Chương 228: Ngăn cơn sóng dữ
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Trong cung điện đổ nát, đa số Võ Giả của Dương gia đã đi trước một bước lui về Vẫn Thạch trận phía sau.
Bây giờ còn lưu ở bên ngoài, chỉ còn lại có bốn người Dương Mộ, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi, Thạch Nham.
Bên Tào Chỉ Lam, Phan Triết đã có gần trăm tên Võ Giả, trong đó năm người Phan Triết, Tào Chỉ Lam, Tà Khôi, Trác Nghiên Tình, Cổ Linh Lung, bọn họ đều là nhân vật tinh anh trên Chiến bảng. Cho dù là có trợ giúp của những Võ Giả cảnh giới Địa Vị đó, năm người này cũng vẫn còn hơn đám Thạch Nham.
Thạch Nham không cẩn thận bị Tào Chỉ Lam phóng ra lực lượng mãnh mẽ như thủy triều vây quanh, Dương Mạc vì cứu hắn, cũng bị mặc kẹt lại, sau đó Dương Khả, Lý Phượng Nhi biết rõ lưu lại dữ nhiều lành ít, nhưng họ vẫn dừng lại quay đầu sát cánh với Dương Mộ.
Bên trong hiện trường, Thạch Nham dưới nguy cơ như thế, rốt cuộc thi triển ra võ kỹ Bạo Tẩu nhị trùng thiên, lực lượng tiêu cực cuồn cuộn bên trong huyệt đạo dung hợp với máu tươi trong thân thể.
Chỉ một chốc, lực lượng bên trong thân thể Thạch Nham lại tăng vọt gấp đôi!
Hắn chỉ có cảnh giới Bách Kiếp đỉnh cấp, nhưng lực lượng trên người không ngừng tăng lên, lực lượng tiêu cực cuồn cuộn đang nguyên luyện lại, nháy mắt tạo thành lực công kích tà ác khủng bố, đã đánh vỡ lực lượng lặng lẽ có mặt khắp nơi của Tào Chỉ Lam.
Mà bản thân Thạch Nham lại tiến lên từng bước tới chỗ Tào Chỉ Lam.
Oán hận, sợ hãi, tuyệt vọng, khát máu, thô bạo rất nhiều lực lượng tà ác từ bên trong thân thể Thạch Nham tuôn trào ra. Luồng lực lượng tà ác này giống như lốc xoáy cuốn lên trời, lúc Thạch Nham tiến lên thì lực lượng tà ác cuồn cuộn liên tục ngưng luyện lại, đã biến thành ba bóng xám ma quái to lớn như ngọn núi.
Ba ảo ảnh yêu mà do các loại lực lượng tiêu cực ngưng luyện tạo thành, bên trên kèm theo tinh thần lạc ấn của Thạch Nham mang theo cảm xúc tiêu cực. Ảo ảnh yêu ma lờ lờ trôi nổi trên đỉnh đầu Thạch Nham, khuôn mặt mơ hồ làm cho người ta có cảm giác cực kỳ khủng bố.
Hai mắt Thạch Nham đỏ ngầu, sát niệm trong lòng nổi lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tào Chỉ Lam. Ba ảo ảnh yêu to lớn kia đột nhiên cùng nhau bay ra ngoài, ma trảo to lớn như mây đen áp đỉnh, áp bách thẳng tới hướng Tào Chỉ Lam.
Sắc mặt mọi người ở hiện trường toàn bộ khẽ biến.
Lực lượng của Thạch Nham nháy mắt tăng vọt lên, hơn nữa trên đỉnh đầu ngưng luyện ra ba ảo ảnh yêu ma thật lớn nhìn như hư ảo, nhưng lại có dao động năng lượng cực kỳ cuồng mãnh tà ác. Bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra được, một khi bị ma trảo của ảo ảnh yêu ma bắt trúng, tuyệt đối không thể nhẹ hơn một kích toàn lực của Thạch Nham.
- Tiểu Nham tử! Quả nhiên là lợi hại!
