Chương 837: Huyết tinh thịnh yến
Nghịch Thương Thiên
07/04/2014
Huyệt khiếu phồng lên, vòng xoáy bên trong vận chuyển điên cuồng, phóng xuất ra vô số phụ diện tình tự.
Hắn không tự chủ được tiến vào Bạo tẩu tam trọng thiên cảnh, tử vong áo nghĩa tỏa ra, hình thành thần chi lĩnh vực, bên ngoài thần chi lĩnh vực của hắn thậm chí xuất hiện hải dương màu máu đặc quánh.
Tử vong áo nghĩa thần thông chi huyết hồn hải.
Sắc mặt Thạch Nham băng hàn, chậm rãi bước tới trước.
Một đường đi tới, bất kỳ võ giả nào tới gần khu vực của thần chi lĩnh vực của hắn đều sắc mặt mê man, không bao lâu sau thì ai nấy như là trúng tà, ý thức mơ hồ, chỉ còn lại có dục vọng giết chóc đơn thuần.
Cường giả Bị tử vong áo nghĩa huyết hồn hải bao phủ, bị đủ loại phụ diện tình tự trực tiếp ùa vào thức hải, linh hồn tế đài run rẩy bất an, tâm trí bị cướp.
Rất nhanh, những võ giả này liền bắt đầu chém giết lẫn nhau, căn bản bất kể đối thủ là bằng hữu hay là thân nhân, đều lâm vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, chỉ còn lại có sụy^nghĩ đơn thuần nhất là muốn hủy diệt tất cả, tàn sát bất kỳ sinh linh nào.
Những tiếng chém giết bởi vì sự xuất hiện của Thạch Nham, bởi vì thần thông Huyết hồn hải của hắn hiện ra mà trở nên càng khát máu hơn.
Hắn sắc mặt đờ đỡn, không có một chút cảm xúc ba động nào, tựa hồ rất phi thường hưởng thụ huyết tinh thịnh yến vào lúc này.
Chậm răi đi tới phía trước, hắn không xuất thủ, cũng không tiến hành hành động khác, cứ như vậy theo bản năng không ngừng khuếch tán thần chi lĩnh vực, phụ diện tình tự, như là những sợi dây thừng vô hỉnh, túm lấy bất kỳ người nào tới gần.
các võ giả tới gần hắn đều đột nhiên đờ đẫn, tiến hành bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất.
Tất nhiên lại có thêm cường giả vẫn lạc, dưới sự ảnh hưởng của Huyết hồn hải, chém giết lẫn nhau, không chết không ngừng.
Không ngừng có võ giả vẫn lạc, một khi có linh hồn tế đài độn ra khỏi thân thể, đều sẽ đều sẽ xoay chuyển linh hồn tế đài, hắc động bên trong rời khỏi thần thể, tiến hành hành động cắn nuốt.
Rất nhanh, lại có năm linh hộn tế đài biến mất dưới sự cắn nuốt của hắc động, mắt hắn càng lúc càng đỏ hơn.
Mỗi khi có võ giả tử vong, tinh khí tử vong từ trên người bọn họ tràn ra đều chưa kịp tiêu tán trong thiên địa đã bị huyệt khiếu của hắn hấp thu.
Dần dần, huyệt khiếu càng đau đớn hơn, khiến cả người hắn run rẩy.
Cố nén sự không khỏe của thần thể, hắn tiếp tục đi về phía trước, xem xét khu vực thường xuyên phát sinh chiến đấu, dùng phương thức mọi người không phát hiện được, dùng thần chi lĩnh vực độc đáo của hắn để khiến càng nhiều người hơn tử vong.
Dùng tử vong áo nghĩa để thôi phát thần chi lĩnh vực, bên ngoài chính là linh hồn táng trường, có thể hấp thu linh hồn khí tức của người sống, mà bên trong, thần thể của hắn thì thì bừng bừng, lực lượng ùa tới chui vào trong thần thể, khiến tâm linh của hắn trở nên phi thường bình tĩnh, tựa hồ căn bản không cần lo lắng sẽ mất đi lý trí.
