Chương 410: Lòng có khúc mắc
Nghịch Thương Thiên
16/05/2013
Bảy đằng yêu xếp thành hình nửa vòng tròn vây một nhóm võ giả ở bên trong, một nhóm võ giả này có chút chật vật, chung quanh còn có mười hai hư linh lượn lờ không tiêu tan, thỉnh thoảng phóng xuất ra tinh thần trùng kích khủng bố, làm cho một nhóm võ giả này khổ không nói nổi, chống đỡ càng lúc càng gian nan.
Thạch Nham vốn cũng không lưu ý tới nơi này, dọc theo đường đi chỉ cần nhìn thấy hư linh thì đều sẽ mở thức hải, không phòng ngự để chờ hư linh chủ động chui vào, rồi nhất nhất bị Ngũ Ma cắn nuốt.
Trong đàn Đằng yêu, một tiếng kêu quen thuộc khiến hắn giật mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía nơi đó.
" Dạ Trường Phong!"
Thạch Nham đột nhiên hét to, mắt sáng ngời: "Là ngươi ở bên trong đó hả?"
"Là ta!"
Dạ Trường Phong la to: "Nhanh tới đây đi, mẹ nó, mấy thứ này thật đúng là khó đối phó. Ta thấy ngươi tựa hồ có thể đối phó với hư linh, tới đây giúp chúng ta giải quyết những hư linh này với."
Sau khi Xác định là Dạ Trường Phong, Thạch Nham không hề do dự, hóa thành một luồng điện quang rồi bắn thẳng đến nơi đó.
Một cỗ khí tức dày đặc thấu xương từ trên người hắn tỏa ra, sương mù tản ra, khiến đằng yêu chung quanh không dám manh động, đams cây mây quấn quanh hắn bị sương mù dày đặc xộc vào, sẽ rắc rắc đóng băng, không thể hoạt động được nữa.
Cực hàn chi khí của Huyền Băng Hàn Diễm cơ hồ có thể đóng băng tất cả sự vật, đằng yêu cũng không ngoại lệ.
Đằng yêu tựa hồ cũng biết hắn không dễ đối phó, từng cây mây trên đường phát hiện khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm thì đều tạm thời ngừng lại, không tiếp tục bám theo hắn nữa.
Từng đoàn hỏa viêm cực nóng từ giữa bảy đằng yêu truyền đến, viêm lực cực nóng đó tựa hồ đến từ chính Hỏa Viêm Luyện Ngục, giống như muốn đốt cháy toàn bộ sinh linh trên thế giới thành tro.
Luyện Ngục Chân Hỏa!
Chưa tới gần nơi đó, chỉ thông qua cảm ứng của Huyền Băng Hàn Diễm hắn đã biết trong đám người đó có Dạ Trường Phong.
Luyện Ngục Chân Hỏa đến từ Dạ Trường Phong, trừ phi hắn thân tử hồn diệt, nếu không Luyện Ngục Chân Hỏa cũng sẽ không rời khỏi thân thể hắn, Luyện Ngục Chân Hỏa nếu xuất hiện, vậy Dạ Trường Phong khẳng định ở trong đó.
Từng đoàn hỏa viêm của Luyện Ngục Chân Hỏa như những đám mây phiêu phù ở giữa không trung, viêm lực đến từ Luyện Ngục Chân Hỏa cực kỳ đáng sợ khủng bố, đằng yêu chung quanh căn bản không dám vươn ra cho dù là một nhánh.
Thạch Nham chú ý một chút, phát hiện chung quanh từng đám hỏa viêm còn có rất nhiều bụi tro, nhìn kỹ thì chính là cây mây đã bị đốt cháy, đằng yêu sở dĩ ngoan ngoãn như vậy, chắc là đã nếm mùi của Luyện Ngục Chân Hỏa.
