Chương 814: Ngươi có thể vô liêm sỉ hơn 1 chút không?
Nghịch Thương Thiên
07/04/2014
Trên bàn đá cao của Thiên Phạt thành.
Thạch Nham kề sát vào Phong Nhiêu, hai ngực ép vào nhau, ánh mắt nóng rực và trần trụi, miệng cười xấu xa đầy khiêu khích.
Phong Nhiêu mặc mỏng tang, đường cong lộ hết, ngực cao vút, kiều nhan ngượng ngùng, mắt sáng ngập nước, cắn răng nhìn hắn.
Thạch Nham coi như không thấy, lắc lư vai ăn đậu hủ, tâm tình vui sướng, không có một chút ngượng ngùng.
“Ngươi có thể vô sỉ cách một chút không?”. Phong Miêu đô mặt, tức giận nói, nhưng không lập tức lui về phía sau mà tựa hồ muốn xem cực hạn vô sỉ của hắn.
“Có thể”. Thạch Nham nở nụ cười tà ác, chân trái bước lên, thọc vào giữa đùi của Phong Nhiêu, da thịt chạm nhau, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương đang tăng cao.
Chân trái của hắn chậm rãi nhấc cao lên, dí vào chỗ đó của Phong Nhiêu, mắt càng lúc càng nóng, hô khẽ: “Ngươi lúc này rất đẹp”.
“Vô sỉ đến cực điểm!”. Phong Nhiêu có chút ăn không tiêu, chỉ cảm thấy hai chân có chút như nhũn ra, bất tri bất giác ẩm ướt.
Nàng ta đột nhiên lui về phía sau một bước, há miệng thở dốc, mặt đỏ như có thể chảy ra máu, hung hăng cắn răng lườm Thạch Nham: “Lai lịch của ngươi ta mấy ngày nay đã nghe nói rồi. Ngươi là người nương tựa của Tử Diệu công chúa của Thiên Niết thần quốc, ngươi không phải vì ái mộ nàng ta mới cam nguyện trở thành tùy tùng của nàng ta ư? Bằng không, với lực lượng cảnh giới của nàng ta, há có thể trói buộc được ngươi? Ngươi nếu một lòng với nàng ta thì đừng có trêu chọc ta, bằng không ta sẽ không không tha cho ngươi đâu”.
“Đừng ghen, ta và nàng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không phức tạp như ngươi tưởng đâu”.
Thạch Nham bật cười, lắc đầu, nghiêm trang nói: “Quan hệ của ta và nàng ta không thân mật như ta và ngươi đâu, tin ta đi, ở trong Liệt Diễm tinh vực này trong lòng ta chỉ có một nữ nhân là ngươi”.
Phong Nhiêu mừng thầm, hơi ngửa đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn như: “Vậy ngươi đáp ứng ta, từ giờ trở đi ngươi không được là người đi theo Tử Diệu công chúa đó nữa”.
“Không thành vấn đề”. Thạch Nham không chút nghĩ ngợi, đáp ứng ngay nói: “Ngươi còn yêu cầu gì nữa thì nói ra một thể đi, ta có thể thỏa mãn hết. Hắc hắc, ngươi là nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi”.
“Nữ nhân của ngươi ư?”. Phong Nhiêu đỏ mặt hừ một tiếng: “Không dễ dàng như vậy đâu, tên hỗn đản ngươi lúc trước đã làm gì với ta? Ngươi thiếu chút nữa đã giết ta đấy, ta không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy đâu!”.
“Quá khứ đã là quá khứ, đừng nhớ mãi làm gì”. Thạch Nham khẽ cười một tiếng, chợt lóe rồi lại tới trước mắt Phong Nhiêu. Kéo nàng ta vào lòng, ghé tai nàng ta nói: “Như vậy không phải rất tốt ư? Vì ngươi, ta đã tới Thần Phạt chi địa? Vì ngươi, ta không chút keo kiệt giao ra Tinh Đồ, vì ngươi, ta cố ý kết thân với phụ thân và huynh trưởng của ngươi, ngươi vui thì ta cũng thỏa mãn”.