Dương Mộ ở một bên cười ha ha, một tay cầm theo cự kiếm giơ thẳng lên xẹt qua bầu trời.
Cự kiếm kia ở trong tay hắn nhẹ như không, ở trong không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, một luồng ánh sáng bạc cũng độ nhiên bắn theo ra, một kích bức lui Phan Triết đối diện đang đi đến.
Lông mi Trác Nghiên Tình nhíu lại, khẽ quát một tiếng, nháy mắt đã dời đi nhưng lại xuất hiện phía sau Dương Mộ, cây trâm ngọc trên đầu nàng bỗng chốc bay vụt ra ngoài, trâm ngọc kia ở giữa không chia ra tạo thành hình tam giác, cực kỳ linh hoạt phong tỏa góc chết sau lưng Dương Mạc.
Cũng trong lúc đó, Phan Triết và Tà Khôi lại tiến lên lần nữa, một trái một phải, đứng chặn bên cạnh Dương Mộ.
Dương Mộ lập tức rơi vào khốn cảnh.
Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi muốn xông đến đây nhưng lại bị bảy thanh Thần Kiếm trong cơ thể Cổ Linh Lung quấn lấy, rất nhiều Võ Giả cảnh giới Địa Vị lúc này cũng đều ra tay, đủ loại công kích hỗn loạn làm cho người ta hoa mắt phát ra dồn dập, cũng đánh tới Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi.
Tình thế ba người Dương Mộ đang nguy ngập.
"Xuy xuy xuy!"
Đột nhiên, từ bên trong Vẫn Thạch trận lại nhảy ra đám người Dương Tuyết, Tạp Mã, Khương Hồ Tuyền và những Võ Giả của Dương gia lúc trước đã sớm một bước tiến vào Vẫn Thạch trận. Thấy đám người Dương Mộ chậm chạp không có tiến vào, rốt cảm thấy sợ là Dương Mộ gặp nạn, đã đi rồi nhưng quay lại đột nhiên nhảy ra.
Viện thủ của Dương Tuyết và Võ Giả Dương gia, đã tạm thời hóa giải thế công nhằm vào ba người Dương Mộ, khiến cho ba người có thể Dương Mộ tạm thở được một hơi.
"Vù vù vù!"
Ba ảo ảnh yêu ma to lớn được điều khiển bởi tinh thần sát niệm của Thạch Nham, điên cuồng đánh về phía Tào Chỉ Lam, ba ảo ảnh yêu ma này chỉ đơn thuần do lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo ngưng luyện thành, nên không sợ công kích của đao kiếm, các loại thần binh lợi khí cũng khó mà chém hư được nó.
Bị ba ảo ảnh yêu ma to lớn đánh tới, sắc mặt Tào Chỉ Lam cũng ngưng trọng hẳn lên, đang trong sự bao vây đánh tới của ba ảo ảnh, bàn tay trắng nõn của Tào Chỉ Lam nhẹ nhàng múa lên, đủ loại dao động lực lượng không phải là Tinh Nguyên từ bên trong lòng bàn tay nàng bay ra, những dao động lực lượng kỳ dị này cứ như gợn sóng nước lan tỏa ra.
Làn sóng lực lượng tạo hình thành một kết giới kỳ dị mắt thường khó thấy được, kết giới này lại có được lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, bị ba ảo ảnh yêu mà kia điên cuồng đánh xuống nhưng kết giới kỳ dị kia chỉ liên tục vặn vẹo mà vẫn không bị phá vỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam cũng đã có thêm nhiều mồ hôi, xem ra tuy rằng dựa vào võ kỹ thần kỹ ngăn cản được công kích của ba ảo ảnh yêu ma kia, nhưng chắc là nàng cũng đã tiêu hao không ít lực lượng.
- Sinh Tử Ấn!
Thạch Nham hét to.
Hai bàn tay bỗng nhiên sáng rực lên, bảy thủ ấn của mỗi bàn tay cùng chồng lên một chỗ, bắn mạnh về phía Tào Chỉ Lam.