Luyện Ngục Chân Hỏa tuy rằng lợi hại, nhưng hư linh tựa hồ lại không e ngại, loại sinh vật linh hồn quỷ dị này ùn ùn đi lại trong hỏa viêm cực nóng, như là đom đóm vậy, chiếu rọi chung quanh, khiến cho ánh lửa của Luyện Ngục Chân Hỏa cũng bị che phủ.
Trong đằng yêu, một nhóm bốn người, ba nam hai nữ đều rất trẻ tuổi, nam thì tiêu sái anh vũ, nữ thì lung linh xinh đẹp.
Dạ Trường Phong khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt nghiêm nghị, trên người thỉnh thoảng bắn ra một ngọn lửa, ngọn lửa vừa bay ra liền tụ tập với hỏa vân trên trời, khiến đằng yêu không dám manh động.
Hai nam tử khác thì một tả một hữu đứng trước người Dạ Trường Phong, cao lớn uy vũ, để râu dài, trông cũng có chút mị lực.
Ánh mắt của hai người này thâm trầm, không nói câu nào, tựa hồ đang chống lại sự trùng kích linh hồn của hư linh.
Phía sau Dạ Trường Phong, một nữ nhân thân thể thướt tha, nóng bỏng tay cầm một cây cốt tiên, lạnh lùng phía sau, từng thời từng khắc đề phòng.
Lâm Nhã Kỳ không ở trong nhóm này.
Bốn người này có một Dạ Trường Phong thì cũng đủ để ứng phó với đằng yêu này rồi, bọn họ sở dĩ gặp nguy cơ là vì hư linh chung quanh.
Một đoạn thời gian không gặp, Dạ Trường Phong cũng đã bước vào niết bàn nhất trọng thiên chi cảnh, ba người khác thì cũng là nhân vật niết bàn nhị, tam trọng thiên chi cảnh, một cỗ thế lực này ở trong đầm lầy cũng không cường đại lắm, so sánh với nhóm Triệu Phong, Thạch Nham thì thậm chí là yếu.
Chính là cảnh giới của bốn người chỉ là niết bàn, cho nên ứng phó với hư linh thì có vẻ chật vật, linh hồn của niết bàn cảnh, thức hải mới thành lập, thần thức có hạn, rất khó thi triển ra ra công kích hay phòng ngự linh hồn cường đại, như vậy, bọn họ ứng phó với hư linh mới gian nan đến thế
"Mau tới hỗ trợ với!"
Dạ Trường Phong nhìn thấy hắn dừng lại ở ngoài chỗ đằng yêu thì mắt sáng lên, lo lắng nói: "Tiểu tử ngươi giúp chúng ta giải quyết hư linh, việc này không cần ngươi phí công, ta có thể giải quyết uy hiếp của đằng yêu."
Thạch Nham vẫn chưa vội vã đi tới, cả người tỏa ra hàn khí lãnh u, nhíu mày nhìn hắn một cái rồi nói: "Tâm Nghiên đang ở đâu?"
Dạ Trường Phong bỗng nhiên ngây ra, ánh mắt lấp lánh.
" Nàng ta đang ở đâu?"
Thạch Nham sắc mặt xuống dưới, từ biến ảo trên vẻ mặt của Dạ Trường Phong hắn đã nhìn ra có chút không ổn.
" Giải quyết hư linh cho chúng ta, lát nữa ta sẽ nói cho hay chuyện liên quan tới Tâm Nghiên." Dạ Trường Phong cau mày, lắc đầu than khẽ, có chút áy náy nhìn hắn.
"Được."
Thạch Nham nghiêm mặt. đi về phía bốn người này, bảy đằng yêu mắt thấy hắn tới gần, cảm thụ được hàn khí kinh người đó, nhưng lại không dám tiến công.
Một bên là Luyện Ngục Chân Hỏa mà Dạ Trường Phong phóng thích, một bên là khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm từ trên người Thạch Nham, hai loại thiên hỏa này tuy rằng cũng không phóng xuất ra lực lượng chân chính, nhưng khí tức mà chúng tỏa ra cũng đủ để làm đằng yêu kinh hãi rồi, lập tức né tránh.
