Chương 240: Một vật khắc một vật
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Từng thân ảnh thon dài bay vút trong đám âm khí màu xám, chúng nhanh chóng bao phủ xuống dưới như muốn phải quấn chặt lấy hai người Thạch Nham và Thúy Bích.
Bên trong âm khí lờ mờ quái dị kia có nhiều thân ảnh thon dài cũng dần dần rõ ràng hơn, đây là một yêu thú đặc biệt có khuôn mặt trẻ con nhân loại, thần sắc tái nhợt âm trầm, miệng đầy răng nanh.
Yêu thú này cao khoảng ba mét, thân rắn, khuôn mặt trẻ con trắng bệch, răng nanh rất dài, âm trầm thật đáng sợ.
Theo trên người Quỷ anh này phát ra dao động âm khí rất mãnh liệt, linh hồn sinh vật này cực kỳ đặc biệt, trong não vực hình như có một màng thịt đặc biệt như để ngăn cản các loại công kích của linh hồn.
Hành động của chúng nó nhanh lẹ, thân rắn khẽ lắc lư là có thể ở trên hư không bay vút nhanh đi hơn mười trượng.
Chỉ một chốc, ba con Quỷ anh đã hiện ra, giương nanh múa vuốt, áp sát đến Thạch Nham và Thúy Bích ở bên dưới.
Cường độ linh hồn của Thúy Bích có thể so với cường giả Thiên Vị, nhưng mà gặp phải Quỷ anh lại rất chật vật, không có phóng ra công kích của linh hồn, chỉ túm lấy Thạch Nham, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
- Đi không được, rất rõ ràng là tốc độ của cô nhanh nhưng mà không bằng yêu thú khác thường này.
Thạch Nham đứng sừng sững bất động, ngược lại vào lúc này hắn rất tỉnh táo, theo hắn thì Quỷ anh này mặc dù có chút quỷ dị nhưng cũng không phải không có sơ hở, âm hàn khí trên người chúng nó rất đậm, sinh mệnh lực tuy mạnh mẽ nhưng cao lắm chỉ là yêu thú cấp năm cấp sau, có thể so với Võ Giả nhân loại cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn.
Loại yêu thú có cấp bậc thế thì Thạch Nham cũng không e ngại.
"Oa oa oa..."
Ba con Quỷ anh phát ra tiếng khóc nỉ non giống trẻ con, răng nanh trắng toát đột nhiên biến thành sắc nhọn dài hơn, tứng tia vệt máu đỏ thẩm tràn ra khóe miệng chúng nó, thoạt nhìn rất tà ác kinh khủng.
- Quỷ anh này không sợ linh hồn áp bức của Âm Mị tộc là chúng ta, là thiên địch của Âm Mị tộc, một khi chúng nó đi ra thì chúng ta đầu phải trốn trong thành!
Trên mặt Thúy Bích không còn chút hồng hào, kinh hoảng bất an vội kêu lên.
Lúc này ba con Quỷ anh đã đi đến trước mắt Thạch Nham cách đó không xa, chúng nó phân tán tạo thành hình tam giác vây quanh Thạch Nham và Thúy Bích.
Quỷ anh bay múa, kéo theo từng luồng sương khói mờ mông lung, tốc độ chúng nó cực nhanh, ngay cả ánh mắt Thạch Nham cũng rất khó bắt giữ được thân ảnh nó, chỉ có thể bằng vào cảm ứng của thần thức xác định phương hướng chúng nó.
Không biết có phải cảm nhận được bên trong thân thể Thạch Nham có viêm lực nồng đậm hay không mà ba con Quỷ anh bay đến mạnh mẽ nhưng chưa lập tức hạ sát thủ, chỉ vây quanh Thạch Nham và Thúy Bích hình như đang chờ đợi cái gì đó.
Thúy Bích bị dọa sợ bởi con mắt màu xanh biếc của ba con Quỷ anh nhìn chằm chằm, trên khuôn mặt xinh đẹp cung trang của cô gái này đầy vẻ sợ hãi, so với lúc đối xử với Thạch Nham vô cùng mạnh mẽ thì quả là khác một trời một vực, cũng bắt đầu kinh sợ rồi.
