Sát Thần

Chương 155: Ta có thể cứu ngươi.

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



Thach Nham thần sắc lãnh khốc, trên thuyền nhàn nhã dạo chơi, phảng phất như một thanh tử thần liêm đao (chắc lưỡi hái tử thần đó), thu hoạch tính mạng của một đám hải tặc.

Bong thuyền chất đống thi thể.

Ba tên Bách Kiếp Cảnh võ giả, bị Thạch Nham dễ dàng giết hại, không người nào ngạnh kháng được với hắn chỉ trong giây lát.

Lâm Tiếu Thường đầu lâu vỡ vụn, cả thi thể bị đóng băng, ngồi trên xe lăn, đã không còn chút sinh cơ

Khổng lão nhị cùng râu quai nón cũng chết thảm trong tay Thạch Nham.

Nhất là Khổng lão nhị, cái chết càng quỷ dị, rõ ràng thân thể nhảy về hướng biển cả, lại tựa hồ như bị một bàn tay vô hình bắt trở về, không có bất kỳ sức hoàn thủ, bị Thạch Nham nhẹ nhàng xuyên thủng yết hầu.

Nguyên một đám hải tặc cùng Khổng lão nhị suy nghĩ đồng dạng, đều phóng về hướng biển, trong đó năm tên bị Thạch Nham nhẹ nhàng kéo lại trên thuyền chém giết.

Sáu tên hải tặc khác, bơi nhao nhao trên biển cả, hướng phía xa bơi đi như không muôn sống (chỗ này không hiểu lắm chắc bơi ra phía xa bờ tức là không muốn sống, nhưng ở lại để tên vô sỉ kia giết à)

Thạch Nham cũng phi thân xuống biển, hắn phảng phất như cá mập, mở miệng lớn đuổi theo từng kẻ chạy chốn, không có để lại một cái người sống, đem những người kia toàn bộ chém giết.

Làm xong hết thày, Thạch Nham lại từ thang dây lên thuyền

Trên thuyền, Lynda đang kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn.

Hai mươi mấy tên võ giả, ba gã Bách Kiếp cảnh, mười tên Nhân Vị, hơn mười người Tiên Thiên. Nhiều người như , không còn một mống, toàn bộ bị Thạch Nham giết hết.

Đạt được tinh khí những người này,khiếu huyệt của hắn ẩn ẩn đau nhức, bắt đầu ồ ạt mặt trái cảm xúc tán dật ra, ý đồ đánh vào thần chí của Thạch Nham.

Lên thuyền, Thạch Nham liếc nhìn Lynda, nội tâm ngăn không được sinh một tia ý niệm tà ác.

Mượn nhờ thân thể Lynda, để cho mặt trái dục vọng trong cơ thể được phóng thích, làm cho thân thể trong thời gian ngắn khôi phục đỉnh phong

Ý nghĩ này trong đầu hắn vừa lóe lên đã không thể nào ép xuống được, tâm ma phóng thich, Thạch Nham dục vọng sôi trào, nhìn Lynda cũng có chút tâm viên ý mã (trong bản convert là ý mã nhưng theo mình thì là ý mãn. Nếu không thì là tâm khỉ ý ngựa à)

Lynda đang vào khiếp sợ cực lớn, cũng không biết lúc này Thạch Nham bởi hấp thu phần lớn mặt trái lực lượng, đối với nàng sinh ra tâm ma, vẫn ngơ ngác nhìn hắn

"Nguyên lai, lần trước cứu ta ra khổi miệng Thanh Lân thú là ngươi", Lynda trong đôi mắt đẹp dịu dàng sóng gợn, trên mặt cũng sáng bóng kì dị, cả người toát ra thần thái tỏa sáng. "Ngươi vì cái gì không thừa nhận? Ngươi lợi hại như vậy, làm gì trên thuyền bị khinh bỉ? Dùng năng lực của ngươi, có thể đơn giản bóp chết Tạp Mông, người vì sao phải nén giận?"

Thạch Nham nhíu mày, thản nhiên nói : "Lực lượng của ta, khôi phục vô cùng chậm chạp, hiện tại cũng chưa đến đỉnh phong."

Bây giờ còn không có khôi phục đến đỉnh phong?" Lynda kinh ngạc dị thường "ta cảm thấy ngươi cũng chỉ có Bách Kiếp cảnh tu vị, vì cái gì có thể dễ dàng giết nhiều người như vậy? Trong đó còn có ba gã Bách Kiếp cảnh võ giả, bọn hắn trong tay ngươi, thậm chí ngay cả sức hoàn thủ đều không có!"

Lynda hít một hơi thật sâu, hai con người rạng rỡ chiều sáng, cham chú nhìn Thạch Nham, khẽ kêu nói:



"Ngươi rốt cục là ai? Ngươi còn trẻ như vậy, lại có được lực lượng đáng sợ như vậy, tuyệt đối không phải hạng người vô danh"

"Ta không phải người Vô Tận hải", Thạch Nham lắc đầu lạnh nhạt giải thích: "Trước kia không phải, sau này có lẽ phải, hiện tại ta có nói ngươi cũng sẽ không biết".