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!"
Bảy tiếng nổ mạnh vang dội từ bên trên kết giới kỳ dị khó thấy do Tào Chỉ Lam ngưng kết ra, bị Sinh Tử Ấn điên cuồng bắn phá, những điểm sáng giống như đốm lửa tóe ra khắp trời, bị bắn cho vỡ ra.
Khuôn mặt Tào Chỉ Lam khẽ biến, hô nhỏ một tiếng:
- Vật Hoán Tinh Di!
Điểm sáng khắp trời, đột nhiên ngưng luyện lại rất nhanh, những điểm sáng này ở trước người Tào Chỉ Lam ngưng kết thành một tấm gương sáng bóng.
Ba ảo ảnh yêu ma to lớn kia, trong nháy mắt lúc mặt kính hình thành cũng vừa lúc áp tới, ma trảo chụp mạnh xuống Tào Chỉ Lam.
Thật vô cùng thần kỳ, ba ảo ảnh yêu ma to lớn kia sau khi chiếu vào mặt kính lại đột nhiên biến mất vô tung.
Ba ảo ảnh yêu ma ngay trước người Tào Chỉ Lam lại giống như trống rỗng biến mất đi, không để lại một chút dấu vết.
Trong hai mắt đỏ ngầu của Thạch Nham, hiện lên một tia sáng kinh dị.
Thần thức khẽ động, bằng vào tinh thần cảm ứng hắn đã phát hiện kia ba ảo ảnh yêu ma to lớn kia, lại xuất hiện ở xa ngoài cung điện ba dặm.
Tào Chỉ Lam lợi dụng võ kỹ thần kỳ, thế mà đã mạnh mẽ di chuyển ảo ảnh yêu ma do lực lượng tiêu cực ngưng luyện đi chỗ khác, dễ dàng hóa giải một kích tất sát của hắn.
- Ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn, chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, lại có thể bức bách ta vận dụng võ kỹ phòng ngự này, ừm, ngươi có thể kiêu ngạo.
Tào Chỉ Lam than khẽ, lắc lắc đầu có chút tiếc nuối nói:
- Vốn đang muốn giam giữ ngươi, nhưng biểu hiện của ngươi rất chói mắt, xem không thể có không giết ngươi trước, sau đó mới chậm rãi tìm hiểu bí mật trên người ngươi.
Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt thâm thúy của Tào Chỉ Lam bỗng nhiên có lóe ra rất nhiểu điểm sáng khác lạ, những điểm sáng đó bên trong đồng tử mắt nàng đang vận chuyển theo quỹ tích đặc thù, giống như ngôi sao trên bầu trời, vận chuyển theo ngôi sao huyền bí khó lường trong thiên địa.
Cùng lúc đó, nhiều luồng khí tức lực lượng thược tính khác nhau nhanh chóng di động rất nhanh bên trong gân mạch của Tào Chỉ Lam, bên trong thân thể nàng lặng lẽ hiện ra năm loại hào quang hồng, hoàng, lục, lam, thanh, ánh sáng năm loại nhan sắc này càng lúc càng rõ, mỗi một loại thần quang hình như đều có khí tức lực lượng hoàn toàn khác với Tinh Nguyên.
"Ngũ Sắc Thần Quang!"
Sắc mặt Dương Mộ cực kỳ ngưng trọng, đột nhiên hét to:
- Thạch Nham không thể địch lại được, lập tức rút đi!
Đôi mặt đỏ ngầu của Thạch Nham, lạnh lùng nhìn vào Tào Chỉ Lam, trong thời khắc nguy hiểm nhất này thế mà hắn lại nhắm mắt!
Đám người Dương Tuyết, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi đột nhiên biến sắc, cùng nhau hô to lên, toàn bộ ở khuyên bảo Thạch Nham nhanh chóng tránh né.