Nhưng lời tâm tình không mất vốn được hắn nói ra, khiến Phong Nhiêu giống như bị ma nhập thành thật an phận, không ngờ chủ động ôm chặt hắn, nỉ non nói: “Ngươi nói dễ nghe quá, nói nhiều thêm một chút đi”.
Thạch Nham tất nhiên hết sức thỏa mãn, hắn sử dụng những lời ôn nhu học được từ thế giới khác ra nói cho Phong Nhiêu nghe, khiến nàng ta trong lòng ngọt ngào, vui đến nỗi cả người run rẩy.
“Tên hỗn đản đó không biết đi đâu rồi, lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức, liệu có bỏ đi rồi không?”.
Trên ngã tư đường rộng lớn của Thiên Phạt thành, Tử Diệu buồn chán đi dạo, nóng nảy không thôi.
Á Lan, Thiết Mục, Áo Cách Lạp Tư ba người ba người cực kỳ có hứng thú với tài liệu tu luyện khan hiếm của Thiên Phạt thành, chia nhau ra đi mua, chỉ có Tạp Tu Ân đi cùng nàng ta.
“Ta nhận được tin tức, nói hắn và huynh đệ Tạp Thác đã rời khỏi Thiên Phạt thành, ừ, chắc đang trốn ở Thần Phạt chi địa”. Tạp Tu Ân cười cười nói: “Đừng có gấp, nghe nói hắn đã đáp ứng Phong Nhiêu, con gái của Phong Khả, chờ sau khi tính mạng của ba bằng hữu của hắn được bảo toàn rồi sẽ chủ động về giao ra Tinh Đồ”.
“Phong Nhiêu, nàng ta đẹp lắm à?”. Tử Diệu nhíu mày, dò hỏi theo bản năng.
“Một đóa hoa hồng đầy gai của Thần Phạt chi địa, hòn ngọc quý trên tay Phong Khả, tất nhiên là đẹp rồi. Ha ha, rất nhiều cuồng nhân của Thần Phạt chi địa đều thầm hâm mộ nàng ta, có điều so với công chúa điện hạ thì chắc là kém hơn”. Tạp Tu Ân mỉm cười đáp.
“Như thế nào sao lại dính tới nữ nhân đó”. Tử Diệu hừ nhẹ.
“Chắc là cùng nhau từ Luyện Ngục tinh đi ra, nha đầu Phong Nhiêu đó nghe nói là một trong kẻ tù tội của Luyện Ngục tinh, hẳn là kẻ muốn mưu đồ Tinh Đồ”. Tạp Tu Ân nhíu mày: “Đám gia hỏa Phong Khả quả nhiên là tâm cơ rất sâu, vì Tinh Đồ mà để nữ nhi mai danh ẩn tích, tới Luyện Ngục tinh, ở cả hơn hai trăm năm, quả nhiên là rất nhẫn nại”.
“Tên hỗn đản Thạch Nham đó nếu tới Thiên Phạt thành, có phải sẽ trực tiếp tới cứ điểm của Thanh Quỷ hay không?”. Tử Diệu hỏi.
Tạp Tu Ân gật đầu, vươn tay ra chỉ vào kiến trúc hình khoan nói: “Đó là tổng bộ của Thanh Quỷ ở Thiên Phạt thành, phòng ngự sâm nghiêm, Phong Khả lúc này đang ở trong đó. Ồ!”.
Nói được một nửa thì Tạp Tu Ân đột nhiên giật mình, khẽ quát một tiếng, mắt phóng ra quang mang chói lọi, gắt gao nhìn về phía phía chóp của vật kiến trúc đó, vẻ mặt kinh hãi.
Tử Diệu cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng cảnh giới của nàng ta hơi thấp, chỉ có thể nhìn thấy một mảng mơ hồ trên đỉnh vật kiến trúc đó, nhìn không rõ lắm.
