Chương 1353: lạt thủ tồi hoa
Nghịch Thương Thiên
25/04/2018
Y Phu Lâm, Á Đương Tư nhìn lại, sắc mặt thay đổi, cảm thấy cực kỳ hối hận.
Trong vẫn thạch lưu, Thạch Nham phi đến như một lưu tinh, vẫn thạch xung quanh đều bay đi, lộ ra một con đường rộng mở cho hắn.
Một không gian lợi nhận du đãng bên cạnh hắn, làm cho khí thế của hắn càng trở nên vô song.
Thân hóa lưu tinh, vẫn thạch mở đường, không gian lợi nhận du đãng xung quanh. Lúc này lực lượng mà Thạch Nham biểu lộ ra vô cùng uy mãnh, làm cho linh hồn Y Phu Lâm, Á Đương Tư cực kỳ đau đớn.
Nếu biết Thạch Nham khó chơi như vậy thì đánh chết bọn họ cũng không dám hạ sát thủ. Chọc cho sát tinh này đuổi theo không dứt, phải làm thế nào bây giờ?
Nhất thời cả Á Đương Tư vạ Y Phu Lâm đều thấy hối hận, mắt thấy Thạch Nham khí thể như hồng vọt đến, da đầu run lên, thầm nghĩ sắp chết thảm.
"Ngươi thật sự không muốn buông tha?" Đột nhiên Mã Hi Toa động thân đi ra đàng sau hỏa tinh vân thuyền, đối diện Thạch Nham.
Càng ngạc nhiên hơn là hai người Y Phu Lâm, Á Đương Tư thấy nàng ta ra mặt thì chẳng những không lo lắng mà mắt còn sáng lên.
Giống như cực kỳ tin tưởng.
"Hả?"
Thạch Nham nhíu mày, lỗ chân lông toàn thân co rút lại, bản năng ý thức được nguy hiểm.
Hắn lạnh lùng nhìn nữ tử Thiên Mục tộc này: "Nếu không phải hai sư huynh của ngươi muốn hạ sát thủ thì ta cũng không đuổi tận giết tuyệt. Lúc trước khi sư huynh của ngươi xuống ta, không thấy ngươi đứng ra ngăn cản, giờ quát thét thì có tác dụng gì?"
Một đạo không gian quang nhận hẹp dài toát ra hồng mang. Bên trong hồng mang lộ ra tử vong ý cảnh, khí tức thôn phệ toàn bộ sinh linh bay về phía hỏa tinh vân thuyền.
Sau khi đạt tới cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên, khi Thạch Nham thi triển không gian, tinh thần, sinh mệnh, tử vong áo nghĩa thì có thể đột nhiên ngộ ra thần thông hôn hợp mới.
Pháp quyết áo nghĩa ibất đồng ở trong tay hắn như có linh tính, có thể tùy tâm sở dục phóng xuất ra huyền diệu tinh thân.
Không gian quang nhận kia dung hợp quang minh tinh thần, bên trong lại còn có tử vong ý cảnh, có thể nói là dung hợp ba loại áo nghĩa làm một thể, huyền diệu khó lường, người thường khó mà ngăn cản được.
Hắn tin cho dù là Á Đương Tư, Y Phu Lâm muốn kháng một đòn này cũng sẽ chật vật không chịu nổi.
Bởi lúc này Á Đương Tư và Y Phu Lâm bị thương cả linh hồn và thần thể nên không dám thi triển thần lực ngạng kháng, chỉ có thể tránh
Hắn muốn ép đối phương phải né!
Chỉ cần bọn họ độn ra ngoài hỏa tinh vẫn thạch là hắn sẽ lập tức điều khiển lợi nhận, phá nát vẫn thạch này, bắt đối phương phải giao chiến với hắn trong vẫn thạch lưu.
Hắn đã nhận ra hỏa tinh vẫn thạch dưới chân đối phương cũng có chút kỳ diệu, có thể tránh né nguy hiểm của vẫn thạch lưu, làm cho không gian lợi nhận, đại bạo tạc và cương phong đều tránh qua nó.
Cũng có cùng hiệu quả như cự đỉnh ba chân trong vẫn thạch của bọn họ.
Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Một khi đối phương rời khỏi vẫn thạch, hắn tin tưởng có thể giết chết được Á Đương Tư và Y Phu Lâm, bởi vì vẫn thạch lưu là lĩnh vực áo nghĩa của hắn, vẫn thạch chịu ảnh hưởng của tinh thần áo nghĩa!
"Khinh chúng ta không có lực đánh trả sao?"
Mặt Mă Hi Toa trở nên lạnh lùng, quần áo trên người không gió mà lay động, tóc nàng như có điện lưu chạy qua. Một tiếng gào thét khủng bố bỗng nhiên truyền ra từ cơ thể Mã Hi Toa.
Con mắt thứ ba trên mi tâm của nàng ta mở ra, như chiếu sáng cả thế giới!
Hào quang tím nhạt lóa mắt bao trùm lên thiên địa trước mắt nàng. Bên trong hào quang, một con mãnh thú đầu rồng thân sư tử hiện ra, gầm lên một tiếng giận dữ.
"Oanh!"
Sóng âm bạo tạc liên miên không dứt làm cho vẫn thạch xung quanh hóa thành bột mịn, ngay cả không gian lợi nhận đang chém đến cũng bạo toái.
Một năng lượng mênh mông xuyên thấu qua con mắt thứ ba của Mă Hi Toa, tuôn trào vào trong cơ thẹéủa con mãnh thú kia!
Con mãnh thú đó càng trở nên hung lệ táo bạo, trong ánh hào quang kia, mãnh thú vồ đến phía Thạch Nham như thái sơn áp đỉnh. Những vẫn thạch chặn đường đều bị móng vuốt sắc bén của nó xé nát.
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, lợi trảo bổ vào đầu Thạch Nham.
Lợi trảo kia có năng lượng ba động cực kỳ sắc bén. Một đòn này có thể làm cho xương cốt của Thạch Nham vỡ nát, làm cho da thịt cứng rắn như vẫn thạch hóa thành cặn bà.
Mãnh thú đầu rồng thân sư tử là đồ đàng thánh vật của gia tộc Mă Hi Toa, phải dùng con mắt thứ ba để triệu hồi, dùng huyết nhục tinh khí để kích phát lực lượng.
Con mắt thứ ba của Thiên Mục tộc có thần thông tinh diệu, có thể triệu hồi mãnh thú tác chiến. Căn cứ theo lời đồn của Thiên Mục tộc thì con mắt thứ ba của bọn họ có thể liên hệ bách thú, cũng có thể tạo ra áo nghĩa đặc thù, là điểm mấu chốt trong pháp quyết của bọn họ. Một khi kích phát con mắt thứ ba thì sẽ bị phản phệ, trọng thương.
Thế nhưng lực lượng tạo ra lại cực kỳ kinh người, cực kỳ đáng sợ.
Mă Hi Hoa dùng con mắt thứ ba triệu hồi ra mãnh thú đầu rồng thân sư tử, sau khi có tinh huyết thì uy lực vô cùng, cho dù là Á Đương Tư, Y Phu Lâm cũng chỉ dám né tránh.
Cũng vì thần thông của con mắt thứ ba của Mã Hi Toa mà hai vị sư huynh Á Đương Tư, Y Phu Lâm mới mang theo nàng ta cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên tiến vào hư vô vực hải.
Thế nhưng hai người bọn họ cũng hiểu, một khi thi triển thần thông từ con mắt thứ ba thì bất kể kết quả thế nào, Mã Hi Toa đều bị trọng thương, hao tổn tinh huyết khó có thể bù đắp trong thời gian ngắn. Vậy nên khi con mắt thứ ba của nàng mở thì hai người cũng hạ quyết tâm, muốn liên thủ đánh chết Thạch Nham.
"Rầm rầm!"
Mãnh thú đầu rồng thân sư tử một đường phá nát vẫn thạch, tiếng gào thét làm cho không gian lợi nhận cũng phải bạo liệt, phóng xuất ra hung lệ ngập trời, trói chặt lấy Thạch Nham, nổi giận phi tới.