Ngũ Sắc Thần Quang, là võ kỹ Thánh cấp của Tào gia, nghe nói tu luyện rất khó khăn, trước tiên phải tu luyện năm loại võ kỹ ngưng luyện ra lực lượng khác nhau, sau đó thấu hiểu hết năm loại võ kỹ đó, khiến cho trong thân thể có được năm loại lực lượng thuộc tính khác nhau, mới có thể thật sự bắt đầu tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang này.
Ngũ Sắc Thần Quang bởi vì tu luyện khó khăn, ở Tào gia cũng có rất ít người có thể tu luyện thành công, nghe nói uy lực cực kỳ kinh khủng.
Vừa thấy bên trong thân thể Tào Chỉ Lam xuất hiện ánh sáng năm màu thì đám người Dương Mạc lập tức nhận ra võ kỹ trong truyền thuyết này, vội vàng khuyên can Thạch Nham né tránh.
Nhưng mà, trong thời khắc quan trọng này Thạch Nham, lại nhắm mắt đi!
Dương Mạc, Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi và đám Võ Giả Dương gia, sau khi sợ hãi kêu lên thì có vẻ vô cùng cấp bách, muốn đi trợ giúp Thạch Nham, nhưng lại bị đối thủ trước mặt cản lại, một đám không thể phân thân trợ giúp.
- Ba ảo ảnh yêu ma to lớn kia đang nhanh chóng lướt đến bên này, nhưng mà ta nghĩ ngươi không đợi được trợ giúp của chúng nó đâu.
Ngũ Sắc Thần Quang trên người Tào Chỉ Lam phát ra, một khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên người nàng truyền ra, Ngũ Sắc Thần Quang kia đột nhiên tụ tập ở trước bộ ngực ưỡn cao của nàng.
Năm loại thần quang nhanh chóng ngưng luyện thành một chùm thần quang chọc trời to như cột đá, năng lượng dao động như hủy thiên diệt địa từ bên trong thần quang kia truyền ra, rồi đột nhinê bay vụt ra ngoài.
Mục tiêu chỉ thẳng đến Thạch Nham!
"Vụt vụt vụt!"
Ngũ Sắc Thần Quang to lớn ở trong hư không bắn đi với tốc độ cực nhanh, đã không phải tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thạch Nham sừng sững đứng tại chỗ bất động.
"Vù!"
Ngũ Sắc Thần Quang từ bên trong thân thể hắn xuyên qua, thế đi như trường hồngdập nát một cột đá chọc trời phía sau hắn, tiếp tục bay vụt về phía trước nghiền nát luôn cung điện ở sau đó.
- Tiểu Nham tử!
Dương Mộ thét lên chói tai, vẻ mặt đầy bi thương.
- Sao?
Giữa đôi mắt Tào Chỉ Lam lại lóe lên dị quang, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh ngạc, buồn bã nói:
- Lại là ảo ảnh, xem như ngươi tránh được lần này, nhưng ngươi lần sau còn có thể may như vậy sao?
Đá vụn màu xám tung trời, một thân ảnh Thạch Nham khác chậm rãi hiện ra, lợi dụng Dật Điện biến và Ảo Ảnh biến, Thạch Nham trong trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên đã sớm phán đoán ra tốc độ và phương hướng công kích của thần quang, rồi nhanh c hóng tránh được một kích trí mạng của Ngũ Sắc Thần Quang.
- Lần này, ta sẽ không tránh.
Hai mắt thì đỏ thẩm, bình tĩnh nhìn về phía Tào Chỉ Lam, giọng nói của hắn bình thản, không có một chút tình cảm nào.
Từng luồng viêm lực nóng bỏng, lặng lẽ từ Huyết Văn giới tràn ra, viêm lực xẹt qua trong gân mạch, lỗ mũi khóe mắt của Thạch Nham đều bắn ra ngọn lửa, tình trạng thân thể bây giờ cực kỳ quỷ dị.
Thời khắc mấu chốt, Địa tâm hỏa vạn năm lại vươn tay viện thủ, rót hỏa viêm lực nóng bỏng đốt cháy vạn vật vào thân thể hắn!
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.