Cứ như vậy, hắn một đường lượn lờ trong Thiên Phạt thành, võ giả đang không chiến đấu, khi hắn đi qua đều sẽ nhất nhất điên cuồng.
Tình thế Hôm nay đối hắn thực sự rất có lợi.
Lỵ An Na khi lĩnh ngộ hắc ám áo nghĩa, dùng hắc ám tuyệt đối bao phủ toàn bộ Thiên Phạt thành, mà Phí Lan thì lực kháng tất cả cường giả, lại hấp dẫn sự chú ý, thế cho nên hắn ở trong Thiên Phạt thành thoải mái làm bậy, bởi vì có bóng tối che phủ, bởi vì sự cường thế của Phí Lan, khiến cho người ta không nhận thấy được.
Cho nên hắn có thể tận tình quấy rối.
Chiến đấu vẫn tiếp tục, chỉ là bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.
Ở bên Phí Lan, cường giả Nguyên Thần cảnh tiến đến sau khi chịu khổ thì tựa hồ biết rất khó phá tan được phòng tuyến này, không thể làm gì được Lỵ An Na thì đều thành thật hơn.
Mà Lỵ An Na, trong khi dung hợp hắc ám chi tâm để lĩnh ngộ hắc ám chi lực, cũng giống như đã qua thời khắc gian nan nhất, chậm răi cũng thử nắm thể cục trong tay.
Hắc ám Tuyệt đối bao phủ Thiên Phạt thành, thậm chí lan ra cả ngoài thành, bao phủ cả Thần Phạt chi địa.
Khi nàng ta lĩnh ngộ hắc ám áo nghĩa tới hậu kì, sức bao trùm của hắc ám được nàng ta ngự động bằng tâm thần, dần dần thu lại.
Qua một hồi lâu, vùng ven của Thiên Phạt thành dần dần hiện ra ánh sáng.
Dấu hiệu này vừa xảy xa, mọi người liền minh bạch Lỵ An Na đã chấm dứt lĩnh ngộ áo nghĩa.
Một lát sau, không biết vì sao, một cỗ linh hồn ba động mạnh mẽ phút chốc hiện ra trong khu vực chỗ Lỵ An Na.
Chỉ qua một giây, tất cả hắc ám chi lực tựa hồ tìm được cửa phát tiết, điên cuồng ùa vào khu vực của Lỵ An Na, bên trong không gian vặn vẹo, trang viên đó đột nhiên sụp đổ, chui sâu xuống đất, lập tức khí tức của Lỵ An Na biến thành vô ảnh vô hình.
Vào lúc này, hắc ám tuyệt đối đã bao phủ Thiên Phạt thành gần một canh giờ lập tức biến mất.
Thiên Phạt thành lại có ánh sáng.
Ở chỗ Lỵ An Na, mọi người ngồi trong đống ngổn ngang, sắc mặt chật vật, ánh mắt tái nhợt, còn có không ít thi thể.
người Còn sống đều là tồn tại khủng bố cường đại nhất trong Thiên Phạt thành, Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc có tỏng đó, Tạp Tu Ân, Lý Nhạc Phong, Áo cổ Đa, Bích Thiên cũng ở tỏng đó, chỉ là, lúc này sắc mặt của mọi người cực kỳ khó coi, trong đó Áo cổ Đa, Tạp Tu Ân, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong rõ ràng phải trải qua giao chiến thảm thiết. Trên người đầy vết máu.
Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc, Kiệt Tư Đặc, những cường giả Nguyên Thần cảnh của Thiên Phạt thành thoạt nhìn cũng không ổn lắm, hô hấp nặng nề, sắc mặt đều cực kỳ ngưng trọng.
Ngoài mười dặm có những cường giả cảnh giới thấp hơn như Áo Cách Lạp Tư, Tử Diệu, Phong Nhiêu, ai nấy đều ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía khu vực đó.
Một hồi chiến đấu kinh thiên động địa tựa hồ dần dần bình ổn, nhưng trận chiến ấy rốt cuộc là thế nào, kịch liệt ra sao thì trừ người tham dự ra, không ai có thể biết được.
Ngay cả đám người Tử Diệu, Áo Cách Lạp Tư, Phong Nhiêu tới rất sớm, cũng chỉ là có thể cảm thấy được va chạm lực lượng, lại không biết rốt cuộc ai giao đấu với ai.