Sắc mặt Mã Hi Toa tái nhợt, thân hình đẫy đã gầy đi nhanh chóng, giống như huyết nhục tinh khí đều bị hút mất.
Thế nhưng hào quang màu tím trong con mắt của nàng ta lại càng sáng chói hơn, chiểu vào con mãnh thú đó làm cho nó càng đáng sợ đến cực điểm.
"Cẩn thận! Khí huyết trong người con mãnh thú đó gần bằng với thái cổ lôi long Lôi Địch. Tuy không có áo nghĩa để phối hợp như Lôi Địch thế những cũng không phải là yểu!"
Áo Đại Lệ đang ngồi trên vẫn thạch nhìn thấy thế vội vàng nhắc nhở, muốn bảo Thạch Nham không nên khinh địch.
Vẻ mặt Thạch Nham ngưng trọng đến cực điểm. Mắt thấy mãnh thú đó phi đến, khí huyết toàn thân hắn như bùng nổ, như núi lửa khủng bố nơi luyện ngục phun trào, cốt cánh sau lưng hắn khẽ động, vỗ ra huyết lãng cuồn cuộn. Trong huyết lăng ngưng tụ huyết khí đỏ tươi, như muốn làm cho vạn vật sinh linh vẫn diệt.
Từng đợt năng lượng trong thức hải đột nhiên nhập vào cơ thể. Thần thể dữ tợn của hắn đột nhiên lúc sáng lúc tối, như đang chạy giữa quang minh và hắc ám vậy. Dưới sự thẩm thấu của ám năng lượng kia, không gian hắn đứng truyền đến tiếng nổ lớn, cả vực hải như muốn sụp đổ, mấy chục khối vẫn thạch tan ra không một tiếng động.
"Đến đây đi!"
Thạch Nham hét lên một tiếng, người như ẩn hình, đột nhiên biến mất.
"Xích lạp!"
Trên ngực mãnh thú đầu rồng thân sư tử này đột nhiên có một vết máu hiện ra. Thân thể cự thú phát ra ba động, kêu to, nhào vào cắn xé, dùng nanh vuốt oanh kích, dùng đuôi dài quây đập không gian hư vô.
"Oành oànhoành!"
Thạch Nham đang ẩn hỉnh cũng bị mãnh thú cào trúng, như bị cự hạm trùng kích, thần thể rung động, máu trào ra khỏi vết thương ở ngực.
Máu tươi vừa trào ra thần thể của hắn đã lập tức phi lên. Một đôi cốt cánh rung lên, như lưỡi cưa sắc bén, cắt vào đuôi của cự thú. Đuôi của cự thú bị cốt cánh của hắn chém trúng không ngờ lại huyết nhục mơ hồ, biến thành hai đoạn.
Hai ngón tay của Thạch Nham như phong nhận, đâm vào trong cơ thể mãnh thú, làm cho xương cốt của nó vỡ vụn.
"Phốc xích!"
Mă Hi Toa phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hào quang trong con mắt thứ ba đột nhiên ảm đạm đi. sắc mặt nàng như tro tàn, do dự một lát rồi đột nhiên điểm vào ngực.
Tim nàng đập nhanh hơn bình thường mười lần!
Mãnh thú đó giống như lại được bổ sung năng lượng thêm một lần nữa, lại sinh long hoạt hổ, trở nên càng hung lệ hơn.
Mắt Thạch Nham lộ vẻ ngạc nhiên.
Y Phu Lâm ngẩn ngơ. Hắn vốn định mở con mắt thứ ba, giờ lại thấy Mã Hi Toa kích phát lực trái tim thì biến sắc, kêu lên: "Không!"
Á Đương Tư cũng hoảng sợ hét: "Đừng!
Hai người bỏ qua Thạch Nham, cùng vọt tới bên cạnh Mà Hi Toa, không ngờ lại đồng thời xuất thủ, che lấp tử quang từ con mắt thứ ba của
Tử quang bị che khuất, con mãnh thú đầu rồng thân sư tử kia lập tức hấp hối, thân ảnh mờ dần đi, cuối cùng biến mất.