- Đừng lo lắng, cô đã quên vì sao ta và cô đến đây sao? Ba con Quỷ anh này có lẽ chỉ là Âm thú cấp năm với Âm Mị tộc các cô không thể nào xuống tay đối phó những Âm thú này, nhưng với ta mà nói cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Ánh mắt Thạch Nham lạnh lùng, thế mà đối mặt với ba con Quỷ anh lại không sợ hãi, thản nhiên nói:
- Giao cho ta đi.
"Oa oa! Oa oa oa!"
Ba con Quỷ anh không ngừng rít gào phát ra tiếng khóc nỉ non, bên trong huyệt động nào đó trên Âm thú sơn cách đó không xa, thỉnh thoảng truyền ra tiếng đáp lại.
- Chúng nó đang kêu gọi nhiều Âm thú hơn đến đây!
Thúy Bích bỗng nhiên cảm thấy không ổn
- Nói không chừng cấm chế chung quanh Âm thú sơn thật sự đã yếu đi, ta cảm thấy dường như sắp có đại sự xảy ra! Không được, chúng ta phải lập tức trở về cổ thành, trong cổ thành có đủ loại kết giới cấm chế nên có thể ngăn cản Âm thú xâm nhập!
- Ta muốn hoàn thành hứa hẹn trước đó của ta.
Thạch Nham nhíu nhíu mày
- Không nên vận dụng loại công kích linh hồn gì với ta, ta động thủ đây!
Nói xong, Thạch Nham lập tức liên hệ với Địa tâm hỏa trong Huyết Văn giới.
Từng đợt hỏa viêm lực cực nóng bỗng chốc từ bên trong Huyết Văn giới tràn mạnh ào ra, nháy mắt rót vào gân mạch toàn thân Thạch Nham, chỉ một chốc mà toàn thân Thạch Nham đã đỏ rực lên, trên người mơ hồ có ngọn lửa bốc lên.
Cùng Địa tâm hỏa phân nhau cắn nuốt thái dương lực của Thái dương chi tinh, Địa tâm hỏa tiến hóa rất nhanh, gần đây trí tuệ nó đang nhanh chóng nâng cao, hỏa viêm lực cũng mạnh mẽ hơn vượt qua tưởng tượng của Thạch Nham, cũng gần như có bản sự chống lại hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm.
Bị Thái dương chi hỏa thiêu đốt, thân thể Thạch Nham cũng phát sinh biến hóa kỳ diệu, biến thành có thể thừa nhận càng nhiều hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa, từng đợt hỏa viêm lực đến từ Địa tâm hỏa thẩm thấu gân mạch toàn thân, Thạch Nham cảm thấy khắp người ấm áp, không còn đau đớn như ngũ tạng lục phủ bị đốt cháy.
Tâm niệm khẽ động.
Từng luồng ngọn lửa đột nhiên từ trong thân thể bay ra, những ngọn lửa đó vừa được thúc ra lập tức tụ tập lại, hóa thành từng đám mây lửa trải rộng bên cạnh Thạch Nham. Trong mỗi một đám mây lửa đều kèm theo tinh thần ý thức của Thạch Nham, được tinh thần không chế từng đóa mây lửa này đột tung bay đi, bay nhanh quấn về phía ba con Quỷ anh.
"Chít chít! Chít chít!"
Đột nhiên ba con Quỷ anh phát ra tiếng rít chói tai quái dị, nhìn thấy đám mây hỏa viêm quấn đến thì trong con mắt xinh biếc của ba con Quỷ anh này lại hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ, đều liều mạng tránh thoát đi.
- Ở lại!
Thạch Nham lạnh giọng quát nhẹ lên, tinh thần lại biến hóa.
