Chương 124: Ở trong này, cô sẽ là nữ nhân của ta
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thạch Nham chậm rãi mở mắt ra, tinh thần phấn chấn, hai mắt lóe ra quang mang.
Một đêm khổ tu, Thạch Nham thần thanh khí sảng, cảm thấy thời gian qua sau khi trải qua kiếp nạn, tinh thần lực hình như có chút biến hóa.
Tinh thần lực kéo dài, chậm rãi xem xét tầng thứ ba thuyền sắt ...
Tinh thần lực như gợn sóng, chạm vào rất nhiều chậu hoa, đếm sơ qua một chút, chậu hoa ở tầng này hơn trăm, nhỏ nhất chỉ cỡ bàn tay, lớn nhất cũng chỉ bằng chậu rửa mặt.
Tinh thần lực chậm rãi kéo dài hướng tới tầng thứ hai.
Đột nhiên, nhiều luồng tinh thần lực khác đột nhiên xuất hiện quấn tới hướng tinh thần lực của Thạch Nham.
Biến sắc, Thạch Nham nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, lập tức biết được ở trên tầng thứ hai thuyền sắt, có không ít Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp.
Có mấy người trong đó, tinh thần lực hơi mạnh hơn, giống như sóng to, uy thế mạnh mẽ.
Cảnh giới Địa Vị.
Thạch Nham hít một hơi, lập tức biết được tinh thần lực đáp trả đến từ Võ Giả cảnh giới Địa Vị, Võ Giả cảnh giới này ở tầng thứ hai có khoảng mười mấy tên, khiến cho Thạch Nham âm thầm kinh hãi.
"Cảnh giới Bách Kiếp, không giống với những cảnh giới trước đó, lúc tu luyện còn cần lịch lãm, chỉ có người trải qua các loại hung hiểm nhiều kiếp nạn sống sót, hơn nữa có lĩnh ngộ mới có thể đột phá đến giai đoạn kế tiếp." Hạ Tâm Nghiên không biết khi nào đã tỉnh, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ở cảnh giới Bách Kiếp, không phải chỉ cần có Tinh Nguyên hùng hậu là được, cho dù ngươi trở lại Dương gia, dùng thiên linh dược mà tâm cảnh không đủ thì khó có thể nhanh chóng đột phá."
Thạch Nham cũng biết được cảnh giới này khác với những cảnh giới trước, gật gật đầu, nói: "Ừm, xem ra, có đôi khi hung hiểm cũng không phải là một chuyện xấu."
"Ta có dự cảm, lần này sau khi thân thể ta khôi phục, chắc là có thể bước vào cảnh giới Địa Vị. Thời gian vừa rồi ta đã trải qua không ít chuyện, những kinh lịch đó đủ để ta tiến thêm một bước." Đôi mắt Hạ Tâm Nghiên lóe sáng.
"Cảnh giới Địa Vị?" Thạch Nham nhếch miệng, cười ha ha nói: "Nói như vậy, ta muốn đuổi theo cô, chẳng phải là khó khăn hơn nữa sao?"
Hạ Tâm Nghiên lười quản hắn, hừ nhẹ một tiếng, chậm rải từ trên giường xuống dưới.
"Hai người các ngươi, đứng lên làm việc." Từ cửa đáy tầng, truyền đến một tiếng quát trong trẻo, không bao lâu, một nha đầu mười bảy mười tám tuổi, lông mày dựng thẳng, xuất hiện ở tầng này, chỉ vào Thạch Nham nói: "Ngươi đưa chậu hoa nơi này lên sàn tàu, nữ phụ trách quét tước tầng này, chưa làm xong việc không có thực ăn và nước ngọt."
Nói xong, nha đầu kia lại "Bịch bịch" leo lên cầu thang, hình không muốn ở lại một tầng này thêm một giây.
"Làm việc." Thạch Nham cười cười, "Trên đời không có bữa tiệc miễn phí, xem ra dọc đường chúng ta cũng sẽ không quá thoải mái, tâm nghiên, nếu cô không chịu nổi, ta làm xong chuyện có thể giúp cô."