Tạp Tu Ân ngây ra cả nửa ngày, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, do dự một chút rồi bỗng nhiên lấy ra một cái gương sáu cạnh, giơ ra trước mặt Tử Diệu: “Đỉnh đó có năng lượng ngăn cản tầm mắt của ngươi, chiếc gương này có thể giúp ngươi nhìn rõ hơn”.
Tử Diệu mắt sáng lên, cầm cái gương, ngưng thần nhìn.
Một đôi nam nữ ở trên bãi đá của kiến trúc đó, ôm chặt lấy nhau, tựa hồ đang thì thầm to nhỏ, trông rất ngọt ngào, hai người tựa hồ nói mãi không hết lời. Thân thể mềm mại của nàng ta run lên, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mắt đẹp như chực phun ra lửa, phẫn nộ quát: “Tên hỗn đản không biết xấu hổ!”.
Phương tâm của nàng ta như bị người ta xoắn một cái, cả người khó chịu nói không nên lời, hoảng hốt, tức giận, chỉ hận không thể trèo lên được, quả thực tức đến nỗi muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ không ngừng.
Tạp Tu Ân vuốt cằm, yên lặng nhìn nàng ta, ánh mắt quái dị: “Chỉ ôm nhau thôi mà đã là không biết xấu hổ rồi à, có điều tiểu tử đó cũng có diễm phúc thật, nha đầu Phong Nhiêu đó quả nhiên xinh đẹp. Chậc chậc, lúc này, quần hùng tụ tập mưu đồ Tinh Đồ, hắn thì lại bình tĩnh ở đây nói chuyện yêu đương, cũng khá đó”.
“Hỗn đản! Tên hỗn đản đáng chém ngàn đao!”. Tử Diệu cắn như muốn gãy cả răng: “Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến, mà hắn không ngờ lại không hiểu đại thế, không ngờ lại thông đồng với nữ nhi của một khôi thủ Lược Đoạt giả, tức chết ta rồi!”.
Không biết vì sao, nhìn Thạch Nham và Phong Nhiêu ôm nhau, nàng ta cả người không thoải mái, hận không thể xông lên kéo hai người ra.
“Ngươi nhưng đừng xung động, Thiên Phạt thành cấm bay, ngươi nếu để bại lộ thân phận, trước khi Áo Cổ Đa tới, ta không thể bảo đảm được tính mạng của ngươi đâu”. Tạp Tu Ân thấy nàng ta tức giận thì cũng hoảng sợ, vội vàng khuyên giải: “Thạch Nham chỉ là tùy tùng của ngươi, ngươi không cần phải để ý như vậy, hắn có quyền tự do theo đuổi nữ nhân, ngươi không có quyền can thiệp, phải để ý tới đại cục!”.
Tấm gương lục lăng vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung, Tử Diệu hít mấy hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống, hậm hực nói: “Nhắm mắt làm ngơ ư, nhìn thấy hắn tiêu diêu tự tại như vậy, nghĩ tới chúng ta một đường lo lắng cho hắn, ta tức lắm! Hỗn đản, tên hỗn đản này không ngờ còn rảnh để nói chuyện yêu đương, không biết người khác bởi vì chuyện của hắn mà cả ngày thấp tha thấp thỏm, sợ gặp chuyện không may ư?”.
“Ta đâu có lo lắng cho hắn”. Tạp Tu Ân vẻ mặt đau lòng, nhìn tấm gương bị Tử Diệu bóp nát, bất đắc dĩ nói thầm: “Tiểu tử đó một bụng âm mưu. Nào có dễ gặp chuyện không may? Trong chúng ta cũng chỉ có ngươi là lo lắng cho hắn, chứ người khác đâu có lo. Áo Cách Lạp Tư nói không chừng còn hy vọng hắn chết sớm đi cho rồi kìa”.