Bảy đằng yêu cùng nhau tránh ra, để mặt cho hắn đi vào, biến cố như vậy cũng khiến ba người bên cạnh Dạ Trường Phong âm thầm kinh hãi.
Ba người đó vừa cẩn thận đề phòng đằng yêu vừa cảnh giác Thạch Nham, lộ ra cực kỳ cẩn thận, cũng phi thường hiếu kỳ.
Mỹ nữ da màu đồng cổ, mặc váy, thân thể mềm mại đầy đặn nóng bỏng nhướn mày, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Thạch Nham, nói với Dạ Trường Phong: "Trường Phong, người này là ai? người của Linh Bảo tông Các ngươi à? Ta sao chưa thấy bao giờ?"
"hắn là bằng hữu ta quen ở Vô Tẫn hải." Dạ Trường Phong giải thích.
" Vô Tẫn hải?"
Nữ nhân đó cười nhạo một tiếng, long cốt tiên trong tay vung lên, trong hư không đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ như tiếng sấm.
Bên trong từng đốt của long cốt tiên tựa hồ ẩn chứa lực lượng thần kỳ có thể dẫn động thiên địa lôi biến, vừa vung, ở khu vực đó lên nổi điện thiểm lôi minh.
Nàng ta là người có cảnh giới cao nhất trong bốn người, niết bàn tam trọng thiên chi cảnh, tay cầm long cốt tiên, khí thế kinh người.
" Mỹ nữ, các ngươi nếu có thể ứng phó bảo hư linh thì ta sẽ không xuất thủ."
Thạch Nham sau khi tới đây, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, châm chọc nói: "Không sai, Vô Tẫn hải chúng ta chỉ là tiểu địa phương, tất nhiên kém Thần Châu đại địa của các ngươi rồi, đối phó với loại hư linh này, ta nghĩ rằng thanh niên tài tuấn của Thần Châu đại địa các ngươi giỏi hơn ta nhiều, ta cũng không bao biện làm thay làm gì."
Nói xong hắn đã đi tới trước người Dạ Trường Phong, lập tức ngồi xuống, không nhìn nữ nhân đó nữa, mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dạ Trường Phong rồi quát khẽ: "Tâm Nghiên rốt cuộc sao rồi?"
"Ta thấy ngươi cũng không có bản lĩnh đó." Nữ nhân này sắc mặt phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: "Nếu Nhã Kỳ ở đây, việc gì cần tới ngươi, có kiện bí bảo phòng ngự loại linh hồn của Nhã Kỳ, hư linh này ngay cả rìa cũng không dám tới gần!"
Thạch Nham căn bản không quan tâm tới nàng ta, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Dạ Trường Phong.
" Nàng ta không sao, hiện tại chắc tới Niết bàn rồi, ài, chuyện này một lời khó nói hết, ngươi trước tiên xử lý hư linh cho ta đã." Dạ Trường Phong lại cầu xin, khi nói chuyện, hắn cười khổ nhìn về phía nữ nhân dáng người nóng bỏng đó: "Lâm Chi, ngươi cũng đừng tìm việc cho ta nữa, ngươi có thể ứng phó hư linh, ta thì thức hải mới thành lập, không ngăn được trùng kích tinh thần của hư linh, ngươi làm ăn nói ít đi vài câu có được không?"
"Hừ!"
Nữ nhân Tên là Lâm Chi bĩu môi, lườm Thạch Nham một cái, không tiếp tục lải nhải nữa.
