Chương 168: Ma chủ Ma Kỳ Tha
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Vân Hà đảo bất ngờ biến động, một đám mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, che lấp toàn bộ ành nắng mặt trời.
Một linh hồn băng hàn tà ác đáng sợ, giống như bàn tay của thương khung từ trong hư vô vươn ra, nắm chặt toàn bộ Vân Hà đảo vào trong lòng bàn tay.
Tất cả Võ Giả trên Vân Hà đảo, chỉ cần hình thành năng lực cảm ứng tinh thần đều có thể cảm nhận sâu sắc áp lực của linh hồn khủng bố kia như ngọn núi đè nặng lên.
Mạc Đoạn Hồn phóng lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng xanh, sát khí ngưng luyện thành một luồng lốc xoáy giống như muốn xé rách cả bầu trời, xuất hiện sáng chói trên bầu trời quang đãng.
Chỗ quặng mỏ của Cổ gia một đám Tu La Huyết vệ nhảy lên Thanh huyết ma bức, đang trắng trợn đồ sát người của Cổ gia trong khu vực quặng mỏ.
Trong đôi mắt sáng của hai nữ nhân Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn đều có chút kinh dị, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm nhận được linh hồn tà ác trong ma vân dày đặc đang ùn ùn kéo đến.
- Ma Kỳ Tha một vị Ma chủ dưới trướng Ma đế Ba Tuần!
Hai mắt Hạ Tâm Nghiên lóe sáng, nhờ vào năng lực nhìn thấu thần kỳ của Luân Hồi Võ Hồn, nàng cảm nhận được rõ lệ khí kinh thiên ẩn chứa bên trong ma khí mà xác định người đến đây là ai.
- Ma Kỳ Tha!
Hà Thanh Mạn kêu khẽ, kinh hãi nói:
- Ma Kỳ Tha chính là Ma chủ, hắn dám xé rách vách chắn không gian buông xuống vị diện chúng ta sao? Lực lượng của Ma chủ dù dùng mạnh mẽ oanh phá vách chắn cũng rất miễn cưỡng, sau khi buông xuống cũng khó có thể phát huy ra lực lượng chân chính mà sau đó còn có thể bị thương nặng, không phải hắn điên rồi chứ?
- Ai biết hắn nghĩ thế nào.
Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu
- Thanh Mạn, chuyến này sợ là dữ nhiều lành ít, muội hãy cẩn thận, một khi thấy không ổn thì chúng ta lập tức cưỡi Phong lôi phi sư chạy đi. Ma Kỳ Tha có tu vi Thần cảnh, cho dù là ma lực hao tổn nhiều, muốn tiện tay giải quyết chúng ta cũng rất dễ dàng.
Hà Thanh Mạn lập tức gật đầu
- Ừm, Cổ gia thật sự điên rồi, dám cấu kết Ma nhân.
- Cổ gia quả thực điên rồi, Dương gia hận nhất thế lực nào ở Vô Tận hải qua lại với người của Ma Vực. Qua chuyến này, Cổ gia chắc chắn sẽ nghênh đón sự trả thù hung tàn của Dương gia, hy vọng nhiều người có thể tránh khỏi kiếp này, không nên bị Ma Kỳ Tha lưu lại.
Hạ Tâm Nghiên lắc đầu thở dài.
- Chúng ta chuẩn bị rút lui thôi.
Đôi mày ngài Hà Thanh Mạn nhíu lại, thúc giục Hạ Tâm Nghiên nói:
- Trước tiên đi lên Phong lôi phi sư đã, tùy thời chuẩn bị rời khỏi Vân Hà đảo. Đám người Cổ gia làm như thế, sợ là sẽ hạ thủ tàn nhẫn, nói không chừng sẽ cho người tới đuổi tận giết tuyệt, chúng ta hãy chuẩn bị trước mới được.
- Ừm.
Hạ Tâm Nghiên cũng biết tình hình nguy hiểm, gật đầu nhảy lên Phong lôi phi sư.
Hai nữ vừa lên Phong lôi phi sư, Hà Thanh Mạn giơ bàn tay trắng nõn vỗ cổ yêu thú, con yêu thú lập tức võ cánh bay lên cao thoát ly khu vực chiến đấu, nhanh chóng bay ra khỏi vùng Vân Hà đảo.
- Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!