“Ta muốn gặp hắn, ngươi nghĩ biện pháp đi”. Tử Diệu hừ một tiếng, bỗng nhiên trấn định lại.
“Cho ta chút thời gian”. Tạp Tu Ân thở dài trong lòng, kiên trì đáp ứng: “Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ở Thiên Phạt thành làm gì cũng phải cẩn thận, không thể để bại lộ thân phận. Ít nhất, trước kia Áo Cổ Đa và Ly An Na tới, đừng để cho ai biết thân phận của chúng ta”.
“Được! Ta đáp ứng ngươi!”. Tử Diệu gật đầu.
Cửa thành của Thiên Phạt thành.
Một nhóm hai người bước vào, thị vệ xung quanh đều quỳ một chân, hô: “Bái kiến Ba Lôi Đặc! Bái Kiến Giới Y đại nhân!”.
Hai người khẽ gật đầu, đi vào trong thành, phía sau đều có hơn mười tên võ giả cảnh giới cao thâm, khí tức huyết tinh hung lệ đi theo.
Ba Lôi Đặc là cường giả của nhân tộc, thân cao khoảng hai thước, một thân trọng giáp đen xì.
Giới Y là tộc nhân của Ám Linh tộc, tóc dài màu xanh xõa xuống tận lưng áo, sắc mặt lạnh lùng.
“Phong Khả chắc có được Tinh Đồ rồi, bằng không cũng sẽ không vội vàng gọi chúng ta tới, hắc hắc, nghe nói Phong Nhiêu cũng đã trở lại, lần này ta phải lưu ý một chút, không thể để nàng ta thoát khỏi tay ta được”. Ba Lôi Đặc nhếch miệng cười to, ngẩng đầu liếc một cái về phía thạch điện của Thanh Quỷ.
Mặt hắn đờ ra, híp mắt lại nhìn, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Giới Y thuận theo ánh mắt hắn, cũng nhìn ra xa, bỗng nhiên bật cười trêu chọc: “Ba Lôi Đặc, xem ra ngươi tính sai rồi? Ngươi thầm mến Phong Nhiêu nhiều năm, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đến trước? Thú vị, ha ha, xem ra tiểu tử đó chắc chính là người cầm Tinh Đồ, không ngờ lại ở cùng với Phong Nhiêu”.
Ba Lôi Đặc sắc mặt âm trầm, cả người bốc ra ngọn lửa hừng hực: “Rất nhiều năm trước, Phong Khả đã từng đáp ứng ta, ta có thể đột phá Nguyên Thần cảnh thì sẽ gả Phong Nhiêu cho ta. Hôm nay ta đã là Nguyên Thần cảnh, ta cũng muốn hỏi xem Phong Khả liệu có thực hiện lời hứa này hay không!”.
“Ba Lôi Đặc, ngươi nếu cưới Phong Nhiêu, thì sẽ gắn chặt với Phong Khả ư? Ngươi cố gắng nhiều năm như vậy, đều tiện nghi cho cha con Phong Khả, ngươi thực sự nở ư?”. Giới Y ngạc nhiên.
Khi Phong Nhiêu chưa rời khỏi Thần Phạt chi địa, Ba Lôi Đặc đã biểu lộ sự ái mộ đối với nàng ta, chỉ là năm đó cảnh giới của Ba Lôi Đặc không được tính là cao, trong mấy chục cỗ thế lực Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa thì cũng không phải đặc biệt xuất chúng.
Qua các hai trăm năm, Ba Lôi Đặc đã thành một trong những người mạnh nhất của Thần Phạt chi địa, là một đại cự đầu của Thiên Phạt thành, tự cho là cuối cùng cũng cuối cũng được như sở nguyện, nào ngờ vừa tiến vào Thiên Phạt thành thì liền nhìn thấy một cảnh khiến hắn lửa giận ngút trời.
“Ta muốn lập tức gặp Phong Khả! Đi!”. Ba Lôi Đặc quát lớn một tiếng, không để ý tới quy tắc cấm bay của Thiên Phạt thành, đột nhiên điên cuồng lao đi.