Bởi vì hắc ám vẫn bao phủ, mọi người chỉ có thể cảm ứng bằng thần thức, mà thần thức của Thần Vương cảnh nếu tới gần thì sẽ bị ảnh hưởng, linh hồn sẽ bị thương nặng, cho nên không ai cả gan mạo muội tiến vào.
Cường giả Nguyên Thần cảnh đều tụ tập bên ngoài phòng ốc của Lỵ An Na, bọn họ đều là người tham chiến, lúc này ai nấy đều không hề có vẻ vui sướng vì chiến thắng, mà tựa hồ như đều chịu thiệt, ai nấy hoặc là đứng, hoặc là ngồi, đều sắc mặt khó coi, không biết đang nghĩ gì.
Trang viên của Lỵ An Na không lớn, chỉ có mười mẫu đất, lúc này lõm sâu xuống đất, xuất hiện một vực sâu sâu không thấy đáy, khiến cho người ta tâm sinh cảm giác quỷ dị."
gần trăm căn nhà bên cạnh cũng thành phế tích, xung quanh bụi đất bay lên, rất lâu vẫn chưa bình ổn, nhìn thoáng qua, trong khu vực mười dặm như là bị nghiền ép, trực tiếp phá hủy tất cả.
Trong Phế tích, võ giả Nguyên Thần cảnh không nói một lời, nhìn nhau với vẻ thù địch.
Bên ngoài, Tử Diệu, Phong Nhiêu, Phong Kiêu, Áo Cách Lạp Tư, Á Lan, Thiết Mục đều há to miệng, hiện ra vẻ sợ hãi thật sâu bất an.
Mấy ngàn võ giả của Thiên Phạt thành cũng tụ tập bên ngoài những cường giả Nguyên Thần cảnh, lờ mờ vây quanh bọn họ, nhưng không có một ai cả gan tới gần, chỉ đứng ngoài, sắc mặt bất an.
Cỗ lực ăn mòn chấn nhiếp toàn bộ Thiên Phạt thành đã biến mất như vô hình, trong hư không những khối thần tinh đã hao hết năng lượng biến thành những hòn đá to bằng quyền đầu màu xám trắng, vẫn bồng bềnh, chưa lập tức rơi xuống đất.
Nhìn thoáng qua, những hòn đá này lờ mờ hình thành một tấm lưới dày đặc, bọc khu vực phạm vi mười dặm lại, tất cả cường giả Nguyên Thần cảnh đều trong phạm vi bao trùm của lưới đá.
Ngoài Mười dặm, mấy ngàn người quan vọng, thì không ở trong phạm vi bao trùm của lưới đá cường giả ẩn hình đang âm thầm mở phòng tuyển của lưới đá, mục đích tựa hồ cũng chỉ là nhằm vào cường giả Nguyên Thần cảnh, người không phá vỡ phòng tuyển thì sẽ không ảnh hưởng.
Nhưng dám cả gan tới gầy, đi vào trong đó, trừ Nguyên Thần cảnh ra thì đều đã chết rồi.
Mấy trăm cỗ thi thể của võ giả đến từ các phương thế lực chính là sự minh chứng rõ ràng nhất.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, bất luận là cường giả Nguyên Thần cảnh hay là võ giả Thần Vương ở bên ngoài, sắc mặt đều khó coi nhìn cảnh tượng hoang tàn của chiến đấu, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy sự chua sót, ánh mắt thì thấp thỏm bất an.
Không ai biết người âm thầm xuất thủ đã đi chưa.
Cũng chính vì vậy, rố rằng không thấy ai, cũng không cảm ứng được khí tức của người đó, nhưng không ai có gan vọng động.
Cường giả Nguyên Thần cảnh như Phong Khả, Lý Nhạc Phong, Áo Cổ Đa không dám nhảy vào vực sâu đó để tìm tung tích Lỵ An Na.
những cường giả Thần Vương cảnh ở bên ngoài như Tử Diệu, Phong Nhiêu, Phong Kiêu thì không dám nhảy vào trong phạm vi mười dặm đó, để hỏi tình trạng tiền bối thân nhân của bọn họ, chỉ đứng nhìn xa xa.