Giữa đám ma vân dày đặc trên bầu trời Vân Hà đảo, truyền ra tiếng gầm rú cực kỳ mạnh mẽ, giống như vạn chuông cùng gõ, tiếng vang như kinh thiên động địa. Ma vân dày đặc nhanh chóng khởi động tụ tập lại rồi khóa chặt mỗi ngõ nghách của Vân Hà đảo.
Phong lôi phi sư bay lên trời, đang muốn thoát khỏi Vân Hà đảo, lại phải một tầng vách chắn không nhìn thấy được, không thể lao ra ngoài được. Hạ Tâm Nghiên biến sắc, kinh hãi kêu lên:
- Ma diễm phong đảo!
Từng đám ma vân thật sự diễn biến thành những đóa hoa giống như hỏa viêm màu đen, biến thành một bát thật lớn từ trên bầu trời chậm rãi chụp xuống, phong kín hoàn toàn Vân Hà đảo.
Bởi vậy người ở bên ngoài Vân Hà đảo khó có thể tiến vào đảo, mà người trên đảo cũng không thể rời đảo. Vân Hà đảo bị phong kìn lại!
- Lần này thảm rồi.
Hà Thanh Mạn cười khổ
- Làm sao cũng không ngờ lần này sẽ có Ma chủ buông xuống, tu vi Ma chủ là Thần cảnh dùng đại pháp lực phong đảo, trừ phi là cường giả cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên nếu không sẽ phá không được. Mạc đại nhân mặc dù có cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên, nhưng lại bị Ma Kỳ Tha quấn lấy, lần này chúng ta bị lưu lại thật rồi.
- Nếu không đi được thì giúp Tu La Huyết vệ, giết sạch người của Cổ gia đi.
Hạ Tâm Nghiên nhíu nhíu mày
- Bất luận kết quả thế nào, cũng không để cho Cổ gia dễ chịu!
- Được!
Trong mắt Hà Thanh Mạn bỗng xẹt qua tia sáng lạnh lùng, hơi duỗi chân đá Phong lôi phi sư, con yêu thú cấp sáu này lập tức từ trên trời xà xuống khu quặng mỏ Cổ gia.
Tinh Nguyên của Thạch Nham cuồn cuộn di chuyển ở hai chân, hắn giống như ánh chớp, xuyên qua giữa rừng cực nhanh.
Hắn nhìn thấy rất rõ dị biến trên Vân Hà đảo, bây giờ Ma nhân lại phong đảo không cho bất cứ kẻ nào rời đi, lúc này nếu không sớm lấy được Tụ hồn châu, chẳng những là người Dương gia không thể còn sống rời khỏi mà sợ là hắn cũng khó trốn thoát khỏi độc thủ của Cổ gia.
Chỉ có sớm lấy được Tụ hồn châu, mới có thể khắc chế Ma nhân, có được năng lực thay đổi thế cục!
Nửa giờ sau.
Thạch Nham mồ hôi khắp người nhảy vào sơn cốc, cũng không nhiều lời, mặc kệ cấm chế trong sơn cốc, cứ thẳng hướng xông vào trong cốc.
- Loại bỏ cấm chế!
Tinh thần chìm vào Huyết Văn giới, Thạch Nham truyền tín hiệu cho Huyền Băng Hàn Diễm.
- Bùm bùm!
Trong sơn cốc, từng quầng sáng hình trứng từ trong quầng điện quang trên trời giáng xuống, toàn bộ quầng sáng đều lóe lên ánh sáng bạc, mang theo kình đạo mạnh mẽ đánh lên đầu Thạch Nham. Đồng thời, một luồng sóng màu xám như vằn nước lặng lẽ lan ra, tựa như ảnh hưởng đến sự biến hóa Tinh Nguyên của Thạch Nham, khiến cho hắn trong thời gian ngắn không thể ngưng luyện khống chế Tinh Nguyên.
Trong nháy mắt Thạch Nham đã hãm sâu vào trùng trùng hung hiểm, hai loại cấm chế bên trong sơn cốc vừa mới lộ ra đã làm cho hắn vô cùng khó chịu, không thể vọt tới trước nữa mà bị cản lại.
- Tới đây!
Huyền Băng Hàn Diễm đáp lại. Hàn khí băng hàn đến cực độ bỗng nhiên từ trong Huyết Văn giới tràn mạnh ra, không khí bị hàn khí bao trùm truyền ra tiếng vang “tách tách”.