Thạch Nham kề sát vào Phong Nhiêu, hai ngực ép vào nhau, ánh mắt nóng rực và trần trụi, miệng cười xấu xa đầy khiêu khích.
Phong Nhiêu mặc mỏng tang, đường cong lộ hết, ngực cao vút, kiều nhan ngượng ngùng, mắt sáng ngập nước, cắn răng nhìn hắn.
Thạch Nham coi như không thấy, lắc lư vai ăn đậu hủ, tâm tình vui sướng, không có một chút ngượng ngùng.
“Ngươi có thể vô sỉ cách một chút không?”. Phong Miêu đô mặt, tức giận nói, nhưng không lập tức lui về phía sau mà tựa hồ muốn xem cực hạn vô sỉ của hắn.
“Có thể”. Thạch Nham nở nụ cười tà ác, chân trái bước lên, thọc vào giữa đùi của Phong Nhiêu, da thịt chạm nhau, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương đang tăng cao.
Chân trái của hắn chậm rãi nhấc cao lên, dí vào chỗ đó của Phong Nhiêu, mắt càng lúc càng nóng, hô khẽ: “Ngươi lúc này rất đẹp”.
“Vô sỉ đến cực điểm!”. Phong Nhiêu có chút ăn không tiêu, chỉ cảm thấy hai chân có chút như nhũn ra, bất tri bất giác ẩm ướt.
Nàng ta đột nhiên lui về phía sau một bước, há miệng thở dốc, mặt đỏ như có thể chảy ra máu, hung hăng cắn răng lườm Thạch Nham: “Lai lịch của ngươi ta mấy ngày nay đã nghe nói rồi. Ngươi là người nương tựa của Tử Diệu công chúa của Thiên Niết thần quốc, ngươi không phải vì ái mộ nàng ta mới cam nguyện trở thành tùy tùng của nàng ta ư? Bằng không, với lực lượng cảnh giới của nàng ta, há có thể trói buộc được ngươi? Ngươi nếu một lòng với nàng ta thì đừng có trêu chọc ta, bằng không ta sẽ không không tha cho ngươi đâu”.
“Đừng ghen, ta và nàng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không phức tạp như ngươi tưởng đâu”.
Thạch Nham bật cười, lắc đầu, nghiêm trang nói: “Quan hệ của ta và nàng ta không thân mật như ta và ngươi đâu, tin ta đi, ở trong Liệt Diễm tinh vực này trong lòng ta chỉ có một nữ nhân là ngươi”.
Phong Nhiêu mừng thầm, hơi ngửa đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn như: “Vậy ngươi đáp ứng ta, từ giờ trở đi ngươi không được là người đi theo Tử Diệu công chúa đó nữa”.
“Không thành vấn đề”. Thạch Nham không chút nghĩ ngợi, đáp ứng ngay nói: “Ngươi còn yêu cầu gì nữa thì nói ra một thể đi, ta có thể thỏa mãn hết. Hắc hắc, ngươi là nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi”.
“Nữ nhân của ngươi ư?”. Phong Nhiêu đỏ mặt hừ một tiếng: “Không dễ dàng như vậy đâu, tên hỗn đản ngươi lúc trước đã làm gì với ta? Ngươi thiếu chút nữa đã giết ta đấy, ta không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy đâu!”.
“Quá khứ đã là quá khứ, đừng nhớ mãi làm gì”. Thạch Nham khẽ cười một tiếng, chợt lóe rồi lại tới trước mắt Phong Nhiêu. Kéo nàng ta vào lòng, ghé tai nàng ta nói: “Như vậy không phải rất tốt ư? Vì ngươi, ta đã tới Thần Phạt chi địa? Vì ngươi, ta không chút keo kiệt giao ra Tinh Đồ, vì ngươi, ta cố ý kết thân với phụ thân và huynh trưởng của ngươi, ngươi vui thì ta cũng thỏa mãn”.