Lynda cho rằng Thạch Nham cố tình giấu diếm, nhẹ ngàn lắc đầu thở dài, buồn bã nói: "Ta biết rõ, nhân vật như ngươi, sẽ không để mắt đến tiểu nhân vật chúng ta. Ngươi không nói thì thôi, dù sao ta về sau nhất định sẽ biết rõ ngươi là ai"

Thạch Nham bỗng nhiên ngồi xuống, hô háp có chút dồn dập, ngẩng đầu nhìn hướng Lynda, ánh mắt nóng bỏng

Lynda đột nhiên hoảng hốt.

Ánh mắt Thạch Nham lúc này nàng quá quen thuộc! Rất nhiều nam nhân tại thời điểm nhìn phía nàng, đều hiển lộ ra ánh mắt như thế. Lynda vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy (convert như vậy ta không biết TQ cũng có câu vào nam ra bắc, hay VN mang từ TQ về)không phải nữ nhân không có tâm cơ, ánh mắt Thạch Nham nhìn nàng biểu lộ ra trần trụi dục vọng nam nhân

"Đi! Thừa dịp ta bây giờ còn thanh tỉnh! Cách xa ta một chút!" Thạch Nham cắn răng gầm nhẹ.

Hấp thụ nhiều lực lượng như vậy, những cái mặt trái cảm xúc kia rốt cục đã không khống chế được, ý niệm chiếm hữu Lynda quanh quẩn trong đầu hắn, Thạch Nham một mực áp chế, nhưng dần dần áp chế không nổi.

Tâm ma chẫm rãi chiếm thế chủ động, đem lý trí của hắn xơi tái từng chút một, tựa hồ đẩy hắn từng bước đi về phía vực sâu tội ác.

"Ngươi làm sao vậy?" Lynda đột nhiên kinh hô lên", ngươi có phải hay không bị thương?"

Thạch Nham nếu không cho nàng đi ngược lại có thể nàng biết sợ sẽ tránh hắn.

Nhưng hắn bảo nàng đi làm nàng ý thức được cái gì đó lại dừng lại nói "Trước ngươi vẫn còn hoàn hảo, như thế nào đột nhiên không bình thường, ta làm thế nào để trợ giúp ngươi?" (ả này tự chui đầu vào rọ rồi)

"Giúp ta, tránh xa ta càn xa càng tốt!" Thạch Nham lần nữa quát:"Không muốn mất trong sạch thì tránh xa một chút!"

Thạch Nham không để cho nàng dùng khóa sắt trên thuyền trói mình lại.

Lynda không phải Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham không tin được, còn có tại đây tuy hải tặc đã bị giết sạch, nhưng phụ cận có thể vẫn còn hải tặc tồn tại, một khi thân thể bị trói buộc, hải tặc một khi đến Thạch Nham rất khó ngăn cản.

"A" Lynda che miệng, xấu hổ đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy kinh hoàng, từng bước một hướng đuôi thuyền lùi lại.

XIU...XIU...XÍU...UU!! Nhưng vào lúc này, Bách Túc Ngô Công trước biến mất ở đuôi thuyền đột nhiên lại chui ra. Một ngụm độc thủy từ trong miệng nó phun ra, trực tiếp bắn lên thân thể Lynda

"A" Lynda lần nữa la hoảng lên, vung vẩy đoản kiếm, cùng Bách Túc Ngô Công triền đấu.

Độc thủy màu xanh nhạt dính đầy toàn thân Lynda, tràn đầy mùi hôi thối, nàng vung vẩy đoản kiếm, thần thể dần nhức mỏi, tay chân vô lực.

Thạch Nham bên kia thở phì phò, vừa thấy Lynda gặp nạn, cắn răng đứng lên, lần nữa ngưng kết tinh thần, công kich linh hồn hung hăng hướng Bách Túc Ngô Công .

Cùng lúc đó, Thạch Nham tiện tay bắt lấy lang nha bổng của tên râu quai nón, vẻ mặt thô bạo xông tới.

Bách Túc Ngô Công bị công kích linh hồn của Thạch Nham làm cho đau đớn, lại thấy hắn như hung thần, ác quỷ xông đến, nó rất nhanh sợ hãi chay trốn

Nó biết rõ kẻ đối nó ra tay chính là Thạch Nham, hung sát khí trên người hắn nó có thể cảm giác được.



"Chạy, còn chạy, ta xem ngươi chạy đâu" Thạch Nham tay cầm lang nha bổng, lướt qua thân thể suy yếu của Lynda, hung hăng dùng lang nha bổng công kích Bách Túc Ngô Công

Toàn thân lực lượng lần nữa thúc dục, Lang Nha Bổng trong tay Thạch Nham phát ra bạch sắc quang mang (ở đâu ra cái bạch sắc này ấy nhỉ, huyết sắc chứ nhỉ)

Lốp bốp lốp bốp, chỉ vài cái, đầu Bạch Túc Ngô Công bị lang nha bổng đánh cho huyết nhục mơ hồ, thân thể Bách Túc Ngô Công cũng không phải mạnh, nó mạnh ở độ linh hoạt và nọc độc.