" Nàng ta tên là Lâm Chi, là tỷ tỷ của Nhã Kỳ, nàng ta tính tình là vậy đó, đối với người xa lạ thì không dễ dàng tiếp xúc, nhưng quen rồi thì sẽ nàng ta không phải như vậy." Dạ Trường Phong cười gượng giải thích với Thạch Nham, thúc giục: "Nhanh một chút đi, ta thấy hư linh này tựa hồ rất có hứng thú với bộ dạng của ta, cảnh giới của ta thấp nhất, khó chống đỡ nhất."
Thạch Nham cau mày, lạnh lùng nhìn hắn, do dự một chút rồi mới nói: "Lát nữa phải nói rõ với ta!"
Nói xong, hắn mơ tâm linh, phân tán ý thức của thức hải, lộ ra hình thái không bố trí phòng vệ bố trí phòng vệ, còn chủ động đi tới khu vực mà hư linh tụ tập.
Một con hư linh bên cạnh Đằng yêu lập tức coi hắn là mỹ vị, không hề do dự vồ về phía hắn.
Mười hai hư linh, giống như là đom đóm khổng lồ, hóa thành lục quang lần lượt chui vào trong thức hải của hắn.
Đợi cho tất cả hư linh vào thức hải của hắn rồi, đám người Dạ Trường Phong đều tò mò nhìn về phía hắn.
Lâm Chi cũng không ngoại lệ.
Nữ nhân này trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn hắn, dáng vẻ cực kỳ tò mò.
Lúc trước Thạch Nham một đường đi tới, người bên ngoài đều đặt sự chú ý lên đằng yêu, Dạ Trường Phong có Luyện Ngục Chân Hỏa phòng hộ toàn thân thì lặng lẽ lưu ý phía trước, lúc này mới nhìn ra Thạch Nham dễ dàng thu từng con hư linh vào thức hải, rồi tiếp tục bình yên vô sự hành tẩu, còn chủ động tiến đến khu vực hư linh tụ tập dày đặc.
Dạ Trường Phong lúc ấy phát hiện là người quen thì trong lòng mừng rỡ, lập tức nói có viện thủ rồi.
Ba người bọn Lâm Chi không tin, bọn họ không nhìn thấy Thạch Nham sau khi hấp thu hư linh thì vẫn bình yên vô sự đi lại trong đầm lầy, chỉ tưởng là Dạ Trường Phong đang cổ vũ sĩ khí cho bọn họ.
Thạch Nham vốn cũng không lưu ý tới nơi này, dọc theo đường đi chỉ cần nhìn thấy hư linh thì đều sẽ mở thức hải, không phòng ngự để chờ hư linh chủ động chui vào, rồi nhất nhất bị Ngũ Ma cắn nuốt.
Trong đàn Đằng yêu, một tiếng kêu quen thuộc khiến hắn giật mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía nơi đó.
" Dạ Trường Phong!"
Thạch Nham đột nhiên hét to, mắt sáng ngời: "Là ngươi ở bên trong đó hả?"
"Là ta!"
Dạ Trường Phong la to: "Nhanh tới đây đi, mẹ nó, mấy thứ này thật đúng là khó đối phó. Ta thấy ngươi tựa hồ có thể đối phó với hư linh, tới đây giúp chúng ta giải quyết những hư linh này với."
Sau khi Xác định là Dạ Trường Phong, Thạch Nham không hề do dự, hóa thành một luồng điện quang rồi bắn thẳng đến nơi đó.
Một cỗ khí tức dày đặc thấu xương từ trên người hắn tỏa ra, sương mù tản ra, khiến đằng yêu chung quanh không dám manh động, đams cây mây quấn quanh hắn bị sương mù dày đặc xộc vào, sẽ rắc rắc đóng băng, không thể hoạt động được nữa.
Cực hàn chi khí của Huyền Băng Hàn Diễm cơ hồ có thể đóng băng tất cả sự vật, đằng yêu cũng không ngoại lệ.
Đằng yêu tựa hồ cũng biết hắn không dễ đối phó, từng cây mây trên đường phát hiện khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm thì đều tạm thời ngừng lại, không tiếp tục bám theo hắn nữa.