Nhưng lời tâm tình không mất vốn được hắn nói ra, khiến Phong Nhiêu giống như bị ma nhập thành thật an phận, không ngờ chủ động ôm chặt hắn, nỉ non nói: “Ngươi nói dễ nghe quá, nói nhiều thêm một chút đi”.
Thạch Nham tất nhiên hết sức thỏa mãn, hắn sử dụng những lời ôn nhu học được từ thế giới khác ra nói cho Phong Nhiêu nghe, khiến nàng ta trong lòng ngọt ngào, vui đến nỗi cả người run rẩy.
“Tên hỗn đản đó không biết đi đâu rồi, lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức, liệu có bỏ đi rồi không?”.
Trên ngã tư đường rộng lớn của Thiên Phạt thành, Tử Diệu buồn chán đi dạo, nóng nảy không thôi.
Á Lan, Thiết Mục, Áo Cách Lạp Tư ba người ba người cực kỳ có hứng thú với tài liệu tu luyện khan hiếm của Thiên Phạt thành, chia nhau ra đi mua, chỉ có Tạp Tu Ân đi cùng nàng ta.
“Ta nhận được tin tức, nói hắn và huynh đệ Tạp Thác đã rời khỏi Thiên Phạt thành, ừ, chắc đang trốn ở Thần Phạt chi địa”. Tạp Tu Ân cười cười nói: “Đừng có gấp, nghe nói hắn đã đáp ứng Phong Nhiêu, con gái của Phong Khả, chờ sau khi tính mạng của ba bằng hữu của hắn được bảo toàn rồi sẽ chủ động về giao ra Tinh Đồ”.
“Phong Nhiêu, nàng ta đẹp lắm à?”. Tử Diệu nhíu mày, dò hỏi theo bản năng.
“Một đóa hoa hồng đầy gai của Thần Phạt chi địa, hòn ngọc quý trên tay Phong Khả, tất nhiên là đẹp rồi. Ha ha, rất nhiều cuồng nhân của Thần Phạt chi địa đều thầm hâm mộ nàng ta, có điều so với công chúa điện hạ thì chắc là kém hơn”. Tạp Tu Ân mỉm cười đáp.
“Như thế nào sao lại dính tới nữ nhân đó”. Tử Diệu hừ nhẹ.
“Chắc là cùng nhau từ Luyện Ngục tinh đi ra, nha đầu Phong Nhiêu đó nghe nói là một trong kẻ tù tội của Luyện Ngục tinh, hẳn là kẻ muốn mưu đồ Tinh Đồ”. Tạp Tu Ân nhíu mày: “Đám gia hỏa Phong Khả quả nhiên là tâm cơ rất sâu, vì Tinh Đồ mà để nữ nhi mai danh ẩn tích, tới Luyện Ngục tinh, ở cả hơn hai trăm năm, quả nhiên là rất nhẫn nại”.
“Tên hỗn đản Thạch Nham đó nếu tới Thiên Phạt thành, có phải sẽ trực tiếp tới cứ điểm của Thanh Quỷ hay không?”. Tử Diệu hỏi.
Tạp Tu Ân gật đầu, vươn tay ra chỉ vào kiến trúc hình khoan nói: “Đó là tổng bộ của Thanh Quỷ ở Thiên Phạt thành, phòng ngự sâm nghiêm, Phong Khả lúc này đang ở trong đó. Ồ!”.
Nói được một nửa thì Tạp Tu Ân đột nhiên giật mình, khẽ quát một tiếng, mắt phóng ra quang mang chói lọi, gắt gao nhìn về phía phía chóp của vật kiến trúc đó, vẻ mặt kinh hãi.
Tử Diệu cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng cảnh giới của nàng ta hơi thấp, chỉ có thể nhìn thấy một mảng mơ hồ trên đỉnh vật kiến trúc đó, nhìn không rõ lắm.