"Không cần." Hạ Tâm Nghiên lãnh đạm đáp lại một câu, "Ngươi tự mình cẩn thận một chút, không nên bị tên nam phong nào bắt đi."
Sắc mặt Thạch Nham trầm xuống, cả giận nói: "Cô cố ý chọc tức ta sao?"
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên xoay một vòng, hình như rất cao hứng, thản nhiên nói: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi cẩn thận, là muốn tốt cho người, không biết suy xét."
Thạch Nham hừ hừ, không có tiếp tục dây dưa với nàng, bắt đầu khuân vác chậu hoa nơi này.
Thời gian vội vàng.
Nháy mắt, đã trôi qua mười ngày.
Mười ngày qua, Thạch Nham sáng sớm mỗi ngày thức dậy, đều sẽ khuân vác những chậu hoa ở tầng này lên sàn tàu, lúc mặt trời lặn xuống lại đưa chậu hoa trở về, cứ vòng đi vòng lại.
Hạ Tâm Nghiên cũng giống thế, ban ngày ở bên dưới bận rộn, vụng về dọn dẹp tro bụi ở tầng này.
Mười ngày qua, một khi Thạch Nham bận rộn làm xong chuyện của nàng, đều sẽ chủ động xuống dưới, giúp nàng quét tước tro bụi, dọn dẹp đồ vật nơi này.
Dần dần, Hạ Tâm Nghiên đối với Thạch Nham không còn lạnh nhạt nữa, có đôi khi sẽ nói chuyện với hắn, thậm chí sẽ lộ ra nụ cười hiếm có, khiến cho Thạch Nham như cây đón gió xuân, không cảm thấy thời gian buồn tẻ vô vị nữa.
Hai người mỗi ngày sau khi xong việc, thì kêu nha đầu Tiểu Phượng kia, đưa tới thức ăn và nước ngọt cho hai người.
Thực ăn đều là một ít cá mặn và bánh bao, hương vị cũng không tốt, Thạch Nham không chú ý, ngược lại ăn như lang thôn hổ yết, còn cảm thấy ăn không no, Hạ Tâm Nghiên chưa nếm qua đau khổ thế này, mỗi ngày bận rộn sắp chết, lại ăn đồ ăn tệ như thế nên sức ăn càng lúc càng ít.
Mỗi khi đến ban đêm, hai người đều ở trong sương phòng chật hẹp khổ tu, nghe tiếng rên rỉ của nam nữ trên lầu.
Ngay từ lúc đầu, Hạ Tâm Nghiên không được tự nhiên, cổ ửng hồng, không dám nhìn Thạch Nham, sợ thú tâm của Thạch Nham sẽ phát tác, sẽ làm ra chuyện nhân thần căm phẫn với nàng.
Sau đó nàng thấy Thạch Nham vẫn rất an phận, tuy rằng cũng có mấy lần mặt đỏ tai hồng, nhưng không có hành động phòng bị, dần dần nàng cũng buông lỏng cảnh giác.
Đến cuối cùng, hai người thậm chí có thể vừa nghe tiếng nam nữ phóng túng trên lầu, vừa nói chuyện với nhau bình thường.
Lại là một ngày.
Thạch Nham mất hơn ba giờ, khuân vác từng chậu hoa lên sàn tàu, trở về tầng dưới chót, chuẩn bị trợ giúp Hạ Tâm Nghiên dọn dẹp đồ vật.
"Ngươi muốn làm gì." Đột nhiên, từ tầng dưới truyền đến quát chói tai của Hạ Tâm Nghiên.
Sắc mặt Thạch Nham trầm xuống, lao thẳng xuống lâu, liếc mắt nhìn thấy tên Lý Uy đứng ở cửa sương phòng, mỉm cười quấy rầy Hạ Tâm Nghiên.
Phía sau Lý Uy, ba tên nam đệ tử Âm Dương Động Thiên đứng đó, đều có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, ba người cười hì hì, vẻ mặt tĩnh bơ.