Mặt đất, cổ thụ, hòn đá bên trong sơn cốc nháy mắt bị bao phủ một tầng băng sương trắng xoá. Hàn khí tràn ra bốn phía, không gian hình như cũng bị đóng băng, cảnh quan chung quanh liên tục biến ảo, một màng che bao phủ ở bên ngoài sơn cốc khiến cho Thạch Nham nhìn không thấy cảnh tượng bên trong, đã bị đóng băng xốc lên.
Một quầng hào quang màu trắng ngà che giấu sơn cốc, nó cũng che khuất toàn bộ cột đá cao vút, chiêu hồn phiên, Tụ hồn đàm trong sơn cốc. Huyền Băng Hàn Diễm dùng hàn khí đóng băng màn hào quang kia, bị hàn khí thẩm thấu đông thành băng cứng và cũng bắt đầu có vết rạn.
Xuyên qua màn hào quang, Thạch Nham nhìn thấy cảnh tượng giữa sơn cốc, thấy được cột đá cao vút quỷ dị trong đó, thấy được rất nhiều chiêu hồn phiên dựng đứng, còn có Tụ hồn đàm.
Ngoài ra còn có Cổ Kiếm Ca đã từng gặp mặt ở Môn La đảo!
Cổ Kiếm Ca ở bên cạnh Hồ tụ hồn, khuôn mặt kinh ngạc, hai mắt lóe ra dị quang, tầm mắt từ đằng xa nhìn đến đây. Hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm vẫn tiếp tục thẩm thấu. Tốc độ đóng băng ra xung quanh dần dần nhanh hơn, trong thời gian ngắn sơn cốc này đã tràn ngập băng tuyết, dưới hàn khí băng giá tàn khốc này thì sơn cốc bị đóng băng cực nhanh. lực lượng đủ loại cấm chế toàn bộ đều bị Huyền Băng Hàn Diễm đóng băng ngăn lại.
Huyền Băng Hàn Diễm thân là một trong Thiên hỏa, đã hình thành vào lúc thiên địa sơ khai. Trong năm tháng đằng đẳng, nó chỉ từng bị một mình Niết Điền cảnh giới Chân Thần tam trùng thiên thu phục, đã từng giận dữ đóng băng toàn bộ Môn La đảo, nếu thoát khỏi Huyết Văn giớ thì thậm chí Ma nhân trên bầu trời nó cũng có thể đối mặt giao chiến mà không rơi vào thế hạ phong. Chỉ đóng băng một sơn cốc, đối với nó mà là một chuyện rất dễ dàng.
- Tách!
Màn hào quang màu trắng ngà ở bao phủ ở sơn cốc. Dưới hàn khí băng hàn của Huyền Băng Hàn Diễm rốt cuộc cũng đã nổ tung biến thành băng tuyết bay khắp nơi.
- Thạch Nham!
Trong sơn cốc, rốt cuộc truyền đến thanh âm của Cổ Kiếm Ca, lúc này ánh mắt của Cổ Kiếm Ca liên tục lóe sáng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như trước.
- Thạch huynh, lần trước trên Môn La đảo thật sự không biết huynh là người Dương gia nên nhiều lần đắc tội, đều là do ta sai. Ta xin bồi tội với huynh.
Khuôn mặt Cổ Kiếm Ca mỉm cười, khom người thi lễ với Thạch Nham. Đột nhiên giả bộ kinh ngạc nói:
- Nhưng mà, vì sao Thạch huynh lại đến Vân Hà đảo? Sao lại đến nơi này chứ?
Thạch Nham hơi cau mày, lười quan tâm đến Cổ Kiếm Ca, trầm mặc không nói cứ một mạch phóng tới Tụ hồn đàm bên cạnh Cổ Kiếm Ca.
Lúc này, hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm đã đóng băng sơn cốc, trong thời gian ngắn khiến cho tất cả cấm chế bên trong sơn cốc đều mất hiệu lực, đây là thời gian tốt nhất để Thạch Nham cướp lấy Tụ hồn châu, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí một chút thời gian nào.
- Thạch Nham, ngươi làm gì!
Sắc mặt Cổ Kiếm Ca hoảng sợ, lớn tiếng quát lên.
- Vù!
Trảm Long kiếm bỗng chốc từ sau lưng Cổ Kiếm Ca bay ra, yêu thú Hỏa xuất lập tức hóa thành một cái Hỏa Long dài trăm mét đột nhiên nhào đến cắn xé Thạch Nham.