Tạp Tu Ân ngây ra cả nửa ngày, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, do dự một chút rồi bỗng nhiên lấy ra một cái gương sáu cạnh, giơ ra trước mặt Tử Diệu: “Đỉnh đó có năng lượng ngăn cản tầm mắt của ngươi, chiếc gương này có thể giúp ngươi nhìn rõ hơn”.
Tử Diệu mắt sáng lên, cầm cái gương, ngưng thần nhìn.
Một đôi nam nữ ở trên bãi đá của kiến trúc đó, ôm chặt lấy nhau, tựa hồ đang thì thầm to nhỏ, trông rất ngọt ngào, hai người tựa hồ nói mãi không hết lời. Thân thể mềm mại của nàng ta run lên, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mắt đẹp như chực phun ra lửa, phẫn nộ quát: “Tên hỗn đản không biết xấu hổ!”.
Phương tâm của nàng ta như bị người ta xoắn một cái, cả người khó chịu nói không nên lời, hoảng hốt, tức giận, chỉ hận không thể trèo lên được, quả thực tức đến nỗi muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ không ngừng.
Tạp Tu Ân vuốt cằm, yên lặng nhìn nàng ta, ánh mắt quái dị: “Chỉ ôm nhau thôi mà đã là không biết xấu hổ rồi à, có điều tiểu tử đó cũng có diễm phúc thật, nha đầu Phong Nhiêu đó quả nhiên xinh đẹp. Chậc chậc, lúc này, quần hùng tụ tập mưu đồ Tinh Đồ, hắn thì lại bình tĩnh ở đây nói chuyện yêu đương, cũng khá đó”.
“Hỗn đản! Tên hỗn đản đáng chém ngàn đao!”. Tử Diệu cắn như muốn gãy cả răng: “Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến, mà hắn không ngờ lại không hiểu đại thế, không ngờ lại thông đồng với nữ nhi của một khôi thủ Lược Đoạt giả, tức chết ta rồi!”.
Không biết vì sao, nhìn Thạch Nham và Phong Nhiêu ôm nhau, nàng ta cả người không thoải mái, hận không thể xông lên kéo hai người ra.
“Ngươi nhưng đừng xung động, Thiên Phạt thành cấm bay, ngươi nếu để bại lộ thân phận, trước khi Áo Cổ Đa tới, ta không thể bảo đảm được tính mạng của ngươi đâu”. Tạp Tu Ân thấy nàng ta tức giận thì cũng hoảng sợ, vội vàng khuyên giải: “Thạch Nham chỉ là tùy tùng của ngươi, ngươi không cần phải để ý như vậy, hắn có quyền tự do theo đuổi nữ nhân, ngươi không có quyền can thiệp, phải để ý tới đại cục!”.
Tấm gương lục lăng vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung, Tử Diệu hít mấy hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống, hậm hực nói: “Nhắm mắt làm ngơ ư, nhìn thấy hắn tiêu diêu tự tại như vậy, nghĩ tới chúng ta một đường lo lắng cho hắn, ta tức lắm! Hỗn đản, tên hỗn đản này không ngờ còn rảnh để nói chuyện yêu đương, không biết người khác bởi vì chuyện của hắn mà cả ngày thấp tha thấp thỏm, sợ gặp chuyện không may ư?”.
“Ta đâu có lo lắng cho hắn”. Tạp Tu Ân vẻ mặt đau lòng, nhìn tấm gương bị Tử Diệu bóp nát, bất đắc dĩ nói thầm: “Tiểu tử đó một bụng âm mưu. Nào có dễ gặp chuyện không may? Trong chúng ta cũng chỉ có ngươi là lo lắng cho hắn, chứ người khác đâu có lo. Áo Cách Lạp Tư nói không chừng còn hy vọng hắn chết sớm đi cho rồi kìa”.
“Ta muốn gặp hắn, ngươi nghĩ biện pháp đi”. Tử Diệu hừ một tiếng, bỗng nhiên trấn định lại.