Từng đóa mây lửa kia đột nhiên nổ tung ra, hóa thành vô số điểm sáng hỏa viêm, bao phủ toàn bộ không gian chung quanh. Điểm sáng hỏa viêm rậm rạp như mưa phùn, siết chặt mỗi khắp ngõ ngách không gian. Sau khi nổ tung bắn ra điểm sáng hỏa viêm tuy lực lượng hơi yếu nhưng bù lại về số lượng, khiến cho ba con Quỷ anh hành động mau lẹ kia quả thực không còn chỗ trốn.
"Xuy xuy xuy! Xuy xuy xuy!"
Thân thể tà ác của ba con Quỷ anh bị những điểm sáng hỏa viêm dính lên, lập tức bốc ra sương khói có màu trắng.
Những điểm sáng hỏa viêm này đối với thân thể Quỷ anh do âm hàn khí ngưng kết mà nói, quả thực có thể có thể so với a xít mạnh nhất thế gian, nháy mắt đã làm thối rửa thân thể chúng nó, những điểm sáng hỏa viêm một khi đụng chạm đến Quỷ anh, thân thể Quỷ anh lập tức bị ăn mòn thành cái lỗ lớn.
Thân thể những con Quỷ anh này lại bị khắc chế bởi điểm sáng hỏa viêm của Địa tâm hỏa, điểm sáng hỏa viêm bay khắp trời, ba con Quỷ anh gào khóc thảm thiết, thân thể bốc khói, tốc độ hành động cũng bị hạn chế rất lớn.
- Yêu tinh của ba con Quỷ anh này chắc đủ cứng chứ?
Thạch Nham quay đầu nhìn về phía Thúy Bích, lại phát hiện ánh mắt né tránh của Thúy Bích, chủ động cách xa hắn một khoảng, nghe hắn hỏi thì dường như Thúy Bích mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu:
- Yêu tinh đều rất chắc chắn.
Thiên hỏa! Tuyệt đối là lực lượng của Thiên hỏa!
Trong lòng Thúy Bích dấy lên cuộn sóng khổng lồ, đôi mắt trong suốt đầy vẻ e ngại, nàng đã bắt đầu sợ hãi Thạch Nham. Nàng biết sự lợi hại của Quỷ anh, đều là Âm thú nhưng Quỷ anh này xem như là bên trong loại Âm thú có chút miễn dịch với hỏa viêm, cho dù hỏa viêm bình thường đánh lên người Quỷ anh thì nó cũng không sợ, có thể tiếp tục điên cuồng tàn sát chung quanh, tiếp tục công kích tộc nhân của Âm Mị tộc.
Nhưng điểm sáng hỏa viêm mà Thạch Nham phóng ra, chỉ vừa dính lên trên thân thể Quỷ anh thì đã khiến cho thân thể Quỷ anh thối rửa, thiếu chút nữa đã hôi phi yên diệt, đây là lực lượng gì?
Chỉ có khắc tinh của Âm thú trong truyền thuyết, hỏa viêm lực của Thiên hỏa mới có thể đạt tới hiệu quả như thế!
Thúy Bích tuy rằng chưa bao giờ gặp qua Thiên hỏa, nhưng lại từ chỗ phụ thân chỗ biết truyền thuyết Thiên hỏa khắc chế Âm thú, Thiên hỏa cực nóng có thể nói chính là vật khắc chế khủng bố nhất với Âm thú.
Đối Âm Mị tộc mà nói, điều này không phải đáng sợ nhất sao?
Thể chất tộc nhân Âm Mị thiên tính âm hàn, linh hồn tuy rằng cực kỳ hùng hậu mạnh mẽ, nhưng một khi Thiên hỏa lực cực nóng dính lên trên người bọn họ, thật ra hiệu quả cũng không khác biệt nhiều khi dính lên người Âm thú.
Nói cách khác, những điểm sáng hỏa viêm đó đến từ trên người Thạch Nham, chỉ cần bắn lên thân thể nàng thì nàng sẽ giống như Quỷ anh, cũng sẽ bị ăn mòn rất nhanh, khí tức âm nhu trên thân thể Âm Mị tộc vốn không ngăn được Thiên hỏa đốt cháy!