Cùng lúc đó, vẻ hoảng sợ trên mặt Cổ Kiếm Ca còn chưa biến mất, nắm chặt Trảm Long kiếm tiện tay quét qua, một luồng hồng quang dài hơn mười mét bỗng hiện ra, như muốn chém Thạch Nham thành hai khúc.
Cổ Kiếm Ca thân mang Kiếm Linh Võ Hồn, có thể câu thông với Thần Kiếm. Hắn thi triển ra kiếm kỹ như mây bay nước chảy, gọn gàng lưu loát.
Trên mặt lại lần nữa mang theo nụ cười ôn hòa, Cổ Kiếm Ca nhẹ nhàng lắc đầu
- Thạch huynh cứ gấp như vậy làm gì chứ?
Hỏa Long và hồng quang hơn mười mét, vào lúc hắn nói ra câu đó đã đánh úp tới.
Nét mặt Thạch Nham hờ hững, không tránh cũng không lui, thậm chí không có liếc mắt nhìn Cổ Kiếm Ca, tiếp tục nhắm đến phía Tụ hồn đàm.
Băng hàn khí nhanh chóng từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra, lúc Thạch Nham hành động thì thân thể kết thành băng dày mười mét, giống như biến bằng một ụ băng nhỏ.
Yêu thú Hỏa xuất cắn xé, hồng quang sắc bén cũng khó có thể phá vỡ tầng băng dày mười mét bao trùm thân thể Thạch Nham.
- Phù phù!
Thạch Nham như một ngọn núi băng không có quan tâm tới Cổ Kiếm Ca, nhảy mình chui vào Tụ hồn đàm. Cổ Kiếm Ca đột nhiên biến sắc. Hắn không sợ Thạch Nham dây dưa với hắn mà chỉ sợ Thạch Nham tiến vào Tụ hồn đàm quấy rối!
Trong Tụ hồn đàm, hồn kính là đầu mối then chốt nối liền hai giới, nếu như bị Thạch Nham phá hủy, một khi linh hồn Ma Kỳ Tha buông xuống bị hạn chế, chẳng những giết không được Mạc Đoạn Hồn, nói không chừng còn sẽ tìm cha con họ gây phiền toái.
Khoảnh khắc Thạch Nham xuất hiện, trong lòng Cổ Kiếm Ca như dấy lên sóng to gió lớn, lập tức dùng bí pháp đưa tin cho phụ thân. Chỉ cần hắn bám trụ Thạch Nham trong chốc lát, chờ Cổ Liệt trờ về thì cho dù Thạch Nham dùng thủ đoạn gì, hắn chắc cũng phải chết.
Cổ Kiếm Ca tính toán rất tốt, cho rằng lần này Thạch Nham xuất hiện nhất định sẽ lập tức ra tay đối phó hắn trước. Đáng tiếc Thạch Nham không có dây dưa với hắn dù một giây, mục đích cực kỳ rõ ràng đến đây chỉ vì Tụ hồn đàm!
Hành động của Thạch Nham đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của Cổ Kiếm Ca.
Chờ lúc hắn muốn phòng bị thì lại phát hiện Thạch Nham đã nhảy vào Tụ hồn đàm, đến lúc này trên mặt Cổ Kiếm Ca ngụy trang vẻ tươi cười đã không còn sót lại chút nào, sắc mặt âm trầm đáng sợ, gấp gáp loay hoay bên ngoài Tụ hồn đàm nhưng cũng không dám học Thạch Nham nhảy vào đó.
- Kiếm Ca, sao lại thế?
Một luồng điện quang hiện lên, Cổ Liệt với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện bên trong sơn cốc
- Ta còn chưa chạy tới vị trí hai nư nhân Hạ gia, Thiên Tà Động Thiên kia, vì sao lại đột nhiên đưa tin kéo ta trở lại?
- Thạch Nham tiến vào Tụ hồn đàm rồi!
Cổ Kiếm Ca vội la lên.
- Thạch Nham?
Cổ Liệt sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, kinh hãi nói:
- Tiểu tử mà lần đó bị Huyền Băng Hàn Diễm mang đi? Thế mà hắn lại chưa chết sao?
- Chẳng những không chết, hình như còn có thể vận dụng hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm.
- Nhất định là hắn bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá!
Sắc mặt Cổ Liệt sợ hãi biến sắc.
Ta lập tức đưa tin cho Ma Kỳ Tha, bảo hắn trước tiên đối phó Huyền Băng Hàn Diễm đã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.