Từng đoàn hỏa viêm cực nóng từ giữa bảy đằng yêu truyền đến, viêm lực cực nóng đó tựa hồ đến từ chính Hỏa Viêm Luyện Ngục, giống như muốn đốt cháy toàn bộ sinh linh trên thế giới thành tro.
Luyện Ngục Chân Hỏa!
Chưa tới gần nơi đó, chỉ thông qua cảm ứng của Huyền Băng Hàn Diễm hắn đã biết trong đám người đó có Dạ Trường Phong.
Luyện Ngục Chân Hỏa đến từ Dạ Trường Phong, trừ phi hắn thân tử hồn diệt, nếu không Luyện Ngục Chân Hỏa cũng sẽ không rời khỏi thân thể hắn, Luyện Ngục Chân Hỏa nếu xuất hiện, vậy Dạ Trường Phong khẳng định ở trong đó.
Từng đoàn hỏa viêm của Luyện Ngục Chân Hỏa như những đám mây phiêu phù ở giữa không trung, viêm lực đến từ Luyện Ngục Chân Hỏa cực kỳ đáng sợ khủng bố, đằng yêu chung quanh căn bản không dám vươn ra cho dù là một nhánh.
Thạch Nham chú ý một chút, phát hiện chung quanh từng đám hỏa viêm còn có rất nhiều bụi tro, nhìn kỹ thì chính là cây mây đã bị đốt cháy, đằng yêu sở dĩ ngoan ngoãn như vậy, chắc là đã nếm mùi của Luyện Ngục Chân Hỏa.
Luyện Ngục Chân Hỏa tuy rằng lợi hại, nhưng hư linh tựa hồ lại không e ngại, loại sinh vật linh hồn quỷ dị này ùn ùn đi lại trong hỏa viêm cực nóng, như là đom đóm vậy, chiếu rọi chung quanh, khiến cho ánh lửa của Luyện Ngục Chân Hỏa cũng bị che phủ.
Trong đằng yêu, một nhóm bốn người, ba nam hai nữ đều rất trẻ tuổi, nam thì tiêu sái anh vũ, nữ thì lung linh xinh đẹp.
Dạ Trường Phong khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt nghiêm nghị, trên người thỉnh thoảng bắn ra một ngọn lửa, ngọn lửa vừa bay ra liền tụ tập với hỏa vân trên trời, khiến đằng yêu không dám manh động.
Hai nam tử khác thì một tả một hữu đứng trước người Dạ Trường Phong, cao lớn uy vũ, để râu dài, trông cũng có chút mị lực.
Ánh mắt của hai người này thâm trầm, không nói câu nào, tựa hồ đang chống lại sự trùng kích linh hồn của hư linh.
Phía sau Dạ Trường Phong, một nữ nhân thân thể thướt tha, nóng bỏng tay cầm một cây cốt tiên, lạnh lùng phía sau, từng thời từng khắc đề phòng.
Lâm Nhã Kỳ không ở trong nhóm này.
Bốn người này có một Dạ Trường Phong thì cũng đủ để ứng phó với đằng yêu này rồi, bọn họ sở dĩ gặp nguy cơ là vì hư linh chung quanh.
Một đoạn thời gian không gặp, Dạ Trường Phong cũng đã bước vào niết bàn nhất trọng thiên chi cảnh, ba người khác thì cũng là nhân vật niết bàn nhị, tam trọng thiên chi cảnh, một cỗ thế lực này ở trong đầm lầy cũng không cường đại lắm, so sánh với nhóm Triệu Phong, Thạch Nham thì thậm chí là yếu.
Chính là cảnh giới của bốn người chỉ là niết bàn, cho nên ứng phó với hư linh thì có vẻ chật vật, linh hồn của niết bàn cảnh, thức hải mới thành lập, thần thức có hạn, rất khó thi triển ra ra công kích hay phòng ngự linh hồn cường đại, như vậy, bọn họ ứng phó với hư linh mới gian nan đến thế
"Mau tới hỗ trợ với!"