Nếu Âm Mị tộc không phải có ưu thế trời cho về linh hồn, nếu Thạch Nham không sợ Âm Mị tộc trói buộc và giam cầm linh hồn, chỉ bằng một mình hắn dựa vào Thiên hỏa lực trong thân thể, hắn có thể ở trong cổ thành làm mưa tạo gió!
Thậm chí, hắn có thể lợi dụng Thiên hỏa lực, đồ sát toàn bộ Âm Mị tộc!
Trừ phi tộc nhân Âm Mị tộc, có bí bảo thuộc tính băng hàn có thể dùng bí bảo đặc biệt phòng ngự Thiên hỏa xâm nhập, bằng không thân thể bọn họ dưới Thiên hỏa sẽ giống như hơi nước, sẽ bị Thiên hỏa làm bốc hơi sạch rất dễ dàng.
Trong lòng Thúy Bích thấy lạnh giá.
Nhìn thấy Thạch Nham khống chế xem hỏa viêm lực của Địa tâm hỏa, thiêu đột ba con Quỷ anh thiên địch Âm Mị tộc làm chúng liên tục kêu thảm thiết, trong đôi mắt trong suốt của Thúy Bích lóe lên dị quang, đột nhiên trong đầu xuất hiện ý niệm.
Có nên giết hắn ngay lập tức không?
Ánh mắt Thúy Bích liên tục lấp lóe, càng lúc càng cảm thấy lập tức xử lý Thạch Nham, có lẽ là quyết định chính xác nhất, bằng không chờ một ngày nào đó Thạch Nham có được phương pháp không sợ linh hồn công kích của Âm Mị tộc, sự tồn tại của hắn sẽ là ác mộng của Âm Mị tộc!
- Rất đơn giản mà.
Lúc trong lòng nàng dấy lên sóng to gió lớn, Thạch Nham đã bình tĩnh giải quyết xong ba con Quỷ anh kia, ba viên yêu tinh màu xanh biếc lơ lững trong hư không, được Tinh Nguyên hắn lôi kéo nhanh chóng rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
- Đây, ba viên yêu tinh này cho cô, ừm, yên tâm đi, ta sẽ kiếm đủ yêu tinh.
Thạch Nham cười cười, thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thúy Bích, nên nói:
- Thế giới này chính là kỳ lạ như vậy, Âm Mị tộc các người có tạo nghệ cao thâm về linh hồn có thể dễ dàng giết chết ta. Nhưng Quỷ anh này lại lại là thiên địch của các người, có thể dễ dàng xé xác các người thành mảnh nhỏ, nhưng ta lại là thiên địch của Quỷ anh, có thể dễ dàng lợi dụng hỏa viêm lực giết chúng nó, một vật khắc một vật, đây là quy tắc tự nhiên sao.
Vẻ mặt Thúy Bích phức tạp, đưa tay tiếp nhận ba viên yêu tinh màu xanh biếc của Quỷ anh, nói:
- Ba viên yêu tinh của Quỷ anh này contrân quý hơn yêu tinh của Âm thú nhiều. Yêu tinh Quỷ anh ẩn chứa âm khí và âm hồn rất nhiều, rất hữu ích cho việc tu luyện của chúng ta. Bằng vào lực lượng của Âm Mị tộc chúng ta là không có cách nào thu hoạch được yêu tinh của Quỷ anh, chỉ có người Dực tộc mới có thể đi săn Quỷ anh, bọn họ sẽ dùng yêu tinh của Quỷ anh để đổi lấy những thứ trân quý nhất của Âm Mị tộc chúng ta...
- Ta sẽ kiếm đủ số yêu tinh cho cô.
Thạch Nham nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể thực hiện hứa hẹn, ừm, tuy rằng bị cô cưỡng chế giam cầm lại, ta rất khó chịu, nhưng ta là người có thể phân rõ tình hình.
- Ngươi hận chúng ta sao?
Thúy Bích đột nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.