"hắn đã đi chưa!" Phong Khả ngồi trong đống phế thạch, một hồi lâu mới không xác định hỏi.
Bên cạnh hắn, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông và Ba Lôi Đặc đều cười khổ, không trả lời.
" Chúng ta Tựa hồ được đối đãi đặc biệt, hắn không coi chúng ta là kẻ địch, chỉ không cho phép chúng ta tới gần thôi." Phong Khả trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên nói: "Có thể khẳng định, hắn là người của Thiên Phạt thành chúng ta, võ giả bản thổ chúng ta chỉ cần thành thật an phận thì sẽ không bị trực tiếp giết chết." Dừng một chút, hắn lại nói: "Kẻ muốn đục nước béo cò thì tất nhiên không may mắn như vậy."
Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua những thi thể bên cạnh, hơi nhíu mày.
"Ta lần trước có thể sống sót, thật đúng là may mắn." Ba Lôi Đặc thở dài một hơi, lắc đầu: "Thật cường đại, hôm nay ta mới biết được, so sánh với cường giả chân chính thì chúng ta Thật sự quá yếu."
Bên này đang nói chuyện, Áo cổ Đa, Tạp-Tu Ân và Lý gia Lý Nhạc Phong, U Minh đại thống lĩnh Bích Thiên cũng ngơ ngác nhìn nhau, mày nhíu chặt, vừa âm thầm điều tức, nhanh chóng khôi phục lực lượng, vừa cân nhắc gì đó.
Bọn họ được chiểu cố nhiều nhất, khi Phí Lan đối đãi với bọn họ, cũng không giống như lưu thủ, khiến cho bọn họ đều bị thương, tình trạng trong cơ thể không tốt.
" Mau nhìn kìa! Bên kia, Bên kia!" Đột nhiên, trong đám người bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Rất nhiều cường giả bên ngoài đều thay đổi phương hướng, quay đầu nhìn về phía sau.
"A!" Phong Nhiêu, Tử Diệu quay đầu, nhìn lướt qua, đều kinh hãi, hiện ra vẻ mặt chấn động.
Hắn không tự chủ được tiến vào Bạo tẩu tam trọng thiên cảnh, tử vong áo nghĩa tỏa ra, hình thành thần chi lĩnh vực, bên ngoài thần chi lĩnh vực của hắn thậm chí xuất hiện hải dương màu máu đặc quánh.
Tử vong áo nghĩa thần thông chi huyết hồn hải.
Sắc mặt Thạch Nham băng hàn, chậm rãi bước tới trước.
Một đường đi tới, bất kỳ võ giả nào tới gần khu vực của thần chi lĩnh vực của hắn đều sắc mặt mê man, không bao lâu sau thì ai nấy như là trúng tà, ý thức mơ hồ, chỉ còn lại có dục vọng giết chóc đơn thuần.
Cường giả Bị tử vong áo nghĩa huyết hồn hải bao phủ, bị đủ loại phụ diện tình tự trực tiếp ùa vào thức hải, linh hồn tế đài run rẩy bất an, tâm trí bị cướp.
Rất nhanh, những võ giả này liền bắt đầu chém giết lẫn nhau, căn bản bất kể đối thủ là bằng hữu hay là thân nhân, đều lâm vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, chỉ còn lại có sụy^nghĩ đơn thuần nhất là muốn hủy diệt tất cả, tàn sát bất kỳ sinh linh nào.
Những tiếng chém giết bởi vì sự xuất hiện của Thạch Nham, bởi vì thần thông Huyết hồn hải của hắn hiện ra mà trở nên càng khát máu hơn.
Hắn sắc mặt đờ đỡn, không có một chút cảm xúc ba động nào, tựa hồ rất phi thường hưởng thụ huyết tinh thịnh yến vào lúc này.
Chậm răi đi tới phía trước, hắn không xuất thủ, cũng không tiến hành hành động khác, cứ như vậy theo bản năng không ngừng khuếch tán thần chi lĩnh vực, phụ diện tình tự, như là những sợi dây thừng vô hỉnh, túm lấy bất kỳ người nào tới gần.
các võ giả tới gần hắn đều đột nhiên đờ đẫn, tiến hành bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất.