“Cho ta chút thời gian”. Tạp Tu Ân thở dài trong lòng, kiên trì đáp ứng: “Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ở Thiên Phạt thành làm gì cũng phải cẩn thận, không thể để bại lộ thân phận. Ít nhất, trước kia Áo Cổ Đa và Ly An Na tới, đừng để cho ai biết thân phận của chúng ta”.
“Được! Ta đáp ứng ngươi!”. Tử Diệu gật đầu.
Cửa thành của Thiên Phạt thành.
Một nhóm hai người bước vào, thị vệ xung quanh đều quỳ một chân, hô: “Bái kiến Ba Lôi Đặc! Bái Kiến Giới Y đại nhân!”.
Hai người khẽ gật đầu, đi vào trong thành, phía sau đều có hơn mười tên võ giả cảnh giới cao thâm, khí tức huyết tinh hung lệ đi theo.
Ba Lôi Đặc là cường giả của nhân tộc, thân cao khoảng hai thước, một thân trọng giáp đen xì.
Giới Y là tộc nhân của Ám Linh tộc, tóc dài màu xanh xõa xuống tận lưng áo, sắc mặt lạnh lùng.
“Phong Khả chắc có được Tinh Đồ rồi, bằng không cũng sẽ không vội vàng gọi chúng ta tới, hắc hắc, nghe nói Phong Nhiêu cũng đã trở lại, lần này ta phải lưu ý một chút, không thể để nàng ta thoát khỏi tay ta được”. Ba Lôi Đặc nhếch miệng cười to, ngẩng đầu liếc một cái về phía thạch điện của Thanh Quỷ.
Mặt hắn đờ ra, híp mắt lại nhìn, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Giới Y thuận theo ánh mắt hắn, cũng nhìn ra xa, bỗng nhiên bật cười trêu chọc: “Ba Lôi Đặc, xem ra ngươi tính sai rồi? Ngươi thầm mến Phong Nhiêu nhiều năm, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đến trước? Thú vị, ha ha, xem ra tiểu tử đó chắc chính là người cầm Tinh Đồ, không ngờ lại ở cùng với Phong Nhiêu”.
Ba Lôi Đặc sắc mặt âm trầm, cả người bốc ra ngọn lửa hừng hực: “Rất nhiều năm trước, Phong Khả đã từng đáp ứng ta, ta có thể đột phá Nguyên Thần cảnh thì sẽ gả Phong Nhiêu cho ta. Hôm nay ta đã là Nguyên Thần cảnh, ta cũng muốn hỏi xem Phong Khả liệu có thực hiện lời hứa này hay không!”.
“Ba Lôi Đặc, ngươi nếu cưới Phong Nhiêu, thì sẽ gắn chặt với Phong Khả ư? Ngươi cố gắng nhiều năm như vậy, đều tiện nghi cho cha con Phong Khả, ngươi thực sự nở ư?”. Giới Y ngạc nhiên.
Khi Phong Nhiêu chưa rời khỏi Thần Phạt chi địa, Ba Lôi Đặc đã biểu lộ sự ái mộ đối với nàng ta, chỉ là năm đó cảnh giới của Ba Lôi Đặc không được tính là cao, trong mấy chục cỗ thế lực Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa thì cũng không phải đặc biệt xuất chúng.
Qua các hai trăm năm, Ba Lôi Đặc đã thành một trong những người mạnh nhất của Thần Phạt chi địa, là một đại cự đầu của Thiên Phạt thành, tự cho là cuối cùng cũng cuối cũng được như sở nguyện, nào ngờ vừa tiến vào Thiên Phạt thành thì liền nhìn thấy một cảnh khiến hắn lửa giận ngút trời.
“Ta muốn lập tức gặp Phong Khả! Đi!”. Ba Lôi Đặc quát lớn một tiếng, không để ý tới quy tắc cấm bay của Thiên Phạt thành, đột nhiên điên cuồng lao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.