Mặt Mã Hi Toa không còn chút máu nào, cả thân thể run rẩy lạnh lẽo, trái tim lúc nãy còn đập cực kỳ nhanh bây giờ cũng chậm lại mấy chục lần.
Còn mỏng manh hơn cả lúc nàng ta chưa kích phát năng lượng, như trái tim đang dần dần dừng lại, trở nên vô cùng quỷ dị.
"Ta muốn giết hăn! Ta muốn giết hắn!" Y Phu Lâm như phát cuồng, con mắt thứ ba động đậy, cũng chuẩn bị thi triển áo nghĩa.
"Cứu sư muội quan trọng hơn!" Á Đương Tư kêu lên.
Mắt Y Phu Lâm đỏ lên, nghe Á Đương Tư nói thì lập tức phản ứng lại. Hắn và Á Đương Tư mở con mắt thứ ba ra. Con mắt thứ ba của hai người có màu xanh lục và màu lam sáng, tỏa ra ánh sáng như sinh mệnh từ trường, bao phủ lấy thân hình của Mã Hi Toa. Quầng sáng này như sinh cơ thần diệu, từ từ nhập ỵajỳcon mắt thứ ba của Mã Hi Toa.
Dưới sự bao trùm của quầng sáng kia, khí tức của Mã Hi Toa dần ổn định, tiếng tim đập mỏng manh cũng từ từ tăng lên.
"Lạch cạch!"
Đúng lúc này, Thạch Nham nghiêm mặt hạ xuống hòa tinh vân thuyền của bọn hắn, tiến lên từng bước.
"Thạch Nham."
Áo Đại Lệ vẫn ngồi trên vẫn thạch kia, nhìn về phía Thạch Nham, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Thể là được rồi, không cần làm quá. Chúng ta mới đến, đắc tội nhiều người sau này sẽ khó khăn hơn."
Thạch Nham cười lạnh lùng, lắc đầu nói: "Ta không nhân từ với địch nhân. Nếu lần này thực lực của ta không đủ mạnh thì người chết sẽ là chúng ta, bọn hắn sẽ không thủ hạ lưu tình."
Vừa nói chuyện hắn vừa đi tới trước người ba người kia. Lúc này hai người Y Phu Lâm, Á Đương Tư đang chữa trị cho Mà Hi Toa đến giai đoạn mấu chốt, dù biết hắn không tốt đẹp gì cũng không thể phân tâm, đôi mắt lộ ra cừu hận thật sâu đậm, thế nhưng bọn họ cũng không dám ngừng chữa trị cho Mă Hi Toa.
Dừng lại cũng có nghĩa là Mã Hi Toa sẽ bỏ mạng, sinh mệnh từ trường khô kiệt.
"Không ngờ hai sư huynh các ngươi lại có tình cảm thắm thiết với tiểu sư muội đến vậỵ. Chữ tình quả đúng là hại người, không ngờ làm cho các ngươi có thể bỏ không ngăn cản ta để duy trì cho sinh mệnh từ trường của nàng không khô kiệt. Ta thật cảm động." Thạch Nham cau mày, bỗng nhiên vận dụng áo nghĩa, ám năng lượng trong thức hải nháy mắt biến thành hai loại ấn ký kỳ dị.
Ắn ký hiện lên huyết sắc vân đoàn, mắt thường khó thấy, bay ra từ mi tâm của hắn, đột nhiên bay về phía ngực của Á Đương Tư và Y Phu Lâm, biến mất ở trái tim của bọn họ.
Ắn ký đó có thể kích phát lực hủy diệt trong nháy mắt, bóp nát trái tim của bọn hắn.
Hắn đã nhận ra, ngoại trừ linh hồn, trái tim cũng là tử huyệt của Thiên Mục tộc.
Không giống hắn, cho dù trái tim vỡ" nát thì hắn cũng có thể dùng tinh huyết để ngưng kết lại.
Ắn ký đó in dấu ở ngực Á Đương Tư và Y Phu Lâm tương đương với hắn có quyền phán quyết sinh tử của hai người này. Tuy là thừa lúc người chưa chuẩn bị thế nhưng hắn không áy náy một chút nào.