Thời gian qua tuy rằng Hạ Tâm Nghiên khôi phục không ít, nhưng không thể vọng động Tinh Nguyên, bằng không sẽ phí công nhọc sức.
Lý Uy có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, chính là đệ tử trung tâm của Âm Dương Động Thiên, lại là cháu của hán tử mặt vàng kia, ở trên con thuyền này cũng có chút địa vị.
Hắn đến đây, hiển nhiên không phải là hảo tâm.
"Diện mạo ngươi tuy xấu chút, nhưng mà dáng người không tệ, tầng này ánh sáng không tốt lắm, ta có thể miễn cưỡng nhận. Không nên từ chối, ta nguyện ý sủng ái ngươi, đó cũng là phúc phần của ngươi, ngươi theo ta sẽ không cần mỗi ngày làm lụng vất vả ở tầng này, chất lượng thức ăn cũng sẽ nâng cao hơn..."
Lý Uy mỉm cười, xông vào sương phòng chập hẹp kia, khinh thường nói: "Tiểu tử không bảo vệ được ngươi, không muốn cùng bị cho cá ăn, ngươi hãy ngoan ngoãn cho ta."
"Nha đầu, Uy ca coi trọng ngươi, đó là phúc phần của ngươi. Bộ dáng này của ngươi, người bình thường thật sự không có hứng thú, cũng chỉ có Uy ca sở thích đặc biệt, còn có thể chấp nhận nữ nhân dáng người tốt, nếu ngươi thành thật một chút thì ở trên con thuyền này sẽ có chỗ tốt cho ngươi." Ở chỗ cửa phía sau Lý Uy, một tên đệ tử cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên của Âm Dương Động Thiên, cười khuyên bảo.
"Cút ra đi." Hạ Tâm Nghiên ở trong sương phòng, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt rét lạnh.
"Ha ha, trong chốc lát sướng rồi, ta sẽ nâng tấm ván gỗ đi ra ngoài." Lý Uy mỉm cười, ánh mắt dâm ô, nụ cười ái muội.
"Ầm."
Một bóng người, giống như viên đạn đập đến đây, húc bả vai ba tên đệ tử Âm Dương Động Thiên chắn cửa loạng choạng tránh ra.
Thạch Nham chui vào sương phòng, lạnh lùng nghiêm mặt, một cước đá vào phía sau lưng Lý Uy, trực tiếp đá bay Lý Uy đụng mạnh vào tấm ván gỗ trong sương phòng.
"Ngươi muốn chết." Lý Uy lau vết máu ở khóe miệng, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Thạch Nham cười lạnh nói: "Nơi này là thuyền của Âm Dương Động Thiên, đây là ngươi tự tìm đường chết."
"Cút ngay." Thạch Nham cau mày, vẻ mặt chán ghét.
"Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi." Ba tên Võ Giả ngoài cửa, sau khi phản ứng lại lập tức vọt về bên này.
Thân thể Thạch Nham lặng yên thạch hóa, âm khí và Tinh Nguyên hình thành một Từ Cức Vực Trường, chắn ở cửa.
Ba Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, người vừa tiến vào bên trong Vực Trường, thân hình lại không tự chủ được bắt đầu xoay tròn.
Sắc mặt Thạch Nham lạnh lùng, hai mắt giống như đao nhọn, đột nhiên nhằm về phía Lý Uy, mười ngón như thương lại lòe ra hàn quang rực rỡ.
Vẻ mặt Lý Uy biến đổi, hai tay hiện ra đoàn quang mang trắng xám, đột nhiên từ trong lòng bàn tay hắn xuất hiện.
"Ầm"
Mười ngón tay của Thạch Nham cắm vào quang cầu, cánh tay tê mỏi, nhưng mười ngón tay lại xuyên qua quang đoàn, rơi xuống ngực Lý Uy.
"Bồng."
Thân thể Lý Uy mới đứng lên lại bị một kích này đánh lên tấm ván gỗ, vẻ mặt chật vật.