Dạ Trường Phong nhìn thấy hắn dừng lại ở ngoài chỗ đằng yêu thì mắt sáng lên, lo lắng nói: "Tiểu tử ngươi giúp chúng ta giải quyết hư linh, việc này không cần ngươi phí công, ta có thể giải quyết uy hiếp của đằng yêu."
Thạch Nham vẫn chưa vội vã đi tới, cả người tỏa ra hàn khí lãnh u, nhíu mày nhìn hắn một cái rồi nói: "Tâm Nghiên đang ở đâu?"
Dạ Trường Phong bỗng nhiên ngây ra, ánh mắt lấp lánh.
" Nàng ta đang ở đâu?"
Thạch Nham sắc mặt xuống dưới, từ biến ảo trên vẻ mặt của Dạ Trường Phong hắn đã nhìn ra có chút không ổn.
" Giải quyết hư linh cho chúng ta, lát nữa ta sẽ nói cho hay chuyện liên quan tới Tâm Nghiên." Dạ Trường Phong cau mày, lắc đầu than khẽ, có chút áy náy nhìn hắn.
"Được."
Thạch Nham nghiêm mặt. đi về phía bốn người này, bảy đằng yêu mắt thấy hắn tới gần, cảm thụ được hàn khí kinh người đó, nhưng lại không dám tiến công.
Một bên là Luyện Ngục Chân Hỏa mà Dạ Trường Phong phóng thích, một bên là khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm từ trên người Thạch Nham, hai loại thiên hỏa này tuy rằng cũng không phóng xuất ra lực lượng chân chính, nhưng khí tức mà chúng tỏa ra cũng đủ để làm đằng yêu kinh hãi rồi, lập tức né tránh.
Bảy đằng yêu cùng nhau tránh ra, để mặt cho hắn đi vào, biến cố như vậy cũng khiến ba người bên cạnh Dạ Trường Phong âm thầm kinh hãi.
Ba người đó vừa cẩn thận đề phòng đằng yêu vừa cảnh giác Thạch Nham, lộ ra cực kỳ cẩn thận, cũng phi thường hiếu kỳ.
Mỹ nữ da màu đồng cổ, mặc váy, thân thể mềm mại đầy đặn nóng bỏng nhướn mày, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Thạch Nham, nói với Dạ Trường Phong: "Trường Phong, người này là ai? người của Linh Bảo tông Các ngươi à? Ta sao chưa thấy bao giờ?"
"hắn là bằng hữu ta quen ở Vô Tẫn hải." Dạ Trường Phong giải thích.
" Vô Tẫn hải?"
Nữ nhân đó cười nhạo một tiếng, long cốt tiên trong tay vung lên, trong hư không đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ như tiếng sấm.
Bên trong từng đốt của long cốt tiên tựa hồ ẩn chứa lực lượng thần kỳ có thể dẫn động thiên địa lôi biến, vừa vung, ở khu vực đó lên nổi điện thiểm lôi minh.
Nàng ta là người có cảnh giới cao nhất trong bốn người, niết bàn tam trọng thiên chi cảnh, tay cầm long cốt tiên, khí thế kinh người.
" Mỹ nữ, các ngươi nếu có thể ứng phó bảo hư linh thì ta sẽ không xuất thủ."
Thạch Nham sau khi tới đây, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, châm chọc nói: "Không sai, Vô Tẫn hải chúng ta chỉ là tiểu địa phương, tất nhiên kém Thần Châu đại địa của các ngươi rồi, đối phó với loại hư linh này, ta nghĩ rằng thanh niên tài tuấn của Thần Châu đại địa các ngươi giỏi hơn ta nhiều, ta cũng không bao biện làm thay làm gì."