"Tới đây, bên này an toàn rồi, chúng ta có thể nói chuyện với bọn họ." Hắn ngoắc tay gọi Áo Đại Lệ.
Trong vẫn thạch lưu, Thạch Nham phi đến như một lưu tinh, vẫn thạch xung quanh đều bay đi, lộ ra một con đường rộng mở cho hắn.
Một không gian lợi nhận du đãng bên cạnh hắn, làm cho khí thế của hắn càng trở nên vô song.
Thân hóa lưu tinh, vẫn thạch mở đường, không gian lợi nhận du đãng xung quanh. Lúc này lực lượng mà Thạch Nham biểu lộ ra vô cùng uy mãnh, làm cho linh hồn Y Phu Lâm, Á Đương Tư cực kỳ đau đớn.
Nếu biết Thạch Nham khó chơi như vậy thì đánh chết bọn họ cũng không dám hạ sát thủ. Chọc cho sát tinh này đuổi theo không dứt, phải làm thế nào bây giờ?
Nhất thời cả Á Đương Tư vạ Y Phu Lâm đều thấy hối hận, mắt thấy Thạch Nham khí thể như hồng vọt đến, da đầu run lên, thầm nghĩ sắp chết thảm.
"Ngươi thật sự không muốn buông tha?" Đột nhiên Mã Hi Toa động thân đi ra đàng sau hỏa tinh vân thuyền, đối diện Thạch Nham.
Càng ngạc nhiên hơn là hai người Y Phu Lâm, Á Đương Tư thấy nàng ta ra mặt thì chẳng những không lo lắng mà mắt còn sáng lên.
Giống như cực kỳ tin tưởng.
"Hả?"
Thạch Nham nhíu mày, lỗ chân lông toàn thân co rút lại, bản năng ý thức được nguy hiểm.
Hắn lạnh lùng nhìn nữ tử Thiên Mục tộc này: "Nếu không phải hai sư huynh của ngươi muốn hạ sát thủ thì ta cũng không đuổi tận giết tuyệt. Lúc trước khi sư huynh của ngươi xuống ta, không thấy ngươi đứng ra ngăn cản, giờ quát thét thì có tác dụng gì?"
Một đạo không gian quang nhận hẹp dài toát ra hồng mang. Bên trong hồng mang lộ ra tử vong ý cảnh, khí tức thôn phệ toàn bộ sinh linh bay về phía hỏa tinh vân thuyền.
Sau khi đạt tới cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên, khi Thạch Nham thi triển không gian, tinh thần, sinh mệnh, tử vong áo nghĩa thì có thể đột nhiên ngộ ra thần thông hôn hợp mới.
Pháp quyết áo nghĩa ibất đồng ở trong tay hắn như có linh tính, có thể tùy tâm sở dục phóng xuất ra huyền diệu tinh thân.
Không gian quang nhận kia dung hợp quang minh tinh thần, bên trong lại còn có tử vong ý cảnh, có thể nói là dung hợp ba loại áo nghĩa làm một thể, huyền diệu khó lường, người thường khó mà ngăn cản được.
Hắn tin cho dù là Á Đương Tư, Y Phu Lâm muốn kháng một đòn này cũng sẽ chật vật không chịu nổi.
Bởi lúc này Á Đương Tư và Y Phu Lâm bị thương cả linh hồn và thần thể nên không dám thi triển thần lực ngạng kháng, chỉ có thể tránh
Hắn muốn ép đối phương phải né!
Chỉ cần bọn họ độn ra ngoài hỏa tinh vẫn thạch là hắn sẽ lập tức điều khiển lợi nhận, phá nát vẫn thạch này, bắt đối phương phải giao chiến với hắn trong vẫn thạch lưu.
Hắn đã nhận ra hỏa tinh vẫn thạch dưới chân đối phương cũng có chút kỳ diệu, có thể tránh né nguy hiểm của vẫn thạch lưu, làm cho không gian lợi nhận, đại bạo tạc và cương phong đều tránh qua nó.
Cũng có cùng hiệu quả như cự đỉnh ba chân trong vẫn thạch của bọn họ.
Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Một khi đối phương rời khỏi vẫn thạch, hắn tin tưởng có thể giết chết được Á Đương Tư và Y Phu Lâm, bởi vì vẫn thạch lưu là lĩnh vực áo nghĩa của hắn, vẫn thạch chịu ảnh hưởng của tinh thần áo nghĩa!
"Khinh chúng ta không có lực đánh trả sao?"
Mặt Mă Hi Toa trở nên lạnh lùng, quần áo trên người không gió mà lay động, tóc nàng như có điện lưu chạy qua. Một tiếng gào thét khủng bố bỗng nhiên truyền ra từ cơ thể Mã Hi Toa.
Con mắt thứ ba trên mi tâm của nàng ta mở ra, như chiếu sáng cả thế giới!
Hào quang tím nhạt lóa mắt bao trùm lên thiên địa trước mắt nàng. Bên trong hào quang, một con mãnh thú đầu rồng thân sư tử hiện ra, gầm lên một tiếng giận dữ.
"Oanh!"
Sóng âm bạo tạc liên miên không dứt làm cho vẫn thạch xung quanh hóa thành bột mịn, ngay cả không gian lợi nhận đang chém đến cũng bạo toái.
Một năng lượng mênh mông xuyên thấu qua con mắt thứ ba của Mă Hi Toa, tuôn trào vào trong cơ thẹéủa con mãnh thú kia!
Con mãnh thú đó càng trở nên hung lệ táo bạo, trong ánh hào quang kia, mãnh thú vồ đến phía Thạch Nham như thái sơn áp đỉnh. Những vẫn thạch chặn đường đều bị móng vuốt sắc bén của nó xé nát.
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, lợi trảo bổ vào đầu Thạch Nham.
Lợi trảo kia có năng lượng ba động cực kỳ sắc bén. Một đòn này có thể làm cho xương cốt của Thạch Nham vỡ nát, làm cho da thịt cứng rắn như vẫn thạch hóa thành cặn bà.
Mãnh thú đầu rồng thân sư tử là đồ đàng thánh vật của gia tộc Mă Hi Toa, phải dùng con mắt thứ ba để triệu hồi, dùng huyết nhục tinh khí để kích phát lực lượng.
Con mắt thứ ba của Thiên Mục tộc có thần thông tinh diệu, có thể triệu hồi mãnh thú tác chiến. Căn cứ theo lời đồn của Thiên Mục tộc thì con mắt thứ ba của bọn họ có thể liên hệ bách thú, cũng có thể tạo ra áo nghĩa đặc thù, là điểm mấu chốt trong pháp quyết của bọn họ. Một khi kích phát con mắt thứ ba thì sẽ bị phản phệ, trọng thương.
Thế nhưng lực lượng tạo ra lại cực kỳ kinh người, cực kỳ đáng sợ.
Mă Hi Hoa dùng con mắt thứ ba triệu hồi ra mãnh thú đầu rồng thân sư tử, sau khi có tinh huyết thì uy lực vô cùng, cho dù là Á Đương Tư, Y Phu Lâm cũng chỉ dám né tránh.
Cũng vì thần thông của con mắt thứ ba của Mã Hi Toa mà hai vị sư huynh Á Đương Tư, Y Phu Lâm mới mang theo nàng ta cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên tiến vào hư vô vực hải.
Thế nhưng hai người bọn họ cũng hiểu, một khi thi triển thần thông từ con mắt thứ ba thì bất kể kết quả thế nào, Mã Hi Toa đều bị trọng thương, hao tổn tinh huyết khó có thể bù đắp trong thời gian ngắn. Vậy nên khi con mắt thứ ba của nàng mở thì hai người cũng hạ quyết tâm, muốn liên thủ đánh chết Thạch Nham.
"Rầm rầm!"
Mãnh thú đầu rồng thân sư tử một đường phá nát vẫn thạch, tiếng gào thét làm cho không gian lợi nhận cũng phải bạo liệt, phóng xuất ra hung lệ ngập trời, trói chặt lấy Thạch Nham, nổi giận phi tới.
Sắc mặt Mã Hi Toa tái nhợt, thân hình đẫy đã gầy đi nhanh chóng, giống như huyết nhục tinh khí đều bị hút mất.