Tiến lên một bước, Thạch Nham túm lấy cổ Lý Uy nhấc hắn lên cao, hai mắt đằng đằng sát khí, nhe răng cười nói: "Nữ nhân của lão tử, ngươi cũng dám động? Tin ta chém chi thứ năm của ngươi không?"
Thân thể Lý Uy bị một bàn tay của Thạch Nham nhấc lên, hai chân giơ không, không dùng lực được, hai mắt hiện ra vẻ kinh hoảng, hô hấp khó khăn dùng sức giãy dụa, nắm tay liên tục đánh lên người Thạch Nham.
Thân thể Thạch Nham đã thạch hóa, bên ngoài cơ thể còn có một tầng Ô Quang Thuẫn hiện ra, bất luận Lý Uy cố gắng như thế nào, hắn cũng vững như bàn thạch, lù lù bất động.
"Thạch Nham." Hạ Tâm Nghiên hơi chút kinh ngạc, đột nhiên thở nhẹ một tiếng, nhìn chằm hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn không nên lấy đi tánh mạng của Lý Uy.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thạch Nham động thủ, thế công tàn bạo cương mãnh như thế, khiến cho nàng âm thầm kinh hãi.
Bất luận là Võ Giả bên ngoài, hay là Lý Uy bên trong đều có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, trong đó Lý Uy còn là cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên.
Bốn người này, một đối ba thế nhưng đều bị Thạch Nham chế trụ, thân hình ba người ở cửa còn đang xoay tròn quỷ dị, không biết Thạch Nham dùng thủ đoạn gì.
Lý Uy lại không chịu nổi, gần như nháy mắt đã bị chế trụ, ngay cả một tí sức phản kháng cũng không có.
Thế công của Thạch Nham tàn nhẫn cương mãnh như thế, khiến cho Hạ Tâm Nghiên nhìn quen thanh niên tài tuấn cũng có chút kinh dị, không biết Thạch Nham mới vào cảnh giới Bách Kiếp, làm sao có được lực lượng mạnh mẽ như thế.
"Cút." Thạch Nham một tay ném Lý Uy lên mặt thuyền, đá ra một cước, đá Lý Uy liên tục lăn lộn trên mặt thuyền, quả nhiên là lăn ra ngoài.
Vực Trường vừa thu lại, ba tên Võ Giả ở cửa cùng nhau ngã xuống.
Tiến lên một bước, Thạch Nham chắn ở cửa, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Lão tử ở trên thuyền các ngươi, cũng không phải ăn uống không phải trả tiền, lần sau còn dám có chủ ý với nữ nhân của lão tử, đời này các ngươi đừng nghĩ sẽ hoạt động trên người nữ nhân. Cút xa một chút, đừng để cho ta ngửi được mùi thối trên người các ngươi."
Bao gồm cả Lý Uy, tổng cộng bốn tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, cùng nhau nghiến răng nghiến lợi nhìn Thạch Nham.
"Đi." Lý Uy đứng lên, gương mặt vặn vẹo, vẻ mặt âm trầm, quay đầu bước ra bên ngoài.
Ba tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp kia, đều trên mặt thuyền oán hận liếc mắt nhìn Thạch Nham, lúc này mới yên lặng đứng lên, đi theo sau Lý Uy.
Thạch Nham như Môn thần chắn ở cửa, hai mắt lạnh lùng, ánh mắt bắn ra sát khí, thản nhiên nói: "Bốn tên tiểu tử này sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta phải chuẩn bị một chút, không được thì đành phải nhảy xuống biển chạy trốn. Lão tử còn không có cướp nữ nhân của bọn chúng, ngược lại bọn chúng dám có chủ ý với nữ nhân của lão tử, thật sự là chán sống rồi."
"Ai là nữ nhân của ngươi?" Hạ Tâm Nghiên cắn răng, oán hận địa nhìn hắn.
"Ở trong này, cô sẽ là nữ nhân của ta." Thạch Nham quay đầu nhe răng cười sáng lạn, "Chuyện sau này, ai cũng không biết chính xác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.