Tất nhiên lại có thêm cường giả vẫn lạc, dưới sự ảnh hưởng của Huyết hồn hải, chém giết lẫn nhau, không chết không ngừng.
Không ngừng có võ giả vẫn lạc, một khi có linh hồn tế đài độn ra khỏi thân thể, đều sẽ đều sẽ xoay chuyển linh hồn tế đài, hắc động bên trong rời khỏi thần thể, tiến hành hành động cắn nuốt.
Rất nhanh, lại có năm linh hộn tế đài biến mất dưới sự cắn nuốt của hắc động, mắt hắn càng lúc càng đỏ hơn.
Mỗi khi có võ giả tử vong, tinh khí tử vong từ trên người bọn họ tràn ra đều chưa kịp tiêu tán trong thiên địa đã bị huyệt khiếu của hắn hấp thu.
Dần dần, huyệt khiếu càng đau đớn hơn, khiến cả người hắn run rẩy.
Cố nén sự không khỏe của thần thể, hắn tiếp tục đi về phía trước, xem xét khu vực thường xuyên phát sinh chiến đấu, dùng phương thức mọi người không phát hiện được, dùng thần chi lĩnh vực độc đáo của hắn để khiến càng nhiều người hơn tử vong.
Dùng tử vong áo nghĩa để thôi phát thần chi lĩnh vực, bên ngoài chính là linh hồn táng trường, có thể hấp thu linh hồn khí tức của người sống, mà bên trong, thần thể của hắn thì thì bừng bừng, lực lượng ùa tới chui vào trong thần thể, khiến tâm linh của hắn trở nên phi thường bình tĩnh, tựa hồ căn bản không cần lo lắng sẽ mất đi lý trí.
Cứ như vậy, hắn một đường lượn lờ trong Thiên Phạt thành, võ giả đang không chiến đấu, khi hắn đi qua đều sẽ nhất nhất điên cuồng.
Tình thế Hôm nay đối hắn thực sự rất có lợi.
Lỵ An Na khi lĩnh ngộ hắc ám áo nghĩa, dùng hắc ám tuyệt đối bao phủ toàn bộ Thiên Phạt thành, mà Phí Lan thì lực kháng tất cả cường giả, lại hấp dẫn sự chú ý, thế cho nên hắn ở trong Thiên Phạt thành thoải mái làm bậy, bởi vì có bóng tối che phủ, bởi vì sự cường thế của Phí Lan, khiến cho người ta không nhận thấy được.
Cho nên hắn có thể tận tình quấy rối.
Chiến đấu vẫn tiếp tục, chỉ là bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.
Ở bên Phí Lan, cường giả Nguyên Thần cảnh tiến đến sau khi chịu khổ thì tựa hồ biết rất khó phá tan được phòng tuyến này, không thể làm gì được Lỵ An Na thì đều thành thật hơn.
Mà Lỵ An Na, trong khi dung hợp hắc ám chi tâm để lĩnh ngộ hắc ám chi lực, cũng giống như đã qua thời khắc gian nan nhất, chậm răi cũng thử nắm thể cục trong tay.
Hắc ám Tuyệt đối bao phủ Thiên Phạt thành, thậm chí lan ra cả ngoài thành, bao phủ cả Thần Phạt chi địa.
Khi nàng ta lĩnh ngộ hắc ám áo nghĩa tới hậu kì, sức bao trùm của hắc ám được nàng ta ngự động bằng tâm thần, dần dần thu lại.
Qua một hồi lâu, vùng ven của Thiên Phạt thành dần dần hiện ra ánh sáng.
Dấu hiệu này vừa xảy xa, mọi người liền minh bạch Lỵ An Na đã chấm dứt lĩnh ngộ áo nghĩa.
Một lát sau, không biết vì sao, một cỗ linh hồn ba động mạnh mẽ phút chốc hiện ra trong khu vực chỗ Lỵ An Na.