Thế nhưng hào quang màu tím trong con mắt của nàng ta lại càng sáng chói hơn, chiểu vào con mãnh thú đó làm cho nó càng đáng sợ đến cực điểm.
"Cẩn thận! Khí huyết trong người con mãnh thú đó gần bằng với thái cổ lôi long Lôi Địch. Tuy không có áo nghĩa để phối hợp như Lôi Địch thế những cũng không phải là yểu!"
Áo Đại Lệ đang ngồi trên vẫn thạch nhìn thấy thế vội vàng nhắc nhở, muốn bảo Thạch Nham không nên khinh địch.
Vẻ mặt Thạch Nham ngưng trọng đến cực điểm. Mắt thấy mãnh thú đó phi đến, khí huyết toàn thân hắn như bùng nổ, như núi lửa khủng bố nơi luyện ngục phun trào, cốt cánh sau lưng hắn khẽ động, vỗ ra huyết lãng cuồn cuộn. Trong huyết lăng ngưng tụ huyết khí đỏ tươi, như muốn làm cho vạn vật sinh linh vẫn diệt.
Từng đợt năng lượng trong thức hải đột nhiên nhập vào cơ thể. Thần thể dữ tợn của hắn đột nhiên lúc sáng lúc tối, như đang chạy giữa quang minh và hắc ám vậy. Dưới sự thẩm thấu của ám năng lượng kia, không gian hắn đứng truyền đến tiếng nổ lớn, cả vực hải như muốn sụp đổ, mấy chục khối vẫn thạch tan ra không một tiếng động.
"Đến đây đi!"
Thạch Nham hét lên một tiếng, người như ẩn hình, đột nhiên biến mất.
"Xích lạp!"
Trên ngực mãnh thú đầu rồng thân sư tử này đột nhiên có một vết máu hiện ra. Thân thể cự thú phát ra ba động, kêu to, nhào vào cắn xé, dùng nanh vuốt oanh kích, dùng đuôi dài quây đập không gian hư vô.
"Oành oànhoành!"
Thạch Nham đang ẩn hỉnh cũng bị mãnh thú cào trúng, như bị cự hạm trùng kích, thần thể rung động, máu trào ra khỏi vết thương ở ngực.
Máu tươi vừa trào ra thần thể của hắn đã lập tức phi lên. Một đôi cốt cánh rung lên, như lưỡi cưa sắc bén, cắt vào đuôi của cự thú. Đuôi của cự thú bị cốt cánh của hắn chém trúng không ngờ lại huyết nhục mơ hồ, biến thành hai đoạn.
Hai ngón tay của Thạch Nham như phong nhận, đâm vào trong cơ thể mãnh thú, làm cho xương cốt của nó vỡ vụn.
"Phốc xích!"
Mă Hi Toa phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hào quang trong con mắt thứ ba đột nhiên ảm đạm đi. sắc mặt nàng như tro tàn, do dự một lát rồi đột nhiên điểm vào ngực.
Tim nàng đập nhanh hơn bình thường mười lần!
Mãnh thú đó giống như lại được bổ sung năng lượng thêm một lần nữa, lại sinh long hoạt hổ, trở nên càng hung lệ hơn.
Mắt Thạch Nham lộ vẻ ngạc nhiên.
Y Phu Lâm ngẩn ngơ. Hắn vốn định mở con mắt thứ ba, giờ lại thấy Mã Hi Toa kích phát lực trái tim thì biến sắc, kêu lên: "Không!"
Á Đương Tư cũng hoảng sợ hét: "Đừng!
Hai người bỏ qua Thạch Nham, cùng vọt tới bên cạnh Mà Hi Toa, không ngờ lại đồng thời xuất thủ, che lấp tử quang từ con mắt thứ ba của
Tử quang bị che khuất, con mãnh thú đầu rồng thân sư tử kia lập tức hấp hối, thân ảnh mờ dần đi, cuối cùng biến mất.
Mặt Mã Hi Toa không còn chút máu nào, cả thân thể run rẩy lạnh lẽo, trái tim lúc nãy còn đập cực kỳ nhanh bây giờ cũng chậm lại mấy chục lần.