Nói xong hắn đã đi tới trước người Dạ Trường Phong, lập tức ngồi xuống, không nhìn nữ nhân đó nữa, mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dạ Trường Phong rồi quát khẽ: "Tâm Nghiên rốt cuộc sao rồi?"
"Ta thấy ngươi cũng không có bản lĩnh đó." Nữ nhân này sắc mặt phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: "Nếu Nhã Kỳ ở đây, việc gì cần tới ngươi, có kiện bí bảo phòng ngự loại linh hồn của Nhã Kỳ, hư linh này ngay cả rìa cũng không dám tới gần!"
Thạch Nham căn bản không quan tâm tới nàng ta, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Dạ Trường Phong.
" Nàng ta không sao, hiện tại chắc tới Niết bàn rồi, ài, chuyện này một lời khó nói hết, ngươi trước tiên xử lý hư linh cho ta đã." Dạ Trường Phong lại cầu xin, khi nói chuyện, hắn cười khổ nhìn về phía nữ nhân dáng người nóng bỏng đó: "Lâm Chi, ngươi cũng đừng tìm việc cho ta nữa, ngươi có thể ứng phó hư linh, ta thì thức hải mới thành lập, không ngăn được trùng kích tinh thần của hư linh, ngươi làm ăn nói ít đi vài câu có được không?"
"Hừ!"
Nữ nhân Tên là Lâm Chi bĩu môi, lườm Thạch Nham một cái, không tiếp tục lải nhải nữa.
" Nàng ta tên là Lâm Chi, là tỷ tỷ của Nhã Kỳ, nàng ta tính tình là vậy đó, đối với người xa lạ thì không dễ dàng tiếp xúc, nhưng quen rồi thì sẽ nàng ta không phải như vậy." Dạ Trường Phong cười gượng giải thích với Thạch Nham, thúc giục: "Nhanh một chút đi, ta thấy hư linh này tựa hồ rất có hứng thú với bộ dạng của ta, cảnh giới của ta thấp nhất, khó chống đỡ nhất."
Thạch Nham cau mày, lạnh lùng nhìn hắn, do dự một chút rồi mới nói: "Lát nữa phải nói rõ với ta!"
Nói xong, hắn mơ tâm linh, phân tán ý thức của thức hải, lộ ra hình thái không bố trí phòng vệ bố trí phòng vệ, còn chủ động đi tới khu vực mà hư linh tụ tập.
Một con hư linh bên cạnh Đằng yêu lập tức coi hắn là mỹ vị, không hề do dự vồ về phía hắn.
Mười hai hư linh, giống như là đom đóm khổng lồ, hóa thành lục quang lần lượt chui vào trong thức hải của hắn.
Đợi cho tất cả hư linh vào thức hải của hắn rồi, đám người Dạ Trường Phong đều tò mò nhìn về phía hắn.
Lâm Chi cũng không ngoại lệ.
Nữ nhân này trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn hắn, dáng vẻ cực kỳ tò mò.
Lúc trước Thạch Nham một đường đi tới, người bên ngoài đều đặt sự chú ý lên đằng yêu, Dạ Trường Phong có Luyện Ngục Chân Hỏa phòng hộ toàn thân thì lặng lẽ lưu ý phía trước, lúc này mới nhìn ra Thạch Nham dễ dàng thu từng con hư linh vào thức hải, rồi tiếp tục bình yên vô sự hành tẩu, còn chủ động tiến đến khu vực hư linh tụ tập dày đặc.
Dạ Trường Phong lúc ấy phát hiện là người quen thì trong lòng mừng rỡ, lập tức nói có viện thủ rồi.
Ba người bọn Lâm Chi không tin, bọn họ không nhìn thấy Thạch Nham sau khi hấp thu hư linh thì vẫn bình yên vô sự đi lại trong đầm lầy, chỉ tưởng là Dạ Trường Phong đang cổ vũ sĩ khí cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.