Chỉ qua một giây, tất cả hắc ám chi lực tựa hồ tìm được cửa phát tiết, điên cuồng ùa vào khu vực của Lỵ An Na, bên trong không gian vặn vẹo, trang viên đó đột nhiên sụp đổ, chui sâu xuống đất, lập tức khí tức của Lỵ An Na biến thành vô ảnh vô hình.
Vào lúc này, hắc ám tuyệt đối đã bao phủ Thiên Phạt thành gần một canh giờ lập tức biến mất.
Thiên Phạt thành lại có ánh sáng.
Ở chỗ Lỵ An Na, mọi người ngồi trong đống ngổn ngang, sắc mặt chật vật, ánh mắt tái nhợt, còn có không ít thi thể.
người Còn sống đều là tồn tại khủng bố cường đại nhất trong Thiên Phạt thành, Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc có tỏng đó, Tạp Tu Ân, Lý Nhạc Phong, Áo cổ Đa, Bích Thiên cũng ở tỏng đó, chỉ là, lúc này sắc mặt của mọi người cực kỳ khó coi, trong đó Áo cổ Đa, Tạp Tu Ân, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong rõ ràng phải trải qua giao chiến thảm thiết. Trên người đầy vết máu.
Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc, Kiệt Tư Đặc, những cường giả Nguyên Thần cảnh của Thiên Phạt thành thoạt nhìn cũng không ổn lắm, hô hấp nặng nề, sắc mặt đều cực kỳ ngưng trọng.
Ngoài mười dặm có những cường giả cảnh giới thấp hơn như Áo Cách Lạp Tư, Tử Diệu, Phong Nhiêu, ai nấy đều ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía khu vực đó.
Một hồi chiến đấu kinh thiên động địa tựa hồ dần dần bình ổn, nhưng trận chiến ấy rốt cuộc là thế nào, kịch liệt ra sao thì trừ người tham dự ra, không ai có thể biết được.
Ngay cả đám người Tử Diệu, Áo Cách Lạp Tư, Phong Nhiêu tới rất sớm, cũng chỉ là có thể cảm thấy được va chạm lực lượng, lại không biết rốt cuộc ai giao đấu với ai.
Bởi vì hắc ám vẫn bao phủ, mọi người chỉ có thể cảm ứng bằng thần thức, mà thần thức của Thần Vương cảnh nếu tới gần thì sẽ bị ảnh hưởng, linh hồn sẽ bị thương nặng, cho nên không ai cả gan mạo muội tiến vào.
Cường giả Nguyên Thần cảnh đều tụ tập bên ngoài phòng ốc của Lỵ An Na, bọn họ đều là người tham chiến, lúc này ai nấy đều không hề có vẻ vui sướng vì chiến thắng, mà tựa hồ như đều chịu thiệt, ai nấy hoặc là đứng, hoặc là ngồi, đều sắc mặt khó coi, không biết đang nghĩ gì.
Trang viên của Lỵ An Na không lớn, chỉ có mười mẫu đất, lúc này lõm sâu xuống đất, xuất hiện một vực sâu sâu không thấy đáy, khiến cho người ta tâm sinh cảm giác quỷ dị."
gần trăm căn nhà bên cạnh cũng thành phế tích, xung quanh bụi đất bay lên, rất lâu vẫn chưa bình ổn, nhìn thoáng qua, trong khu vực mười dặm như là bị nghiền ép, trực tiếp phá hủy tất cả.
Trong Phế tích, võ giả Nguyên Thần cảnh không nói một lời, nhìn nhau với vẻ thù địch.
Bên ngoài, Tử Diệu, Phong Nhiêu, Phong Kiêu, Áo Cách Lạp Tư, Á Lan, Thiết Mục đều há to miệng, hiện ra vẻ sợ hãi thật sâu bất an.
Mấy ngàn võ giả của Thiên Phạt thành cũng tụ tập bên ngoài những cường giả Nguyên Thần cảnh, lờ mờ vây quanh bọn họ, nhưng không có một ai cả gan tới gần, chỉ đứng ngoài, sắc mặt bất an.
Cỗ lực ăn mòn chấn nhiếp toàn bộ Thiên Phạt thành đã biến mất như vô hình, trong hư không những khối thần tinh đã hao hết năng lượng biến thành những hòn đá to bằng quyền đầu màu xám trắng, vẫn bồng bềnh, chưa lập tức rơi xuống đất.
Nhìn thoáng qua, những hòn đá này lờ mờ hình thành một tấm lưới dày đặc, bọc khu vực phạm vi mười dặm lại, tất cả cường giả Nguyên Thần cảnh đều trong phạm vi bao trùm của lưới đá.
Ngoài Mười dặm, mấy ngàn người quan vọng, thì không ở trong phạm vi bao trùm của lưới đá cường giả ẩn hình đang âm thầm mở phòng tuyển của lưới đá, mục đích tựa hồ cũng chỉ là nhằm vào cường giả Nguyên Thần cảnh, người không phá vỡ phòng tuyển thì sẽ không ảnh hưởng.
Nhưng dám cả gan tới gầy, đi vào trong đó, trừ Nguyên Thần cảnh ra thì đều đã chết rồi.
Mấy trăm cỗ thi thể của võ giả đến từ các phương thế lực chính là sự minh chứng rõ ràng nhất.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, bất luận là cường giả Nguyên Thần cảnh hay là võ giả Thần Vương ở bên ngoài, sắc mặt đều khó coi nhìn cảnh tượng hoang tàn của chiến đấu, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy sự chua sót, ánh mắt thì thấp thỏm bất an.
Không ai biết người âm thầm xuất thủ đã đi chưa.
Cũng chính vì vậy, rố rằng không thấy ai, cũng không cảm ứng được khí tức của người đó, nhưng không ai có gan vọng động.
Cường giả Nguyên Thần cảnh như Phong Khả, Lý Nhạc Phong, Áo Cổ Đa không dám nhảy vào vực sâu đó để tìm tung tích Lỵ An Na.
những cường giả Thần Vương cảnh ở bên ngoài như Tử Diệu, Phong Nhiêu, Phong Kiêu thì không dám nhảy vào trong phạm vi mười dặm đó, để hỏi tình trạng tiền bối thân nhân của bọn họ, chỉ đứng nhìn xa xa.
"hắn đã đi chưa!" Phong Khả ngồi trong đống phế thạch, một hồi lâu mới không xác định hỏi.
Bên cạnh hắn, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông và Ba Lôi Đặc đều cười khổ, không trả lời.
" Chúng ta Tựa hồ được đối đãi đặc biệt, hắn không coi chúng ta là kẻ địch, chỉ không cho phép chúng ta tới gần thôi." Phong Khả trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên nói: "Có thể khẳng định, hắn là người của Thiên Phạt thành chúng ta, võ giả bản thổ chúng ta chỉ cần thành thật an phận thì sẽ không bị trực tiếp giết chết." Dừng một chút, hắn lại nói: "Kẻ muốn đục nước béo cò thì tất nhiên không may mắn như vậy."
Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua những thi thể bên cạnh, hơi nhíu mày.
"Ta lần trước có thể sống sót, thật đúng là may mắn." Ba Lôi Đặc thở dài một hơi, lắc đầu: "Thật cường đại, hôm nay ta mới biết được, so sánh với cường giả chân chính thì chúng ta Thật sự quá yếu."
Bên này đang nói chuyện, Áo cổ Đa, Tạp-Tu Ân và Lý gia Lý Nhạc Phong, U Minh đại thống lĩnh Bích Thiên cũng ngơ ngác nhìn nhau, mày nhíu chặt, vừa âm thầm điều tức, nhanh chóng khôi phục lực lượng, vừa cân nhắc gì đó.
Bọn họ được chiểu cố nhiều nhất, khi Phí Lan đối đãi với bọn họ, cũng không giống như lưu thủ, khiến cho bọn họ đều bị thương, tình trạng trong cơ thể không tốt.
" Mau nhìn kìa! Bên kia, Bên kia!" Đột nhiên, trong đám người bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Rất nhiều cường giả bên ngoài đều thay đổi phương hướng, quay đầu nhìn về phía sau.
"A!" Phong Nhiêu, Tử Diệu quay đầu, nhìn lướt qua, đều kinh hãi, hiện ra vẻ mặt chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.