Còn mỏng manh hơn cả lúc nàng ta chưa kích phát năng lượng, như trái tim đang dần dần dừng lại, trở nên vô cùng quỷ dị.
"Ta muốn giết hăn! Ta muốn giết hắn!" Y Phu Lâm như phát cuồng, con mắt thứ ba động đậy, cũng chuẩn bị thi triển áo nghĩa.
"Cứu sư muội quan trọng hơn!" Á Đương Tư kêu lên.
Mắt Y Phu Lâm đỏ lên, nghe Á Đương Tư nói thì lập tức phản ứng lại. Hắn và Á Đương Tư mở con mắt thứ ba ra. Con mắt thứ ba của hai người có màu xanh lục và màu lam sáng, tỏa ra ánh sáng như sinh mệnh từ trường, bao phủ lấy thân hình của Mã Hi Toa. Quầng sáng này như sinh cơ thần diệu, từ từ nhập ỵajỳcon mắt thứ ba của Mã Hi Toa.
Dưới sự bao trùm của quầng sáng kia, khí tức của Mã Hi Toa dần ổn định, tiếng tim đập mỏng manh cũng từ từ tăng lên.
"Lạch cạch!"
Đúng lúc này, Thạch Nham nghiêm mặt hạ xuống hòa tinh vân thuyền của bọn hắn, tiến lên từng bước.
"Thạch Nham."
Áo Đại Lệ vẫn ngồi trên vẫn thạch kia, nhìn về phía Thạch Nham, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Thể là được rồi, không cần làm quá. Chúng ta mới đến, đắc tội nhiều người sau này sẽ khó khăn hơn."
Thạch Nham cười lạnh lùng, lắc đầu nói: "Ta không nhân từ với địch nhân. Nếu lần này thực lực của ta không đủ mạnh thì người chết sẽ là chúng ta, bọn hắn sẽ không thủ hạ lưu tình."
Vừa nói chuyện hắn vừa đi tới trước người ba người kia. Lúc này hai người Y Phu Lâm, Á Đương Tư đang chữa trị cho Mà Hi Toa đến giai đoạn mấu chốt, dù biết hắn không tốt đẹp gì cũng không thể phân tâm, đôi mắt lộ ra cừu hận thật sâu đậm, thế nhưng bọn họ cũng không dám ngừng chữa trị cho Mă Hi Toa.
Dừng lại cũng có nghĩa là Mã Hi Toa sẽ bỏ mạng, sinh mệnh từ trường khô kiệt.
"Không ngờ hai sư huynh các ngươi lại có tình cảm thắm thiết với tiểu sư muội đến vậỵ. Chữ tình quả đúng là hại người, không ngờ làm cho các ngươi có thể bỏ không ngăn cản ta để duy trì cho sinh mệnh từ trường của nàng không khô kiệt. Ta thật cảm động." Thạch Nham cau mày, bỗng nhiên vận dụng áo nghĩa, ám năng lượng trong thức hải nháy mắt biến thành hai loại ấn ký kỳ dị.
Ắn ký hiện lên huyết sắc vân đoàn, mắt thường khó thấy, bay ra từ mi tâm của hắn, đột nhiên bay về phía ngực của Á Đương Tư và Y Phu Lâm, biến mất ở trái tim của bọn họ.
Ắn ký đó có thể kích phát lực hủy diệt trong nháy mắt, bóp nát trái tim của bọn hắn.
Hắn đã nhận ra, ngoại trừ linh hồn, trái tim cũng là tử huyệt của Thiên Mục tộc.
Không giống hắn, cho dù trái tim vỡ" nát thì hắn cũng có thể dùng tinh huyết để ngưng kết lại.
Ắn ký đó in dấu ở ngực Á Đương Tư và Y Phu Lâm tương đương với hắn có quyền phán quyết sinh tử của hai người này. Tuy là thừa lúc người chưa chuẩn bị thế nhưng hắn không áy náy một chút nào.
"Tới đây, bên này an toàn rồi, chúng ta có thể nói chuyện với bọn họ." Hắn ngoắc tay gọi Áo Đại Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.