Nó vốn không bị Thạch Nham tiêu diệt nhanh như vậy, vì trước đó đã nhận tinh thần trùng kích của Thạch Nham, linh hồn đã toán loạn rồi, thân thể hoạt động không linh hoạt như bình thường, nên mới bị Thạch Nham nhẹ nhàng tiêu diệt.

Bách Túc Ngô Công vừa chết, Thạch Nham ném đi lang nha bổng, hai con ngươi sáng quắc nhìn về phía Lynda.

Lynda thân thể mềm mại nhức mỏi vô lực, trong thần thể đau đớn truyền đến, tại Thạch Nham chăm chú nhìn đến, khuôn mặt nàng tái nhợt, ánh mắt không ánh sáng, lầm bầm nói:"Ta, ta sợ là không được rồi"

"Thạch Nham, xin ngươi đáp ứng ta, đem thuyền viên của ta còn sống mang ra ngoài, đừng cho hải tặc giết sạch bọn hắn! Van ngươi!" Thạch Nham thở phì phò, thần sắc dữ tợn, hai con ngươi dục hỏa hừng hực thiều đốt, gầm nhẹ nói "Lynda ta có thể cứu ngươi! Có thể cứu ngươi!"

"Cái...cái gì?"Lynda thanh âm càng ngày càng suy yếu, đôi mắt dễ thương tràn đầy sắc thái quái dị "người nói cái gì? Ngươi có thể cứu ta? Loại kịch độc của con rết này, chỉ có tị độc đan của mười lăm thế lực lớn mới có thể giải được, ngươi có đan dược kia sao?"

"Ta không có tị độc đan, nhưng ta đã muốn ngươi, có thể cứu được ngươi!" Thạch Nham cắn răng, trên mặt gân tím xanh nổi lên, dữ tợn nói:"Ngươi quyết định đi muốn trong sạch hay muốn mệnh!"

Lynda ngân ngơ, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia thần thái, nàng kinh ngạc nhìn Thạch Nham,sau đột nhiên cúi đầu xuống, âm thanh giống như ruồi muỗi thì thào (đã ruồi muỗi còn thì thào ai nghe thấy nổi) "ta cùng nam nhân chưa từng có, thỉnh...thỉnh ngươi nhẹ tay một chút..."Nói lời này xong, Lynda mặt đang tái nhợt, vậy mà nhiều hơn một tia hồng nhuận phơn phớt, trong nội tâm thẹn thùng vô hạn.

Thân thể nằm nghiêng tại boong thuyền, cái mông đầy đặn nhếch lên cao cao, màu tóc nâu dài nhu hòa bao trùm phía trên, đem những đường cong mê người lả lướt, làm cho người ta huyết mạch phun trào.

Thạch Nham nghiến răng nghiến lợi, nhìn ánh mắt nàng mê người, hạ thể bành trướng trong chốc lát, rôt cuộc nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, giống như dã thú nhào tới

Hắn xé rách quần áo Lynda thành từng mảnh. Chỉ một lát sau, nàng bị hắn lột trần, da thịt như tuyết, trắng muốt nở nang, cơ thể co dãn thật tốt (xịt máu mũi)

Thạch Nham không chút khách khí, một tay vỗ lên bộ ngực sữa của nàng, trực tiếp dùng tư thế nghiêng người, eo bụng chống đỡ lấy cái mông đầy đặn của nàng, từ nơi này tiến nhập bộ vị của Lynda

Trên thuyền không ngừng truyền ra tiếng gào thét như dã thú, tiếng rên rỉ cực kì sảng khoái, tại trên không trung không tiêu tán mà quanh quẩn, nương theo đấy là tiêng hô thống khổ như khóc

"Không phải kều ngươi nhe tay một chút sao? Ngươi như vậy ta đến đứng lên cũng không nổi rồi!"

...

Rất lâu sau đó, tiếng rên rỉ ngừn lại, mọi thứ lại khôi phục như bình thường, trên thuyền tiếng nữ nhân oán giần truyền đến "Người để cho ta thế nào đi gặp bọn Tạp Mông?"

"Cái loại này thời điểm ta cũng khống chế không nổi" nam nhân hắc hắc cười "như thế nào, độc trên người ngươi đã được giải chưa"

Nữ nhân trầm mặc một hồi, tựa hồ xem lại trạng thái thân thể mình, nửa ngày sau mới kinh hỉ nói:"Thật sự đã giải được độc, hơn nữa thân thể ta tựa hồ... Tựa hồ còn có thêm một cỗ lực lượng! Ta cảm giác trên người có cái gì đang biến đổi"

"Ồ", nam nhân kinh hô "đừng nói là lại thức tỉnh Vũ hồn a?"

"A"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook