong vũ trụ. Nếu lời Thiên Tà nói là đúng thì vũ trụ chúng ta chỉ là Thủy giới của Hoang. Hư vô vực hải này nằm ngoài Hoang, đương nhiên ngươi không thể liên hệ được với Thần Ân tinh.

Thạch Nham hiểu ngay lập tức.



Trước kia hắn có thể về Thần Ân tinh ngay lập tức là vì hắn ở trong vũ trụ của Hoang. Vực, hư không loạn lưu kia không thuộc về Hoang, thế nhưng lại có liên M-kỳ diệu với Hoang, có rất nhiều thông đạo có thể đi qua nên hắn có thể quay lại dễ dàng.

Thế nhưng hư vô vực hải này lại không liên quan đến Thủy giới của Hoang. Nếu hắn muốn quay lại Thủy giới của Hoang thì đúng là chỉ là nằm mơ.

"Sao chỉ có một mình ngươi tới đây?" Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi hỏi.

"Mấy người Huyền Hà hình như cũng đi, nhưng ta không biết bọn họ có tiến vào không. Cho dù tiến vào thì e là cũng bị chia về các góc của hư vô vực hải, chắc không quay lại được thế giới kia của chúng ta đâu." Áo Đại Lệ giải thích.

Thạch Nham vẻ mặt chua sót, nhìn xung quanh nói: "Làm sao chúng ta quay về?"

"Quỷ biết." Áo Đại Lệ lắc đầu, dừng một chút, bỗng nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "ThạchNham, ngươi quen hóa thân của Hủy sao?"

"Đương nhiên là quen, nàng vốn là ta..." Thạch Nham trả lời theo bản năng, đột nhiên im lặng, cười gượng nói: "Vốn là một bằng hữu rất tốt của ta, ai ngờ lại là phân hồn của Hủy. Thật sự là thế sự khó ngờ."

"Không chỉ là một bằng hữu bình thường đơn giản chứ?" Áo Đại Lệ lộ vẻ hiểu rõ, khóe miệng lộ vẻ đùa cợt: "Chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp đều có quan hệ với ngươi. Sau khi ta quay về Minh Hoàng tộc, ta đã tập trung tìm hiểu về ngươi. Ngươi chính là loại người đó!" Nàng ta khẳng định.

Thạch Nham im lặng, ánh mắt trở nên quái dị: "Ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi à, điều tra ta làm gì?"

"Ai bảo ngươi là tôn chủ mới của Thị Huyết." Áo Đại Lệ bĩu môi.

Thạch Nham không nói gì nữa.

Hắn ngưng thần nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi này tràn đầy lực cuồng bạo. Những mảnh tinh thần toái phiến, vẫn thạch, đủ các loại vật chất không biết tên không phải lặng yên bất động mà có khi cũng biến ảo theo vực hải, theo các huyệt động hư không ở xung quanh.

Cách đó không xa, một tảng đá lóe sáng, tỏa ra nhiệt độ cực cao, truyền đến năng lượng ba động cực kỳ khủng bố.

Hắn thầm cảm ứng một chút, mắt sáng lên, bỗng nhiên bay về phía đó.

Áo Đại Lệ kinh ngạc, hơi nhíu mày, đi theo.

Trong khe hở của một khối nham thạch đỏ bừng, có một hòn đá đỏ sẫm, to cỡ nắm tay, phóng thích hỏa diễm ba động rất lớn.

"Đây là thái dương tinh hạch, tuy chỉ to bằng nắm tay thế nhưng lại là vô giá. Đối với người tu luyện hỏa diễm áo nghĩa thì thứ này cực kỳ trân quý." Sau khi Áo Đại Lệ đến đây, nhìn qua một rồi giải thích.

"Hư vô vực hải thần kỳ vô cùng, nghe nói chỉ có người đạt đến cảnh giới Bất Hủ mới có thể sống sót ở đây. Chúng ta đều không đến được cảnh giới Bất Hủ, cảnh giới của ngươi lại càng thấp kém, tại sao chúng ta vẫn có thể bình yên vô sự?" Thạch Nham đăm chiêu nói.

"Có lẽ chúng ta còn chưa gặp nguy hiểm chân chính, có lẽ chúng ta mới chỉ ở vòng ngoài cùng của hư vô vực hải." Áo Đại Lệ lạnh lùng nói.

"Chắc có liên quan đến việc chúng ta dung hợp căn nguyên." Thạch Nham có ý kiến khác. Hắn giơ tay nắm lấy viên thái dương tinh hạch kia. Hắn phun ra một dòng hỏa diễm màu vàng kim, hỏa diễm không ngừng đốt cháy, thối luyện hòn đá kia. Dần dần tảng đá đó dung hợp thành một giọt hỏa diễm, bị thiên hỏa của hắn bao phủ, từ từ tan rã.

"Ta nghe mẫu thân nói trong hư vô vực hải có vô số thứ thần bí, có rất nhiều toái phiến của thần binh lợi khí, cường hãn hơn bí bảo mà chúng ta biết rất nhiều lần. Ngoài ra còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo không ai biết tên, là do những tinh vực đã lâu đời bị hủy diệt để lại..."

Áo Đại Lệ nhìn Thạch Nham dung hợp thái dương tinh hạch, mắt lộ ra thần sắc động lòng người, thì thào nói nhỏ.

"Ta tin, Tinh Hỏa ở bên ngoài hư vô vực hải tìm được một loại thiên tinh băng ngọc phiến, luyện thành chí bảo bản mệnh, uy lực vô cùng khủng bố. Khối ngọc phiến nho nhỏ đó còn bị Tử Diệu lấy đi, có lẽ đấy là lợi khí từ thời thái sơ. Có lẽ hư vô vực hải này là nơi thái sơ sinh linh giao chiến." Thạch Nham đăm chiêu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook